Chương 19
Hắc Đê U
31/07/2017
Quả nhiên, một lúc sau, có báo Lý phu nhân Dương thị xin được vào gặp. Lý Phù Dung chỉ khẽ gật đầu.
Lý phu nhân dù gấp gáp nhưng cũng tự biết không thể bỏ qua lễ nghi trong cung nên đã thay một bột y phục đường hoàng, chải lại tóc tai nhưng nhìn sơ qua liền biết bà trang bị vội vã, nhiều chỗ sơ suất.
Lý phu nhân vừa vào Thanh Tự Cung liền hô lớn:
– Phù Dung, con mau cứu Vĩnh Đạt đi…
Lý Phù Dung không ngoài ý muốn, ra hiệu cho người châm trà, mời Lý phu nhân ngồi, nhưng Lý phu nhân nào có tâm tư, hốt hoảng nắm lấy tay Phù Dung van nài:
– Con hãy nghĩ cách cứu Vĩnh Đạt đi! Nó là bị oan! Nó không có làm những chuyện như vậy… Nếu con không cứu nó, nó sẽ chết mất…
Lý Phù Dung thấy Lý phu nhân bi thương như vậy, cầu khẩn như vậy cũng chẳng mảy may xúc động.
Chẳng lẽ nên nói lúc trước nếu bà chịu nghe lời Lý Phù Dung nói thì đâu xảy ra chuyện như vậy, đến lúc này mới nhớ tới nàng mà kêu cứu, không phải có chút vô nghĩa sao?
Lý Phù Dung nhàn nhạt hỏi:
– Phụ thân đã biết rồi chứ?
Lý phu nhân không nhìn ra vẻ khác lạ của Lý Phù Dung, nghe nàng hỏi liền thành thật đáp:
– Ta đã đợi phụ thân con cả buổi nhưng vẫn không thấy ông trở về, đinh chắc ông đã bị giữ lại vì vụ án này rồi…
Lý Phù Dung lại nói:
– Mẫu thân cũng bình tĩnh đi, Vĩnh Đạt lúc này cũng không làm sao đâu. Dù sao vụ án vẫn chưa kết, hắn bị bắt đi cũng là theo lệ thôi, những người ở đó cũng phải kiêng dè chức quan của phụ thân, chờ phụ thân trở về thì bàn bạc kỹ hơn…
Lý phu nhân nghe Lý Phù Dung nói mà tâm lạnh dần, bàn tay đang nắm lấy áo nàng có chút buông lõng, không thể tin được mà nhìn nàng.
Lý Phù Dung cũng nhìn thấy sự hồ nghi trong mắt Lý phu nhân.
Lý phu nhân mãi mới nói:
– Ngươi… ngươi đây là không muốn ra mặt cứu Vĩnh Đạt?
Lý Phù Dung hỏi:
– Ra mặt? Mẫu thân muốn Phù Dung ra mặt thế nào?
Lý phu nhân liền nói mà không giấu được sự trách cứ trong lời nói của mình:
– Ngươi dù sao cũng là một trong tam phi do hoàng đế sắc phong, địa vị ngươi cao hơn người, lẽ nào chỉ mấy lời kêu buông tha Vĩnh Đạt, ngươi cũng không muốn làm?
– Mẫu thân nghĩ… chỉ cần ta nói một tiếng quan nha sẽ thả Vĩnh Đạt?
– Còn không phải?
Lý phu nhân không cần suy nghĩ liền thốt nên như vậy.
Dù bà là phu nhân của mệnh quan triều đình, thượng thư nhị phẩm nhưng dù sao bà vẫn là phụ nhân khó có quyền uy để can thiệp vào quan nha, ra lệnh bọn họ thả Lý Vĩnh Đạt ra. Nhưng Lý Phù Dung thì khác! Nàng là phi tử của đương kim hoàng thượng! Lời nàng nói ra sẽ có phân lượng hơn nhiều! Bọn họ dù sao cũng phải nể mặt hoàng thượng mà nhân nhượng thả Lý Vĩnh Đạt…
Lý phu nhân nghĩ đơn giản như vậy.
Lý Phù Dung ngao ngán chẳng muốn giải thích nhiều làm gì.
Lý phu nhân thấy nàng trầm mặc như vậy lại nghĩ khác, cho là nàng không muốn can thiệp vào chuyện này, thấy chết không cứu.
– Vĩnh Đạt dù sao cũng gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, ngươi thật không muốn cứu nó, để nó phải chịu khổ sao?
Lý Phù Dung nhắm mắt, nhẹ giọng khuyên:
– Mẫu thân, vẫn là bình tĩnh chút đi! Tối nay chờ phụ thân trở về nghe ý kiến của phụ thân xong, mẫu thân muốn cứu Vĩnh Đạt vẫn chưa muộn.
– Chờ tới tối? Lỡ phụ thân ngươi không về được thì sao? Vậy Vĩnh Đạt không phải phải ở một đêm trong ngục sao?
Lý Phù Dung càng thấy mệt mỏi, đưa tay xoa xoa trán nói:
– Mẫu thân cũng đã biết phụ thân bị giữ lại tức là vẫn chưa có quyết định! Đã vậy, mẫu thân cứ chạy loạn làm gì? Nếu không may chọc giận thánh thượng, càng khiến Vĩnh Đạt chịu khổ hơn…
Nói mãi không được, Lý phu nhân lên cơn tam bành:
– Nói tóm lại, ngươi có ra tay cứu Vĩnh Đạt hay không?
Lý Phù Dung cũng không còn nhẫn nại nữa, kiên quyết nói:
– Phù Dung không có khả năng đó, ngài không cần phải dồn ép nữa…
Lý phu nhân tức run người, nói:
– Tốt! Tốt! Đây là nữ nhi của ta đó! Đến sống chết của em ruột cũng không màng ngó ngàng! Tốt! Tốt lắm…
Quát xong, Lý phu nhân quay đầu, đùng đùng bỏ đi.
Lý Phù Dung mệt mỏi tựa lưng vào thành ghế. Nhã Nhã bối rối lại gần Lý Phù Dung hỏi:
– Tiểu thư, người không sao chứ…
Lý Phù Dung vẫn nhắm nghiền mắt, Nhã Nhã sốt ruột lại gọi:
– Tiểu thư…
Lý Phù Dung lúc này mới thở dài, hé miệng nói:
– Ta không sao.
Nhã Nhã tần ngần nhìn Lý Phù Dung mãi, cuối cùng, vẫn là không nhịn nổi mà oán trách:
– Phu nhân cũng thật thiên vị! Tiểu thư ở trong cung vốn đã không dễ rồi, sao phu nhân còn dồn ép tiểu thư như thế. Mà tiểu thư vốn đã cảnh báo trước, chính phu nhân và thiếu gia không chịu nghe khuyên can làm bừa, giờ lại đổ hết lên đầu tiểu thư là sao…
Lý Phù Dung vẫn nhắm nghiền mắt, không muốn lên tiếng.
Nhã Nhã e dè nhìn Lý Phù Dung, lí nhí nói:
– Tiểu… tiểu thư, Nhã Nhã còn nghe nói… còn nghe nói nhị thiếu gia còn mượn danh nghĩa của tiểu thư ra bên ngoài làm ăn…
Lý Phù Dung thở dài, đôi mắt hé mở, nhưng chỉ có một mảnh trống rỗng. Việc này nàng cũng đoán trước, chỉ là, nếu không có người bao che, Lý Vĩnh Đạt liệu có lá gan làm bừa thế sao.
Đến cuối cùng, vẫn khiến lòng người giá lạnh.
– Tiểu thư…
– Ta không sao.
Nhã Nhã nói những lời này với Lý Phù Dung cũng vì lòng bất bình khó kiềm nén chứ cũng không phải cố ý muốn gây chia rẻ tình cảm gia đình Lý Phù Dung, thấy Lý Phù Dung trầm ngâm như thế, Nhã Nhã càng khó khăn.
– Tiểu thư, ngài nghĩ hoàng thượng sẽ xử lý việc này như thế nào?
Lý Phù Dung lơ đễnh nói:
– Dù sao Vĩnh Đạt cũng là kẻ bị hại, nên hoàng thượng cũng không làm quyết liệt quá đâu. Có thể sẽ bị tù một, hai năm gì đấy, còn phụ thân vì quản giáo không nghiêm, cũng bị khấu trừ lương bổng, nặng hơn thì giáng chức…
Giọng nói của Lý Phù Dung cứ đều đều như vậy, như thể đang kể một câu chuyện nào đó chẳng có can hệ gì đến mình. Nhã Nhã nhất thời hoảng sợ đã vô tình không phát hiện ra vấn đề này, hoảng hốt hỏi:
– Vậy còn tiểu thư thì sao đây?
Lý Phù Dung ngước mắt lên nhìn Nhã Nhã, lại nói:
– Ừ thì, có thể sẽ bị cấm túc vài ba tháng gì đấy.
Nhã Nhã xịu lơ.
– Tiểu thư chẳng làm lỗi gì mà cũng bị trừng phạt thế sao… Địa vị của tiểu thư vốn đã không vững rồi, còn bị phạt như thế thì sau này làm sao có mặt mũi ở trước mặt các phi tần khác…
Lý Phù Dung nghe thế khẽ cười, nói:
– Dù sao ta cũng không thích giao du với các nàng, bị cấm túc thì bị cấm túc thôi, lại còn đỡ nhọc lòng nghĩ cách để khỏi gặp mặt. Chỉ là…
Nhã Nhã liền cuống cuồng:
– Sao? Sao vậy tiểu thư?
Lý Phù Dung bật tiếng trêu đùa:
– Tranh thủ những ngày chưa bị cấm túc này, em nên cố gắng tìm thêm sách cho ta, để ngày sau đỡ phải nhàm chán đến chết.
Nhã Nhã liền bĩu môi.
– Tiểu thư…
Lý phu nhân dù gấp gáp nhưng cũng tự biết không thể bỏ qua lễ nghi trong cung nên đã thay một bột y phục đường hoàng, chải lại tóc tai nhưng nhìn sơ qua liền biết bà trang bị vội vã, nhiều chỗ sơ suất.
Lý phu nhân vừa vào Thanh Tự Cung liền hô lớn:
– Phù Dung, con mau cứu Vĩnh Đạt đi…
Lý Phù Dung không ngoài ý muốn, ra hiệu cho người châm trà, mời Lý phu nhân ngồi, nhưng Lý phu nhân nào có tâm tư, hốt hoảng nắm lấy tay Phù Dung van nài:
– Con hãy nghĩ cách cứu Vĩnh Đạt đi! Nó là bị oan! Nó không có làm những chuyện như vậy… Nếu con không cứu nó, nó sẽ chết mất…
Lý Phù Dung thấy Lý phu nhân bi thương như vậy, cầu khẩn như vậy cũng chẳng mảy may xúc động.
Chẳng lẽ nên nói lúc trước nếu bà chịu nghe lời Lý Phù Dung nói thì đâu xảy ra chuyện như vậy, đến lúc này mới nhớ tới nàng mà kêu cứu, không phải có chút vô nghĩa sao?
Lý Phù Dung nhàn nhạt hỏi:
– Phụ thân đã biết rồi chứ?
Lý phu nhân không nhìn ra vẻ khác lạ của Lý Phù Dung, nghe nàng hỏi liền thành thật đáp:
– Ta đã đợi phụ thân con cả buổi nhưng vẫn không thấy ông trở về, đinh chắc ông đã bị giữ lại vì vụ án này rồi…
Lý Phù Dung lại nói:
– Mẫu thân cũng bình tĩnh đi, Vĩnh Đạt lúc này cũng không làm sao đâu. Dù sao vụ án vẫn chưa kết, hắn bị bắt đi cũng là theo lệ thôi, những người ở đó cũng phải kiêng dè chức quan của phụ thân, chờ phụ thân trở về thì bàn bạc kỹ hơn…
Lý phu nhân nghe Lý Phù Dung nói mà tâm lạnh dần, bàn tay đang nắm lấy áo nàng có chút buông lõng, không thể tin được mà nhìn nàng.
Lý Phù Dung cũng nhìn thấy sự hồ nghi trong mắt Lý phu nhân.
Lý phu nhân mãi mới nói:
– Ngươi… ngươi đây là không muốn ra mặt cứu Vĩnh Đạt?
Lý Phù Dung hỏi:
– Ra mặt? Mẫu thân muốn Phù Dung ra mặt thế nào?
Lý phu nhân liền nói mà không giấu được sự trách cứ trong lời nói của mình:
– Ngươi dù sao cũng là một trong tam phi do hoàng đế sắc phong, địa vị ngươi cao hơn người, lẽ nào chỉ mấy lời kêu buông tha Vĩnh Đạt, ngươi cũng không muốn làm?
– Mẫu thân nghĩ… chỉ cần ta nói một tiếng quan nha sẽ thả Vĩnh Đạt?
– Còn không phải?
Lý phu nhân không cần suy nghĩ liền thốt nên như vậy.
Dù bà là phu nhân của mệnh quan triều đình, thượng thư nhị phẩm nhưng dù sao bà vẫn là phụ nhân khó có quyền uy để can thiệp vào quan nha, ra lệnh bọn họ thả Lý Vĩnh Đạt ra. Nhưng Lý Phù Dung thì khác! Nàng là phi tử của đương kim hoàng thượng! Lời nàng nói ra sẽ có phân lượng hơn nhiều! Bọn họ dù sao cũng phải nể mặt hoàng thượng mà nhân nhượng thả Lý Vĩnh Đạt…
Lý phu nhân nghĩ đơn giản như vậy.
Lý Phù Dung ngao ngán chẳng muốn giải thích nhiều làm gì.
Lý phu nhân thấy nàng trầm mặc như vậy lại nghĩ khác, cho là nàng không muốn can thiệp vào chuyện này, thấy chết không cứu.
– Vĩnh Đạt dù sao cũng gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, ngươi thật không muốn cứu nó, để nó phải chịu khổ sao?
Lý Phù Dung nhắm mắt, nhẹ giọng khuyên:
– Mẫu thân, vẫn là bình tĩnh chút đi! Tối nay chờ phụ thân trở về nghe ý kiến của phụ thân xong, mẫu thân muốn cứu Vĩnh Đạt vẫn chưa muộn.
– Chờ tới tối? Lỡ phụ thân ngươi không về được thì sao? Vậy Vĩnh Đạt không phải phải ở một đêm trong ngục sao?
Lý Phù Dung càng thấy mệt mỏi, đưa tay xoa xoa trán nói:
– Mẫu thân cũng đã biết phụ thân bị giữ lại tức là vẫn chưa có quyết định! Đã vậy, mẫu thân cứ chạy loạn làm gì? Nếu không may chọc giận thánh thượng, càng khiến Vĩnh Đạt chịu khổ hơn…
Nói mãi không được, Lý phu nhân lên cơn tam bành:
– Nói tóm lại, ngươi có ra tay cứu Vĩnh Đạt hay không?
Lý Phù Dung cũng không còn nhẫn nại nữa, kiên quyết nói:
– Phù Dung không có khả năng đó, ngài không cần phải dồn ép nữa…
Lý phu nhân tức run người, nói:
– Tốt! Tốt! Đây là nữ nhi của ta đó! Đến sống chết của em ruột cũng không màng ngó ngàng! Tốt! Tốt lắm…
Quát xong, Lý phu nhân quay đầu, đùng đùng bỏ đi.
Lý Phù Dung mệt mỏi tựa lưng vào thành ghế. Nhã Nhã bối rối lại gần Lý Phù Dung hỏi:
– Tiểu thư, người không sao chứ…
Lý Phù Dung vẫn nhắm nghiền mắt, Nhã Nhã sốt ruột lại gọi:
– Tiểu thư…
Lý Phù Dung lúc này mới thở dài, hé miệng nói:
– Ta không sao.
Nhã Nhã tần ngần nhìn Lý Phù Dung mãi, cuối cùng, vẫn là không nhịn nổi mà oán trách:
– Phu nhân cũng thật thiên vị! Tiểu thư ở trong cung vốn đã không dễ rồi, sao phu nhân còn dồn ép tiểu thư như thế. Mà tiểu thư vốn đã cảnh báo trước, chính phu nhân và thiếu gia không chịu nghe khuyên can làm bừa, giờ lại đổ hết lên đầu tiểu thư là sao…
Lý Phù Dung vẫn nhắm nghiền mắt, không muốn lên tiếng.
Nhã Nhã e dè nhìn Lý Phù Dung, lí nhí nói:
– Tiểu… tiểu thư, Nhã Nhã còn nghe nói… còn nghe nói nhị thiếu gia còn mượn danh nghĩa của tiểu thư ra bên ngoài làm ăn…
Lý Phù Dung thở dài, đôi mắt hé mở, nhưng chỉ có một mảnh trống rỗng. Việc này nàng cũng đoán trước, chỉ là, nếu không có người bao che, Lý Vĩnh Đạt liệu có lá gan làm bừa thế sao.
Đến cuối cùng, vẫn khiến lòng người giá lạnh.
– Tiểu thư…
– Ta không sao.
Nhã Nhã nói những lời này với Lý Phù Dung cũng vì lòng bất bình khó kiềm nén chứ cũng không phải cố ý muốn gây chia rẻ tình cảm gia đình Lý Phù Dung, thấy Lý Phù Dung trầm ngâm như thế, Nhã Nhã càng khó khăn.
– Tiểu thư, ngài nghĩ hoàng thượng sẽ xử lý việc này như thế nào?
Lý Phù Dung lơ đễnh nói:
– Dù sao Vĩnh Đạt cũng là kẻ bị hại, nên hoàng thượng cũng không làm quyết liệt quá đâu. Có thể sẽ bị tù một, hai năm gì đấy, còn phụ thân vì quản giáo không nghiêm, cũng bị khấu trừ lương bổng, nặng hơn thì giáng chức…
Giọng nói của Lý Phù Dung cứ đều đều như vậy, như thể đang kể một câu chuyện nào đó chẳng có can hệ gì đến mình. Nhã Nhã nhất thời hoảng sợ đã vô tình không phát hiện ra vấn đề này, hoảng hốt hỏi:
– Vậy còn tiểu thư thì sao đây?
Lý Phù Dung ngước mắt lên nhìn Nhã Nhã, lại nói:
– Ừ thì, có thể sẽ bị cấm túc vài ba tháng gì đấy.
Nhã Nhã xịu lơ.
– Tiểu thư chẳng làm lỗi gì mà cũng bị trừng phạt thế sao… Địa vị của tiểu thư vốn đã không vững rồi, còn bị phạt như thế thì sau này làm sao có mặt mũi ở trước mặt các phi tần khác…
Lý Phù Dung nghe thế khẽ cười, nói:
– Dù sao ta cũng không thích giao du với các nàng, bị cấm túc thì bị cấm túc thôi, lại còn đỡ nhọc lòng nghĩ cách để khỏi gặp mặt. Chỉ là…
Nhã Nhã liền cuống cuồng:
– Sao? Sao vậy tiểu thư?
Lý Phù Dung bật tiếng trêu đùa:
– Tranh thủ những ngày chưa bị cấm túc này, em nên cố gắng tìm thêm sách cho ta, để ngày sau đỡ phải nhàm chán đến chết.
Nhã Nhã liền bĩu môi.
– Tiểu thư…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.