Chương 404: Đại hội đại biểu nhân dân (3)
Đoạn Nhận Thiên Nhai
19/03/2013
Nhắc đến Đại hội đại biểu nhân dân, Vương Quốc Hoa không khỏi nhớ đến một câu “Đại hội đại biểu nhân dân giơ tay, Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân vỗ tay” Mặc kệ là người nói câu này có bao ý đồ, sau mấy năm kinh nghiệm Vương Quốc Hoa cũng nhìn ra vài vấn đề. Có một cách nói nhân sự là do ý đồ của tổ chức. Các ủy viên Đại hội đại biểu nhân dân bỏ phiếu cho ai là tự do nhưng đồng chí do tổ chức đưa ra một khi không trúng cử, đây là ý đồ của tổ chức không thực hiện được.
Từ góc độ khác mà nói thì người mà tổ chức chọn không trúng tuyển thì không phải tổ chức nhìn người có vấn đề, chính là có đồng chí gây chuyện.
Vương Quốc Hoa muốn bỏ chữ “quyền” thì còn cần thông qua hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân tuyển cử mới là danh chính ngôn thuận.
Củng Bình đến gặp Vương Quốc Hoa coi như là người đầu tiên của Đại hội đại biểu nhân dân quận tới đây. Từ lúc Vương Quốc Hoa nhận chức vẫn chưa sang bên Đại hội đại biểu nhân dân. Đây không phải cố ý mà là thói quen bỏ qua Đại hội đại biểu nhân dân. Trước khi đến Củng Bình nghe được lời đồn, nói báo cáo của Đại hội đại biểu nhân dân mãi không được thông qua là do có người lấy lý do tài chính khó khăn nên vậy.
Lời đồn vẫn là lời đồn, là lão đồng chí, Củng Bình không dễ dàng tin tưởng. Nhưng việc Vương Quốc Hoa không đến Đại hội đại biểu nhân dân là sự thật. Vì thế Củng Bình là người phụ trách ở Đại hội đại biểu nhân dân cần phải đến ủy ban một chuyến, chính là muốn xem phản ứng của Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa đưa thời hạn một tuần, từ ý nghĩ nào đó mà nói hứa bằng miệng không phải lời hứa bằng pháp luật. Dù là Vương Quốc Hoa có phê báo cáo của Đại hội đại biểu nhân dân, bên phòng Tài chính nói một câu không có tiền thì cũng phí công. Thực tế tình hình là trái ngược, lời hứa miệng còn có khả thi hơn ký báo cáo nhiều.
Kết quả này làm Củng Bình rất hài lòng. Hắn liên tục tỏ vẻ.
- Cảm ơn chủ tịch quận đã quan tâm Đại hội đại biểu nhân dân, hy vọng lúc rảnh rỗi anh sang bên Đại hội đại biểu nhân dân ngồi một chút.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Mời chủ nhiệm Củng yên tâm, trong một tuần nhất định có kết quả. Thực tế tôi cũng phải xin lỗi các đồng chí ở Đại hội đại biểu nhân dân, trong thời gian này tôi quá bận việc nên không thể sang thăm các đồng chí.
Vương Quốc Hoa rất nhiệt tình đưa Củng Bình xuống lầu lên xe, trước đó Ngô Minh Chi còn cầm túi đặt lên ghế phụ trên xe của Củng Bình. Đồ trong túi không nhiều, chỉ là hai tút Trung Hoa. Đây là Ngô Minh Chi tự chủ trương.
Củng Bình rời đi, Vương Quốc Hoa cười nói với Ngô Minh Chi:
- Cảm ơn Minh Chi.
Ngô Minh Chi vội vàng tỏ vẻ.
- Đây là việc tôi cần làm.
Về văn phòng Vương Quốc Hoa gọi điện hỏi Lưu Linh, bảo cô lấy danh nghĩa công ty năng lượng mặt trời và dược Huy Hoàng để tổ chức hoạt động tuyên truyền, chủ đồ là quan tâm các lão đồng chí. Nội dung chính là hai điểm, thứ nhất là quyên tặng Đại hội đại biểu nhân dân quận Hồng Sam bốn xe Santana, thứ hai là tổ chức các thành viên của công ty đến thăm phòng lão cán bộ, không phải sắp đến tết Đoan Ngọ sao?
Hai hoạt động này thực ra không tốn quá nhiều tiền nhưng hiệu quả không hề nhỏ. Quan trọng nhất là ai cũng biết hai công ty này đầu tư vào khu công nghệ cao đều do Vương Quốc Hoa một tay kéo về, nhân tình cuối cùng vẫn rơi vào đầu hắn.
Lưu Linh rất nhanh có động tác, hôm sau đến Đại hội đại biểu nhân dân làm thủ tục. Củng Bình nhận tin rất giật mình. Hắn nhiệt tình tiếp đón đại biểu công ty, xác định thời gian quyên tặng, Củng Bình đến lúc ấy sẽ làm một nghi thức, mời đài truyền hình quận và nhà báo tới.
Lưu Linh tỏ vẻ không có vấn đề, thuận tiện thể hiện nguyện vọng muốn quyên tặng phòng lão cán bộ một chút, còn mời chủ nhiệm Củng giúp đỡ. Chuyện tốt này Củng Bình sao có thể từ chối.
Hôm sau Củng Bình tìm Vương Quốc Hoa, bốn xe Santana mới tinh đã được đưa tới Đại hội đại biểu nhân dân quận. Thạch Vân Thanh tuy không muốn nhưng vẫn bị Đại hội đại biểu nhân dân mời đến phát biểu. Thạch Vân Thanh biết rõ việc này do ai làm nhưng ả không muốn đắc tội Đại hội đại biểu nhân dân vì việc này.
Chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân – Mã Miễn cũng từ bệnh viện về, đổi một xe mới rồi tiếp tujv vào viện. Chủ nhiệm Mã về để xác định một chuyện là cuộc tuyển cử bổ sung của Đại hội đại biểu nhân dân sẽ được tổ chức vào nửa tháng sau, thủ tục cụ thể do Củng Bình phụ trách. Hội nghị diễn ra rất thành công.
Trong thời gian này việc Vương Quốc Hoa quan tâm nhất chính là Khu khai phát. Mỗi ngày đều hỏi Lý Quốc Quang về tiến triển công việc. Lý Quốc Quang cũng thay đổi thành người khác, cả ngày đều ở Khu khai phát, vừa tuyên truyền chính sách với các công ty, về phần khác cũng giúp đỡ một số công ty giải quyết vấn đề kỹ thuật bảo vệ môi trường.
Từ góc độ các công ty mà nói bảo vệ môi trường có nghĩa là tăng giá thành sản xuất, mặc kệ chính quyền nói tốt như thế nào thì bọn họ cũng không muốn bị tổn thất về lợi ích. Phòng bảo vệ môi trường yêu cầu các công ty chỉnh đốn trong hai tháng, kết quả nửa tháng rồi mà không một công ty nào có động tác. Trong đó hóa chất Minh Viễn và ba công ty mạ điện bị dừng sản xuất không có động tác gì, còn suốt ngày chạy tới chính quyền kêu oan với Đặng Ngâm Ngâm – phó chủ tịch phụ trách công nghiệp.
Việc này mỗi ngày Vương Quốc Hoa nghe không ít nhưng không tỏ thái độ. Sáng sớm hôm nay Đặng Ngâm lại tới nói bốn công ty kia đến kêu than.
- Chủ tịch, cứ như thế này là không được. Bốn công ty này có hai ngàn công nhân, dừng sản xuất lâu dài sẽ có chuyện.
Đặng Ngâm coi như tận tâm tận sức, chẳng qua việc này đã được hội nghị thường ủy thông qua, Đặng Ngâm không có lý do gì phản đối, chỉ tỏ chút lo lắng mà thôi.
- Ừ, tôi biết.
Vương Quốc Hoa vẫn nói câu như vậy, Đặng Ngâm có chút buồn bực rời đi.
- Chủ tịch, có tin.
Ngôn Bá Thân tiến vào nhỏ giọng nói, thuận tay còn đóng cửa lại. Vương Quốc Hoa coi như không phát hiện, tiếp tục xem văn bản. Ngôn Bá Thân thấy thế đành đứng im, một phút sau Vương Quốc Hoa mới nói.
- Tin gì?
- Tối qua ở khách sạn Hồng Vận có người tụ tập trao đổi đi chặn cửa phòng bảo vệ môi trường. Tôi vừa nhận được tin, còn có một việc tôi thấy hơi lạ.
Ngôn Bá Thân cẩn thận báo cáo. Vị chủ tịch quận trước mặt này rất lợi hại, điểm này Ngôn Bá Thân biết rõ.
- Chuyện gì mà anh thấy lạ?
Vương Quốc Hoa không tỏ thái độ gì.
- Chuyện này tôi không rõ lắm, là do lão Lưu – trưởng đồn công an Khu khai phát phát hiện ra, tôi dẫn y tới, y đang chờ ở bên ngoài.
Ngôn Bá Thân nói xong, Vương Quốc Hoa gật đầu ra hiệu gọi người vào.
Không lâu sau Ngôn Bá Thân dẫn một cảnh sát khoảng 30 tuổi vào. Người này có dáng người trung bình, hai mắt có thần, vừa nhìn là biết cảnh sát có kinh nghiệm phong phú.
- Nói xem anh phát hiện được gì?
Vương Quốc Hoa mỉm cười thuận tay ném bao thuốc tới cho hai người.
Hành vi của Vương Quốc Hoa làm lão Lưu thả lỏng hơn nhiều. Hắn châm thuốc hút rồi nói.
- Sếp Ngôn bảo tôi chú ý hành vi gần đây của hóa chất Minh Viễn, tôi phát hiện hóa chất Minh Viễn mặc dù dừng sản xuất nhưng vẫn xuất hàng. Mới đầu tôi không để ý nhưng sau đó phát hiện một xe chở để rơi túi, bên trong chứa bột cây Ma hoàng.
Vương Quốc Hoa thấy mặt lão Lưu lộ vẻ khiếp sợ, hắn khó hiểu hỏi:
- Bột này là gì vậy?
Ngôn Bá Thân nói:
- Thứ này cũng không thể xem là nguyên liệu hóa chất, lão Lưu lúc ấy có cả một xe chứa bột này.
Vừa nói Ngôn Bá Thân chấm nước viết lên mặt bàn bốn chữ. Trên khuôn mặt bình tĩnh của Vương Quốc Hoa lộ vẻ khiếp sợ, đầy tức giận nói.
- Hóa chất Minh Viễn bán ra thứ này có trái quy định không?
- Có hay không phải xem tình huống của người mua. Căn cứ chúng tôi điều tra thì do một công ty mậu dịch ở thành phố Phong Hải mua.
Ngôn Bá Thân nói ra lời này đã xác định rõ vấn đề. Một công ty mậu dịch sao có tư cách mua thứ bột này?
- Lập tức phái người sang thành phố đó, mời công an địa phương phối hợp điều tra công ty này, xem có liên lạc mật thiết với hóa chất Minh Viễn không?
Vương Quốc Hoa vẫn nhịn, cuối cùng thời cơ đã tới thì sao có thể bỏ qua.
Ngôn Bá Thân gật đầu nói.
- Tôi về sẽ an bài, chỉ là chuyện gây rối ngày mai ngài thấy sao?
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói:
- Anh thấy sao?
- Mấy kẻ chủ mưu đã điều tra xong, tùy tiện tìm lý do bắt lại là được. Mấy tên này đều là bảo vệ của hóa chất Minh Viễn, trước kia đều là kẻ lưu manh, không ai sạch sẽ cả.
Vương Quốc Hoa gật đầu, Ngôn Bá Thân được cho phép liền gọi lão Lưu rời đi. Ngôn Bá Thân vừa đi chưa lâu thì Lý Quốc Quang đã thở hổn hển chạy tới.
- Đám kia không thấy quan tài không đổ lộ, tôi tìm người đập phá nhà máy bọn họ.
Lý Quốc Quang chưa bao giờ bị tức như vậy. Bên công ty không phối hợp làm hắn rất tức giận. Vương Quốc Hoa chờ hắn bình tĩnh mới nói.
- Anh bây giờ là phó bí thư kiêm phó chủ tịch quận rồi đó, đối mặt với các công ty đó toàn hô đánh hô giết là sao?
- Vậy anh nói nên làm như thế nào?
Lý Quốc Quang ngồi xuống ghế.
Vương Quốc Hoa trừng mắt nhìn nói qua việc Ngôn Bá Thân vừa báo cáo. Lý Quốc Quang nghe vậy lập tức nhảy dựng lên
- Tôi lập tức điều người đến đánh cho bọn chúng một trận.
Vương Quốc Hoa không còn gì để nói với hắn nữa. Lý Quốc Quang quen dùng bạo lực giải quyết vấn đề, ít nhất theo hắn thấy ở địa phương dùng cách này là bình thường. Vương Quốc Hoa đương nhiên không thể để mặc như vậy. Hắn cười lạnh nói:
- Anh thử xem. Chỉ cần anh dám điều người đến đánh thì tôi dám đề nghị với thị ủy đình chỉ công tác của anh.
Lý Quốc Quang cười hắc hắc thu lại vẻ hung dữ, hắn nhỏ giọng nói.
- Nói như vậy anh sớm có an bài?
Vương Quốc Hoa biết hắn nghĩ gì nên lạnh nhạt nói.
- Anh duy trì liên lạc với bên công an quận, tối là có thể thẩm vấn ra gì đó. Trong hội nghị ban bí thư ngày mai anh đưa ra xem thái độ của mấy người kia là gì.
Lý Quốc Quang cười nói.
- Như vậy là được rồi.
Vương Quốc Hoa không thèm nói, cầm văn bản đọc. Lý Quốc Quang biết ý đi ra. Vương Quốc Hoa cười cười, Lý Quốc Quang ở bàn cờ quận Hồng Sam chính là sự trợ giúp rất lớn cho hắn.
Từ góc độ khác mà nói thì người mà tổ chức chọn không trúng tuyển thì không phải tổ chức nhìn người có vấn đề, chính là có đồng chí gây chuyện.
Vương Quốc Hoa muốn bỏ chữ “quyền” thì còn cần thông qua hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân tuyển cử mới là danh chính ngôn thuận.
Củng Bình đến gặp Vương Quốc Hoa coi như là người đầu tiên của Đại hội đại biểu nhân dân quận tới đây. Từ lúc Vương Quốc Hoa nhận chức vẫn chưa sang bên Đại hội đại biểu nhân dân. Đây không phải cố ý mà là thói quen bỏ qua Đại hội đại biểu nhân dân. Trước khi đến Củng Bình nghe được lời đồn, nói báo cáo của Đại hội đại biểu nhân dân mãi không được thông qua là do có người lấy lý do tài chính khó khăn nên vậy.
Lời đồn vẫn là lời đồn, là lão đồng chí, Củng Bình không dễ dàng tin tưởng. Nhưng việc Vương Quốc Hoa không đến Đại hội đại biểu nhân dân là sự thật. Vì thế Củng Bình là người phụ trách ở Đại hội đại biểu nhân dân cần phải đến ủy ban một chuyến, chính là muốn xem phản ứng của Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa đưa thời hạn một tuần, từ ý nghĩ nào đó mà nói hứa bằng miệng không phải lời hứa bằng pháp luật. Dù là Vương Quốc Hoa có phê báo cáo của Đại hội đại biểu nhân dân, bên phòng Tài chính nói một câu không có tiền thì cũng phí công. Thực tế tình hình là trái ngược, lời hứa miệng còn có khả thi hơn ký báo cáo nhiều.
Kết quả này làm Củng Bình rất hài lòng. Hắn liên tục tỏ vẻ.
- Cảm ơn chủ tịch quận đã quan tâm Đại hội đại biểu nhân dân, hy vọng lúc rảnh rỗi anh sang bên Đại hội đại biểu nhân dân ngồi một chút.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Mời chủ nhiệm Củng yên tâm, trong một tuần nhất định có kết quả. Thực tế tôi cũng phải xin lỗi các đồng chí ở Đại hội đại biểu nhân dân, trong thời gian này tôi quá bận việc nên không thể sang thăm các đồng chí.
Vương Quốc Hoa rất nhiệt tình đưa Củng Bình xuống lầu lên xe, trước đó Ngô Minh Chi còn cầm túi đặt lên ghế phụ trên xe của Củng Bình. Đồ trong túi không nhiều, chỉ là hai tút Trung Hoa. Đây là Ngô Minh Chi tự chủ trương.
Củng Bình rời đi, Vương Quốc Hoa cười nói với Ngô Minh Chi:
- Cảm ơn Minh Chi.
Ngô Minh Chi vội vàng tỏ vẻ.
- Đây là việc tôi cần làm.
Về văn phòng Vương Quốc Hoa gọi điện hỏi Lưu Linh, bảo cô lấy danh nghĩa công ty năng lượng mặt trời và dược Huy Hoàng để tổ chức hoạt động tuyên truyền, chủ đồ là quan tâm các lão đồng chí. Nội dung chính là hai điểm, thứ nhất là quyên tặng Đại hội đại biểu nhân dân quận Hồng Sam bốn xe Santana, thứ hai là tổ chức các thành viên của công ty đến thăm phòng lão cán bộ, không phải sắp đến tết Đoan Ngọ sao?
Hai hoạt động này thực ra không tốn quá nhiều tiền nhưng hiệu quả không hề nhỏ. Quan trọng nhất là ai cũng biết hai công ty này đầu tư vào khu công nghệ cao đều do Vương Quốc Hoa một tay kéo về, nhân tình cuối cùng vẫn rơi vào đầu hắn.
Lưu Linh rất nhanh có động tác, hôm sau đến Đại hội đại biểu nhân dân làm thủ tục. Củng Bình nhận tin rất giật mình. Hắn nhiệt tình tiếp đón đại biểu công ty, xác định thời gian quyên tặng, Củng Bình đến lúc ấy sẽ làm một nghi thức, mời đài truyền hình quận và nhà báo tới.
Lưu Linh tỏ vẻ không có vấn đề, thuận tiện thể hiện nguyện vọng muốn quyên tặng phòng lão cán bộ một chút, còn mời chủ nhiệm Củng giúp đỡ. Chuyện tốt này Củng Bình sao có thể từ chối.
Hôm sau Củng Bình tìm Vương Quốc Hoa, bốn xe Santana mới tinh đã được đưa tới Đại hội đại biểu nhân dân quận. Thạch Vân Thanh tuy không muốn nhưng vẫn bị Đại hội đại biểu nhân dân mời đến phát biểu. Thạch Vân Thanh biết rõ việc này do ai làm nhưng ả không muốn đắc tội Đại hội đại biểu nhân dân vì việc này.
Chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân – Mã Miễn cũng từ bệnh viện về, đổi một xe mới rồi tiếp tujv vào viện. Chủ nhiệm Mã về để xác định một chuyện là cuộc tuyển cử bổ sung của Đại hội đại biểu nhân dân sẽ được tổ chức vào nửa tháng sau, thủ tục cụ thể do Củng Bình phụ trách. Hội nghị diễn ra rất thành công.
Trong thời gian này việc Vương Quốc Hoa quan tâm nhất chính là Khu khai phát. Mỗi ngày đều hỏi Lý Quốc Quang về tiến triển công việc. Lý Quốc Quang cũng thay đổi thành người khác, cả ngày đều ở Khu khai phát, vừa tuyên truyền chính sách với các công ty, về phần khác cũng giúp đỡ một số công ty giải quyết vấn đề kỹ thuật bảo vệ môi trường.
Từ góc độ các công ty mà nói bảo vệ môi trường có nghĩa là tăng giá thành sản xuất, mặc kệ chính quyền nói tốt như thế nào thì bọn họ cũng không muốn bị tổn thất về lợi ích. Phòng bảo vệ môi trường yêu cầu các công ty chỉnh đốn trong hai tháng, kết quả nửa tháng rồi mà không một công ty nào có động tác. Trong đó hóa chất Minh Viễn và ba công ty mạ điện bị dừng sản xuất không có động tác gì, còn suốt ngày chạy tới chính quyền kêu oan với Đặng Ngâm Ngâm – phó chủ tịch phụ trách công nghiệp.
Việc này mỗi ngày Vương Quốc Hoa nghe không ít nhưng không tỏ thái độ. Sáng sớm hôm nay Đặng Ngâm lại tới nói bốn công ty kia đến kêu than.
- Chủ tịch, cứ như thế này là không được. Bốn công ty này có hai ngàn công nhân, dừng sản xuất lâu dài sẽ có chuyện.
Đặng Ngâm coi như tận tâm tận sức, chẳng qua việc này đã được hội nghị thường ủy thông qua, Đặng Ngâm không có lý do gì phản đối, chỉ tỏ chút lo lắng mà thôi.
- Ừ, tôi biết.
Vương Quốc Hoa vẫn nói câu như vậy, Đặng Ngâm có chút buồn bực rời đi.
- Chủ tịch, có tin.
Ngôn Bá Thân tiến vào nhỏ giọng nói, thuận tay còn đóng cửa lại. Vương Quốc Hoa coi như không phát hiện, tiếp tục xem văn bản. Ngôn Bá Thân thấy thế đành đứng im, một phút sau Vương Quốc Hoa mới nói.
- Tin gì?
- Tối qua ở khách sạn Hồng Vận có người tụ tập trao đổi đi chặn cửa phòng bảo vệ môi trường. Tôi vừa nhận được tin, còn có một việc tôi thấy hơi lạ.
Ngôn Bá Thân cẩn thận báo cáo. Vị chủ tịch quận trước mặt này rất lợi hại, điểm này Ngôn Bá Thân biết rõ.
- Chuyện gì mà anh thấy lạ?
Vương Quốc Hoa không tỏ thái độ gì.
- Chuyện này tôi không rõ lắm, là do lão Lưu – trưởng đồn công an Khu khai phát phát hiện ra, tôi dẫn y tới, y đang chờ ở bên ngoài.
Ngôn Bá Thân nói xong, Vương Quốc Hoa gật đầu ra hiệu gọi người vào.
Không lâu sau Ngôn Bá Thân dẫn một cảnh sát khoảng 30 tuổi vào. Người này có dáng người trung bình, hai mắt có thần, vừa nhìn là biết cảnh sát có kinh nghiệm phong phú.
- Nói xem anh phát hiện được gì?
Vương Quốc Hoa mỉm cười thuận tay ném bao thuốc tới cho hai người.
Hành vi của Vương Quốc Hoa làm lão Lưu thả lỏng hơn nhiều. Hắn châm thuốc hút rồi nói.
- Sếp Ngôn bảo tôi chú ý hành vi gần đây của hóa chất Minh Viễn, tôi phát hiện hóa chất Minh Viễn mặc dù dừng sản xuất nhưng vẫn xuất hàng. Mới đầu tôi không để ý nhưng sau đó phát hiện một xe chở để rơi túi, bên trong chứa bột cây Ma hoàng.
Vương Quốc Hoa thấy mặt lão Lưu lộ vẻ khiếp sợ, hắn khó hiểu hỏi:
- Bột này là gì vậy?
Ngôn Bá Thân nói:
- Thứ này cũng không thể xem là nguyên liệu hóa chất, lão Lưu lúc ấy có cả một xe chứa bột này.
Vừa nói Ngôn Bá Thân chấm nước viết lên mặt bàn bốn chữ. Trên khuôn mặt bình tĩnh của Vương Quốc Hoa lộ vẻ khiếp sợ, đầy tức giận nói.
- Hóa chất Minh Viễn bán ra thứ này có trái quy định không?
- Có hay không phải xem tình huống của người mua. Căn cứ chúng tôi điều tra thì do một công ty mậu dịch ở thành phố Phong Hải mua.
Ngôn Bá Thân nói ra lời này đã xác định rõ vấn đề. Một công ty mậu dịch sao có tư cách mua thứ bột này?
- Lập tức phái người sang thành phố đó, mời công an địa phương phối hợp điều tra công ty này, xem có liên lạc mật thiết với hóa chất Minh Viễn không?
Vương Quốc Hoa vẫn nhịn, cuối cùng thời cơ đã tới thì sao có thể bỏ qua.
Ngôn Bá Thân gật đầu nói.
- Tôi về sẽ an bài, chỉ là chuyện gây rối ngày mai ngài thấy sao?
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói:
- Anh thấy sao?
- Mấy kẻ chủ mưu đã điều tra xong, tùy tiện tìm lý do bắt lại là được. Mấy tên này đều là bảo vệ của hóa chất Minh Viễn, trước kia đều là kẻ lưu manh, không ai sạch sẽ cả.
Vương Quốc Hoa gật đầu, Ngôn Bá Thân được cho phép liền gọi lão Lưu rời đi. Ngôn Bá Thân vừa đi chưa lâu thì Lý Quốc Quang đã thở hổn hển chạy tới.
- Đám kia không thấy quan tài không đổ lộ, tôi tìm người đập phá nhà máy bọn họ.
Lý Quốc Quang chưa bao giờ bị tức như vậy. Bên công ty không phối hợp làm hắn rất tức giận. Vương Quốc Hoa chờ hắn bình tĩnh mới nói.
- Anh bây giờ là phó bí thư kiêm phó chủ tịch quận rồi đó, đối mặt với các công ty đó toàn hô đánh hô giết là sao?
- Vậy anh nói nên làm như thế nào?
Lý Quốc Quang ngồi xuống ghế.
Vương Quốc Hoa trừng mắt nhìn nói qua việc Ngôn Bá Thân vừa báo cáo. Lý Quốc Quang nghe vậy lập tức nhảy dựng lên
- Tôi lập tức điều người đến đánh cho bọn chúng một trận.
Vương Quốc Hoa không còn gì để nói với hắn nữa. Lý Quốc Quang quen dùng bạo lực giải quyết vấn đề, ít nhất theo hắn thấy ở địa phương dùng cách này là bình thường. Vương Quốc Hoa đương nhiên không thể để mặc như vậy. Hắn cười lạnh nói:
- Anh thử xem. Chỉ cần anh dám điều người đến đánh thì tôi dám đề nghị với thị ủy đình chỉ công tác của anh.
Lý Quốc Quang cười hắc hắc thu lại vẻ hung dữ, hắn nhỏ giọng nói.
- Nói như vậy anh sớm có an bài?
Vương Quốc Hoa biết hắn nghĩ gì nên lạnh nhạt nói.
- Anh duy trì liên lạc với bên công an quận, tối là có thể thẩm vấn ra gì đó. Trong hội nghị ban bí thư ngày mai anh đưa ra xem thái độ của mấy người kia là gì.
Lý Quốc Quang cười nói.
- Như vậy là được rồi.
Vương Quốc Hoa không thèm nói, cầm văn bản đọc. Lý Quốc Quang biết ý đi ra. Vương Quốc Hoa cười cười, Lý Quốc Quang ở bàn cờ quận Hồng Sam chính là sự trợ giúp rất lớn cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.