Chương 53:
Đoan Du
01/07/2024
Chu đại thúc cùng Tần phụ cùng nhau hướng trong nhà đi, nhà của Chu đại thúc gần hơn nhà của Tần phụ, hắn rất nhanh liền dừng lại bước chân, hít một hơi thật sâu, hâm mộ nói: "Món ngon đang ở phía trước nhà ngươi kìa, làm ta thèm đến đói bụng, ta đi ăn chút cơm đây, vừa ăn vừa tưởng tượng một phen, hít mùi thơm ăn với cơm cũng không tồi.”
Tần phụ tiếp tục đi về phía trước, càng đến gần cửa nhà, mùi thơm càng nồng đậm, ông đứng ở cửa sân có chút hoài nghi.
Ông đi vào sân, liền nghe thấy tiếng của Tần Thanh Chước.
“Lại bỏ thêm mấy xâu thịt nữa đi.”
Tần phụ nuốt nước miếng, hô hấp dồn dập, bước chân nhanh hơn, không đến một lát liền tới nhà chính.
Chỉ thấy mọi người vây quanh bếp lò, trong nồi là nước canh đỏ nóng bỏng, trong canh có cải trắng, cà tím, khoai tây lát, dưa leo cùng các rau dưa khác, còn có thịt heo hôm qua nghịch tử mua về cắt thành lát xuyến trên xiên tre.
Tần phụ ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Mấy đứa đang làm gì đó?!”
“Cha, người về rồi à, đây là cơm chiều nay của chúng ta, thức ăn chay đã chín, người trở về thật đúng lúc.” Tần Thanh Chước mang tới một cái ghế cho Tần phụ ngồi, lại đưa một chuỗi cải trắng đã nấu chín cho Tần phụ.
Tần phụ tiếp nhận cải trắng, cắn một ngụm, hai mắt lặp tức toả sáng.
“Cơm trắng cũng có, nếu quá cay, có thể ăn chung với cơm.” Tần Thanh Chước chuẩn bị còn rất chu đáo.
Tần Thanh Chước nói xong mới nhớ tới: “Còn có trà Kim Ngân do Nam Tri pha.”
Trong nồi mới vừa bỏ vào mấy cây thức ăn chay đã bị ba đứa nhỏ và Tần phụ cướp đoạt không còn, Tần phụ còn cầm ấm trà đổ cho mình một ly trà Kim Ngân.
Tần Thanh Chước: “……”
Ra tay cũng thật lẹ.
“Tướng công, vẫn còn một chuỗi củ cải, huynh ăn đi.” Minh Nam Tri bắt được một chuỗi củ cải, hắn nghĩ nghĩ rồi đưa cho Tần Thanh Chước.
“Đệ ăn đi, đợi lát nữa sẽ có.” Tần Thanh Chước rất cảm động, không nghĩ tới người quan tâm hắn lại là vai chính thụ.
Chờ đợt tiếp theo, hắn liền có thể ăn thịt.
Rốt cuộc lát thịt cũng chín, Tần Thanh Chước thản nhiên vươn tay muốn lấy xiên tre.
Nhưng không ngờ chỉ nhìn thấy mấy tàn ảnh của mấy bàn tay, sau đó trong nồi trống không, thịt đều biến mất.
Tần Thanh Chước: “……”
Tần phụ ăn ngấu nghiến, không hề có chút tình cha con nào, sau khi ăn xong, còn liếm liếm xiên tre, sau đó uống một ly trà Kim Ngân, cảm thấy cả người đều rất sảng khoái.
Quá cay, nhưng lại ăn rất ngon, hoàn toàn kích thích cảm giác thèm ăn của ông, làm ông chỉ muốn ăn liên tục không ngừng.
Bạch Uyển từ trấn trên về đến nhà, vừa vào cửa đã ngửi được mùi thơm, xém chút nữa đã bị mùi thơm làm cho mơ hồ không rõ. Vào nhà bếp nhìn thấy mọi người đều cúi đầu ăn đồ ăn trên xiên tre, liền hiểu ra nguyên nhân.
Tần phụ ăn cơm với rau dưa, đã ăn hai chén cơm tẻ, nhìn thấy Bạch Uyển liền hỏi: “Bà ở trấn trên có ăn gì chưa?”
Bạch Uyển hơi khựng lại: “Ăn rồi, nhưng vẫn có thể cùng mọi người ăn một chút.”
Tần phụ: “……”
Bạch Uyển ăn một xâu khoai tây lát, cảm thấy bản thân lại đói bụng.
Tần phụ tiếp tục đi về phía trước, càng đến gần cửa nhà, mùi thơm càng nồng đậm, ông đứng ở cửa sân có chút hoài nghi.
Ông đi vào sân, liền nghe thấy tiếng của Tần Thanh Chước.
“Lại bỏ thêm mấy xâu thịt nữa đi.”
Tần phụ nuốt nước miếng, hô hấp dồn dập, bước chân nhanh hơn, không đến một lát liền tới nhà chính.
Chỉ thấy mọi người vây quanh bếp lò, trong nồi là nước canh đỏ nóng bỏng, trong canh có cải trắng, cà tím, khoai tây lát, dưa leo cùng các rau dưa khác, còn có thịt heo hôm qua nghịch tử mua về cắt thành lát xuyến trên xiên tre.
Tần phụ ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Mấy đứa đang làm gì đó?!”
“Cha, người về rồi à, đây là cơm chiều nay của chúng ta, thức ăn chay đã chín, người trở về thật đúng lúc.” Tần Thanh Chước mang tới một cái ghế cho Tần phụ ngồi, lại đưa một chuỗi cải trắng đã nấu chín cho Tần phụ.
Tần phụ tiếp nhận cải trắng, cắn một ngụm, hai mắt lặp tức toả sáng.
“Cơm trắng cũng có, nếu quá cay, có thể ăn chung với cơm.” Tần Thanh Chước chuẩn bị còn rất chu đáo.
Tần Thanh Chước nói xong mới nhớ tới: “Còn có trà Kim Ngân do Nam Tri pha.”
Trong nồi mới vừa bỏ vào mấy cây thức ăn chay đã bị ba đứa nhỏ và Tần phụ cướp đoạt không còn, Tần phụ còn cầm ấm trà đổ cho mình một ly trà Kim Ngân.
Tần Thanh Chước: “……”
Ra tay cũng thật lẹ.
“Tướng công, vẫn còn một chuỗi củ cải, huynh ăn đi.” Minh Nam Tri bắt được một chuỗi củ cải, hắn nghĩ nghĩ rồi đưa cho Tần Thanh Chước.
“Đệ ăn đi, đợi lát nữa sẽ có.” Tần Thanh Chước rất cảm động, không nghĩ tới người quan tâm hắn lại là vai chính thụ.
Chờ đợt tiếp theo, hắn liền có thể ăn thịt.
Rốt cuộc lát thịt cũng chín, Tần Thanh Chước thản nhiên vươn tay muốn lấy xiên tre.
Nhưng không ngờ chỉ nhìn thấy mấy tàn ảnh của mấy bàn tay, sau đó trong nồi trống không, thịt đều biến mất.
Tần Thanh Chước: “……”
Tần phụ ăn ngấu nghiến, không hề có chút tình cha con nào, sau khi ăn xong, còn liếm liếm xiên tre, sau đó uống một ly trà Kim Ngân, cảm thấy cả người đều rất sảng khoái.
Quá cay, nhưng lại ăn rất ngon, hoàn toàn kích thích cảm giác thèm ăn của ông, làm ông chỉ muốn ăn liên tục không ngừng.
Bạch Uyển từ trấn trên về đến nhà, vừa vào cửa đã ngửi được mùi thơm, xém chút nữa đã bị mùi thơm làm cho mơ hồ không rõ. Vào nhà bếp nhìn thấy mọi người đều cúi đầu ăn đồ ăn trên xiên tre, liền hiểu ra nguyên nhân.
Tần phụ ăn cơm với rau dưa, đã ăn hai chén cơm tẻ, nhìn thấy Bạch Uyển liền hỏi: “Bà ở trấn trên có ăn gì chưa?”
Bạch Uyển hơi khựng lại: “Ăn rồi, nhưng vẫn có thể cùng mọi người ăn một chút.”
Tần phụ: “……”
Bạch Uyển ăn một xâu khoai tây lát, cảm thấy bản thân lại đói bụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.