Phù Diêu

Chương 732: Sự cố ở Viện phúc lợi (1)

Đoạn Nhận Thiên Nhai

22/03/2013

- Lão Hướng vất vả rồi, tình hình bên dưới thế nào?

Vương Quốc Hoa đưa thuốc tới, cũng cầm bật lửa châm cho đối phương.

Hướng Cảnh Hoa nhìn thoáng qua Vu Á Lệ bên cạnh, ý là cô ả ở lại quận, các nơi báo về chẳng lẽ cô không báo cáo với bí thư?

- Bí thư Cảnh Hoa đi xuống nên hiểu rõ tình hình hơn, tôi nghĩ nên để bí thư báo cáo.

Vu Á Lệ khiêm tốn nói. Vương Quốc Hoa gật đầu hài lòng.

Hướng Cảnh Hoa nhìn Vương Quốc Hoa phát hiện đối phương đang chăm chú lắng nghe, y thoáng suy nghĩ rồi nói.

- Tình hình khá tốt, trận tuyết này thật ra là chuyện tốt với vụ mùa sang năm. Do thị ủy kịp thời chỉ thị, quận có động tác nhanh chóng nên hậu quả đến bây giờ là không quá lớn. Chẳng qua tuyết còn tiếp tục rơi nên quận cũng gặp nhiều vấn đề.

- Ừ, anh nói tiếp đi, có vấn đề và khó khăn gì cứ nói, tôi nếu đến chính là muốn giải quyết khó khăn giúp quận.

Vương Quốc Hoa lên tiếng, Hướng Cảnh Hoa gật đầu nói.

- Khó khăn khác đều dễ, trong quận có thể vượt qua. Mấu chốt là mười mấy công ty ở Khu khai phát quận, ngài cũng thấy nhà xưởng đang xây dựng, bây giờ có nhiều thiết bị đang để ở bến cảng Tân Thành, nhiều công ty theo kế hoạch là trước cuối năm sẽ đi vào sản xuất nhưng bây giờ tuyết rơi có lẽ sẽ chậm kế hoạch. Ngài có thể nghĩ biện pháp giúp các công ty này được không? Đường quốc lộ khó đi thì có thể chuyển thiết bị đến ga Thiết Châu, tuyết ngừng rơi là chúng tôi sẽ tổ chức phương tiện vận chuyển, tranh thủ lắp đặt để đi vào sản xuất trong năm.

Vương Quốc Hoa nở nụ cười, Hướng Cảnh Hoa đúng là biết chừng mực, không được thể rồi trèo lên đầu lên cổ người ta.

- Khó khăn này ư? Còn vấn đề gì khác không?

Vương Quốc Hoa vừa nói vừa nhìn Vu Á Lệ, Vu Á Lệ hiểu ý nói.

- Bí thư, nửa cuối năm nay quận đầu tư xây dựng cơ bản rất nhiều, tài chính gặp áp lực không nhỏ. Ngài biết đó, vì tranh thủ các công ty này đầu tư vào quận, chúng tôi đưa ra không ít điều kiện ưu đãi. Bên Khu khai phát đáng lẽ có nguồn thu lớn là chuyển nhượng đất nhưng quận lại có chính sách ưu đãi nên thu không được bao nhiêu. Hay là ngài nói chuyện với thị trưởng Hác một chút, thị xã cấp một khoản tiền, tôi và Bí thư Cảnh Hoa cam đoan số tiền này toàn bộ được dùng để xây dựng.

- Ha ha, Vu Á Lệ, chị đúng là không biết khách khí là gì. Trong túi thị trưởng Hác cũng không có bao tiền, các quận huyện bên dưới ai cũng nhìn vào.

Vương Quốc Hoa vui vẻ nói. Quận Đông Hợp đã chuẩn bị ứng phó trận bão tuyết này khá tốt.

- Chuyện bên đường sắt tôi bây giờ có thể nghĩ chút biện pháp, còn cấp tiền tôi chỉ có thể nhận lời đi nói giúp, còn được hay không thì lại khác.

Vương Quốc Hoa vừa nói vừa rút máy gọi điện cho Lục Vĩnh Hạo.

Lục Vĩnh Hạo đang họp, trận bão tuyết này cũng ảnh hưởng không nhỏ đến Tân Thành.

Nhận được điện của Vương Quốc Hoa, Lục Vĩnh Hạo dừng lại nói qua với mọi người rồi nói.

- Mọi người nói chuyện tiếp đi.

Vừa nói y đứng dậy ra ngoài nghe điện.

- Ừ, Quốc Hoa, có việc gì vậy?

Lục Vĩnh Hạo nói chuyện thế để kéo gần khoảng cách hai người. Ở tình huống bình thường thì hành vi này là không bình thường, vấn đề là Lục Vĩnh Hạo đã gặp qua nhiều điểm không bình thường của Vương Quốc Hoa nên như thế này mới là bình thường.



- Bí thư Lục, bên thị xã Thiết Châu có không ít công ty vận chuyển thiết bị qua cảng Tân Thành, bây giờ có tuyết nên không vận chuyển đi được, ngài có thể giúp để vận chuyển qua đường sắt không?

Vương Quốc Hoa nói khá tùy ý nhưng hai người Hướng Cảnh Hoa lại giật mình, bí thư Lục kia là ai nữa chứ? Bí thư Vương nói chuyện với thường vụ tỉnh ủy như vậy sao?

- Quốc Hoa, việc này khá phiền phức, đám người bên đường sắt khá tham, không dễ nói chuyện. Như vậy đi, tôi chỉ có thể đáp ứng một tháng có sáu mươi chuyến sang,nhiều hơn phải nghĩ biện pháp khác. Cứ như vậy đi, tôi còn đang họp. Thời tiết chết tiệt này mà bên ủy ban thành phố phản ứng quá chậm, Tân THành tổn thất không nhỏ.

Lục Vĩnh Hạo nói rất nhanh, cũng khá lớn tiếng khiến hai người Hướng Cảnh Hoa nghe được.

- Sao vậy, hai người làm gì thế?

Vương Quốc Hoa dập máy nhìn hai người Hướng Cảnh Hoa đang nhìn thẳng vào mình với vẻ mặt đầy ngạc nhiên, kính sợ, hắn có chút kinh ngạc.

- Bí thư đúng là bí thư, tuần trước tôi đến tìm lãnh đạo ga tàu muốn xin vài chuyến nhưng người ta không thèm gặp tôi.

Vu Á Lệ nói một câu như vẫn giận vì việc lần trước.

- Cái này có gì lạ, bọn họ độc quyền mà.

Vương Quốc Hoa nói cũng có chút buồn bực. Vương Quốc Hoa chẳng có ấn tượng tốt gì với bên đường sắt cả.

- Đúng thế, độc quyền tạo thành quyền lực.

- Được rồi, không nói cái này nữa. Lần này xuống, tôi rất hài lòng với công việc của quận Đông Hợp, nhất là bên Khu khai phát làm khá tốt. Công ty của Hồ Duyệt thì sau này hai vị giúp đỡ, quan tâm nhiều hơn. Công ty tư nhân địa phương muốn sinh tồn và phát triển là quá khó khăn. Sau này có công ty như vậy nữa tôi hy vọng quận ủy, ủy ban quận cần giúp đỡ nhiều. Các công ty này làm tốt, phát triển tốt thì địa phương cũng có lợi.

Vương Quốc Hoa rất khẳng định tổng kết, Vu Á Lệ khá vui vẻ nhưng Hướng Cảnh Hoa lại có vẻ là lạ nhưng y vẫn cười nói.

- Đây chủ yếu là do thị ủy có chỉ thị kịp thời.

- Tôi nói anh Hướng Cảnh Hoa, là công lao của mình thì phải nhận, không nên chụp mũ cho lãnh đạo.

Vương Quốc Hoa cười ha hả nói.

Lãnh đạo vui vẻ làm bên dưới cũng thấy nhẹ nhàng nhưng nụ cười trên mặt Hướng Cảnh Hoa vẫn đầy vẻ miễn cưỡng. Y tìm cớ vào toilet và gọi điện.

- Thằng ranh này gần đây mày không làm gì Hồ Duyệt chứ?

Hướng Cảnh Hoa biết con mình là người như thế nào nên vừa mở miệng đã nói như vậy. Hướng Đông Hải bên không ngừng thề thốt mới làm Hướng Cảnh Hoa thở dài một tiếng.

Ai ngờ vẻ mặt Hướng Đông Hải đang đầy lo lắng, hắn không dám nói thật.

- Không có gì là tốt nhất, tôi nói với anh, bí thư thị ủy rất quan tâm công ty của Hồ Duyệt, anh đừng có làm bậy nếu không cả nhà đều bị liên lụy đó.

Hướng Cảnh Hoa dặn xong dập máy, Hướng Đông Hải bên kia choáng váng, Hồ Duyệt nói gì với họ Vương kia? Nếu không bố mình sao phải gọi điện gấp như vậy? Con ả kia chẳng lẽ ngủ với họ Vương?

Mấy việc này Vương Quốc Hoa không biết, hắn cũng không cần biết. Chỉ cần tỏ vẻ chú ý đối với Hồ Duyệt một chút là đám người kia không dám chạm vào Hồ Duyệt nữa.

Buổi chiều Vương Quốc Hoa về thị xã. Lúc về trời đã dừng đổ tuyết. Hắn vừa về đến nội thành thì trời lại rơi tuyết.

Không về nhà, hắn trực tiếp đến thị ủy ai ngờ vừa mới xuống xe đã thấy Tiết Mỹ Liên đi lên chào hỏi.



- Bí thư, ngài coi như đã về, xảy ra chuyện lớn rồi.

Tiết Mỹ Liên vừa mở miệng đã nói như vậy không khỏi khiến Vương Quốc Hoa giật mình.

- Có chuyện gì?

Vương Quốc Hoa hỏi, Tiết Mỹ Liên quay đầu lại nhìn quanh không thấy có ai khác rồi mới nói.

- Bí thư, trận bão to tối qua làm không ít nhà ở Viện phúc lợi thị xã bị sập.

Vương Quốc Hoa nhíu mày vội vàng nói.

- Có ai bị thương vong không?

Tiết Mỹ Liên nói.

- Cái này không rõ, phó bí thư Mẫn sáng nay đã đến bệnh viện. Đúng rồi, chuyện này phó bí thư Mẫn đè xuống.

Vương Quốc Hoa khó hiểu hỏi.

- Ồ, vậy sao chị lại biết?

Tiết Mỹ Liên nói.

- Chồng tôi làm ở cục Dân chính, tối qua hắn trực ban, rạng sáng nay Viện phúc lợi gọi điện cho cục Dân chính. Chồng tôi đầu tiên báo cáo với cục trưởng, cục trưởng gọi cho phó bí thư Mẫn, lúc ấy chồng tôi ở bên. Báo cáo xong cục trưởng Lý Cao Minh dặn chồng tôi mấy lần không được truyền việc này ra ngoài.

Vương Quốc Hoa thoáng suy nghĩ một chút mới nói.

- Cô kết hôn lúc nào vậy? không phải nói lúc nào tiến hành thì mời tôi sao?

Tiết Mỹ Liên cười vui vẻ nói.

- Đã đăng ký kết hôn, cũng ở cùng nhau nhưng định sang xuân tiến hành. Bí thư, nhà hắn không tán thành chúng tôi kết hôn nên giờ vẫn phải thuê nhà.

- Ồ, chị bảo chồng đến đây một chuyến dẫn đường cho tôi tới Viện phúc lợi.

Vương Quốc Hoa dặn một tiếng, Tiết Mỹ Liên lập tức chạy sang bên gọi điện.

Vương Quốc Hoa vào văn phòng, Thang Tân Hoa cần áo ngoài cho hắn rồi mới nói.

- Bí thư, chuyện Tiết Mỹ Liên nói có lẽ không đơn giản.

- Còn cần cậu nói sao? Chẳng qua tôi không rõ tình hình bên Viện phúc lợi, tạm thời không nên kết luận, chờ người tới rồi nói. Đúng rồi, anh đi tìm hiểu tình hình, đặc biệt chú ý việc phát tiền bên cục Tài chính.

Vương Quốc Hoa không khó nghĩ được vấn đề tồn tại trong đây.

Tuổi và vẻ ngoài của Mao Vĩ có chênh lệch không nhỏ, y mới 35 tuổi mà đã có tóc bạc, dáng vẻ cũng không quá cao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phù Diêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook