Chương 669: Báo ân (3)
Đoạn Nhận Thiên Nhai
22/03/2013
Lộ Á Nam nghe thế liền vui vẻ vỗ vai Vương Quốc Hoa.
- Được, cứ quyết định như vậy đi.
Quế Phân chạy vào phòng thấy con đang nhét gì đó vào túi, bà vội vàng tiến lên giữ tay hắn.
- Tiểu Bân, con sao không biết chuyện vậy hả? Đây là quà Quốc Hoa mang tới, thuốc chưa bóc ra đó, bố con mà biết sẽ lấy giầy đánh con đó.
Vương Quốc Hoa không đến tay không mà cầm theo không ít quà. Chỉ riêng thuốc Trung hoa đã là bốn tút. Tiểu Bân thấy thuốc tốt liền bóc một tút nhét vào túi bốn bao. Cũng may là chỉ mẹ thấy nếu Lộ Á Nam thấy nhất định sẽ mắng một trận.
- Mẹ, ai đến mà mang nhiều quà thế?
Tiểu Bân biết mẹ sẽ không mắng mình nên mặt dầy cười nói. Quế Phân được hỏi liền vuiv ẻ, vừa đặt quà Vương Quốc Hoa mang tới vào góc miễn bị Lộ Viên Triêu thấy thuốc đã bóc ra, một bên còn cười nói với Tiểu Bân.
- Khách quý, là học sinh năm đó của bố con bây giờ làm bí thư quận ủy gì đó. Công việc của con cũng do cậu ta giải quyết, công ty nhà nước còn ở thành phố chúng ta.
Tiểu Bân đáng lẽ phải vui mới đúng nhưng không ngờ lại còn không hài lòng lẩm bẩm nói.
- Công ty nhà nước cũng có tốt xấu, nếu là công ty bình thường thì không bằng con theo anh em, đi làm cả tháng được bao tiền chứ? Còn bị người quản lý.
Quế Phân này không có văn hóa cao, ít chủ kiến. Nghe Tiểu Bân nói như vậy nên cũng bị chút ảnh hưởng.
- Hắn còn nói con mà thi công chức qua môn viết thì hắn còn có thể giải quyết con vào nhà nước làm.
- Được rồi, con mà thi viết qua thì còn đi học trung cấp sao?
Tiểu Bân này còn biết mình ở vị trí nào, biết mình thi không thể nào đỗ được.
Quế Phân rất chiều con không ngờ còn nói theo.
- Vậy con bảo mẹ làm sao gbi? Mẹ đi xin Sở Sở bảo cô ấy bố trí con vào công ty nhà nước tốt một chút nhé?
Quế Phân lại đi đến bên cạnh Sở Sở, lúc này Sở Sở đang cho con bú.
- Sở Sở, có việc này không khỏi biết cô có thể hỏi một câu không?
Quế Phân có chút xấu hổ xoa xoa tay, Sở Sở vừa trêu con vừa cười nói.
- Không có gì, cô cứ hỏi.
- Sở Sở, công việc của Tiểu Bân thì cô có thể hỏi là cháu bố trí vào đâu không?
Sở Sở nghe vậy cũng có chút không vui, mình nhận lời mà bà ta còn lo. Nhưng vì thể diện của Vương Quốc Hoa nên Sở Sở vẫn nở nụ cười. Cô đưa tay vẫy vẫy Vương Quốc Hoa.
- Quốc Hoa, anh lại đây em nhờ chút.
Vương Quốc Hoa xin lỗi một tiếng với Lộ Viên Triêu. Lộ Viên Triêu thấy tình hình liền biết có chút không đúng. Vừa lúc Tiểu Bân thò đầu ra ngoài xem, Lộ Viên Triêu thấy thế nháy mắt với Lộ Á Nam. Lộ Á Nam lập tức đi qua túm tai Tiểu Bân vào phòng, đẩy vào sát tường hỏi.
- Cậu nói xem vừa nãy đã nói gì với mẹ? Cậu lớn như vậy sao không hiểu chuyện vậy hả? Người ta có quan hệ gì với cậu? Đã nhận lời giải quyết công việc giúp mà còn đòi này đòi kia là sao?
Lộ Á Nam biết rõ thằng ranh Tiểu Bân này cho nên nói đúng vấn đề. Quả nhiên Tiểu Bân hơi hoảng hốt nói.
- Em không phải lo vào công ty nhà nước kinh doanh kém hiệu quả sao? Tiền lương không phát thì không bằng ở nhà cho khỏe.
Lộ Á Nam vừa nãy được Vương Quốc Hoa hứa, bây giờ nghe thế lại sợ bà mẹ kế nói không dễ nghe ảnh hưởng đến việc của mình. Cô tức giận giơ tay định tát thì Tiểu Bân đã vội vàng rụt cổ lại.
- Chị là cảnh sát phải nói lý, không được đánh người.
Lộ Á Nam mặc kệ nó, cô vội vàng ra ngoài xem.
Ở cửa bếp Sở Sở chờ Vương Quốc Hoa đi tới nói.
- Quốc Hoa, cô Quế Phân hy vọng bố trí Tiểu Bân vào một cơ quan tốt một chút. Nếu là tốt thì anh xử lý đi, em chỉ có thể bố trí vào bên điện, còn bên ngân hàng, dầu khí thì em không quen.
Sở Sở tỏ rõ vẻ bất mãn. Hai vợ chồng ăn ý nên Vương Quốc Hoa hiểu ý của Sở Sở. Chẳng qua đây là vợ kế của Lộ Viên Triêu, Vương Quốc Hoa không chấp bà già kia làm gì.
- Sở Sở, năm đó lúc ở xã Bàn Long nếu không phải thầy Lộ kiên nhẫn với anh, hết lòng dạy anh thì anh đã không có ngày hôm nay.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa nhìn Quế Phân.
- Cô Quế, cô xem như vậy có được không? Nếu Tiểu Bân không muốn làm bên ngành điện thì cháu có thể nghĩ biện pháp bố trí vào bên dầu khí nhưng phải làm ở cơ sở. Nếu không được thì cô bảo Tiểu Bân đi học lái xe, cháu bố trí vào đội xe nhà nước làm hai ba năm, hai năm sau cháu sẽ đảm bảo vấn đề biên chế của cậu ta. Chẳng qua hai ngành đó thì không thể ở lại tỉnh, cái này cháu phải nói trước với cô.
Lộ Á Nam đứng bên nghe rõ càng tức hơn. Cô đi lên nói:
- Quốc Hoa, việc này cậu đừng lo làm gì, tôi cho hắn vào xưởng học chữa ô tô.
Tính cách nóng nảy của Lộ Á Nam làm Quế Phân sợ. Lúc Quế Phân cưới Lộ Viên Triêu thì Lộ Á Nam đã mười mấy tuổi, tính ra Quế Phân đúng là sợ Lộ Á Nam.
- Á Nam, mẹ …
Quế Phân không tiện giải thích, sớm biết là vào ngành điện thì mình cần gì đi hỏi chứ, vừa làm Sở Sở bực, vừa làm Lộ Á Nam tức giận.
Cũng may lúc này Lộ Viên Triêu đi tới, Quế Phân nhỏ hơn ông gần mười tuổi, bình thường Lộ Viên Triêu khá nhường vợ. Cho nên mặc dù không vui nhưng ông vẫn phải lên tiếng.
- Á Nam, con nói gì vậy hả?
Nói xong ông nói tiếp với Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, Quế Phân văn hóa không cao nên nhiều chuyện không rõ.
Vương Quốc Hoa không muốn nhà thầy giáo có tranh cãi vì mình tới, hắn vội vàng cười nói:
- Thầy đừng suy nghĩ nhiều. Em không có ý gì khác, em thật sự muốn giúp mà.
Sở Sở cũng mỉm cười nói:
- Nếu không bảo Tiểu Bân vào quân đội đi.
Cô nói ra nhưng chỉ có Vương Quốc Hoa là hiểu sao cô nói như vậy.
Nhưng cách nói đó đó dễ tạo thành hiểu lầm, Vương Quốc Hoa đành phải tiếp lời.
- Đi lính thì thôi, ở trong quân đội rồi đi thi để học không dễ. Cô Quế cứ chọn một trong mấy cách cháu vừa nói đi.
Quế Phân không ngốc, bà biết chuyện không ổn nên vội vàng nói:
- Ngành điện đi, điện rất tốt. Cô có mỗi một đứa con, nó đi xa cũng không chịu được.
Lúc này Lộ Á Nam vọt vào trong phòng túm cổ Tiểu Bân đi ra.
- Thằng ranh mày thật lòng xin lỗi chị Sở Sở đi.
Vương Quốc Hoa vội vàng cười nói:
- Đừng mà Á Nam tỷ, Tiểu Bân hỏi một chút cũng được mà. Chẳng qua có một câu anh cần nói với Tiểu Bân, sau này vào cơ quan thì làm việc phải chăm chỉ, khiêm tốn, đừng có mà ra vẻ này kia miễn làm chị Sở Sở khó xử với người.
Lời này khá nặng đồng thời cũng là nâng Sở Sở lên trên mình, ít nhất ở việc này thể diện của Sở Sở dễ dùng hơn hắn.
Quế Phân vội vàng cầm tay Tiểu Bân:
- Tiểu Bân, mau cảm ơn chị dâu đi, ngành điện bao người tranh vỡ đầu cũng không vào được đâu đó.
Sở Sở sao có thể để Tiểu Bân cúi đầu với mình, làm việc cần phải đẹp, thể diện của Vương Quốc Hoa mới là điều cô cần quan tâm. Cô xua tay nói.
- Không cần như vậy đâu cô, Tiểu Bân còn nhỏ sau này ở trong cơ quan rèn luyện là tốt hơn nhiều.
Lộ Viên Triêu hừ một tiếng trừng mắt nhìn Quế Phân, ông kéo tay Vương Quốc Hoa nói:
- Quốc Hoa, chúng ta ra kia nói chuyện tiếp. Đúng, phải làm vài món thầy trò ta vừa lai rai vừa tâm sự.
Quế Phân nói theo ngay.
- Tôi đi làm đồ ăn ngay, đúng rồi uống rượu gì để tôi đi mua?
Bản tính khó dời, Vương Quốc Hoa mang rượu ngon đến nhưng Quế Phân không nỡ lấy ra uống, có lẽ lát bà mang ra quán bán lấy tiền.
Lộ Viên Triêu còn chưa nói, Vương Quốc Hoa đã cười đáp.
- Á Nam tỷ, chị ra mua mấy chai bia về uống, hôm nay uống cũng mát.
Tiểu Bân khá cơ trí nói.
- Để em mua, để em đi mua.
Lộ Á Nam lấy ví rút tiền ra nói.
- Coi như mày còn biết điều, cầm đi mua nhanh vào đó, thuận tiện ra đầu phố mua ít lạc luộc.
Chút chuyện nhỏ cứ thế qua đi, tâm trạng vui vẻ của mọi người không bị ảnh hưởng là bao. Chẳng qua Lộ Viên Triêu lại có chút không yên, ông cầm tay Vương Quốc Hoa nói.
- Quốc Hoa, thầy biết em bây giờ rất có tiền đồ. Trong bao học sinh của thầy như vậy chỉ có em là làm tốt nhất.
Vương Quốc Hoa biết thầy giáo nghĩ gì. Hắn cười cười nhìn thoáng qua Sở Sở sau đó nói:
- Thầy, Sở Sở là tổng giám đốc công ty nhà nước nhưng ở bên mảng xây dựng. Nhưng việc này không đáng gì, thầy không nên nghĩ nhiều.
Vương Quốc Hoa giải thích làm mắt Lộ Viên Triêu mở thật to, ông vỗ đùi nói.
- Ôi, mắt thầy đúng là.
Sở Sở cười nói:
- Chú đừng nghe Quốc Hoa, cháu đã từ chức rồi, cháu trước làm ở tỉnh Nam Thiên nhưng xa quá.
- Sao lại có thể từ chức chứ?
Lộ Á Nam gấp đến độ xen miệng vào dù không ai nói gì tới mình, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Không có gì cả, cô ấy từ chức bên kia nhưng điều sang bên này sẽ vào ngành điện.
- Ôi, Sở Sở, em còn là lãnh đạo à, bảo sao nắm chắc như vậy.
Lộ Á Nam có tính khá thẳng, nghĩ gì nói đó. Nhưng tính này lại được Sở Sở thích, hai người rất nhanh nói chuyện vui vẻ. Nói chuyện một lúc cô nói với Vương Quốc Hoa.
- Vương Quốc Hoa, con của cậu làm con nuôi của tôi được không?
Vương Quốc Hoa nghe xong cười nói:
- Được, con tôi có hai bố nuôi nhưng chưa có mẹ nuôi, chị vừa lúc bù chỗ trống.
Tiểu Bân rất nhanh về, không biết kiếm đâu chiếc xe mang cả bia, đồ ăn về.
Vừa ăn vừa nói chuyện, mấy người chủ yếu nói đến chuyện chục năm trước….
Nhắc đến chuyện xưa Lộ Viên Triêu không khỏi thở dài một tiếng nói:
- Quốc Hoa, mẹ Á Nam vẫn khỏe chứ?
Vương Quốc Hoa không biết mấy nên đành nói.
- Em không rõ lắm, chỉ biết sau khi thầy đi không lâu thì cô ta cũng bị người đàn ông kia bỏ rơi, người đó điều xuống phía nam…
Lộ Viên Triêu thở dài một tiếng nói:
- Ôi, không nói cái này, uống rượu, uống rượu.
Tiểu Bân cầm chai bia nói:
- Quốc Hoa ca, cốc này em xin cạn coi như xin lỗi anh và chị.
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Tiểu Bân uống, tên này có bản tính không quá xấu.
….
Chồng Lộ Á Nam tên Tiếu Hải Ba, hôm nay là ngày nghỉ y về nhà nhưng không thấy vợ. Tên này hay ghen, y vội vàng gọi điện tìm vợ, biết ở nhà bố vợ còn nói có khách tới có thể giải quyết vấn đề của y, y vội vàng tới.
Đến đầu phố Tiếu Hải Ba thấy một chiếc Mercedes-Benz nên mới tin lời vợ. Y càng ra sức đạp xe hơn, đến nơi thấy trong sân khá náo nhiệt, y cười nói:
- Ôi, tôi tới còn chưa quá muộn.
Lộ Á Nam vội vàng giới thiệu, biết Vương Quốc Hoa là bí thư, Tiếu Hải Ba càng yên tâm thêm vài lần. Y bưng cốc bia lên mời Vương Quốc Hoa.
- Quốc Hoa, không nói gì cả, ở trong chén này.
Y uống liền ba cốc không kịp thở.
- Anh rể, chuyện của anh Á Nam tỷ đã nói với tôi, như vậy không biết có được không, đầu tiên là lên Sở công an rồi đi một vòng xuống thị xã Thiết Châu. Anh không phải là cấp trưởng phòng sao, đến lúc ấy có thể lên cấp phó huyện.
Vương Quốc Hoa cũng nói thẳng, có chuyện còn cần nói rõ với Tiếu Hải Ba.
Tiếu Hải Ba thấy mình như nằm mơ, y không dám tin nhìn Vương Quốc Hoa.
- Quốc Hoa, cậu không phải đùa tôi chứ? Việc này nếu cậu là bí thư thị ủy Thiết Châu thì tôi còn có thể tin cậu.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói.
- Tôi nói anh rể, anh bình thường không hay học tập mấy rồi, chắc không đọc báo hả?
Tiếu Hải Ba ngẩn ra, đừng nói là Tiếu Hải Ba, ngay cả Lộ Á Nam cũng choáng váng, cốc bia trong tay không cầm chắc trực tiếp rơi xuống.
- Quốc Hoa, cậu cậu …
Tiểu Bân ở bên nói:
- Không đúng, không đúng, hai hôm trước em nhớ mình đọc báo nói là Thiết Châu có đoàn khảo sát gì đó từ tỉnh Nam Thiên tới, bí thư tỉnh ủy cũng ra mặt tiếp đón. Chờ chút, em cũng mang tờ báo đó về.
Tiểu Bân chạy ngay vào phòng, hai vợ chồng Lộ Á Nam đều ngơ ngác nhìn Vương Quốc Hoa.
- Báo đến, báo đến.
Tiểu Bân vừa cầm ra đã bị Lộ Á Nam đoạt lấy.
- …. Bí thư thị ủy Vương Quốc Hoa…
Đọc tới đây Lộ Á Nam dừng lại nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa.
Tiếu Hải Ba đưa tay véo mạnh má mình thật đau, y nhìn chằm chằm Vương Quốc Hoa rồi vội vàng đứng lên nói:
- Bí thư Vương.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng.
- Anh rể, như vậy không hay. Tôi coi thầy Lộ như trưởng bối, lúc còn bé thầy đối xử rất tốt với tôi, tôi không ít lần ăn cơm mà thầy làm.
Lộ Viên Triêu vừa nghe vậy cũng lấy lại tinh thần nói với vợ.
- Bà còn ngẩn ra đó làm gì? Mau đi làm đồ ăn, bỏ đi, tôi tự làm, Vương Quốc Hoa thích tôi làm.
Mấy người đi hết chỉ để mình Vương Quốc Hoa và Tiếu Hải Ba ở lại nói chuyện.
Sở Sở ôm con ra một góc chơi, Lộ Á Nam biết ý đi theo.
- Sở Sở, Quốc Hoa sao lại làm tới chức bí thư thị ủy? Chị nghe hắn nói nhà em không giúp gì cho hắn?
Lộ Á Nam không kìm được cơn tò mò mà hỏi. Sở Sở cười khổ một tiếng.
- Nhà em đúng là muốn giúp nhưng hắn không nhận. Mới đầu lúc bọn em chưa quan hệ thì hắn sau tốt nghiệp mất có hai năm đã làm tới cấp phó huyện, sau đó được bí thư tỉnh ủy thưởng thức điều tới tỉnh Nam Thiên làm đến chính huyện, làm ở tỉnh Nam Thiên mấy năm rồi sang tỉnh Đông Hải làm tới cấp giám đốc sở. Ôi, vì việc này bố em không ngừng trách em, nói là uổng công gả con gái cho hắn.
Lộ Á Nam không còn gì để nói.
- Tiểu tử này có bản lĩnh như vậy sao?
Lộ Á Nam lẩm bẩm nói. Sở Sở cười nói.
- Vấn đề này em cũng không rõ nếu không sao bị hắn lừa vào tay. Lúc trước chỉ là tò mò về hắn, cuối cùng thành ra…
Bên này vẻ mặt Tiếu Hải Ba không ngừng thay đổi, y rót đầy cốc cho mình và Vương Quốc Hoa.
- Quốc Hoa, tôi xin phép gọi cậu như vậy. Thực ra tôi cũng biết giữa chúng ta không có quan hệ gì. Cậu làm như vậy đều là do bố tôi, cậu nói tôi điều tới cậu định bảo tôi làm như thế nào? Tôi đảm bảo sẽ hoàn toàn làm theo lời cậu, không để xảy ra vấn đề gì.
- Được, cứ quyết định như vậy đi.
Quế Phân chạy vào phòng thấy con đang nhét gì đó vào túi, bà vội vàng tiến lên giữ tay hắn.
- Tiểu Bân, con sao không biết chuyện vậy hả? Đây là quà Quốc Hoa mang tới, thuốc chưa bóc ra đó, bố con mà biết sẽ lấy giầy đánh con đó.
Vương Quốc Hoa không đến tay không mà cầm theo không ít quà. Chỉ riêng thuốc Trung hoa đã là bốn tút. Tiểu Bân thấy thuốc tốt liền bóc một tút nhét vào túi bốn bao. Cũng may là chỉ mẹ thấy nếu Lộ Á Nam thấy nhất định sẽ mắng một trận.
- Mẹ, ai đến mà mang nhiều quà thế?
Tiểu Bân biết mẹ sẽ không mắng mình nên mặt dầy cười nói. Quế Phân được hỏi liền vuiv ẻ, vừa đặt quà Vương Quốc Hoa mang tới vào góc miễn bị Lộ Viên Triêu thấy thuốc đã bóc ra, một bên còn cười nói với Tiểu Bân.
- Khách quý, là học sinh năm đó của bố con bây giờ làm bí thư quận ủy gì đó. Công việc của con cũng do cậu ta giải quyết, công ty nhà nước còn ở thành phố chúng ta.
Tiểu Bân đáng lẽ phải vui mới đúng nhưng không ngờ lại còn không hài lòng lẩm bẩm nói.
- Công ty nhà nước cũng có tốt xấu, nếu là công ty bình thường thì không bằng con theo anh em, đi làm cả tháng được bao tiền chứ? Còn bị người quản lý.
Quế Phân này không có văn hóa cao, ít chủ kiến. Nghe Tiểu Bân nói như vậy nên cũng bị chút ảnh hưởng.
- Hắn còn nói con mà thi công chức qua môn viết thì hắn còn có thể giải quyết con vào nhà nước làm.
- Được rồi, con mà thi viết qua thì còn đi học trung cấp sao?
Tiểu Bân này còn biết mình ở vị trí nào, biết mình thi không thể nào đỗ được.
Quế Phân rất chiều con không ngờ còn nói theo.
- Vậy con bảo mẹ làm sao gbi? Mẹ đi xin Sở Sở bảo cô ấy bố trí con vào công ty nhà nước tốt một chút nhé?
Quế Phân lại đi đến bên cạnh Sở Sở, lúc này Sở Sở đang cho con bú.
- Sở Sở, có việc này không khỏi biết cô có thể hỏi một câu không?
Quế Phân có chút xấu hổ xoa xoa tay, Sở Sở vừa trêu con vừa cười nói.
- Không có gì, cô cứ hỏi.
- Sở Sở, công việc của Tiểu Bân thì cô có thể hỏi là cháu bố trí vào đâu không?
Sở Sở nghe vậy cũng có chút không vui, mình nhận lời mà bà ta còn lo. Nhưng vì thể diện của Vương Quốc Hoa nên Sở Sở vẫn nở nụ cười. Cô đưa tay vẫy vẫy Vương Quốc Hoa.
- Quốc Hoa, anh lại đây em nhờ chút.
Vương Quốc Hoa xin lỗi một tiếng với Lộ Viên Triêu. Lộ Viên Triêu thấy tình hình liền biết có chút không đúng. Vừa lúc Tiểu Bân thò đầu ra ngoài xem, Lộ Viên Triêu thấy thế nháy mắt với Lộ Á Nam. Lộ Á Nam lập tức đi qua túm tai Tiểu Bân vào phòng, đẩy vào sát tường hỏi.
- Cậu nói xem vừa nãy đã nói gì với mẹ? Cậu lớn như vậy sao không hiểu chuyện vậy hả? Người ta có quan hệ gì với cậu? Đã nhận lời giải quyết công việc giúp mà còn đòi này đòi kia là sao?
Lộ Á Nam biết rõ thằng ranh Tiểu Bân này cho nên nói đúng vấn đề. Quả nhiên Tiểu Bân hơi hoảng hốt nói.
- Em không phải lo vào công ty nhà nước kinh doanh kém hiệu quả sao? Tiền lương không phát thì không bằng ở nhà cho khỏe.
Lộ Á Nam vừa nãy được Vương Quốc Hoa hứa, bây giờ nghe thế lại sợ bà mẹ kế nói không dễ nghe ảnh hưởng đến việc của mình. Cô tức giận giơ tay định tát thì Tiểu Bân đã vội vàng rụt cổ lại.
- Chị là cảnh sát phải nói lý, không được đánh người.
Lộ Á Nam mặc kệ nó, cô vội vàng ra ngoài xem.
Ở cửa bếp Sở Sở chờ Vương Quốc Hoa đi tới nói.
- Quốc Hoa, cô Quế Phân hy vọng bố trí Tiểu Bân vào một cơ quan tốt một chút. Nếu là tốt thì anh xử lý đi, em chỉ có thể bố trí vào bên điện, còn bên ngân hàng, dầu khí thì em không quen.
Sở Sở tỏ rõ vẻ bất mãn. Hai vợ chồng ăn ý nên Vương Quốc Hoa hiểu ý của Sở Sở. Chẳng qua đây là vợ kế của Lộ Viên Triêu, Vương Quốc Hoa không chấp bà già kia làm gì.
- Sở Sở, năm đó lúc ở xã Bàn Long nếu không phải thầy Lộ kiên nhẫn với anh, hết lòng dạy anh thì anh đã không có ngày hôm nay.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa nhìn Quế Phân.
- Cô Quế, cô xem như vậy có được không? Nếu Tiểu Bân không muốn làm bên ngành điện thì cháu có thể nghĩ biện pháp bố trí vào bên dầu khí nhưng phải làm ở cơ sở. Nếu không được thì cô bảo Tiểu Bân đi học lái xe, cháu bố trí vào đội xe nhà nước làm hai ba năm, hai năm sau cháu sẽ đảm bảo vấn đề biên chế của cậu ta. Chẳng qua hai ngành đó thì không thể ở lại tỉnh, cái này cháu phải nói trước với cô.
Lộ Á Nam đứng bên nghe rõ càng tức hơn. Cô đi lên nói:
- Quốc Hoa, việc này cậu đừng lo làm gì, tôi cho hắn vào xưởng học chữa ô tô.
Tính cách nóng nảy của Lộ Á Nam làm Quế Phân sợ. Lúc Quế Phân cưới Lộ Viên Triêu thì Lộ Á Nam đã mười mấy tuổi, tính ra Quế Phân đúng là sợ Lộ Á Nam.
- Á Nam, mẹ …
Quế Phân không tiện giải thích, sớm biết là vào ngành điện thì mình cần gì đi hỏi chứ, vừa làm Sở Sở bực, vừa làm Lộ Á Nam tức giận.
Cũng may lúc này Lộ Viên Triêu đi tới, Quế Phân nhỏ hơn ông gần mười tuổi, bình thường Lộ Viên Triêu khá nhường vợ. Cho nên mặc dù không vui nhưng ông vẫn phải lên tiếng.
- Á Nam, con nói gì vậy hả?
Nói xong ông nói tiếp với Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, Quế Phân văn hóa không cao nên nhiều chuyện không rõ.
Vương Quốc Hoa không muốn nhà thầy giáo có tranh cãi vì mình tới, hắn vội vàng cười nói:
- Thầy đừng suy nghĩ nhiều. Em không có ý gì khác, em thật sự muốn giúp mà.
Sở Sở cũng mỉm cười nói:
- Nếu không bảo Tiểu Bân vào quân đội đi.
Cô nói ra nhưng chỉ có Vương Quốc Hoa là hiểu sao cô nói như vậy.
Nhưng cách nói đó đó dễ tạo thành hiểu lầm, Vương Quốc Hoa đành phải tiếp lời.
- Đi lính thì thôi, ở trong quân đội rồi đi thi để học không dễ. Cô Quế cứ chọn một trong mấy cách cháu vừa nói đi.
Quế Phân không ngốc, bà biết chuyện không ổn nên vội vàng nói:
- Ngành điện đi, điện rất tốt. Cô có mỗi một đứa con, nó đi xa cũng không chịu được.
Lúc này Lộ Á Nam vọt vào trong phòng túm cổ Tiểu Bân đi ra.
- Thằng ranh mày thật lòng xin lỗi chị Sở Sở đi.
Vương Quốc Hoa vội vàng cười nói:
- Đừng mà Á Nam tỷ, Tiểu Bân hỏi một chút cũng được mà. Chẳng qua có một câu anh cần nói với Tiểu Bân, sau này vào cơ quan thì làm việc phải chăm chỉ, khiêm tốn, đừng có mà ra vẻ này kia miễn làm chị Sở Sở khó xử với người.
Lời này khá nặng đồng thời cũng là nâng Sở Sở lên trên mình, ít nhất ở việc này thể diện của Sở Sở dễ dùng hơn hắn.
Quế Phân vội vàng cầm tay Tiểu Bân:
- Tiểu Bân, mau cảm ơn chị dâu đi, ngành điện bao người tranh vỡ đầu cũng không vào được đâu đó.
Sở Sở sao có thể để Tiểu Bân cúi đầu với mình, làm việc cần phải đẹp, thể diện của Vương Quốc Hoa mới là điều cô cần quan tâm. Cô xua tay nói.
- Không cần như vậy đâu cô, Tiểu Bân còn nhỏ sau này ở trong cơ quan rèn luyện là tốt hơn nhiều.
Lộ Viên Triêu hừ một tiếng trừng mắt nhìn Quế Phân, ông kéo tay Vương Quốc Hoa nói:
- Quốc Hoa, chúng ta ra kia nói chuyện tiếp. Đúng, phải làm vài món thầy trò ta vừa lai rai vừa tâm sự.
Quế Phân nói theo ngay.
- Tôi đi làm đồ ăn ngay, đúng rồi uống rượu gì để tôi đi mua?
Bản tính khó dời, Vương Quốc Hoa mang rượu ngon đến nhưng Quế Phân không nỡ lấy ra uống, có lẽ lát bà mang ra quán bán lấy tiền.
Lộ Viên Triêu còn chưa nói, Vương Quốc Hoa đã cười đáp.
- Á Nam tỷ, chị ra mua mấy chai bia về uống, hôm nay uống cũng mát.
Tiểu Bân khá cơ trí nói.
- Để em mua, để em đi mua.
Lộ Á Nam lấy ví rút tiền ra nói.
- Coi như mày còn biết điều, cầm đi mua nhanh vào đó, thuận tiện ra đầu phố mua ít lạc luộc.
Chút chuyện nhỏ cứ thế qua đi, tâm trạng vui vẻ của mọi người không bị ảnh hưởng là bao. Chẳng qua Lộ Viên Triêu lại có chút không yên, ông cầm tay Vương Quốc Hoa nói.
- Quốc Hoa, thầy biết em bây giờ rất có tiền đồ. Trong bao học sinh của thầy như vậy chỉ có em là làm tốt nhất.
Vương Quốc Hoa biết thầy giáo nghĩ gì. Hắn cười cười nhìn thoáng qua Sở Sở sau đó nói:
- Thầy, Sở Sở là tổng giám đốc công ty nhà nước nhưng ở bên mảng xây dựng. Nhưng việc này không đáng gì, thầy không nên nghĩ nhiều.
Vương Quốc Hoa giải thích làm mắt Lộ Viên Triêu mở thật to, ông vỗ đùi nói.
- Ôi, mắt thầy đúng là.
Sở Sở cười nói:
- Chú đừng nghe Quốc Hoa, cháu đã từ chức rồi, cháu trước làm ở tỉnh Nam Thiên nhưng xa quá.
- Sao lại có thể từ chức chứ?
Lộ Á Nam gấp đến độ xen miệng vào dù không ai nói gì tới mình, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Không có gì cả, cô ấy từ chức bên kia nhưng điều sang bên này sẽ vào ngành điện.
- Ôi, Sở Sở, em còn là lãnh đạo à, bảo sao nắm chắc như vậy.
Lộ Á Nam có tính khá thẳng, nghĩ gì nói đó. Nhưng tính này lại được Sở Sở thích, hai người rất nhanh nói chuyện vui vẻ. Nói chuyện một lúc cô nói với Vương Quốc Hoa.
- Vương Quốc Hoa, con của cậu làm con nuôi của tôi được không?
Vương Quốc Hoa nghe xong cười nói:
- Được, con tôi có hai bố nuôi nhưng chưa có mẹ nuôi, chị vừa lúc bù chỗ trống.
Tiểu Bân rất nhanh về, không biết kiếm đâu chiếc xe mang cả bia, đồ ăn về.
Vừa ăn vừa nói chuyện, mấy người chủ yếu nói đến chuyện chục năm trước….
Nhắc đến chuyện xưa Lộ Viên Triêu không khỏi thở dài một tiếng nói:
- Quốc Hoa, mẹ Á Nam vẫn khỏe chứ?
Vương Quốc Hoa không biết mấy nên đành nói.
- Em không rõ lắm, chỉ biết sau khi thầy đi không lâu thì cô ta cũng bị người đàn ông kia bỏ rơi, người đó điều xuống phía nam…
Lộ Viên Triêu thở dài một tiếng nói:
- Ôi, không nói cái này, uống rượu, uống rượu.
Tiểu Bân cầm chai bia nói:
- Quốc Hoa ca, cốc này em xin cạn coi như xin lỗi anh và chị.
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Tiểu Bân uống, tên này có bản tính không quá xấu.
….
Chồng Lộ Á Nam tên Tiếu Hải Ba, hôm nay là ngày nghỉ y về nhà nhưng không thấy vợ. Tên này hay ghen, y vội vàng gọi điện tìm vợ, biết ở nhà bố vợ còn nói có khách tới có thể giải quyết vấn đề của y, y vội vàng tới.
Đến đầu phố Tiếu Hải Ba thấy một chiếc Mercedes-Benz nên mới tin lời vợ. Y càng ra sức đạp xe hơn, đến nơi thấy trong sân khá náo nhiệt, y cười nói:
- Ôi, tôi tới còn chưa quá muộn.
Lộ Á Nam vội vàng giới thiệu, biết Vương Quốc Hoa là bí thư, Tiếu Hải Ba càng yên tâm thêm vài lần. Y bưng cốc bia lên mời Vương Quốc Hoa.
- Quốc Hoa, không nói gì cả, ở trong chén này.
Y uống liền ba cốc không kịp thở.
- Anh rể, chuyện của anh Á Nam tỷ đã nói với tôi, như vậy không biết có được không, đầu tiên là lên Sở công an rồi đi một vòng xuống thị xã Thiết Châu. Anh không phải là cấp trưởng phòng sao, đến lúc ấy có thể lên cấp phó huyện.
Vương Quốc Hoa cũng nói thẳng, có chuyện còn cần nói rõ với Tiếu Hải Ba.
Tiếu Hải Ba thấy mình như nằm mơ, y không dám tin nhìn Vương Quốc Hoa.
- Quốc Hoa, cậu không phải đùa tôi chứ? Việc này nếu cậu là bí thư thị ủy Thiết Châu thì tôi còn có thể tin cậu.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói.
- Tôi nói anh rể, anh bình thường không hay học tập mấy rồi, chắc không đọc báo hả?
Tiếu Hải Ba ngẩn ra, đừng nói là Tiếu Hải Ba, ngay cả Lộ Á Nam cũng choáng váng, cốc bia trong tay không cầm chắc trực tiếp rơi xuống.
- Quốc Hoa, cậu cậu …
Tiểu Bân ở bên nói:
- Không đúng, không đúng, hai hôm trước em nhớ mình đọc báo nói là Thiết Châu có đoàn khảo sát gì đó từ tỉnh Nam Thiên tới, bí thư tỉnh ủy cũng ra mặt tiếp đón. Chờ chút, em cũng mang tờ báo đó về.
Tiểu Bân chạy ngay vào phòng, hai vợ chồng Lộ Á Nam đều ngơ ngác nhìn Vương Quốc Hoa.
- Báo đến, báo đến.
Tiểu Bân vừa cầm ra đã bị Lộ Á Nam đoạt lấy.
- …. Bí thư thị ủy Vương Quốc Hoa…
Đọc tới đây Lộ Á Nam dừng lại nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa.
Tiếu Hải Ba đưa tay véo mạnh má mình thật đau, y nhìn chằm chằm Vương Quốc Hoa rồi vội vàng đứng lên nói:
- Bí thư Vương.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng.
- Anh rể, như vậy không hay. Tôi coi thầy Lộ như trưởng bối, lúc còn bé thầy đối xử rất tốt với tôi, tôi không ít lần ăn cơm mà thầy làm.
Lộ Viên Triêu vừa nghe vậy cũng lấy lại tinh thần nói với vợ.
- Bà còn ngẩn ra đó làm gì? Mau đi làm đồ ăn, bỏ đi, tôi tự làm, Vương Quốc Hoa thích tôi làm.
Mấy người đi hết chỉ để mình Vương Quốc Hoa và Tiếu Hải Ba ở lại nói chuyện.
Sở Sở ôm con ra một góc chơi, Lộ Á Nam biết ý đi theo.
- Sở Sở, Quốc Hoa sao lại làm tới chức bí thư thị ủy? Chị nghe hắn nói nhà em không giúp gì cho hắn?
Lộ Á Nam không kìm được cơn tò mò mà hỏi. Sở Sở cười khổ một tiếng.
- Nhà em đúng là muốn giúp nhưng hắn không nhận. Mới đầu lúc bọn em chưa quan hệ thì hắn sau tốt nghiệp mất có hai năm đã làm tới cấp phó huyện, sau đó được bí thư tỉnh ủy thưởng thức điều tới tỉnh Nam Thiên làm đến chính huyện, làm ở tỉnh Nam Thiên mấy năm rồi sang tỉnh Đông Hải làm tới cấp giám đốc sở. Ôi, vì việc này bố em không ngừng trách em, nói là uổng công gả con gái cho hắn.
Lộ Á Nam không còn gì để nói.
- Tiểu tử này có bản lĩnh như vậy sao?
Lộ Á Nam lẩm bẩm nói. Sở Sở cười nói.
- Vấn đề này em cũng không rõ nếu không sao bị hắn lừa vào tay. Lúc trước chỉ là tò mò về hắn, cuối cùng thành ra…
Bên này vẻ mặt Tiếu Hải Ba không ngừng thay đổi, y rót đầy cốc cho mình và Vương Quốc Hoa.
- Quốc Hoa, tôi xin phép gọi cậu như vậy. Thực ra tôi cũng biết giữa chúng ta không có quan hệ gì. Cậu làm như vậy đều là do bố tôi, cậu nói tôi điều tới cậu định bảo tôi làm như thế nào? Tôi đảm bảo sẽ hoàn toàn làm theo lời cậu, không để xảy ra vấn đề gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.