Chương 17
Hắc Đê U
31/07/2017
Kể từ lúc bí mật bị phơi bày, Lý Phù Dung xem như đã cùng một thuyền với Tô Tuyết.
Tô Tuyết xấu, Lý Phù Dung cũng chẳng tốt, Tô Tuyết ngày sau huy hoàng thì những ngày an lành của Lý Phù Dung xem như bảo đảm.
Vì vậy, trông Tô Tuyết cứ bâng khuâng mãi không có lối thoát như vậy, Lý Phù Dung thấy không phải chuyện tốt nên lên tiếng nhắc nhở:
– Ngươi không có lỗi trong chuyện này nên không cần tự trách! Huống hồ, nếu hắn biết được ngươi ghen tuông như vậy, biết đâu lại còn mở tiệc ăn mừng nữa kìa!
Mặt Tô Tuyết liền đỏ.
– Nếu như ngươi sợ vị trí của mình bị dao động thì hãy củng cố nó đi, sinh một đứa bé!
Nếu Tô Tuyết thật có con, nhất định Lạc Quân đế sẽ rất vui vui mừng.
Nào ngờ, Tô Tuyết nghe thế liền tái mặt, giận dỗi nói:
– Không! A Tuyết sẽ không sinh! Bây giờ, A Tuyết sẽ không đứa bé!
Lý Phù Dung ngạc nhiên, không ngờ Tô Tuyết lại phản ứng mạnh như vậy. Nhìn vẻ mặt hối lỗi và đau khổ của Tô Tuyết lúc này Lý Phù Dung chợt ra một chuyện trong kiếp trước: Tô Tuyết đã từng mang thai!
Khi đấy, địa vị Tô Tuyết vẫn còn thấp, Lý Phù Dung khi ấy cũng chưa biết thân phận thật sự của Tô Tuyết.
Thời điểm ấy, trong cung liên tục có tới ba, bốn phi tử mang thai nên tin tức Tô Tuyết cũng mang thai liền bị hạ thấp xuống, không mấy người để ý. Giờ nghĩ lại, xem ra tình hình đó chắc hẳn là do Lạc Quân tạo ra để làm bình phong che giấu cho Tô Tuyết.
Hậu cung nhiều năm không tin mừng, trong một thời gian ngắn liên tục có người mang thai đã gây ra nhiều chuyện sóng gió, giương cung bạt kiếm khắp nơi. Kết cuộc trong lần chiến đó, người bị sẩy thai, người chết bất đắc kỳ tử… cuối cùng, chẳng một ai qua khỏi. Ngay cả Tô Tuyết nhỏ nhoi lúc đó cũng bị hạ độc thủ mất nửa cái mạng, tuy may mắn giữ được tính mạng nhưng đứa nhỏ đã không còn và Tô Tuyết từ đó không thể mang thai được nữa!
Sự tình rốt cuộc cũng khép lại, trở thành cấm kỵ không ai được nhắc tới nữa.
Sau này, Tô Tuyết lên làm Hoàng hậu, dù đã tĩnh dưỡng nhiều năm, tốn biết bao tài nguyên dị bảo nhưng vẫn không thể chữa được thân thể của nàng.
Nhớ tới kiếp trước Tô Tuyết ra đi rất sớm, một phần nguyên nhân có thể vì vậy mà ra.
Nghĩ thấu đáo, Lý Phù Dung liền hiểu được tâm tình của Tô Tuyết lúc này, biết tại sao Tô Tuyết lại cự tuyệt có con đến như vậy rồi.
Không đeo bám vấn đề này nữa, Lý Phù Dung nói:
– Dù ngươi không tin tưởng chính mình thì cũng phải tin tưởng hắn chứ! Hắn tuyệt đối không phải là người dễ dàng bị kẻ khác bày mưu, quyến rũ được!
Tô Tuyết vẫn nhôn nhao trong lòng, Lý Phù Dung liền nói nặng hơn:
– Ngươi nghi ngờ hắn chính là vũ nhục hắn!
Tô Tuyết sững sờ.
Tình yêu mà Lạc Quân đế dành cho nàng không phải mới ngày một ngày hai, hắn nặng tình với nàng như vậy, lo nghĩ cho nàng như vậy, thế mà, vì sự tự ti của mình mà mang lòng nghi ngờ hắn quả thật là rất tệ! Vô cùng tệ hại!
Tô Tuyết siết chặt hai nắm tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Lý Phù Dung nhàm chán.
Nghĩ ngợi xong, Tô Tuyết ngước mặt lên nhìn Lý Phù Dung, quyết tâm nói:
– Dung tỷ, ta đã hiểu rồi! Cám ơn tỷ đã nhắc nhở!
Nói xong, Tô Tuyết có vẻ muốn về gấp, Lý Phù Dung lần nữa căn dặn:
– Hãy tin tưởng hắn…
Lúc đó, Tô Tuyết đã nhìn Lý Phù Dung, nhẹ nhàng nở nụ cười kiên định.
– Tỷ, A Tuyết rõ ràng.
…
Chỉ là, mọi chuyện trên đời xảy ra không đúng như người mong ước.
Mấy hôm sau, một bạo tin như trời giáng bên tai lan truyền khắp hậu cung!
La Quốc cử công chúa, Chiêm Na Hoa sang hòa thân! Đức hoàng thượng đã phong nàng làm Chiêm Phi, tam phi hiện tăng thành tứ phi.
Không những vậy, sau bao năm, đức hoàng thượng rốt cuộc cũng đặt chân vào hậu cung! Nhưng Lạc Quân đế là tiến thẳng tới Hoan Hỷ Cung, tẩm điện của vị Chiêm Phi mới kia khiến bao nữ nhân tức xé nát khăn tay.
Ân sủng ấy dường như không dừng lại khi Lạc Quân đế giá đáo Hoan Hỷ Cung liên tục ba ngày.
Khi nghe tin tức này, Lý Phù Dung đã trầm mặc hồi lâu.
Rốt cuộc, Lạc Quân đế đang dự tính đều gì?
Tình tiết này ở kiếp trước không hề có, chẳng hiểu nguyên do vì sao kiếp này lại phát sinh!
– Rốt cuộc là sai ở điểm nào?
Lý Phù Dung nghĩ mãi không ra, đúng lúc Nhã Nhã vào châm trà, Lý Phù Dung đã lên tiếng vô thưởng vô phạt hỏi:
– Ngươi thấy bệ hạ là người như thế nào?
Nhã Nhã nghe thấy liền sợ hết hồn, kiểm tra xung quanh không có người mới thở ra một hơi. Nhã Nhã đã biết khắp nơi trong cung đều là kẻ gian, nếu để người ngoài xàm tấu tiểu thư nhà nàng đàm luận về bệ hạ thì lớn chuyện rồi.
– Tiểu thư, sao hôm nay người lại hỏi vấn đề này?
Không phải Lý Phù Dung đã xác định không dính dáng tới hoàng thượng, sống một đời ẩn dật an nhàn sao?
Lý Phù Dung bỏ qua những lo lắng của Nhã Nhã, đơn giản nói:
– Tò mò thôi!
Nhã Nhã thở dài một tiếng, thành thật nói:
– Tiểu thư, ai chẳng biết đức hoàng thượng là một minh quân hiếm có chứ. Kể từ lúc ngài lên ngôi, Nam Quốc thật sự đã biến đổi rất nhiều, dẹp yên ngoại loạn, mở kho lương thực cứu trợ, giảm thuế má, trao đất trồng trọt… mọi người có được cơm ăn áo mặc như bây giờ đều là nhờ vào thánh minh của đức hoàng thượng.
Lý Phù Dung chợt nhận ra điểm nào đấy, hỏi:
– Xem ra ngươi rất ngưỡng mộ hoàng đế?
Nhã Nhã khó hiểu, nói:
– Trên đời này có ai mà không ngưỡng mộ bệ hạ chứ! Có được một hiền quân như vậy là phúc của con dân Nam Quốc…
Đó là chưa kể ngài không trầm mê trong tư sắc, hậu cung còn ít tới đáng thương.
Xét cho cùng, nếu như không nghĩ liên quan tới lợi ích của Lý Phù Dung, thì Lạc Quân đế chính là hiện thân của thần linh cao thượng trong mắt Nhã Nhã.
Lý Phù Dung chợt vỡ lẽ:
– Thì ra là thế! Ta đã hiểu rồi!
Lý Phù Dung nói nửa chừng thì im bật, Nhã Nhã chẳng hiểu gì cả đành ngậm ngùi lui ra.
Còn lại một mình, Lý Phù Dung sắp xếp lại lập luận của mình.
Toàn bộ thành tựu hắn mất mười mấy năm trong kiếp trước mới làm xong vậy mà ở kiếp này, chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi đã đạt được! Bởi vì nàng đã biết trước nên không cảm thấy lạ nhưng đối với người khác, đó toàn bộ đều là kỳ tích, là thần tích khó mà tưởng tượng được, vô tiền khoáng hậu!
Lạc Quân đế kiếp trước đã làm hoàng đế tốt, kiếp này còn đi con đường tắt! Chẳng trách thanh danh Lạc Quân đế kiếp này lại nâng cao đến như thế!
Nhớ kiếp trước, Nam Quốc và Chiêm Quốc mãi sau này mới ký kết hòa bình với nhau, thế mà kiếp này còn trực tiếp đưa công chúa tới hòa thân đủ để hiểu Chiêm Quốc xem trọng và kiêng dè Lạc Quân đế đến mức nào rồi!
Chỉ là, không ngờ rằng Lạc Quân đế lại thu nhận Chiêm Na Hoa!
Đáng lẽ ra, với tính cách của hắn, với vị thế hiện tại, hắn vốn không cần thiết bắt buộc phải làm vậy! Rốt cuộc Lạc Quân đế đang mưu tính chuyện gì?
Tô Tuyết xấu, Lý Phù Dung cũng chẳng tốt, Tô Tuyết ngày sau huy hoàng thì những ngày an lành của Lý Phù Dung xem như bảo đảm.
Vì vậy, trông Tô Tuyết cứ bâng khuâng mãi không có lối thoát như vậy, Lý Phù Dung thấy không phải chuyện tốt nên lên tiếng nhắc nhở:
– Ngươi không có lỗi trong chuyện này nên không cần tự trách! Huống hồ, nếu hắn biết được ngươi ghen tuông như vậy, biết đâu lại còn mở tiệc ăn mừng nữa kìa!
Mặt Tô Tuyết liền đỏ.
– Nếu như ngươi sợ vị trí của mình bị dao động thì hãy củng cố nó đi, sinh một đứa bé!
Nếu Tô Tuyết thật có con, nhất định Lạc Quân đế sẽ rất vui vui mừng.
Nào ngờ, Tô Tuyết nghe thế liền tái mặt, giận dỗi nói:
– Không! A Tuyết sẽ không sinh! Bây giờ, A Tuyết sẽ không đứa bé!
Lý Phù Dung ngạc nhiên, không ngờ Tô Tuyết lại phản ứng mạnh như vậy. Nhìn vẻ mặt hối lỗi và đau khổ của Tô Tuyết lúc này Lý Phù Dung chợt ra một chuyện trong kiếp trước: Tô Tuyết đã từng mang thai!
Khi đấy, địa vị Tô Tuyết vẫn còn thấp, Lý Phù Dung khi ấy cũng chưa biết thân phận thật sự của Tô Tuyết.
Thời điểm ấy, trong cung liên tục có tới ba, bốn phi tử mang thai nên tin tức Tô Tuyết cũng mang thai liền bị hạ thấp xuống, không mấy người để ý. Giờ nghĩ lại, xem ra tình hình đó chắc hẳn là do Lạc Quân tạo ra để làm bình phong che giấu cho Tô Tuyết.
Hậu cung nhiều năm không tin mừng, trong một thời gian ngắn liên tục có người mang thai đã gây ra nhiều chuyện sóng gió, giương cung bạt kiếm khắp nơi. Kết cuộc trong lần chiến đó, người bị sẩy thai, người chết bất đắc kỳ tử… cuối cùng, chẳng một ai qua khỏi. Ngay cả Tô Tuyết nhỏ nhoi lúc đó cũng bị hạ độc thủ mất nửa cái mạng, tuy may mắn giữ được tính mạng nhưng đứa nhỏ đã không còn và Tô Tuyết từ đó không thể mang thai được nữa!
Sự tình rốt cuộc cũng khép lại, trở thành cấm kỵ không ai được nhắc tới nữa.
Sau này, Tô Tuyết lên làm Hoàng hậu, dù đã tĩnh dưỡng nhiều năm, tốn biết bao tài nguyên dị bảo nhưng vẫn không thể chữa được thân thể của nàng.
Nhớ tới kiếp trước Tô Tuyết ra đi rất sớm, một phần nguyên nhân có thể vì vậy mà ra.
Nghĩ thấu đáo, Lý Phù Dung liền hiểu được tâm tình của Tô Tuyết lúc này, biết tại sao Tô Tuyết lại cự tuyệt có con đến như vậy rồi.
Không đeo bám vấn đề này nữa, Lý Phù Dung nói:
– Dù ngươi không tin tưởng chính mình thì cũng phải tin tưởng hắn chứ! Hắn tuyệt đối không phải là người dễ dàng bị kẻ khác bày mưu, quyến rũ được!
Tô Tuyết vẫn nhôn nhao trong lòng, Lý Phù Dung liền nói nặng hơn:
– Ngươi nghi ngờ hắn chính là vũ nhục hắn!
Tô Tuyết sững sờ.
Tình yêu mà Lạc Quân đế dành cho nàng không phải mới ngày một ngày hai, hắn nặng tình với nàng như vậy, lo nghĩ cho nàng như vậy, thế mà, vì sự tự ti của mình mà mang lòng nghi ngờ hắn quả thật là rất tệ! Vô cùng tệ hại!
Tô Tuyết siết chặt hai nắm tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Lý Phù Dung nhàm chán.
Nghĩ ngợi xong, Tô Tuyết ngước mặt lên nhìn Lý Phù Dung, quyết tâm nói:
– Dung tỷ, ta đã hiểu rồi! Cám ơn tỷ đã nhắc nhở!
Nói xong, Tô Tuyết có vẻ muốn về gấp, Lý Phù Dung lần nữa căn dặn:
– Hãy tin tưởng hắn…
Lúc đó, Tô Tuyết đã nhìn Lý Phù Dung, nhẹ nhàng nở nụ cười kiên định.
– Tỷ, A Tuyết rõ ràng.
…
Chỉ là, mọi chuyện trên đời xảy ra không đúng như người mong ước.
Mấy hôm sau, một bạo tin như trời giáng bên tai lan truyền khắp hậu cung!
La Quốc cử công chúa, Chiêm Na Hoa sang hòa thân! Đức hoàng thượng đã phong nàng làm Chiêm Phi, tam phi hiện tăng thành tứ phi.
Không những vậy, sau bao năm, đức hoàng thượng rốt cuộc cũng đặt chân vào hậu cung! Nhưng Lạc Quân đế là tiến thẳng tới Hoan Hỷ Cung, tẩm điện của vị Chiêm Phi mới kia khiến bao nữ nhân tức xé nát khăn tay.
Ân sủng ấy dường như không dừng lại khi Lạc Quân đế giá đáo Hoan Hỷ Cung liên tục ba ngày.
Khi nghe tin tức này, Lý Phù Dung đã trầm mặc hồi lâu.
Rốt cuộc, Lạc Quân đế đang dự tính đều gì?
Tình tiết này ở kiếp trước không hề có, chẳng hiểu nguyên do vì sao kiếp này lại phát sinh!
– Rốt cuộc là sai ở điểm nào?
Lý Phù Dung nghĩ mãi không ra, đúng lúc Nhã Nhã vào châm trà, Lý Phù Dung đã lên tiếng vô thưởng vô phạt hỏi:
– Ngươi thấy bệ hạ là người như thế nào?
Nhã Nhã nghe thấy liền sợ hết hồn, kiểm tra xung quanh không có người mới thở ra một hơi. Nhã Nhã đã biết khắp nơi trong cung đều là kẻ gian, nếu để người ngoài xàm tấu tiểu thư nhà nàng đàm luận về bệ hạ thì lớn chuyện rồi.
– Tiểu thư, sao hôm nay người lại hỏi vấn đề này?
Không phải Lý Phù Dung đã xác định không dính dáng tới hoàng thượng, sống một đời ẩn dật an nhàn sao?
Lý Phù Dung bỏ qua những lo lắng của Nhã Nhã, đơn giản nói:
– Tò mò thôi!
Nhã Nhã thở dài một tiếng, thành thật nói:
– Tiểu thư, ai chẳng biết đức hoàng thượng là một minh quân hiếm có chứ. Kể từ lúc ngài lên ngôi, Nam Quốc thật sự đã biến đổi rất nhiều, dẹp yên ngoại loạn, mở kho lương thực cứu trợ, giảm thuế má, trao đất trồng trọt… mọi người có được cơm ăn áo mặc như bây giờ đều là nhờ vào thánh minh của đức hoàng thượng.
Lý Phù Dung chợt nhận ra điểm nào đấy, hỏi:
– Xem ra ngươi rất ngưỡng mộ hoàng đế?
Nhã Nhã khó hiểu, nói:
– Trên đời này có ai mà không ngưỡng mộ bệ hạ chứ! Có được một hiền quân như vậy là phúc của con dân Nam Quốc…
Đó là chưa kể ngài không trầm mê trong tư sắc, hậu cung còn ít tới đáng thương.
Xét cho cùng, nếu như không nghĩ liên quan tới lợi ích của Lý Phù Dung, thì Lạc Quân đế chính là hiện thân của thần linh cao thượng trong mắt Nhã Nhã.
Lý Phù Dung chợt vỡ lẽ:
– Thì ra là thế! Ta đã hiểu rồi!
Lý Phù Dung nói nửa chừng thì im bật, Nhã Nhã chẳng hiểu gì cả đành ngậm ngùi lui ra.
Còn lại một mình, Lý Phù Dung sắp xếp lại lập luận của mình.
Toàn bộ thành tựu hắn mất mười mấy năm trong kiếp trước mới làm xong vậy mà ở kiếp này, chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi đã đạt được! Bởi vì nàng đã biết trước nên không cảm thấy lạ nhưng đối với người khác, đó toàn bộ đều là kỳ tích, là thần tích khó mà tưởng tượng được, vô tiền khoáng hậu!
Lạc Quân đế kiếp trước đã làm hoàng đế tốt, kiếp này còn đi con đường tắt! Chẳng trách thanh danh Lạc Quân đế kiếp này lại nâng cao đến như thế!
Nhớ kiếp trước, Nam Quốc và Chiêm Quốc mãi sau này mới ký kết hòa bình với nhau, thế mà kiếp này còn trực tiếp đưa công chúa tới hòa thân đủ để hiểu Chiêm Quốc xem trọng và kiêng dè Lạc Quân đế đến mức nào rồi!
Chỉ là, không ngờ rằng Lạc Quân đế lại thu nhận Chiêm Na Hoa!
Đáng lẽ ra, với tính cách của hắn, với vị thế hiện tại, hắn vốn không cần thiết bắt buộc phải làm vậy! Rốt cuộc Lạc Quân đế đang mưu tính chuyện gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.