Phú Bà Ôm Con Của Thái Tử Bỏ Trốn
Chương 24:
Tiểu An Tử
05/11/2024
Nhan Thanh Đường bật cười.
“Đúng như đại nhân nghĩ, tiểu nữ đã nghe lén Nguyễn – Lô nói chuyện.” Vị đại nhân nàng nói tới là Trần Việt Bạch, cũng đang trả lời câu hỏi của hắn ta khi nãy.
Dứt lời, nàng lộ ra vẻ đau buồn thê lương, nói: “Tiểu nữ thân vùi chốn ngục tù, lại ngu ngốc không biết gì, cha tiểu nữ vì thế mà qua đời, nghi ngờ trùng trùng, tang sự chưa xong, thì người trong gia tộc đến bức ép, sau đó tiểu nữ mới được biết có người đứng sau sai khiến.”
“Ngày hôm đó ở Lô Khư Đãng, tiểu nữ bị kẻ gian tập kích, may mắn được đại nhân cứu giúp kịp thời. Sau chuyện đó, tiểu nữ cho người đi tìm theo bức tranh, hóa ra lại có liên quan đến Tuần Kiểm Ti Bình Vọng.”
“Đủ loại nguy hiểm kéo tới liên tiếp, tiểu nữ lại bị người ta cáo trạng lên quan nha, bảo tiểu nữ lấy thân mình làm tròn chữ hiếu, con rể không thể làm người thừa kế, họ đã lập một người thừa kế khác và chia đều tài sản.”
Nàng cười thê lương, nói tiếp: “Trên phương diện làm ăn, Nhan gia cũng gặp vô vàn nguy hiểm, vườn dâu Kim Xuân Tô bị thiệt hại, sản lượng tơ tằm giảm sút, cục Dệt Kim thúc giục dệt tằm gấp đôi nửa năm trước.”
“Đại nhân cứu tiểu nữ một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp, tiểu nữ không có gì phải giấu. Từ năm Càn Võ thứ mười ba, cục Dệt Kim đã thay đổi bằng việc dùng vải phân phối cho các thương nhân lớn buôn tơ lụa, chưa đến bốn năm ngắn ngủi, Nhan gia đã thiếu hụt hơn hai mươi vạn lượng bạc.”
“Trời đất chứng giám, Nhan gia tuy là thương nhân nhưng trước giờ luôn làm người tốt việc tốt, không dám nói việc xây cầu, lót đường giúp nước giúp dân, cũng là làm việc thiện vì bách tính, để chung sống hòa thuận. Những việc này có bách tính ở Thịnh Trạch làm chứng, Tri huyện Ngô Giang cũng có thể làm chứng. Kinh doanh nhỏ lẻ, lấy trung thực để kinh doanh, không biết đã đắc tội với người nào để gặp kiếp nạn như vậy!”
Nàng nói đến mức bật khóc, vô cùng thê thảm.
“Tiểu nữ thân nữ nhi yếu mềm, không nơi nương tựa, không mối quan hệ, dùng mọi cách thăm dò để biết được rằng quan lớn có thể kết thúc vụ án nhanh chóng là Nguyễn Trình Huyền đại nhân, Phó sứ đề hình án sát.”
“Cao quan Tứ phẩm, có tài cán gì?! Tiểu nữ một mình cô quạnh, ngoại trừ chút bạc này ra, thì chẳng quen biết ai, chỉ có thể thành khẩn xin khuê mật giúp đỡ để tiểu nữ có cơ hội lên thuyền của Tạ Xuân Lan, chỉ mong có thể tìm được một vài thông tin để giải tỏa khúc mắc trong lòng!”
Lời nói của Thanh Đường có thể nói là đã đưa hết tất cả những gì có thể ra rồi.
Nàng biết rõ bản thân nàng đang ở thế yếu, mà người yếu thế muốn hợp tác cùng người quyền thế thì không cần phô trương mấy trò khôn vặt và cũng không cần giấu giếm gì hết.
Vì không biết người ta đã biết được bao nhiêu, người ta định làm thế nào, thay vì lời thốt ra khỏi miệng bị người ta vạch trần rồi để lại ấn tượng xấu, chi bằng đối xử thẳng thắn, nhân cơ hội đó giành lấy hảo cảm.
Và nàng định tiết lộ mọi thứ, ngươi muốn kiểm tra cục Dệt Kim? Vừa hay Nhan gia ta có liên quan đến cục Dệt Kim.
Tuy ở thế bất lợi và bị người khác ép buộc, nhưng thật không may là có vài người muốn lợi dụng Nhan gia để lật đổ cục Dệt Kim.
Nữ nhân này quả thực rất thông minh!
Không chỉ Trần Việt Bạch tán thưởng, Kỷ Cảnh Hành sau bức bình phong cũng khen ngợi nàng.
Phải biết nàng là một người kinh doanh, vị trí của nàng và số thông tin ít ỏi có được, nhưng chỉ bằng việc nghe lén một vài từ, nàng đã kết hợp cuộc tranh chấp giữa hai phe, những người quan trọng ở cục Dệt Kim với tình cảnh của bản thân.
Nếu không xâu chuỗi những điều này với nhau, nàng không thể nào nói ra những lời như thế.
Nàng còn đoán được mục đích tới Tô Châu của hắn.
Với biểu hiện của nàng bây giờ chẳng qua chỉ muốn thể hiện giá trị của bản thân, tìm người hợp tác cùng hoặc tìm một chỗ dựa.
Trên đời không thiếu người thông minh, nhưng đa số người thông minh đều kiêu ngạo, bọn họ lúc nào cũng tự cao tự đại, cho rằng mình hơn người khác, vì thế mà bỏ qua nhiều cơ hội.
Nhưng nàng đã giành được tình thế có lợi cho bản thân chỉ bằng một vài chi tiết nhỏ trong tình cảnh gần như tuyệt vọng.
Kỷ Cảnh Hành đặt bản thân vào hoàn cảnh của người khác, nếu hắn cũng trong tình cảnh của cô gái này, tất cả những điều hắn có thể làm cũng chỉ là những điều này.
Nhan Thanh Đường không biết, ánh mắt người sau bức bình phong sâu thẳm giống như muốn xuyên thủng bức bình phong, để thấu hiểu nàng triệt để.
Nàng chỉ biết rằng một lúc sau, âm thanh phát ra từ bức bình phong.
“Để bổn quan sai người đưa ngươi lên bờ trước.”
Nhan Thanh Đường nhìn bức bình phong, nhưng không nói gì.
“Sau đó bổn quan sẽ sai người liên lạc với ngươi và để lại lời nhắn tại cửa hàng có biển hiệu Thương hội Nhan thị?”
Đây là lời nàng từng nói với Phùng gia, không ngờ rằng vị đại nhân này lại biết, và tại sao hắn lại kéo dài giọng ở cuối câu, mang một chút sự trêu chọc nhẹ nhàng?
Nhan Thanh Đường đi xuống theo người khác.
Nửa tiếng sau, nàng được đưa lên bờ.
Có vẻ vị đại nhân này không lạnh lùng vô tình cho lắm, còn biết sai người đến hỏi nàng có cần xe đưa đi không.
Nhan Thanh Đường bảo xe đưa nàng đến bên ngoài Thì Hoa Phường, tại đây nàng gặp đám người Lý Quý đang lo lắng chờ đợi ở đây.
“Cô nương, cuối cùng người đã quay về rồi!”
Lý Quý thở phào nhẹ nhõm, nói: “Sau khi thuyền của Tạ đại gia quay về, Tô đại gia đã sai Thúy Nhi đến chuyển lời, nói rằng cô nương bị ngã xuống nước, bảo bọn tiểu nhân lén đến Trừng Hồ tìm. Tiểu nhân không biết xảy ra chuyện gì, đành thông báo cho Tống hộ vệ, Tống hộ vệ đang bí mật đưa người đi tìm kiếm cô nương ở Trừng Hồ đấy.”
“Tô đại gia không nói đến chuyện khác sao?”
“Có, nàng ấy nói Tạ đại gia giúp cô nương che giấu, đối phương vẫn chưa tìm thấy người rơi xuống nước là ai. Nàng ấy bảo cô nương không cần lo lắng, bảo bọn tiểu nhân tìm thấy cô nương là tốt rồi.”
Nhan Thanh Đường gật đầu nói: “Tìm người nhắn cho Tô đại gia, bảo nàng ấy rằng ta đã ổn.”
Lý Quý nhận lệnh, vội vàng đi thu xếp.
Sau khi Nhan Thanh Đường lên xe, nàng thấy Tố Vân đang khóc sưng mắt.
“Cô nương...”
“Rồi rồi, ta không sao mà, mạng ta lớn lắm, sao mà xảy ra chuyện được?”
Tố Vấn nhào vào lòng nàng khóc mà không nói gì.
Khóc một lúc, nàng ấy mới phản ứng lại: “Cô nương, sao y phục của cô nương ướt hết thế này?”
Rơi xuống nước, chắc chắn là ướt rồi.
Tuy nhiên, bộ y phục ướt được khoác thêm một chiếc áo choàng đen do người trên thuyền đưa cho nàng.
“Về đã rồi nói.”
Thấy sắc mặt của nàng mệt mỏi, Tố Vân vội lau nước mắt và không dám hỏi thêm.
Bánh xe ngựa đi lóc cóc, bước vào trong màn đêm.
Trước khi đến cửa, Nhan Thanh Đường mới nhận ra nàng về muộn, không biết có khiến thư sinh kia nghi ngờ không.
Ngờ đâu nàng vào nhà rồi mới biết, thư sinh đã ra ngoài từ trưa, hắn nói là đi gặp mặt đồng hương.
Đi đến giờ này vẫn chưa về.
Một thư sinh đi gặp mặt đồng hương, chẳng qua chỉ là tham dự tiệc trà, hội thơ ca gì đó, nếu gặp được một đồng hương giàu có, nói không chừng còn rủ nhau đi uống hoa tửu*.
*Uống hoa tửu: uống rượu có kỹ nữ hầu
Vì thường xuyên qua lại Tô Châu, hơn nữa có cả Tô Tiểu Kiều, Nhan Thanh Đường hiểu rõ đây gọi là lối sống của văn nhân, nếu không thì nàng cũng không muốn tìm một thư sinh nghèo nàn, càng nghèo càng tốt.
Giờ này vẫn chưa về, không lẽ hắn cũng đi uống hoa tửu?
Nhan Thanh Đường thầm nghĩ trong lòng, không khỏi cau mày.
Lúc này, Tố Vân đã đun xong nước nóng, hầu hạ nàng đến phòng tắm để tắm.
Trong bồn tắm không chỉ có nước gừng, mà còn có chút sương thơm, Nhan Thanh Đường ngâm mình trong bồn, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Trong lúc đang thoải mái, nàng nghĩ vì sao vị khâm sai đại nhân đó để nàng đi mà không nói gì? Có lẽ là vì muốn kiểm chứng lời nàng nói có phải là sự thật hay không, dù sao thì đại quan cũng sẽ không tìm bừa một người để hợp tác cùng.
Nàng lại nghĩ, lúc này rồi mà tên thư sinh kia vẫn chưa về, lẽ nào hắn đi uống hoa tửu thật?
Bên bờ hồ Trừng, Trần Việt Bạch quay người đi vào khoang thuyền sau khi tiễn vị kia về.
Lúc này, thuyền hoa lại trở về dáng vẻ nhộn nhịp, tiếng nhạc không ngớt như lúc trước.
Trần Việt Bạch nhìn vào khoang thuyền: “Được rồi, kết thúc công việc tại đây.”
Lúc này, các kỹ nữ lập tức giải tán, những nam nhân vây quanh họ cũng đứng dậy với vẻ mặt lúng túng.
“Lão đại, cứ thế là xong à?”
“Sao? Tiếc à?”
“Sao có thể...”
Vài người họ cười toe toét.
Trần Việt Bạch xua tay: “Thôi, về cả đi, có lẽ từ mai sẽ bận hơn đấy.”
“Sao vậy? Lão đại, không lẽ với người lúc nãy...”
“Hỏi nhiều thế làm gì, về sớm nghỉ ngơi đi!”
Dứt lời, Trần Việt Bạch xoay người rời đi.
Bên kia, Kỷ Cảnh Hành nhìn Đồng Hỷ vừa đi vừa ngáp, ánh trăng chiếu xuống nhìn cực kì rõ ràng vết dầu còn dính trên miệng thằng bé.
“Chuẩn bị đồ ăn cho ngươi à?”
Đồng Hỷ mỉm cười ngay lập tức: “Người ở Tật Phong Ti hiếu khách thật, chuẩn bị cho tiểu nhân một bàn ăn thịnh soạn, có gà, vịt, cả cá...”
Ai không biết lại tưởng bình thường thằng bé bị ngược đãi.
“Về mà có ai hỏi thì biết trả lời như nào chưa?”
“Nói là công tử đi gặp mặt đồng hương, uống rượu nên về trễ.”
Nhưng trên người hắn không có mùi rượu.
Kỷ Cảnh Hành không khỏi hối hận, lẽ ra hắn nên bảo Trần Việt Bạch chuẩn bị một ít rượu cho hắn, rượu trên thuyền hoa đều có sẵn.
Không phải là không có cách giải quyết, trên đường đi qua một quán rượu nào đó, hắn bảo Đồng Hỷ đi vào mua một bình.
Vẩy rượu lên vạt áo và tay áo, bình rượu ném bên đường, coi như là giải quyết xong.
Về đến tiểu viện, quả nhiên cửa đã đóng.
Đồng Hỷ đi lên gõ cửa mấy cái và cửa nhanh chóng được mở ra từ bên trong.
Là Khánh Nhi.
“Sao bây giờ Quý công tử mới về thế?”
Đồng Hỷ vội đáp: “Đồng hương của công tử lôi kéo công tử uống rượu, vì ở đó có nhiều người nên vô tình làm lỡ thì giờ.”
“Vậy các ngươi nghỉ ngơi sớm đi, ta đi ngủ trước.” Nói xong, thằng bé khóa cửa lại rồi chạy vù về mái hiên phía Tây.
Kỷ Cảnh Hành đi vào chánh phòng, đèn trong phòng đang sáng.
Về rồi sao?
Thời tiết có hơi nóng bức, Kỷ Cảnh Hành trời sinh ưa sạch sẽ, một ngày không tắm là thấy khó chịu. Trước kia ở nhà trọ bất tiện, chỉ đành dùng khăn lau người, nhớ ra ngôi nhà này có phòng tắm, lại ngửi thấy mùi rượu mạnh trên người, sau khi về nhà, hắn sai Đồng Hỷ đi đun nước nóng để tắm.
Đồng Hỷ ra ngoài, không lâu sau quay về nói, hình như trong phòng tắm có người.
Có người thì bình thường, nhưng không thể chiếm mãi như thế, Kỷ Cảnh Hành không nói gì, đến khi Đồng Hỷ quay về nói đun nước xong rồi, hắm mới xách xiêm y sạch sẽ ra ngoài.
Vừa đi đến trước nhà bếp, cửa nhà tắm bên cạnh đã mở ra.
Một làn hơi nước lượn lờ, Nhan Thanh Đường mặc áo choàng bên ngoài bộ đồ ngủ bước ra ngoài.
Mái tóc dài đã được gội và xõa xuống ngang lưng, vì chưa lau khô nên nước đang nhỏ giọt xuống ngọn tóc.
Làn da trắng nõn, đồ ngủ màu đỏ tươi làm nổi bật làn da hồng hào của nàng tựa như cảnh đẹp mùa xuân.
Nàng lườm hắn.
Thần sắc không giống hôm qua, ngầm chứa sự xoi mói.
Xoi mói?
Như thể đụng phải thứ gì đó bẩn thỉu nên phải cố gắng chịu đựng.
Kỷ Cảnh Hành nghĩ mình đã sai, chắp tay do dự nói: “Nhan phu nhân?”
“Quý công tử đi tắm à, ta đã tắm xong rồi, Tố Vân đang dọn dẹp ở trong, dọn xong thì ngươi có thể dùng.”
Hai người đi qua nhau.
Nhan Thanh Đường bước đi do dự.
Kỷ Cảnh Hành cũng nhận ra và dừng chân lại.
“Quý công tử, có điều này ta không biết có nên nói với ngươi không.” Nàng quay lại.
“Phu nhân cứ nói.” Hắn chắp tay nói.
Nhan Thanh Đường nhìn hắn, cảm thấy thư sinh rất tuấn tú ưa nhìn, cư xử lịch sự, có lẽ không phải là kiểu nam nhân thích phong lưu và ăn chơi đàn đúm.
Nói không chừng là vì đồng hương khăng khăng kéo hắn đi uống hoa tửu, hắn không từ chối được chăng?
Nếu được bảo ban cẩn thận vẫn có thể đi đúng đường.
“Quý công tử đến đây đi thi là vì công danh, cũng là để chứng minh mười năm đèn sách không phí công vô ích. Chưa đầy nửa tháng nữa là đến kỳ thi, Quý công tử phải lấy việc học làm cốt lõi, tuyệt đối không để bản thân lầm lỡ phút chót.”
“Đúng như đại nhân nghĩ, tiểu nữ đã nghe lén Nguyễn – Lô nói chuyện.” Vị đại nhân nàng nói tới là Trần Việt Bạch, cũng đang trả lời câu hỏi của hắn ta khi nãy.
Dứt lời, nàng lộ ra vẻ đau buồn thê lương, nói: “Tiểu nữ thân vùi chốn ngục tù, lại ngu ngốc không biết gì, cha tiểu nữ vì thế mà qua đời, nghi ngờ trùng trùng, tang sự chưa xong, thì người trong gia tộc đến bức ép, sau đó tiểu nữ mới được biết có người đứng sau sai khiến.”
“Ngày hôm đó ở Lô Khư Đãng, tiểu nữ bị kẻ gian tập kích, may mắn được đại nhân cứu giúp kịp thời. Sau chuyện đó, tiểu nữ cho người đi tìm theo bức tranh, hóa ra lại có liên quan đến Tuần Kiểm Ti Bình Vọng.”
“Đủ loại nguy hiểm kéo tới liên tiếp, tiểu nữ lại bị người ta cáo trạng lên quan nha, bảo tiểu nữ lấy thân mình làm tròn chữ hiếu, con rể không thể làm người thừa kế, họ đã lập một người thừa kế khác và chia đều tài sản.”
Nàng cười thê lương, nói tiếp: “Trên phương diện làm ăn, Nhan gia cũng gặp vô vàn nguy hiểm, vườn dâu Kim Xuân Tô bị thiệt hại, sản lượng tơ tằm giảm sút, cục Dệt Kim thúc giục dệt tằm gấp đôi nửa năm trước.”
“Đại nhân cứu tiểu nữ một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp, tiểu nữ không có gì phải giấu. Từ năm Càn Võ thứ mười ba, cục Dệt Kim đã thay đổi bằng việc dùng vải phân phối cho các thương nhân lớn buôn tơ lụa, chưa đến bốn năm ngắn ngủi, Nhan gia đã thiếu hụt hơn hai mươi vạn lượng bạc.”
“Trời đất chứng giám, Nhan gia tuy là thương nhân nhưng trước giờ luôn làm người tốt việc tốt, không dám nói việc xây cầu, lót đường giúp nước giúp dân, cũng là làm việc thiện vì bách tính, để chung sống hòa thuận. Những việc này có bách tính ở Thịnh Trạch làm chứng, Tri huyện Ngô Giang cũng có thể làm chứng. Kinh doanh nhỏ lẻ, lấy trung thực để kinh doanh, không biết đã đắc tội với người nào để gặp kiếp nạn như vậy!”
Nàng nói đến mức bật khóc, vô cùng thê thảm.
“Tiểu nữ thân nữ nhi yếu mềm, không nơi nương tựa, không mối quan hệ, dùng mọi cách thăm dò để biết được rằng quan lớn có thể kết thúc vụ án nhanh chóng là Nguyễn Trình Huyền đại nhân, Phó sứ đề hình án sát.”
“Cao quan Tứ phẩm, có tài cán gì?! Tiểu nữ một mình cô quạnh, ngoại trừ chút bạc này ra, thì chẳng quen biết ai, chỉ có thể thành khẩn xin khuê mật giúp đỡ để tiểu nữ có cơ hội lên thuyền của Tạ Xuân Lan, chỉ mong có thể tìm được một vài thông tin để giải tỏa khúc mắc trong lòng!”
Lời nói của Thanh Đường có thể nói là đã đưa hết tất cả những gì có thể ra rồi.
Nàng biết rõ bản thân nàng đang ở thế yếu, mà người yếu thế muốn hợp tác cùng người quyền thế thì không cần phô trương mấy trò khôn vặt và cũng không cần giấu giếm gì hết.
Vì không biết người ta đã biết được bao nhiêu, người ta định làm thế nào, thay vì lời thốt ra khỏi miệng bị người ta vạch trần rồi để lại ấn tượng xấu, chi bằng đối xử thẳng thắn, nhân cơ hội đó giành lấy hảo cảm.
Và nàng định tiết lộ mọi thứ, ngươi muốn kiểm tra cục Dệt Kim? Vừa hay Nhan gia ta có liên quan đến cục Dệt Kim.
Tuy ở thế bất lợi và bị người khác ép buộc, nhưng thật không may là có vài người muốn lợi dụng Nhan gia để lật đổ cục Dệt Kim.
Nữ nhân này quả thực rất thông minh!
Không chỉ Trần Việt Bạch tán thưởng, Kỷ Cảnh Hành sau bức bình phong cũng khen ngợi nàng.
Phải biết nàng là một người kinh doanh, vị trí của nàng và số thông tin ít ỏi có được, nhưng chỉ bằng việc nghe lén một vài từ, nàng đã kết hợp cuộc tranh chấp giữa hai phe, những người quan trọng ở cục Dệt Kim với tình cảnh của bản thân.
Nếu không xâu chuỗi những điều này với nhau, nàng không thể nào nói ra những lời như thế.
Nàng còn đoán được mục đích tới Tô Châu của hắn.
Với biểu hiện của nàng bây giờ chẳng qua chỉ muốn thể hiện giá trị của bản thân, tìm người hợp tác cùng hoặc tìm một chỗ dựa.
Trên đời không thiếu người thông minh, nhưng đa số người thông minh đều kiêu ngạo, bọn họ lúc nào cũng tự cao tự đại, cho rằng mình hơn người khác, vì thế mà bỏ qua nhiều cơ hội.
Nhưng nàng đã giành được tình thế có lợi cho bản thân chỉ bằng một vài chi tiết nhỏ trong tình cảnh gần như tuyệt vọng.
Kỷ Cảnh Hành đặt bản thân vào hoàn cảnh của người khác, nếu hắn cũng trong tình cảnh của cô gái này, tất cả những điều hắn có thể làm cũng chỉ là những điều này.
Nhan Thanh Đường không biết, ánh mắt người sau bức bình phong sâu thẳm giống như muốn xuyên thủng bức bình phong, để thấu hiểu nàng triệt để.
Nàng chỉ biết rằng một lúc sau, âm thanh phát ra từ bức bình phong.
“Để bổn quan sai người đưa ngươi lên bờ trước.”
Nhan Thanh Đường nhìn bức bình phong, nhưng không nói gì.
“Sau đó bổn quan sẽ sai người liên lạc với ngươi và để lại lời nhắn tại cửa hàng có biển hiệu Thương hội Nhan thị?”
Đây là lời nàng từng nói với Phùng gia, không ngờ rằng vị đại nhân này lại biết, và tại sao hắn lại kéo dài giọng ở cuối câu, mang một chút sự trêu chọc nhẹ nhàng?
Nhan Thanh Đường đi xuống theo người khác.
Nửa tiếng sau, nàng được đưa lên bờ.
Có vẻ vị đại nhân này không lạnh lùng vô tình cho lắm, còn biết sai người đến hỏi nàng có cần xe đưa đi không.
Nhan Thanh Đường bảo xe đưa nàng đến bên ngoài Thì Hoa Phường, tại đây nàng gặp đám người Lý Quý đang lo lắng chờ đợi ở đây.
“Cô nương, cuối cùng người đã quay về rồi!”
Lý Quý thở phào nhẹ nhõm, nói: “Sau khi thuyền của Tạ đại gia quay về, Tô đại gia đã sai Thúy Nhi đến chuyển lời, nói rằng cô nương bị ngã xuống nước, bảo bọn tiểu nhân lén đến Trừng Hồ tìm. Tiểu nhân không biết xảy ra chuyện gì, đành thông báo cho Tống hộ vệ, Tống hộ vệ đang bí mật đưa người đi tìm kiếm cô nương ở Trừng Hồ đấy.”
“Tô đại gia không nói đến chuyện khác sao?”
“Có, nàng ấy nói Tạ đại gia giúp cô nương che giấu, đối phương vẫn chưa tìm thấy người rơi xuống nước là ai. Nàng ấy bảo cô nương không cần lo lắng, bảo bọn tiểu nhân tìm thấy cô nương là tốt rồi.”
Nhan Thanh Đường gật đầu nói: “Tìm người nhắn cho Tô đại gia, bảo nàng ấy rằng ta đã ổn.”
Lý Quý nhận lệnh, vội vàng đi thu xếp.
Sau khi Nhan Thanh Đường lên xe, nàng thấy Tố Vân đang khóc sưng mắt.
“Cô nương...”
“Rồi rồi, ta không sao mà, mạng ta lớn lắm, sao mà xảy ra chuyện được?”
Tố Vấn nhào vào lòng nàng khóc mà không nói gì.
Khóc một lúc, nàng ấy mới phản ứng lại: “Cô nương, sao y phục của cô nương ướt hết thế này?”
Rơi xuống nước, chắc chắn là ướt rồi.
Tuy nhiên, bộ y phục ướt được khoác thêm một chiếc áo choàng đen do người trên thuyền đưa cho nàng.
“Về đã rồi nói.”
Thấy sắc mặt của nàng mệt mỏi, Tố Vân vội lau nước mắt và không dám hỏi thêm.
Bánh xe ngựa đi lóc cóc, bước vào trong màn đêm.
Trước khi đến cửa, Nhan Thanh Đường mới nhận ra nàng về muộn, không biết có khiến thư sinh kia nghi ngờ không.
Ngờ đâu nàng vào nhà rồi mới biết, thư sinh đã ra ngoài từ trưa, hắn nói là đi gặp mặt đồng hương.
Đi đến giờ này vẫn chưa về.
Một thư sinh đi gặp mặt đồng hương, chẳng qua chỉ là tham dự tiệc trà, hội thơ ca gì đó, nếu gặp được một đồng hương giàu có, nói không chừng còn rủ nhau đi uống hoa tửu*.
*Uống hoa tửu: uống rượu có kỹ nữ hầu
Vì thường xuyên qua lại Tô Châu, hơn nữa có cả Tô Tiểu Kiều, Nhan Thanh Đường hiểu rõ đây gọi là lối sống của văn nhân, nếu không thì nàng cũng không muốn tìm một thư sinh nghèo nàn, càng nghèo càng tốt.
Giờ này vẫn chưa về, không lẽ hắn cũng đi uống hoa tửu?
Nhan Thanh Đường thầm nghĩ trong lòng, không khỏi cau mày.
Lúc này, Tố Vân đã đun xong nước nóng, hầu hạ nàng đến phòng tắm để tắm.
Trong bồn tắm không chỉ có nước gừng, mà còn có chút sương thơm, Nhan Thanh Đường ngâm mình trong bồn, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Trong lúc đang thoải mái, nàng nghĩ vì sao vị khâm sai đại nhân đó để nàng đi mà không nói gì? Có lẽ là vì muốn kiểm chứng lời nàng nói có phải là sự thật hay không, dù sao thì đại quan cũng sẽ không tìm bừa một người để hợp tác cùng.
Nàng lại nghĩ, lúc này rồi mà tên thư sinh kia vẫn chưa về, lẽ nào hắn đi uống hoa tửu thật?
Bên bờ hồ Trừng, Trần Việt Bạch quay người đi vào khoang thuyền sau khi tiễn vị kia về.
Lúc này, thuyền hoa lại trở về dáng vẻ nhộn nhịp, tiếng nhạc không ngớt như lúc trước.
Trần Việt Bạch nhìn vào khoang thuyền: “Được rồi, kết thúc công việc tại đây.”
Lúc này, các kỹ nữ lập tức giải tán, những nam nhân vây quanh họ cũng đứng dậy với vẻ mặt lúng túng.
“Lão đại, cứ thế là xong à?”
“Sao? Tiếc à?”
“Sao có thể...”
Vài người họ cười toe toét.
Trần Việt Bạch xua tay: “Thôi, về cả đi, có lẽ từ mai sẽ bận hơn đấy.”
“Sao vậy? Lão đại, không lẽ với người lúc nãy...”
“Hỏi nhiều thế làm gì, về sớm nghỉ ngơi đi!”
Dứt lời, Trần Việt Bạch xoay người rời đi.
Bên kia, Kỷ Cảnh Hành nhìn Đồng Hỷ vừa đi vừa ngáp, ánh trăng chiếu xuống nhìn cực kì rõ ràng vết dầu còn dính trên miệng thằng bé.
“Chuẩn bị đồ ăn cho ngươi à?”
Đồng Hỷ mỉm cười ngay lập tức: “Người ở Tật Phong Ti hiếu khách thật, chuẩn bị cho tiểu nhân một bàn ăn thịnh soạn, có gà, vịt, cả cá...”
Ai không biết lại tưởng bình thường thằng bé bị ngược đãi.
“Về mà có ai hỏi thì biết trả lời như nào chưa?”
“Nói là công tử đi gặp mặt đồng hương, uống rượu nên về trễ.”
Nhưng trên người hắn không có mùi rượu.
Kỷ Cảnh Hành không khỏi hối hận, lẽ ra hắn nên bảo Trần Việt Bạch chuẩn bị một ít rượu cho hắn, rượu trên thuyền hoa đều có sẵn.
Không phải là không có cách giải quyết, trên đường đi qua một quán rượu nào đó, hắn bảo Đồng Hỷ đi vào mua một bình.
Vẩy rượu lên vạt áo và tay áo, bình rượu ném bên đường, coi như là giải quyết xong.
Về đến tiểu viện, quả nhiên cửa đã đóng.
Đồng Hỷ đi lên gõ cửa mấy cái và cửa nhanh chóng được mở ra từ bên trong.
Là Khánh Nhi.
“Sao bây giờ Quý công tử mới về thế?”
Đồng Hỷ vội đáp: “Đồng hương của công tử lôi kéo công tử uống rượu, vì ở đó có nhiều người nên vô tình làm lỡ thì giờ.”
“Vậy các ngươi nghỉ ngơi sớm đi, ta đi ngủ trước.” Nói xong, thằng bé khóa cửa lại rồi chạy vù về mái hiên phía Tây.
Kỷ Cảnh Hành đi vào chánh phòng, đèn trong phòng đang sáng.
Về rồi sao?
Thời tiết có hơi nóng bức, Kỷ Cảnh Hành trời sinh ưa sạch sẽ, một ngày không tắm là thấy khó chịu. Trước kia ở nhà trọ bất tiện, chỉ đành dùng khăn lau người, nhớ ra ngôi nhà này có phòng tắm, lại ngửi thấy mùi rượu mạnh trên người, sau khi về nhà, hắn sai Đồng Hỷ đi đun nước nóng để tắm.
Đồng Hỷ ra ngoài, không lâu sau quay về nói, hình như trong phòng tắm có người.
Có người thì bình thường, nhưng không thể chiếm mãi như thế, Kỷ Cảnh Hành không nói gì, đến khi Đồng Hỷ quay về nói đun nước xong rồi, hắm mới xách xiêm y sạch sẽ ra ngoài.
Vừa đi đến trước nhà bếp, cửa nhà tắm bên cạnh đã mở ra.
Một làn hơi nước lượn lờ, Nhan Thanh Đường mặc áo choàng bên ngoài bộ đồ ngủ bước ra ngoài.
Mái tóc dài đã được gội và xõa xuống ngang lưng, vì chưa lau khô nên nước đang nhỏ giọt xuống ngọn tóc.
Làn da trắng nõn, đồ ngủ màu đỏ tươi làm nổi bật làn da hồng hào của nàng tựa như cảnh đẹp mùa xuân.
Nàng lườm hắn.
Thần sắc không giống hôm qua, ngầm chứa sự xoi mói.
Xoi mói?
Như thể đụng phải thứ gì đó bẩn thỉu nên phải cố gắng chịu đựng.
Kỷ Cảnh Hành nghĩ mình đã sai, chắp tay do dự nói: “Nhan phu nhân?”
“Quý công tử đi tắm à, ta đã tắm xong rồi, Tố Vân đang dọn dẹp ở trong, dọn xong thì ngươi có thể dùng.”
Hai người đi qua nhau.
Nhan Thanh Đường bước đi do dự.
Kỷ Cảnh Hành cũng nhận ra và dừng chân lại.
“Quý công tử, có điều này ta không biết có nên nói với ngươi không.” Nàng quay lại.
“Phu nhân cứ nói.” Hắn chắp tay nói.
Nhan Thanh Đường nhìn hắn, cảm thấy thư sinh rất tuấn tú ưa nhìn, cư xử lịch sự, có lẽ không phải là kiểu nam nhân thích phong lưu và ăn chơi đàn đúm.
Nói không chừng là vì đồng hương khăng khăng kéo hắn đi uống hoa tửu, hắn không từ chối được chăng?
Nếu được bảo ban cẩn thận vẫn có thể đi đúng đường.
“Quý công tử đến đây đi thi là vì công danh, cũng là để chứng minh mười năm đèn sách không phí công vô ích. Chưa đầy nửa tháng nữa là đến kỳ thi, Quý công tử phải lấy việc học làm cốt lõi, tuyệt đối không để bản thân lầm lỡ phút chót.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.