Chương 52:
Đoan Du
01/07/2024
“Mấy thứ này bán thế nào?”
“Đều là một văn tiền một bó, cà tím là hai văn tiền.”
Tần Thanh Chước: “……”
Bán vậy cũng quá rẻ rồi.
Tần Thanh Chước nhìn thấy đồ ăn trong nhà mượt mà tươi tốt, trong lòng xuất hiện một ý tưởng.
“Đêm nay chúng ta ăn chút đồ ăn không giống ngày thường đi.”
Tần phụ đang tận hưởng không khí mát mẻ trong sân, vừa nghe con trai nói vậy, lặp tức 'hừ' nhẹ một tiếng: “Ngươi không đi đọc sách của mình, tới đây quản chuyện trong bếp làm gì. Ngươi biết làm cơm sao, toàn là gây phiền cho người ta.”
Bạch Ngọc Hoa vui vẻ nói: “Thanh Chước ca, nếu huynh biết nấu cơm, thì Ngọc Hoa cũng biết nấu.”
“Thanh Chước ca, Ngọc Hoa nói đúng đó, huynh vẫn là nên đi đọc sách đi.” Bạch Nhất Hoằng cũng rất tán đồng với lời nói của muội muội.
Tần Thanh Chước: “……”
Hắn cũng không có từ bỏ ý định, mà là nhờ ba đứa nhỏ giúp mình làm, Bạch Nhất Hoằng làm xiên tre, hai tiểu nha đầu cắt cà tím, khoai tây, củ cải, sau đó dùng xiên tre xâu lại.
“Nam Tri, nấu thêm một nồi canh nữa đi, bỏ mấy xâu đồ ăn này vào nồi nấu luôn, như vậy sẽ ăn rất ngon. Đúng rồi, cũng đem thịt cắt rồi xâu lại đi.”
Năm người làm việc hiệu suất còn rất cao, Tần phụ cầm cuốc đi đào đất, Minh Nam Tri thấy tướng công nhiệt tình như vậy, cũng không có nhẫn tâm cự tuyệt.
Gừng, hồi, ớt, lá nguyệt quế, quế cây…… Ngao chế thành canh, lại dùng lửa nhỏ đun từ từ.
Trong lúc ngao chế canh, Tần Thanh Chước cầm sách vừa xem vừa nhìn lửa.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nồi cũng toát ra mùi thơm. Bạch Lan Hoa và Bạch Ngọc Hoa xâu đồ ăn cũng càng thêm cần mẫn, Bạch Nhất Hoằng nuốt nuốt nước miếng.
Chạng vạng, tuy rằng nguyên liệu nấu ăn không đủ, nhưng ở nông thôn cũng là đủ đùng.
Tần Thanh Chước nhìn thấy thời gian không sai biệt lắm, liền bỏ vào nồi mấy xâu khoai tây và rau xanh.
Nước canh nóng bỏng sôi ùng ục, tỏa khói nghi ngút.
Lúc này người trong thôn đi làm việc đều khiêng cuốc trở về, người trong nhà cũng đang nấu cơm chiều.
Đột nhiên ngửi được một trận mùi thơm, không biết là nhà ai đang nấu ăn ngon.
“Thơm quá, còn thơm hơn cả đồ ăn trong tửu lầu nữa, ta ngửi thấy đều phải chảy nước miếng.”
“Mùi thơm này là từ đâu bay tới vậy, thật là làm người hâm mộ không thôi.”
Mấy đứa nhỏ trong thôn ngửi được mùi thơm, liền chạy về nhà lôi kéo tay áo của cha hoặc nương: “Con muốn ăn! Con muốn ăn giống vậy! Làm cho con ăn đi!”
“Ăn ăn ăn, nghịch ngợm gây sự cả ngày về nhà chỉ biết đòi ăn!” Người lớn mắng mấy đứa nhỏ, trong lòng lại âm thầm nói, không biết là nhà ai nấu đồ ăn ngon nữa, mùi thơm cũng thật bá đạo.
Tần phụ và Chu đại thúc cùng nhau khiêng cuốc về nhà, đi đến con đường nhỏ trong thôn liền ngửi được mùi thơm.
Chu đại thúc: “Mùi thơm này là nhà ai tỏa ra vậy, thơm quá! Làm ta chảy cả nước miếng.”
“Đúng vậy, không biết là nhà ai nữa, chỉ ngửi thôi liền biết ăn ngon, cũng không biết la ai có phúc phận được ăn món ngon như vậy.” Tần phụ cũng phụ họa, nói xong còn nuốt nước miếng vài cái.
“Đều là một văn tiền một bó, cà tím là hai văn tiền.”
Tần Thanh Chước: “……”
Bán vậy cũng quá rẻ rồi.
Tần Thanh Chước nhìn thấy đồ ăn trong nhà mượt mà tươi tốt, trong lòng xuất hiện một ý tưởng.
“Đêm nay chúng ta ăn chút đồ ăn không giống ngày thường đi.”
Tần phụ đang tận hưởng không khí mát mẻ trong sân, vừa nghe con trai nói vậy, lặp tức 'hừ' nhẹ một tiếng: “Ngươi không đi đọc sách của mình, tới đây quản chuyện trong bếp làm gì. Ngươi biết làm cơm sao, toàn là gây phiền cho người ta.”
Bạch Ngọc Hoa vui vẻ nói: “Thanh Chước ca, nếu huynh biết nấu cơm, thì Ngọc Hoa cũng biết nấu.”
“Thanh Chước ca, Ngọc Hoa nói đúng đó, huynh vẫn là nên đi đọc sách đi.” Bạch Nhất Hoằng cũng rất tán đồng với lời nói của muội muội.
Tần Thanh Chước: “……”
Hắn cũng không có từ bỏ ý định, mà là nhờ ba đứa nhỏ giúp mình làm, Bạch Nhất Hoằng làm xiên tre, hai tiểu nha đầu cắt cà tím, khoai tây, củ cải, sau đó dùng xiên tre xâu lại.
“Nam Tri, nấu thêm một nồi canh nữa đi, bỏ mấy xâu đồ ăn này vào nồi nấu luôn, như vậy sẽ ăn rất ngon. Đúng rồi, cũng đem thịt cắt rồi xâu lại đi.”
Năm người làm việc hiệu suất còn rất cao, Tần phụ cầm cuốc đi đào đất, Minh Nam Tri thấy tướng công nhiệt tình như vậy, cũng không có nhẫn tâm cự tuyệt.
Gừng, hồi, ớt, lá nguyệt quế, quế cây…… Ngao chế thành canh, lại dùng lửa nhỏ đun từ từ.
Trong lúc ngao chế canh, Tần Thanh Chước cầm sách vừa xem vừa nhìn lửa.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nồi cũng toát ra mùi thơm. Bạch Lan Hoa và Bạch Ngọc Hoa xâu đồ ăn cũng càng thêm cần mẫn, Bạch Nhất Hoằng nuốt nuốt nước miếng.
Chạng vạng, tuy rằng nguyên liệu nấu ăn không đủ, nhưng ở nông thôn cũng là đủ đùng.
Tần Thanh Chước nhìn thấy thời gian không sai biệt lắm, liền bỏ vào nồi mấy xâu khoai tây và rau xanh.
Nước canh nóng bỏng sôi ùng ục, tỏa khói nghi ngút.
Lúc này người trong thôn đi làm việc đều khiêng cuốc trở về, người trong nhà cũng đang nấu cơm chiều.
Đột nhiên ngửi được một trận mùi thơm, không biết là nhà ai đang nấu ăn ngon.
“Thơm quá, còn thơm hơn cả đồ ăn trong tửu lầu nữa, ta ngửi thấy đều phải chảy nước miếng.”
“Mùi thơm này là từ đâu bay tới vậy, thật là làm người hâm mộ không thôi.”
Mấy đứa nhỏ trong thôn ngửi được mùi thơm, liền chạy về nhà lôi kéo tay áo của cha hoặc nương: “Con muốn ăn! Con muốn ăn giống vậy! Làm cho con ăn đi!”
“Ăn ăn ăn, nghịch ngợm gây sự cả ngày về nhà chỉ biết đòi ăn!” Người lớn mắng mấy đứa nhỏ, trong lòng lại âm thầm nói, không biết là nhà ai nấu đồ ăn ngon nữa, mùi thơm cũng thật bá đạo.
Tần phụ và Chu đại thúc cùng nhau khiêng cuốc về nhà, đi đến con đường nhỏ trong thôn liền ngửi được mùi thơm.
Chu đại thúc: “Mùi thơm này là nhà ai tỏa ra vậy, thơm quá! Làm ta chảy cả nước miếng.”
“Đúng vậy, không biết là nhà ai nữa, chỉ ngửi thôi liền biết ăn ngon, cũng không biết la ai có phúc phận được ăn món ngon như vậy.” Tần phụ cũng phụ họa, nói xong còn nuốt nước miếng vài cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.