Chương 27: Giải thoát con tin
Thiên Bình
25/06/2021
Huỳnh Thanh Tuấn ánh mắt xám xịt giống như bầu trời trước cơn bão, ngẩng đầu nhìn em trai cùng cha khác mẹ, lạnh lùng nói, “Nếu anh không đồng ý thì sao?”
Huỳnh Ngọc Hưng âm hiểm cười một tiếng, dùng súng lục chỉ về Triệu Diệp Nhi đang đứng trước mặt hắn tầm ba bước, đe dọa, “Thì coi như tiểu mỹ nhân này đành phải nói lời giã từ cuộc sống thôi, ha ha ha, kể cũng lạ, kẻ thù của anh không phải là ít, bọn họ theo dõi anh lâu như vậy, cũng chưa từng phát hiện ra bên cạnh anh có tung tích của người phụ nữ nào, vậy mà rốt cuộc, tôi mới trở lại, đã bắt gặp được cô gái này…”, hắn ta ánh mắt xảo trá nhìn Triệu Diệp Nhi, mỉa mai, “Cũng không trách được, tiểu mỹ nhân này cũng quá xinh đẹp rồi, tôi nhìn còn động lòng nữa huống chi là anh…”
Triệu Diệp Nhi thân hình cứng đờ, mặc dù đôi mắt không bị bọn chúng bịt lại, nhưng đôi tai đã bị nhét bông gòn, cho nên không nghe rõ được điều gì, chỉ biết phía sau lưng cô bây giờ chính là đám bắt cóc hung tàn kia, còn đối diện cô, chính là hình bóng sừng sững của Huỳnh Thanh Tuấn, nhìn gương mặt căng thẳng của anh, có lẽ đang thương lượng gì đó cùng bọn bắt cóc.
Huỳnh Thanh Tuấn hừ một tiếng, ánh mắt lướt qua Triệu Diệp Nhi, làm như không thấy sự hoang mang trên gương mặt của cô, suy nghĩ một lát, mới đáp lại, “Ngọc Hưng, em lúc nào cũng tự cho mình là thông minh, bởi vì vậy cho nên mới liên tiếp gặp chuyện không đâu. Em nghĩ, chỉ bằng cô gái này…”, tay anh chỉ về Triệu Diệp Nhi, nực cười nói tiếp, “Lại dám đòi anh đánh đổi Huỳnh Thị hay sao?”
Huỳnh Ngọc Hưng vốn dĩ đang tự đắc, hoàn toàn không nghĩ đến Huỳnh Thanh Tuấn lại trả lời như vậy, hắn ta thu lại nụ cười trên mặt, cơ mặt cũng bất giác cứng ngắc trừng trừng nhìn anh.
“Không có ai cũng như không có điều gì bắt buộc được anh từ bỏ Huỳnh Thị ra khỏi tay mình đâu, em trai ngu ngốc của anh ạ…”, Huỳnh Thanh Tuấn nở một nụ cười quỷ dị, thản nhiên nói, “Em muốn cô ta như vậy, anh liền tặng cho em, muốn giữ muốn giết đều do em quyết định!”
Nói rồi, anh đưa tay lên làm động tác vẫy tay chào, trước ánh mắt ngỡ ngàng của Huỳnh Ngọc Hưng và đồng bọn, xoay lưng bước đi.
Triệu Diệp Nhi không thể tin nổi, gương mặt đó, biểu cảm đó, không phải là đang bỏ rơi cô hay sao? Một giọt nước mắt rơi xuống, cô muốn gọi to cái tên Huỳnh Thanh Tuấn, đừng bỏ tôi mà đi, nhưng cho dù thế nào cũng không thể cất thành tiếng.
Huỳnh Ngọc Hưng nhìn bóng lưng đang thong dong bước đi của Huỳnh Thanh Tuấn, chỉ thiên bắn một phát. “Đoàng!”, một tiếng động lớn vang lên, Triệu Diệp Nhi qua lớp bông gòn kín mít vẫn có thể nghe được tiếng súng đáng sợ kia, cô co rúm người lại, cảm giác tuyệt vọng ùa đến trong đại não.
Huỳnh Thanh Tuấn cũng bị tiếng súng kia làm ngừng lại bước chân, anh đứng lại, dường như đang suy nghĩ cái gì đó, nhưng tuyệt nhiên không quay đầu lại lấy một lần, chỉ âm u nói một câu, “Muốn làm gì thì cứ làm đi, đừng đánh trống dọa khỉ!”, thế rồi, anh lại tiếp tục cất bước đi trên sân thượng, hướng về phía cửa ra.
“Chủ nhân, để hắn đi như vậy sao?”, một tên đàn em sốt ruột, tiến gần Huỳnh Ngọc Hưng gấp gáp nói, “Khó lắm mới dụ hắn đến được đây…”
“Được, anh không thương hoa tiếc ngọc, tôi cũng không còn cách nào…”, Huỳnh Ngọc Hưng điên cuồng, kéo chốt súng, lên đạn một tiếng đanh thép, gỡ đi miếng bông ở tai cô, sau đó chỉ thẳng súng về đầu của Triệu Diệp Nhi, cố ý nói to cho Huỳnh Thanh Tuấn nghe thấy, “Có trách thì cô hãy trách tên họ Huỳnh vô tình vô nghĩa kia, chính hắn đã bỏ rơi cô, tôi cũng không còn cách nào!”
Triệu Diệp Nhi bây giờ chỉ còn như một cái xác không hồn, bởi vì tia sáng hy vọng duy nhất của cô cũng đã quay lưng bỏ đi, cô cũng không còn cách nào, chỉ từ từ nhắm hai mắt lại, phó thác những chuyện xảy ra tiếp theo cho số phận.
Huỳnh Thanh Tuấn vẫn ung dung bước, không có dấu hiệu gì là sẽ quay đầu lại, Huỳnh Ngọc Hưng đã bị chọc giận đến cực điểm, ngón tay cứng ngắc đặt trên cò súng, giống như một giây tiếp theo sẽ tiễn Triệu Diệp Nhi về thế giới bên kia.
“Đoàng…”, một tiếng súng giòn giã vang lên, Triệu Diệp Nhi lại một lần nữa nghe rất rõ tiếng động đáng sợ này, nhưng cô không ngờ, thứ rơi xuống sàn nhà không phải là máu của cô, mà chính là cây súng lục trong tay Huỳnh Ngọc Hưng.
Liên tiếp đó là những tiếng súng rầm rộ vang lên tứ phía, ở khắp mọi nơi, giống như một tấm lưới bắt đầu ập đến bọn người Huỳnh Ngọc Hưng. Huỳnh Ngọc Hưng hắn ta không ngờ đến bản thân bị bắn lén, viên đạn may mắn không trúng chỗ hiểm, nhưng đã khiến cho bả vai phải của hắn bị thương, súng trong tay cũng bị rơi mất.
“Chủ nhân, chúng ta bị tập kích rồi!”, một tên đàn em ở phía trước yểm trợ cho hắn, gấp gáp nói, “Các anh em canh giữ ở phía dưới đều bị khống chế rồi!”
“Mẹ kiếp!”, Huỳnh Ngọc Hưng ôm vai, không khỏi kêu lên một tiếng, “Tên Huỳnh Thanh Tuấn đó dám chơi tao, tao phải sống chết với hắn mới được!”
Hắn vừa nói xong, đạn lại bay tới tấp đến, những tay bắn tỉa của hắn đều đã bị hạ, nằm la liệt trên sân thượng. Tên đàn em thấy tình hình không ổn liền thuyết phục Huỳnh Ngọc Hưng, “Không được đâu, chủ nhân, hắn ta đã có phòng bị trước rồi, bây giờ chúng ta ở thế bị động, không phản công được đâu. Bây giờ chủ nhân nghe em, rút về trước, sau này có cơ hội sẽ tìm đến hắn sau!”
Huỳnh Ngọc Hưng nghiến răng, quả thật nhìn thấy anh em của hắn đều đã bị bắn trọng thương quá nửa, không còn cách nào, rốt cuộc cũng phải ra lệnh rút lui. Hắn ta nhìn về phía hỏa lực của Huỳnh Thanh Tuấn đang từ cửa sân thượng tiến lên, càng lúc càng gần, không khỏi chửi thề một tiếng, sau đó mau chóng thoát thân.
Triệu Diệp Nhi nhìn cảnh chém giết ở trước mặt, không dám mở mắt ra, còn ngửi thấy mùi máu tanh ở xung quanh, cô lạnh người, đứng không vững nữa, đúng lúc đó, hai tên đàn em của Huỳnh Ngọc Hưng có nhiệm vụ trông chừng cô vốn dĩ đang giận dữ vì anh em đều bị phục kích, liền hướng súng về phía cô, muốn bắn chết cô cho hả giận rồi hẵng rút lui, không ngờ chưa kịp lên đạn, đã bị hai phát súng gọn ghẽ tiêu diệt trong nháy mắt.
Triệu Diệp Nhi cảm thấy có người ngã xuống bên cạnh mình, cô bất giác mở mắt ra, nhưng ngay lập tức, đã bị một bóng người cao lớn giữ lại, không cho cô nhìn sang cái xác bên cạnh.
Huỳnh Thanh Tuấn áp sát người cô, gỡ đi miếng băng keo trên miệng cô, vòng tay ra sau, một phát dao cắt đứt dây trói trên người cô, sau đó ôm lấy thân thể cứng ngắc vì sợ hãi của Triệu Diệp Nhi, liên tục ôn nhu nói, “Đừng sợ, tôi ở đây rồi…”
Triệu Diệp Nhi thả lỏng người, cũng mặc kệ hết, ôm lấy lưng của Huỳnh Thanh Tuấn, cả người dường như vì quá xúc động mà run rẩy không ngừng.
Huỳnh Thanh Tuấn xoa xoa tóc cô, hai mắt không ngừng quan sát tình hình cuộc đấu súng, cảm thấy đám của Huỳnh Ngọc Hưng đã rút lui hoàn toàn, chỉ còn lại mấy cái xác đàn em xấu số nằm lại trên sân thượng, anh thở hắt ra một tiếng, nói, “Chúng ta trở về thôi, em nhắm mắt lại một cái, sẽ liền về đến nhà…”, sau đó trực tiếp bế Triệu Diệp Nhi lên, đi giữa sân thượng đầy máu, trở về cửa chính.
Rosie từ một góc xuất hiện, thu lại súng trong tay, đi theo sau lưng anh, nghiêm túc hỏi, “Chủ nhân, có cần đuổi theo hắn ta không?”
Huỳnh Thanh Tuấn bế Triệu Diệp Nhi, không ngừng lại bước chân, lạnh lùng ra chỉ thị, “Không cần đuổi cùng giết tận, cho hắn một bài học là được rồi!”
Rosie nghe xong, lạnh lùng gật đầu một cái.
***
“Đoàng!”, tiếng súng nổ lạnh lẽo không ngừng phát ra bên tai Triệu Diệp Nhi, cô hoảng sợ bịt tai lại thật chặt, cũng không thể nào thoát ra khỏi những âm thanh đáng sợ đó, mà phía trước, Huỳnh Thanh Tuấn đã bỏ rơi cô lại ở chốn đó, không hề quay đầu lại lấy một lần.
Từng bước chân của anh giống như từng bước của quỷ dữ, muốn dìm cô xuống địa ngục, Triệu Diệp Nhi không chịu được nữa, bật dậy hét to một tiếng.
Mở hai mắt ra, cô mới phát hiện ra tất cả vừa xảy ra trước mắt cô chỉ là một cơn ác mộng. Lau đi mồ hôi trên trán, Triệu Diệp Nhi khẽ thở phào một tiếng, không ngừng xoa xoa lồng ngực yếu đuối.
“Em uống chút nước đi, ngủ lâu như vậy rồi…”, một giọng nói ôn nhu vang lên bên cạnh.
Triệu Diệp Nhi giật nảy mình, phát hiện Huỳnh Thanh Tuấn đang mặc áo ngủ ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt vô tội đưa cho cô một cốc nước ấm.
“Tôi thật sự còn sống sao?” Triệu Diệp Nhi không tin được, cầm lấy cốc nước, vô cùng nghi ngờ nói, “Cứ tưởng suýt nữa đã bị bắn chết rồi chứ?”
“Có tôi ở đây, làm sao em lại dễ dàng chết như vậy chứ?” Huỳnh Thanh Tuấn thản nhiên nằm xuống, chống một tay quan sát Triệu Diệp Nhi.
“Anh còn nói nữa, rốt cuộc tại sao tôi tự nhiên lại bị bắt cóc chứ?” Triệu Diệp Nhi không nhịn được mà chất vấn anh, “Có phải anh đắc tội với người ta làm tôi bị liên lụy hay không?”
Lời chưa nói hết, đã bị Huỳnh Thanh Tuấn thưởng cho một cái cốc vào đầu đau điếng, anh bất mãn nói, “Đắc tội cái đầu em, không phải em một mình tự tung tự tác, bay nhảy ngoài đường, làm mồi cho bọn bắt cóc tống tiền, thì tôi cũng không phải tự mình đến nơi khỉ ho cò gáy đó để cứu em, còn báo hại tôi tốn một đống đạn dược, biết vậy, tôi để hẳn em lại đó cho rồi!”
“Thật sao?” Triệu Diệp Nhi suy nghĩ một lát, hai mắt chớp chớp nói, “Thật sự là bắt cóc tống tiền hay sao?”
Huỳnh Thanh Tuấn tỏ vẻ ấm ức nói, “Chứ em nghĩ xem thứ người như em còn bắt cóc để làm cái gì được nữa? Bán nội tạng được hay sao? Hay bán sang Trung Quốc?”
Triệu Diệp Nhi cười một tiếng, khe khẽ đến gần Huỳnh Thanh Tuấn, bày ra vẻ mặt đáng thương nói, “Không cần tức giận như vậy mà, dù sao cũng cảm ơn Huỳnh đại tổng siêu cấp bá đạo đã cứu tôi ra khỏi chỗ đó, lúc đó tôi còn nghĩ, bọn chúng đòi tiền chuộc cao quá, anh liền bỏ đi luôn…”
Huỳnh Thanh Tuấn hết nói nổi, giật lại cốc nước trong tay cô, hậm hực nói, “Đáng lẽ ra tôi nên làm thế mới phải, cứu em về đây, còn suốt ngày bị em móc mỉa, đúng là làm ơn mắc oán mà…”
“Đừng giận mà… hôm nào anh dạy tôi bắn súng, tôi ra đường liền không liên lụy anh nữa…” Triệu Diệp Nhi vừa nói vừa cười thật vui vẻ, giống như ở trước mặt người đàn ông này, những kí ức xấu xí và tăm tối đều đã lùi về phía sau, chỉ còn lại sự yên bình khi ở bên cạnh anh. Cô không thể phủ nhận được, hình ảnh anh cầm súng một tay, tay còn lại ôm lấy cô tựa vào lòng anh, quả thật làm cho cô có một cảm giác rung động thật khác, mà có lẽ cả đời này không có người đàn ông nào khác có thể mang lại cho cô.
Huỳnh Ngọc Hưng âm hiểm cười một tiếng, dùng súng lục chỉ về Triệu Diệp Nhi đang đứng trước mặt hắn tầm ba bước, đe dọa, “Thì coi như tiểu mỹ nhân này đành phải nói lời giã từ cuộc sống thôi, ha ha ha, kể cũng lạ, kẻ thù của anh không phải là ít, bọn họ theo dõi anh lâu như vậy, cũng chưa từng phát hiện ra bên cạnh anh có tung tích của người phụ nữ nào, vậy mà rốt cuộc, tôi mới trở lại, đã bắt gặp được cô gái này…”, hắn ta ánh mắt xảo trá nhìn Triệu Diệp Nhi, mỉa mai, “Cũng không trách được, tiểu mỹ nhân này cũng quá xinh đẹp rồi, tôi nhìn còn động lòng nữa huống chi là anh…”
Triệu Diệp Nhi thân hình cứng đờ, mặc dù đôi mắt không bị bọn chúng bịt lại, nhưng đôi tai đã bị nhét bông gòn, cho nên không nghe rõ được điều gì, chỉ biết phía sau lưng cô bây giờ chính là đám bắt cóc hung tàn kia, còn đối diện cô, chính là hình bóng sừng sững của Huỳnh Thanh Tuấn, nhìn gương mặt căng thẳng của anh, có lẽ đang thương lượng gì đó cùng bọn bắt cóc.
Huỳnh Thanh Tuấn hừ một tiếng, ánh mắt lướt qua Triệu Diệp Nhi, làm như không thấy sự hoang mang trên gương mặt của cô, suy nghĩ một lát, mới đáp lại, “Ngọc Hưng, em lúc nào cũng tự cho mình là thông minh, bởi vì vậy cho nên mới liên tiếp gặp chuyện không đâu. Em nghĩ, chỉ bằng cô gái này…”, tay anh chỉ về Triệu Diệp Nhi, nực cười nói tiếp, “Lại dám đòi anh đánh đổi Huỳnh Thị hay sao?”
Huỳnh Ngọc Hưng vốn dĩ đang tự đắc, hoàn toàn không nghĩ đến Huỳnh Thanh Tuấn lại trả lời như vậy, hắn ta thu lại nụ cười trên mặt, cơ mặt cũng bất giác cứng ngắc trừng trừng nhìn anh.
“Không có ai cũng như không có điều gì bắt buộc được anh từ bỏ Huỳnh Thị ra khỏi tay mình đâu, em trai ngu ngốc của anh ạ…”, Huỳnh Thanh Tuấn nở một nụ cười quỷ dị, thản nhiên nói, “Em muốn cô ta như vậy, anh liền tặng cho em, muốn giữ muốn giết đều do em quyết định!”
Nói rồi, anh đưa tay lên làm động tác vẫy tay chào, trước ánh mắt ngỡ ngàng của Huỳnh Ngọc Hưng và đồng bọn, xoay lưng bước đi.
Triệu Diệp Nhi không thể tin nổi, gương mặt đó, biểu cảm đó, không phải là đang bỏ rơi cô hay sao? Một giọt nước mắt rơi xuống, cô muốn gọi to cái tên Huỳnh Thanh Tuấn, đừng bỏ tôi mà đi, nhưng cho dù thế nào cũng không thể cất thành tiếng.
Huỳnh Ngọc Hưng nhìn bóng lưng đang thong dong bước đi của Huỳnh Thanh Tuấn, chỉ thiên bắn một phát. “Đoàng!”, một tiếng động lớn vang lên, Triệu Diệp Nhi qua lớp bông gòn kín mít vẫn có thể nghe được tiếng súng đáng sợ kia, cô co rúm người lại, cảm giác tuyệt vọng ùa đến trong đại não.
Huỳnh Thanh Tuấn cũng bị tiếng súng kia làm ngừng lại bước chân, anh đứng lại, dường như đang suy nghĩ cái gì đó, nhưng tuyệt nhiên không quay đầu lại lấy một lần, chỉ âm u nói một câu, “Muốn làm gì thì cứ làm đi, đừng đánh trống dọa khỉ!”, thế rồi, anh lại tiếp tục cất bước đi trên sân thượng, hướng về phía cửa ra.
“Chủ nhân, để hắn đi như vậy sao?”, một tên đàn em sốt ruột, tiến gần Huỳnh Ngọc Hưng gấp gáp nói, “Khó lắm mới dụ hắn đến được đây…”
“Được, anh không thương hoa tiếc ngọc, tôi cũng không còn cách nào…”, Huỳnh Ngọc Hưng điên cuồng, kéo chốt súng, lên đạn một tiếng đanh thép, gỡ đi miếng bông ở tai cô, sau đó chỉ thẳng súng về đầu của Triệu Diệp Nhi, cố ý nói to cho Huỳnh Thanh Tuấn nghe thấy, “Có trách thì cô hãy trách tên họ Huỳnh vô tình vô nghĩa kia, chính hắn đã bỏ rơi cô, tôi cũng không còn cách nào!”
Triệu Diệp Nhi bây giờ chỉ còn như một cái xác không hồn, bởi vì tia sáng hy vọng duy nhất của cô cũng đã quay lưng bỏ đi, cô cũng không còn cách nào, chỉ từ từ nhắm hai mắt lại, phó thác những chuyện xảy ra tiếp theo cho số phận.
Huỳnh Thanh Tuấn vẫn ung dung bước, không có dấu hiệu gì là sẽ quay đầu lại, Huỳnh Ngọc Hưng đã bị chọc giận đến cực điểm, ngón tay cứng ngắc đặt trên cò súng, giống như một giây tiếp theo sẽ tiễn Triệu Diệp Nhi về thế giới bên kia.
“Đoàng…”, một tiếng súng giòn giã vang lên, Triệu Diệp Nhi lại một lần nữa nghe rất rõ tiếng động đáng sợ này, nhưng cô không ngờ, thứ rơi xuống sàn nhà không phải là máu của cô, mà chính là cây súng lục trong tay Huỳnh Ngọc Hưng.
Liên tiếp đó là những tiếng súng rầm rộ vang lên tứ phía, ở khắp mọi nơi, giống như một tấm lưới bắt đầu ập đến bọn người Huỳnh Ngọc Hưng. Huỳnh Ngọc Hưng hắn ta không ngờ đến bản thân bị bắn lén, viên đạn may mắn không trúng chỗ hiểm, nhưng đã khiến cho bả vai phải của hắn bị thương, súng trong tay cũng bị rơi mất.
“Chủ nhân, chúng ta bị tập kích rồi!”, một tên đàn em ở phía trước yểm trợ cho hắn, gấp gáp nói, “Các anh em canh giữ ở phía dưới đều bị khống chế rồi!”
“Mẹ kiếp!”, Huỳnh Ngọc Hưng ôm vai, không khỏi kêu lên một tiếng, “Tên Huỳnh Thanh Tuấn đó dám chơi tao, tao phải sống chết với hắn mới được!”
Hắn vừa nói xong, đạn lại bay tới tấp đến, những tay bắn tỉa của hắn đều đã bị hạ, nằm la liệt trên sân thượng. Tên đàn em thấy tình hình không ổn liền thuyết phục Huỳnh Ngọc Hưng, “Không được đâu, chủ nhân, hắn ta đã có phòng bị trước rồi, bây giờ chúng ta ở thế bị động, không phản công được đâu. Bây giờ chủ nhân nghe em, rút về trước, sau này có cơ hội sẽ tìm đến hắn sau!”
Huỳnh Ngọc Hưng nghiến răng, quả thật nhìn thấy anh em của hắn đều đã bị bắn trọng thương quá nửa, không còn cách nào, rốt cuộc cũng phải ra lệnh rút lui. Hắn ta nhìn về phía hỏa lực của Huỳnh Thanh Tuấn đang từ cửa sân thượng tiến lên, càng lúc càng gần, không khỏi chửi thề một tiếng, sau đó mau chóng thoát thân.
Triệu Diệp Nhi nhìn cảnh chém giết ở trước mặt, không dám mở mắt ra, còn ngửi thấy mùi máu tanh ở xung quanh, cô lạnh người, đứng không vững nữa, đúng lúc đó, hai tên đàn em của Huỳnh Ngọc Hưng có nhiệm vụ trông chừng cô vốn dĩ đang giận dữ vì anh em đều bị phục kích, liền hướng súng về phía cô, muốn bắn chết cô cho hả giận rồi hẵng rút lui, không ngờ chưa kịp lên đạn, đã bị hai phát súng gọn ghẽ tiêu diệt trong nháy mắt.
Triệu Diệp Nhi cảm thấy có người ngã xuống bên cạnh mình, cô bất giác mở mắt ra, nhưng ngay lập tức, đã bị một bóng người cao lớn giữ lại, không cho cô nhìn sang cái xác bên cạnh.
Huỳnh Thanh Tuấn áp sát người cô, gỡ đi miếng băng keo trên miệng cô, vòng tay ra sau, một phát dao cắt đứt dây trói trên người cô, sau đó ôm lấy thân thể cứng ngắc vì sợ hãi của Triệu Diệp Nhi, liên tục ôn nhu nói, “Đừng sợ, tôi ở đây rồi…”
Triệu Diệp Nhi thả lỏng người, cũng mặc kệ hết, ôm lấy lưng của Huỳnh Thanh Tuấn, cả người dường như vì quá xúc động mà run rẩy không ngừng.
Huỳnh Thanh Tuấn xoa xoa tóc cô, hai mắt không ngừng quan sát tình hình cuộc đấu súng, cảm thấy đám của Huỳnh Ngọc Hưng đã rút lui hoàn toàn, chỉ còn lại mấy cái xác đàn em xấu số nằm lại trên sân thượng, anh thở hắt ra một tiếng, nói, “Chúng ta trở về thôi, em nhắm mắt lại một cái, sẽ liền về đến nhà…”, sau đó trực tiếp bế Triệu Diệp Nhi lên, đi giữa sân thượng đầy máu, trở về cửa chính.
Rosie từ một góc xuất hiện, thu lại súng trong tay, đi theo sau lưng anh, nghiêm túc hỏi, “Chủ nhân, có cần đuổi theo hắn ta không?”
Huỳnh Thanh Tuấn bế Triệu Diệp Nhi, không ngừng lại bước chân, lạnh lùng ra chỉ thị, “Không cần đuổi cùng giết tận, cho hắn một bài học là được rồi!”
Rosie nghe xong, lạnh lùng gật đầu một cái.
***
“Đoàng!”, tiếng súng nổ lạnh lẽo không ngừng phát ra bên tai Triệu Diệp Nhi, cô hoảng sợ bịt tai lại thật chặt, cũng không thể nào thoát ra khỏi những âm thanh đáng sợ đó, mà phía trước, Huỳnh Thanh Tuấn đã bỏ rơi cô lại ở chốn đó, không hề quay đầu lại lấy một lần.
Từng bước chân của anh giống như từng bước của quỷ dữ, muốn dìm cô xuống địa ngục, Triệu Diệp Nhi không chịu được nữa, bật dậy hét to một tiếng.
Mở hai mắt ra, cô mới phát hiện ra tất cả vừa xảy ra trước mắt cô chỉ là một cơn ác mộng. Lau đi mồ hôi trên trán, Triệu Diệp Nhi khẽ thở phào một tiếng, không ngừng xoa xoa lồng ngực yếu đuối.
“Em uống chút nước đi, ngủ lâu như vậy rồi…”, một giọng nói ôn nhu vang lên bên cạnh.
Triệu Diệp Nhi giật nảy mình, phát hiện Huỳnh Thanh Tuấn đang mặc áo ngủ ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt vô tội đưa cho cô một cốc nước ấm.
“Tôi thật sự còn sống sao?” Triệu Diệp Nhi không tin được, cầm lấy cốc nước, vô cùng nghi ngờ nói, “Cứ tưởng suýt nữa đã bị bắn chết rồi chứ?”
“Có tôi ở đây, làm sao em lại dễ dàng chết như vậy chứ?” Huỳnh Thanh Tuấn thản nhiên nằm xuống, chống một tay quan sát Triệu Diệp Nhi.
“Anh còn nói nữa, rốt cuộc tại sao tôi tự nhiên lại bị bắt cóc chứ?” Triệu Diệp Nhi không nhịn được mà chất vấn anh, “Có phải anh đắc tội với người ta làm tôi bị liên lụy hay không?”
Lời chưa nói hết, đã bị Huỳnh Thanh Tuấn thưởng cho một cái cốc vào đầu đau điếng, anh bất mãn nói, “Đắc tội cái đầu em, không phải em một mình tự tung tự tác, bay nhảy ngoài đường, làm mồi cho bọn bắt cóc tống tiền, thì tôi cũng không phải tự mình đến nơi khỉ ho cò gáy đó để cứu em, còn báo hại tôi tốn một đống đạn dược, biết vậy, tôi để hẳn em lại đó cho rồi!”
“Thật sao?” Triệu Diệp Nhi suy nghĩ một lát, hai mắt chớp chớp nói, “Thật sự là bắt cóc tống tiền hay sao?”
Huỳnh Thanh Tuấn tỏ vẻ ấm ức nói, “Chứ em nghĩ xem thứ người như em còn bắt cóc để làm cái gì được nữa? Bán nội tạng được hay sao? Hay bán sang Trung Quốc?”
Triệu Diệp Nhi cười một tiếng, khe khẽ đến gần Huỳnh Thanh Tuấn, bày ra vẻ mặt đáng thương nói, “Không cần tức giận như vậy mà, dù sao cũng cảm ơn Huỳnh đại tổng siêu cấp bá đạo đã cứu tôi ra khỏi chỗ đó, lúc đó tôi còn nghĩ, bọn chúng đòi tiền chuộc cao quá, anh liền bỏ đi luôn…”
Huỳnh Thanh Tuấn hết nói nổi, giật lại cốc nước trong tay cô, hậm hực nói, “Đáng lẽ ra tôi nên làm thế mới phải, cứu em về đây, còn suốt ngày bị em móc mỉa, đúng là làm ơn mắc oán mà…”
“Đừng giận mà… hôm nào anh dạy tôi bắn súng, tôi ra đường liền không liên lụy anh nữa…” Triệu Diệp Nhi vừa nói vừa cười thật vui vẻ, giống như ở trước mặt người đàn ông này, những kí ức xấu xí và tăm tối đều đã lùi về phía sau, chỉ còn lại sự yên bình khi ở bên cạnh anh. Cô không thể phủ nhận được, hình ảnh anh cầm súng một tay, tay còn lại ôm lấy cô tựa vào lòng anh, quả thật làm cho cô có một cảm giác rung động thật khác, mà có lẽ cả đời này không có người đàn ông nào khác có thể mang lại cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.