Phú Bà Ôm Con Của Thái Tử Bỏ Trốn
Chương 21:
Tiểu An Tử
05/11/2024
Nếu nói xa, cũng không quá xa, Phụng Hiền nằm trong phủ Tùng Giang, giáp ranh với phủ Tô Châu.
Viện thí là để chiêu mộ tú tài, học chính thường là khảo sát sinh đồng ở các phủ huyện gần đó. Như ở Tô Châu mở kỳ thi, chính là để thí sinh ở ba phủ Tùng Giang, Trấn Giang, Giang Ninh đến gần.
Dương Châu, Hoài An, ba phủ Thông Châu, thường thì trường thi sẽ được đặt ở Dương Châu. Còn lên trên là phủ Từ Châu và Hải Châu, thì đặt ở Hải Châu.
Hơn nữa trong khu vực Giang Tô có nhiều đường thủy, lại có kênh đào, chuyện thông hành giữa các phủ rất thuận tiện.
Vốn những gì Nhan Thanh Đường nói đều là những lời khách sáo, nào ngờ Đồng Hỷ lại cho là thật, than phiền nói: “Xa thật, phải ngồi thuyền lâu lắm, cả đường ăn không ngon ngủ không yên, ngày nào cũng phải gặm bánh bột ngô."
Thằng bé vừa nói vừa ăn ngấu nghiến thức ăn, khiến Tố Vân nhìn thấy mà cảm thấy Đồng Hỷ tội nghiệp vô cùng, kể cả Khánh Nhi cũng nhìn thằng bé đầy cảm thông, không kiềm được mà gắp cho Đồng Hỷ thêm vài đũa thịt.
Đồng Hỷ nhớ lại cảnh mình gặm bánh trước đây, còn chủ nhân thì chạy ra ngoài lén ăn vụng, Nhan Thanh Đường lại hiểu lầm rằng gia cảnh thư sinh này quả thật rất bần hàn, vì đi thi, chỉ có thể gặm bánh chống đói qua ngày.
Thật đáng thương!
Ánh mắt nhìn về phía người thư sinh tuấn tú càng thêm vài phần trìu mến.
"Quý công tử, ngươi cũng ăn nhiều một chút."
Ăn nhiều mới bổ được.
Không hiểu sao, nàng lại nhớ đến câu bồi bổ của Tô Tiểu Kiều.
Mà nhìn lại người này, quả thật cần phải bồi bổ thật.
Kỷ Cảnh Hành thật muốn đá tên thư đồng ngốc kia một cái.
Lần này hắn đến đây, thật ra cũng có ý định giải quyết chuyện cơm nước, nhưng phần nhiều là để thăm dò, nào ngờ nữ nhân này một hồi lại thay đổi dáng vẻ.
Rõ ràng buổi sáng gặp nàng, biểu cảm của nàng cứng đơ, cử chỉ lúng túng, giống như sợ tiếp xúc quá nhiều với hắn, hoàn toàn khác với hành động tối qua, nhưng bây giờ lại thay đổi thành một dáng vẻ khác.
Thương xót?
Đây là gì vậy?
Trong lòng Kỷ Cảnh Hành rối loạn không thôi.
Rốt cuộc nàng có mấy mặt vậy?
Tiếp cận hắn với mục đích gì?
Tử nhỏ, Kỷ Cảnh Hành đã không tin vào sự trùng hợp. Từ nhỏ đến lớn, hắn đã trải qua quá nhiều sự trùng hợp, cái gọi là trùng hợp chính là do người có tâm sắp đặt, lần này nhất định cũng là như thế.
Bề ngoài, hắn vẫn giữ vẻ lịch sự và thận trọng mà một thư sinh yếu đuối có lễ nên có.
Ăn xong bữa cơm này.
Đồng Hỷ ăn đến hài lòng, no nê.
Nhan Thanh Đường thấy chàng thư sinh này gặp nữ quyến cũng không chớp mắt một cái, nếu nàng có hành động quá thân mật, còn sẽ đỏ mặt, kết luận rằng chàng thư sinh này quả thật có lễ, càng nhìn càng thấy thích.
Còn Kỷ Cảnh Hành thì chẳng thăm dò được gì.
Không riêng chuyện nàng này không để lộ chút sơ hở nào, ngay cả nha hoàn ‘chất nhi' của nàng cũng nói rất ít, ngược lại là tên ngốc Đồng Hỷ kia, vừa ăn vừa nói, còn nói không ít.
Không vội.
Kỷ Cảnh Hành bước ra khỏi phòng chính, trong lòng nghĩ, dù sao hắn cũng muốn ẩn giấu hành tung của mình, dùng nơi này làm chỗ ẩn náu cũng không tệ, hứn sẽ hiểu rõ ràng xem vị 'Nhan phu nhân' này rốt cuộc muốn làm gì.
Đêm đó.
Bên ngoài vừa vang lên vài ba tiếng gõ mõ.
Kỷ Cảnh Hành nằm trên giường.
Bên ngoài, Đồng Hỷ đã ngủ say, phát ra tiếng ngáy nhỏ.
"Ám Phong."
Một bóng đen từ xà nhà nhẹ nhàng đáp xuống.
Im lặng không một tiếng động.
Nếu không có ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, ai cũng không thể nhận ra bóng đen này là một người.
"Gửi tin cho Tật Phong Ty, ngày mai gặp mặt."
"Tuân lệnh."
...
Nghĩ tới chuyện đã hẹn với Tạ Lan Xuân hôm nay, Nhan Thanh Đường cũng không bận tâm chuyện tiếp xúc với thư sinh nữa.
Buổi trưa ăn xong, nàng liền vội vàng ra ngoài.
Ra khỏi ngõ Thanh Dương, Lý Quý đã chuẩn bị xe ngựa ở đầu phố đối diện.
Lên xe ngựa, xe ngựa chạy đến ngõ U Lan, Tố Vân bên trong xe bắt đầu lấy từ trong tủ ra các dụng cụ, giúp Nhan Thanh Đường cải trang.
Búi tóc được tháo ra và chải thành đôi, trên búi tóc quấn dải màu hồng nhạt, da được bôi thành màu mật, còn dùng bút than vẽ thêm vài nốt ruồi.
Nhan Thanh Đường không biết rằng, ngay khi nàng rời đi, cũng có một đôi chủ tớ khác cũng rời khỏi tòa tiểu viện, lấy lý do hẹn với học trò đồng hương.
Khi đến Thì Hoa Phường, Tạ Lan Xuân vừa dùng xong cơm trưa.
Vì phải ăn mặc lộng lẫy, tất nhiên phải tắm rửa thay đồ để chuẩn bị.
Như vậy lại mất thêm một canh giờ, đợi Tạ Lan Xuân chuẩn bị xong, hoa thuyền cũng đã sẵn sàng.
Ở thành Tô Châu, hầu như mỗi kỹ viện đều có hoa thuyền riêng, dù sao đây cũng là vùng sông nước, trong thành kênh rạch dày đặc, ngoài thành sông hồ nhiều, dẫn mỹ nhân du hồ là một thú vui lớn.
Thậm chí có rất nhiều kỹ viện được đặt trên hoa thuyền.
Vì vậy, trong thành chỉ cần nhìn thấy những con thuyền trang trí lộng lẫy, người đàng hoàng đều biết không phải chỗ tốt đẹp gì.
Thì Hoa Phường cũng có hoa thuyền, nhưng khác với hoa thuyền bình thường, chỉ có hai kỹ nữ hàng đầu là Tạ Lan Xuân và Tô Tiểu Kiều, mỗi người có một chiếc hoa thuyền.
Tuy nhiên, dù là kỹ viện cao cấp, ra vào toàn là văn nhân học sĩ, thương nhân giàu có, quan viên đại thân, đi theo con đường hảo hạng, nên trên hoa thuyền không có buôn bán da thịt trực tiếp, chủ yếu là những chuyện nhã nhặn.
Hiện tại có rất nhiều khách đến mua vui, đều lấy việc lên thuyền của hai hoa khôi hàng đầu làm vinh dự.
Ngoài cửa đông của Thì Hoa Phường, có một bến tàu, thông với kênh rạch.
Một hàng người lên hoa thuyền, trên thuyền không có nhiều người.
Thuyền được trang trí rất trang nhã, nhìn từ bên ngoài không giống một hoa thuyền, ngược lại giống một chiếc thuyền hoa tư nhân, chỉ có hai chiếc đèn lồng treo ở đầu thuyền, trên đó ghi chữ 'Tạ', tuyên cáo thân phận chủ nhân của chiếc thuyền.
Hoa thuyền đi một đường, hai bên bờ không thiếu được có người nhìn trộm, cho đến khi rời khỏi nơi đông đúc, cảnh tượng này mới biến mất.
Trong khoang thuyền, Tạ Lan Xuân thản nhiên nói: "Ông ấy vẫn chưa đến, ngươi không cần khách sáo, ông ấy là người cẩn thận, mỗi lần nếu là ông ấy đến, người hầu trên thuyền sẽ không tùy ý đi lại."
Nhan Thanh Đường cũng không khách sáo, lập tức nhìn quanh chiếc hoa thuyền này, thậm chí còn chạy ra ngoài xem xét.
Cứ như thế thêm một lúc, kênh rạch ngày càng rộng, hai bên bờ dần dần thưa thớt bóng người, sắp ra khỏi thành, thuyền lúc này đột nhiên cập bến.
"Cô nương, Nguyễn đại nhân đến rồi." Người hầu vào bẩm báo.
Tạ Lan Xuân không di chuyển, Yên Thanh Đường cũng không động, ngoan ngoãn đứng bên cạnh nàng ấy.
Không lâu sau, một loạt tiếng bước chân vang lên, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, bước nhanh vào.
Ông ấy một tay để sau lưng, dáng đứng như cây tùng, diện mạo tuấn tú, mặc áo dài bằng tơ lụa màu xanh đậm, khoác áo choàng đen, là một người trông rất nho nhã nhưng không kém phần uy nghiêm.
Trông ông ấy có chút mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn rất sáng. Khi thấy Tạ Lan Xuân thì khẽ mỉm cười.
Lúc này Tạ Lan Xuân mới đứng dậy.
Nam nhân bước tới kéo tay nàng ấy, ngồi xuống ghế.
"Sao trông nàng lại gầy đi nhiều thế?"
“Có lẽ là do trời nóng…”
Bên cạnh, người hầu đi theo Nguyễn Trình Huyền thấy nha hoàn không có động tĩnh gì, vội làm động tác tay với nàng.
Nhan Thanh Đường biết mình đã sơ suất, vì dù sao nàng cũng không có kinh nghiệm hầu hạ người khác, nhưng nàng không tỏ ra chút hoảng loạn nào, mà chỉ nhìn về phía Tạ Xuân Lan.
"Xuống đi.” Tạ Lan Xuân thoáng ra lệnh rồi nói với nam nhân: “Anh Nhi bị cảm lạnh, nên thiếp đã đổi một nha hoàn khác hầu hạ…”
Ánh mắt lạnh nhạt của người nam nhân lướt qua Nhan Thanh Đường. Những chuyện xảy ra sau đó, Nhan Thanh Đường cũng không biết, vì nàng đã rời khỏi phòng.
Lúc này, con thuyền đã ra khỏi thành.
Có thể thấy rằng vị Nguyễn đại nhân này rất cẩn thận, ngay cả gặp gỡ cũng phải chọn ngoài thành.
...
Cách thành Cô Tô về phía đông nam hai mươi dặm có một cái hồ gọi là Trừng Hồ.
Còn gọi là Trần Hồ hoặc Trầm Hồ, nhưng đó là tên từ lâu lắm rồi. Theo truyền thuyết, nơi này vốn là một chỗ tên Trần Châu, bỗng nhiên sụt lún thành hồ, vì thế mà được gọi như vậy.
Tất nhiên, truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, nhưng hồ này khá lớn, nhìn một cái cũng không thấy bờ đâu.
Lúc này là đầu mùa hè, trong hồ có vô số thuyền lớn nhỏ không đều đang di chuyển tới lui, có những chiếc vừa nhìn đã biết là hoa thuyền, có những chiếc là thuyền đánh cá, cũng có những chiếc thuyền hoa tư nhân không rõ nguồn gốc.
Nhan Thanh Đường đứng ngoài một lúc rồi bị gọi vào.
Vào trong, cũng không có gì ngoài việc hầu trà và điểm tâm cho hai người.
Có thể thấy Nguyễn Trình Huyền rất thích Tạ Lan Xuân, nhưng không hiểu sao trong ánh mắt Tạ Lan Xuân luôn mang một nét buồn thoang thoảng.
Nguyễn Trình Huyền thì lại khá bao dung, dường như không nhận thấy.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Không biết từ lúc nào, thuyền đã dừng lại, không đi tiếp nữa.
Nhìn cảnh hoàng hôn rực rỡ trên hồ, vẫn không thấy bóng dáng vị Tuần phủ đại nhân kia, Nhan Thanh Đường không khỏi lo lắng, chẳng lẽ hôm nay nàng sẽ ra về tay trắng sao?
Đúng lúc đó, một chiếc thuyền phẳng đáy nhỏ không mấy nổi bật từ từ tiến đến.
“Đại nhân, Lô đại nhân đã đến.”
Nguyễn Trình Huyền đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.
Nhan Thanh Đường đi theo sau Tạ Lan Xuân cũng ra ngoài.
Chỉ thấy trên chiếc thuyền đối diện có một người bước ra, khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặt vuông, râu lơ thơ, mặc áo dài màu lam bảo, phía sau có hai người hầu đi theo.
Không có lời chào hỏi, hai người chỉ chắp tay từ xa, đối phương bước nhanh lên thuyền, sau đó hai người cùng nắm tay nhau, tiến vào khoang thuyền.
Có thể thấy mối quan hệ giữa hai người rất tốt, trên mặt cả hai đều nở nụ cười.
Tạ Lan Xuân không vào, tất nhiên Nhan Thanh Đường cũng không thể vào theo. Hai người đi đến một khoang khác, sau một lúc, có người hầu đến dẫn Tạ Lan Xuân vào.
Lúc này, trong khoang thuyền đã bày biện tiệc rượu, Nguyễn Trình Huyền đang uống rượu cùng người đàn ông trung niên đó. Thấy Tạ Lan Xuân bước vào, hai mắt của nam nhân trung niên được nghi ngờ là Tuần phủ Giang Tô Lô Du Giản lập tức sáng lên.
Nguyễn Trình Huyền giơ tay, cười nói: “Biết huynh thích âm nhạc nên hôm nay ta đã mời Tạ đại gia đến góp vui.”
Lô Du Giản vỗ tay cười lớn: “Vẫn là Mậu Thành huynh hiểu ta nhất.”
Nhan Thanh Đường không khỏi liếc nhìn Tạ Lan Xuân một cái.
Tạ Lan Xuân không ngẩng đầu, bước chân nhẹ nhàng đến ngồi trước bàn cầm đã được bày sẵn.
Nàng ấy đặt hai tay lên dây đàn, cổ tay trắng nõn khẽ cử động, những ngón tay thon dài khẽ vung, âm điệu du dương tinh tế liền tuôn trào.
Nhưng không biết vì sao, trong tiếng đàn lại có một chút buồn bã thoang thoảng.
...
Cũng là Trừng Hồ.
Trên một chiếc hoa thuyền đèn đuốc sáng trưng, trang trí vô cùng lộng lẫy, vang vọng tiếng cười nói và âm nhạc của nam nữ.
Tại một khoang ở góc đông nam tầng hai, lại có vẻ đặc biệt yên tĩnh.
Một thư sinh áo xanh ngồi trên ghế lớn, trước mặt là nam tử bận hắc y cao lớn.
“…Nhan gia phát đạt chỉ mới được hai mươi mấy năm nay, cũng bởi những năm này Cát gia đã dần thu hẹp sản nghiệp về tơ lụa nên mới nổi lên… Nếu không phải chủ nhân phái người truyền tin, bảo tiếp tục tìm hiểu về Nhan gia, thuộc hạ cũng đã bỏ qua đối phương, không ngờ lại có sai lầm lớn đến vậy.”
Nói rồi, hắc y nhân quỳ một chân xuống, cúi đầu nhận lỗi.
Kỷ Cảnh Hành thản nhiên đưa tay.
“Thôi được rồi, đứng lên đi, cũng không phải lỗi của ngươi, một tiểu thương nhỏ bé, quả thật không lọt nổi vào mắt của Tật Phong Ty.”
Tật Phong Ty là gì?
Tiền thân của nó là ám vệ của Hoàng đế hiện tại Kiền Vũ Đế, sau khi Kiền Vũ Đế lên ngôi, ám vệ không còn tác dụng nhiều, nên được đổi thành Tật Phong Ty, chịu trách nhiệm giám sát bá quan, thăm dò tình hình dân chúng, quân sự, cũng như giám sát các quan viên địa phương.
Bề ngoài Tật Phong Ty không hiển lộ, nhưng trên thực tế trong những năm qua, bất cứ khi nào có quan viên cấp cao bị ngã ngựa, đều có bóng dáng của Tật Phong Ty.
Nhưng bởi vì quá kín đáo, không có văn phòng công khai, lại ẩn mình trong bóng tối, nên rất nhiều quan viên triều đình hoàn toàn không biết có một cơ quan như Tật Phong Ty.
Những ai biết, phần lớn đều kiêng kỵ, sợ bị Tật Phong Ty để mắt tới.
Có thể tưởng tượng, dù Tật Phong Ty có người đóng ở Tô Châu, nhưng chủ yếu giám sát các quan viên cấp cao, sao lại quan tâm đến một tiểu thương nhỏ bé.
Người mặc đồ đen, cũng là bách hộ của Tật Phong Ty Trần Việt Bạch, đứng lên tiếp tục nói: “Hiện nay Nhan Thế Xuyên đột ngột qua đời, nữ nhi của ông ta là Nhan Thanh Đường kế thừa sản nghiệp gia đình. Ngày trước Nhan Thanh Đường đã đến phủ dệt Tô Châu, hôm sau Triệu Khánh Đức đã đi tìm Nghiêm Chiêm Tùng, Nghiêm Chiêm Tùng ra lệnh cho người báo với huyện lệnh Ngô Giang, dẹp yên vụ tranh chấp tài sản của gia đình họ Nhan.”
“Nói cách khác, Nghiêm Chiêm Tùng vẫn muốn bảo vệ gia tộc họ Nhan?”
Những ngón tay dài thanh tú khẽ gõ vào lưng ghế, khuôn mặt đẹp như ngọc trong ánh sáng mờ tối, một nửa chìm trong bóng tối.
“Cho nên thuộc hạ mới nói, có lẽ Nhan gia là do gia tộc họ Cát cố ý đẩy lên, gia tộc họ Cát có lẽ cũng không muốn gia tộc họ Nhan sụp đổ vào lúc này.”
Tại sao không muốn để gia tộc họ Nhan sụp đổ?
Tự nhiên là vì gia tộc họ Nhan vẫn còn hữu dụng.
“Ngươi nghĩ rằng cái chết của Nhan Thế Xuyên có liên quan đến Nghiêm Chiêm Tùng không?”
“Cái này…” Trần Việt Bạch ngập ngừng nói: “Nghiêm Chiêm Tùng vẫn muốn bảo vệ Nhan gia, chính là sợ ảnh hưởng đến ‘buôn bán’ của họ, có lẽ sẽ không ra tay với Nhan Thế Xuyên, nhưng quá trùng hợp…”
Không phải là quá trùng hợp sao, tại sao Nhan Thế Xuyên không đi con đường nào khác, lại chọn con đường đó, nơi nào không sạt lở, lại đúng là sườn núi nhỏ đó sạt lở, đè lên xe ngựa của Nhan Thế Xuyên?
“Thôi, ngươi bảo người tiếp tục theo dõi đi.”
Thấy trên bàn bên cạnh có đặt một cái kính viễn vọng, Kỷ Cảnh Hành thuận tay cầm lên, chơi đùa một chút, rồi thuận thế nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không xa, có một chiếc thuyền vẽ hai tầng đang lắc lư theo sóng, trên mũi thuyền treo hai cái đèn lồng, trên đó có chữ “Tạ”.
“Đó là thuyền của Nguyễn Trình Huyền?”
Viện thí là để chiêu mộ tú tài, học chính thường là khảo sát sinh đồng ở các phủ huyện gần đó. Như ở Tô Châu mở kỳ thi, chính là để thí sinh ở ba phủ Tùng Giang, Trấn Giang, Giang Ninh đến gần.
Dương Châu, Hoài An, ba phủ Thông Châu, thường thì trường thi sẽ được đặt ở Dương Châu. Còn lên trên là phủ Từ Châu và Hải Châu, thì đặt ở Hải Châu.
Hơn nữa trong khu vực Giang Tô có nhiều đường thủy, lại có kênh đào, chuyện thông hành giữa các phủ rất thuận tiện.
Vốn những gì Nhan Thanh Đường nói đều là những lời khách sáo, nào ngờ Đồng Hỷ lại cho là thật, than phiền nói: “Xa thật, phải ngồi thuyền lâu lắm, cả đường ăn không ngon ngủ không yên, ngày nào cũng phải gặm bánh bột ngô."
Thằng bé vừa nói vừa ăn ngấu nghiến thức ăn, khiến Tố Vân nhìn thấy mà cảm thấy Đồng Hỷ tội nghiệp vô cùng, kể cả Khánh Nhi cũng nhìn thằng bé đầy cảm thông, không kiềm được mà gắp cho Đồng Hỷ thêm vài đũa thịt.
Đồng Hỷ nhớ lại cảnh mình gặm bánh trước đây, còn chủ nhân thì chạy ra ngoài lén ăn vụng, Nhan Thanh Đường lại hiểu lầm rằng gia cảnh thư sinh này quả thật rất bần hàn, vì đi thi, chỉ có thể gặm bánh chống đói qua ngày.
Thật đáng thương!
Ánh mắt nhìn về phía người thư sinh tuấn tú càng thêm vài phần trìu mến.
"Quý công tử, ngươi cũng ăn nhiều một chút."
Ăn nhiều mới bổ được.
Không hiểu sao, nàng lại nhớ đến câu bồi bổ của Tô Tiểu Kiều.
Mà nhìn lại người này, quả thật cần phải bồi bổ thật.
Kỷ Cảnh Hành thật muốn đá tên thư đồng ngốc kia một cái.
Lần này hắn đến đây, thật ra cũng có ý định giải quyết chuyện cơm nước, nhưng phần nhiều là để thăm dò, nào ngờ nữ nhân này một hồi lại thay đổi dáng vẻ.
Rõ ràng buổi sáng gặp nàng, biểu cảm của nàng cứng đơ, cử chỉ lúng túng, giống như sợ tiếp xúc quá nhiều với hắn, hoàn toàn khác với hành động tối qua, nhưng bây giờ lại thay đổi thành một dáng vẻ khác.
Thương xót?
Đây là gì vậy?
Trong lòng Kỷ Cảnh Hành rối loạn không thôi.
Rốt cuộc nàng có mấy mặt vậy?
Tiếp cận hắn với mục đích gì?
Tử nhỏ, Kỷ Cảnh Hành đã không tin vào sự trùng hợp. Từ nhỏ đến lớn, hắn đã trải qua quá nhiều sự trùng hợp, cái gọi là trùng hợp chính là do người có tâm sắp đặt, lần này nhất định cũng là như thế.
Bề ngoài, hắn vẫn giữ vẻ lịch sự và thận trọng mà một thư sinh yếu đuối có lễ nên có.
Ăn xong bữa cơm này.
Đồng Hỷ ăn đến hài lòng, no nê.
Nhan Thanh Đường thấy chàng thư sinh này gặp nữ quyến cũng không chớp mắt một cái, nếu nàng có hành động quá thân mật, còn sẽ đỏ mặt, kết luận rằng chàng thư sinh này quả thật có lễ, càng nhìn càng thấy thích.
Còn Kỷ Cảnh Hành thì chẳng thăm dò được gì.
Không riêng chuyện nàng này không để lộ chút sơ hở nào, ngay cả nha hoàn ‘chất nhi' của nàng cũng nói rất ít, ngược lại là tên ngốc Đồng Hỷ kia, vừa ăn vừa nói, còn nói không ít.
Không vội.
Kỷ Cảnh Hành bước ra khỏi phòng chính, trong lòng nghĩ, dù sao hắn cũng muốn ẩn giấu hành tung của mình, dùng nơi này làm chỗ ẩn náu cũng không tệ, hứn sẽ hiểu rõ ràng xem vị 'Nhan phu nhân' này rốt cuộc muốn làm gì.
Đêm đó.
Bên ngoài vừa vang lên vài ba tiếng gõ mõ.
Kỷ Cảnh Hành nằm trên giường.
Bên ngoài, Đồng Hỷ đã ngủ say, phát ra tiếng ngáy nhỏ.
"Ám Phong."
Một bóng đen từ xà nhà nhẹ nhàng đáp xuống.
Im lặng không một tiếng động.
Nếu không có ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, ai cũng không thể nhận ra bóng đen này là một người.
"Gửi tin cho Tật Phong Ty, ngày mai gặp mặt."
"Tuân lệnh."
...
Nghĩ tới chuyện đã hẹn với Tạ Lan Xuân hôm nay, Nhan Thanh Đường cũng không bận tâm chuyện tiếp xúc với thư sinh nữa.
Buổi trưa ăn xong, nàng liền vội vàng ra ngoài.
Ra khỏi ngõ Thanh Dương, Lý Quý đã chuẩn bị xe ngựa ở đầu phố đối diện.
Lên xe ngựa, xe ngựa chạy đến ngõ U Lan, Tố Vân bên trong xe bắt đầu lấy từ trong tủ ra các dụng cụ, giúp Nhan Thanh Đường cải trang.
Búi tóc được tháo ra và chải thành đôi, trên búi tóc quấn dải màu hồng nhạt, da được bôi thành màu mật, còn dùng bút than vẽ thêm vài nốt ruồi.
Nhan Thanh Đường không biết rằng, ngay khi nàng rời đi, cũng có một đôi chủ tớ khác cũng rời khỏi tòa tiểu viện, lấy lý do hẹn với học trò đồng hương.
Khi đến Thì Hoa Phường, Tạ Lan Xuân vừa dùng xong cơm trưa.
Vì phải ăn mặc lộng lẫy, tất nhiên phải tắm rửa thay đồ để chuẩn bị.
Như vậy lại mất thêm một canh giờ, đợi Tạ Lan Xuân chuẩn bị xong, hoa thuyền cũng đã sẵn sàng.
Ở thành Tô Châu, hầu như mỗi kỹ viện đều có hoa thuyền riêng, dù sao đây cũng là vùng sông nước, trong thành kênh rạch dày đặc, ngoài thành sông hồ nhiều, dẫn mỹ nhân du hồ là một thú vui lớn.
Thậm chí có rất nhiều kỹ viện được đặt trên hoa thuyền.
Vì vậy, trong thành chỉ cần nhìn thấy những con thuyền trang trí lộng lẫy, người đàng hoàng đều biết không phải chỗ tốt đẹp gì.
Thì Hoa Phường cũng có hoa thuyền, nhưng khác với hoa thuyền bình thường, chỉ có hai kỹ nữ hàng đầu là Tạ Lan Xuân và Tô Tiểu Kiều, mỗi người có một chiếc hoa thuyền.
Tuy nhiên, dù là kỹ viện cao cấp, ra vào toàn là văn nhân học sĩ, thương nhân giàu có, quan viên đại thân, đi theo con đường hảo hạng, nên trên hoa thuyền không có buôn bán da thịt trực tiếp, chủ yếu là những chuyện nhã nhặn.
Hiện tại có rất nhiều khách đến mua vui, đều lấy việc lên thuyền của hai hoa khôi hàng đầu làm vinh dự.
Ngoài cửa đông của Thì Hoa Phường, có một bến tàu, thông với kênh rạch.
Một hàng người lên hoa thuyền, trên thuyền không có nhiều người.
Thuyền được trang trí rất trang nhã, nhìn từ bên ngoài không giống một hoa thuyền, ngược lại giống một chiếc thuyền hoa tư nhân, chỉ có hai chiếc đèn lồng treo ở đầu thuyền, trên đó ghi chữ 'Tạ', tuyên cáo thân phận chủ nhân của chiếc thuyền.
Hoa thuyền đi một đường, hai bên bờ không thiếu được có người nhìn trộm, cho đến khi rời khỏi nơi đông đúc, cảnh tượng này mới biến mất.
Trong khoang thuyền, Tạ Lan Xuân thản nhiên nói: "Ông ấy vẫn chưa đến, ngươi không cần khách sáo, ông ấy là người cẩn thận, mỗi lần nếu là ông ấy đến, người hầu trên thuyền sẽ không tùy ý đi lại."
Nhan Thanh Đường cũng không khách sáo, lập tức nhìn quanh chiếc hoa thuyền này, thậm chí còn chạy ra ngoài xem xét.
Cứ như thế thêm một lúc, kênh rạch ngày càng rộng, hai bên bờ dần dần thưa thớt bóng người, sắp ra khỏi thành, thuyền lúc này đột nhiên cập bến.
"Cô nương, Nguyễn đại nhân đến rồi." Người hầu vào bẩm báo.
Tạ Lan Xuân không di chuyển, Yên Thanh Đường cũng không động, ngoan ngoãn đứng bên cạnh nàng ấy.
Không lâu sau, một loạt tiếng bước chân vang lên, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, bước nhanh vào.
Ông ấy một tay để sau lưng, dáng đứng như cây tùng, diện mạo tuấn tú, mặc áo dài bằng tơ lụa màu xanh đậm, khoác áo choàng đen, là một người trông rất nho nhã nhưng không kém phần uy nghiêm.
Trông ông ấy có chút mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn rất sáng. Khi thấy Tạ Lan Xuân thì khẽ mỉm cười.
Lúc này Tạ Lan Xuân mới đứng dậy.
Nam nhân bước tới kéo tay nàng ấy, ngồi xuống ghế.
"Sao trông nàng lại gầy đi nhiều thế?"
“Có lẽ là do trời nóng…”
Bên cạnh, người hầu đi theo Nguyễn Trình Huyền thấy nha hoàn không có động tĩnh gì, vội làm động tác tay với nàng.
Nhan Thanh Đường biết mình đã sơ suất, vì dù sao nàng cũng không có kinh nghiệm hầu hạ người khác, nhưng nàng không tỏ ra chút hoảng loạn nào, mà chỉ nhìn về phía Tạ Xuân Lan.
"Xuống đi.” Tạ Lan Xuân thoáng ra lệnh rồi nói với nam nhân: “Anh Nhi bị cảm lạnh, nên thiếp đã đổi một nha hoàn khác hầu hạ…”
Ánh mắt lạnh nhạt của người nam nhân lướt qua Nhan Thanh Đường. Những chuyện xảy ra sau đó, Nhan Thanh Đường cũng không biết, vì nàng đã rời khỏi phòng.
Lúc này, con thuyền đã ra khỏi thành.
Có thể thấy rằng vị Nguyễn đại nhân này rất cẩn thận, ngay cả gặp gỡ cũng phải chọn ngoài thành.
...
Cách thành Cô Tô về phía đông nam hai mươi dặm có một cái hồ gọi là Trừng Hồ.
Còn gọi là Trần Hồ hoặc Trầm Hồ, nhưng đó là tên từ lâu lắm rồi. Theo truyền thuyết, nơi này vốn là một chỗ tên Trần Châu, bỗng nhiên sụt lún thành hồ, vì thế mà được gọi như vậy.
Tất nhiên, truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, nhưng hồ này khá lớn, nhìn một cái cũng không thấy bờ đâu.
Lúc này là đầu mùa hè, trong hồ có vô số thuyền lớn nhỏ không đều đang di chuyển tới lui, có những chiếc vừa nhìn đã biết là hoa thuyền, có những chiếc là thuyền đánh cá, cũng có những chiếc thuyền hoa tư nhân không rõ nguồn gốc.
Nhan Thanh Đường đứng ngoài một lúc rồi bị gọi vào.
Vào trong, cũng không có gì ngoài việc hầu trà và điểm tâm cho hai người.
Có thể thấy Nguyễn Trình Huyền rất thích Tạ Lan Xuân, nhưng không hiểu sao trong ánh mắt Tạ Lan Xuân luôn mang một nét buồn thoang thoảng.
Nguyễn Trình Huyền thì lại khá bao dung, dường như không nhận thấy.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Không biết từ lúc nào, thuyền đã dừng lại, không đi tiếp nữa.
Nhìn cảnh hoàng hôn rực rỡ trên hồ, vẫn không thấy bóng dáng vị Tuần phủ đại nhân kia, Nhan Thanh Đường không khỏi lo lắng, chẳng lẽ hôm nay nàng sẽ ra về tay trắng sao?
Đúng lúc đó, một chiếc thuyền phẳng đáy nhỏ không mấy nổi bật từ từ tiến đến.
“Đại nhân, Lô đại nhân đã đến.”
Nguyễn Trình Huyền đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.
Nhan Thanh Đường đi theo sau Tạ Lan Xuân cũng ra ngoài.
Chỉ thấy trên chiếc thuyền đối diện có một người bước ra, khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặt vuông, râu lơ thơ, mặc áo dài màu lam bảo, phía sau có hai người hầu đi theo.
Không có lời chào hỏi, hai người chỉ chắp tay từ xa, đối phương bước nhanh lên thuyền, sau đó hai người cùng nắm tay nhau, tiến vào khoang thuyền.
Có thể thấy mối quan hệ giữa hai người rất tốt, trên mặt cả hai đều nở nụ cười.
Tạ Lan Xuân không vào, tất nhiên Nhan Thanh Đường cũng không thể vào theo. Hai người đi đến một khoang khác, sau một lúc, có người hầu đến dẫn Tạ Lan Xuân vào.
Lúc này, trong khoang thuyền đã bày biện tiệc rượu, Nguyễn Trình Huyền đang uống rượu cùng người đàn ông trung niên đó. Thấy Tạ Lan Xuân bước vào, hai mắt của nam nhân trung niên được nghi ngờ là Tuần phủ Giang Tô Lô Du Giản lập tức sáng lên.
Nguyễn Trình Huyền giơ tay, cười nói: “Biết huynh thích âm nhạc nên hôm nay ta đã mời Tạ đại gia đến góp vui.”
Lô Du Giản vỗ tay cười lớn: “Vẫn là Mậu Thành huynh hiểu ta nhất.”
Nhan Thanh Đường không khỏi liếc nhìn Tạ Lan Xuân một cái.
Tạ Lan Xuân không ngẩng đầu, bước chân nhẹ nhàng đến ngồi trước bàn cầm đã được bày sẵn.
Nàng ấy đặt hai tay lên dây đàn, cổ tay trắng nõn khẽ cử động, những ngón tay thon dài khẽ vung, âm điệu du dương tinh tế liền tuôn trào.
Nhưng không biết vì sao, trong tiếng đàn lại có một chút buồn bã thoang thoảng.
...
Cũng là Trừng Hồ.
Trên một chiếc hoa thuyền đèn đuốc sáng trưng, trang trí vô cùng lộng lẫy, vang vọng tiếng cười nói và âm nhạc của nam nữ.
Tại một khoang ở góc đông nam tầng hai, lại có vẻ đặc biệt yên tĩnh.
Một thư sinh áo xanh ngồi trên ghế lớn, trước mặt là nam tử bận hắc y cao lớn.
“…Nhan gia phát đạt chỉ mới được hai mươi mấy năm nay, cũng bởi những năm này Cát gia đã dần thu hẹp sản nghiệp về tơ lụa nên mới nổi lên… Nếu không phải chủ nhân phái người truyền tin, bảo tiếp tục tìm hiểu về Nhan gia, thuộc hạ cũng đã bỏ qua đối phương, không ngờ lại có sai lầm lớn đến vậy.”
Nói rồi, hắc y nhân quỳ một chân xuống, cúi đầu nhận lỗi.
Kỷ Cảnh Hành thản nhiên đưa tay.
“Thôi được rồi, đứng lên đi, cũng không phải lỗi của ngươi, một tiểu thương nhỏ bé, quả thật không lọt nổi vào mắt của Tật Phong Ty.”
Tật Phong Ty là gì?
Tiền thân của nó là ám vệ của Hoàng đế hiện tại Kiền Vũ Đế, sau khi Kiền Vũ Đế lên ngôi, ám vệ không còn tác dụng nhiều, nên được đổi thành Tật Phong Ty, chịu trách nhiệm giám sát bá quan, thăm dò tình hình dân chúng, quân sự, cũng như giám sát các quan viên địa phương.
Bề ngoài Tật Phong Ty không hiển lộ, nhưng trên thực tế trong những năm qua, bất cứ khi nào có quan viên cấp cao bị ngã ngựa, đều có bóng dáng của Tật Phong Ty.
Nhưng bởi vì quá kín đáo, không có văn phòng công khai, lại ẩn mình trong bóng tối, nên rất nhiều quan viên triều đình hoàn toàn không biết có một cơ quan như Tật Phong Ty.
Những ai biết, phần lớn đều kiêng kỵ, sợ bị Tật Phong Ty để mắt tới.
Có thể tưởng tượng, dù Tật Phong Ty có người đóng ở Tô Châu, nhưng chủ yếu giám sát các quan viên cấp cao, sao lại quan tâm đến một tiểu thương nhỏ bé.
Người mặc đồ đen, cũng là bách hộ của Tật Phong Ty Trần Việt Bạch, đứng lên tiếp tục nói: “Hiện nay Nhan Thế Xuyên đột ngột qua đời, nữ nhi của ông ta là Nhan Thanh Đường kế thừa sản nghiệp gia đình. Ngày trước Nhan Thanh Đường đã đến phủ dệt Tô Châu, hôm sau Triệu Khánh Đức đã đi tìm Nghiêm Chiêm Tùng, Nghiêm Chiêm Tùng ra lệnh cho người báo với huyện lệnh Ngô Giang, dẹp yên vụ tranh chấp tài sản của gia đình họ Nhan.”
“Nói cách khác, Nghiêm Chiêm Tùng vẫn muốn bảo vệ gia tộc họ Nhan?”
Những ngón tay dài thanh tú khẽ gõ vào lưng ghế, khuôn mặt đẹp như ngọc trong ánh sáng mờ tối, một nửa chìm trong bóng tối.
“Cho nên thuộc hạ mới nói, có lẽ Nhan gia là do gia tộc họ Cát cố ý đẩy lên, gia tộc họ Cát có lẽ cũng không muốn gia tộc họ Nhan sụp đổ vào lúc này.”
Tại sao không muốn để gia tộc họ Nhan sụp đổ?
Tự nhiên là vì gia tộc họ Nhan vẫn còn hữu dụng.
“Ngươi nghĩ rằng cái chết của Nhan Thế Xuyên có liên quan đến Nghiêm Chiêm Tùng không?”
“Cái này…” Trần Việt Bạch ngập ngừng nói: “Nghiêm Chiêm Tùng vẫn muốn bảo vệ Nhan gia, chính là sợ ảnh hưởng đến ‘buôn bán’ của họ, có lẽ sẽ không ra tay với Nhan Thế Xuyên, nhưng quá trùng hợp…”
Không phải là quá trùng hợp sao, tại sao Nhan Thế Xuyên không đi con đường nào khác, lại chọn con đường đó, nơi nào không sạt lở, lại đúng là sườn núi nhỏ đó sạt lở, đè lên xe ngựa của Nhan Thế Xuyên?
“Thôi, ngươi bảo người tiếp tục theo dõi đi.”
Thấy trên bàn bên cạnh có đặt một cái kính viễn vọng, Kỷ Cảnh Hành thuận tay cầm lên, chơi đùa một chút, rồi thuận thế nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không xa, có một chiếc thuyền vẽ hai tầng đang lắc lư theo sóng, trên mũi thuyền treo hai cái đèn lồng, trên đó có chữ “Tạ”.
“Đó là thuyền của Nguyễn Trình Huyền?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.