Chương 51:
Đoan Du
01/07/2024
Tối hôm qua trong nhà đã biết chuyện này, nhưng lại không có thời gian rảnh để tới đây. Hơn nữa nghe nói Bạch Uyển cũng đi cùng, bọn họ liền thương lượng ngày mai lại đến thăm, hai nhà còn gom ba lượng bạc đem tới đây cho Bạch Sơn chỉ trả tiền thuốc men, đã xem như khá tốt.
Bạch gia đã phân gia, mỗi nhà đều có tính toán riêng của mình, trong đó, tức phụ Mầm Mai của Bạch lão đại là khôn khéo nhất, hơn nữa vẫn luôn không thuận với cô em chồng.
Chưa kể con trai trưởng của Bạch lão đại là Bạch Sách cũng đang đọc sách, hai nhà đều có một người đọc sách, đương nhiên sẽ so sánh lẫn nhau. Bạch Sách tranh đua hơn Tần Thanh Chước nhiều, ở trong thư viện được đến phu tử thưởng thức, làm người xử sự cũng là nho nhã lễ độ, người xung quanh đều khen hắn, lớn lên đẹp còn biết tiến tới, về sau nhất định sẽ trở thành tú tài lão gia.
Mầm Mai cùng nhị tẩu trở về.
Chờ hai người đi rồi, tứ cữu mẫu mới đối Bạch Uyển nói: “Tam tỷ, đại tẩu đưa cho muội ba lượng bạc.”
“Hiện tại đang lúc cần dùng tiền, ngày thường mọi người có làm ầm ĩ thế nào, rốt cuộc cũng là người một nhà. Cho muội tiền thì cứ cầm lấy mà dùng đi.” Bạch Uyển thấy Bạch Sơn bị băng vải quấn kín mít đang rơi lệ, liền dùng khăn của mình lau nước mắt cho hắn: “Ta có mang theo canh xương sườn ở nhà tới đây, muội ăn xương sườn và củ cải đi, để ta đút cho tứ đệ chút nước canh xương sườn.”
Nàng cũng không dám cho Bạch Sơn ăn xương sườn và củ cải, hiện tại, đệ ấy chỉ có thể uống canh và ăn cháo, nàng múc nửa chén canh xương sườn đút cho Bạch Sơn, cũng không dám làm đệ ấy uống nhiều, mắc công đi nhà xí không tiện.
Mọi nhà đều có chuyện khó của mình, về sau chân Bạch Sơn bị què, còn có ba đứa nhỏ muốn nuôi, cũng là một vấn đề khó khăn.
Hiện tại tiền chữa bệnh cũng tốn không ít.
----------------------------
Tần Thanh Chước viết chính tả mấy bài luận ngữ, lại đem ý tứ lý giải một lần, mới đem tri thức ghi nhớ trong lòng.
Mỗi ngày học một chút, nắm vững kiến thức. Mạnh Tử và Trung Dung, mỗi ngày cũng học một chút, tránh cho quên mất.
Chỉ cần nắm vững kiến thức cơ bản, là có thể giải đáp 60% đề thi.
Chữ viết cũng rất quan trọng. Phu tử chấm bài một ngày phải xem rất nhiều bài thi, khi hắn mỏi mệt, nhìn thấy một bài chữ xấu, sẽ càng cảm thấy khó chịu, thấy một bài chữ đẹp, cũng sẽ không keo kiệt mà cho thêm điểm. Nghĩ tới đây, Tần Thanh Chước lại cầm bút lông chấm nước ở trên bàn viết mấy chữ to.
“Tướng công, ăn cơm trưa!”
Uống xong miếng nước trà cuối cùng, Tần Thanh Chước mới đứng dậy đi ăn cơm.
Hắn cơm nước xong, thấy ba đứa nhỏ ngồi trên ghế cột đồ ăn.
Bên cạnh là rất nhiều đồ ăn đã được cột lại. Có cà tím, khoai tây, củ cải, rau xanh, ớt xanh, hành tây, rau thơm.
Tần Thanh Chước lên tiếng hỏi: “Nam Tri, mấy thứ này là muốn đem đi bán sao?”
Minh Nam Tri gật đầu: “Ừ, ngày mai trấn trên họp chợ, ta định sáng sớm cõng đồ ăn đi tìm một cái quầy hàng, sau đó cùng nương đem đồ ăn trong nhà trồng bày bán. Trong nhà cũng ăn không hết nhiều như vậy.”
Bạch gia đã phân gia, mỗi nhà đều có tính toán riêng của mình, trong đó, tức phụ Mầm Mai của Bạch lão đại là khôn khéo nhất, hơn nữa vẫn luôn không thuận với cô em chồng.
Chưa kể con trai trưởng của Bạch lão đại là Bạch Sách cũng đang đọc sách, hai nhà đều có một người đọc sách, đương nhiên sẽ so sánh lẫn nhau. Bạch Sách tranh đua hơn Tần Thanh Chước nhiều, ở trong thư viện được đến phu tử thưởng thức, làm người xử sự cũng là nho nhã lễ độ, người xung quanh đều khen hắn, lớn lên đẹp còn biết tiến tới, về sau nhất định sẽ trở thành tú tài lão gia.
Mầm Mai cùng nhị tẩu trở về.
Chờ hai người đi rồi, tứ cữu mẫu mới đối Bạch Uyển nói: “Tam tỷ, đại tẩu đưa cho muội ba lượng bạc.”
“Hiện tại đang lúc cần dùng tiền, ngày thường mọi người có làm ầm ĩ thế nào, rốt cuộc cũng là người một nhà. Cho muội tiền thì cứ cầm lấy mà dùng đi.” Bạch Uyển thấy Bạch Sơn bị băng vải quấn kín mít đang rơi lệ, liền dùng khăn của mình lau nước mắt cho hắn: “Ta có mang theo canh xương sườn ở nhà tới đây, muội ăn xương sườn và củ cải đi, để ta đút cho tứ đệ chút nước canh xương sườn.”
Nàng cũng không dám cho Bạch Sơn ăn xương sườn và củ cải, hiện tại, đệ ấy chỉ có thể uống canh và ăn cháo, nàng múc nửa chén canh xương sườn đút cho Bạch Sơn, cũng không dám làm đệ ấy uống nhiều, mắc công đi nhà xí không tiện.
Mọi nhà đều có chuyện khó của mình, về sau chân Bạch Sơn bị què, còn có ba đứa nhỏ muốn nuôi, cũng là một vấn đề khó khăn.
Hiện tại tiền chữa bệnh cũng tốn không ít.
----------------------------
Tần Thanh Chước viết chính tả mấy bài luận ngữ, lại đem ý tứ lý giải một lần, mới đem tri thức ghi nhớ trong lòng.
Mỗi ngày học một chút, nắm vững kiến thức. Mạnh Tử và Trung Dung, mỗi ngày cũng học một chút, tránh cho quên mất.
Chỉ cần nắm vững kiến thức cơ bản, là có thể giải đáp 60% đề thi.
Chữ viết cũng rất quan trọng. Phu tử chấm bài một ngày phải xem rất nhiều bài thi, khi hắn mỏi mệt, nhìn thấy một bài chữ xấu, sẽ càng cảm thấy khó chịu, thấy một bài chữ đẹp, cũng sẽ không keo kiệt mà cho thêm điểm. Nghĩ tới đây, Tần Thanh Chước lại cầm bút lông chấm nước ở trên bàn viết mấy chữ to.
“Tướng công, ăn cơm trưa!”
Uống xong miếng nước trà cuối cùng, Tần Thanh Chước mới đứng dậy đi ăn cơm.
Hắn cơm nước xong, thấy ba đứa nhỏ ngồi trên ghế cột đồ ăn.
Bên cạnh là rất nhiều đồ ăn đã được cột lại. Có cà tím, khoai tây, củ cải, rau xanh, ớt xanh, hành tây, rau thơm.
Tần Thanh Chước lên tiếng hỏi: “Nam Tri, mấy thứ này là muốn đem đi bán sao?”
Minh Nam Tri gật đầu: “Ừ, ngày mai trấn trên họp chợ, ta định sáng sớm cõng đồ ăn đi tìm một cái quầy hàng, sau đó cùng nương đem đồ ăn trong nhà trồng bày bán. Trong nhà cũng ăn không hết nhiều như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.