Phù Diêu

Chương 668: Báo ân (1,2)

Đoạn Nhận Thiên Nhai

22/03/2013

Vương Quốc Hoa vừa về đến văn phòng, Thang Tân Hoa đã vào nói:

- Bí thư, cục trưởng Dư Cục công an tới.

Vương Quốc Hoa gật đầu nói:

- Cho y vào.

Dư Mậu Hoa vào giơ tay chào.

- Bí thư Vương.

- Ngồi đi.

Vương Quốc Hoa đưa tay chỉ đối diện, Dư Mậu Hoa biết quy củ nên vẫn đứng.

- Tôi đứng báo cáo là được.

- Ha ha, báo cáo gì, đã báo cáo bên lão Trịnh chưa?

Vương Quốc Hoa nói làm Dư Mậu Hoa khẽ run, y lập tức nhỏ giọng nói.

- Tôi định lát sẽ đi báo cáo.

Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Dư Mậu Hoa không nói gì, lát sau hắn mới thản nhiên nói:

- Anh nói tiếp đi.

Mấy giây ngắn ngủi vừa nãy mà làm Dư Mậu Hoa giãy dụa trong lòng không nhỏ. Ánh mắt của Vương Quốc Hoa như có thể nhìn thấu nội tâm y làm Dư Mậu Hoa rất bất an. Y tuy là cán bộ từ Sở công an xuống nhưng nếu muốn triển khai công việc một cách thuận lợi ở Thiết Châu này thì không có thị ủy ủng hộ là rất khó. Dư Mậu Hoa cần phải xử lý tốt quan hệ với thị ủy.

Vương Quốc Hoa vừa nãy nhắc một câu đó là dưới bí thư thị ủy còn có bí thư đảng ủy chính pháp thì Dư Mậu Hoa cũng cần quan hệ tốt. Cái này coi như nhắc một lần, lần sau Dư Mậu Hoa còn làm thế thì không biết Vương Quốc Hoa sẽ nghĩ như thế nào.

Lưng Dư Mậu Hoa bắt đầu đổ mồ hôi, một câu nói rất đơn giản khiến tất cả đường lui của Dư Mậu Hoa đã bị bịt kín.

- Bí thư, Đảng ủy Cục công an kiên quyết chấp hành mọi quyết định của thị ủy, kiên quyết chấp hành bất cứ quyết định nào của lãnh đạo cấp trên.

Khó khăn nói một câu như vậy, Dư Mậu Hoa còn nghĩ Vương Quốc Hoa sẽ bất mãn ai nghĩ Vương Quốc Hoa lại thản nhiên nói.

- Thị ủy, ủy ban thị xã rất chú ý công tác công an, chuẩn bị tăng cường đầu tư xây dựng một đội ngũ có sức chiến đấu. Thân là cục trưởng Cục công an, anh phải thật chú tâm.

Trong lòng Dư Mậu Hoa trầm xuống, y theo bản năng đưa tay lên chào.

- Xin bí thư yên tâm, đội ngũ công an nhất định đảm bảo sự ổn định và phồn vinh của thị xã chúng ta. Thị ủy có bất cứ chỉ thị gì, Cục công an đều chấp hành toàn diện.

Vương Quốc Hoa khá hài lòng với thái độ của Dư Mậu Hoa, hắn gật đầu nói:

- Phương án cụ thể giao cho Tân Hoa, tôi rảnh sẽ xem một chút.

Kết quả này Dư Mậu Hoa có thể tiếp nhận, Vương Quốc Hoa vẫn lưu cho y một con đường.

Lại tới cuối tuần, việc kiểm tra xe cộ ở Thần Châu cũng bớt khẩn trương hơn, các chốt chặn cũng được rút đi hầu hết.

Lộ Á Nam cuối cùng cũng có ngày nghỉ ngơi, cô xách túi lớn túi nhỏ đến chỗ ông bố. Cái tên Lộ Viên Triêu rất có vẻ thời đại, Lộ Viên Triêu là một giáo viên về hưu, y bây giờ ở một căn nhà một tầng rộng tầm 40m.

Bên ngoài nhà có thêm một khoảng sân, đây đều là do lúc mới chia nhà ở không quản lý nghiêm nên người dân kiếm lợi.

Lộ Viên Triêu lúc còn trẻ tốt nghiệp đại học được phân về tỉnh khác dạy học, hơn nữa cũng cưới vợ sinh con ở nơi đó. Y vốn nghĩ cả đời sẽ sống ở huyện Nam Sơn nhưng ai ngờ khi 35 tuổi cô vợ xinh đẹp lại có quan hệ với lãnh đạo địa phương nên khiến hôn nhân tan vỡ. Lộ Viên Triêu đau đớn dẫn con trở về quê làm giáo viên trung học.

Cả đời Lộ Viên Triêu không có gì đáng để khoa trương, điểm duy nhất có thể an ủi là thích trồng đào.

Lộ Á Nam đẩy cửa tiến vào, Lộ Viên Triêu và vợ thứ hai đang tranh cãi với người. Hai nam một nữ ngồi ghế đối diện đang nói chuyện với bọn họ.

- Nhà của ông nói đúng ra là đã vi phạm luật xây dựng, chính quyền cân nhắc tình hình lúc đó khá phổ biến nên tính cho ông một nửa diện tích đã là hết tình hết nghĩa.

Ả nữ cán bộ nói chuyện với giọng điệu khá khó chịu.

- Thỏa thuận này tôi không ký, tất cả mọi người ký thì tôi mới ký.

Lộ Viên Triêu cứng họng nói.

- Xảy ra chuyện gì vậy bố?

Lộ Á Nam mặc cảnh phục tiến vào. Hai cán bộ nhìn lại thấy đối phương mặc đồ cảnh sát mới dịu giọng đi.

- Chúng tôi tiến hành công tác khuyên bảo. Chẳng qua hạ quyết tâm cải tạo khu vực này, chúng tôi làm việc ở cơ sở gặp áp lực không nhỏ. chuyện nhìn như đơn giản nhưng khi làm mới thấy nó có quá nhiều mâu thuẫn.

Lộ Á Nam cũng làm trong nhà nước, biết làm ở cơ sở là mệt nhất nên cũng khuyên ông bố.

- Bố, có chuyện có thể nói mà, bố chú ý huyết áp đó.

Lộ Viên Triêu trừng mắt nói:

- Chị thì biết gì? Bọn họ muốn làm gì thì mặc.

Lộ Á Nam không nhịn được cười thành tiếng, cười xong cô nói với hai nhân viên kia.

- Hai người cứ về trước, tôi làm công tác tư tưởng với bố tôi.

Hai người kia cũng biết giờ khuyên cũng vô ích nên không kiên trì.

Chờ đối phương đi, Lộ Á Nam nhân lúc mẹ kế đi lấy đồ liền nhỏ giọng nói.

- BỐ, con nói chuyện này với bố, bố nhất định sẽ rất vui.

Lộ Viên Triêu rất không hài lòng với thái độ vừa nãy của con gái. Y hừ một tiếng.

- Miệng của chị thì có thể nói lời gì hay chứ?

- Ôi, bố sao lại nói như vậy, con là con gái ruột duy nhất của bố đó.

Lộ Á Nam tỏ vẻ bất mãn, Lộ Viên Triêu không nhịn được xua tay nói.

- Chị nói đi, xem chị có thể nói gì hay chứ?

- Lúc chấp hành nhiệm vụ con gặp Vương Quốc Hoa, bố đoán xem hắn bây giờ làm ở nhà nước đến mức nào rồi?

Lộ Á Nam cười nói chuyện mình gặp Vương Quốc Hoa, mắt Lộ Viên Triêu sáng lên.

- Con nói xem, tiểu tử này rất thông minh nhưng chỉ không tập trung học, sau đó không biết sao lại đổi tính.

Lộ Viên Triêu quả nhiên vui vẻ. Vương Quốc Hoa là một Hồng Sam mà y khá hài lòng, vẫn đặt kỳ vọng rất cao. Sau khi về tỉnh Đông Hải, Lộ Viên Triêu gọi điện cho đồng nghiệp biết tin Vương Quốc Hoa đỗ vào đại học nổi tiếng cả nước làm y vui vẻ mấy ngày liền.

- Hắn bây giờ đi xe Audi, nếu không đi xe Audi thì con cũng không thể chặn xe kiểm tra, càng không thể nhận ra hắn. Tên này thật ra nhớ rất giỏi, con nói đến quán cơm là hắn nhận ra con.

Lộ Á Nam nói cái này cũng vui vẻ.

- Ừ, có việc này, tên này không ít trộm trứng gà của người ta để đổi cơm hộp ăn.

Lộ Á Nam vừa nói vừa thêm một câu, Lộ Viên Triêu nghe xong quả nhiên vui vẻ cười ha hả:

- Không sai, có việc này, tiểu tử đó hồi cấp một rất nghịch, sang cấp hai lại đổi tính, đúng là quái thai.

Vương Quốc Hoa nếu biết Lộ Viên Triêu đánh giá mình như vậy, không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào nữa.



Máy điện thoại Lộ Á Nam vang lên, cô nói:

- Ai vậy?

- Là tôi Vương Quốc Hoa, tôi tới tỉnh rồi, cô cho địa chỉ tôi tới thăm thầy Lộ.

Vương Quốc Hoa lần này cũng muốn đến gặp Lộ Viên Triêu, Lộ Viên Triêu là người có tác dụng lớn trong chuyển biến của cuộc đời hắn, vì thế khi biết phương thức liên lạc liền dành thời gian nghỉ dẫn vợ con đến thăm.

- Ôi, anh đúng là giỏi nhớ nhỉ, tôi vừa nói chuyện với bố về anh, anh lại gọi tới ngay. Địa chỉ nhà tôi ở đây …

Lộ Á Nam đọc địa chỉ rồi dập máy, không nghĩ Lộ Viên Triêu ở bên nói:

- Chờ chút, đưa máy cho bố.

Kết quả máy đã dập làm Lộ Viên Triêu oán giận nói.

- Con nhanh tay quá đó.

Oán giận xong Lộ Viên Triêu nói với bạn già.

- Quế Phân, nhà sắp có khách, bà đi chuẩn bị chút rượu và đồ ăn.

- Khách quý nào mà làm ông vui vẻ như vậy.

Bạn già cười hỏi một câu.

- Một học sinh, hôm nay làm khá tốt, đi xe ô tô Audi, vừa nãy cậu ta liên lạc với tôi, mau đi.

Lộ Viên Triêu rất vui vẻ, ông vui cũng làm mọi người vui theo.

Bà vợ cười nói:

- Đi Audi ư? Vậy nhất định không đơn giản, công việc Tiểu Bân vẫn chưa được xác định, hay là nhờ cậu ta.

Tiểu Bân là con chồng trước của bà, Tiểu Bân không học giỏi chỉ học đến trung cấp nên bây giờ chưa tìm được công việc ưng ý.

Vừa nói bà vừa nhìn Lộ Á Nam. Lộ Á Nam đúng là không có giúp gì mấy cho cậu em không cùng cha, mẹ này. Lộ Viên Triêu thấy thế nói một câu.

- Lời này chắc không tiện nói, không nói cái này. Á Nam, con ở cục làm thế nào?

Chồng Lộ Á Nam là bạn học ở trường cảnh sát, tốt nghiệp lại cùng chia vào một ngành. Lộ Á Nam bây giờ làm đến cấp phó phòng, chồng làm đến cấp trưởng phòng. Nói ra cũng có tiền đồ nhưng bọn họ lại dựa nhầm lãnh đạo, vị lãnh đạo kia năm trước bị ép lui khiến cả hai gặp khó khăn. Đương nhiên nếu không mong tiến bộ thì chén cơm sẽ không vấn đề gì. Lãnh đạo cùng lắm chỉ không thèm để ý đến bọn họ chứ không thể làm gì bọn họ khi họ làm việc không có sai lầm.

- Vẫn như vậy ạ, nếu không lát con tìm người rồi để Tiểu Bân đến một xưởng sửa ô tô làm một thời gian.

Lộ Á Nam cũng thông minh, biết mẹ kế bất mãn ở đâu.

- Ha ha, nói sau, nói sau.

Lộ Viên Triêu biết bạn già sẽ không hài lòng với công việc này, có mỗi một con trai nên bạn già rất coi trọng. Vợ kế này của ông rất được, đối xử tốt với Lộ Á Nam chỉ là cưng chiều con mình hơn một chút mà thôi, đây cũng là điều bình thường mà.

Không đầy 20 phút sau bên ngoài có tiếng xe ô tô. Lộ Á Nam vừa nói chuyện với bố vừa mở cửa. Thấy là xe Mercedes-Benz, cô thoáng ngẩn ra. Vương Quốc Hoa thò đầu ra nói.

- Giả nam kia, đỗ xe ở đâu vậy?

Đường ở đây không quá rộng, Vương Quốc Hoa nếu đỗ x even đường nhất định sẽ chiếm không ít lối đi. Vì vậy hắn không dừng loạn, về phần xe Mercedes-Benz này là do Vương Quốc Hoa tạm thời chiếm dụng xe của Khương Nghĩa Quân, hắn không thích đi xe công vào việc tư trong ngày nghỉ.

- Gọi gì vậy hả, gọi là Á Nam tỷ nếu không mặc kệ.

Lộ Á Nam nghe biệt danh cũ liền bực mình, không quản Vương Quốc Hoa đã dừng xe hay chưa, cô đưa tay túm tai Vương Quốc Hoa.

Lúc này một bên cửa được mở ra, Sở Sở xuống xe mỉm cười nói với Lộ Á Nam:

- Á Nam tỷ, Quốc Hoa nhà em tuy thành thật nhưng chị cũng không thể đối xử như vậy mà.

Lộ Á Nam lúc này mới ồ lên.

- Ồ, đây là em dâu hả? Sao lại xinh như vậy?

Vương Quốc Hoa thoát thân xuống xe.

- Á Nam tỷ, đây là Sở Sở vợ tôi, thầy Lộ đâu rồi, tôi rất muốn gặp thầy. Năm đó nếu không phải một câu của thầy đánh thức tôi thì tôi vẫn là một thằng bé nghịch ngợm, cả ngày chỉ biết đánh đấm, đâu có ngày hôm nay.

Lộ Viên Triêu ở trong đi ra, Vương Quốc Hoa vội vàng tiến lên chào hỏi. Lộ Viên Triêu rất vui vẻ khi gặp lại Vương Quốc Hoa, không ngừng mời vào nhà. Vương Quốc Hoa đành đưa chìa khóa xe cho Lộ Á Nam để cô tìm chỗ đỗ.

Xe Mercedes-Benz còn chở cả con và bảo mẫu, từng đó đã nói rõ tình huống của Vương Quốc Hoa bây giờ. Lộ Viên Triêu mời nhà Vương Quốc Hoa vào ngồi xuống ghế, bà vợ mang trà lên cảm xúc nói.

- Tốt, rất có tiền đồ, không ngờ đến đó.

Lộ Á Nam xách tay một thanh niên vào, vừa đi vừa quát.

- Tiểu Ban, cậu nhìn mình đi, chơi với ai thế này hả? Những người đó có gì hay mà đi chơi cùng hả? Cậu đi với bọn họ thì thôi, còn đánh bạc nữa chứ.

Cảnh này làm Lộ Viên Triêu và vợ có chút xấu hổ, bà vợ ra không tiện nói gì chỉ là dùng ánh mắt ai oán nhìn con. Lộ Viên Triêu ho khan một tiếng:

- Á Nam, nhà có khách, con làm gì thế?

Lộ Á Nam không ngại mà còn nói với Vương Quốc Hoa:

- Vương Quốc Hoa, em trai tôi, cậu bây giờ phát đạt thì tìm chén cơm cho em tôi, như vậy mới không uổng năm đó bố tôi dạy cậu.

- Á Nam.

Lộ Viên Triêu sa sầm mặt lại:

- Nói gì vậy hả? Bố có bao học sinh mà.

Vương Quốc Hoa nhìn từ nãy, hắn nghe Lộ Viên Triêu nói vậy liền tiếp lời.

- Công việc dễ tìm, chẳng qua nếu yêu cầu cao quá thì tôi chịu.

Lộ Á Nam cười nói:

- Tôi không yêu cầu cao, lát Tiểu Ban mời cậu vài chén, cậu bố trí cho nó vào chính quyền làm hợp đồng là được.

Lộ Viên Triêu nghe thấy con gái nói với giọng đùa giỡn, ông cười mắng.

- Càng nói càng không ra gì, cơ quan nhà nước bây giờ đâu dễ tiến vào. Quốc Hoa đừng nhận lời nó, chúng ta nói chuyện, uống trà, uống trà.

Vương Quốc Hoa không nói tiếp mà quay sang nói chuyện với Lộ Viên Triêu. Lộ Á Nam cũng tham gia vào. Sở Sở thì sang bên kia nhà bếp nói chuyện với vợ Lộ Viên Triêu, bảo mẫu bế bé con ngủ, Tiểu Ban trống trong phòng không ra.

Ba người nói chuyện trước đây khá sôi nổi, Lộ Viên Triêu không ngừng nở nụ cười. Bên này vợ ông lại hỏi Sở Sở.

- Tiểu Sở, cháu làm gì vậy?

Sở Sở cười nói:

- Cháu làm ở công ty nhà nước, vừa nãy cháu nghe nói Tiểu Ban không có việc, việc này cháu có thể giúp xin vào công ty nhà nước.

Quế Phân vừa nghe liền vui vẻ nói:

- Được thật sao?



- Công ty nhà nước thì dễ giải quyết, cơ quan nhà nước thì khó khăn hơn chút. Bây giờ công chức đều phải thi, không như trước đây.

- Công ty nhà nước là được rồi nhưng có thể làm ở địa phương không? Cô có mỗi thằng con trai, nó đi xa là không yên tâm.

- Được, cháu nghĩ biện pháp.

Sở Sở cười nhận lời làm Quế Phân càng vui vẻ hơn. Bà chạy ra nói với ba người đang nói chuyện ngoài kia.

- Tiểu Vương, vợ cháu nói có thể xin việc trong công ty nhà nước cho Tiểu Ban, cảm ơn vợ chồng cháu.

Quế Phân vẫn hơi lo Sở Sở nói không đáng tin vì vậy muốn nghe lời cam đoan của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa cũng cười nói:

- Cái này dễ thôi ạ, cô nếu cảm thấy công ty nhà nước được thì để Sở Sở giúp ạ.

Lộ Á Nam nghe xong lập tức nhận ra vấn đề, cô nói xen vào.

- Chờ chút Vương Quốc Hoa, cậu có ý gì? Cậu còn có thể bố trí người vào nhà nước ư?

Vương Quốc Hoa dừng một chút mới nói.

- Cái này không phải không được, chẳng qua cần phải thi công chức, nếu thi viết được thì phỏng vấn tôi có thể giúp một chút.

Lộ Á Nam làm bên cảnh sát cũng biết lời này có ý gì. Cô nghi ngờ nói.

- Tôi nói Vương Quốc Hoa, cậu bây giờ rất cuộc làm gì? Tôi làm cảnh sát thì biết chính sách đó.

- Tôi chỉ là công chức bình thường thôi, còn có thể làm gì chứ? Á Nam tỷ, đừng nhìn tôi như vậy, tôi không phải tội phạm đâu.

Vương Quốc Hoa cười nói.

Lộ Á Nam cười lạnh nói:

- Cậu nghĩ tôi làm ở văn phòng Cục công an mấy năm là vô ích sao? Có thể nói được lúc tuyển công chức thì cậu cũng phải là cấp chính huyện. Chủ tịch quận còn chưa chắc nói được, cậu là bí thư …

Lộ Á Nam nói hơi quá một chút, chủ tịch quận cũng không phải chuyện đùa. Ở quá khứ cũng là quan bát phẩm, bố trí một hai người vào làm nhân viên hợp đồng cũng không có gì là khó. Nếu như mất một khoản phí nhỏ thì đừng nói là chủ tịch quận, huyện, ngay cả một cấp phó ở Ban tổ chức cán bộ cũng làm được việc này. Lộ Á Nam chỉ là nghĩ Vương Quốc Hoa đi xe xịn, xe sang trọng đắt tiền nên mới nói như vậy mà thôi.

Vương Quốc Hoa nghe Lộ Á Nam nói vậy, hắn giơ ngón cái lên.

- Lợi hại, Á Nam tỷ liếc cái là nhận ra thân phận của tôi.

- Ồ, cậu đúng là bí thư quận ủy à, không đúng, lần trước cậu đi xe Audi, lần này lại là Mercedes-Benz.

Lộ Á Nam vừa nói vừa vỗ đầu mình nói.

- Tôi đúng là hồ đồ, một bí thư quận ủy mượn xe đi không phải quá đơn giản sao? Bao người hy vọng cậu có thể mượn xe của hắn, cậu là phần tử hủ bại.

Vương Quốc Hoa nhăn nhó nói:

- Thầy, thầy xem Á Nam tỷ nói chuyện kiểu gì vậy. Xe này em mượn của bạn, cậu ta mở siêu thị ở đây.

Lộ Viên Triêu vui vẻ trừng mắt nhìn con gái.

- Quốc Hoa, đừng để ý đến nó. Là phụ nữ mà nói chuyện không biết ý tứ, đánh nhau suốt ngày, em không phải không biết mà.

Hiểu lầm ở đây Vương Quốc Hoa cũng không định giải thích, dù sao sau này đối phương cũng biết, bây giờ mình ra vẻ ta đây cũng không có nghĩa lý gì. Hơn nữa trong mắt Vương Quốc Hoa, Lộ Viên Triêu có địa vị không hề thấp.

Theo cách nói của Vương Quốc Hoa thì Lộ Viên Triêu có ơn tái tạo với hắn cũng không quá đáng.

Nói con gái xong, Lộ Viên Triêu có chút kinh ngạc hỏi Vương Quốc Hoa:

- Thật sự em là bí thư?

Vương Quốc Hoa gật đầu nói.

- Vâng.

Người vui nhất ở đây không phải là Lộ Viên Triêu mà là Quế Phân, bà vui vẻ gọi:

- Tiểu Bân, ra đây cảm ơn Quốc Hoa mau, công việc của con được giải quyết rồi.

- Bà nói nhỏ một chút, không sợ hàng xóm nghe được cười cho sao?

Lộ Viên Triêu cười nói một câu, từ vẻ mặt cũng thấy ông rất vui vẻ.

Lộ Á Nam đảo đảo mắt vẫy tay với Vương Quốc Hoa.

- Vương Quốc Hoa, cậu lại đây, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu.

Vương Quốc Hoa ngoan ngoãn đứng lên, Lộ Viên Triêu có vẻ do dự một chút nhưng không nói gì. Vương Quốc Hoa đi theo Lộ Á Nam sang bên, Lộ Á Nam nhỏ giọng nói.

- Cậu nói thật xem, cậu thật sự là bí thư quận ủy?

Vương Quốc Hoa gật đầu nói.

- Tôi là bí thư, không sai được.

Lộ Á Nam có chút đắc ý nói.

- ngoan ngoan, không nhìn ra được, cậu được đó. Cậu nhỏ hơn tôi hai tuổi mà đã làm bí thư. Khai thật có phải là do nhà vợ cậu giúp không? Nếu không với hoàn cảnh gia đình nhà cậu thì tôi thấy không giống.

Ở tình huống bình thường Lộ Á Nam nói như vậy cũng không phải vấn đề lớn, ở nhà nước không phải có bản lĩnh là được đề bạt. Nhà nước nhiều nhân tài,nhiều người bị mai một.

- Á Nam tỷ, tôi không thích nghe lời như vậy, dựa vào gì tôi không thể dựa vào mình mà thành công trong sự nghiệp chứ? Nhà vợ tôi đúng là rất được nhưng nói thật với chị là tôi không dựa vào nhà cô ấy.

Vương Quốc Hoa nói xong, Lộ Á Nam gật đầu nói.

- Tôi tin cậu, cậu tìm đâu ra cô vợ này thế?

- Bạn học hồi đại học, sao vậy?

Vương Quốc Hoa nói rất tùy ý, Lộ Á Nam nở nụ cười quỷ dị. Cô đưa tay đâm đâm vào eo Vương Quốc Hoa.

- Tán như thế nào vậy? Nói cho bà chị này nghe cái?

Tính đúng là giống như lời của Lộ Viên Triêu, Lộ Á Nam gì cũng dám nói.

- Gì mà là tán tỉnh, đây là tôi quá xuất sắc.

Vương Quốc Hoa không hề khách khí khoe khoang, Lộ Á Nam ra vẻ không tin.

- Nếu cậu là bí thư thì có thể giúp anh rể cậu không? Hắn bây giờ làm ở Cục công an không được tốt. Trước vốn làm trưởng phòng quản lý trị an bây giờ đổi lãnh đạo kết quả bị đuổi ra ngoại ô làm chỉ đạo viên. Tôi không mong hắn thăng quan phát tài nhưng có thể tìm ngành tốt một chút là được.

Lộ Á Nam đã mở miệng, Vương Quốc Hoa lại chơi với cô từ nhỏ, quan hệ hai bên khá tốt, Vương Quốc Hoa cũng quyết định giúp một chút.

- Á Nam tỷ, chị thấy như vậy có được không? Chỉ cần Cục công an Thần Châu có thể thả người thì tôi có thể đảm bảo điều anh rể tới Thiết Châu, còn có thể bố trí một vị trí tốt.

Vương Quốc Hoa ở tỉnh nói chuyện chưa chắc đã có sức sát thương nhưng đến Thiết Châu lại là do hắn quyết định. Điều một cấp trưởng phòng không có gì khó khăn cả.

- Thị xã Thiết Châu? Không phải không được mà là hắn điều đi thì tôi sao bây giờ?

Lộ Á Nam có vẻ khó xử, cô không muốn vợ chồng tách ra. Vương Quốc Hoa cười nói.

- Anh rể tôi còn có thể điều đi được, vậy chị có là vấn đề không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phù Diêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook