Chương 595: Ôn tuyền (1.2)
Đoạn Nhận Thiên Nhai
21/03/2013
Nhìn Vương Quốc Hoa ngồi ngay ngắn trước mặt, Hứa Nam Hạ không khỏi có chút cảm xúc. Vương Quốc Hoa này mới 30 tuổi sao lại khác với người cùng độ tuổi như vậy. Có lẽ do hoàn cảnh gia đình thúc đẩy con người ta phải cố gắng để trưởng thành.
Nhìn Vương Quốc Hoa một lát, Hứa Nam Hạ đột nhiên cười nói:
- Cháu muốn biết vừa nãy Diệp Sam đã nói chuyện gì với chú không?
Vương Quốc Hoa thoáng hiện một tia giật mình, Hứa Nam Hạ gật đầu hài lòng, phản ứng này là rất bình thường.
- Cái này cháu chắc không cần biết.
Vương Quốc Hoa nói xong lại nói tiếp:
- Cháu dù muốn biết nhưng có lẽ biết nhiều cũng sẽ không tốt.
Hứa Nam Hạ nghe xong không khỏi ngửa mặt cười ha hả vài tiếng:
- Thằng ranh láu cá này, câu cuối cùng mới là thật lòng. Rảnh thì đến nhà chơi, Du di không ngừng nhắc đến cháu đó.
- Chú không cho cháu bữa ăn sao?
Vương Quốc Hoa cười hì hì đáp lại. Trước mặt Hứa Nam Hạ có ai dá nói như vậy. Đúng là vì không có nên Vương Quốc Hoa mới có vẻ đặc biệt. Hứa Nam Hạ cũng không để ý cái này, thậm chí còn thấy đó là cảm giác thân thiết. Hứa Nam Hạ tuy nhìn qua không dễ gần nhưng ông cuối cùng cũng là người. Dưới vẻ mặt uy nghiêm của một bí thư tỉnh ủy thì cũng là một trái tim đầy tình cảm.
- Cháu còn lo không có chỗ ăn sao? Mau cút đừng có mà nói này kia trước mặt chú.
Hứa Nam Hạ nói xong không nhịn được cười, thái độ của Vương Quốc Hoa đúng như là của con cháu. Trong số cấp dưới của ông cũng chỉ có mình Vương Quốc Hoa là được vậy.
Vương Quốc Hoa ra ngoài, Lý Cư Bằng rất nhiệt tình đưa ra tới tận cổng làm không ít người thấy. Lý Cư Bằng còn cười nói:
- Quốc Hoa đi thong thả.
Một loạt ánh mắt hâm mộ và ghen ghét nhìn tới, Vương Quốc Hoa cũng biết Lý Cư Bằng làm thế là do có chỉ thị. Nói cách khác bây giờ Vương Quốc Hoa bị một vài người nhìn chằm chằm vào, động tác vừa rồi của Hứa Nam Hạ gọi hắn đến lúc Diệp Sam đang có mặt, sau đó để Lý Cư Bằng đưa ra là để người ta biết.
Buổi chiều Hứa Nam Hạ không tham gia hội nghị, đổi thành chủ tịch tỉnh Đoạn Phong phát biểu trọng điểm nhấn mạnh liêm chính. Hôm sau tiếp tục hội nghị do Diệp Sam phát biểu, Diệp Sam nói cả ngày.
Cầm một tập bản thảo dày, Vương Quốc Hoa cuối cùng đã họp xong. Tuy họp chỉ ngồi nghe, nghe vào được bao lâu không quan trọng nhưng anh phải ngồi.
Lại một tối mùa hè đã đến, người cũng vì trời tối mà ra đường đông hơn. Trong số đó ra đông nhất thường là các cô gái, những bộ độ ngắn, mỏng manh không phải là thứ hiếm gặp trên đường.
Mùa hè làm người ta xao động, đêm lại làm người ta muốn hành động nhiều hơn.
Khu phố ăn uống bình dân vẫn náo nhiệt như vậy, người qua lại rất đông. Vương Quốc Hoa tìm một bàn ven đường ngồi xuống như nhớ lại những năm tháng ngồi ven đường nhìn các cô gái vểnh mông, ưỡn ngực lượn lờ qua đường.
Trụ sở đồn công an đầu đường vẫn sáng đèn, còn có cả người ngồi trong đó, có lẽ nơi này là trọng điểm bảo vệ. Vương Quốc Hoa cười cười gọi Giang Triều Sinh tính tiền rồi về.
Lúc ăn Giang Triều Sinh đã báo cáo qua lịch trình. 10h sáng tiến hành hội nghị cuối năm lãnh đạo chủ yếu các cơ quan toàn thị xã, chuyển đạt tinh thần của tỉnh ủy. Hội nghị này kéo dài một ngày. Vương Quốc Hoa ừ một tiếng không nói gì. Tuy không thích tham gia hội nghị, không thích nói suông nhưng quy định vẫn phải tuân theo, Vương Quốc Hoa dù làm bí thư có thể không tham gia hội nghị này nhưng nhất định sẽ truyền tới tai lãnh đạo tỉnh ủy, nói gì đồng chí Vương Quốc Hoa có thái độ không quy củ, không coi trọng chỉ thị tinh thần của tỉnh ủy…
Tham gia hội nghị một ngày tốn bao nước miếng, mông ê ẩm, nhìn một loạt người ngồi dưới ai mà hăng hái được. Vương Quốc Hoa không quan trọng xem một quan chức nói gì, quan trọng chính là xem hắn làm được gì. Một ngày cuối cùng đã qua, Vương Quốc Hoa về đến khách sạn mà người mệt mỏi rã rời, lúc này có người đến đấm bóp cho thì quá tốt.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu bên ngoài đã có người gõ cửa, Vương Quốc Hoa nói:
- Vào đi.
Tả Hòa Sinh đẩy cửa tiến vào, cười khom lưng báo cáo:
- Bí thư, tôi thấy ngày khá mệt, phòng xông hơi dưới lầu tôi có thể bảo người rời đi.
Tả Hòa Sinh này rất có ánh mắt. Theo Vương Quốc Hoa thấy đó là kẻ tiểu nhân nhưng bên cạnh lãnh đạo không thể không có những kẻ như vậy.
Vương Quốc Hoa không nói mà chỉ nhìn Tả Hòa Sinh, tim Tả Hòa Sinh đập mạnh không phải là mình nịnh bợ lại bị đá vào mặt đấy chứ? Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Không cần, anh đi làm việc của mình đi.
Tả Hòa Sinh buồn bực lui ra, lãnh đạo vừa nãy không có vẻ tức chẳng lẽ vừa nãy mình nói gì không ổn. Y đang suy nghĩ nên cúi đầu mà đi, thiếu chút nữa va vào người. Y ngẩng đầu định mắng to ai ngờ trước mặt là một người phụ nữ làm mắt người ta sáng rực lên, đi cùng không ngờ là trưởng ban tuyên giáo thị ủy Mã Xuân Sinh. Tả Hòa Sinh đổi mặt rất nhanh, tươi cười nói:
- Trưởng ban Mã, vừa nãy tôi không va vào ngài chứ? Đều do tôi đi đứng không cẩn thận.
- Đây là chủ nhiệm Mai từ Bắc Kinh đến có việc muốn tìm Bí thư Vương, anh đưa chủ nhiệm Mai tới hộ tôi, tôi không vào đâu.
Mai Lộng Ảnh đưa ra ý kiến muốn gặp Vương Quốc Hoa, Mã Xuân Sinh lại cho rằng Mai Lộng Ảnh không chừng đến đây là do Vương Quốc Hoa nhờ quan hệ mà đưa xuống được. Nguyên nhân là do Vương Quốc Hoa không nói rõ, Mã Xuân Sinh sau khi gặp Mai Lộng Ảnh và thỏa thuận khá thành công, y càng xác định đây là do Vương Quốc Hoa tác động. Nếu không người của Cctv sao tự tìm tới cửa, không hợp lẽ thường.
Thêm vào đó là sắc đẹp của Mai Lộng Ảnh làm Mã Xuân Sinh không khỏi có vài suy nghĩ. Nói tóm lại Mã Xuân Sinh không muốn đi làm bóng đèn.
Vương Quốc Hoa nằm trên ghế nghỉ ngơi. Ân Châu lúc này không rõ ràng, vết xe đổ của Cao Nguyên còn đó, hắn phải cẩn thận, phải suy nghĩ tránh rơi vào cạm bẫy của đối phương.
Cốc cốc, tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ làm người ta khó chịu, Vương Quốc Hoa ngồi dậy nói:
- Vào đi.
Cửa mở ra, Vương Quốc Hoa trừng mắt nhìn không ngờ gặp phải cặp mắt ra vẻ vô tội của Mai Lộng Ảnh.
- Sao cô lại tới đây?
Vẻ mặt Vương Quốc Hoa thay đổi khá nhanh, cười cười đứng lên nhìn thoáng qua Tả Hòa Sinh. Tả Hòa Sinh hiểu ý vội vàng lui ra, thuận tay còn đóng cửa lại.
- Mọi việc đã thỏa thuận xong, tôi đến chào tạm biệt anh.
Mai Lộng Ảnh nói xong rất tự nhiên ngồi xuống, thuận tay còn lấy bao thuốc dành cho nữ ra, cô nhìn Vương Quốc Hoa hỏi:
- Không sao chứ?
Vương Quốc Hoa nhếch miệng chỉ thuốc trên bàn.
- Cô nói xem?
Mai Lộng Ảnh cười cười châm thuốc rồi nhìn hắn.
- Anh nhìn qua rất mệt mỏi.
Vương Quốc Hoa lúc này vừa lúc đánh giá Mai Lộng Ảnh, ánh mắt hai người đụng vào nhau. Đêm nay Mai Lộng Ảnh rất chú ý ăn mặc, trang điểm nhẹ, lông mi được vốt lên, lông mi rất dài. Vương Quốc Hoa giành thắng lợi trong cuộc đối mắt, Mai Lộng Ảnh vô thức né tránh ánh mắt mang tính xâm lược, coi nhẹ của hắn. Ánh mắt đó không lễ phép nhìn xuống bộ ngực để khá thấp dưới chiếc váy màu trắng. Lúc Mai Lộng Ảnh ngồi chỉ có thể che khuất nửa phần chân, chân không đi tất, cả cặp chân trắng nõn theo bản năng khép lại chỉ lộ ra một khe hở rất nhỏ.
Mai Lộng Ảnh không khỏi tức giận thì Vương Quốc Hoa dời mắt đi, hắn cười cười trông càng ghê tởm đáng ghét hơn nữa.
- Họp cả ngày ngồi đau lưng, cô nói có mệt không? Cô nếu không tới tôi còn định đi xông hơi, mát xa nữa đó.
- Tôi có một người bạn mở câu lạc bộ suối nước nóng ở quận Từ Sơn, mấy hôm nữa sẽ khai trương, có muốn tới đó không?
Mai Lộng Ảnh không hiểu sao mình lại nói ra câu này, nói xong lại khá hối hận.
- quận Từ Sơn? Cô sao lại có bạn ở đó?
Vương Quốc Hoa không khỏi sinh ra một tia cảnh giác, Mai Lộng Ảnh này không phải có ý đồ gì đó chứ?
Mai Lộng Ảnh thoáng cái là biết Vương Quốc Hoa lo gì, cô nở nụ cười đầy khinh thường nói:
- Anh chẳng qua chỉ là cán bộ cấp sở, chuyện tôi muốn nhờ thì anh cũng không giúp được.
Câu này mang theo chút tức tối, thực ra Mai Lộng Ảnh cũng có thể giải thích một chút nhưng cô không thèm.
- Ừ, vậy đi một chuyến.
Vương Quốc Hoa không ngờ nhận lời đứng lên làm Mai Lộng Ảnh không kịp có phản ứng. Khi Vương Quốc Hoa đã đứng ở trước mặt, Mai Lộng Ảnh có cảm giác khó chịu khi bị người nhìn từ trên xuống.
Mai Lộng Ảnh rất bị động đi theo ra ngoài. Vương Quốc Hoa lên xe BMW Hoàng Nhàn để lại, hắn còn lịch sử mở cửa sau xe nói:
- Xin mời.
Mai Lộng Ảnh có chút tức giận nhướng mắt nhìn ghế trên, tự mình còn mở cửa lên xe. Vương Quốc Hoa cười khổ một tiếng về vị trí. Lúc xe khởi động, Mai Lộng Ảnh lạnh lùng nói:
- Anh nhiều lúc rất đáng ghét.
Vương Quốc Hoa cười cười nhấn ga, xe BMW đi rất ổn định chạy ra khỏi cổng khách sạn.
Xe chưa được bao xa, Mai Lộng Ảnh lấy máy điện thoại nói chuyện vài câu. Gọi xong Mai Lộng Ảnh không biết sao lại khá chột dạ nhìn Vương Quốc Hoa đang chăm chú lái xe, thấy hắn thế cô lại tức, sao mình lại mời hắn chứ?
Vương Quốc Hoa mở đài, bên trong truyền đến giọng của người dẫn chương trình:
- Sau đây đài xin mời mọi người nghe một ca khúc khách sạn Gia Châu….
Trong xe rơi vào yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hát từ hệ thống âm thanh phát ra, cuối cùng bài hát đã kết thúc, Mai Lộng Ảnh đưa tay tắt. Cô nói:
- Ồn quá.
Hai người từng có khoảng cách rất gần nhưng bây giờ lại như đối mặt với bức tường thủy tinh vậy, cảm giác này làm Mai Lộng Ảnh thấy nôn nóng. Bài hát vừa nãy mặc dù không nghe rõ ca từ nhưng giai điệu đó càng dễ dàng làm người ta rối loạn.
Vương Quốc Hoa không nói gì tiếp tục lái xe, mãi đến khi trên đường xuất hiện biển báo rẽ, bên cạnh còn có một biển báo câu lạc bộ suối nước nóng Từ Thiện.
Bên dưới biển có một cô gái, thấy xe tới liền đi tới nhìn. Mai Lộng Ảnh hạ cửa sổ thò đầu ra vẫy vậy.
- Tiểu Anh, lên xe.
Cô gái Tiểu Anh trông khá xinh xắn, cô nhìn Vương Quốc Hoa rồi cười nói với Mai Lộng Ảnh:
- Bạn trai?
- Bà vẫn lắm chuyện như thế.
Mai Lộng Ảnh bất đắc dĩ nói.
Câu lạc bộ cách đường không xa, chỉ khoảng 500m, xe rất nhanh tới nơi.
- Trong số các chị em cùng phòng ký túc chúng ta chỉ còn mỗi bà là độc thân nhỉ?
Xuống xe hai người phụ nữ đi gần nhau nói chuyện, Vương Quốc Hoa đỗ xe xong bên trong có một người đàn ông đi ra, tên này không quá cao.
- Tiểu Anh, bạn em tới à?
Người đàn ông cười hỏi một câu, Vương Quốc Hoa vừa lúc xuống xe, y đi lên đưa tay ra.
- Tôi là Lưu Lập Quân – chồng Tiểu Anh, không biết anh tên gì?
- Vương Quốc Hoa, rất vui được gặp anh.
Vương Quốc Hoa bắt tay giới thiệu mình. Lưu Lập Quân nghe vậy cười nói:
- Tên hay, phó bí thư thị ủy mới đến ở thị xã Ân Châu chúng tôi cũng tên này.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra một chút, hắn cười ha hả coi như qua chuyện.
Mai Lộng Ảnh ở bên cười nói:
- Anh thấy hắn có gì là giống phó bí thư thị ủy chứ?
Tiểu Anh cười nói:
- Còn trẻ một chút, nếu là phó bí thư thị ủy thì tốt quá.
Cũng may hai vợ chồng Lưu Lập Quân không dây dưa ở việc này. Vừa đi vào, Lưu Lập Quân vừa giới thiệu.
- Câu lạc bộ chúng tôi mới chỉ mở ra với đàn ông, bên phía phụ nữ còn mất thêm một thời gian nữa mới có thể kinh doanh.
Mai Lộng Ảnh chưa mở miệng nói, Tiểu Anh đã đưa tay véo eo chồng, sau đó nói:
- Anh toàn nói nhiều.
Vẻ mặt chính là ám chỉ hai người Vương Quốc Hoa, Mai Lộng Ảnh có quan hệ không bình thường, không phải ngại.
Vương Quốc Hoa và Mai Lộng Ảnh cũng không có động lực, lý do gì để giải thích.
Đoàn người rất nhanh dừng trước một suối nước nóng lộ một nửa ở ên ngoài, bên trên là một mái vòm, xung quanh có bức tường thủy tinh cao nửa người che gió, cũng có thể ngăn tầm nhìn.
Nơi này không quá rộng có lẽ chỉ có thể chứa hai người.
- Ở đây đi, Tiểu Anh dẫn hai người đi thay quần áo.
Lưu Lập Quân nói.
Phòng thay đồ ở bên cạnh, thực tế chỉ có một chiếc khăn lông. Vương Quốc Hoa không dám cởi sạch, mặc quần đùi quấn khăn đi ra, ra tới suối nước nóng thì không có ai khác. Hắn xuống nước mới chú ý ở đây chỉ có hai chỗ ngồi, Vương Quốc Hoa khẽ nhíu mày ngồi xuống ngâm mình trong suối nước nóng. Hắn nhắm mắt lại thoải mái tận hưởng.
Mai Lộng Ảnh đang thay quần áo, Tiểu Anh đứng bên ngoài khoanh tay cười nói:
- Tiểu Mai, người đàn ông kia làm gì thế?
Mai Lộng Ảnh đang không biết mình nên mặc như thế nào, cô cứ thế nhìn mình qua gương. Cô thuận miệng nói:
- Hắn làm trong nhà nước, một tên quan liêu.
- Tôi thấy cũng giống.
Mai Lộng Ảnh thầm nghĩ có nên để Tiểu Anh biết hắn làm chức vụ gì không? Mai Lộng Ảnh có chút thất thần quấn khăn tắm mở cửa đi ra, cô gặp ngay ánh mắt của Tiểu Anh, Mai Lộng Ảnh chỉ có thể ra vẻ thản nhiên.
- Chậc chậc, làn da của bà giống như là mặc sa tanh Tô Châu vậy, sáng bóng.
Tiểu Anh khen một câu, ánh mắt nhìn lên vai Mai Lộng Ảnh đầy hâm mộ.
- Vậy ư? Đáng tiếc có người không thấy.
Mai Lộng Ảnh thầm nói như vậy.
Nghe thấy có tiếng người xuống nước, Vương Quốc Hoa không mở mắt ra. Chủ yếu do chỉ có hai chỗ nằm làm hắn có chút xấu hổ, giống như chỉ cần thoáng động là chạm nhau. Chỉ đến khi bên cạnh có động tĩnh Vương Quốc Hoa mới mở mắt.
Trên đỉnh mái vòm có một bóng đèn nhỏ chiếu vào bờ vai trần của Mai Lộng Ảnh như chiếu lên bạch ngọc, Vương Quốc Hoa nhìn đến ngẩn ngơ. Trong làn sương khói mờ ờ, Mai Lộng Ảnh nhắm mắt thì thào.
- Vương Quốc Hoa, anh biết không, lần đầu tiên thấy anh tôi đã thấy chúng ta biết nhau từ rất lâu rồi.
Lời này không tạo được gợn sóng trong lòng Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa không phải cho rằng như vậy mà là đã trải qua.
- Anh không thấy kỳ quái sao?
Mai Lộng Ảnh mở mắt kinh ngạc nhìn vẻ mặt đầy bình tĩnh của Vương Quốc Hoa.
- Tại sao tôi phải thấy kỳ quái, có người dù suốt ngày ở cạnh nhau mà không có bất cứ cảm giác gì, có người chỉ gặp mặt một lần liền thấy như bạn bè quen biết lâu năm, đây có thể nói là duyên phận. Giữa cô và tôi có lẽ cũng là duyên phận.
Vương Quốc Hoa giải thích một cách rất có văn nghệ, mặc dù miễn cưỡng một chút nhưng có thể chấp nhận.
Suối nước nóng làm da dẻ nóng lên. Hai từ duyên phận làm tim Mai Lộng Ảnh đập mạnh, vấn đề là hắn đã có vợ. Mai Lộng Ảnh lại thấy mâu thuẫn, cô đâu biết hắn rất quen thuộc với mọi thứ về mình.
Hai người ngồi cạnh nhau, vai khó tránh khỏi có tiếp xúc. Mỗi lần tiếp xúc lơ đãng đó, Mai Lộng Ảnh lại run lên. Lúc trước ở lớp nghiên cứu sinh, hai người từng sóng vai đi dưới tán cây cảnh đó vô thức lại hiện ra trong đầu cô.
- Cái này, anh nói thật xem đã từng thích tôi bao giờ chưa?
Câu nói không biết sao lại xuất hiện, nói xong Mai Lộng Ảnh không nhịn được đưa tay bịt miệng, mắt ở to vừa lúc Vương Quốc Hoa đang trợn mắt, mắt hai người lại nhìn chằm chằm vào nhau.
Xung quanh khá tối, bóng đèn duy nhất lúc này cũng đột nhiên tắt. A, bóng tối chợt ập đến khiến Mai Lộng Ảnh sợ hãi, cô kêu lên vô thức lao tới trước.
Thân hình quen thuộc mang theo mùi hương lao vào lòng, Vương Quốc Hoa theo bản năng mở tay ra ôm eo cô. Người Mai Lộng Ảnh mềm nhũn lại vô lực đặt tay lên vai hắn, dán người lên thêm.
Sự ướt át lan tràn trong bóng đêm, tiếp xúc da thịt khiến tim Mai Lộng Ảnh đập mạnh như thỏ bị chim ưng đuổi, lại như đang lao vụt với tốc độ cao. “Ôi” sau một tiếng thở dài, Mai Lộng Ảnh không dãy dụa mà hai tay vẫn ôm lấy cổ hắn, mặt dán vào ngực hắn.
- Đây có coi là kiếp trước em nợ anh không?
Mai Lộng Ảnh đưa ra một câu hỏi mà không ai có thể có câu trả lời thuyết phục, có đôi khi có lẽ cô chỉ muốn thuyết phục chính mình.
- Tiểu Mai, bà không sao chứ? Bên cung ứng điện đáng chết không ngờ lại cắt điện, thằng chó kia chứ.
Tiểu Anh rất tức giận chửi, cô cầm đèn pin đi tới từ xa đã gọi.
- Tôi không sao, ngâm thêm lát nữa, bà làm việc của mình đi.
Mai Lộng Ảnh từ trong mơ hồ tỉnh lại, cô nói một câu sau đó vô thức muốn tránh nhưng không ngờ Vương Quốc Hoa ở đối diện đưa tay ra khẽ nhấc mông cô, Mai Lộng Ảnh hoàn toàn ngã vào trong lòng hắn.
- Dù như thế nào cũng phải có kết thúc.
Vương Quốc Hoa thầm nghĩ như vậy kiếp trước cũng tốt kiếp này cũng được, kiếp trước Mai Lộng Ảnh hoàn toàn không bị hắn ảnh hưởng, kiếp này nhấm nháp cảm giác bị nằm trong tay người khác không phải tốt hơn sao? Suy nghĩ vừa xuất hiện làm Vương Quốc Hoa không thể kiềm hãm muốn ôm lấy, muốn chiếm lấy đối phương.
- Ồ, tôi đi tìm nến.
Tiểu Anh biến mất, Mai Lộng Ảnh cố tránh nhưng cuối cùng dừng động tác do thái độ của Vương Quốc Hoa rất kiên quyết, bàn tay đặt lên đùi khiến cô mất ý chí.
Vương Quốc Hoa rất quen thuộc cơ thể của Mai Lộng Ảnh, hắn biết điểm mẫn cảm của cô. Hắn khẽ vuốt ve đã làm Mai Lộng Ảnh bay lên may, tâm trạng từ chống cự đến nghênh hợp, cô cũng vô thức mở hai chân ra.
Dưới khăn tắm không có gì, Mai Lộng Ảnh biết nhưng không suy nghĩ được nhiều nữa. Cô lúc này như con thiêu thân thấy lửa lao tới.
Để cho hắn biến từ tư thế ngồi biến mình lên đùi, chỗ mềm mại nhất, bí ẩn nhất chạm vào điểm cứng rắn kia, một cảm giác như bị kích điện nhanh chóng tản ra, Mai Lộng Ảnh rơi vào e lệ và si mê. Cả người cô đầu tiên là cứng ngắc rồi rất nhanh như ngâm mình trong hồ nước để mặc người ta muốn làm gì thì làm.
Mai Lộng Ảnh không phải cô gái mới lớn, hoàn toàn biết tiếp xúc như thế nào có nghĩa gì nữa. Vấn đề là Mai Lộng Ảnh cảm thấy mình như con chuột đói thấy miếng mật, biết mật có độc nhưng vẫn muốn ăn muốn uống.
Cảm giác bị điện giật kích thích này làm người ta xấu hổ, làm người ta muốn chạy nhưng lại khó có thể chống cự.
Được, đây là mình bị ép buộc. Mai Lộng Ảnh cứ như vậy thuyết phục mình, cô buông xuôi tia rụt rè cuối cùng, ngồi xuống, cơ thể hai người hoàn thành tiếp xúc.
Mai Lộng Ảnh luôn sợ tối nhưng lần này lại thấy bóng tối đáng yêu, tay đưa ra không thấy năm ngón, bóng tối có thể che tất cả, cũng làm cô dám theo đuổi cảm giác kia. Bao năm qua ngoài lúc tắm chạm vào, Mai Lộng Ảnh chưa bao giờ chủ động chạm vào đó, dù là là tay của mình.
Bây giờ không phải là tay, chỉ là từ đầu cô ôm hắn không động, sau đó từ từ lắc lư thân hình, cảm giác dùng sức ở eo làm tim cô muốn nhảy ra khỏi ngực. Mặc dù là tối đen nhưng Mai Lộng Ảnh cũng không dám mở mắt, cô như con đà điểu vùi đầu trong gió cát sa mạc, cô vùi đầu chôn sâu vào ngực hắn.
Ngôn ngữ là thừa thãi vào lúc này, bàn tay bên hông như có ma lực, mỗi lần hoạt động đều có thể mang lại cho cô cảm giác hoàn toàn mới lạ.
Bóng tối hình thành ăn ý, một người chỉ dùng tay khẽ vuốt ve, mũi phun ra làn hơi nóng đã khơi mào dục niệm của đối phương, người kia thì xấu hổ lắc lư, sợ, lại … đủ loại tâm trạng đan xen vào nhau.
Nhìn Vương Quốc Hoa một lát, Hứa Nam Hạ đột nhiên cười nói:
- Cháu muốn biết vừa nãy Diệp Sam đã nói chuyện gì với chú không?
Vương Quốc Hoa thoáng hiện một tia giật mình, Hứa Nam Hạ gật đầu hài lòng, phản ứng này là rất bình thường.
- Cái này cháu chắc không cần biết.
Vương Quốc Hoa nói xong lại nói tiếp:
- Cháu dù muốn biết nhưng có lẽ biết nhiều cũng sẽ không tốt.
Hứa Nam Hạ nghe xong không khỏi ngửa mặt cười ha hả vài tiếng:
- Thằng ranh láu cá này, câu cuối cùng mới là thật lòng. Rảnh thì đến nhà chơi, Du di không ngừng nhắc đến cháu đó.
- Chú không cho cháu bữa ăn sao?
Vương Quốc Hoa cười hì hì đáp lại. Trước mặt Hứa Nam Hạ có ai dá nói như vậy. Đúng là vì không có nên Vương Quốc Hoa mới có vẻ đặc biệt. Hứa Nam Hạ cũng không để ý cái này, thậm chí còn thấy đó là cảm giác thân thiết. Hứa Nam Hạ tuy nhìn qua không dễ gần nhưng ông cuối cùng cũng là người. Dưới vẻ mặt uy nghiêm của một bí thư tỉnh ủy thì cũng là một trái tim đầy tình cảm.
- Cháu còn lo không có chỗ ăn sao? Mau cút đừng có mà nói này kia trước mặt chú.
Hứa Nam Hạ nói xong không nhịn được cười, thái độ của Vương Quốc Hoa đúng như là của con cháu. Trong số cấp dưới của ông cũng chỉ có mình Vương Quốc Hoa là được vậy.
Vương Quốc Hoa ra ngoài, Lý Cư Bằng rất nhiệt tình đưa ra tới tận cổng làm không ít người thấy. Lý Cư Bằng còn cười nói:
- Quốc Hoa đi thong thả.
Một loạt ánh mắt hâm mộ và ghen ghét nhìn tới, Vương Quốc Hoa cũng biết Lý Cư Bằng làm thế là do có chỉ thị. Nói cách khác bây giờ Vương Quốc Hoa bị một vài người nhìn chằm chằm vào, động tác vừa rồi của Hứa Nam Hạ gọi hắn đến lúc Diệp Sam đang có mặt, sau đó để Lý Cư Bằng đưa ra là để người ta biết.
Buổi chiều Hứa Nam Hạ không tham gia hội nghị, đổi thành chủ tịch tỉnh Đoạn Phong phát biểu trọng điểm nhấn mạnh liêm chính. Hôm sau tiếp tục hội nghị do Diệp Sam phát biểu, Diệp Sam nói cả ngày.
Cầm một tập bản thảo dày, Vương Quốc Hoa cuối cùng đã họp xong. Tuy họp chỉ ngồi nghe, nghe vào được bao lâu không quan trọng nhưng anh phải ngồi.
Lại một tối mùa hè đã đến, người cũng vì trời tối mà ra đường đông hơn. Trong số đó ra đông nhất thường là các cô gái, những bộ độ ngắn, mỏng manh không phải là thứ hiếm gặp trên đường.
Mùa hè làm người ta xao động, đêm lại làm người ta muốn hành động nhiều hơn.
Khu phố ăn uống bình dân vẫn náo nhiệt như vậy, người qua lại rất đông. Vương Quốc Hoa tìm một bàn ven đường ngồi xuống như nhớ lại những năm tháng ngồi ven đường nhìn các cô gái vểnh mông, ưỡn ngực lượn lờ qua đường.
Trụ sở đồn công an đầu đường vẫn sáng đèn, còn có cả người ngồi trong đó, có lẽ nơi này là trọng điểm bảo vệ. Vương Quốc Hoa cười cười gọi Giang Triều Sinh tính tiền rồi về.
Lúc ăn Giang Triều Sinh đã báo cáo qua lịch trình. 10h sáng tiến hành hội nghị cuối năm lãnh đạo chủ yếu các cơ quan toàn thị xã, chuyển đạt tinh thần của tỉnh ủy. Hội nghị này kéo dài một ngày. Vương Quốc Hoa ừ một tiếng không nói gì. Tuy không thích tham gia hội nghị, không thích nói suông nhưng quy định vẫn phải tuân theo, Vương Quốc Hoa dù làm bí thư có thể không tham gia hội nghị này nhưng nhất định sẽ truyền tới tai lãnh đạo tỉnh ủy, nói gì đồng chí Vương Quốc Hoa có thái độ không quy củ, không coi trọng chỉ thị tinh thần của tỉnh ủy…
Tham gia hội nghị một ngày tốn bao nước miếng, mông ê ẩm, nhìn một loạt người ngồi dưới ai mà hăng hái được. Vương Quốc Hoa không quan trọng xem một quan chức nói gì, quan trọng chính là xem hắn làm được gì. Một ngày cuối cùng đã qua, Vương Quốc Hoa về đến khách sạn mà người mệt mỏi rã rời, lúc này có người đến đấm bóp cho thì quá tốt.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu bên ngoài đã có người gõ cửa, Vương Quốc Hoa nói:
- Vào đi.
Tả Hòa Sinh đẩy cửa tiến vào, cười khom lưng báo cáo:
- Bí thư, tôi thấy ngày khá mệt, phòng xông hơi dưới lầu tôi có thể bảo người rời đi.
Tả Hòa Sinh này rất có ánh mắt. Theo Vương Quốc Hoa thấy đó là kẻ tiểu nhân nhưng bên cạnh lãnh đạo không thể không có những kẻ như vậy.
Vương Quốc Hoa không nói mà chỉ nhìn Tả Hòa Sinh, tim Tả Hòa Sinh đập mạnh không phải là mình nịnh bợ lại bị đá vào mặt đấy chứ? Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Không cần, anh đi làm việc của mình đi.
Tả Hòa Sinh buồn bực lui ra, lãnh đạo vừa nãy không có vẻ tức chẳng lẽ vừa nãy mình nói gì không ổn. Y đang suy nghĩ nên cúi đầu mà đi, thiếu chút nữa va vào người. Y ngẩng đầu định mắng to ai ngờ trước mặt là một người phụ nữ làm mắt người ta sáng rực lên, đi cùng không ngờ là trưởng ban tuyên giáo thị ủy Mã Xuân Sinh. Tả Hòa Sinh đổi mặt rất nhanh, tươi cười nói:
- Trưởng ban Mã, vừa nãy tôi không va vào ngài chứ? Đều do tôi đi đứng không cẩn thận.
- Đây là chủ nhiệm Mai từ Bắc Kinh đến có việc muốn tìm Bí thư Vương, anh đưa chủ nhiệm Mai tới hộ tôi, tôi không vào đâu.
Mai Lộng Ảnh đưa ra ý kiến muốn gặp Vương Quốc Hoa, Mã Xuân Sinh lại cho rằng Mai Lộng Ảnh không chừng đến đây là do Vương Quốc Hoa nhờ quan hệ mà đưa xuống được. Nguyên nhân là do Vương Quốc Hoa không nói rõ, Mã Xuân Sinh sau khi gặp Mai Lộng Ảnh và thỏa thuận khá thành công, y càng xác định đây là do Vương Quốc Hoa tác động. Nếu không người của Cctv sao tự tìm tới cửa, không hợp lẽ thường.
Thêm vào đó là sắc đẹp của Mai Lộng Ảnh làm Mã Xuân Sinh không khỏi có vài suy nghĩ. Nói tóm lại Mã Xuân Sinh không muốn đi làm bóng đèn.
Vương Quốc Hoa nằm trên ghế nghỉ ngơi. Ân Châu lúc này không rõ ràng, vết xe đổ của Cao Nguyên còn đó, hắn phải cẩn thận, phải suy nghĩ tránh rơi vào cạm bẫy của đối phương.
Cốc cốc, tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ làm người ta khó chịu, Vương Quốc Hoa ngồi dậy nói:
- Vào đi.
Cửa mở ra, Vương Quốc Hoa trừng mắt nhìn không ngờ gặp phải cặp mắt ra vẻ vô tội của Mai Lộng Ảnh.
- Sao cô lại tới đây?
Vẻ mặt Vương Quốc Hoa thay đổi khá nhanh, cười cười đứng lên nhìn thoáng qua Tả Hòa Sinh. Tả Hòa Sinh hiểu ý vội vàng lui ra, thuận tay còn đóng cửa lại.
- Mọi việc đã thỏa thuận xong, tôi đến chào tạm biệt anh.
Mai Lộng Ảnh nói xong rất tự nhiên ngồi xuống, thuận tay còn lấy bao thuốc dành cho nữ ra, cô nhìn Vương Quốc Hoa hỏi:
- Không sao chứ?
Vương Quốc Hoa nhếch miệng chỉ thuốc trên bàn.
- Cô nói xem?
Mai Lộng Ảnh cười cười châm thuốc rồi nhìn hắn.
- Anh nhìn qua rất mệt mỏi.
Vương Quốc Hoa lúc này vừa lúc đánh giá Mai Lộng Ảnh, ánh mắt hai người đụng vào nhau. Đêm nay Mai Lộng Ảnh rất chú ý ăn mặc, trang điểm nhẹ, lông mi được vốt lên, lông mi rất dài. Vương Quốc Hoa giành thắng lợi trong cuộc đối mắt, Mai Lộng Ảnh vô thức né tránh ánh mắt mang tính xâm lược, coi nhẹ của hắn. Ánh mắt đó không lễ phép nhìn xuống bộ ngực để khá thấp dưới chiếc váy màu trắng. Lúc Mai Lộng Ảnh ngồi chỉ có thể che khuất nửa phần chân, chân không đi tất, cả cặp chân trắng nõn theo bản năng khép lại chỉ lộ ra một khe hở rất nhỏ.
Mai Lộng Ảnh không khỏi tức giận thì Vương Quốc Hoa dời mắt đi, hắn cười cười trông càng ghê tởm đáng ghét hơn nữa.
- Họp cả ngày ngồi đau lưng, cô nói có mệt không? Cô nếu không tới tôi còn định đi xông hơi, mát xa nữa đó.
- Tôi có một người bạn mở câu lạc bộ suối nước nóng ở quận Từ Sơn, mấy hôm nữa sẽ khai trương, có muốn tới đó không?
Mai Lộng Ảnh không hiểu sao mình lại nói ra câu này, nói xong lại khá hối hận.
- quận Từ Sơn? Cô sao lại có bạn ở đó?
Vương Quốc Hoa không khỏi sinh ra một tia cảnh giác, Mai Lộng Ảnh này không phải có ý đồ gì đó chứ?
Mai Lộng Ảnh thoáng cái là biết Vương Quốc Hoa lo gì, cô nở nụ cười đầy khinh thường nói:
- Anh chẳng qua chỉ là cán bộ cấp sở, chuyện tôi muốn nhờ thì anh cũng không giúp được.
Câu này mang theo chút tức tối, thực ra Mai Lộng Ảnh cũng có thể giải thích một chút nhưng cô không thèm.
- Ừ, vậy đi một chuyến.
Vương Quốc Hoa không ngờ nhận lời đứng lên làm Mai Lộng Ảnh không kịp có phản ứng. Khi Vương Quốc Hoa đã đứng ở trước mặt, Mai Lộng Ảnh có cảm giác khó chịu khi bị người nhìn từ trên xuống.
Mai Lộng Ảnh rất bị động đi theo ra ngoài. Vương Quốc Hoa lên xe BMW Hoàng Nhàn để lại, hắn còn lịch sử mở cửa sau xe nói:
- Xin mời.
Mai Lộng Ảnh có chút tức giận nhướng mắt nhìn ghế trên, tự mình còn mở cửa lên xe. Vương Quốc Hoa cười khổ một tiếng về vị trí. Lúc xe khởi động, Mai Lộng Ảnh lạnh lùng nói:
- Anh nhiều lúc rất đáng ghét.
Vương Quốc Hoa cười cười nhấn ga, xe BMW đi rất ổn định chạy ra khỏi cổng khách sạn.
Xe chưa được bao xa, Mai Lộng Ảnh lấy máy điện thoại nói chuyện vài câu. Gọi xong Mai Lộng Ảnh không biết sao lại khá chột dạ nhìn Vương Quốc Hoa đang chăm chú lái xe, thấy hắn thế cô lại tức, sao mình lại mời hắn chứ?
Vương Quốc Hoa mở đài, bên trong truyền đến giọng của người dẫn chương trình:
- Sau đây đài xin mời mọi người nghe một ca khúc khách sạn Gia Châu….
Trong xe rơi vào yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hát từ hệ thống âm thanh phát ra, cuối cùng bài hát đã kết thúc, Mai Lộng Ảnh đưa tay tắt. Cô nói:
- Ồn quá.
Hai người từng có khoảng cách rất gần nhưng bây giờ lại như đối mặt với bức tường thủy tinh vậy, cảm giác này làm Mai Lộng Ảnh thấy nôn nóng. Bài hát vừa nãy mặc dù không nghe rõ ca từ nhưng giai điệu đó càng dễ dàng làm người ta rối loạn.
Vương Quốc Hoa không nói gì tiếp tục lái xe, mãi đến khi trên đường xuất hiện biển báo rẽ, bên cạnh còn có một biển báo câu lạc bộ suối nước nóng Từ Thiện.
Bên dưới biển có một cô gái, thấy xe tới liền đi tới nhìn. Mai Lộng Ảnh hạ cửa sổ thò đầu ra vẫy vậy.
- Tiểu Anh, lên xe.
Cô gái Tiểu Anh trông khá xinh xắn, cô nhìn Vương Quốc Hoa rồi cười nói với Mai Lộng Ảnh:
- Bạn trai?
- Bà vẫn lắm chuyện như thế.
Mai Lộng Ảnh bất đắc dĩ nói.
Câu lạc bộ cách đường không xa, chỉ khoảng 500m, xe rất nhanh tới nơi.
- Trong số các chị em cùng phòng ký túc chúng ta chỉ còn mỗi bà là độc thân nhỉ?
Xuống xe hai người phụ nữ đi gần nhau nói chuyện, Vương Quốc Hoa đỗ xe xong bên trong có một người đàn ông đi ra, tên này không quá cao.
- Tiểu Anh, bạn em tới à?
Người đàn ông cười hỏi một câu, Vương Quốc Hoa vừa lúc xuống xe, y đi lên đưa tay ra.
- Tôi là Lưu Lập Quân – chồng Tiểu Anh, không biết anh tên gì?
- Vương Quốc Hoa, rất vui được gặp anh.
Vương Quốc Hoa bắt tay giới thiệu mình. Lưu Lập Quân nghe vậy cười nói:
- Tên hay, phó bí thư thị ủy mới đến ở thị xã Ân Châu chúng tôi cũng tên này.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra một chút, hắn cười ha hả coi như qua chuyện.
Mai Lộng Ảnh ở bên cười nói:
- Anh thấy hắn có gì là giống phó bí thư thị ủy chứ?
Tiểu Anh cười nói:
- Còn trẻ một chút, nếu là phó bí thư thị ủy thì tốt quá.
Cũng may hai vợ chồng Lưu Lập Quân không dây dưa ở việc này. Vừa đi vào, Lưu Lập Quân vừa giới thiệu.
- Câu lạc bộ chúng tôi mới chỉ mở ra với đàn ông, bên phía phụ nữ còn mất thêm một thời gian nữa mới có thể kinh doanh.
Mai Lộng Ảnh chưa mở miệng nói, Tiểu Anh đã đưa tay véo eo chồng, sau đó nói:
- Anh toàn nói nhiều.
Vẻ mặt chính là ám chỉ hai người Vương Quốc Hoa, Mai Lộng Ảnh có quan hệ không bình thường, không phải ngại.
Vương Quốc Hoa và Mai Lộng Ảnh cũng không có động lực, lý do gì để giải thích.
Đoàn người rất nhanh dừng trước một suối nước nóng lộ một nửa ở ên ngoài, bên trên là một mái vòm, xung quanh có bức tường thủy tinh cao nửa người che gió, cũng có thể ngăn tầm nhìn.
Nơi này không quá rộng có lẽ chỉ có thể chứa hai người.
- Ở đây đi, Tiểu Anh dẫn hai người đi thay quần áo.
Lưu Lập Quân nói.
Phòng thay đồ ở bên cạnh, thực tế chỉ có một chiếc khăn lông. Vương Quốc Hoa không dám cởi sạch, mặc quần đùi quấn khăn đi ra, ra tới suối nước nóng thì không có ai khác. Hắn xuống nước mới chú ý ở đây chỉ có hai chỗ ngồi, Vương Quốc Hoa khẽ nhíu mày ngồi xuống ngâm mình trong suối nước nóng. Hắn nhắm mắt lại thoải mái tận hưởng.
Mai Lộng Ảnh đang thay quần áo, Tiểu Anh đứng bên ngoài khoanh tay cười nói:
- Tiểu Mai, người đàn ông kia làm gì thế?
Mai Lộng Ảnh đang không biết mình nên mặc như thế nào, cô cứ thế nhìn mình qua gương. Cô thuận miệng nói:
- Hắn làm trong nhà nước, một tên quan liêu.
- Tôi thấy cũng giống.
Mai Lộng Ảnh thầm nghĩ có nên để Tiểu Anh biết hắn làm chức vụ gì không? Mai Lộng Ảnh có chút thất thần quấn khăn tắm mở cửa đi ra, cô gặp ngay ánh mắt của Tiểu Anh, Mai Lộng Ảnh chỉ có thể ra vẻ thản nhiên.
- Chậc chậc, làn da của bà giống như là mặc sa tanh Tô Châu vậy, sáng bóng.
Tiểu Anh khen một câu, ánh mắt nhìn lên vai Mai Lộng Ảnh đầy hâm mộ.
- Vậy ư? Đáng tiếc có người không thấy.
Mai Lộng Ảnh thầm nói như vậy.
Nghe thấy có tiếng người xuống nước, Vương Quốc Hoa không mở mắt ra. Chủ yếu do chỉ có hai chỗ nằm làm hắn có chút xấu hổ, giống như chỉ cần thoáng động là chạm nhau. Chỉ đến khi bên cạnh có động tĩnh Vương Quốc Hoa mới mở mắt.
Trên đỉnh mái vòm có một bóng đèn nhỏ chiếu vào bờ vai trần của Mai Lộng Ảnh như chiếu lên bạch ngọc, Vương Quốc Hoa nhìn đến ngẩn ngơ. Trong làn sương khói mờ ờ, Mai Lộng Ảnh nhắm mắt thì thào.
- Vương Quốc Hoa, anh biết không, lần đầu tiên thấy anh tôi đã thấy chúng ta biết nhau từ rất lâu rồi.
Lời này không tạo được gợn sóng trong lòng Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa không phải cho rằng như vậy mà là đã trải qua.
- Anh không thấy kỳ quái sao?
Mai Lộng Ảnh mở mắt kinh ngạc nhìn vẻ mặt đầy bình tĩnh của Vương Quốc Hoa.
- Tại sao tôi phải thấy kỳ quái, có người dù suốt ngày ở cạnh nhau mà không có bất cứ cảm giác gì, có người chỉ gặp mặt một lần liền thấy như bạn bè quen biết lâu năm, đây có thể nói là duyên phận. Giữa cô và tôi có lẽ cũng là duyên phận.
Vương Quốc Hoa giải thích một cách rất có văn nghệ, mặc dù miễn cưỡng một chút nhưng có thể chấp nhận.
Suối nước nóng làm da dẻ nóng lên. Hai từ duyên phận làm tim Mai Lộng Ảnh đập mạnh, vấn đề là hắn đã có vợ. Mai Lộng Ảnh lại thấy mâu thuẫn, cô đâu biết hắn rất quen thuộc với mọi thứ về mình.
Hai người ngồi cạnh nhau, vai khó tránh khỏi có tiếp xúc. Mỗi lần tiếp xúc lơ đãng đó, Mai Lộng Ảnh lại run lên. Lúc trước ở lớp nghiên cứu sinh, hai người từng sóng vai đi dưới tán cây cảnh đó vô thức lại hiện ra trong đầu cô.
- Cái này, anh nói thật xem đã từng thích tôi bao giờ chưa?
Câu nói không biết sao lại xuất hiện, nói xong Mai Lộng Ảnh không nhịn được đưa tay bịt miệng, mắt ở to vừa lúc Vương Quốc Hoa đang trợn mắt, mắt hai người lại nhìn chằm chằm vào nhau.
Xung quanh khá tối, bóng đèn duy nhất lúc này cũng đột nhiên tắt. A, bóng tối chợt ập đến khiến Mai Lộng Ảnh sợ hãi, cô kêu lên vô thức lao tới trước.
Thân hình quen thuộc mang theo mùi hương lao vào lòng, Vương Quốc Hoa theo bản năng mở tay ra ôm eo cô. Người Mai Lộng Ảnh mềm nhũn lại vô lực đặt tay lên vai hắn, dán người lên thêm.
Sự ướt át lan tràn trong bóng đêm, tiếp xúc da thịt khiến tim Mai Lộng Ảnh đập mạnh như thỏ bị chim ưng đuổi, lại như đang lao vụt với tốc độ cao. “Ôi” sau một tiếng thở dài, Mai Lộng Ảnh không dãy dụa mà hai tay vẫn ôm lấy cổ hắn, mặt dán vào ngực hắn.
- Đây có coi là kiếp trước em nợ anh không?
Mai Lộng Ảnh đưa ra một câu hỏi mà không ai có thể có câu trả lời thuyết phục, có đôi khi có lẽ cô chỉ muốn thuyết phục chính mình.
- Tiểu Mai, bà không sao chứ? Bên cung ứng điện đáng chết không ngờ lại cắt điện, thằng chó kia chứ.
Tiểu Anh rất tức giận chửi, cô cầm đèn pin đi tới từ xa đã gọi.
- Tôi không sao, ngâm thêm lát nữa, bà làm việc của mình đi.
Mai Lộng Ảnh từ trong mơ hồ tỉnh lại, cô nói một câu sau đó vô thức muốn tránh nhưng không ngờ Vương Quốc Hoa ở đối diện đưa tay ra khẽ nhấc mông cô, Mai Lộng Ảnh hoàn toàn ngã vào trong lòng hắn.
- Dù như thế nào cũng phải có kết thúc.
Vương Quốc Hoa thầm nghĩ như vậy kiếp trước cũng tốt kiếp này cũng được, kiếp trước Mai Lộng Ảnh hoàn toàn không bị hắn ảnh hưởng, kiếp này nhấm nháp cảm giác bị nằm trong tay người khác không phải tốt hơn sao? Suy nghĩ vừa xuất hiện làm Vương Quốc Hoa không thể kiềm hãm muốn ôm lấy, muốn chiếm lấy đối phương.
- Ồ, tôi đi tìm nến.
Tiểu Anh biến mất, Mai Lộng Ảnh cố tránh nhưng cuối cùng dừng động tác do thái độ của Vương Quốc Hoa rất kiên quyết, bàn tay đặt lên đùi khiến cô mất ý chí.
Vương Quốc Hoa rất quen thuộc cơ thể của Mai Lộng Ảnh, hắn biết điểm mẫn cảm của cô. Hắn khẽ vuốt ve đã làm Mai Lộng Ảnh bay lên may, tâm trạng từ chống cự đến nghênh hợp, cô cũng vô thức mở hai chân ra.
Dưới khăn tắm không có gì, Mai Lộng Ảnh biết nhưng không suy nghĩ được nhiều nữa. Cô lúc này như con thiêu thân thấy lửa lao tới.
Để cho hắn biến từ tư thế ngồi biến mình lên đùi, chỗ mềm mại nhất, bí ẩn nhất chạm vào điểm cứng rắn kia, một cảm giác như bị kích điện nhanh chóng tản ra, Mai Lộng Ảnh rơi vào e lệ và si mê. Cả người cô đầu tiên là cứng ngắc rồi rất nhanh như ngâm mình trong hồ nước để mặc người ta muốn làm gì thì làm.
Mai Lộng Ảnh không phải cô gái mới lớn, hoàn toàn biết tiếp xúc như thế nào có nghĩa gì nữa. Vấn đề là Mai Lộng Ảnh cảm thấy mình như con chuột đói thấy miếng mật, biết mật có độc nhưng vẫn muốn ăn muốn uống.
Cảm giác bị điện giật kích thích này làm người ta xấu hổ, làm người ta muốn chạy nhưng lại khó có thể chống cự.
Được, đây là mình bị ép buộc. Mai Lộng Ảnh cứ như vậy thuyết phục mình, cô buông xuôi tia rụt rè cuối cùng, ngồi xuống, cơ thể hai người hoàn thành tiếp xúc.
Mai Lộng Ảnh luôn sợ tối nhưng lần này lại thấy bóng tối đáng yêu, tay đưa ra không thấy năm ngón, bóng tối có thể che tất cả, cũng làm cô dám theo đuổi cảm giác kia. Bao năm qua ngoài lúc tắm chạm vào, Mai Lộng Ảnh chưa bao giờ chủ động chạm vào đó, dù là là tay của mình.
Bây giờ không phải là tay, chỉ là từ đầu cô ôm hắn không động, sau đó từ từ lắc lư thân hình, cảm giác dùng sức ở eo làm tim cô muốn nhảy ra khỏi ngực. Mặc dù là tối đen nhưng Mai Lộng Ảnh cũng không dám mở mắt, cô như con đà điểu vùi đầu trong gió cát sa mạc, cô vùi đầu chôn sâu vào ngực hắn.
Ngôn ngữ là thừa thãi vào lúc này, bàn tay bên hông như có ma lực, mỗi lần hoạt động đều có thể mang lại cho cô cảm giác hoàn toàn mới lạ.
Bóng tối hình thành ăn ý, một người chỉ dùng tay khẽ vuốt ve, mũi phun ra làn hơi nóng đã khơi mào dục niệm của đối phương, người kia thì xấu hổ lắc lư, sợ, lại … đủ loại tâm trạng đan xen vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.