Chương 45:
Đoan Du
28/06/2024
Tần Thanh Chước đến sau núi nhặt củi, Minh Nam Tri cầm lưỡi hái đi theo lên núi cắt cỏ gà.
Minh Nam Tri cắt được một lát, Tần Thanh Chước đã chứa đầy sọt, hắn vươn tay nói: “Để ta cắt.”
“Tướng công, cẩn thận lưỡi hái thương đến.” Nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của Tần Thanh Chước, tim Minh Nam Tri đập nhanh. Hắn do dự giơ tay đem lưỡi hái đưa cho Tần Thanh Chước.
Tần Thanh Chước cầm lưỡi hái, khom lưng cắt cỏ.
Minh Nam Tri đi hái được mấy quả dại, sau núi có một cái hồ nước, có thể dùng để uống nước và rửa trái cây. Minh Nam Tri đem túi nước của hai người rót đầy, lại đem toàn bộ quả dại đã chín đỏ đi rửa sạch.
“Tướng công, ăn trái cây đi.”
Tần Thanh Chước đã cắt xong cỏ gà, tiếp nhận qủa dại, cắn một miếng.
Minh Nam Tri tiếp nhận lưỡi hái vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể, vắt lên vòng eo mảnh khảnh, cõng lên sọt.
Lúc hai người từ sau núi về đến nhà, thời gian cũng không còn sớm, Minh Nam Tri đem xương sườn và củ cải đi xử lý, nấu món này ít nhất cũng tốn một canh giờ, hầm vài lần, còn phải bỏ thêm nước mới có thể hầm ra hương vị, sau khi thịt của xương sườn được hầm mềm, chỉ cần gắp một chút là có thể rớt ra khỏi xương cốt.
Tần Thanh Chước hướng lòng bếp thêm củi.
Hai người ở trong nhà bếp, Minh Nam Tri đem toàn bộ nguyên liệu nấu ăn bỏ vào trong nồi đậy nắp lại.
Minh Nam Tri cười nói: “Tướng công, một lát nữa lại đây thêm nước thêm củi là được.”
Vai chính thụ biết nấu cơm, thật là giỏi.
Nếu là ở hiện đại kiếm bạn cùng phòng thuê chung, hắn nhất định sẽ tìm một người giống vậy.
Không chỉ dọn dẹp phòng ở sạch sẽ còn biết nấu cơm, đây là thần tiên ở đâu tới không biết. Hơn nữa, căn bản là không phải người có tâm cơ trạch đấu.
Trong nguyên tác chắc là miêu tả nhầm rồi.
Minh Nam Tri cầm túi tiền đưa cho Tần Thanh Chước, có chút ngượng ngùng nói: “Tướng công, đây là túi tiền ta thêu, tặng cho huynh. Dùng vải dệt không tốt, ta thêu cũng không tốt, nếu tướng công cảm thấy không đẹp có thể không mang, ta sẽ cầm đi bán trợ cấp gia dụng.”
“……”
Nhìn thấy Tần Thanh Chước sau một lúc lâu cũng không có động tĩnh, Minh Nam Tri liền muốn rút tay về.
Tần Thanh Chước ho nhẹ một tiếng, tiếp nhận túi tiền nói: “Khụ khụ khụ, ta cảm thấy cũng được.” còn không quên dặn dò: “Thêu túi tiền đừng thêu vào buổi tối, không tốt cho đôi mắt.”
“Đã biết, tướng công.” Minh Nam Tri nhìn thấy Tần Thanh Chước đem túi tiền treo bên hông, trong mắt phiếm ôn nhu, cr gương mặt rực rỡ sáng ngời.
“Thanh Chước ca! Cứu mạng với!” Bạch Nhất Hoằng từ đầu thôn chạy đến cuối thôn, dọc theo đường đi đều là chạy, hai chân chạy đến mềm nhũn, giọng nói mang theo khóc nức nở.
Rất nhanh tiếng khóc của hai tiểu nha đầu Bạch Ngọc Hoa và Bạch Lan Hoa cũng truyền đến.
Tần Thanh Chước cùng Minh Nam Tri lập tức từ trong bếp đi ra.
Tần Thanh Chước vội vàng hỏi: “Nhất Hoằng, đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Nhất Hoằng khóc đến thở hổn hển nói: “Cha đệ…… hức…… Từ trên núi ngã xuống, máu chảy đầm đìa, nương đã mang cha đi trấn trên xem bệnh, không có người quản chúng ta, nương kêu chúng ta tới tìm cô cô. Thanh Chước ca, đệ sợ quá.”
Tần Thanh Chước vỗ vai Bạch Nhất Hoằng hỏi: “Nương của huyng đâu?”
“Nửa đường đến đây gặp được cô cô và dượng, hai người bọn họ từ ngoài ruộng trở về liền đi trấn trên, kêu chúng ta tới nhà cô cô chờ.”
Minh Nam Tri giúp hai tiểu nha đầu lau nước mắt.
Minh Nam Tri ôm hai tiểu nha đầu dỗ dành: “Đừng khóc, cả gương mặt nhỏ đều khóc tèm lem.”
Tần Thanh Chước trấn an Bạch Nhất Hoằng: “Nhất Hoằng, đệ là ca ca, phải chăm sóc hai muội muội, đệ đừng hoảng loạn.”
Minh Nam Tri đi lấy điểm tâm và nước đường cho ba đứa nhỏ, hai tiểu nha đầu ăn xong liền có chút mệt mỏi, Minh Nam Tri mang hai tiểu nha đầu đi ngủ.
Bạch Nhất Hoằng cũng đã bắt đầu hiểu chuyện, cả người nhóc căng chặt, cầm một cái ghế ra sân ngồi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm ngoài sân.
“Nam Tri, đệ chăm sóc mấy đứa nhỏ một chút, ta đi trấn trên xem thử.” Tần Thanh Chước dự định đi trấn trên hỏi thăm tin tức, bước chân rất gấp gáp.
Minh Nam Tri gật đầu nói: “Tướng công, huynh đi đi, ta sẽ chăm sóc mấy đứa nhỏ.”
Tần Thanh Chước vội vàng rời nhà đi trấn trên.
Lúc này, tứ cữu mẫu đang ngồi trên xe bò, nàng xém chút nữa đã ngất đi. Bạch Sơn nằm trên xe bò hôn mê không biết gì cả, toàn thân đều là máu.
“Không sao đâu, nhất định sẽ không có chuyện gì.” Bạch Uyển nói ra lời này không biết là an ủi tứ cữu mẫu hay là an ủi bản thân nàng.
Tần phụ nhìn con đường phía trước thở dài.
“Tới trấn An Nhạc rồi.”
Minh Nam Tri cắt được một lát, Tần Thanh Chước đã chứa đầy sọt, hắn vươn tay nói: “Để ta cắt.”
“Tướng công, cẩn thận lưỡi hái thương đến.” Nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của Tần Thanh Chước, tim Minh Nam Tri đập nhanh. Hắn do dự giơ tay đem lưỡi hái đưa cho Tần Thanh Chước.
Tần Thanh Chước cầm lưỡi hái, khom lưng cắt cỏ.
Minh Nam Tri đi hái được mấy quả dại, sau núi có một cái hồ nước, có thể dùng để uống nước và rửa trái cây. Minh Nam Tri đem túi nước của hai người rót đầy, lại đem toàn bộ quả dại đã chín đỏ đi rửa sạch.
“Tướng công, ăn trái cây đi.”
Tần Thanh Chước đã cắt xong cỏ gà, tiếp nhận qủa dại, cắn một miếng.
Minh Nam Tri tiếp nhận lưỡi hái vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể, vắt lên vòng eo mảnh khảnh, cõng lên sọt.
Lúc hai người từ sau núi về đến nhà, thời gian cũng không còn sớm, Minh Nam Tri đem xương sườn và củ cải đi xử lý, nấu món này ít nhất cũng tốn một canh giờ, hầm vài lần, còn phải bỏ thêm nước mới có thể hầm ra hương vị, sau khi thịt của xương sườn được hầm mềm, chỉ cần gắp một chút là có thể rớt ra khỏi xương cốt.
Tần Thanh Chước hướng lòng bếp thêm củi.
Hai người ở trong nhà bếp, Minh Nam Tri đem toàn bộ nguyên liệu nấu ăn bỏ vào trong nồi đậy nắp lại.
Minh Nam Tri cười nói: “Tướng công, một lát nữa lại đây thêm nước thêm củi là được.”
Vai chính thụ biết nấu cơm, thật là giỏi.
Nếu là ở hiện đại kiếm bạn cùng phòng thuê chung, hắn nhất định sẽ tìm một người giống vậy.
Không chỉ dọn dẹp phòng ở sạch sẽ còn biết nấu cơm, đây là thần tiên ở đâu tới không biết. Hơn nữa, căn bản là không phải người có tâm cơ trạch đấu.
Trong nguyên tác chắc là miêu tả nhầm rồi.
Minh Nam Tri cầm túi tiền đưa cho Tần Thanh Chước, có chút ngượng ngùng nói: “Tướng công, đây là túi tiền ta thêu, tặng cho huynh. Dùng vải dệt không tốt, ta thêu cũng không tốt, nếu tướng công cảm thấy không đẹp có thể không mang, ta sẽ cầm đi bán trợ cấp gia dụng.”
“……”
Nhìn thấy Tần Thanh Chước sau một lúc lâu cũng không có động tĩnh, Minh Nam Tri liền muốn rút tay về.
Tần Thanh Chước ho nhẹ một tiếng, tiếp nhận túi tiền nói: “Khụ khụ khụ, ta cảm thấy cũng được.” còn không quên dặn dò: “Thêu túi tiền đừng thêu vào buổi tối, không tốt cho đôi mắt.”
“Đã biết, tướng công.” Minh Nam Tri nhìn thấy Tần Thanh Chước đem túi tiền treo bên hông, trong mắt phiếm ôn nhu, cr gương mặt rực rỡ sáng ngời.
“Thanh Chước ca! Cứu mạng với!” Bạch Nhất Hoằng từ đầu thôn chạy đến cuối thôn, dọc theo đường đi đều là chạy, hai chân chạy đến mềm nhũn, giọng nói mang theo khóc nức nở.
Rất nhanh tiếng khóc của hai tiểu nha đầu Bạch Ngọc Hoa và Bạch Lan Hoa cũng truyền đến.
Tần Thanh Chước cùng Minh Nam Tri lập tức từ trong bếp đi ra.
Tần Thanh Chước vội vàng hỏi: “Nhất Hoằng, đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Nhất Hoằng khóc đến thở hổn hển nói: “Cha đệ…… hức…… Từ trên núi ngã xuống, máu chảy đầm đìa, nương đã mang cha đi trấn trên xem bệnh, không có người quản chúng ta, nương kêu chúng ta tới tìm cô cô. Thanh Chước ca, đệ sợ quá.”
Tần Thanh Chước vỗ vai Bạch Nhất Hoằng hỏi: “Nương của huyng đâu?”
“Nửa đường đến đây gặp được cô cô và dượng, hai người bọn họ từ ngoài ruộng trở về liền đi trấn trên, kêu chúng ta tới nhà cô cô chờ.”
Minh Nam Tri giúp hai tiểu nha đầu lau nước mắt.
Minh Nam Tri ôm hai tiểu nha đầu dỗ dành: “Đừng khóc, cả gương mặt nhỏ đều khóc tèm lem.”
Tần Thanh Chước trấn an Bạch Nhất Hoằng: “Nhất Hoằng, đệ là ca ca, phải chăm sóc hai muội muội, đệ đừng hoảng loạn.”
Minh Nam Tri đi lấy điểm tâm và nước đường cho ba đứa nhỏ, hai tiểu nha đầu ăn xong liền có chút mệt mỏi, Minh Nam Tri mang hai tiểu nha đầu đi ngủ.
Bạch Nhất Hoằng cũng đã bắt đầu hiểu chuyện, cả người nhóc căng chặt, cầm một cái ghế ra sân ngồi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm ngoài sân.
“Nam Tri, đệ chăm sóc mấy đứa nhỏ một chút, ta đi trấn trên xem thử.” Tần Thanh Chước dự định đi trấn trên hỏi thăm tin tức, bước chân rất gấp gáp.
Minh Nam Tri gật đầu nói: “Tướng công, huynh đi đi, ta sẽ chăm sóc mấy đứa nhỏ.”
Tần Thanh Chước vội vàng rời nhà đi trấn trên.
Lúc này, tứ cữu mẫu đang ngồi trên xe bò, nàng xém chút nữa đã ngất đi. Bạch Sơn nằm trên xe bò hôn mê không biết gì cả, toàn thân đều là máu.
“Không sao đâu, nhất định sẽ không có chuyện gì.” Bạch Uyển nói ra lời này không biết là an ủi tứ cữu mẫu hay là an ủi bản thân nàng.
Tần phụ nhìn con đường phía trước thở dài.
“Tới trấn An Nhạc rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.