Phú Bà Ôm Con Của Thái Tử Bỏ Trốn
Chương 22:
Tiểu An Tử
05/11/2024
Trần Việt Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ rồi gật đầu.
“Hai phái Ngụy Chu tranh đấu kịch liệt, nhưng ở Tô Châu, phái của Chu các lão chưa từng chiếm được ưu thế. Lô Du Giản đến Tô Châu nhậm chức, Nguyễn Trình Huyền liên tục lôi kéo ông ta.”
“Lô Du Giản yêu thích âm luật, rất ngưỡng mộ danh cầm nổi tiếng vùng Giang Nam là Tạ Lan Xuân, thế nhưng Tạ Lan Xuân lại là kỹ nữ mà Nguyễn Trình Huyền đã bao nuôi. Nguyễn Trình Huyền nhiều lần dẫn Tạ Xuân Lan tới mời Lô Du Giản, đại khái là muốn theo gương của Đông Pha cư sĩ nhường mỹ nhân.”
Câu chuyện Đông Pha cư sĩ nhường mỹ nhân kể rằng Đông Pha cư sĩ có một mỹ thiếp tên là Xuân Dương, có người mê đắm mỹ thiếp này của ông ấy nên đã lấy một con ngựa trắng đổi lấy, Đông Pha cư sĩ cũng vui vẻ chấp nhận.
Giọng điệu Trần Việt Bạch khi kể lại điển cố này mang theo đôi phần giễu cợt.
Phải biết rằng, việc quan viên, danh sĩ kết giao với kỹ nữ là chuyện quá thường thấy.
Triều đình đã nhiều lần cấm đoán, nhưng mãi không thể chấm dứt, huống chi đây là đất Giang Nam phong lưu từ xưa đến nay.
Trừng Hồ tuy tĩnh mịch nhưng không phải không có người, nhìn ra xa cũng thấy thuyền nào cũng có mỹ nhân cùng du ngoạn.
Có thể dùng một kỹ nữ để đổi lấy sự ủng hộ của Lô Du Giản cho phái Chu, thật là một giao dịch quá hời!
"Quả thật dơ bẩn khôn cùng!"
Nghe tiếng hừ lạnh, Trần Việt Bạch lập tức thu lại vẻ giễu cợt trên mặt, thầm nghĩ: Vị chủ tử trẻ tuổi này, chẳng lẽ là người… chính trực?
Lại nghĩ đến việc Hoàng đế quản giáo vị này rất nghiêm khắc, đến giờ còn chưa thú phi, có lẽ thực sự là người chính trực…
Dĩ nhiên, ý nghĩ bất kính này chỉ tồn tại trong đầu, không dám nghĩ thêm chút nào.
“Hãy theo dõi kỹ những người này, cách vài ngày nữa ta sẽ cho Ám Phong liên lạc với ngươi một lần.”
“Chủ tử hiện ở đâu?”
Như nhận ra phản ứng này của mình có phần tò mò, Trần Việt Bạch vội giải thích: “Gần đây có tin đồn truyền đến, bọn họ đoán chủ tử có thể sẽ đến Tô Châu nên mấy ngày nay đều rất an phận, thậm chí không dám đến nơi phong nguyệt. Nếu để họ biết chủ tử đã đến Tô Châu, e rằng sẽ bị dọa rớt răng.”
“Chỗ ở của ta ngươi không cần quan tâm, an toàn không có vấn đề gì, ngươi cứ lo tốt việc của ngươi là được.”
“Vâng.”
Ký Cảnh Hành thu tay lại, định ném chiếc kính viễn vọng cho Trần Việt Bạch, nhưng không biết tại sao tay lại nắm chặt, rồi giơ lên lần nữa.
Thấy vậy, Trần Việt Bạch nhanh chóng tiến lại gần. Nhưng không có kính viễn vọng, hắn ta không thể thấy rõ trên thuyền kia có chuyện gì.
“Chủ tử?”
“Sao nàng ấy lại ở trên chiếc thuyền đó?”
Ai?
Ai ở trên thuyền đó?
...
“Ngươi có gì muốn nói cứ nói, không cần chịu đựng đâu.” Vừa vào phòng, Tạ Lan Xuân thản nhiên nói.
Vẻ mặt Nhan Thanh Đường hơi ngượng ngùng, vừa muốn lại thôi.
“Ngươi nghĩ không sai, ông ấy chuẩn bị đưa ta cho vị Lô tuần phủ này, nhưng ông ấy không nói là đưa, chỉ nói vị Lô tuần phủ này đã ngưỡng mộ ta từ lâu…”
Nhìn vẻ mặt giễu cợt của Tạ Lan Xuân, Nhan Thanh Đường không nhịn được nói: “Nếu ngươi không muốn, tại sao không từ… chối?”
Hai chữ cuối cùng nàng nói rất nhẹ, vì thật sự không nỡ lòng.
Trước đây, Tô Tiểu Kiều từng nói với nàng về chuyện này, nói rằng nữ tử phong trần đã trải qua nhiều chuyện, thấy nhiều mặt xấu của nam nhân, hoặc như nàng, chơi đùa với hồng trần, nhìn thì giống như đối với ai cũng dịu dàng, nhưng thực ra chẳng động lòng với ai.
Hoặc hiểu rnam tử hán thường bạc tình, nhưng lại cho rằng mình là ngoại lệ, người như vậy thường có kết cục không tốt, vì có quá nhiều ví dụ trước đó.
Nhưng chính là...càng lún sâu trong bùn lầy, càng hy vọng nhiều thêm, vì trong những đêm đen tối tăm ngột ngạt, nếu không hy vọng, thì những ngày tháng sau này khó mà sống nổi.
Nhưng nữ tử phong trần muốn gặp được người tốt thực sự quá ít, vì không ai sẽ cưới hỏi đường hoàng một nữ tử phong trần.
Dù có bỏ ra số tiền lớn chuộc thân, cũng chỉ là nạp về làm thiếp, sống dưới quyền chính thê, hoặc coi như mua một món đồ chơi, chơi một thời gian chán rồi, lại chuyển tay cho người khác.
Lần đó, khi Tô Tiểu Kiều uống say mèm, đã nói ra những lời này.
Nhan Thanh Đường hiểu rằng thực ra nàng ấy không vô tư như những gì mình nói, nếu không làm sao lại có những lời như vậy.
Không ngờ Tạ Lan Xuân lại đang trải qua chuyện này.
Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao khi Tạ Lan Xuân gặp Nguyễn Trình Huyền luôn mang theo chút u sầu, rõ ràng là đã động lòng, nhưng đối phương lại muốn đưa nàng ấy đi.
“Từ chối? Đúng vậy, ta sao lại không từ chối?”
Tạ Lan Xuân bước đến cửa sổ, nhìn trăng sáng đã lên dầng giương cao bên ngoài.
Gió đêm thổi qua gò má Tạ Lan Xuân khiến vài sợi tóc bay phất phơ, vẻ mặt nàng ấy trông thật bi thương, lẩm bẩm: “Ông ấy là khách quý của ta, tuy ta là kỹ nữ, nhưng cũng có quyền từ chối, sao lại không từ chối?”
Nhan Thanh Đường thật sự không nỡ, liền nói: “Tạ Lan Xuân, ngươi đừng nói nữa.”
“Ngươi cứ coi như ta muốn để bản thân hoàn toàn hết hy vọng đi.” Tạ Lan Xuân lại cười, vẫn là nụ cười xua tan băng giá như trước đây, sắc mặt dần lạnh tanh lại, dường như trở lại bình thường, “Nếu không ta cũng sẽ không dẫn ngươi đến đây.”
Được thôi.
Nhan Thanh Đường không biết lòng mình đang có cảm giác gì.
“Lần này ông ấy mời người này cùng du ngoạn, bất quá là muốn đưa ta cho đối phương, để ta đàn cầm giúp vui, nhưng đó cũng chỉ là một màn kịch. Giờ họ chắc đang bàn việc chính, ngươi mau đi thôi, có thành công hay không, nghe được gì hữu ích hay không, đều tùy vào vận may của ngươi.”
...
Nhan Thanh Đường bước ra khỏi phòng.
Trên đường đi, nàng hành động rất thuận lợi, không gặp bất cứ ai, nhanh chóng đến bên ngoài khoang phòng của hai người Nguyễn Trình Huyền.
Nguyễn Trình Huyền là người rất cẩn trọng, nhưng lại không để ai canh giữ bên ngoài.
Nhưng nhìn vị trí của cửa phòng thì biết, căn phòng này nằm ở đầu thuyền, trước cửa treo hai chiếc đèn lồng, đối diện với chiếc thuyền nhỏ bên dưới.
Nếu có ai đi qua, người theo dõi ở dưới sẽ lập tức phát hiện ngay, quả thật không cần người canh giữ, lại có thể ngăn ngừa ai nghe trộm.
Trước đó, lợi dụng lúc ra vào, Nhan Thanh Đường không ít lần quan sát bố cục của chiếc hoa thuyền này… đây là một chiếc hoa thuyền rất phổ biến, cao hai tầng, tầng hai còn gọi là phi lầu, giống như một ngôi nhà nhỏ hơn đặt trên một ngôi nhà khác với mái cong.
Vì vậy, ngoài cửa sổ mỗi căn phòng trên tầng hai, đều có một mái hiên nhô ra, dốc thoai thoải, nếu cẩn thận, có thể đứng trên đó, chỉ cần cẩn thận đừng rơi xuống.
Tìm một chỗ khuất ánh sáng, Nhan Thanh Đường cẩn thận leo lên, thử chân, di chuyển cũng không quá khó khăn.
Sợ bị ánh đèn chiếu vào, nàng cúi người xuống, dùng tay bám vào cái cột chạm khắc trên thân thuyền, di chuyển từng chút một.
Nàng nhanh chóng đến nơi, phía trên đầu là cửa sổ của căn phòng đó, nhìn xuống là mặt nước lấp lánh ánh sáng.
Gió đêm lành lạnh, mặt hồ xa xa có vài chiếc thuyền hoa, đèn đuốc sáng trưng, nhìn từ xa thấy lấp lánh đủ màu sắc.
Tuy nhiên, nàng lập tức đã bị những lời nói bên trong phòng thu hút sự chú ý.
“... Tử Chiêm huynh là người thông minh, với tư lịch và năng lực của Tử Chiêm huynh, ta nghĩ huynh đáng lẽ phải sớm vào kinh, chỉ vì năm xưa đắc tội với Ngụy Các lão mà phải bị phái ra ngoài, lang bạt nhiều năm, không thể trở về kinh thành...”
“Có cần phải nói thế không, chẳng phải Mậu Thành huynh đây cũng nhiều năm không gặp may sao?”
“Ta tư lịch không bằng Tử Chiêm huynh, về kinh cũng không ngồi vững, không như Tử Chiêm huynh, nếu có thể lật đổ Ngụy Các lão, sau này trở về kinh sẽ thuận buồm xuôi gió...”
“Tạm không nói chuyện này, huynh nhắc đến Nhan gia..."
Nhan Thanh Đường vốn lơ đãng nghe cuộc hội thoại của hai người họ, nghe đến Nhan gia thì lập tức giật mình.
Trong phòng, nghe Lô Du Giản nhắc đến Nhan gia, dù là người như Nguyễn Trình Huyền luôn giữ được bình tĩnh trước sóng to gió lớn cũng không khỏi tỏ vẻ u ám.
Đã nói tạm thời gác lại, tạm thời gác lại rồi, vậy mà người của Nhan gia lại tự mình gây rắc rối, kiện cáo lên quan, làm kinh động đến Nghiêm Chiêm Tùng, vốn là một sát chiêu, giờ lại thành quân cờ nửa phế.
Nhưng điều này chắc chắn ông ấy sẽ không nói rõ với Lô Du Giản, chỉ nói mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, nhưng vì tình hình hiện tại không thích hợp, không dám hành động liều lĩnh.
Tình hình hiện tại không thích hợp là sao?
Tất nhiên là lo sợ "vị ấy" thực sự đã đến Tô Châu.
Vừa nhắc đến "vị ấy", Lô Du Giản cũng không khỏi nghiêm túc.
Các quan lớn đấu đá nhau thế nào, cũng có sự ngầm hiểu với nhau, không thể làm lớn chuyện lên trên.
Không làm lớn chuyện lên trên, mọi thứ đều dễ nói hơn, thành bại đều do thủ đoạn, thành thì thăng chức, bại thì rút lui.
Nhưng nếu đụng đến vị ấy, làm lớn chuyện rồi, thì ai cũng không sạch sẽ, chắc chắn sẽ liên lụy đến nhiều người.
“Tin tức đó rốt cuộc có thật hay không? Trước đây chẳng phải nói là còn ở Ninh Ba sao, chẳng lẽ đám người ở Ninh Ba không giữ được ngài ấy?”
Nguyễn Trình Huyền cười khổ: “Ai dám giữ, huynh đừng quên Ninh Ba có gì.”
Ninh Ba có Thị Bạc Ti, mà Thị Bạc Ti...
“Nói như huynh thì vị ấy thật có khả năng đã đến Tô Châu, huynh nghĩ đến cục Dệt Kim kia...”
Nói đến đây, Nhan Thanh Đường đứng ngoài lại nghe không rõ nữa, chắc chắn vì chuyện này quá quan trọng nên hai người bắt đầu thì thầm. Chỉ lờ mờ nghe được những từ như "Cục Dệt Kim", "Thị Bạc Ty", "Hải Thương", "Sinh Ý".
Nếu là người ngoài cuộc chắc chắn sẽ cảm thấy mà mù mịt, nhưng Nhan Thanh Đường] không phải người ngoài cuộc.
Nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, lại là trung tâm buôn bán tơ lụa, người đi lại nhiều, tất nhiên tin tức cũng có nghe đôi chút.
Nếu nói hiện tại có buôn bán nào kiếm được nhiều bạc nhất?
Trước đây mở tiền trang được coi là nhất, sau đó là muối và trà, nhưng sau khi triều đình mở cảng dọc bờ biển, lập ra Thị Bạc Ti để giao thương với nước ngoài, tơ lụa, gốm sứ và trà ngay lập tức trở thành hàng hóa được săn đón trên thị trường thương mại trên biển.
Đặc biệt là tơ lụa.
Nghe nói người phương Tây rất ưa thích loại vải tinh xảo đến từ phương Đông này.
Mỗi năm hai phủ Tô Tùng sản xuất bao nhiêu tơ lụa, chẳng lẽ chỉ để cung cấp cho người Đại Lương thôi sao?
Trong đó có hơn một nửa vẫn phải bán ra nước ngoài, chỉ là việc buôn bán trên biển khác với các việc buôn bán khác, không có cửa, không có hậu thuẫn, căn bản không thể dính vào.
Năm xưa phụ thân nàng từng nhắc đến một lần, tiếc rằng Nhan gia không có cửa mà làm thương nhân buôn bán trên biển, Nhan Thanh Đường lại dựa vào một vài chuyện mà nàng nghe được, khuyên phụ thân mình đừng suy nghĩ nhiều, làm tốt việc buôn bán hiện tại là được rồi.
Nguyên nhân chính là, vị cữu cữu giỏi xoay xở của nàng cũng từng có ý định này, đã tốn công sức tìm hiểu một số thông tin nội bộ.
Làm việc buôn bán này có cửa, có hậu thuẫn chỉ là thứ yếu, quan trọng là rủi ro rất lớn.
Hãy nghĩ mà xem, thuyền ra biển, biển lớn sóng to, thời tiết cũng thay đổi thất thường, nếu gặp bão, thuyền hỏng người chết là kết cục không tránh khỏi.
Một chuyến hàng mấy chục vạn lượng bạc, tất cả sẽ đổ xuống biển.
Hơn nữa trên biển còn có hải tặc, nếu không có chút bản lĩnh, dù có tốn nhiều tiền đóng thuyền, ra biển rồi cũng sẽ bị cướp.
Nhà nàng không thiếu bạc, thực sự không cần làm việc buôn bán mạo hiểm này, chỉ cần làm tốt việc buôn bán hiện tại là được rồi.
Theo Nhan Thanh Đường biết, cả Tô Châu chỉ có một nhà Cát gia có cửa này.
Nhưng Cát gia là ai?
Thương nhân giàu có nhất Giang Nam, hậu thuẫn lớn.
Các hàng hóa ngoại lai của Cát gia, có quá nhiều thứ hiếm thấy ở Đại Lương.
Các loại đá quý, dầu lửa, gia vị và ngà voi, mỗi khi về đến nơi là bị người tranh giành hết, khiến Cát gia ngoại hàng buôn bán kiếm được không ít, khiến người khác phải ghen tỵ.
Nhưng ghen tỵ cũng vô ích, ngươi không ăn được bát cơm này, người ta ăn được là vì người ta có hậu thuẫn.
Vậy Cục Dệt và thương nhân buôn bán trên biển có liên quan gì?
Nhan Thanh Đường nghĩ đến khoản nợ đầy đầu hơn hai trăm ngàn lượng của Cục Dệt.
Sau khi phát hiện khoản nợ xấu, lúc rảnh rỗi, nàng cũng từng xem qua những sổ sách đó.
Nợ xấu bắt đầu từ năm Càn Vũ mười ba, nguyên nhân là do năm đó dân chúng làm việc tại xưởng dệt bạo động, Cục Dệt để dẹp loạn lòng dân, không dám tiếp tục cưỡng ép dân chúng làm việc dệt, mà chuyển sang phân bổ nhiệm vụ dệt hàng năm cho các thương nhân tơ lụa lớn.
Mà tại sao dân chúng làm việc tại xưởng dệt lại bạo động?
Là vì Cục Dệt không chỉ cắt xén lương thực và nguyên liệu dệt của họ, mà còn nhiều lần tăng nhiệm vụ dệt.
Không nói đến dân chúng, chỉ nói đến sổ sách nàng xem, nhiệm vụ mà Cục Dệt giao cho Nhan gia từ ba vạn tấm vào năm Càn Vũ mười bốn, tăng dần lên mười vạn tấm mỗi năm.
Đó chỉ là một hộ nhà họ Nhan, có không ít thương nhân tơ lụa bị giao nhiệm vụ, nếu cộng tất cả lại, Cục Dệt đã tăng thêm bao nhiêu số lượng?
Hoàng đế, hậu cung, quan lại, ban thưởng, thật sự có thể dùng hết nhiều tơ lụa như vậy sao?
Hay có người mượn danh triều đình để phân bổ, rồi mượn tay Thị Bạc Ti hoặc thương nhân buôn bán trên biển để tiêu thụ, hòng bỏ túi riêng?
Nguyễn Trình Huyền muốn lợi dụng Nhan gia để đánh bại Cục Dệt Giang Nam Nghiêm Chiêm Tùng và vị quan cao tên Biện Thanh kia, nếu thành công, có thể lật đổ Ngụy Các lão mà họ nhắc đến, phe phái của họ sẽ được lợi, Lô Du Giản cũng có thể nhờ đó mà thuận lợi vào kinh.
Nhan gia có tài đức gì, có thể có tác dụng lớn đến vậy?
Nhan gia có gì?
Ngoài chút bạc, chính là tơ lụa.
Lúc này, Nhan Thanh Đường lạnh buốt cả người, trong đầu đủ loại suy nghĩ hiện ra khiến đầu nàng căng phồng, toàn thân lạnh ngắt.
Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.
“Ai ở đó!”
“Hai phái Ngụy Chu tranh đấu kịch liệt, nhưng ở Tô Châu, phái của Chu các lão chưa từng chiếm được ưu thế. Lô Du Giản đến Tô Châu nhậm chức, Nguyễn Trình Huyền liên tục lôi kéo ông ta.”
“Lô Du Giản yêu thích âm luật, rất ngưỡng mộ danh cầm nổi tiếng vùng Giang Nam là Tạ Lan Xuân, thế nhưng Tạ Lan Xuân lại là kỹ nữ mà Nguyễn Trình Huyền đã bao nuôi. Nguyễn Trình Huyền nhiều lần dẫn Tạ Xuân Lan tới mời Lô Du Giản, đại khái là muốn theo gương của Đông Pha cư sĩ nhường mỹ nhân.”
Câu chuyện Đông Pha cư sĩ nhường mỹ nhân kể rằng Đông Pha cư sĩ có một mỹ thiếp tên là Xuân Dương, có người mê đắm mỹ thiếp này của ông ấy nên đã lấy một con ngựa trắng đổi lấy, Đông Pha cư sĩ cũng vui vẻ chấp nhận.
Giọng điệu Trần Việt Bạch khi kể lại điển cố này mang theo đôi phần giễu cợt.
Phải biết rằng, việc quan viên, danh sĩ kết giao với kỹ nữ là chuyện quá thường thấy.
Triều đình đã nhiều lần cấm đoán, nhưng mãi không thể chấm dứt, huống chi đây là đất Giang Nam phong lưu từ xưa đến nay.
Trừng Hồ tuy tĩnh mịch nhưng không phải không có người, nhìn ra xa cũng thấy thuyền nào cũng có mỹ nhân cùng du ngoạn.
Có thể dùng một kỹ nữ để đổi lấy sự ủng hộ của Lô Du Giản cho phái Chu, thật là một giao dịch quá hời!
"Quả thật dơ bẩn khôn cùng!"
Nghe tiếng hừ lạnh, Trần Việt Bạch lập tức thu lại vẻ giễu cợt trên mặt, thầm nghĩ: Vị chủ tử trẻ tuổi này, chẳng lẽ là người… chính trực?
Lại nghĩ đến việc Hoàng đế quản giáo vị này rất nghiêm khắc, đến giờ còn chưa thú phi, có lẽ thực sự là người chính trực…
Dĩ nhiên, ý nghĩ bất kính này chỉ tồn tại trong đầu, không dám nghĩ thêm chút nào.
“Hãy theo dõi kỹ những người này, cách vài ngày nữa ta sẽ cho Ám Phong liên lạc với ngươi một lần.”
“Chủ tử hiện ở đâu?”
Như nhận ra phản ứng này của mình có phần tò mò, Trần Việt Bạch vội giải thích: “Gần đây có tin đồn truyền đến, bọn họ đoán chủ tử có thể sẽ đến Tô Châu nên mấy ngày nay đều rất an phận, thậm chí không dám đến nơi phong nguyệt. Nếu để họ biết chủ tử đã đến Tô Châu, e rằng sẽ bị dọa rớt răng.”
“Chỗ ở của ta ngươi không cần quan tâm, an toàn không có vấn đề gì, ngươi cứ lo tốt việc của ngươi là được.”
“Vâng.”
Ký Cảnh Hành thu tay lại, định ném chiếc kính viễn vọng cho Trần Việt Bạch, nhưng không biết tại sao tay lại nắm chặt, rồi giơ lên lần nữa.
Thấy vậy, Trần Việt Bạch nhanh chóng tiến lại gần. Nhưng không có kính viễn vọng, hắn ta không thể thấy rõ trên thuyền kia có chuyện gì.
“Chủ tử?”
“Sao nàng ấy lại ở trên chiếc thuyền đó?”
Ai?
Ai ở trên thuyền đó?
...
“Ngươi có gì muốn nói cứ nói, không cần chịu đựng đâu.” Vừa vào phòng, Tạ Lan Xuân thản nhiên nói.
Vẻ mặt Nhan Thanh Đường hơi ngượng ngùng, vừa muốn lại thôi.
“Ngươi nghĩ không sai, ông ấy chuẩn bị đưa ta cho vị Lô tuần phủ này, nhưng ông ấy không nói là đưa, chỉ nói vị Lô tuần phủ này đã ngưỡng mộ ta từ lâu…”
Nhìn vẻ mặt giễu cợt của Tạ Lan Xuân, Nhan Thanh Đường không nhịn được nói: “Nếu ngươi không muốn, tại sao không từ… chối?”
Hai chữ cuối cùng nàng nói rất nhẹ, vì thật sự không nỡ lòng.
Trước đây, Tô Tiểu Kiều từng nói với nàng về chuyện này, nói rằng nữ tử phong trần đã trải qua nhiều chuyện, thấy nhiều mặt xấu của nam nhân, hoặc như nàng, chơi đùa với hồng trần, nhìn thì giống như đối với ai cũng dịu dàng, nhưng thực ra chẳng động lòng với ai.
Hoặc hiểu rnam tử hán thường bạc tình, nhưng lại cho rằng mình là ngoại lệ, người như vậy thường có kết cục không tốt, vì có quá nhiều ví dụ trước đó.
Nhưng chính là...càng lún sâu trong bùn lầy, càng hy vọng nhiều thêm, vì trong những đêm đen tối tăm ngột ngạt, nếu không hy vọng, thì những ngày tháng sau này khó mà sống nổi.
Nhưng nữ tử phong trần muốn gặp được người tốt thực sự quá ít, vì không ai sẽ cưới hỏi đường hoàng một nữ tử phong trần.
Dù có bỏ ra số tiền lớn chuộc thân, cũng chỉ là nạp về làm thiếp, sống dưới quyền chính thê, hoặc coi như mua một món đồ chơi, chơi một thời gian chán rồi, lại chuyển tay cho người khác.
Lần đó, khi Tô Tiểu Kiều uống say mèm, đã nói ra những lời này.
Nhan Thanh Đường hiểu rằng thực ra nàng ấy không vô tư như những gì mình nói, nếu không làm sao lại có những lời như vậy.
Không ngờ Tạ Lan Xuân lại đang trải qua chuyện này.
Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao khi Tạ Lan Xuân gặp Nguyễn Trình Huyền luôn mang theo chút u sầu, rõ ràng là đã động lòng, nhưng đối phương lại muốn đưa nàng ấy đi.
“Từ chối? Đúng vậy, ta sao lại không từ chối?”
Tạ Lan Xuân bước đến cửa sổ, nhìn trăng sáng đã lên dầng giương cao bên ngoài.
Gió đêm thổi qua gò má Tạ Lan Xuân khiến vài sợi tóc bay phất phơ, vẻ mặt nàng ấy trông thật bi thương, lẩm bẩm: “Ông ấy là khách quý của ta, tuy ta là kỹ nữ, nhưng cũng có quyền từ chối, sao lại không từ chối?”
Nhan Thanh Đường thật sự không nỡ, liền nói: “Tạ Lan Xuân, ngươi đừng nói nữa.”
“Ngươi cứ coi như ta muốn để bản thân hoàn toàn hết hy vọng đi.” Tạ Lan Xuân lại cười, vẫn là nụ cười xua tan băng giá như trước đây, sắc mặt dần lạnh tanh lại, dường như trở lại bình thường, “Nếu không ta cũng sẽ không dẫn ngươi đến đây.”
Được thôi.
Nhan Thanh Đường không biết lòng mình đang có cảm giác gì.
“Lần này ông ấy mời người này cùng du ngoạn, bất quá là muốn đưa ta cho đối phương, để ta đàn cầm giúp vui, nhưng đó cũng chỉ là một màn kịch. Giờ họ chắc đang bàn việc chính, ngươi mau đi thôi, có thành công hay không, nghe được gì hữu ích hay không, đều tùy vào vận may của ngươi.”
...
Nhan Thanh Đường bước ra khỏi phòng.
Trên đường đi, nàng hành động rất thuận lợi, không gặp bất cứ ai, nhanh chóng đến bên ngoài khoang phòng của hai người Nguyễn Trình Huyền.
Nguyễn Trình Huyền là người rất cẩn trọng, nhưng lại không để ai canh giữ bên ngoài.
Nhưng nhìn vị trí của cửa phòng thì biết, căn phòng này nằm ở đầu thuyền, trước cửa treo hai chiếc đèn lồng, đối diện với chiếc thuyền nhỏ bên dưới.
Nếu có ai đi qua, người theo dõi ở dưới sẽ lập tức phát hiện ngay, quả thật không cần người canh giữ, lại có thể ngăn ngừa ai nghe trộm.
Trước đó, lợi dụng lúc ra vào, Nhan Thanh Đường không ít lần quan sát bố cục của chiếc hoa thuyền này… đây là một chiếc hoa thuyền rất phổ biến, cao hai tầng, tầng hai còn gọi là phi lầu, giống như một ngôi nhà nhỏ hơn đặt trên một ngôi nhà khác với mái cong.
Vì vậy, ngoài cửa sổ mỗi căn phòng trên tầng hai, đều có một mái hiên nhô ra, dốc thoai thoải, nếu cẩn thận, có thể đứng trên đó, chỉ cần cẩn thận đừng rơi xuống.
Tìm một chỗ khuất ánh sáng, Nhan Thanh Đường cẩn thận leo lên, thử chân, di chuyển cũng không quá khó khăn.
Sợ bị ánh đèn chiếu vào, nàng cúi người xuống, dùng tay bám vào cái cột chạm khắc trên thân thuyền, di chuyển từng chút một.
Nàng nhanh chóng đến nơi, phía trên đầu là cửa sổ của căn phòng đó, nhìn xuống là mặt nước lấp lánh ánh sáng.
Gió đêm lành lạnh, mặt hồ xa xa có vài chiếc thuyền hoa, đèn đuốc sáng trưng, nhìn từ xa thấy lấp lánh đủ màu sắc.
Tuy nhiên, nàng lập tức đã bị những lời nói bên trong phòng thu hút sự chú ý.
“... Tử Chiêm huynh là người thông minh, với tư lịch và năng lực của Tử Chiêm huynh, ta nghĩ huynh đáng lẽ phải sớm vào kinh, chỉ vì năm xưa đắc tội với Ngụy Các lão mà phải bị phái ra ngoài, lang bạt nhiều năm, không thể trở về kinh thành...”
“Có cần phải nói thế không, chẳng phải Mậu Thành huynh đây cũng nhiều năm không gặp may sao?”
“Ta tư lịch không bằng Tử Chiêm huynh, về kinh cũng không ngồi vững, không như Tử Chiêm huynh, nếu có thể lật đổ Ngụy Các lão, sau này trở về kinh sẽ thuận buồm xuôi gió...”
“Tạm không nói chuyện này, huynh nhắc đến Nhan gia..."
Nhan Thanh Đường vốn lơ đãng nghe cuộc hội thoại của hai người họ, nghe đến Nhan gia thì lập tức giật mình.
Trong phòng, nghe Lô Du Giản nhắc đến Nhan gia, dù là người như Nguyễn Trình Huyền luôn giữ được bình tĩnh trước sóng to gió lớn cũng không khỏi tỏ vẻ u ám.
Đã nói tạm thời gác lại, tạm thời gác lại rồi, vậy mà người của Nhan gia lại tự mình gây rắc rối, kiện cáo lên quan, làm kinh động đến Nghiêm Chiêm Tùng, vốn là một sát chiêu, giờ lại thành quân cờ nửa phế.
Nhưng điều này chắc chắn ông ấy sẽ không nói rõ với Lô Du Giản, chỉ nói mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, nhưng vì tình hình hiện tại không thích hợp, không dám hành động liều lĩnh.
Tình hình hiện tại không thích hợp là sao?
Tất nhiên là lo sợ "vị ấy" thực sự đã đến Tô Châu.
Vừa nhắc đến "vị ấy", Lô Du Giản cũng không khỏi nghiêm túc.
Các quan lớn đấu đá nhau thế nào, cũng có sự ngầm hiểu với nhau, không thể làm lớn chuyện lên trên.
Không làm lớn chuyện lên trên, mọi thứ đều dễ nói hơn, thành bại đều do thủ đoạn, thành thì thăng chức, bại thì rút lui.
Nhưng nếu đụng đến vị ấy, làm lớn chuyện rồi, thì ai cũng không sạch sẽ, chắc chắn sẽ liên lụy đến nhiều người.
“Tin tức đó rốt cuộc có thật hay không? Trước đây chẳng phải nói là còn ở Ninh Ba sao, chẳng lẽ đám người ở Ninh Ba không giữ được ngài ấy?”
Nguyễn Trình Huyền cười khổ: “Ai dám giữ, huynh đừng quên Ninh Ba có gì.”
Ninh Ba có Thị Bạc Ti, mà Thị Bạc Ti...
“Nói như huynh thì vị ấy thật có khả năng đã đến Tô Châu, huynh nghĩ đến cục Dệt Kim kia...”
Nói đến đây, Nhan Thanh Đường đứng ngoài lại nghe không rõ nữa, chắc chắn vì chuyện này quá quan trọng nên hai người bắt đầu thì thầm. Chỉ lờ mờ nghe được những từ như "Cục Dệt Kim", "Thị Bạc Ty", "Hải Thương", "Sinh Ý".
Nếu là người ngoài cuộc chắc chắn sẽ cảm thấy mà mù mịt, nhưng Nhan Thanh Đường] không phải người ngoài cuộc.
Nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, lại là trung tâm buôn bán tơ lụa, người đi lại nhiều, tất nhiên tin tức cũng có nghe đôi chút.
Nếu nói hiện tại có buôn bán nào kiếm được nhiều bạc nhất?
Trước đây mở tiền trang được coi là nhất, sau đó là muối và trà, nhưng sau khi triều đình mở cảng dọc bờ biển, lập ra Thị Bạc Ti để giao thương với nước ngoài, tơ lụa, gốm sứ và trà ngay lập tức trở thành hàng hóa được săn đón trên thị trường thương mại trên biển.
Đặc biệt là tơ lụa.
Nghe nói người phương Tây rất ưa thích loại vải tinh xảo đến từ phương Đông này.
Mỗi năm hai phủ Tô Tùng sản xuất bao nhiêu tơ lụa, chẳng lẽ chỉ để cung cấp cho người Đại Lương thôi sao?
Trong đó có hơn một nửa vẫn phải bán ra nước ngoài, chỉ là việc buôn bán trên biển khác với các việc buôn bán khác, không có cửa, không có hậu thuẫn, căn bản không thể dính vào.
Năm xưa phụ thân nàng từng nhắc đến một lần, tiếc rằng Nhan gia không có cửa mà làm thương nhân buôn bán trên biển, Nhan Thanh Đường lại dựa vào một vài chuyện mà nàng nghe được, khuyên phụ thân mình đừng suy nghĩ nhiều, làm tốt việc buôn bán hiện tại là được rồi.
Nguyên nhân chính là, vị cữu cữu giỏi xoay xở của nàng cũng từng có ý định này, đã tốn công sức tìm hiểu một số thông tin nội bộ.
Làm việc buôn bán này có cửa, có hậu thuẫn chỉ là thứ yếu, quan trọng là rủi ro rất lớn.
Hãy nghĩ mà xem, thuyền ra biển, biển lớn sóng to, thời tiết cũng thay đổi thất thường, nếu gặp bão, thuyền hỏng người chết là kết cục không tránh khỏi.
Một chuyến hàng mấy chục vạn lượng bạc, tất cả sẽ đổ xuống biển.
Hơn nữa trên biển còn có hải tặc, nếu không có chút bản lĩnh, dù có tốn nhiều tiền đóng thuyền, ra biển rồi cũng sẽ bị cướp.
Nhà nàng không thiếu bạc, thực sự không cần làm việc buôn bán mạo hiểm này, chỉ cần làm tốt việc buôn bán hiện tại là được rồi.
Theo Nhan Thanh Đường biết, cả Tô Châu chỉ có một nhà Cát gia có cửa này.
Nhưng Cát gia là ai?
Thương nhân giàu có nhất Giang Nam, hậu thuẫn lớn.
Các hàng hóa ngoại lai của Cát gia, có quá nhiều thứ hiếm thấy ở Đại Lương.
Các loại đá quý, dầu lửa, gia vị và ngà voi, mỗi khi về đến nơi là bị người tranh giành hết, khiến Cát gia ngoại hàng buôn bán kiếm được không ít, khiến người khác phải ghen tỵ.
Nhưng ghen tỵ cũng vô ích, ngươi không ăn được bát cơm này, người ta ăn được là vì người ta có hậu thuẫn.
Vậy Cục Dệt và thương nhân buôn bán trên biển có liên quan gì?
Nhan Thanh Đường nghĩ đến khoản nợ đầy đầu hơn hai trăm ngàn lượng của Cục Dệt.
Sau khi phát hiện khoản nợ xấu, lúc rảnh rỗi, nàng cũng từng xem qua những sổ sách đó.
Nợ xấu bắt đầu từ năm Càn Vũ mười ba, nguyên nhân là do năm đó dân chúng làm việc tại xưởng dệt bạo động, Cục Dệt để dẹp loạn lòng dân, không dám tiếp tục cưỡng ép dân chúng làm việc dệt, mà chuyển sang phân bổ nhiệm vụ dệt hàng năm cho các thương nhân tơ lụa lớn.
Mà tại sao dân chúng làm việc tại xưởng dệt lại bạo động?
Là vì Cục Dệt không chỉ cắt xén lương thực và nguyên liệu dệt của họ, mà còn nhiều lần tăng nhiệm vụ dệt.
Không nói đến dân chúng, chỉ nói đến sổ sách nàng xem, nhiệm vụ mà Cục Dệt giao cho Nhan gia từ ba vạn tấm vào năm Càn Vũ mười bốn, tăng dần lên mười vạn tấm mỗi năm.
Đó chỉ là một hộ nhà họ Nhan, có không ít thương nhân tơ lụa bị giao nhiệm vụ, nếu cộng tất cả lại, Cục Dệt đã tăng thêm bao nhiêu số lượng?
Hoàng đế, hậu cung, quan lại, ban thưởng, thật sự có thể dùng hết nhiều tơ lụa như vậy sao?
Hay có người mượn danh triều đình để phân bổ, rồi mượn tay Thị Bạc Ti hoặc thương nhân buôn bán trên biển để tiêu thụ, hòng bỏ túi riêng?
Nguyễn Trình Huyền muốn lợi dụng Nhan gia để đánh bại Cục Dệt Giang Nam Nghiêm Chiêm Tùng và vị quan cao tên Biện Thanh kia, nếu thành công, có thể lật đổ Ngụy Các lão mà họ nhắc đến, phe phái của họ sẽ được lợi, Lô Du Giản cũng có thể nhờ đó mà thuận lợi vào kinh.
Nhan gia có tài đức gì, có thể có tác dụng lớn đến vậy?
Nhan gia có gì?
Ngoài chút bạc, chính là tơ lụa.
Lúc này, Nhan Thanh Đường lạnh buốt cả người, trong đầu đủ loại suy nghĩ hiện ra khiến đầu nàng căng phồng, toàn thân lạnh ngắt.
Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.
“Ai ở đó!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.