Phú Bà Ôm Con Của Thái Tử Bỏ Trốn

Chương 25:

Tiểu An Tử

05/11/2024

“Làm hại chính mình, câu này nghĩa là sao?”

Nhan Thanh Đường thầm trách hắn có phần chậm hiểu, sao mà tốn công giải thích thế không biết, không giống như vị khâm sai đại nhân kia, chỉ vài câu ngắn gọn là cả hai đã hiểu ý nhau.

Nhưng nghĩ lại, hắn chỉ là một thư sinh nghèo khổ từ vùng quê hẻo lánh, có lẽ chưa từng trải qua nhiều chuyện, làm sao hiểu được ngụ ý sâu xa trong lời nói, càng không hiểu được ở một nơi phồn hoa và phong lưu như Tô Châu này, rất dễ khiến lòng người mục nát.

Chẳng phải đã thấy nhiều học trò đi thi một chuyến, đắm chìm trong chốn lầu xanh tửu sắc không chịu tỉnh ngộ, cuối cùng không những không đỗ đạt mà còn tán gia bại sản hay sao.

“Quý công tử, ngươi là người từ nơi khác đến, có lẽ cũng là lần đầu tiên đến Tô Châu, không biết rằng ở Tô Châu này, có một số nơi không thể đến. Ví dụ như những con thuyền hoa chỉ cần đứng trên bờ là có thể nhìn thấy.” Nàng cố ý nhắc nhở.

Lại nói: “Chốn lầu xanh tửu sắc dễ làm mê muội lòng người, hủy hoại tiền đồ, Quý công tử nên ghi nhớ kỹ.“

Sao nàng biết hắn đã đến thuyền hoa?

Thuyền hoa đó là nội ứng của Tật Phong Ti, dùng để điều tra và giám sát. Những cô nương trên thuyền hay thậm chí cả những vị khách đến mua vui đều thuộc về Tật Phong Ti.

Nhìn lại vẻ mặt của nàng, cũng không đúng.

Không phải là hiểu rõ, mà là tiếc nuối, thương hại, thêm chút cảm thán.

Cộng thêm sự chán ghét trước đó?

Nàng hiểu lầm hắn lên thuyền hoa để uống rượu mua vui rồi sao?

Trước đó nàng nói nhờ bạn thân giúp đỡ mới giúp nàng lên thuyền của Tạ Lan Xuân, vị ‘bạn thân’ này chắc chắn quen biết Tạ Lan Xuân, chứng tỏ cũng là một kỹ nữ.

Rõ ràng nàng chính là khách quen của lầu xanh, vậy mà bây giờ lại chê bai hắn lên thuyền hoa uống rượu mua vui?

Rõ ràng là chỉ cho quan châu phóng hỏa, không cho bách tính đốt đèn đây mà.

Kỷ Cảnh Hành tức đến bật cười nhưng lại không thể vạch trần nàng.

Sắc mặt hắn đỏ bừng, vội vàng chắp tay nói: “Phu nhân hiểu lầm rồi, tiểu sinh chưa từng đến những nơi như vậy, trước đó tụ họp với bạn đồng hương, cũng chỉ là trò chuyện về thơ từ văn chương mà thôi.”

Hiểu lầm sao?

Nhan Thanh Đường nghi ngờ nhìn lại.

Thấy vẻ mặt xấu hổ khó chịu của hắn, cuối cùng nàng cũng thấy khuôn mặt tuấn tú này thuận mắt hơn.

“Thì ra là hiểu lầm?” Nàng nở nụ cười: “Hiểu lầm thì hiểu lầm thôi, Quý công tử không đi là tốt rồi, ta cũng chỉ nhắc nhở ngươi một chút thôi.”

Một làn hương thơm thoang thoảng bay qua, người đã đi vào phòng.

Nàng đang vui sao? Vui vì điều gì?

Vì hắn không đi uống rượu mua vui nên nàng rất vui sao?

Kỷ Cảnh Hành không khỏi nheo mắt lại.

Cho đến khi Đồng Hỷ đổ mồ hôi đầy đầu chạy đến gọi hắn, nói nước nóng đã chuẩn bị xong.

Hắn mới dời ánh mắt, bước vào phòng tắm.

.

Trong phòng chính, Tố Vân đang lau tóc cho Nhan Thanh Đường.

“Phu nhân vui vẻ như vậy, chẳng lẽ có chuyện tốt gì sao?”

Lúc trước khi nhắc đến chuyện rơi xuống nước, Nhan Thanh Đường chỉ nói là được một người quen cứu, còn những chi tiết cụ thể khác thì không nói.

Nhan Thanh Đường liếc nàng ấy một cái: “Có thể có chuyện gì được.”

Nàng kéo tóc, nằm xuống gối mềm.

“Ôi chao, phu nhân, tóc của người vẫn chưa khô, không lau khô sẽ bị cảm lạnh mất.”

Tố Vân không chịu, nhất quyết bắt nàng đứng dậy, nếu không đứng dậy thì cũng phải để lộ tóc ra. Nhan Thanh Đường đành phải lật người, nằm bò trên giường cho nàng ấy lau.

Cuối cùng, nàng không nhịn được nói: “Nhưng mà đúng là có một chuyện tốt.”

Tố Vân hỏi nàng là có chuyện tốt gì nhưng nàng không chịu nói, chỉ nói sau này sẽ biết.

.

Trong lòng nàng ấy có chút nghi ngờ, không nhịn được muốn thử thăm dò.

Nhưng nghĩ đến thân phận của mình chỉ là một nữ tử xuất thân nghèo khó, lại hiểu lễ nghĩa, không tiện chủ động ra tay.

Sáng sớm, Kỷ Cảnh Hành lấy một quyển Luận Ngữ đến bên cửa sổ ngồi đọc sách.

Tiếng đọc vang dội, rõ ràng trôi chảy quanh quẩn trong sân nhỏ.

Đáng tiếc là người trong phòng chính ra vào liên tục nhưng không thấy vị Nhan phu nhân kia ra ngoài.

Thương nhân không phải nên đi sớm về muộn hay sao? Sao nữ tử này lại luôn ngủ đến khi mặt trời lên cao như vậy?

Trong phòng ngủ, Nhan Thanh Đường nhận được tin tức Lý Quý đưa đến thì nở nụ cười.



Tố Vân cũng cười, cảm thán: “Phu nhân đúng là biết trước tương lai, vậy mà biết trước được sẽ có chuyện tốt xảy ra.”

Nhan Thanh Đường liếc nàng ấy một cái, biết nha hoàn này hiểu lầm rồi.

Hôm qua nàng nói có chuyện tốt, là chỉ một số việc đã có manh mối, cũng là chỉ việc gặp được vị khâm sai đại nhân kia, chứ không phải nói đến chuyện này.

Việc cục Dệt Kim sẽ ra tay giúp nàng đè vụ kiện lại, nàng cũng không bất ngờ.

Hiện tại loạn lạc khắp nơi, lại sắp đến kỳ nộp dệt kim, lúc này không thể để xảy ra bất kỳ chuyện gì. Vì vậy, một số chuyện đơn giản, họ đều có thể ra tay giúp Nhan gia giải quyết.

Nhan gia quan trọng như vậy sao? Nhan gia có gì?

Có tơ lụa.

Mọi chuyện lại quay về vấn đề tơ lụa.

Cục Dệt Kim phân bổ, thương nhân lớn nhận dệt. Số lượng tơ lụa nộp lên chỉ có thương nhân và cục Dệt Kim biết rõ. Cục Dệt Kim giữ lại một số để bán lại ra ngoài, đó đều là bạc trắng.

Có bao nhiêu lợi ích, bao nhiêu thế lực liên quan đến chuyện này, không trách họ lại muốn bảo vệ Nhan gia.

Nhưng cách này không thể kéo dài, lần này là sự việc xảy ra đột ngột, cục Dệt Kim để việc phân bổ dệt vải trong nửa năm đầu không xảy ra sai sót mới chọn cách giúp đỡ.

Chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, nếu vẫn còn nhiều chuyện như vậy, chắc chắn họ sẽ tìm một người khác ngoan ngoãn lại ít chuyện hơn để thay thế.

Im lặng suy nghĩ một lúc, một số suy nghĩ trong lòng càng thông suốt hơn.

Nhan Thanh Đường không khỏi cười tươi hơn, ngồi dậy: “Có chuyện tốt xảy ra, phải ăn mừng mới được.” Lại nghe thấy tiếng đọc sách du dương truyền đến từ bên ngoài, nàng nói: “Thư sinh này dậy sớm thật.”

Tố Vân phụ họa: “Đúng vậy, vị Quý thư sinh* này thật chăm chỉ, sáng sớm đã dậy đọc sách.”

Nàng ấy cũng biết tiểu thư luôn kiêu ngạo, tuy rằng dễ gần nhưng thực ra ít có nam tử nào lọt vào mắt xanh của nàng. Quý thư sinh càng tốt, tiểu thư mới có thể vừa ý, không cảm thấy tủi thân, đương nhiên không tiếc lời khen ngợi đối phương.

“Cũng may là giọng hay, nếu không thì ồn chết đi được.”

Câu này nói rất nhỏ, Tố Vân không nghe rõ, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn tiểu thư. Nhan Thanh Đường không để ý đến nàng ấy, lấy quần áo đến mặc. Nàng ấy đương nhiên quên mất chuyện này, vội vàng hầu hạ tiểu thư mặc quần áo.

Rửa mặt chải đầu xong đi ra khỏi cửa, bên ngoài là một bầu trời nắng đẹp.

Liếc nhìn về phía mái hiên phía đông, dưới cửa sổ kia không phải có một thư sinh tuấn tú đang đứng sao.

Thật là sau cơn mưa trời lại sáng, cảnh đẹp như tranh khiến người say mê!

Đẹp mắt, đẹp mắt, cảnh đẹp ý vui, tâm trạng vui vẻ.

Cuối cùng Nhan Thanh Đường cũng tìm thấy chút cảm giác vui vẻ của một khách làng chơi, chỉ cảm thấy bản thân đã chấm dứt những tháng ngày đau khổ, lập tức được hưởng những ngày sung sướng.

Nhìn xem, hôm qua mọi chuyện đã có manh mối, giờ lại có một thư sinh tuấn tú, đợi đến khi mượn con thành công, chuyện nàng mong mỏi đã hoàn thành được một nửa.

“Nhan phu nhân, có phải ồn ào làm phiền người rồi không?“

Nhan Thanh Đường nheo mắt, cười tươi nói: “Không ồn không ồn, Quý công tử chăm chỉ đọc sách là chuyện tốt, trước tiên xin chúc mừng công tử có thể thi đỗ công danh.“

Một cái miệng dẻo hơn ai hết nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất có lý, thoải mái từ tận đáy lòng, đây chính là bản chất của thương nhân sao?

Hay là bản chất của nàng?

Bởi vậy mới nói lúc trước tính kế Phùng Trạch, Phùng Trạch không những không phản cảm mà còn rất thích đối phương.

“Phu nhân vui vẻ như vậy, chắc là có chuyện gì tốt phải không?”

Chẳng lẽ biểu cảm của nàng lại rõ ràng như vậy, đến cả một thư sinh cũng nhận ra?

Nhưng cũng không phải là chuyện gì không thể nói, nhân tiện cũng có thể nhân cơ hội này tiếp xúc nhiều hơn với hắn.

“Thật sự có chuyện tốt, vừa rồi nhà mẹ đẻ của ta gửi thư đến, nói là đã giải quyết được một chuyện lớn trong lòng, ta mừng cho nhà mẹ đẻ thôi.”

Vừa lúc đó, Phan đại nương đến, vẫn xách theo một giỏ rau như mọi khi.

Nhan Thanh Đường vội vàng ra lệnh cho Tố Vân: “Bảo Khánh Nhi đi mua một con gà, rồi mua thêm một cái giò heo, hôm nay có chuyện vui, phải ăn mừng mới được.”

Vừa nghe đến chuyện mua gà, Đồng Hỷ đã phấn khích, vội vàng chui ra khỏi mái hiên phía đông.

“Khánh Nhi, Khánh Nhi, ta đi cùng ngươi.“ Cuối cùng cũng không phải nghe công tử đọc sách nữa.

Nhan Thanh Đường thuận thế nói: “Trưa nay Quý công tử cùng dùng cơm với ta đi, không làm riêng cho các người nữa, coi như cùng chung không khí vui mừng.”

Kỷ Cảnh Hành chắp tay: “Cung kính không bằng tuân lệnh.“

.

Không chỉ có đồ ăn, còn có rượu.

Tô Tiểu Kiều từng nói với Nhan Thanh Đường, nói rằng nàng có một khuôn mặt thanh tú nhưng thực ra trong một số chuyện da mặt lại rất mỏng, không thể tin là có thể mỏng tới vậy.

Đã như vậy, không bằng dùng rượu.

Nghĩ mà xem, rượu làm say mắt người, rượu cũng làm say lòng người.



Sau khi say rượu xảy ra chuyện gì, làm sao phân biệt được ai đúng ai sai, cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy nàng cố ý làm vậy, chỉ cảm thấy là một tai nạn.

Sau đó Nhan Thanh Đường cũng từng suy nghĩ kỹ, dùng rượu là tốt, chỉ cần chuốc say thư sinh, chẳng phải là mặc nàng muốn làm gì thì làm sao.

Như vậy, cũng tiện cho việc che giấu lý do tại sao nàng vẫn còn trong trắng.

Nàng vốn là người tính trước rồi mới làm, đã quyết định thì phải lên kế hoạch trước, bữa rượu đầu tiên này coi như là thăm dò, cũng tránh việc đột nhiên kéo người ta uống rượu khiến người ta cảnh giác.

Kỷ Cảnh Hành nhìn thấy rượu trên bàn, cũng hơi kinh ngạc.

Rốt cuộc là gặp chuyện vui gì mà giữa trưa lại uống rượu?

Chẳng lẽ là Nghiêm Chiêm Tùng giúp Nhan gia đè vụ kiện lại đã bị nàng biết được?

Hay là vì chuyện tối qua?

“Công tử đừng thấy đột ngột, ta thật sự rất vui.” Thấy ánh mắt đối phương dừng lại trên rượu, Nhan Thanh Đường cười tươi nói: “Chỉ là một ít rượu hoa quả, uống không say được đâu, coi như là để góp vui.”

Nói xong, nàng chủ động rót đầy chén rượu của hắn.

Nhưng thấy một đôi tay ngọc ngà như búp măng trắng nõn, thon dài xinh đẹp, lại trắng trẻo mềm mại. Mười đầu ngón tay tô điểm màu son đỏ, như thơ như họa, khiến người ta không biết là đi uống rượu, hay là ngắm tay.

Đợi đến khi Kỷ Cảnh Hành phát hiện ra, chén rượu đã chạm môi.

Hắn hơi sửng sốt, thuận thế khẽ nhấp một ngụm.

Đây đâu phải là rượu hoa quả, rõ ràng là Trì Dương Xuân, nổi tiếng với hương vị ngọt ngào, nồng độ cực kỳ mạnh. Nếu không biết nồng độ của rượu, có thể uống vài chén là say.

Nàng không biết rượu này mạnh như nào ư, hay là muốn chuốc say hắn?

Nếu nói không biết thì loại rượu này không hề rẻ, loại rượu có thể được chọn làm cống phẩm, làm sao có thể có giá rẻ ở dân gian. Nhưng chỉ để tiếp đãi một thư sinh nghèo, thật sự không cần dùng đến loại rượu ngon như vậy.

Nhưng nếu muốn chuốc say hắn thì tại sao phải làm vậy?

Kỷ Cảnh Hành mượn động tác uống rượu, thuận thế xem xét vẻ mặt nàng thật kỹ.

Hắn không phát hiện ra điều gì, ngược lại có vài phần sắc không mê người mà người tự mê lúc nào không biết.

“Loại rượu này cũng không cay.“

Nhan Thanh Đường hoàn hồn lại, cười nói: “Đã nói là rượu hoa quả, uống vào rất êm. Nhưng dù sao cũng là rượu, công tử nếu không giỏi uống rượu, chỉ nên nhấp môi thôi, ngàn vạn lần đừng uống nhiều, tránh say rượu.”

Kỷ Cảnh Hành giấu ý cười trong đáy mắt: “Tiểu sinh tất nhiên sẽ không thất lễ.“

Nhưng biểu hiện tiếp theo của nàng không giống như để hắn chỉ nhấp môi.

Vừa thấy chén rượu cạn, nàng tức thì chủ động rót đầy vào chén.

Quan trọng là nữ nhân này cực kỳ giỏi nói chuyện phiếm, bất kể là nói về sông ngòi hồ biển, hay phong tục dân tình, hoặc là kinh, sử, tử, tập*, nàng đều có thể nói có sách mách có chứng, nói chuyện lưu loát, khiến người ta bất giác trò chuyện vui vẻ với nàng, thậm chí còn không tự chủ được mà uống rượu.

*Kinh, sử, tử, tập: cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập

Còn Tố Vân, Đồng Hỷ và những người khác đã ăn xong từ lâu rồi, trên bàn chỉ còn lại hai người.

Đồng Hỷ bị Khánh Nhi kéo ra ngoài.

Thằng bé này dễ lừa như vậy, lúc trước thật không nên cảm thấy Đồng Phúc quá già dặn, tướng mạo lại không giống trẻ con mà chọn mang theo thằng bé.

Hắn nên ở lại Đông cung ăn không ngồi rồi mới đúng!

Mặc dù Kỷ Cảnh Hành tự nhận tửu lượng không tệ nhưng từng chén từng chén uống vào, cũng không khỏi hơi say nhưng thật sự không say.

Nhưng sắc mặt của nữ nhân xinh đẹp trước mặt dường như rất muốn hắn nhanh chóng say?

Nghĩ như vậy, ánh mắt của Kỷ Cảnh Hành trở nên mơ màng, một đôi mắt đen láy, bình thường giống như ẩn chứa ánh trăng sao, lúc này nhiễm hơi men, càng khiến người ta không nhịn được mà tim đập nhanh hơn, lại sợ nhìn nhiều hơn sẽ sa vào.

“Nhan phu nhân, sao tiểu sinh lại thấy người thành hình cái bóng vậy?”

“Chắc Quý công tử say rồi.”

“Say rồi sao?”

Ầm một tiếng, trán đập vào bàn, phát ra một tiếng giòn tan.

Khiến Nhan Thanh Đường không khỏi kinh hồn bạt vía, vừa sợ tên thư đồng trong viện nghe thấy động tĩnh mà đi vào, vừa sợ làm hỏng khuôn mặt đẹp trai kia.

Nàng vội vàng kéo người ta dậy.

May mà chỉ hơi đỏ.

“Vậy là say rồi sao? Tửu lượng cũng không ra sao!”

Phải biết rằng nàng cũng uống không ít, có thể nói thư sinh uống bao nhiêu thì nàng uống bấy nhiêu, chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn.

Nhưng tửu lượng của nàng được luyện khi đàm phán làm ăn, cho nên không cần phải chế giễu tửu lượng của thư sinh.

Còn khuôn mặt kia, do nàng lại đặt hắn xuống nên khuôn mặt tuấn tú ấy áp sát vào bàn, nằm nghiêng sẽ không tránh khỏi việc ép vào đường nét, khiến khuôn mặt này thêm vài phần trẻ con và đáng yêu, đôi môi mỏng cũng cong lên, trông có vẻ hơi quyến rũ.

Hay là, nhân lúc này…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phú Bà Ôm Con Của Thái Tử Bỏ Trốn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook