Quyển 1 - Chương 44: Đại luân hồi (2)
Đan Thanh
23/04/2013
Hồng thủy có thể cuốn trôi mọi thứ, nhưng đôi tay của Bộ Kinh Vân vẫn giương thẳng sừng sững bên trong dòng nước dữ.
Ngay lúc ông từ kia vừa rời đi, kỳ tích bỗng xảy ra. Một dải lụa trắng mềm mại như tơ không biết từ đâu bay tới, “xuy” một tiếng, tựa như một con Bạch xà quấn lấy Bộ Kinh Vân…
Tựa như một đoạn duyên tình đang sắp bén tới trái tim bất động của Bộ Kinh Vân, đang giữ chặt đầu kia của dải lụa trắng là một người từng thề không lạc phàm trần – “Nàng”…
Trăng có khi tròn khi khuyết, người có lúc sớm tối họa phúc.
Nhiếp Phong cùng Đoạn Lãng vai tay cùng dùng, trong đêm trăng tròn đầy đe dọa, xốc vai ôm đám trẻ đi về phía trước, không biết phải đi hướng nào, chỉ biết càng xa càng tốt!
Nhưng ngay lúc bọn họ đang lướt qua thềm đã, leo tới đỉnh núi thì phía sau bỗng truyền đến tiếng nước lũ “ầm ầm”, đám trẻ trên tay trên vai hai người lại cùng gào khóc: “Ca ca mặt gỗ!”
“Ca ca mặt gỗ!”
Nhưng dù bọn chúng có gào khóc cỡ nào thì chỉ e là ca ca mặt mộc vĩnh viễn không có cơ hội đi cùng bọn chúng một đường nữa rồi.
Đoạn Lãng liếc nhìn Nhiếp Phong một cái, buồn bã nói: “Hắn…đi rồi.”
Nhiếp Phong không quay lại nhìn nó, vẫn tiếp tục chạy về phía trước, bước chân mải miết, chỉ nói một câu thê lương: “Không, ta tin rằng thiện có thiện báo, Vân sư huynh…nhất định bình an, huynh ấy…nhất định gặp dữ hóa lành…”
Nhiếp Phong tuy miệng nói thế nhưng trong lòng đâu có nghĩ như thế.
Kỳ thực trong tâm nó vạn lần hoài nghi: Có thực chăng? Thực là thiện có thiện báo?
Vậy vì sao năm đó Quỷ Hổ thúc thúc liều chết cứu cha con nó, cuối cùng phải chịu kết cục tan xương nát thịt?
Vì sao Kỷ Nhu cô nương khổ sở đợi Quỷ Hổ thúc thúc mười ba năm, cuối cùng mộng cũng không thành, ôm hận mà chết?
Nhân gian vốn không có công bằng, thiên lý!
Nhưng Vân sư huynh vốn là mạng lớn, sinh mệnh cũng khác thường, ngay cả lần đó hai đại cao thủ đao kiếm đương thế Nhiếp Nhân Vương và Đoạn Soái đều phải táng thân bởi dị thú bốc lửa kia nhưng Vân sư huynh vẫn có thể sống sót, chắc chắn lần này huynh ấy sẽ không dễ dàng cứ thế mà đi…
Nhiếp Phong tự an ủi mình như thế, trong lòng lại trỗi dậy một tia hy vọng, bước chân càng nhanh hơn.
Bởi vì nó muốn nhanh chóng đưa những đứa trẻ này đến một nơi an toàn nhất trước, sau đó mới quay lại tìm Bộ Kinh Vân.
Nó vẫn tiếp tục lao về hía trước, nhìn về phía trước.
Chỉ là vì sao nó không nhìn lên trên?
Chỉ cần ngẩng đầu lên nhìn một cái thôi, nó sẽ bắt gặp, và sẽ kinh ngạc biết bao…
Trên trời ngoài vầng trăng tròn vành vạnh còn có hai thân ảnh như yêu mị lướt qua như chớp.
Không! Là ba thân ảnh!
Đi đầu là hai bóng dáng một xanh một trắng, thân thể yêu kiều, xiêm y tha thướt, rõ ràng là hai nữ tử.
Sau lưng bóng trắng kia là một dải lụa trắng dài hơn trượng, tựa như hữu tình, một đầu đang cuốn chặt lấy một thân thể đầm đìa máu tươi…
Chính là người đã sớm mất đi tri giác---
Bộ Kinh Vân!
Cũng không biết đã đi đến nơi nào.
Chỉ biết ở đây đã ra ngoài phạm vi nước lũ có thể tràn tới.
Nơi này là ở lưng chừng một ngọn núi cao, nếu như nước lũ có thể kéo tới đây thì e là đã cuốn sạch Thần Châu đại địa rồi.
Hai thân ảnh một trắng một xanh cuối cùng đã nhẹ nhàng đáp xuống ngọn núi này.
Bóng trắng kia nhẹ nhàng đặt Bộ Kinh Vân xuống đất, dịu dàng xem xét thương thế cho hắn.
Bóng trắng này vốn là một cô gái, hơn nữa trên mặt lại ẩn sau một lớp lụa trắng che kín hết cả mũi miệng. Toàn thân nàng là một màu trắng tinh khôi, thoáng qua như một bóng ma màu trắng vậy.
Chỉ có mái tóc dài chấm gối là đen mượt như đêm huyền diệu ngọt ngào…
Và, nàng còn có một đôi mắt đẹp vô ngần.
Ánh mắt của nàng dường như rất trẻ, áng chừng chỉ tầm mười bốn, mười lăm tuổi, nhưng ánh mắt xinh đẹp kia báo trước một nhan sắc tuyệt thế sau này.
Sâu trong đáy mắt mịt mờ cô độc ấy tựa như chôn giấu một giấc một xa xôi, một giấc mộng tưởng nhớ nhân gian.
Ánh mắt này nhẹ như giấc mộng, nhưng không ngờ lại giống hệt ánh mắt của Bộ Kinh Vân thường ngày.
Lúc này ánh mắt dịu dàng như mộng ấy đang dừng lại trên gương mặt Bộ Kinh Vân.
Ngoài sự quan tâm ra, trong mắt nàng còn điểm chút ngượng ngùng, hỏi bóng người áo xanh đứng cạnh: “Thần mẫu, hắn…là ai vậy?”
Tuy nàng tự tay cứu hắn, nhưng lại không biết hắn là ai.
Bóng nữ xanh xanh kia hóa ra được gọi là “Thần mẫu”, nàng có thực là mẹ của thánh thần? Nghe có vẻ giống như danh xưng của nàng hơn.
Người được gọi là “Thần mẫu’ kia chậm rãi quay mặt nhìn thiếu nữ áo trắng, chỉ thấy trên mặt người áo xanh đeo một chiếc mặt nạ sặc sỡ sắc màu, khiến cho người ta khó mà biết được bộ mặt thật sự đằng sau là nam hay nữ.
Chỉ có điều ngay lúc nàng mở miệng nói, thanh âm đã chỉ rõ nàng thực sự là một người phụ nữ trưởng thành.
Nàng nói: “Theo ta được biết, hắn là đệ tử thứ hai và là cỗ máy chinh chiến số một của Bang chủ đệ nhất đại bang đương thế Hùng Bá – Bộ Kinh Vân! Ngoài ra, trong Thiên Hạ Hội hắn còn có ngoại hiệu là “Bất khốc tử thần”!
Thiếu phụ áo xanh thuộc lòng lai lịch Bộ Kinh Vân như lòng bàn tay, dĩ nhiên là mọi chuyện trong thiên hạ đều khó lòng qua mắt nàng được. Thực ra nàng là ai? Hai nàng rốt cuộc là ai?
“Bất khốc tử thần? Bộ? Kinh? Vân?” Thiếu nữ áo trắng chẫm rãi nhắc lại từng chữ, để ghi nhớ thật kỹ ba chữ Bộ Kinh Vân, giống như cảm thấy cực lỳ hứng thú với cái tên xa lạ này, muốn khắc sâu nó vào trong lòng.
Gương mặt không giấu nổi vẻ tán thưởng, nàng dịu dàng nói: “Cho dù bị hiểu lầm nhưng vẫn kiên quyết hy sinh bản thân để cứu người, không hổ là một hán tử đầu đội trời chân đạp đất…”
Thiếu phụ áo xanh nghe nàng khen ngợi thì lấy làm kinh ngạc khó tả, cất tiếng: “Cô…cô không phải là sẽ…với hắn...”
Thiếu nữ áo trắng im lặng không đáp, chỉ có ánh mắt đầy xót thương vẫn dịu dàng đặt trên thân thể đầm đìa máu của Bộ Kinh Vân.
Bộ Kinh Vân không chỉ toàn thân đầy máu mà trên đầu cũng đầm đìa máu chảy do bị hồng thủy ập xuống đánh bị thương.
Nàng đột nhiên kéo mảnh lụa trắng vẫn cuốn lấy cánh tay Bộ Kinh Vân nãy giờ, cẩn thận băng bó vết thương trên trán cho hắn, vừa nói: “Thương thế của hắn không nhẹ, có lẽ đã sắp chết rồi, mới nói hồng thủy kia thật đáng sợ biết mấy…”
Nàng còn chưa nói hết, thiếu phụ áo xanh đã đột ngột cắt lời, lấy giọng tận tình khuyên nhủ mà nói một câu rất kỳ quái, khiến người ta không hiểu gì: “Đừng quên cô vốn không thuộc cái thế gian phàm tục kia…”
Thiếu nữ áo trắng nghe vậy thì chợt biến sắc, tựa như những lời này thực sự chạm tới nỗi đau giấu kín của nàng.
Ôi, vì sao nàng lại không thuộc thế gian kia?
Chẳng lẽ…nàng vốn không phải là người?
Nàng thật sự là một yêu nữ xinh đẹp mà tịch mịch chăng?
Thiếu phụ áo xanh lại nói tiếp: “Vừa nãy cô ra tay cứu hắn đã là vượt ngoài bổn phận, nay lại còn băng bó vết thương cho hắn thì lại càng không nên…”
Đúng thế! Thiếu nữ áo trắng trong lòng cũng hiểu rõ trách nhiệm và thân phận khác thường của mình. Nàng vốn chỉ bàng quan nhìn hết thảy thịnh suy nhân thế, luôn thờ ơ với các hảo hán anh hùng trên đời, thế nhưng ngay thời điểm tính mệnh Bộ Kinh Vân nguy cấp nhất lại không màng hậu quả mà ra tay cứu hắn…
Tất cả đều có bổn phận to lớn không ai tính được, nhưng cũng như vậy, rất đơn giản…
“Thần mẫu…” Thiếu nữ áo trắng đột nhiên quay lại nhìn thiếu phụ áo xanh, thái độ khẩn cầu nói: “Hắn là một người thế gian hiếm có, người như vậy mà chết đi thực rất đáng tiếc, cầu xin bà, cho ta cứu hắn một lần thôi!”
Thiếu phụ áo xanh trầm mặc nhìn ánh mắt “ai oán triền miên” của cô gái, một lúc lâu không nói gì, cuối cùng thở dài một tiếng bất đắc dĩ, quay đi không nhìn nàng nữa.
Thiếu nữ áo trắng mừng rỡ nói: “Cảm ơn bà!”
Nàng nói xong, song chưởng bất ngờ ấn lên ngực Bộ Kinh Vân, lại nhắm mắt đề khí.
Thật là kỳ quái, chỉ một lát sau đã thấy cả người Bộ Kinh Vân mờ mờ hơi nước bốc lên, đôi môi cũng hơi mấp máy, sinh khí lại hồi phục.
Với thương thế Bộ Kinh Vân mà nói, cho dù ngay cả Hùng Bá đích thân tới chữa thương cho hắn thì trong vòng một canh giờ vẫn không làm gì nổi, nay thiếu nữ áo trắng này nhiều lắm cũng chỉ mười bốn, mười lăm tuổi mà võ công đã đạt tới cảnh giới kinh người như vậy, thực là khó tưởng tượng nổi.
Hay là, thứ nàng sử ra không phải võ công gì hết, bởi vì nàng vốn không phải là người…
Thiếu phụ áo xanh hỏi: “Đã được chưa?”
“Ừm.” Cô gái áo trắng mồ hôi chảy đầm đìa, chứng tỏ để cứu Bộ Kinh Vân cũng đã phải nỗ lực rất nhiều, bỏ ra không ít tâm lực.
“Chỉ có điều, đầu hắn bị hồng thủy đánh xuống, bị thương nặng nhất, chỉ sợ ngay cả khi hắn khỏi hẳn cũng sẽ…”
Thiếu phụ áo xanh không cho nàng nói tiếp mà đã nói trước: “Nhưng bây giờ cũng không còn là chuyện của cô nữa, chúng ta mau đi thôi!”
Cô gái áo trắng hơi sửng sốt, hỏi lại: “Thần mẫu, chúng ta cứ vậy mà vứt hắn lại giữa đồng không mông quạnh thế này sao?”
Thiếu phụ áo trắng liếc nhìn nàng một cái, hỏi lại: “Cô còn lưu luyến sao?”
Thiếu nữ cúi đầu không nói gì, cũng không dám nhìn Thần mẫu. Gương mặt nàng được che kín bởi mảnh lụa trắng, không ai có thể xem được sắc mặt nàng lúc ấy ra sao.
Thiếu phụ áo xanh lại nói: “Hắn sắp tỉnh lại rồi, tuyệt không thể cho hắn biết chúng ta tồn tại, vì chúng ta vốn không phải là…”
Không phải là người? Nàng không nói thêm gì nữa.
Thiếu nữ áo trắng vẫn còn lo lắng, do dự: “Nhưng…”
Thanh âm mang vẻ do dự khó tả.
Thiếu phụ áo xanh khẽ mỉm cười, đột nhiên nắm lấy tay nàng, nói: “Đi!”
Dứt lời, hai chân búng nhẹ, lập tức toàn thân bay lên, kéo theo thiếu nữ áo trắng tung bay dưới ánh trăng mờ ảo, đẹp đến mê người.
Rốt cuộc bọn họ là người, hay là ma?
Thiếu nữ áo trắng nhẹ nhàng lướt trên không trung, dải lụa trắng như mây trời phất phơ tung bay theo gió, nàng vẫn không kìm được ngoảnh lại nhìn Bộ Kinh Vân dưới đất, trong đôi mắt như cơn mộng ấy âm thầm ẩn hiện một thứ cảm tình không thể nói thành lời…
Một loại tình cảm nàng không nên có.
Ngay lúc ông từ kia vừa rời đi, kỳ tích bỗng xảy ra. Một dải lụa trắng mềm mại như tơ không biết từ đâu bay tới, “xuy” một tiếng, tựa như một con Bạch xà quấn lấy Bộ Kinh Vân…
Tựa như một đoạn duyên tình đang sắp bén tới trái tim bất động của Bộ Kinh Vân, đang giữ chặt đầu kia của dải lụa trắng là một người từng thề không lạc phàm trần – “Nàng”…
Trăng có khi tròn khi khuyết, người có lúc sớm tối họa phúc.
Nhiếp Phong cùng Đoạn Lãng vai tay cùng dùng, trong đêm trăng tròn đầy đe dọa, xốc vai ôm đám trẻ đi về phía trước, không biết phải đi hướng nào, chỉ biết càng xa càng tốt!
Nhưng ngay lúc bọn họ đang lướt qua thềm đã, leo tới đỉnh núi thì phía sau bỗng truyền đến tiếng nước lũ “ầm ầm”, đám trẻ trên tay trên vai hai người lại cùng gào khóc: “Ca ca mặt gỗ!”
“Ca ca mặt gỗ!”
Nhưng dù bọn chúng có gào khóc cỡ nào thì chỉ e là ca ca mặt mộc vĩnh viễn không có cơ hội đi cùng bọn chúng một đường nữa rồi.
Đoạn Lãng liếc nhìn Nhiếp Phong một cái, buồn bã nói: “Hắn…đi rồi.”
Nhiếp Phong không quay lại nhìn nó, vẫn tiếp tục chạy về phía trước, bước chân mải miết, chỉ nói một câu thê lương: “Không, ta tin rằng thiện có thiện báo, Vân sư huynh…nhất định bình an, huynh ấy…nhất định gặp dữ hóa lành…”
Nhiếp Phong tuy miệng nói thế nhưng trong lòng đâu có nghĩ như thế.
Kỳ thực trong tâm nó vạn lần hoài nghi: Có thực chăng? Thực là thiện có thiện báo?
Vậy vì sao năm đó Quỷ Hổ thúc thúc liều chết cứu cha con nó, cuối cùng phải chịu kết cục tan xương nát thịt?
Vì sao Kỷ Nhu cô nương khổ sở đợi Quỷ Hổ thúc thúc mười ba năm, cuối cùng mộng cũng không thành, ôm hận mà chết?
Nhân gian vốn không có công bằng, thiên lý!
Nhưng Vân sư huynh vốn là mạng lớn, sinh mệnh cũng khác thường, ngay cả lần đó hai đại cao thủ đao kiếm đương thế Nhiếp Nhân Vương và Đoạn Soái đều phải táng thân bởi dị thú bốc lửa kia nhưng Vân sư huynh vẫn có thể sống sót, chắc chắn lần này huynh ấy sẽ không dễ dàng cứ thế mà đi…
Nhiếp Phong tự an ủi mình như thế, trong lòng lại trỗi dậy một tia hy vọng, bước chân càng nhanh hơn.
Bởi vì nó muốn nhanh chóng đưa những đứa trẻ này đến một nơi an toàn nhất trước, sau đó mới quay lại tìm Bộ Kinh Vân.
Nó vẫn tiếp tục lao về hía trước, nhìn về phía trước.
Chỉ là vì sao nó không nhìn lên trên?
Chỉ cần ngẩng đầu lên nhìn một cái thôi, nó sẽ bắt gặp, và sẽ kinh ngạc biết bao…
Trên trời ngoài vầng trăng tròn vành vạnh còn có hai thân ảnh như yêu mị lướt qua như chớp.
Không! Là ba thân ảnh!
Đi đầu là hai bóng dáng một xanh một trắng, thân thể yêu kiều, xiêm y tha thướt, rõ ràng là hai nữ tử.
Sau lưng bóng trắng kia là một dải lụa trắng dài hơn trượng, tựa như hữu tình, một đầu đang cuốn chặt lấy một thân thể đầm đìa máu tươi…
Chính là người đã sớm mất đi tri giác---
Bộ Kinh Vân!
Cũng không biết đã đi đến nơi nào.
Chỉ biết ở đây đã ra ngoài phạm vi nước lũ có thể tràn tới.
Nơi này là ở lưng chừng một ngọn núi cao, nếu như nước lũ có thể kéo tới đây thì e là đã cuốn sạch Thần Châu đại địa rồi.
Hai thân ảnh một trắng một xanh cuối cùng đã nhẹ nhàng đáp xuống ngọn núi này.
Bóng trắng kia nhẹ nhàng đặt Bộ Kinh Vân xuống đất, dịu dàng xem xét thương thế cho hắn.
Bóng trắng này vốn là một cô gái, hơn nữa trên mặt lại ẩn sau một lớp lụa trắng che kín hết cả mũi miệng. Toàn thân nàng là một màu trắng tinh khôi, thoáng qua như một bóng ma màu trắng vậy.
Chỉ có mái tóc dài chấm gối là đen mượt như đêm huyền diệu ngọt ngào…
Và, nàng còn có một đôi mắt đẹp vô ngần.
Ánh mắt của nàng dường như rất trẻ, áng chừng chỉ tầm mười bốn, mười lăm tuổi, nhưng ánh mắt xinh đẹp kia báo trước một nhan sắc tuyệt thế sau này.
Sâu trong đáy mắt mịt mờ cô độc ấy tựa như chôn giấu một giấc một xa xôi, một giấc mộng tưởng nhớ nhân gian.
Ánh mắt này nhẹ như giấc mộng, nhưng không ngờ lại giống hệt ánh mắt của Bộ Kinh Vân thường ngày.
Lúc này ánh mắt dịu dàng như mộng ấy đang dừng lại trên gương mặt Bộ Kinh Vân.
Ngoài sự quan tâm ra, trong mắt nàng còn điểm chút ngượng ngùng, hỏi bóng người áo xanh đứng cạnh: “Thần mẫu, hắn…là ai vậy?”
Tuy nàng tự tay cứu hắn, nhưng lại không biết hắn là ai.
Bóng nữ xanh xanh kia hóa ra được gọi là “Thần mẫu”, nàng có thực là mẹ của thánh thần? Nghe có vẻ giống như danh xưng của nàng hơn.
Người được gọi là “Thần mẫu’ kia chậm rãi quay mặt nhìn thiếu nữ áo trắng, chỉ thấy trên mặt người áo xanh đeo một chiếc mặt nạ sặc sỡ sắc màu, khiến cho người ta khó mà biết được bộ mặt thật sự đằng sau là nam hay nữ.
Chỉ có điều ngay lúc nàng mở miệng nói, thanh âm đã chỉ rõ nàng thực sự là một người phụ nữ trưởng thành.
Nàng nói: “Theo ta được biết, hắn là đệ tử thứ hai và là cỗ máy chinh chiến số một của Bang chủ đệ nhất đại bang đương thế Hùng Bá – Bộ Kinh Vân! Ngoài ra, trong Thiên Hạ Hội hắn còn có ngoại hiệu là “Bất khốc tử thần”!
Thiếu phụ áo xanh thuộc lòng lai lịch Bộ Kinh Vân như lòng bàn tay, dĩ nhiên là mọi chuyện trong thiên hạ đều khó lòng qua mắt nàng được. Thực ra nàng là ai? Hai nàng rốt cuộc là ai?
“Bất khốc tử thần? Bộ? Kinh? Vân?” Thiếu nữ áo trắng chẫm rãi nhắc lại từng chữ, để ghi nhớ thật kỹ ba chữ Bộ Kinh Vân, giống như cảm thấy cực lỳ hứng thú với cái tên xa lạ này, muốn khắc sâu nó vào trong lòng.
Gương mặt không giấu nổi vẻ tán thưởng, nàng dịu dàng nói: “Cho dù bị hiểu lầm nhưng vẫn kiên quyết hy sinh bản thân để cứu người, không hổ là một hán tử đầu đội trời chân đạp đất…”
Thiếu phụ áo xanh nghe nàng khen ngợi thì lấy làm kinh ngạc khó tả, cất tiếng: “Cô…cô không phải là sẽ…với hắn...”
Thiếu nữ áo trắng im lặng không đáp, chỉ có ánh mắt đầy xót thương vẫn dịu dàng đặt trên thân thể đầm đìa máu của Bộ Kinh Vân.
Bộ Kinh Vân không chỉ toàn thân đầy máu mà trên đầu cũng đầm đìa máu chảy do bị hồng thủy ập xuống đánh bị thương.
Nàng đột nhiên kéo mảnh lụa trắng vẫn cuốn lấy cánh tay Bộ Kinh Vân nãy giờ, cẩn thận băng bó vết thương trên trán cho hắn, vừa nói: “Thương thế của hắn không nhẹ, có lẽ đã sắp chết rồi, mới nói hồng thủy kia thật đáng sợ biết mấy…”
Nàng còn chưa nói hết, thiếu phụ áo xanh đã đột ngột cắt lời, lấy giọng tận tình khuyên nhủ mà nói một câu rất kỳ quái, khiến người ta không hiểu gì: “Đừng quên cô vốn không thuộc cái thế gian phàm tục kia…”
Thiếu nữ áo trắng nghe vậy thì chợt biến sắc, tựa như những lời này thực sự chạm tới nỗi đau giấu kín của nàng.
Ôi, vì sao nàng lại không thuộc thế gian kia?
Chẳng lẽ…nàng vốn không phải là người?
Nàng thật sự là một yêu nữ xinh đẹp mà tịch mịch chăng?
Thiếu phụ áo xanh lại nói tiếp: “Vừa nãy cô ra tay cứu hắn đã là vượt ngoài bổn phận, nay lại còn băng bó vết thương cho hắn thì lại càng không nên…”
Đúng thế! Thiếu nữ áo trắng trong lòng cũng hiểu rõ trách nhiệm và thân phận khác thường của mình. Nàng vốn chỉ bàng quan nhìn hết thảy thịnh suy nhân thế, luôn thờ ơ với các hảo hán anh hùng trên đời, thế nhưng ngay thời điểm tính mệnh Bộ Kinh Vân nguy cấp nhất lại không màng hậu quả mà ra tay cứu hắn…
Tất cả đều có bổn phận to lớn không ai tính được, nhưng cũng như vậy, rất đơn giản…
“Thần mẫu…” Thiếu nữ áo trắng đột nhiên quay lại nhìn thiếu phụ áo xanh, thái độ khẩn cầu nói: “Hắn là một người thế gian hiếm có, người như vậy mà chết đi thực rất đáng tiếc, cầu xin bà, cho ta cứu hắn một lần thôi!”
Thiếu phụ áo xanh trầm mặc nhìn ánh mắt “ai oán triền miên” của cô gái, một lúc lâu không nói gì, cuối cùng thở dài một tiếng bất đắc dĩ, quay đi không nhìn nàng nữa.
Thiếu nữ áo trắng mừng rỡ nói: “Cảm ơn bà!”
Nàng nói xong, song chưởng bất ngờ ấn lên ngực Bộ Kinh Vân, lại nhắm mắt đề khí.
Thật là kỳ quái, chỉ một lát sau đã thấy cả người Bộ Kinh Vân mờ mờ hơi nước bốc lên, đôi môi cũng hơi mấp máy, sinh khí lại hồi phục.
Với thương thế Bộ Kinh Vân mà nói, cho dù ngay cả Hùng Bá đích thân tới chữa thương cho hắn thì trong vòng một canh giờ vẫn không làm gì nổi, nay thiếu nữ áo trắng này nhiều lắm cũng chỉ mười bốn, mười lăm tuổi mà võ công đã đạt tới cảnh giới kinh người như vậy, thực là khó tưởng tượng nổi.
Hay là, thứ nàng sử ra không phải võ công gì hết, bởi vì nàng vốn không phải là người…
Thiếu phụ áo xanh hỏi: “Đã được chưa?”
“Ừm.” Cô gái áo trắng mồ hôi chảy đầm đìa, chứng tỏ để cứu Bộ Kinh Vân cũng đã phải nỗ lực rất nhiều, bỏ ra không ít tâm lực.
“Chỉ có điều, đầu hắn bị hồng thủy đánh xuống, bị thương nặng nhất, chỉ sợ ngay cả khi hắn khỏi hẳn cũng sẽ…”
Thiếu phụ áo xanh không cho nàng nói tiếp mà đã nói trước: “Nhưng bây giờ cũng không còn là chuyện của cô nữa, chúng ta mau đi thôi!”
Cô gái áo trắng hơi sửng sốt, hỏi lại: “Thần mẫu, chúng ta cứ vậy mà vứt hắn lại giữa đồng không mông quạnh thế này sao?”
Thiếu phụ áo trắng liếc nhìn nàng một cái, hỏi lại: “Cô còn lưu luyến sao?”
Thiếu nữ cúi đầu không nói gì, cũng không dám nhìn Thần mẫu. Gương mặt nàng được che kín bởi mảnh lụa trắng, không ai có thể xem được sắc mặt nàng lúc ấy ra sao.
Thiếu phụ áo xanh lại nói: “Hắn sắp tỉnh lại rồi, tuyệt không thể cho hắn biết chúng ta tồn tại, vì chúng ta vốn không phải là…”
Không phải là người? Nàng không nói thêm gì nữa.
Thiếu nữ áo trắng vẫn còn lo lắng, do dự: “Nhưng…”
Thanh âm mang vẻ do dự khó tả.
Thiếu phụ áo xanh khẽ mỉm cười, đột nhiên nắm lấy tay nàng, nói: “Đi!”
Dứt lời, hai chân búng nhẹ, lập tức toàn thân bay lên, kéo theo thiếu nữ áo trắng tung bay dưới ánh trăng mờ ảo, đẹp đến mê người.
Rốt cuộc bọn họ là người, hay là ma?
Thiếu nữ áo trắng nhẹ nhàng lướt trên không trung, dải lụa trắng như mây trời phất phơ tung bay theo gió, nàng vẫn không kìm được ngoảnh lại nhìn Bộ Kinh Vân dưới đất, trong đôi mắt như cơn mộng ấy âm thầm ẩn hiện một thứ cảm tình không thể nói thành lời…
Một loại tình cảm nàng không nên có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.