Phong Vân

Quyển 1 - Chương 45: Đại luân hồi (3)

Đan Thanh

23/04/2013

Nhiếp Phong rốt cuộc không thể tìm thấy Bộ Kinh Vân!

Hắn tựa như hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian vậy!

Đây đã là ngày thứ ba hồng thủy đi qua.

Tại một thị trấn lớn mười dặm ngoài Nhạc Dương thôn

Xương Bình trấn…

Mấy ngày qua cả vùng Nhạc Sơn đã bị hồng thủy phá hủy toàn bộ, trở thành một vùng nước trắng mênh mông, vì Xương Bình trấn này ở vị trí cao hơn Nhạc Dương thôn, bốn phía đều là núi, nhờ thiên nhiên che chở bảo vệ nên may mắn thoát khỏi đại họa.

Vì vậy, không ít nạn dân quê vùng Nhạc Sơn may mắn sống sót, qua đại họa hồng thủy không thể trở về nhà cũ được nữa, đều chạy đến Xương Bình trấn này, cho nên trong trấn đầy người từ tứ xứ tụ về.

Trong thời gian ngắn, nạn dân già trẻ lớn bé tràn khắp đường lớn ngõ nhỏ trong Xương Bình trấn, ai nấy cùng lê lết dắt díu nhau đi ăn xin khắp trên phố, người người chen chúc không chỗ nào mà tránh, trông cứ như thể là…

Kỳ quan?

Không!

Đây đâu phải là chuyện vui vẻ hân hoan gì đâu mà gọi là kỳ quan.

Đây là nỗi đau đớn tột cùng của con dân Thân Châu khi phải trải qua trận đại hồng thủy kia.

Mang trong đó biết bao nhiêu là máu và nước mắt của nỗi đau cốt nhục chia lìa.

Gió Bắc lại nổi lên từng trận.

Gió Bắc lạnh lẽo vô cùng, giống như một vị phán quan lãnh đạm vô tình, thổi qua khắp nơi, cho dù là giàu hay nghèo đều đón gió như nhau không sót một ai, không hề phân biệt.

Những nạn nhân đói rách rũ rượi lê lết trên phố, vừa đói vừa lạnh, thân thể run lên từng cơn, co ro co ro.

Trong số này có những người đã hai ba ngày không có gì vào bụng, cũng có nhiều người đã mang dịch bệnh.

Đối mặt với sự đói khát lẫn dịch bệnh, những người lớn còn miễn cưỡng trụ được, chỉ có đám trẻ con đáng thương…

“Phục” một tiếng, một bé gái ước chừng bốn, năm tuổi ngã lăn ra đất bất tỉnh giữa dòng nạn dân qua qua lại lại…

"A! Linh Nhi, con...sao thế? Con…đừng dọa mẹ mà!” Trong đám nạn dân, một thiếu phụ đứng tuổi vội vàng ôm lấy bé gái, rối rít hôn hít nó, chừng như muốn tìm hơi thở con gái, nhưng thấy nó đang thoi thóp, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn những nạn dân quanh mình cầu cứu: “Mọi người ơi! Con gái tôi bị nhiễm bệnh dịch rồi, lại đã mấy ngày nay không được ăn gì, cầu xin mọi người cứu lấy…con gái tôi! Cầu xin mọi người…làm ơn làm phước…Ôi…”

Thiếu phụ hô hoán đến đây thì đã khóc không thành tiếng, sức cùng lực kiệt.

Không ít nạn dân cũng dừng lại đứng xem, nhưng ai cũng chỉ buồn bã đứng nhìn mà thôi, ngay cả người thân bọn họ cũng nhiễm bệnh dịch mà không thể cứu được, cho dù muốn giúp cũng đành lực bất tòng tâm.

Thực là không biết kêu ai!

Mọi người ai nấy đều ngây ngốc, chân tay luống cuống không biết làm sao, nhìn đứa bé gái từ từ rời bỏ mẹ nó, đột nhiên, một bóng người từ giữa đám nạn dân bước tới, không chút do dự đặt một bàn tay lên lưng bé gái…

Chân khí cuồn cuộn lập tức từ trong lòng bàn tay đi thẳng vào cơ thể cô bé, chỉ tiếc bệnh tình của nó đã quá nguy kịch, nó chỉ có thể hé mắt một chút, nhìn người đã đem chân khí toàn thân để cứu mình, nụ cười yếu ớt mang theo vẻ cảm kích, rồi ánh mắt ấy lại quay sang nhìn người mẹ đang đau xót vô hạn của mình, yếu ớt nói: “Mẹ…mẹ…à, Linh Nhi biết…mẹ…hẳn là rất…đau lòng…vì con…”

Thanh âm vừa dứt, toàn thân cô bé đột nhiên giật giật mấy cái tuyệt vọng, rồi hai chân buông thõng, tuyệt khí mà chết ngay.

Một câu vừa nãy chính là lời cuối cùng nó thành tâm nói với người mẹ đã nuôi nấng mình bao năm.

“Linh Nhi! Linh Nhi! Con không được…bỏ mẹ lại một mình như vậy! Linh Nhi…”

Thiếu phụ ôm chặt thân thể đang lạnh dần của đứa con gái bé bỏng lên khóc thảm, tiếng khóc thê lương vô hạn, nhưng liệu có ai giúp được nàng đây?

Không có ai cả! Cho dù là người vừa dùng hết sức cứu giúp cô bé kia cũng không thể!

Chỉ thấy người đó đang kinh ngạc nhìn thi thể đang dần dần cứng lại của bé gái kia, lại nhìn vẻ đau thương đến muốn chết đi sống lại của thiếu phụ kia, trong mắt hiện lên sắc thái thê thảm vô cùng.

Trong những chuyện đau đớn nhất của đời người, không gì có thể sánh được nỗi đau sinh ly tử biệt, người đó đã từng trải qua nên rất hiểu!

Người đó không đành lòng nhìn tiếp, buồn bã quay lưng, mái tóc dài theo gió Bắc tung bay thẳng hướng lên trời, giống như nỗi oán giận không lời của với trời cao…

Người này không phải ai khác mà chính là Nhiếp Phong!

Sau khi đã sắp xếp ổn thỏa cho đám trẻ kia ở trong một ngôi chùa trong Xương Bình trấn, Nhiếp Phong liền cùng Đoạn Lãng lập tức đi khắp nơi dò hỏi, hy vọng có thể tìm thấy Bộ Kinh Vân, cho dù là thi thể cũng được.

Đáng tiếc, ngay cả khi nước lũ đã rút, hai người đã lật từng xác chết trôi nổi ở mọi ngóc ngách nhưng bóng dáng Bộ Kinh Vân vẫn như bóng chim tăm cá, không biết nơi nào.

Chỉ có một kết luận duy nhất, hắn thực sự đã chết.

Ngay cả Nhiếp Phong hay khóc cũng không còn khóc nữa, chỉ vì nước mắt đã cạn.



Trời đất mịt mờ, trong lòng nguội lạnh, cũng không có mục đích, nó cùng với Đoạn Lãng cứ mơ hồ theo nạn dân mà đi về trước.

Đến lúc này Nhiếp Phong mới thấy được, hóa ra có nhiều nạn dân đến thế.

Những nạn dân chạy nạn tới đây ít nhất cũng phải mấy vạn người, đó là chưa kể những người quyết lưu lại Nhạc Sơn, thề xây dựng lại nhà cửa như ngày xưa.

Không thể tưởng tượng được một lần thiên tai lại phá hủy tất cả một cách nặng nề như vậy.

Hai ngày gần đây, nước lũ đã mang theo dịch bệnh đã cướp đi không biết bao nhiêu sinh mạng, hơn nữa, còn có không ít người không bệnh mà chết đói.

Nhiếp Phong cuối cùng cũng biết, hóa ra người ta không phải chỉ chết vì ân oán thù hận giang hồ mà còn chết vì đói, vì bệnh, nhất là trẻ con.

Giống như bé gái vừa rồi, đã là…

“Đã là đứa trẻ thứ chín trăm ba mươi mốt chết vì bệnh dịch.” Đoạn Lãng vẫn đi theo Nhiếp Phong đau buồn nói.

Nhiếp Phong đờ đẫn đáp: “Không chỉ có hơn chín trăm đứa bé này chết vì bệnh dịch mà hơn năm trăm người lớn, vì nhường lương khô cho con mình để rồi cũng chết đói…” Ngữ khí không kìm được nghẹn ngào.

Đã nhiều ngày nay, nó ở trong đám nạn dân không ngừng nghĩ mọi cách để cứu người nhưng dù Nhiếp Phong có vắt kiệt sức lực cũng không cứu nổi một mạng sống.

Nỗi đau trong lòng nó đã vượt xa những gì có thể biểu hiện trên mặt, cuối cùng nó đã mất đi khả năng biểu cảm.

Người chết tuy không phải người thân Nhiếp Phong, nhưng mà mắt thấy một đống thi thể chất cao, ngay cả một nửa manh chiếu rách để mai táng họ cũng không có, chỉ cần trong tim mình còn một nửa giọt máu, Nhiếp Phong vẫn sẽ tiếp tục đi cứu người.

Chỉ có điều một thân võ công của nó lại không biết để làm gì. Lúc này, nạn dân vốn không cần võ công của nó.

Võ công không thể làm no bụng, cũng không thể trừ đi dịch bệnh được, cái bọn họ cần là lương thực và thuốc men!

Mà lương thực và thuốc men thì chỉ có vàng ròng bạc trắng mới mua được!

Lần đầu tiên trong đời, nó cảm thấy hóa ra “Lợi” lại quan trọng đến như vậy!

Nhưng mà ai có thể có nhiều vàng bạc tài phú như vậy để có thể cứu tế hàng vạn nạn dân này?

Nhiếp Phong nghĩ đến đây, trong lòng hạ quyết định, nó quay đầu hỏi Đoạn Lãng: “Lãng, tính đến hôm nay, chúng đã đã rời Thiên Hạ Hội được bao nhiêu ngày rồi?”

Đoạn Lãng ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: “Hình như là…ngày thứ mười một…”

Đoạn Lãng rất thông minh, lập tức đoán được ý định của Nhiếp Phong, nó kinh ngạc hỏi: “Phong à, huynh…huynh không phải muốn trở về Thiên Hạ Hội đó chứ?

Nhiếp Phong gật đầu: “Không sai! Ta đúng là đang muốn về.”

Đoạn Lãng càng lo lắng vô cùng: “Nhưng…Bộ Kinh Vân đã chết, chúng ta đâu cần phải trở về Thiên Hạ Hội làm gì, đối với cái loại kiêu hùng như Hùng Bá, chúng ta đâu cần phải giữ lời hứa chứ.”

Nhiếp Phong buồn bã nói: “Giữ lời hứa là một nguyên nhân, nhưng không phải là nguyên nhân chính.”

Đoạn Lãng bối rối: “Ơ, vậy chứ huynh còn có nguyên nhân gì nữa?”

Nhiếp Phong không nói gì mà chỉ gật gật đầu nhẹ, trong mắt hiện ra vẻ không vui.

Bởi vì trong lòng nó đang do dự trước một quyết định, một quyết định khiến cho Nhiếp Phong vô cùng khó xử.

Lúc Bộ Kinh Vân tỉnh lại thì đã là sáng sớm của ngày thứ tư.

Hắn vừa mở mắt đã phát hiện bốn phía đều là vách tường bị hoang tàn xiêu vẹo.

Hóa ra hắn đang ở trong một căn nhà đá.

Hắn thử ngồi dậy xem thử nơi này rốt cuộc là nơi quỷ quái nào, chẳng ngờ vừa mới dùng lực đã thấy toàn thân đau như bị dao cắt, hắn thậm chí còn không thể rời khỏi giường.

Bỗng dưng, thanh âm của một người đàn ông từ đâu truyền đến: “Tiểu huynh đệ, đừng có cử động! Gân mạch toàn thân ngươi đều bị tổn thương nặng, còn có hơn mười chỗ khớp xương cũng bị đánh vỡ, phải nằm trên giường chí ít cũng phải nửa tháng nữa ấy!”

Thanh âm vừa dứt, hai hán tử lưng hùm vai gấu đã từ ngoài phòng bước vào.

Bộ Kinh Vân bình tĩnh nhìn hai hán tử kia, lãnh ý xưa nay đột nhiên biến đi đâu hết, chỉ còn lại một mảng mơ hồ, hắn ngơ ngác hỏi: “Các ông…rốt cuộc là ai?”

Một trong hai hán tử đáp: “Ta tên là Võ Đại, còn hắn là Võ Nhị!”

Gã chỉ vào người bên cạnh rồi lại nói tiếp: “Huynh đệ chúng ta ở đây săn lợn rừng bán lấy tiền kiếm sống, ba ngày trước, khi lên núi săn bắn, chúng ta nhìn thấy ngươi nằm hôn mê trên núi, vì thế mới cứu ngươi về đây!”

Người tên Võ Nhị cũng nói xen vào: “Đúng rồi đó! Lúc ấy ngươi bị thương rất nặng, chúng ta còn tưởng ngươi chết chắc rồi, không ngờ vẫn còn sống.”

Võ Đại nói: “Mà, hai huynh đệ chúng ta chưa từng thấy ai bị thương nặng như ngươi mà có thể sống sót cả, hơn nữa…”

Gã nói xong chỉ lên trán Bộ Kinh Vân, lại hỏi: “Là ai đã băng bó cho ngươi vậy?”



Bộ Kinh Vân vẫn còn chưa rõ chuyện gì, chỉ mải mê vuốt vuốt mảnh lụa trắng băng trên trán.

Võ Nhị cũng nói: “Phải đó! Còn nữa, tiểu huynh đệ, ngươi tên là gì thế? Vì sao lại nằm ngất xỉu ở trên núi vậy?”

Tên ư? Chỉ là một vấn đề đơn giản như thế, nhưng Bộ Kinh Vân nghe xong sắc mặt chợt biến đổi.

Tên gì nhỉ?

Hắn đột nhiên phát hiện…

Hắn không thể nhớ ra tên của chính mình, cũng không cách nào nhớ được mình đến từ nơi nào, rồi sẽ đi đến nơi nào.

Hắn đã mất đi trí nhớ! Nơi này và Nhạc Sơn chìm trong nước lũ tựa như hai thế giới khác nhau.

Bởi vì, nơi này tuyết còn rơi triền miên…

Dưới gió tuyết mịt mù, Thiên Hạ Hội rộng lớn dường như càng thêm tĩnh mịch.

Những cây tùng xanh nhợt nhạt hai bên Thiên hạ đệ nhất quan tựa như cũng ủ rũ hơn, vì chúng phải chờ đợi rất mệt mỏi.

Hùng Bá đang ngồi trước cửa, Tần Sương và Văn Sửu Sửu cũng đứng ở hai bên, Văn Sửu Sửu đang giương cái ô lớn để che gió tuyết cho Hùng Bá.

Bọn họ đang đợi.

Toàn bộ Thiên Hạ Hội đều đang đợi, đợi ba người quay về.

Ngày hạn định nửa tháng đã tới, thời khắc này đã là cái hoàng hôn thứ năm.

Đến khi tịch dương trước mặt kia lặn xuống thì sẽ không còn ai chờ đợi nữa.

Tần Sương bắt đầu cảm thấy bồn chồn lo lắng, thấp giọng cân nhắc: “Sao thế nhỉ? Phong sư đệ nhất định không phải là kẻ nói lời không giữ lời đâu…”

Văn Sửu Sửu khinh thường nói: “Ai mà biết được! Có lẽ cái vẻ hồn nhiên của nó cũng chính là để gạt chúng ta đó cũng nên!”

Tần Sương phản bác: “Không đâu! Cho dù Nhiếp Phong và Đoạn Lãng như thế thì Vân sư đệ nhất định sẽ trở về báo cáo, ta chỉ sợ ba người bọn họ gặp chuyện ngoài ý muốn…”

Văn Sửu Sửu nói: “Ta thấy chưa chắc! Đừng quên Vân thiếu gia và Bang chủ đã sớm đánh cược với nhau, chắc là hắn đã sợ mà bỏ trốn rồi!”

Hai người nói qua nói lại một hồi, riêng Hùng Bá thì trước sau vẫn không lên tiếng.

Bởi vì đáp án đã mờ mờ xuất hiện ở dưới bậc thềm trước Thiên hạ đệ nhất quan.

Ngay tại một khắc cuối cùng ấy, Nhiếp Phong và Đoạn Lãng đã trở về đúng lúc.

Hai mắt Hùng Bá sáng rực một luồng hào quang, lúc này lão mới nhếch miệng cười nói: “Các ngươi quả nhiên đã giữ lời hứa quay về, rất tốt!”

Lão lại liếc mắt xuống nhìn Nhiếp Phong đang cúi đầu, hỏi: “Kinh Vân đâu?”

Nhiếp Phong không trả lời ngay, nó chỉ ngẩng đầu chăm chăm nhìn Hùng Bá.

Trong đôi mắt ẩn chứa một nỗi đau khôn tả, chừng đó có lẽ đã kể với Hùng Bá hết thảy sự tình.

Hùng Bá quả thực khó có thể tin được, nụ cười phút chốc đông cứng, lần đầu tiên lão tỏ vẻ kinh ngạc trước mặt người khác như thế: “Chẳng…chẳng lẽ…”

Thực ra, chẳng cần phải hỏi lại “Chẳng lẽ gì cơ”, Nhiếp Phong đã gật đầu khẳng định chắc chắn.

Ngay cả Tần Sương và Văn Sửu Sửu ở bên cũng biến sắc.

Không thể tưởng tượng được ba người ra đi lại có kết quả này, chuyện này không chỉ ngoài ý liệu bọn họ mà còn ngoài dự tính của Hùng Bá.

Thật sự là một kết cục khiến người ta chấn động!

Kết cục chấn động dị thường này lập tức như gió xoáy lan khắp hang hóc trong Thiên Hạ Hội.

Trong lòng mỗi người đều kinh ngạc.

“Bất khốc tử thần” bách chiến bách thắng kia mà lại đánh cuộc cả tính mạng để cứu một đám trẻ con thấp hèn không đáng kể kia ư?

Hắn rốt cuộc là vì cái gì?

Đám Thiên Hạ Hội xưa nay chỉ lo mua danh chuộc lợi có trăm ngàn suy đoán cũng không thể lý giải nổi.

Tuy rằng mọi người đều đang bàn tán xôn xao nhưng Hùng Bá đã hạ một nghiêm lệnh: Nếu có người bên ngoài Thiên Hạ Hội hoit về Bộ Kinh Vân thì tất cả môn hạ không ai được nói rằng hắn đã chết mà phải trả lời rằng Bộ Kinh Vân đang bế quan khổ luyện để đột phá một tầng võ công cao hơn.

Nếu có người nào dám tiết lộ nửa câu, lập tức chém đầu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook