Chương 56:
Đoan Du
01/07/2024
Người mua ít, là vì cảm thấy mới mẻ, người mua nhiều, căn bản là không đem chút tiền ấy để vào mắt, một văn tiền đối với người ở trấn An Nhạc mà nói, cũng giống như chín trâu mất sợi lông, không đáng là bao.
Người mua quá nhiều, Minh Nam Tri có chút nhớ không rõ.
Tần Thanh Chước nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, đệ đem xiên que bỏ vào nồi đi, thức ăn chay như cà tím, dưa leo, cải trắng, khoai tây, củ cải, mỗi loại bỏ vào năm xiên trước, còn thịt thì bỏ mười xiên.”
Minh Nam Tri nhìn người vây quanh trước quầy hàng nói: “Được, tướng công.”
“Tốt, một xiên cà tím của ngài đây.”
“Đây là dưa leo của ngài.”
Trí nhớ của Tần Thanh Chước thật tốt, lập tức nhớ kỹ từng người đã gọi món và đưa đúng đồ ăn.
Thứ tự đến trước đến sau của từng khách nhân hắn cũng nhớ kỹ.
Như vậy sẽ không làm khách nhân cảm thấy mình bị chậm trễ, cũng không cảm thấy người tới sau lại được ăn trước mình, loại chuyện này ở trước mặt Tần Thanh Chước là sẽ không xảy ra.
Nhóm đầu tiên ăn xong, cảm thấy ăn một xiên không có cảm giác gì, bọn họ còn muốn ăn thêm rất nhiều rất nhiều, như vậy mới có cảm giác.
“Lại cho ta mười xiên cà tím, bốn xiên lát thịt!”
Tần Thanh Chước thầm nghĩ, mười cái này, bốn cái kia sao, không thành vấn đề.
Người của những quầy hàng bên cạnh đều trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi người vây quanh quầy hàng nhỏ.
“Đây là có chuyện gì vậy, không phải cũng giống như bán mì sợi sao?!”
“Đúng vậy, chỉ khác canh thơm hơn thôi, một xiên củ cải liền bán một văn tiền, còn củ cải của ta một củ lớn bán một văn tiền lại không ai mua?! Bọn họ điên hết rồi!”
“Đây rõ ràng là cố ý tăng giá, trong nhà trồng củ cải và cải trắng, căn bản đều là ăn không hết mới đem bán.” Có một hán tử lẩm bẩm.
“Các vị cứ từ từ, người nào cũng có.” Âm thanh của Tần Thanh Chước bị các loại tiếng hét to che mất.
Phùng Hoa mới vừa ôn tập xong từ trong nhà đi ra, thấy được một quầy hàng nhỏ bị rất nhiều người vây quanh, con người của hắn lòng hiếu kỳ rất nặng liền đi tới xem.
Một vị thư sinh quen biết Phùng Hoa kinh hỉ hỏi: “Phùng huynh, ngươi cũng tới ăn xiên que à?”
Phùng Hoa có chút nghi hoặc hỏi lại: “Xiên que kia bán thế nào?”
“Thức ăn chay một văn tiền một xiên, còn thịt thì ba văn tiền một xiên.” Thư sinh lặp tức đọc lại bảng giá.
Phùng Hoa: “……”
“Ta mới vừa mua được củ cải trắng, cho ngươi ăn thử nè.”
Phùng Hoa ngửi được một cổ mùi thơm nồng, hắn chắp tay nói cảm ơn, tiếp nhận liền cắn một miếng, sau đó lập tức đem một xiên củ cải trắng ăn xong rồi.
“Phùng huynh, xiên que này ăn ngon đúng không.” Thư sinh còn có chút tự đắc, giống như đưa ra đồ vật mà mình thích cũng được những người khác thích, trong lòng rất là thỏa mãn.
Hắn quay đầu lại, một bóng người cũng không thấy.
Thư sinh: “……”
Từ trong đám đông truyền đến tiếng gào của Phùng Hoa.
“Tám xiên củ cải trắng, năm xiên lát thịt, ba xiên dưa leo!!”
Đợi thật lâu, rốt cuộc cũng đến phiên Phùng Hoa, hắn vội vàng tiến lên tiếp nhận xiên que của mình.
“Xiên que của ngươi đây.”
Phùng Hoa cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, hắn ngẩng đầu lên, khóe mắt giống như muốn nứt ra.
“Tần huynh?!”
Người mua quá nhiều, Minh Nam Tri có chút nhớ không rõ.
Tần Thanh Chước nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, đệ đem xiên que bỏ vào nồi đi, thức ăn chay như cà tím, dưa leo, cải trắng, khoai tây, củ cải, mỗi loại bỏ vào năm xiên trước, còn thịt thì bỏ mười xiên.”
Minh Nam Tri nhìn người vây quanh trước quầy hàng nói: “Được, tướng công.”
“Tốt, một xiên cà tím của ngài đây.”
“Đây là dưa leo của ngài.”
Trí nhớ của Tần Thanh Chước thật tốt, lập tức nhớ kỹ từng người đã gọi món và đưa đúng đồ ăn.
Thứ tự đến trước đến sau của từng khách nhân hắn cũng nhớ kỹ.
Như vậy sẽ không làm khách nhân cảm thấy mình bị chậm trễ, cũng không cảm thấy người tới sau lại được ăn trước mình, loại chuyện này ở trước mặt Tần Thanh Chước là sẽ không xảy ra.
Nhóm đầu tiên ăn xong, cảm thấy ăn một xiên không có cảm giác gì, bọn họ còn muốn ăn thêm rất nhiều rất nhiều, như vậy mới có cảm giác.
“Lại cho ta mười xiên cà tím, bốn xiên lát thịt!”
Tần Thanh Chước thầm nghĩ, mười cái này, bốn cái kia sao, không thành vấn đề.
Người của những quầy hàng bên cạnh đều trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi người vây quanh quầy hàng nhỏ.
“Đây là có chuyện gì vậy, không phải cũng giống như bán mì sợi sao?!”
“Đúng vậy, chỉ khác canh thơm hơn thôi, một xiên củ cải liền bán một văn tiền, còn củ cải của ta một củ lớn bán một văn tiền lại không ai mua?! Bọn họ điên hết rồi!”
“Đây rõ ràng là cố ý tăng giá, trong nhà trồng củ cải và cải trắng, căn bản đều là ăn không hết mới đem bán.” Có một hán tử lẩm bẩm.
“Các vị cứ từ từ, người nào cũng có.” Âm thanh của Tần Thanh Chước bị các loại tiếng hét to che mất.
Phùng Hoa mới vừa ôn tập xong từ trong nhà đi ra, thấy được một quầy hàng nhỏ bị rất nhiều người vây quanh, con người của hắn lòng hiếu kỳ rất nặng liền đi tới xem.
Một vị thư sinh quen biết Phùng Hoa kinh hỉ hỏi: “Phùng huynh, ngươi cũng tới ăn xiên que à?”
Phùng Hoa có chút nghi hoặc hỏi lại: “Xiên que kia bán thế nào?”
“Thức ăn chay một văn tiền một xiên, còn thịt thì ba văn tiền một xiên.” Thư sinh lặp tức đọc lại bảng giá.
Phùng Hoa: “……”
“Ta mới vừa mua được củ cải trắng, cho ngươi ăn thử nè.”
Phùng Hoa ngửi được một cổ mùi thơm nồng, hắn chắp tay nói cảm ơn, tiếp nhận liền cắn một miếng, sau đó lập tức đem một xiên củ cải trắng ăn xong rồi.
“Phùng huynh, xiên que này ăn ngon đúng không.” Thư sinh còn có chút tự đắc, giống như đưa ra đồ vật mà mình thích cũng được những người khác thích, trong lòng rất là thỏa mãn.
Hắn quay đầu lại, một bóng người cũng không thấy.
Thư sinh: “……”
Từ trong đám đông truyền đến tiếng gào của Phùng Hoa.
“Tám xiên củ cải trắng, năm xiên lát thịt, ba xiên dưa leo!!”
Đợi thật lâu, rốt cuộc cũng đến phiên Phùng Hoa, hắn vội vàng tiến lên tiếp nhận xiên que của mình.
“Xiên que của ngươi đây.”
Phùng Hoa cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, hắn ngẩng đầu lên, khóe mắt giống như muốn nứt ra.
“Tần huynh?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.