Chương 55:
Đoan Du
01/07/2024
Sáng nay Tần Thanh Chước thức dậy ngại phiền, liền tùy tiện cầm đại một sợi dây cột tóc buộc tóc cho chắc, chờ sau khi ra cửa mới thấy Minh Nam Tri cũng buộc tóc bằng dây cột tóc màu xanh lơ, trái tim đột nhiên đập thình thịch.
Buộc tóc bằng dây cột tóc giống nhau chắc là không có gì khác thường đâu.
“Tới trấn An Nhạc rồi.”
Hai người tìm một vị trí tốt, sau đó vội một lát mới có thể bày biện xong. Người xung quanh đi đường rất vội vàng, một cái liếc mắt cũng không thèm cho bọn họ.
“Nam Tri, ta đi mua mấy cái bánh bao thịt.”
“Được.”
Tần Thanh Chước chạy đến tiệm bánh bao hỏi: “Ông chủ, bánh bao của ngươi mấy văn tiền một cái?”
“Bánh bao chay một văn tiền, bánh bao thịt ba văn tiền.”
Tần Thanh Chước ở trong lòng nói thầm thật trùng hợp, giá cả không khác gì giá của xiên que mà hắn định bán.
“Cho ta bốn cái bánh bao thịt đi.” Hôm nay phải làm chút việc mất sức, vẫn là nên ăn tốt một chút, dù sao hôm nay cũng có thể kiếm trở lại.
“Được thôi, vị công tử này, của ngươi mười hai văn tiền.”
Tần Thanh Chước ôm bánh bao trở lại chỗ ngồi của mình, vui vẻ hô: “Nam Tri, ăn bánh bao thịt đi.”
Minh Nam Tri đứng ở một bên, dáng người thon dài, dung mạo cực kỳ xinh đẹp.
“Tướng công, làm huynh tiêu pha rồi.”
“Đệ hai cái, ta hai cái.” Tần Thanh Chước cắn một ngụm, rất nhanh liền giải quyết xong hai cái bánh bao thịt.
Minh Nam Tri cầm bánh bao thịt mới ra lò, trong lòng dần dần trở nên ấm áp.
Tướng công đối xử với hắn thật tốt.
“Nam Tri, chờ trời sáng hẳn hãy khai trương.”
Lúc này đen thùi lùi, căn bản là không có bao nhiêu người đi đường.
Người đi đường dần dần nhiều lên, trời cũng sáng trưng, Tần Thanh Chước đốt than hỏa, bắt đầu đun sôi nước canh trong nồi.
Mùi thơm bắt đầu tỏa ra xung quanh.
Tần Thanh Chước đem bảng hiệu đã chuẩn bị sẵn dựng lên.
Một xiên thức ăn chay một văn tiền.
Một xiên thịt ba văn tiền.
“Các vị hương thân phụ lão, mau tới ăn xiên que đi!” Tần Thanh Chước giương giọng thét to, một chút cũng không sợ bị chê cười.
Có vài vị ca nhi chưa lập gia đình đang đi trên đường, nhìn thấy Tần Thanh Chước lớn lên đẹp trai, khí chất lại bất phàm, liền đi đến trước quầy hàng.
“Bán cho ta một xiên khoai tây.” Tiền của hắn cũng không phải gió to thổi tới, đương nhiên là phải nếm thử, mới biết được ăn ngon hay không. Mặt đẹp đúng là có ưu thế nhất định, nhưng làm thức ăn, vẫn là phải ăn thử mới biết.
“Không thành vấn đề, thiếu gia thật có lòng.”
Ca nhi nghe vậy, cười không khép miệng được, hắn nơi nào giống thiếu gia, chỉ là con cháu hàn môn mà thôi, nhưng vị lang quân trước mặt lại nói ra chân thành như vậy, thật sự làm người nghe xong trong lòng vô cùng thoải mái.
Ca nhi tiếp nhận xiên khoai tây, ăn một miếng, rất nhanh liền ăn xong rồi.
Miệng cay, nhưng lại chưa đã nghiền, còn muốn ăn nữa.
“Cho ta thêm bốn xiên khoai tây nữa đi!”
Có người ở bên cạnh nhìn thấy một màn này, lại bị mùi thơm câu lấy, đều sôi nổi đi tới.
“Cho ta một xiên cà tím!”
“Một xiên dưa leo!”
“Ba xiên cải trắng, hai xiên khoai tây, một xiên củ cải, ba xiên thịt.”
Buộc tóc bằng dây cột tóc giống nhau chắc là không có gì khác thường đâu.
“Tới trấn An Nhạc rồi.”
Hai người tìm một vị trí tốt, sau đó vội một lát mới có thể bày biện xong. Người xung quanh đi đường rất vội vàng, một cái liếc mắt cũng không thèm cho bọn họ.
“Nam Tri, ta đi mua mấy cái bánh bao thịt.”
“Được.”
Tần Thanh Chước chạy đến tiệm bánh bao hỏi: “Ông chủ, bánh bao của ngươi mấy văn tiền một cái?”
“Bánh bao chay một văn tiền, bánh bao thịt ba văn tiền.”
Tần Thanh Chước ở trong lòng nói thầm thật trùng hợp, giá cả không khác gì giá của xiên que mà hắn định bán.
“Cho ta bốn cái bánh bao thịt đi.” Hôm nay phải làm chút việc mất sức, vẫn là nên ăn tốt một chút, dù sao hôm nay cũng có thể kiếm trở lại.
“Được thôi, vị công tử này, của ngươi mười hai văn tiền.”
Tần Thanh Chước ôm bánh bao trở lại chỗ ngồi của mình, vui vẻ hô: “Nam Tri, ăn bánh bao thịt đi.”
Minh Nam Tri đứng ở một bên, dáng người thon dài, dung mạo cực kỳ xinh đẹp.
“Tướng công, làm huynh tiêu pha rồi.”
“Đệ hai cái, ta hai cái.” Tần Thanh Chước cắn một ngụm, rất nhanh liền giải quyết xong hai cái bánh bao thịt.
Minh Nam Tri cầm bánh bao thịt mới ra lò, trong lòng dần dần trở nên ấm áp.
Tướng công đối xử với hắn thật tốt.
“Nam Tri, chờ trời sáng hẳn hãy khai trương.”
Lúc này đen thùi lùi, căn bản là không có bao nhiêu người đi đường.
Người đi đường dần dần nhiều lên, trời cũng sáng trưng, Tần Thanh Chước đốt than hỏa, bắt đầu đun sôi nước canh trong nồi.
Mùi thơm bắt đầu tỏa ra xung quanh.
Tần Thanh Chước đem bảng hiệu đã chuẩn bị sẵn dựng lên.
Một xiên thức ăn chay một văn tiền.
Một xiên thịt ba văn tiền.
“Các vị hương thân phụ lão, mau tới ăn xiên que đi!” Tần Thanh Chước giương giọng thét to, một chút cũng không sợ bị chê cười.
Có vài vị ca nhi chưa lập gia đình đang đi trên đường, nhìn thấy Tần Thanh Chước lớn lên đẹp trai, khí chất lại bất phàm, liền đi đến trước quầy hàng.
“Bán cho ta một xiên khoai tây.” Tiền của hắn cũng không phải gió to thổi tới, đương nhiên là phải nếm thử, mới biết được ăn ngon hay không. Mặt đẹp đúng là có ưu thế nhất định, nhưng làm thức ăn, vẫn là phải ăn thử mới biết.
“Không thành vấn đề, thiếu gia thật có lòng.”
Ca nhi nghe vậy, cười không khép miệng được, hắn nơi nào giống thiếu gia, chỉ là con cháu hàn môn mà thôi, nhưng vị lang quân trước mặt lại nói ra chân thành như vậy, thật sự làm người nghe xong trong lòng vô cùng thoải mái.
Ca nhi tiếp nhận xiên khoai tây, ăn một miếng, rất nhanh liền ăn xong rồi.
Miệng cay, nhưng lại chưa đã nghiền, còn muốn ăn nữa.
“Cho ta thêm bốn xiên khoai tây nữa đi!”
Có người ở bên cạnh nhìn thấy một màn này, lại bị mùi thơm câu lấy, đều sôi nổi đi tới.
“Cho ta một xiên cà tím!”
“Một xiên dưa leo!”
“Ba xiên cải trắng, hai xiên khoai tây, một xiên củ cải, ba xiên thịt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.