Chương 26: Bắt cóc
Thiên Bình
25/06/2021
Sáu giờ tối, Huỳnh Thanh Tuấn lái xe Royce Roll trở về biệt thự Huỳnh gia, bởi vì hôm nay anh làm nhiều việc, cho nên bây giờ trời đã tối hẳn, khắp sân vườn đều đã bật đèn sáng trưng.
Quản gia Huỳnh nhanh chân bước đến trước mũi xe đón chủ nhân của mình, anh vừa xuống xe, bà đã mau chóng nhận lấy túi xách trong tay anh, định đem vào nhà cất, nhưng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, bà liền hỏi, “Cậu chủ, cô Triệu không có về cùng cậu sao?”
Huỳnh Thanh Tuấn ngừng lại bước chân, ngơ ngác nhìn quản gia Huỳnh hỏi lại bà, “Cô ấy vẫn chưa trở về hay sao?”
Quản gia Huỳnh ngỡ ngàng, lòng bàn tay bất giác đổ mồ hôi báo cáo thành thật, “Chưa có, cô ấy vẫn chưa về, tôi cứ tưởng cô ấy sẽ về cùng cậu…”
Huỳnh Thanh Tuấn hai mắt xám xịt, bởi vì lúc anh trở về, đã kiểm tra kĩ hôm nay không có bộ phận nào tăng ca, kể cả phòng Đồ họa Kiến trúc, Triệu Diệp Nhi không có lý do gì để ở lại công ty. Hay là cô đột nhiên ngẫu hứng, ra ngoài dạo chơi, nhưng cho dù như thế, chẳng lẽ lại không thể gọi điện thoại báo cho anh một tiếng hay sao.
Anh không kiên nhẫn, hai đầu lông mày đã nhăn nhó, cầm lấy điện thoại, ấn số của Triệu Diệp Nhi gọi đi. Quái lạ! Cô còn tắt cả điện thoại!
“Triệu Diệp Nhi, tôi không thể sống thọ với em được mà!”, anh bực bội ôm trán, vừa đi vào trong nhà, vừa gọi điện thoại cho Rosie, ra lệnh, “Cô kiểm tra giúp tôi, Diệp Nhi có còn ở Huỳnh Thị hay không?”
Nửa tiếng sau, vẫn không thấy bộ dạng của Triệu Diệp Nhi trở về, mà Rosie cũng gọi điện thoại báo cáo đầy khẩn cấp, “Giám đốc, cô Triệu không có ở công ty, cũng không có đi tìm bạn thân, ở quán bar Sky night, ở quanh trường đại học X cũng không thấy cô ấy!”
Huỳnh Thanh Tuấn nghe xong, ngồi cũng không nổi nữa, trực tiếp đứng dậy, đi loanh quanh gấp gáp nói, “Cô tăng thêm người, lập tức tỏa ra khắp thành phố, những chỗ mà cô ấy có thể đến đều phải tra tìm, tìm đến khi nào có được người mới thôi!”
Rosie nghiêm trọng nhận lệnh, cúp máy, nhanh chóng triển khai hành động, bởi vì cô cũng có thể hiểu, trong tình hình như thế này, Triệu Diệp Nhi đột nhiên biến mất cũng khiến cho chủ nhân của cô lo lắng như thế nào.
Huỳnh Thanh Tuấn ngồi chôn chân ở Huỳnh gia đương nhiên cũng không chịu nổi, trực tiếp dặn dò quản gia Huỳnh nếu Triệu Diệp Nhi trở về liền báo cho anh, sau đó ngồi lên chiếc Roll Royce, nhanh chóng phóng đi trong màn đêm giống như một mũi tên, rẽ sóng gió tiến về phía trước.
Thành phố ban đêm, người người đông đúc, náo nhiệt là thế, nhưng tinh ý một chút, đều có thể nhận ra rằng có những bóng người cũng những chiếc xe bí ẩn đến rồi đi, luồn lách khắp mọi ngả đường, giống như tìm kiếm một thứ gì đó, bất quá ba tiếng đồng hồ trôi qua, bọn họ vẫn chưa tìm thấy, dù chỉ một cọng lông của Triệu Diệp Nhi.
Huỳnh Thanh Tuấn ngồi trên xe Roll Royce, đi với tốc độ chậm, không ngừng nhìn sang hai bên đường, cầu rằng trong một giây tới sẽ nhìn thấy khuôn mặt bất cần của Triệu Diệp Nhi, trách rằng anh không quan tâm cô, để cô đi xe buýt đi làm, cho nên cô mới chơi trò trốn tìm với anh. Cảm giác dằn vặt không ngừng xâm chiếm hai bán cầu não của Huỳnh Thanh Tuấn, đây có lẽ là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy, anh lo lắng cho một người phụ nữ như vậy, nếu không thể nhìn thấy cô một lần nữa, có lẽ anh sẽ không sống nổi mất.
Trong lúc anh đang chìm trong bất lực, đột nhiên điện thoại reo lên, vốn dĩ tưởng là cuộc gọi đến của Rosie, không ngờ lại là một số lạ, Huỳnh Thanh Tuấn cảnh giác nghe máy, “Là ai?”
Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng thở đều đều đáng sợ, Huỳnh Thanh Tuấn lại càng gấp gáp, lặp lại câu hỏi, ‘Là ai vậy? Tôi chính là Huỳnh Thanh Tuấn!”
Rốt cuộc, đầu dây bên kia mới phát ra tiếng đáp lại âm u, “Tôi biết anh chính là Huỳnh Thanh Tuấn…”, tiếng nói này giống như đã qua xử lí, méo mó rất khó nghe.
Huỳnh Thanh Tuấn dừng hẳn xe, tấp vào lề, nghiêm túc nghe điện thoại, lạnh lùng hỏi, “Anh là ai? Muốn gì?”
“Tôi là ai hay sao? Bây giờ anh chưa cần biết đâu, chỉ cần biết rằng tôi đang giữ người mà anh đang đi tìm…”, giọng nói âm u đó lại phát ra những tiếng chầm chậm.
“Làm sao tôi biết những lời anh nói là thật?”, Huỳnh Thanh Tuấn nghi ngờ đáp.
Một tiếng im lặng truyền đến, sau đó là tiếng đáp lại của đối phương, “Ngực trái của cô gái này có một nốt ruồi son, có đúng không vậy Huỳnh tổng?”
“Được..”, Huỳnh Thanh Tuấn thở hắt ra một tiếng, xác nhận nghi ngờ trong lòng mình, Triệu Diệp Nhi chính là đã bị bắt cóc, anh đáp lại, lần này mang theo chút đanh thép trong giọng nói, “Tôi hỏi các người muốn gì? Chỉ cần các người đảm bảo cô ấy không có chuyện gì, bao nhiêu tiền tôi cũng có thể chi? Nói đi! Bao nhiêu tiền?”
“Huỳnh tổng giám đốc thật là có thành ý, có điều, những chuyện như thế này, nói qua điện thoại thật không tiện, hay là chúng ta gặp nhau một chút?”, đối phương đưa ra điều kiện với anh, “Anh đến gặp chúng tôi nói chuyện một chút, chúng tôi liền trao trả lại cho anh người mà anh cần!”
“Được!”, Huỳnh Thanh Tuấn không ngần ngại đồng ý, tiếp lời, “Địa điểm là ở đâu?”
Đầu dây bên kia giống như đạt được mục đích, vui vẻ đọc ra một dãy số địa chỉ, còn không quên nhắc nhở, “Tôi biết rõ, theo như tác phong của anh, sẽ không dại dột mà báo cảnh sát, nhưng anh cũng nên nhớ rằng, đừng hòng qua mặt chúng tôi! Anh! Phải đến đây một mình! Nếu không, mạng của cô gái này khó giữ rồi…” một lời đe dọa như vậy được đưa ra, cũng coi như kết thúc cuộc đối thoại.
Huỳnh Thanh Tuấn nắm chặt vô lăng, không khỏi tỏa ra khí chất lạnh lẽo đáng sợ, đám người này rốt cuộc là ai, bắt cóc Triệu Diệp Nhi đương nhiên không phải vì lí do bình thường, chúng rõ ràng là đang muốn thách thức anh mà.
***
Gần nửa đêm, một chiếc Roll Royce màu đen sang trọng chầm chậm băng qua khu đất trống hoang vu, tiến đến một khu chung cư cũ bị bỏ hoang. Huỳnh Thanh Tuấn thầm quan sát khung cảnh địa hình xung quanh, thầm cảm thán đối phương chọn khu vực này chính là muốn đẩy anh vào thế dễ thủ khó công, cũng dễ dàng quan sát được động tĩnh bốn phía, không cho phép anh xây dựng chiến lược đánh lén,.
Huỳnh Thanh Tuấn dừng xe ở trước cổng khu nhà hoang vắng, qua cửa kính xe đã phát hiện vài tay bắn tỉa đang nấp ở vài vị trí khuất, anh thở hắt ra một tiếng, giắt súng lục vào lưng quần, sau đó ung dung mở cửa đi xuống xe.
Đối phương đã có chuẩn bị, hai tên bịt mặt xăm trổ đầy mình tiến đến khệnh khạng trước mặt anh, chỉ chỉ vào trong, “Chủ nhân chúng tôi đợi anh đã lâu!”, sau đó quay bước thẳng vào trong.
Huỳnh Thanh Tuấn nhận ra tên bịt mặt bên phải chính là tên cầm đầu băng sát thủ hôm trước, anh không thể quên được hình xăm trên cổ hắn, cũng như phát đạn hắn bắn vào vai mình, nhưng anh không tỏ ra thái độ gì, chỉ lườm lườm đi theo bọn chúng.
Hai người bọn chúng dẫn anh đi lên cầu thang, Huỳnh Thanh Tuấn vừa đi vừa lặng lẽ quan sát, ước tính bọn chúng có không quá một trăm tên, theo cách bố trí như thế này, chính là muốn dồn anh vào thiên la địa võng, không có cơ hội thoát ra.
Anh đi theo bọn chúng, chẳng mấy chốc đã đến tầng thượng của tòa nhà bốn tầng, ở trên sân thượng, quả nhiên nhìn thấy đã có một đám đầy vũ khí thượng hạng đứng đợi anh sẵn.
Huỳnh Thanh Tuấn đi đến trước mặt chúng, thản nhiên, không để lộ chút nao núng nào, hướng về tên đầu sỏ đang đứng quay người lại với anh, cất tiếng nói, “Em trai, em cũng giở quá nhiều trò rồi?”
Huỳnh Ngọc Hưng khẽ nhếch môi cười một tiếng, xoay người lại, ánh mắt hiện ra điên điên dại dại, đầu tóc cũng trọc lóc, trông giống như một tên đầu đường xó chợ chứ không còn là cậu chủ của Huỳnh gia nữa, hắn ta hướng về phía Huỳnh Thanh Tuấn, thách thức nói, “Quả nhiên là Huỳnh Thanh Tuấn, nhanh nhạy như vậy?”
Huỳnh Thanh Tuấn ánh mắt cũng sắc lạnh nhìn thẳng vào Huỳnh Ngọc Hưng, giống như hổ báo đấu mắt, nặng nề nói, “Em không cần phải làm đến mức này đâu, em trai ạ, vô ích thôi, tác phong của Huỳnh gia ở trên người em đều đi đâu hết rồi vậy?”
Huỳnh Ngọc Hưng nghe xong câu này, dường như có chút tức giận, đáp trả, “Im đi, đồ con hoang như anh, có tư cách gì dạy đời tôi chứ? Huỳnh Thanh Tuấn, anh đừng ở đó tự cao tự đại, nên nhớ rằng những thứ anh đang có trong tay, đều là tranh giành của tôi và mẹ tôi!”
“Cho nên em vừa ra tù, đã liền dùng cách này đến đòi lại hay sao?” Huỳnh Thanh Tuấn nhếch mép, hai tay cho vào túi quần, nhàn nhã nói, “Anh vẫn cứ tưởng, ở trong nhà khám, em liền tu tỉnh hơn một chút, không ngờ, rốt cuộc em vẫn như vậy, thật uổng công ông nội chạy tiền cho em ra sớm vài năm!”
“Hừ, anh không cần đứng ở đó mỉa mai tôi, tôi nhất định sẽ không vì mấy lời mỉa mai đó mà bị anh dụ hoặc giống như năm xưa đâu…”, Huỳnh Ngọc Hưng có vẻ phấn khích vui vẻ nói, “Bởi vì tôi mới là người nắm thóp anh, có hiểu không hả? Ha ha ha…”
Lời của hắn vừa vang ra, đã thấy Triệu Diệp Nhi bị trói lại bằng dây thừng, trên miệng cũng bị bịt băng keo, ánh mắt đầy sợ hãi, bị đàn em của Huỳnh Ngọc Hưng đẩy ra trước bọn chúng. Cô nhìn thấy Huỳnh Thanh Tuấn, thì liền giống như nhìn thấy phao cứu sinh, hai mắt hoang mang nhìn anh.
“Không nên bỉ ổi như vậy, cha đâu có dạy chúng ta như vậy?”, Huỳnh Thanh Tuấn nhìn Triệu Diệp Nhi bị trói khổ sở như vậy, không khỏi đau xót trong lòng, nhưng gương mặt anh vẫn lạnh băng hướng về phía Huỳnh Ngọc Hưng mà nói.
“Anh nhắc đến hai từ bỉ ổi mà không biết ngượng mồm hả?”, Huỳnh Ngọc Hưng tức giận kêu lên, hướng súng về Triệu Diệp Nhi mà đe dọa, “Tôi nói rồi, anh không có tư cách dạy đời tôi ở đây đâu!”
“Được… được..”, Huỳnh Thanh Tuấn trong lòng lạnh giá một phen, đưa hai tay lên, giọng nói hòa hoãn hơn, “Em nói đi, em muốn gì? Hả? Huỳnh Ngọc Hưng, em muốn gì?”
“Tôi muốn Huỳnh Thị!”, Huỳnh Ngọc Hưng đắc ý ra điều kiện, “Là Huỳnh Thị!”
“Cái mẹ gì chứ?”, Huỳnh Thanh Tuấn nực cười đáp, “Em muốn Huỳnh Thị làm cái gì chứ? Huỳnh Ngọc Hưng, chiếc ghế này, cũng đâu phải là anh tự ngồi lên, là do ông nội đã giao cho anh, chẳng lẽ em vẫn còn nghĩ, là anh đã giành của em hay sao?”
“Anh không cần ngụy biện! Rõ ràng là anh đã nhân lúc tôi đi tù, dụ hoặc ông già kia, nên lão mới giao lại Huỳnh Thị cho anh…”, Huỳnh Ngọc Hưng không chịu thua, nghĩ đến ngày đó hắn ở trong tù nghe tin toàn bộ tài sản đáng lẽ ra sẽ là của mình đều đã bị chuyển nhượng cho tên anh trai cùng cha khác mẹ này, chỉ hận không thể bẻ song sắt mà chạy ra ngoài, “Bây giờ đã đến lúc anh nên trả cho tôi rồi, Huỳnh Thanh Tuấn!”
Quản gia Huỳnh nhanh chân bước đến trước mũi xe đón chủ nhân của mình, anh vừa xuống xe, bà đã mau chóng nhận lấy túi xách trong tay anh, định đem vào nhà cất, nhưng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, bà liền hỏi, “Cậu chủ, cô Triệu không có về cùng cậu sao?”
Huỳnh Thanh Tuấn ngừng lại bước chân, ngơ ngác nhìn quản gia Huỳnh hỏi lại bà, “Cô ấy vẫn chưa trở về hay sao?”
Quản gia Huỳnh ngỡ ngàng, lòng bàn tay bất giác đổ mồ hôi báo cáo thành thật, “Chưa có, cô ấy vẫn chưa về, tôi cứ tưởng cô ấy sẽ về cùng cậu…”
Huỳnh Thanh Tuấn hai mắt xám xịt, bởi vì lúc anh trở về, đã kiểm tra kĩ hôm nay không có bộ phận nào tăng ca, kể cả phòng Đồ họa Kiến trúc, Triệu Diệp Nhi không có lý do gì để ở lại công ty. Hay là cô đột nhiên ngẫu hứng, ra ngoài dạo chơi, nhưng cho dù như thế, chẳng lẽ lại không thể gọi điện thoại báo cho anh một tiếng hay sao.
Anh không kiên nhẫn, hai đầu lông mày đã nhăn nhó, cầm lấy điện thoại, ấn số của Triệu Diệp Nhi gọi đi. Quái lạ! Cô còn tắt cả điện thoại!
“Triệu Diệp Nhi, tôi không thể sống thọ với em được mà!”, anh bực bội ôm trán, vừa đi vào trong nhà, vừa gọi điện thoại cho Rosie, ra lệnh, “Cô kiểm tra giúp tôi, Diệp Nhi có còn ở Huỳnh Thị hay không?”
Nửa tiếng sau, vẫn không thấy bộ dạng của Triệu Diệp Nhi trở về, mà Rosie cũng gọi điện thoại báo cáo đầy khẩn cấp, “Giám đốc, cô Triệu không có ở công ty, cũng không có đi tìm bạn thân, ở quán bar Sky night, ở quanh trường đại học X cũng không thấy cô ấy!”
Huỳnh Thanh Tuấn nghe xong, ngồi cũng không nổi nữa, trực tiếp đứng dậy, đi loanh quanh gấp gáp nói, “Cô tăng thêm người, lập tức tỏa ra khắp thành phố, những chỗ mà cô ấy có thể đến đều phải tra tìm, tìm đến khi nào có được người mới thôi!”
Rosie nghiêm trọng nhận lệnh, cúp máy, nhanh chóng triển khai hành động, bởi vì cô cũng có thể hiểu, trong tình hình như thế này, Triệu Diệp Nhi đột nhiên biến mất cũng khiến cho chủ nhân của cô lo lắng như thế nào.
Huỳnh Thanh Tuấn ngồi chôn chân ở Huỳnh gia đương nhiên cũng không chịu nổi, trực tiếp dặn dò quản gia Huỳnh nếu Triệu Diệp Nhi trở về liền báo cho anh, sau đó ngồi lên chiếc Roll Royce, nhanh chóng phóng đi trong màn đêm giống như một mũi tên, rẽ sóng gió tiến về phía trước.
Thành phố ban đêm, người người đông đúc, náo nhiệt là thế, nhưng tinh ý một chút, đều có thể nhận ra rằng có những bóng người cũng những chiếc xe bí ẩn đến rồi đi, luồn lách khắp mọi ngả đường, giống như tìm kiếm một thứ gì đó, bất quá ba tiếng đồng hồ trôi qua, bọn họ vẫn chưa tìm thấy, dù chỉ một cọng lông của Triệu Diệp Nhi.
Huỳnh Thanh Tuấn ngồi trên xe Roll Royce, đi với tốc độ chậm, không ngừng nhìn sang hai bên đường, cầu rằng trong một giây tới sẽ nhìn thấy khuôn mặt bất cần của Triệu Diệp Nhi, trách rằng anh không quan tâm cô, để cô đi xe buýt đi làm, cho nên cô mới chơi trò trốn tìm với anh. Cảm giác dằn vặt không ngừng xâm chiếm hai bán cầu não của Huỳnh Thanh Tuấn, đây có lẽ là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy, anh lo lắng cho một người phụ nữ như vậy, nếu không thể nhìn thấy cô một lần nữa, có lẽ anh sẽ không sống nổi mất.
Trong lúc anh đang chìm trong bất lực, đột nhiên điện thoại reo lên, vốn dĩ tưởng là cuộc gọi đến của Rosie, không ngờ lại là một số lạ, Huỳnh Thanh Tuấn cảnh giác nghe máy, “Là ai?”
Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng thở đều đều đáng sợ, Huỳnh Thanh Tuấn lại càng gấp gáp, lặp lại câu hỏi, ‘Là ai vậy? Tôi chính là Huỳnh Thanh Tuấn!”
Rốt cuộc, đầu dây bên kia mới phát ra tiếng đáp lại âm u, “Tôi biết anh chính là Huỳnh Thanh Tuấn…”, tiếng nói này giống như đã qua xử lí, méo mó rất khó nghe.
Huỳnh Thanh Tuấn dừng hẳn xe, tấp vào lề, nghiêm túc nghe điện thoại, lạnh lùng hỏi, “Anh là ai? Muốn gì?”
“Tôi là ai hay sao? Bây giờ anh chưa cần biết đâu, chỉ cần biết rằng tôi đang giữ người mà anh đang đi tìm…”, giọng nói âm u đó lại phát ra những tiếng chầm chậm.
“Làm sao tôi biết những lời anh nói là thật?”, Huỳnh Thanh Tuấn nghi ngờ đáp.
Một tiếng im lặng truyền đến, sau đó là tiếng đáp lại của đối phương, “Ngực trái của cô gái này có một nốt ruồi son, có đúng không vậy Huỳnh tổng?”
“Được..”, Huỳnh Thanh Tuấn thở hắt ra một tiếng, xác nhận nghi ngờ trong lòng mình, Triệu Diệp Nhi chính là đã bị bắt cóc, anh đáp lại, lần này mang theo chút đanh thép trong giọng nói, “Tôi hỏi các người muốn gì? Chỉ cần các người đảm bảo cô ấy không có chuyện gì, bao nhiêu tiền tôi cũng có thể chi? Nói đi! Bao nhiêu tiền?”
“Huỳnh tổng giám đốc thật là có thành ý, có điều, những chuyện như thế này, nói qua điện thoại thật không tiện, hay là chúng ta gặp nhau một chút?”, đối phương đưa ra điều kiện với anh, “Anh đến gặp chúng tôi nói chuyện một chút, chúng tôi liền trao trả lại cho anh người mà anh cần!”
“Được!”, Huỳnh Thanh Tuấn không ngần ngại đồng ý, tiếp lời, “Địa điểm là ở đâu?”
Đầu dây bên kia giống như đạt được mục đích, vui vẻ đọc ra một dãy số địa chỉ, còn không quên nhắc nhở, “Tôi biết rõ, theo như tác phong của anh, sẽ không dại dột mà báo cảnh sát, nhưng anh cũng nên nhớ rằng, đừng hòng qua mặt chúng tôi! Anh! Phải đến đây một mình! Nếu không, mạng của cô gái này khó giữ rồi…” một lời đe dọa như vậy được đưa ra, cũng coi như kết thúc cuộc đối thoại.
Huỳnh Thanh Tuấn nắm chặt vô lăng, không khỏi tỏa ra khí chất lạnh lẽo đáng sợ, đám người này rốt cuộc là ai, bắt cóc Triệu Diệp Nhi đương nhiên không phải vì lí do bình thường, chúng rõ ràng là đang muốn thách thức anh mà.
***
Gần nửa đêm, một chiếc Roll Royce màu đen sang trọng chầm chậm băng qua khu đất trống hoang vu, tiến đến một khu chung cư cũ bị bỏ hoang. Huỳnh Thanh Tuấn thầm quan sát khung cảnh địa hình xung quanh, thầm cảm thán đối phương chọn khu vực này chính là muốn đẩy anh vào thế dễ thủ khó công, cũng dễ dàng quan sát được động tĩnh bốn phía, không cho phép anh xây dựng chiến lược đánh lén,.
Huỳnh Thanh Tuấn dừng xe ở trước cổng khu nhà hoang vắng, qua cửa kính xe đã phát hiện vài tay bắn tỉa đang nấp ở vài vị trí khuất, anh thở hắt ra một tiếng, giắt súng lục vào lưng quần, sau đó ung dung mở cửa đi xuống xe.
Đối phương đã có chuẩn bị, hai tên bịt mặt xăm trổ đầy mình tiến đến khệnh khạng trước mặt anh, chỉ chỉ vào trong, “Chủ nhân chúng tôi đợi anh đã lâu!”, sau đó quay bước thẳng vào trong.
Huỳnh Thanh Tuấn nhận ra tên bịt mặt bên phải chính là tên cầm đầu băng sát thủ hôm trước, anh không thể quên được hình xăm trên cổ hắn, cũng như phát đạn hắn bắn vào vai mình, nhưng anh không tỏ ra thái độ gì, chỉ lườm lườm đi theo bọn chúng.
Hai người bọn chúng dẫn anh đi lên cầu thang, Huỳnh Thanh Tuấn vừa đi vừa lặng lẽ quan sát, ước tính bọn chúng có không quá một trăm tên, theo cách bố trí như thế này, chính là muốn dồn anh vào thiên la địa võng, không có cơ hội thoát ra.
Anh đi theo bọn chúng, chẳng mấy chốc đã đến tầng thượng của tòa nhà bốn tầng, ở trên sân thượng, quả nhiên nhìn thấy đã có một đám đầy vũ khí thượng hạng đứng đợi anh sẵn.
Huỳnh Thanh Tuấn đi đến trước mặt chúng, thản nhiên, không để lộ chút nao núng nào, hướng về tên đầu sỏ đang đứng quay người lại với anh, cất tiếng nói, “Em trai, em cũng giở quá nhiều trò rồi?”
Huỳnh Ngọc Hưng khẽ nhếch môi cười một tiếng, xoay người lại, ánh mắt hiện ra điên điên dại dại, đầu tóc cũng trọc lóc, trông giống như một tên đầu đường xó chợ chứ không còn là cậu chủ của Huỳnh gia nữa, hắn ta hướng về phía Huỳnh Thanh Tuấn, thách thức nói, “Quả nhiên là Huỳnh Thanh Tuấn, nhanh nhạy như vậy?”
Huỳnh Thanh Tuấn ánh mắt cũng sắc lạnh nhìn thẳng vào Huỳnh Ngọc Hưng, giống như hổ báo đấu mắt, nặng nề nói, “Em không cần phải làm đến mức này đâu, em trai ạ, vô ích thôi, tác phong của Huỳnh gia ở trên người em đều đi đâu hết rồi vậy?”
Huỳnh Ngọc Hưng nghe xong câu này, dường như có chút tức giận, đáp trả, “Im đi, đồ con hoang như anh, có tư cách gì dạy đời tôi chứ? Huỳnh Thanh Tuấn, anh đừng ở đó tự cao tự đại, nên nhớ rằng những thứ anh đang có trong tay, đều là tranh giành của tôi và mẹ tôi!”
“Cho nên em vừa ra tù, đã liền dùng cách này đến đòi lại hay sao?” Huỳnh Thanh Tuấn nhếch mép, hai tay cho vào túi quần, nhàn nhã nói, “Anh vẫn cứ tưởng, ở trong nhà khám, em liền tu tỉnh hơn một chút, không ngờ, rốt cuộc em vẫn như vậy, thật uổng công ông nội chạy tiền cho em ra sớm vài năm!”
“Hừ, anh không cần đứng ở đó mỉa mai tôi, tôi nhất định sẽ không vì mấy lời mỉa mai đó mà bị anh dụ hoặc giống như năm xưa đâu…”, Huỳnh Ngọc Hưng có vẻ phấn khích vui vẻ nói, “Bởi vì tôi mới là người nắm thóp anh, có hiểu không hả? Ha ha ha…”
Lời của hắn vừa vang ra, đã thấy Triệu Diệp Nhi bị trói lại bằng dây thừng, trên miệng cũng bị bịt băng keo, ánh mắt đầy sợ hãi, bị đàn em của Huỳnh Ngọc Hưng đẩy ra trước bọn chúng. Cô nhìn thấy Huỳnh Thanh Tuấn, thì liền giống như nhìn thấy phao cứu sinh, hai mắt hoang mang nhìn anh.
“Không nên bỉ ổi như vậy, cha đâu có dạy chúng ta như vậy?”, Huỳnh Thanh Tuấn nhìn Triệu Diệp Nhi bị trói khổ sở như vậy, không khỏi đau xót trong lòng, nhưng gương mặt anh vẫn lạnh băng hướng về phía Huỳnh Ngọc Hưng mà nói.
“Anh nhắc đến hai từ bỉ ổi mà không biết ngượng mồm hả?”, Huỳnh Ngọc Hưng tức giận kêu lên, hướng súng về Triệu Diệp Nhi mà đe dọa, “Tôi nói rồi, anh không có tư cách dạy đời tôi ở đây đâu!”
“Được… được..”, Huỳnh Thanh Tuấn trong lòng lạnh giá một phen, đưa hai tay lên, giọng nói hòa hoãn hơn, “Em nói đi, em muốn gì? Hả? Huỳnh Ngọc Hưng, em muốn gì?”
“Tôi muốn Huỳnh Thị!”, Huỳnh Ngọc Hưng đắc ý ra điều kiện, “Là Huỳnh Thị!”
“Cái mẹ gì chứ?”, Huỳnh Thanh Tuấn nực cười đáp, “Em muốn Huỳnh Thị làm cái gì chứ? Huỳnh Ngọc Hưng, chiếc ghế này, cũng đâu phải là anh tự ngồi lên, là do ông nội đã giao cho anh, chẳng lẽ em vẫn còn nghĩ, là anh đã giành của em hay sao?”
“Anh không cần ngụy biện! Rõ ràng là anh đã nhân lúc tôi đi tù, dụ hoặc ông già kia, nên lão mới giao lại Huỳnh Thị cho anh…”, Huỳnh Ngọc Hưng không chịu thua, nghĩ đến ngày đó hắn ở trong tù nghe tin toàn bộ tài sản đáng lẽ ra sẽ là của mình đều đã bị chuyển nhượng cho tên anh trai cùng cha khác mẹ này, chỉ hận không thể bẻ song sắt mà chạy ra ngoài, “Bây giờ đã đến lúc anh nên trả cho tôi rồi, Huỳnh Thanh Tuấn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.