Chương 44:
Đoan Du
28/06/2024
Bạch Uyển cầm hai lượng bạc, tâm trạng vô cùng sảng khoái mà đi trả tiền.
Người mà Tần gia thiếu nợ chính là nhà của Lưu đại nương, vẫn là nài nĩ rất lâu mới mượn được hai lượng bạc, lúc này đem tiền trả, Bạch Uyển cảm thấy toàn thân đều nhẹ đi mấy lạng.
Bạch Uyển cười nói: “Lưu đại nương! Ta tới trả bạc cho bà đây, nhờ có bà cho chúng ta mượn hai lượng bạc, chúng ta mới có thể làm hôn sự cho Thanh Chước, gần đây vừa để dành được hai lượng bạc, liền vội vàng sang đây trả cho bà.”
Nàng cũng có để lại một chút tâm nhãn, không có nói tiền này là Tần Thanh Chước kiếm được. Hàng xóm láng giềng với nhau, nhà nào có chuyện cũng sẽ ra tay giúp một chút, nhưng lòng ghen tỵ ai cũng có, trong nhà có tiền, muốn khiêm tốn, điệu thấp, mới có thể che giấu phú quý, cùng người xung quanh chung sống hòa thuận.
Lưu đại nương ở trong nhà nghe thấy tiếng của Bạch Uyển, trong lòng vui vẻ không thôi, lặp tức bỏ chén đũa xuống bàn đi ra ngoài: “Hai ngươi nhanh như vậy liền để dành đủ tiền rồi à, đáng thương, cũng không biết ăn bao nhiêu khổ nữa.”
Trên bàn cơm, mấy đứa con trai và con dâu của Lưu đại nương cũng không ngăn cản, Lưu đại nương đem tiền trong nhà cho Tần gia mượn, làm cho mấy đứa con trai và con dâu ở trong lòng đều rất bất mãn. Trong nhà cũng không có mấy lượng bạc, lại đem cho Tần gia mượn, biết khi nào Tần gia mới trả lại đây, tiền không có nằm trong túi của mình, trong lòng lúc nào cũng nhớ thương.
Có rất nhiều lần buổi tối con trai và con dâu đi ngủ đều cảm thấy bực bội.
Lưu đại nương cũng bị mấy đứa con trai nói cho một trận, làm bà cảm thấy hối hận không thôi. Sớm biết vậy liền không nên hào phóng cho người ta mượn tiền, còn làm hại bản thân bị người trong nhà nói ra nói vào.
Lưu đại nương đi ra cửa, tiếp nhận bạc trong tay Bạch Uyển: “Nhà của chúng ta cũng không vội dùng tiền, ngươi trả trễ một chút cũng không sao.”
Mấy đứa con trai và con dâu của Lưu đại nương sau khi bà rời khỏi đều dựng lỗ tai lên nghe, vừa nghe thấy lời này, miệng của trai và con dâu đều chề ra có thể treo được một bình dầu.
Bạch Uyển cười nói: “Lưu đại nương, bà cho nhà chúng ta mượn tiền, chúng ta đã rất cảm kích, làm người cũng phải biết điều. Hơn nữa mọi nhà đều không dễ dàng, hai lượng bạc cũng không phải số tiền nhỏ, phần ân tình này, chúng ta sẽ ghi tạc trong lòng. Ta biết bà là người tốt, nhưng đem tiền trả, ta mới dám ăn nhiều mấy chén cơm, nếu không trong lòng sẽ không yên.”
Mấy đứa con trai và con dâu của Lưu đại nương ở trong nhà nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
Lưu đại nương cũng có nói thêm cái gì, bà nắm lấy tay Bạch Uyển: “Ngươi nói như vậy cũng quá khách sáo rồi, đều là người cùng một thôn, giúp đỡ lẫn nhau sống qua ngày là chuyện rất bình thường.”
-------------------------------------------------
Người mà Tần gia thiếu nợ chính là nhà của Lưu đại nương, vẫn là nài nĩ rất lâu mới mượn được hai lượng bạc, lúc này đem tiền trả, Bạch Uyển cảm thấy toàn thân đều nhẹ đi mấy lạng.
Bạch Uyển cười nói: “Lưu đại nương! Ta tới trả bạc cho bà đây, nhờ có bà cho chúng ta mượn hai lượng bạc, chúng ta mới có thể làm hôn sự cho Thanh Chước, gần đây vừa để dành được hai lượng bạc, liền vội vàng sang đây trả cho bà.”
Nàng cũng có để lại một chút tâm nhãn, không có nói tiền này là Tần Thanh Chước kiếm được. Hàng xóm láng giềng với nhau, nhà nào có chuyện cũng sẽ ra tay giúp một chút, nhưng lòng ghen tỵ ai cũng có, trong nhà có tiền, muốn khiêm tốn, điệu thấp, mới có thể che giấu phú quý, cùng người xung quanh chung sống hòa thuận.
Lưu đại nương ở trong nhà nghe thấy tiếng của Bạch Uyển, trong lòng vui vẻ không thôi, lặp tức bỏ chén đũa xuống bàn đi ra ngoài: “Hai ngươi nhanh như vậy liền để dành đủ tiền rồi à, đáng thương, cũng không biết ăn bao nhiêu khổ nữa.”
Trên bàn cơm, mấy đứa con trai và con dâu của Lưu đại nương cũng không ngăn cản, Lưu đại nương đem tiền trong nhà cho Tần gia mượn, làm cho mấy đứa con trai và con dâu ở trong lòng đều rất bất mãn. Trong nhà cũng không có mấy lượng bạc, lại đem cho Tần gia mượn, biết khi nào Tần gia mới trả lại đây, tiền không có nằm trong túi của mình, trong lòng lúc nào cũng nhớ thương.
Có rất nhiều lần buổi tối con trai và con dâu đi ngủ đều cảm thấy bực bội.
Lưu đại nương cũng bị mấy đứa con trai nói cho một trận, làm bà cảm thấy hối hận không thôi. Sớm biết vậy liền không nên hào phóng cho người ta mượn tiền, còn làm hại bản thân bị người trong nhà nói ra nói vào.
Lưu đại nương đi ra cửa, tiếp nhận bạc trong tay Bạch Uyển: “Nhà của chúng ta cũng không vội dùng tiền, ngươi trả trễ một chút cũng không sao.”
Mấy đứa con trai và con dâu của Lưu đại nương sau khi bà rời khỏi đều dựng lỗ tai lên nghe, vừa nghe thấy lời này, miệng của trai và con dâu đều chề ra có thể treo được một bình dầu.
Bạch Uyển cười nói: “Lưu đại nương, bà cho nhà chúng ta mượn tiền, chúng ta đã rất cảm kích, làm người cũng phải biết điều. Hơn nữa mọi nhà đều không dễ dàng, hai lượng bạc cũng không phải số tiền nhỏ, phần ân tình này, chúng ta sẽ ghi tạc trong lòng. Ta biết bà là người tốt, nhưng đem tiền trả, ta mới dám ăn nhiều mấy chén cơm, nếu không trong lòng sẽ không yên.”
Mấy đứa con trai và con dâu của Lưu đại nương ở trong nhà nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
Lưu đại nương cũng có nói thêm cái gì, bà nắm lấy tay Bạch Uyển: “Ngươi nói như vậy cũng quá khách sáo rồi, đều là người cùng một thôn, giúp đỡ lẫn nhau sống qua ngày là chuyện rất bình thường.”
-------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.