Phú Bà Ôm Con Của Thái Tử Bỏ Trốn

Chương 18:

Tiểu An Tử

05/11/2024

Sau đó, trong nhà chính lại truyền ra một tràng hỏi thăm kiểu như: “Người ăn cơm chưa?”, “Ta ăn cơm rồi.”… Tiếp đó, thẩm thẩm lại nhờ cháu trai đi đun nước ngâm chân, sai bảo nô tỳ bận đến tối mắt tối mũi.

Nữ tử này đúng là kiêu căng!

Khiến cho Kỷ Cảnh Hành ở gian phòng phía đông không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ hắn đã nghĩ sai rồi sao? Thực ra đối phương cũng không có gì bất thường, chỉ là một gia đình thương nhân bình thường?

Nhưng hắn không hề biết rằng, “thẩm thẩm” trong phòng chính lúc này đang thầm nghĩ, nếu đã bắt đầu rồi thì phải làm phần mở màn cho đặc sắc. Có nên mượn cớ tặng cái gì đó để làm quen không nhỉ?

Từ nhỏ, nàng luôn cố ép mình theo tư tưởng “nam tử làm được, ta cũng làm được”. Thực ra, Nhan Thanh Đường có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Càng là lúc nên lùi bước, nàng lại càng thích đối mặt với khó khăn.

Vậy nên trong mắt của Tố Vân, mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này: Cô nương vừa ngâm chân xong đã xỏ đôi giày thêu đế mỏng vào. Rõ ràng đã đến lúc đi nghỉ ngơi, nhưng nàng lại bất ngờ bảo Tố Vân lấy đĩa điểm tâm vừa mua về để mang sang cho người thuê nhà.

Mặc dù Tố Vân không biết cô nương đang nghĩ gì, nhưng có thể nhìn ra cô nương đang ép buộc chính mình.

Luôn là như vậy, cô nương vẫn luôn như vậy.

Ép bản thân đến mức không có gì là không làm được, vì vậy mới có Nhanh thiếu chủ tỏa sáng muôn phương trong mắt người ngoài. Nhưng đâu ai hay biết cô nương đã phải cố gắng đến nhường nào.

Nàng ấy vừa xót xa, vừa ngậm ngùi đem một đĩa điểm tâm ra.

Nhan Thanh Đường cầm chiếc đĩa lên, vừa đi đến cửa lại quay vào đứng trước gương.

Lúc đầu, Tố Vân không biết cô nương đang làm gì, nhưng tiếp đó nàng ấy đã thấy cô nương nghiêng đầu, vuốt tóc mai.

Cũng giống như Nhan Thanh Đường trong ký ức của Tố Vân vậy.



Đèn trong gian phòng phía đông sáng lên, Kỷ Cảnh Hành liếc nhìn Đồng Hỷ.

“Công tử, ngài cần nô… tiểu nhân làm việc gì?”

Tiểu thư đồng Đồng Hỷ đang mặc một chiếc áo màu vàng đất, trên đầu quấn một chiếc khăn cùng màu, dáng người lùn tịt, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt cũng tròn xoe, vì vậy nhìn tổng thể cứ tròn thành một cục.

Cộng thêm vẻ mặt thắc mắc như bây giờ, thực sự có chút ngây ngô và ngốc nghếch.

Cháu trai nhà người ta đã đun nước ngâm chân cho thẩm thẩm rồi. Chẳng lẽ tên thư đồng như ngươi không thể đun nước ngâm chân cho chủ nhân sao?

Cũng may Đồng Hỷ không đến nỗi ngu ngốc, tuy phản ứng hơi chậm nhưng cũng biết nhìn sắc mặt người khác.

Thằng bé vội vàng đứng dậy, tủi thân nói: “Ngày xưa, ở Đông… nhà, những việc nặng nhọc thế này đều do bọn nô dịch… đầy tớ làm. Tiểu nhân đi làm ngay.”

Đúng lúc định mở cửa thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Đồng Hỷ tỏ vẻ nghi ngờ, mở cửa ra.

Gió đêm khẽ thổi, hương thơm phảng phất.

Ngoài cửa, nữ tử mỉm cười dịu dàng, vô cùng quyến rũ.

“Công tử nhà ngươi đã ngủ chưa? Hôm nay ta ra ngoài mua rất nhiều bánh ngọt và trái cây. Các ngươi mới tới, chắc là chưa chuẩn bị gì nhiều. Ta đặc biệt mang đến đây cho các ngươi một ít, kẻo đêm khuya bụng đói mà không có gì ăn.

Đồng Hỷ ngây người đứng đó, không nói câu nào

Lúc đầu, Kỷ Cảnh Hành còn nghĩ rằng thằng nhóc này thật vô dụng, chẳng lẽ đã bị sắc đẹp làm cho mê hoặc sao? Cho đến khi hắn đi tới, nhìn thấy nữ nhân ngoài cửa, hắn cũng sững sờ một lúc rồi mới trở lại bình thường.

“Người là phu nhân của chủ nhà sao?” Kỷ Cảnh Hành bắt chước cách cư xử của học trò bình thường, trông có vẻ hơi lúng túng: “Người khách sáo quá rồi, ta sao có thể lấy bánh ngọt của người được?”

“Ngươi đừng khách sáo nữa. Ta đã đem đến đây rồi.”

Nhan Thanh Đường không kịp cho đối phương phản ứng đã đưa chiếc đĩa vào tay hắn, đồng thời liếc mắt nhìn hắn.

“Không còn sớm nữa, công tử cũng nghỉ ngơi sớm đi. Nếu cần giúp đỡ gì, ngươi cứ nói với ta hoặc cháu trai, nô tỳ kia của ta đều được. Gia đình bọn ta đơn giản thôi, đừng khách sáo.”

“Tất nhiên… không khách sáo đâu.”

Cửa phòng đóng lại, lúc này Đồng Hỷ mới ý thức được dường phản ứng của mình vừa nãy có chút xấu hổ. Thằng bé cố gắng che đậy mà nói: “Công tử, ngài có thấy phu nhân của chủ nhà này trông quen quen không?”

“Đúng là trông hơi quen quen.”

Ánh mắt của Kỷ Cảnh Hành sâu thẳm, ẩn chứa nhiều suy nghĩ.

“Công tử cũng thấy quen quen sao? Nhưng tiểu nhân nhất thời tôi không nhớ ra được trông quen ở chỗ nào.” Đồng Hỷ gãi đầu nói.

Ngươi không nhớ ra, không có nghĩa là ta cũng thế.

Kỷ Cảnh Hành nhớ lại người nữ tử mà đêm đó hắn đã khỏi mặt nước, thiếu chủ của Thương hội Nhan thị, một nữ thiếu chủ tài thông minh nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn.

Nàng rõ ràng không biết võ công, là một nữ tử yếu đuối. Nhưng khi tính mạng gặp nguy hiểm, nàng có thể phản công giết chết một nam nhân vạm vỡ biết võ công trong dòng nước. Thậm chí chỉ cần qua vài câu nói ngắn gọn, nàng đã biết mục đích hắn phái Phùng Trạch đến đó. Tùy cơ ứng biến, mượn đao giết người, đủ thấy nàng là người có thủ đoạn.

Sau ngày hôm đó, hắn tưởng hai người sẽ không còn dính dáng gì đến nhau nữa. Hắn không ngờ rằng sẽ gặp lại nàng ở đây.

Nàng của bây giờ bỗng nhiên hóa thân thành thê tử của một thương nhân.

Thương nhân thế nào mới xứng lấy được nàng làm thê tử?

Trước đó, nàng vẫn ăn mặc như một cô nương chưa xuất giá, bây giờ lại biến thành thê tử của người ta. Nàng thành thân nhanh như vậy sao? Không phải Phùng Trạch nói rằng nàng vẫn chưa thành thân nên mới bị người trong dòng tộc đến đòi chia tài sản ư?

Hoặc là…

Nàng đã nhận ra hắn rồi? Đã biết danh tính của hắn?

Chiếc xe ngựa kia lại lóe lên trong đầu Kỷ Cảnh Hành.

Đó là lý do tại sao nàng cố tình cho hắn thuê nhà. Vậy thì nam nhân tên Lý Quý và tất cả những điều bất thường trong căn nhà này đều đã được giải thích.

Tuy nhiên, hắn nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này. Đêm đó hắn đã nhìn thấy khuôn mặt của nàng, nhưng lúc đó nàng đang hôn mê, không thể nào nhìn thấy hắn.

Kể cả những hộ vệ và hạ nhân xung quanh nàng, không một ai từng nhìn thấy hắn. Vì sợ rằng để lộ hành tung bị người khác chú ý nên hắn luôn tránh mặt.



Vì thế nàng không thể nào biết được hắn trông như thế nào.

Nếu đúng là như vậy thì làm sao giải thích được những hành động của nàng đây?

Đêm đó, không chỉ có một người mất ngủ.

Nhan Thanh Đường đang nghĩ biểu hiện của mình lúc nãy thật tệ hại, không tự nhiên chút nào. May giờ chỉ là ban đêm, nếu là ban ngày chắc chắn không thể qua mắt người khác. Không biết ngày mai sẽ đối mặt với người đó như thế nào đây.

Trong khi đó, Kỷ Cảnh Hành còn suy nghĩ nhiều hơn. Hắn nhớ lại mục đích của chuyến đi đến Tô Châu lần này, nhớ đến những bức thư mật được Tật Phong Ti giao phó. Rồi lại nghĩ đến Nhan gia cùng nữ tử tên Nhan Thanh Đường, suy nghĩ rất lâu, rất lâu.

Gà trống gáy, trời bắt đầu sáng lên.

Khi những âm thanh dần trở nên ồn ào, thành Tô Châu cũng từ từ tỉnh giấc.

Sáng sớm sau khi thức dậy, Tố Vân đã suy nghĩ xem hạ nhân của những nhà bình thường sau khi thức dậy sẽ làm gì. Thế là nàng ấy cứ ra ra vào vào, lúc thì đi chợ rau mua rau, lúc thì dọn dẹp khắp nhà.

Trong lúc đó, nàng ấy đã vào căn phòng phía đông mấy lần. Thấy cô nương còn đang ngủ, nàng ấy lại xoay người đi ra ngoài.

Dạo này cô nương thật sự rất mệt mỏi, hiếm khi được ngủ nướng như vậy nên nàng ấy cứ để cô nương ngủ tiếp.

Nhưng nàng ấy không hề biết rằng Nhan Thanh Đường đang nằm trên giường đã tỉnh từ lâu. Cả đêm qua, nàng hầu như không ngủ, đến khi gần sáng mới thiếp đi. Lúc Tố Vân tỉnh dậy, nàng cũng bị làm cho thức giấc.

Rõ ràng là hai mắt cay xè, cả người mệt mỏi nhưng vẫn không thể nào ngủ được.

Nàng đang nghĩ về chuyện của hôm nay.

Dù trước đó đã nghĩ kỹ đến đâu, đến lúc làm thật vẫn do dự.

Cũng phải, nàng đã quen với những cuộc đấu tranh khốc liệt trên thương trường. Nhưng rời khỏi môi trường quen thuộc, nhất là trong hoàn cảnh này, nàng lại trở nên bỡ ngỡ.

Hoặc là… lát nữa hẵng dậy?

Vì thế nàng cứ trì hoãn như vậy cho tới khi mặt trời lên đến đỉnh đầu.

Trong suốt khoảng thời gian đó, Nhan Thanh Đường luôn lắng nghe những tiếng động bên ngoài, tâm trạng lo lắng đến mức không thể nói nên lời. Nhìn thấy ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ dần dần tiến gần đến giường, cuối cùng nàng cũng không thể nằm tiếp được nữa.

Nàng gần như buông xuôi mà lăn lộn trên giường, dụi mặt vào chiếc gối mềm, rồi lật người dậy.

Nàng mặc quần áo trước, chỉnh lại bộ đồ cho ngay ngắn rồi xỏ đôi giày thêu đi tới bàn trang điểm. Nàng vốn định tự vấn tóc, nhưng chỉnh mãi vẫn không được đều, lúc quá chặt, lúc lại quá lỏng nên đành phải gọi Tố Vân.

Tố Vân từ bên ngoài bước vào.

“Cô… phu nhân, người tỉnh rồi à?”

Nàng ấy búi tóc hai bên, mặc một bộ đồ màu xanh lá cây nhạt, bên eo giắt một chiếc khăn lau mồ hôi màu hồng. Vì phải làm việc, nên nàng ấy còn đeo thêm một chiếc tạp dề, trông cứ như nô tỳ trong một gia đình bình thường.

Nhan Thanh Đường ra hiệu cho nàng ấy giúp mình vấn tóc.

Tố Vân vừa giúp nàng chải tóc, vừa kể lại những việc mình đã làm từ sáng sớm.

“Nô tỳ đã mua gạo và thức ăn, trưa nay chúng ta có thể nấu ăn rồi. Lý Quý đã dọn đến nhà Phan Nghị, có việc gì cứ đến nhà Phan Nghị tìm hắn ta là được.”

Trước khi mua căn nhà này, Nhan Thanh Đường đã có sự tính toán.

Phan Nghị là người làm việc trong Thương hội ở Tô Châu, nhà ở ngõ Thanh Dương. Bọn họ đã dùng danh nghĩa là họ hàng Phan gia để mua nhà, lại dùng danh nghĩa của họ hàng để nương nhờ. Có người nhà họ Phan bảo bọc, chắc sẽ không có ai nghi ngờ.

Còn nhà của Phan Nghĩa thì trở thành nơi ở của nhóm người Lý Quý, đồng thời cũng tiện cho Diên Thanh Đường có người sai bảo khi cần, dù sao thì việc kinh doanh trong nhà vẫn phải tiếp tục.

“Đúng rồi, chủ tớ ở căn phòng phía đông đã đi ra ngoài từ sáng sớm rồi. Nghe thằng bé nói có vẻ như đồ dùng hàng ngày.”

Vậy thì việc nàng cố tình nằm trên giường lâu như vậy chẳng phải là tự chuốc lấy phiền thức sao?

Một luồng cảm xúc hỗn loạn thoáng qua trong đầu Nhan Thanh Đường, nhưng rồi nàng lại cảm thấy thật sự nhẹ nhõm.

Sau khi thay đồ và tắm rửa xong, Nhan Thanh Đường đi vào phòng chính ăn sáng.

Dãy nhà chính gồm ba gian, gian giữa là phòng chính, giữa phòng chính có một chiếc bàn vuông và bốn chiếc ghế dài. Gian phía tây được bố trí thành một căn phòng, buổi tối Tố Vân sẽ ở đó. Còn gian phía đông là phòng ngủ của Nhan Thanh Đường.

Bữa sáng là do Khánh Nhi đi ra ngoài mua về, chỉ có một ít bánh bao và vài món tương tự…

Ăn sáng xong, Nhan Thanh Đường ra sân, đi vòng quanh nhà mấy lần.

Kể từ khi mua căn nhà này, hôm qua mới là lần đầu tiên nàng đến đây. Nàng cần phải làm quen với mọi ngóc ngách trong nhà, để không bị người khác nhìn ra sơ hở.

Bề ngoài, nàng có vẻ như không có việc gì làm, thỉnh thoảng còn trò chuyện vài câu với Khánh Nhi và Tố Vân. Nhưng thực ra, ánh mắt nàng luôn vô thức nhìn về phía cổng nhà.

Cứ như vậy được một lúc lâu, Nhan Thanh Đường cuối cùng cũng nhận ra bản thân mình có gì đó không đúng. Tại sao nàng lại tên thư sinh đó quay trở lại?

Chỉ cần nghĩ đến thôi, nàng lại thấp thỏm không yên, rõ ràng tối qua không hề như vậy.

Sự hỗn loạn trong lòng nàng không ai hay biết, nàng quyết định trở về phòng để tĩnh tâm.

Vừa quay người, cổng nhà vang lên, nàng lập tức cứng đờ.

Người đẩy cửa bước vào chính là hai vị chủ tớ kia.

Thằng bé Đồng Hỷ xách một đống đồ đạc, trên tay còn cầm một chiếc chậu gỗ đang thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa.

Mà vị thư sinh kia lại rụt tay trong áo, tỏ ra nhàn nhã.

“Quý công tử, ngài đã về rồi à?” Khánh Nhi đang chơi trong sân chào hỏi.

Lúc này, Nhan Thanh Đường muốn giả vờ như không nhìn thấy hắn, nhưng đã muộn mất rồi. Nàng chỉ đành quay người lại, gượng cười: “Quý công tử về rồi à?”

Vị quý công tử này đứng giữa ban ngày còn làm người ta động lòng hơn cả ban đêm.

Hắn mặc một chiếc áo màu xanh lam đã bạc màu, đi đôi giày vải màu đen. Mái tóc đen mượt như lông quạ được một cây trâm bằng tre cố định lại. Rõ ràng là một chiếc trâm tre hết sức bình thường, nhưng trên mái tóc của hắn lại trông như ngọc, khiến người ta không thể rời mắt.

Dung mạo của hắn rất đẹp, vô cùng đẹp!



Gì mà “tướng mạo hơn Phan An, nhan sắc hơn Tống Ngọc*” dùng để miêu tả hắn quả thực không quá. Thậm chí đường nét trên khuôn mặt hắn còn thanh tú đến mức có phần nữ tính.

*Phan An và Tống Ngọc đều là những mỹ nam nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc.

May mà hắn có một cặp lông mày sắc nét, vừa hay dung hòa đi vẻ nữ tính do quá mức thanh tú ấy, lại thêm cả vóc dáng cao lớn. Thật sự là có khuôn mặt đẹp như một nữ tử, nhưng lại không hề nữ tính, thân hình mảnh mai, khí chất tao nhã.

Kỷ Cảnh Hành cũng đang soi xét Nhan Thanh Đường.

Vị Nhan thiếu chủ này đứng giữa ban ngày còn xinh đẹp hơn cả ban đêm.

Áo màu hải đường đỏ, chân váy màu xanh lục nhạt, ống tay áo rộng cùng vạt áo ôm chặt eo, trông vô cùng tôn dáng.

Làn da trắng muốt, mái tóc đen nhánh. Những lọn tóc buông xõa mềm mại chạm nhẹ lên gương mặt, làm nổi bật chiếc cổ trắng ngần, thanh mảnh và vô cùng quyến rũ..

“Vấn an gia chủ phu nhân.” Hắn chỉnh lại tay áo, hơi cúi đầu hành lễ một cách cung kính mà lịch sự.

Nhan Thanh Đường giật mình, lát sau mới phản ứng lại.

“Được, được rồi.”

Kỷ Cảnh Hành tiến về phía này mấy bước, dừng lại ở một khoảng cách không quá gần cũng không quá xa.

“Ta vẫn chưa biết nên xưng hô với gia chủ phu nhân thế nào? Cũng không thể lúc nào cũng gọi là gia chủ phu nhân được.”

Ngay từ khi hắn bước tới, toàn thân Nhan Thanh Đường đã rơi vào trạng thái căng thẳng tột độ. Bây giờ lại càng căng thẳng mà không thể giải thích được.

“Cứ gọi ta là Nhan phu nhân là được.” Dừng một chút, nàng nhanh chóng bổ sung: “Phu gia ta họ Nhan.”

“Họ Nhan…”

Giọng nói trầm thấp kéo dài, không hiểu sao lòng Nhan Thanh Đường lại hơi hoảng hốt, không tự chủ được mà nghĩ xem có phải mình đã hành xử có chỗ nào không đúng hay không. Đang định giải thích thêm vài câu thì chàng thư sinh kia lại lên tiếng.

“Nhan phu nhân đa lễ rồi.”

Hắn lại hành lễ, ngay thẳng tiêu sái: “Ta và thư đồng ra ngoài mua một ít đồ dùng sinh hoạt hằng ngày. Trước đây ở quán trọ, còn nhiều đồ dùng vẫn chưa được chuẩn bị.”

Thư sinh này trông đứng đắn, lễ nghi chu toàn, tính cách cũng phóng khoáng.

So sánh với những suy nghĩ lung tung trong đầu nàng lại càng trở nên bẩn thỉu, khiến Nhan Thanh Đường bỗng dưng có chút hổ thẹn.

Nàng thậm chí còn nảy sinh ý định bỏ chạy.

“Hóa ra là vậy.” Nàng gượng cười: “Nếu còn thiếu gì thì cứ nói với Khánh Nhi, không cần khách sáo.”

Sau khi vội vã để lại những lời này, nàng quay người rời đi.

Ai ngờ vì cử động quá mạnh, nàng đã vô tình dẫm phải váy của chính mình.

Nhìn thấy mình sắp ngã xuống, Nhan Thanh Đường xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.

Nàng đã cố gắng hết sức giữ thăng bằng nhưng tiếc là không có tác dụng.

Đúng lúc đó, có người đã đỡ lấy nàng.

“Nhan phu nhân, người vẫn ổn chứ?”

Nhan Thanh Đường ngượng ngùng đứng dậy, vội rút ​​bàn tay đang túm lấy ống tay áo đối phương như thể vừa chạm vào lửa.

“Ta rất ổn.”

Dường như nhận ra mình đã thất lễ, chàng thư sinh vội vàng rút tay lại, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, liên tục chắp tay hành lễ.

“Thật là thất lễ rồi, thất lễ rồi.”

Nhan Thanh Đường cố gắng hết sức tỏ ra bình tĩnh: “Không sao, Quý công tử không cần để tâm. Ngươi cũng chỉ vì đỡ lấy ta thôi.”

Ngoài giọng nói có vẻ hơi gấp gáp ra thì bước chân trở về phòng cũng nhanh hơn một chút.

Kỷ Cảnh Hành liếc nhìn bóng lưng nàng với ánh mắt nghi ngờ.

“Cô nương, người không sao chứ?”

Trước đó, Tố Vân ở trong phòng nên không chứng kiến cảnh tượng ở sân. Thấy cô nương có vẻ khác thường, liền nghĩ là đã xảy ra chuyện gì đó.

“Không sao, có chuyện gì được?”

Nhan Thanh Đường ngồi trên ghế, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Đợi hơi thở gấp gáp của mình chậm lại, nàng mới bưng ly trà lên uống để che đậy.

Nhưng trong lòng lại tự mắng mình: Rốt cuộc mình bị sao vậy? Chỉ là một thư sinh thôi mà, có cần đến mức đó không? Với cái bộ dạng này thì làm sao mà mong nhờ người ta để sinh con được?

Vấn đề là mỗi khi nghĩ đến việc phải nhờ chàng thư sinh đó để sinh con, nàng lại xấu hổ đến mức không chịu được, muốn lấy tay che mặt, nhưng vì Tố Vân ở đây nên nàng chỉ có thể tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì.

Bên kia, Đồng Hỷ kinh ngạc nhìn công tử nhà mình.

Mãi đến khi vào phòng, thằng bé mới nói: “Công tử, vừa rồi ngài diễn đạt quá, giống ý hệt một thư sinh am hiểu lễ nghĩa vậy”.

Kỷ Cảnh Hành ho khan một tiếng, đi tới ngồi xuống ghế.

“Lẽ nào trước đây bổn công tử không am hiểu lễ nghĩa sao?”

“Tiểu nhân không có ý đó, ý của tiểu nhân là…” Nói hồi lâu, thằng nhóc vẫn không tìm thấy từ ngữ nào thích hợp để diễn tả, đành chán nản bỏ cuộc, tự trách mình đọc quá ít sách.

Thằng bé đi sắp xếp từng thứ đồ đã mua. Đến lượt gạo và thức ăn, thằng bé có vẻ lo lắng: “Công tử, ngài muốn mua cái chậu gỗ thì còn được. Tại sao ngài lại bảo tiểu nhân mua cả gạo, rau và thịt nữa? Chẳng lẽ chúng ta còn phải tự nấu ăn sao?”

“Có thư sinh nào thuê nhà mà không tự nấu ăn? Một tên thư sinh nghèo mà có đủ tiền để hàng ngày đi ăn ngoài à?”

“Nhưng tiểu nhân không biết nấu ăn!” Đồng Hỷ mặt xị ra như đưa đám.

“Không biết thì có thể học. Kiểu gì ngươi cũng sẽ học được thôi.” Kỷ Cảnh Hành an ủi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phú Bà Ôm Con Của Thái Tử Bỏ Trốn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook