Phú Bà Ôm Con Của Thái Tử Bỏ Trốn
Chương 17:
Tiểu An Tử
05/11/2024
Lý Quý sải bước tiến đến, vừa đi vừa lúng túng kéo áo, sợ rằng mình sẽ bị lộ.
Cũng vì hắn ta không ngờ rằng cô nương lại đột ngột bảo hắn ta bước ra nói chuyện với người kia.
“Ngươi là?”
Tim Lý Quý đập loạn xạ bởi ánh mắt của thư sinh này quá sắc bén. Nhưng quay đầu nhìn lại, đối phương cũng chỉ là một tên yếu đuối, có vẻ ngoài nổi bật mà thôi. Hắn ta bèn coi là bản thân nhìn lầm.
Sau khi bình tĩnh lại, hắn ta nhìn đối phương một lượt từ trên xuống dưới. Cuối cùng, hắn ta cũng hiểu được tại sao cô nương lại “bất chợt nổi hứng” rồi.
Hắn thực sự rất anh tuấn.
“Các ngươi là thí sinh tới đây thi à? Vừa rồi ta đi ngang qua, nhìn thấy các ngươi bị tiểu nhị đuổi ra khỏi quán trọ. Các ngươi có muốn thuê phòng không? Là kiểu nhà dân bình thường, các ngươi thấy sao?”
Kỷ Cảnh Hành không nói gì.
Đồng Hỷ có chút lung lay, vội vàng nhìn công tử.
Kỷ Cảnh Hành bị dồn vào thế bất đắc dĩ, chỉ có thể mở miệng hỏi: “Ngươi định cho thuê căn nhà của mình à?”
“Ta muốn giúp người khác thuê nhà thôi.” Lý Quý cười ngờ nghệch, trông rất thật thà: “Ngôi nhà cách đây không xa, đi bộ nửa khắc là đến. Mặc dù ở vị trí khá sầm uất nhưng lại rất yên tĩnh. Căn phòng cũng còn rất mới.”
“Nếu là nhà dân thì chắc là sẽ ở chung với người khác?”
“Đương nhiên!”
Lý Quý vội vàng đáp lời rồi nói thêm: “Có điều gia chủ neo người, chỉ là một cặp phu thê trẻ. Nhà của hắn ta rất lớn nên muốn cho thuê căn phòng phía đông. Các ngươi cũng biết đấy, gần đây có rất nhiều học trò từ nơi khác đến Tô Châu. Vậy nên có rất nhiều người cho thuê những căn phòng còn trống để có thêm thu nhập.”
Hắn ta nói một cách nghiêm túc, nhưng Kỷ Cảnh Hành vẫn tỏ ra không mấy quan tâm. Chỉ có mỗi Đồng Hỷ là thực sự bị cám dỗ.
“Công tử, hay là chúng ta đi xem thử? Bây giờ cũng không còn sớm nữa, nếu không tìm được chỗ ở thì đêm nay chúng ta sẽ phải ngủ ngoài đường mất.”
Kỷ Cảnh Hành cau mày, không nói gì.
Đồng Hỷ: “Công tử…”
Cuối cùng, hắn cũng di chuyển.
Thấy vậy, Lý Quý vội vàng dẫn đường.
Nhưng hắn không hay biết rằng phía sau có người đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn. Người đó còn nhìn theo ánh mắt vừa rồi của hắn, liếc nhìn chiếc xe ngựa đang đậu cách đó không xa.
…
Trong xe ngựa, Tố Vân nhanh chóng kéo rèm lại.
“Cô nương, có phải thư sinh này đã phát hiện ra chúng ta rồi hay không?”
Ai ngờ rằng từ khi phái Lý Quý đi, đầu óc của Nhan Thanh Đường cứ rối tung lên. Nàng căn bản không nhìn về phía đó, đương nhiên cũng không nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
“Hiện tại, Lý Quý đang dẫn người đến căn nhà đó rồi. Vậy bây giờ chúng ta đi đâu? Khánh Nhi đang ở nhà canh chừng, cũng không biết thằng bé có biết phối hợp với Lý Quý không.” Tố Vân có vẻ vô cùng lo lắng.
Điều nàng phải lo lắng bây giờ là trong nhà không có người. Biến đâu ra một đôi phu thê trẻ cho thuê nhà đây?
Thực ra, trong lòng Nhan Thanh Đường đã có chút hối hận vì mình quá hấp tấp, còn chưa chuẩn bị xong mọi thứ đã vội vàng muốn tìm người thuê.
Điều duy nhất đáng mừng là đã có nhà, cũng đã tìm được người muốn thuê phòng, việc viên phòng cũng không phải là điều không thể.
“Không có người đánh xe, làm sao chúng ta đi được…”
Nàng tuyệt đối không phải là người dễ dàng chùn bước!
Nhan Thanh Đường nghiến răng nghiến lợi, vén váy lên bước ra khỏi xe ngựa.
“Được rồi, đừng cằn nhằn nữa, để ta đánh xe.”
Cũng may nàng đang mặc quần áo của nha hoàn nên trông không có gì lạ.
Tố Vân cũng ra ngoài theo, vẻ mặt đầy áy náy.
“Cô nương, tất cả là lỗi của nô tỳ. Nô tỳ lại để người phải đánh xe.”
Nhan Thanh Đường trừng mắt nhìn nàng ấy: “Bớt nói nhảm đi, chúng ta về trước rồi nói.”
…
Khi sắp tới cửa, Lý Quý cũng nhận ra vấn đề mà Nhan Thanh Đường nghĩ đến.
Hắn ta vừa lẩm bẩm thằng nhóc Khánh Nhi kia tốt nhất là khôn khéo một chút vừa gõ cửa và nói với hai người: “Đến rồi, chính là ở đây.”
Cửa nhanh chóng được mở ra từ bên trong, một cậu nhóc khoảng mười tuổi chui ra.
Đó là Khánh Nhi mà Lý Quý vừa nhắc tới.
Thằng bé vốn là đầy tớ của Nhan gia, vì thông minh lanh lợi nên được Nhan Thanh Đường sắp xếp làm “chất nhi” của mình.
Vừa nhìn thấy Lý Quý, Khánh Nhi định lên tiếng, song lại thấy hai người đi theo hắn ta nên lập tức im bặt.
“Đây là chất nhi của chủ nhà. Thúc thẩm của ngươi đâu, không có ở nhà à?”
Sau khi nhận được hàm ý, Khánh Nhi vội vàng nói: “Không có ở nhà.”
“Thúc của ngươi nói muốn cho thuê căn phòng phía đông, ta đưa người tới xem nhà này. Đây là người thuê nhà hiếm có đấy. Nhìn hai người này đi, là người đọc sách đấy. Ta sẽ đưa bọn họ vào xem trước.”
Nói xong, cả nhóm người bước vào trong.
Ngôi nhà này quả thực còn rất mới, có sân rộng rãi, phía chính diện là dãy nhà chính ba gian, hai bên trái phải lần lượt là hai gian nhà phía đông và tây. Trong sân có một cây bồ đề lớn, vì là cây cổ thụ nên cành lá rất xum xuê.
Dưới tán cây có bàn đá, ghế đá, mùa hè ngồi đây để nghỉ mát thì hẳn là rất tốt.
“Ở đây có bếp, vì chủ nhà chu đáo nên còn có cả phòng tắm, các ngươi cứ sử dụng thoải mái, nhưng dùng xong phải dọn dẹp sạch sẽ. Căn phòng của các ngươi rộng rãi lắm, phòng lớn rộng ba gian, một gian làm phòng ngủ. Ngoài ra còn lại hai gian đủ cho chủ tớ hai người ở. Chăn màn đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Kỷ Cảnh Hành nhìn căn bếp sạch sẽ gọn gàng như chưa từng đun nấu, nhìn căn phòng tắm đầy đủ bồn tắm và thùng nước nhưng không có bất kỳ đồ dùng cá nhân nào. Sau đó hắn lại nhìn căn phòng phía đông như chưa từng có ai ở, nói một câu đầy ẩn ý: “Căn phòng lớn như vậy, giá thuê hẳn không rẻ đâu nhỉ.”
“Tiền thuê không đắt đâu. Ngươi định ở bao lâu?”
Nhìn thấy gấu áo đã bạc màu của người kia, Lý Quý cân nhắc một lúc rồi nói: “Thuê một tháng, một tháng đủ cho các ngươi đi thi rồi, chỉ cần một lượng bạc thôi.”
“Một lượng bạc?”
Đây là đang chê đắt sao?
“Ít nhất cũng phải tám đồng!” Lý Quý nghiến răng nói, rồi chợt nghĩ giá thuê có vẻ quá rẻ, vội vàng giải thích: “Thực ra chủ nhà cho thuê cũng không phải vì chút tiền này. Gia đình này khá giàu có, phu quân là thương nhân, thường xuyên ra ngoài buôn bán nên không ở nhà. Trong nhà không có người già, chỉ có một phụ nhân, một thằng nhóc mới lớn và một nô tỳ, cho nên muốn tìm người đáng tin cậy để thuê nhà, coi như là để bảo vệ nhà cửa.”
Thật ra Đồng Hỷ đâu có thấy đắt, thằng nhóc còn cảm thấy quá rẻ đấy chứ. Lúc bọn họ còn ở phòng trọ, một gian phòng cũng đã tốn hai đồng bạc, mà còn là căn phòng tồi tàn nhất.
Tám đồng vốn chỉ đủ sống trong bốn ngày, bây giờ lại đủ sống trong một tháng.
“Công tử, hay là chúng ta ở đây đi?”
Lý Quý liền khuyên: “Đúng đó, cứ ở đây đi. Bên ngoài trời đã tối rồi, các ngươi ra ngoài tìm nhà khác sợ rằng cũng không dễ dàng.”
Nam nhân không ở nhà mà lại muốn cho hai nam nhân trẻ tuổi vào ở?
Làm thế là để bảo vệ nhà cửa?
Chiếc xe ngựa vừa rồi hiện lên trong đầu Kỷ Cảnh Hành…
Chiếc xe ngựa thoạt nhìn bình thường, nhưng khi nhìn kỹ sẽ thấy rất tinh xảo. Thành xe thậm chí còn có đủ loại hoa văn được chạm khắc, rèm xe màu xanh nhạt, rõ ràng là xe của nữ nhân.
“Công tử…”
Kỷ Cảnh Hành liếc nhìn tiểu thư đồng đang ra vẻ cầu xin.
“Căn phòng này tốt thật đấy, hay là chúng ta ở đây đi?”
Đồng Hỷ nháy mắt, chỉ thiếu điều nói thẳng là bọn họ sắp hết tiền rồi. Nếu thật sự đi tìm quán trọ để ở thì cũng chẳng trụ được mấy ngày, e rằng việc chưa xong đã bị người ta đuổi ra ngoài. Chưa kể còn chưa chắc đã tìm được phòng.
Kỷ Cảnh Hành mặt không cảm xúc, móc túi tiền từ trong ống tay áo ra ném cho thằng bé.
Đồng Hỷ thấy vậy thì vui mừng khôn xiết, vội vàng dẫn Lý Quý ra ngoài đưa tiền và bàn bạc những chuyện khác.
Thấy sự tình đã giải quyết xong, Lý Quý cũng yên tâm hơn rất nhiều. Nghĩ đến việc phải tìm hiểu lai lịch của đối phương để ăn nói với cô nương, hắn ta liền ra ngoài theo.
Nhìn dáng vẻ vui sướng của tiểu thư đồng, thái dương Kỷ Cảnh Hành bỗng đau nhức.
Đáng lẽ hắn không nên vì một phút mềm lòng mà đưa thằng bé theo. Bây giờ bị người ta bán rồi, còn phải đếm tiền cho người ta.
Nhưng mục đích của đối phương là gì?
Có phải vì nhắm vào hắn không?
Kỷ Cảnh Hành đứng bên cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài dần dần tối lại.
…
Khánh Nhi và Đồng Hỷ trạc tuổi nhau nên chỉ sau một lát đã chơi đùa vui vẻ.
Còn Lý Quý thì hớn hở ra mặt vì đã hoàn thành nhiệm vụ.
Thấy trời bên ngoài đã tối, Khánh Nhi sợ lát nữa Đồng Hỷ sẽ hỏi tại sao không ăn tối, liền lấy cớ hôm nay thúc thẩm không ở nhà nên đã đưa tiền để cho thằng bé tự đi mua đồ ăn rồi định ra ngoài một chuyến.
Tình cờ Đồng Hỷ cũng cần ra ngoài mua đồ ăn tối nên hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Nửa tiếng sau, hai người mua đồ ăn về nhà.
Lúc này trời đã tối mịt, trong phòng chính vẫn chưa thắp đèn, Đồng Hỷ không khỏi tò mò hỏi: “Khánh Nhi, tối nay thúc thẩm của ngươi không về sao?”
“Cái này… Ta cũng không biết. Chắc là phải về chứ?” Khánh Nhi nói với vẻ không chắc chắn, trong lòng thầm lo lắng không biết cô nương có ý định gì, sao đến giờ vẫn chưa thấy người đâu?
Hai người trở về phòng của mình.
Khánh Nhi vừa đặt thức ăn xuống rồi thắp nến thì có tiếng gõ cửa.
Thằng bé chạy thật nhanh ra mở cửa.
Ở mái hiên phía đông, Kỷ Cảnh Hành đã nghe thấy tiếng động từ bên ngoài. Hắn đứng dậy đi tới cửa sổ, nhìn thấy hai người nữ tử từ trong bóng tối đi vào, tay xách rất nhiều hành lý.
Một người đi trước, mặc y phục màu hải đường đỏ.
Một người ở phía sau, có lẽ là nô tỳ.
Khánh Nhi ngơ ngác nhìn cô nương trước mắt…
Cô nương lẽ ra phải ăn mặc như thiếu nữ, lúc này lại hoàn toàn biến thành dáng vẻ của một phụ nhân.
Một bộ y phục màu đỏ của hải đường, tay áo rộng, đai lưng ở eo siết chặt, chân váy màu xanh nhạt in hoa thủy tiên, trông không hề lòe loẹt mà càng thêm phần quyến rũ.
Nàng vấn tóc theo kiểu của phu nhân, hai bên mai thả lơi vài sợi, lọn tóc buông dài che khuất một bên má. Trên búi tóc cài một chiếc trâm hình quạt được làm bằng vàng đỏ có đính thêm đá quý.
Cổ thon thả. Trên đôi tai trắng như ngọc điểm xuyết một đôi khuyên tai bằng ngọc bích đỏ, càng tôn lên gò má hồng hào và đôi môi đỏ mọng, khiến người đối diện không khỏi thổn thức.
“Tên tiểu tử ngốc nghếch nhà ngươi, không nhận ra thẩm thẩm à?”
Ngón tay trắng nõn thanh tú của nàng chạm vào trán Khánh Nhi.
Nữ tử mỉm cười e ấp, thật làm lòng người xao xuyến.
Hôm đó sau khi về tới nhà, Nhan Thanh Đường đã chép lại những ý chính mà mình ghi chép được ở chỗ Tô Tiểu Kiều vào một cuốn sổ. Nàng thậm chí còn dựa trên hình tượng nhân vật “phu nhân nhà giàu bị tên phu quân vô dụng trách cứ vì không thể sinh con” để sáng tạo thêm nhiều tình tiết.
Phu quân làm thương nhân chuyên đi buôn hàng, thường xuyên vắng nhà là để có thời gian riêng.
Đặc biệt sắp xếp thêm một đứa cháu trai bầu bạn là vì sợ đối phương ngại ở một mình cùng nữ quyến.
Loại nữ tử nào mới “vụng trộm” khi phu quân đi vắng?
Có lẽ là người vừa táo bạo mà vừa u uất.
Có lẽ là cực kỳ xinh đẹp, đẹp đến mức khiến người ta không thể cưỡng lại. Chỉ có như thế mới “quyến rũ” hiệu quả.
Nữ tử như vậy chắc chắn sẽ không khớp với hình tượng bình thường của nàng. Không chỉ tính cách mà cả cách ăn mặc, thậm chí cả cách nói năng cư xử đều không giống.
Nàng đã đưa ra rất nhiều giả thuyết và chuẩn bị. Đó là lý do tại sao Nhan Thanh Đường lại xuất hiện như thế này.
Thực ra, Nhan Thanh Đường lúc này cũng có chút lo lắng, nhưng nàng lại là người thích đối mặt trực tiếp với khó khăn.
Không phải chỉ là diễn thôi sao?
Từ xưa đến nay, thương nhân từ luôn biết cách nhìn thời cuộc mà thay đổi, tùy cơ ứng biến. Việc diễn trò đối với họ dễ như trở bàn tay. Những thứ này đối với nàng chẳng là gì.
Điều may mắn duy nhất là lúc này là trời đã tối nên chắc không ai nhận ra nàng thực ra đang rất gượng gạo.
Có một khởi đầu tốt thì những việc tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Đúng chứ?
Nàng lén nhìn sang căn phòng phía đông rồi thầm nói trong lòng.
.
Khánh Nhi ấp úng kể lại chuyện có người đến thuê nhà, đã thu tiền đã và người đó đã dọn vào ở.
Nhan Thanh Đường sẵng giọng: “Không biết thúc thúc ngươi nghĩ gì, nhất quyết muốn cho thuê nhà! Cho thuê thì cho thuê đi, tiền đâu?”
Khánh Nhi đưa tiền cho nàng.
Nàng nhận lấy rồi tiện tay đưa túi lớn nhỏ cho đối phương, như thể không ngại sai bảo cháu trai mình.
“Thúc thúc của ngươi lại ra ngoài rồi. Tưởng mua cho ta vài thứ là ta sẽ tha cho hắn tội suốt ngày không về nhà hay sao? Cả ngày chẳng thấy mặt mũi đâu, chỉ để lại mỗi thằng oắt con là ngươi làm bạn với ta!”
Vừa nói, nàng vừa nghĩ: Âm lượng lớn như vậy, hẳn là đối phương đã nghe thấy rồi nhỉ? Như vậy là có thể giải thích được tại sao người nam nhân luôn vắng nhà và tại sao nàng lại đầy oán hận.
Phía bên này, Khánh Nhi thật sự không thể tiếp tục diễn trò với cô nương nữa, liền lấy cớ cất đồ rồi ôm cả đống đồ chạy vội vào nhà.
Nhan Thanh Đường đưa tay lên vuốt tóc mai, bật cười rồi đi theo vào phòng chính.
Về phần Tố Vân, từ lâu nàng ấy đã kinh ngạc trước sự “thay đổi sắc mặt” của cô nương. Suốt chuyến đi, Nhan Thanh Đường vẫn giữ được bình tĩnh, còn nàng ấy thì đã toát cả mồ hôi. May mà trời tối, ngoài hiên không có đèn nên nàng ấy không bị phát hiện.
Nhan Thanh Đường lúc này cũng nhập vai luôn rồi. Vào nhà xong, nàng liếc mắt nhìn Tố Vân nói: “Ngươi mau thu dọn đi, đừng để lộ.”
Tố Vân vội vàng đặt đồ đạc xuống, đứng thẳng lưng bảo đảm: “Cô nương, người yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ không làm hỏng chuyện đâu.”
Thực ra, chuyến này vốn dĩ là Uyên Ương được đi cùng, nhưng vì cô nương thấy nàng ấy luôn cẩn thận, chu đáo nên lại đưa nàng ấy theo. Vì thế, nàng ấy không thể để hỏng việc lớn của cô nương được, nhất định phải phối hợp thật tốt.
“Gọi phu nhân.” Nhan Thanh Đường sửa lại.
“Vâng, phu nhân.”
“Ngươi tranh thủ lúc trời tối, đi bổ sung những thứ thiếu trong bếp và phòng tắm đi, kẻo bị người ta phát hiện ra. Còn về gạo và rau củ trong bếp, sáng mai ngươi bảo Khánh Nhi dẫn đi mua, họ chắc sẽ không để ý đến những việc này đâu.”
“Nô tỳ đi ngay.”
Cũng vì hắn ta không ngờ rằng cô nương lại đột ngột bảo hắn ta bước ra nói chuyện với người kia.
“Ngươi là?”
Tim Lý Quý đập loạn xạ bởi ánh mắt của thư sinh này quá sắc bén. Nhưng quay đầu nhìn lại, đối phương cũng chỉ là một tên yếu đuối, có vẻ ngoài nổi bật mà thôi. Hắn ta bèn coi là bản thân nhìn lầm.
Sau khi bình tĩnh lại, hắn ta nhìn đối phương một lượt từ trên xuống dưới. Cuối cùng, hắn ta cũng hiểu được tại sao cô nương lại “bất chợt nổi hứng” rồi.
Hắn thực sự rất anh tuấn.
“Các ngươi là thí sinh tới đây thi à? Vừa rồi ta đi ngang qua, nhìn thấy các ngươi bị tiểu nhị đuổi ra khỏi quán trọ. Các ngươi có muốn thuê phòng không? Là kiểu nhà dân bình thường, các ngươi thấy sao?”
Kỷ Cảnh Hành không nói gì.
Đồng Hỷ có chút lung lay, vội vàng nhìn công tử.
Kỷ Cảnh Hành bị dồn vào thế bất đắc dĩ, chỉ có thể mở miệng hỏi: “Ngươi định cho thuê căn nhà của mình à?”
“Ta muốn giúp người khác thuê nhà thôi.” Lý Quý cười ngờ nghệch, trông rất thật thà: “Ngôi nhà cách đây không xa, đi bộ nửa khắc là đến. Mặc dù ở vị trí khá sầm uất nhưng lại rất yên tĩnh. Căn phòng cũng còn rất mới.”
“Nếu là nhà dân thì chắc là sẽ ở chung với người khác?”
“Đương nhiên!”
Lý Quý vội vàng đáp lời rồi nói thêm: “Có điều gia chủ neo người, chỉ là một cặp phu thê trẻ. Nhà của hắn ta rất lớn nên muốn cho thuê căn phòng phía đông. Các ngươi cũng biết đấy, gần đây có rất nhiều học trò từ nơi khác đến Tô Châu. Vậy nên có rất nhiều người cho thuê những căn phòng còn trống để có thêm thu nhập.”
Hắn ta nói một cách nghiêm túc, nhưng Kỷ Cảnh Hành vẫn tỏ ra không mấy quan tâm. Chỉ có mỗi Đồng Hỷ là thực sự bị cám dỗ.
“Công tử, hay là chúng ta đi xem thử? Bây giờ cũng không còn sớm nữa, nếu không tìm được chỗ ở thì đêm nay chúng ta sẽ phải ngủ ngoài đường mất.”
Kỷ Cảnh Hành cau mày, không nói gì.
Đồng Hỷ: “Công tử…”
Cuối cùng, hắn cũng di chuyển.
Thấy vậy, Lý Quý vội vàng dẫn đường.
Nhưng hắn không hay biết rằng phía sau có người đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn. Người đó còn nhìn theo ánh mắt vừa rồi của hắn, liếc nhìn chiếc xe ngựa đang đậu cách đó không xa.
…
Trong xe ngựa, Tố Vân nhanh chóng kéo rèm lại.
“Cô nương, có phải thư sinh này đã phát hiện ra chúng ta rồi hay không?”
Ai ngờ rằng từ khi phái Lý Quý đi, đầu óc của Nhan Thanh Đường cứ rối tung lên. Nàng căn bản không nhìn về phía đó, đương nhiên cũng không nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
“Hiện tại, Lý Quý đang dẫn người đến căn nhà đó rồi. Vậy bây giờ chúng ta đi đâu? Khánh Nhi đang ở nhà canh chừng, cũng không biết thằng bé có biết phối hợp với Lý Quý không.” Tố Vân có vẻ vô cùng lo lắng.
Điều nàng phải lo lắng bây giờ là trong nhà không có người. Biến đâu ra một đôi phu thê trẻ cho thuê nhà đây?
Thực ra, trong lòng Nhan Thanh Đường đã có chút hối hận vì mình quá hấp tấp, còn chưa chuẩn bị xong mọi thứ đã vội vàng muốn tìm người thuê.
Điều duy nhất đáng mừng là đã có nhà, cũng đã tìm được người muốn thuê phòng, việc viên phòng cũng không phải là điều không thể.
“Không có người đánh xe, làm sao chúng ta đi được…”
Nàng tuyệt đối không phải là người dễ dàng chùn bước!
Nhan Thanh Đường nghiến răng nghiến lợi, vén váy lên bước ra khỏi xe ngựa.
“Được rồi, đừng cằn nhằn nữa, để ta đánh xe.”
Cũng may nàng đang mặc quần áo của nha hoàn nên trông không có gì lạ.
Tố Vân cũng ra ngoài theo, vẻ mặt đầy áy náy.
“Cô nương, tất cả là lỗi của nô tỳ. Nô tỳ lại để người phải đánh xe.”
Nhan Thanh Đường trừng mắt nhìn nàng ấy: “Bớt nói nhảm đi, chúng ta về trước rồi nói.”
…
Khi sắp tới cửa, Lý Quý cũng nhận ra vấn đề mà Nhan Thanh Đường nghĩ đến.
Hắn ta vừa lẩm bẩm thằng nhóc Khánh Nhi kia tốt nhất là khôn khéo một chút vừa gõ cửa và nói với hai người: “Đến rồi, chính là ở đây.”
Cửa nhanh chóng được mở ra từ bên trong, một cậu nhóc khoảng mười tuổi chui ra.
Đó là Khánh Nhi mà Lý Quý vừa nhắc tới.
Thằng bé vốn là đầy tớ của Nhan gia, vì thông minh lanh lợi nên được Nhan Thanh Đường sắp xếp làm “chất nhi” của mình.
Vừa nhìn thấy Lý Quý, Khánh Nhi định lên tiếng, song lại thấy hai người đi theo hắn ta nên lập tức im bặt.
“Đây là chất nhi của chủ nhà. Thúc thẩm của ngươi đâu, không có ở nhà à?”
Sau khi nhận được hàm ý, Khánh Nhi vội vàng nói: “Không có ở nhà.”
“Thúc của ngươi nói muốn cho thuê căn phòng phía đông, ta đưa người tới xem nhà này. Đây là người thuê nhà hiếm có đấy. Nhìn hai người này đi, là người đọc sách đấy. Ta sẽ đưa bọn họ vào xem trước.”
Nói xong, cả nhóm người bước vào trong.
Ngôi nhà này quả thực còn rất mới, có sân rộng rãi, phía chính diện là dãy nhà chính ba gian, hai bên trái phải lần lượt là hai gian nhà phía đông và tây. Trong sân có một cây bồ đề lớn, vì là cây cổ thụ nên cành lá rất xum xuê.
Dưới tán cây có bàn đá, ghế đá, mùa hè ngồi đây để nghỉ mát thì hẳn là rất tốt.
“Ở đây có bếp, vì chủ nhà chu đáo nên còn có cả phòng tắm, các ngươi cứ sử dụng thoải mái, nhưng dùng xong phải dọn dẹp sạch sẽ. Căn phòng của các ngươi rộng rãi lắm, phòng lớn rộng ba gian, một gian làm phòng ngủ. Ngoài ra còn lại hai gian đủ cho chủ tớ hai người ở. Chăn màn đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Kỷ Cảnh Hành nhìn căn bếp sạch sẽ gọn gàng như chưa từng đun nấu, nhìn căn phòng tắm đầy đủ bồn tắm và thùng nước nhưng không có bất kỳ đồ dùng cá nhân nào. Sau đó hắn lại nhìn căn phòng phía đông như chưa từng có ai ở, nói một câu đầy ẩn ý: “Căn phòng lớn như vậy, giá thuê hẳn không rẻ đâu nhỉ.”
“Tiền thuê không đắt đâu. Ngươi định ở bao lâu?”
Nhìn thấy gấu áo đã bạc màu của người kia, Lý Quý cân nhắc một lúc rồi nói: “Thuê một tháng, một tháng đủ cho các ngươi đi thi rồi, chỉ cần một lượng bạc thôi.”
“Một lượng bạc?”
Đây là đang chê đắt sao?
“Ít nhất cũng phải tám đồng!” Lý Quý nghiến răng nói, rồi chợt nghĩ giá thuê có vẻ quá rẻ, vội vàng giải thích: “Thực ra chủ nhà cho thuê cũng không phải vì chút tiền này. Gia đình này khá giàu có, phu quân là thương nhân, thường xuyên ra ngoài buôn bán nên không ở nhà. Trong nhà không có người già, chỉ có một phụ nhân, một thằng nhóc mới lớn và một nô tỳ, cho nên muốn tìm người đáng tin cậy để thuê nhà, coi như là để bảo vệ nhà cửa.”
Thật ra Đồng Hỷ đâu có thấy đắt, thằng nhóc còn cảm thấy quá rẻ đấy chứ. Lúc bọn họ còn ở phòng trọ, một gian phòng cũng đã tốn hai đồng bạc, mà còn là căn phòng tồi tàn nhất.
Tám đồng vốn chỉ đủ sống trong bốn ngày, bây giờ lại đủ sống trong một tháng.
“Công tử, hay là chúng ta ở đây đi?”
Lý Quý liền khuyên: “Đúng đó, cứ ở đây đi. Bên ngoài trời đã tối rồi, các ngươi ra ngoài tìm nhà khác sợ rằng cũng không dễ dàng.”
Nam nhân không ở nhà mà lại muốn cho hai nam nhân trẻ tuổi vào ở?
Làm thế là để bảo vệ nhà cửa?
Chiếc xe ngựa vừa rồi hiện lên trong đầu Kỷ Cảnh Hành…
Chiếc xe ngựa thoạt nhìn bình thường, nhưng khi nhìn kỹ sẽ thấy rất tinh xảo. Thành xe thậm chí còn có đủ loại hoa văn được chạm khắc, rèm xe màu xanh nhạt, rõ ràng là xe của nữ nhân.
“Công tử…”
Kỷ Cảnh Hành liếc nhìn tiểu thư đồng đang ra vẻ cầu xin.
“Căn phòng này tốt thật đấy, hay là chúng ta ở đây đi?”
Đồng Hỷ nháy mắt, chỉ thiếu điều nói thẳng là bọn họ sắp hết tiền rồi. Nếu thật sự đi tìm quán trọ để ở thì cũng chẳng trụ được mấy ngày, e rằng việc chưa xong đã bị người ta đuổi ra ngoài. Chưa kể còn chưa chắc đã tìm được phòng.
Kỷ Cảnh Hành mặt không cảm xúc, móc túi tiền từ trong ống tay áo ra ném cho thằng bé.
Đồng Hỷ thấy vậy thì vui mừng khôn xiết, vội vàng dẫn Lý Quý ra ngoài đưa tiền và bàn bạc những chuyện khác.
Thấy sự tình đã giải quyết xong, Lý Quý cũng yên tâm hơn rất nhiều. Nghĩ đến việc phải tìm hiểu lai lịch của đối phương để ăn nói với cô nương, hắn ta liền ra ngoài theo.
Nhìn dáng vẻ vui sướng của tiểu thư đồng, thái dương Kỷ Cảnh Hành bỗng đau nhức.
Đáng lẽ hắn không nên vì một phút mềm lòng mà đưa thằng bé theo. Bây giờ bị người ta bán rồi, còn phải đếm tiền cho người ta.
Nhưng mục đích của đối phương là gì?
Có phải vì nhắm vào hắn không?
Kỷ Cảnh Hành đứng bên cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài dần dần tối lại.
…
Khánh Nhi và Đồng Hỷ trạc tuổi nhau nên chỉ sau một lát đã chơi đùa vui vẻ.
Còn Lý Quý thì hớn hở ra mặt vì đã hoàn thành nhiệm vụ.
Thấy trời bên ngoài đã tối, Khánh Nhi sợ lát nữa Đồng Hỷ sẽ hỏi tại sao không ăn tối, liền lấy cớ hôm nay thúc thẩm không ở nhà nên đã đưa tiền để cho thằng bé tự đi mua đồ ăn rồi định ra ngoài một chuyến.
Tình cờ Đồng Hỷ cũng cần ra ngoài mua đồ ăn tối nên hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Nửa tiếng sau, hai người mua đồ ăn về nhà.
Lúc này trời đã tối mịt, trong phòng chính vẫn chưa thắp đèn, Đồng Hỷ không khỏi tò mò hỏi: “Khánh Nhi, tối nay thúc thẩm của ngươi không về sao?”
“Cái này… Ta cũng không biết. Chắc là phải về chứ?” Khánh Nhi nói với vẻ không chắc chắn, trong lòng thầm lo lắng không biết cô nương có ý định gì, sao đến giờ vẫn chưa thấy người đâu?
Hai người trở về phòng của mình.
Khánh Nhi vừa đặt thức ăn xuống rồi thắp nến thì có tiếng gõ cửa.
Thằng bé chạy thật nhanh ra mở cửa.
Ở mái hiên phía đông, Kỷ Cảnh Hành đã nghe thấy tiếng động từ bên ngoài. Hắn đứng dậy đi tới cửa sổ, nhìn thấy hai người nữ tử từ trong bóng tối đi vào, tay xách rất nhiều hành lý.
Một người đi trước, mặc y phục màu hải đường đỏ.
Một người ở phía sau, có lẽ là nô tỳ.
Khánh Nhi ngơ ngác nhìn cô nương trước mắt…
Cô nương lẽ ra phải ăn mặc như thiếu nữ, lúc này lại hoàn toàn biến thành dáng vẻ của một phụ nhân.
Một bộ y phục màu đỏ của hải đường, tay áo rộng, đai lưng ở eo siết chặt, chân váy màu xanh nhạt in hoa thủy tiên, trông không hề lòe loẹt mà càng thêm phần quyến rũ.
Nàng vấn tóc theo kiểu của phu nhân, hai bên mai thả lơi vài sợi, lọn tóc buông dài che khuất một bên má. Trên búi tóc cài một chiếc trâm hình quạt được làm bằng vàng đỏ có đính thêm đá quý.
Cổ thon thả. Trên đôi tai trắng như ngọc điểm xuyết một đôi khuyên tai bằng ngọc bích đỏ, càng tôn lên gò má hồng hào và đôi môi đỏ mọng, khiến người đối diện không khỏi thổn thức.
“Tên tiểu tử ngốc nghếch nhà ngươi, không nhận ra thẩm thẩm à?”
Ngón tay trắng nõn thanh tú của nàng chạm vào trán Khánh Nhi.
Nữ tử mỉm cười e ấp, thật làm lòng người xao xuyến.
Hôm đó sau khi về tới nhà, Nhan Thanh Đường đã chép lại những ý chính mà mình ghi chép được ở chỗ Tô Tiểu Kiều vào một cuốn sổ. Nàng thậm chí còn dựa trên hình tượng nhân vật “phu nhân nhà giàu bị tên phu quân vô dụng trách cứ vì không thể sinh con” để sáng tạo thêm nhiều tình tiết.
Phu quân làm thương nhân chuyên đi buôn hàng, thường xuyên vắng nhà là để có thời gian riêng.
Đặc biệt sắp xếp thêm một đứa cháu trai bầu bạn là vì sợ đối phương ngại ở một mình cùng nữ quyến.
Loại nữ tử nào mới “vụng trộm” khi phu quân đi vắng?
Có lẽ là người vừa táo bạo mà vừa u uất.
Có lẽ là cực kỳ xinh đẹp, đẹp đến mức khiến người ta không thể cưỡng lại. Chỉ có như thế mới “quyến rũ” hiệu quả.
Nữ tử như vậy chắc chắn sẽ không khớp với hình tượng bình thường của nàng. Không chỉ tính cách mà cả cách ăn mặc, thậm chí cả cách nói năng cư xử đều không giống.
Nàng đã đưa ra rất nhiều giả thuyết và chuẩn bị. Đó là lý do tại sao Nhan Thanh Đường lại xuất hiện như thế này.
Thực ra, Nhan Thanh Đường lúc này cũng có chút lo lắng, nhưng nàng lại là người thích đối mặt trực tiếp với khó khăn.
Không phải chỉ là diễn thôi sao?
Từ xưa đến nay, thương nhân từ luôn biết cách nhìn thời cuộc mà thay đổi, tùy cơ ứng biến. Việc diễn trò đối với họ dễ như trở bàn tay. Những thứ này đối với nàng chẳng là gì.
Điều may mắn duy nhất là lúc này là trời đã tối nên chắc không ai nhận ra nàng thực ra đang rất gượng gạo.
Có một khởi đầu tốt thì những việc tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Đúng chứ?
Nàng lén nhìn sang căn phòng phía đông rồi thầm nói trong lòng.
.
Khánh Nhi ấp úng kể lại chuyện có người đến thuê nhà, đã thu tiền đã và người đó đã dọn vào ở.
Nhan Thanh Đường sẵng giọng: “Không biết thúc thúc ngươi nghĩ gì, nhất quyết muốn cho thuê nhà! Cho thuê thì cho thuê đi, tiền đâu?”
Khánh Nhi đưa tiền cho nàng.
Nàng nhận lấy rồi tiện tay đưa túi lớn nhỏ cho đối phương, như thể không ngại sai bảo cháu trai mình.
“Thúc thúc của ngươi lại ra ngoài rồi. Tưởng mua cho ta vài thứ là ta sẽ tha cho hắn tội suốt ngày không về nhà hay sao? Cả ngày chẳng thấy mặt mũi đâu, chỉ để lại mỗi thằng oắt con là ngươi làm bạn với ta!”
Vừa nói, nàng vừa nghĩ: Âm lượng lớn như vậy, hẳn là đối phương đã nghe thấy rồi nhỉ? Như vậy là có thể giải thích được tại sao người nam nhân luôn vắng nhà và tại sao nàng lại đầy oán hận.
Phía bên này, Khánh Nhi thật sự không thể tiếp tục diễn trò với cô nương nữa, liền lấy cớ cất đồ rồi ôm cả đống đồ chạy vội vào nhà.
Nhan Thanh Đường đưa tay lên vuốt tóc mai, bật cười rồi đi theo vào phòng chính.
Về phần Tố Vân, từ lâu nàng ấy đã kinh ngạc trước sự “thay đổi sắc mặt” của cô nương. Suốt chuyến đi, Nhan Thanh Đường vẫn giữ được bình tĩnh, còn nàng ấy thì đã toát cả mồ hôi. May mà trời tối, ngoài hiên không có đèn nên nàng ấy không bị phát hiện.
Nhan Thanh Đường lúc này cũng nhập vai luôn rồi. Vào nhà xong, nàng liếc mắt nhìn Tố Vân nói: “Ngươi mau thu dọn đi, đừng để lộ.”
Tố Vân vội vàng đặt đồ đạc xuống, đứng thẳng lưng bảo đảm: “Cô nương, người yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ không làm hỏng chuyện đâu.”
Thực ra, chuyến này vốn dĩ là Uyên Ương được đi cùng, nhưng vì cô nương thấy nàng ấy luôn cẩn thận, chu đáo nên lại đưa nàng ấy theo. Vì thế, nàng ấy không thể để hỏng việc lớn của cô nương được, nhất định phải phối hợp thật tốt.
“Gọi phu nhân.” Nhan Thanh Đường sửa lại.
“Vâng, phu nhân.”
“Ngươi tranh thủ lúc trời tối, đi bổ sung những thứ thiếu trong bếp và phòng tắm đi, kẻo bị người ta phát hiện ra. Còn về gạo và rau củ trong bếp, sáng mai ngươi bảo Khánh Nhi dẫn đi mua, họ chắc sẽ không để ý đến những việc này đâu.”
“Nô tỳ đi ngay.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.