Chương 57:
Đoan Du
01/07/2024
Tần Thanh Chước có chút kinh ngạc: “Là Phùng huynh à.”
Người vây xung quanh quá nhiều, Phùng Hoa vừa cầm lấy xiên que đã bị những người khác đẩy ra.
Phùng Hoa cắn một miếng củ cải trắng, trong lòng vẫn còn chưa có phục hồi tinh thần lại.
Không ngờ Tần huynh lại ra ngoài bày quán, hơn nữa hương vị còn ngon như vậy. Còn về phần tại sao lại phải bày quán, Phùng Hoa cũng không phải người không hiểu chuyện trần tục, trong nhà Tần huynh là có chút khó khăn.
Gia cảnh của Tần huynh bần hàn, nhưng trước sau vẫn kiên trì đọc sách, dùng tiền bày quán hỗ trợ gia đình, phẩm đức cao thượng như vậy, không phải người bình thường có thể so sánh được. Mấy năm trước Tần Huynh ở trường xã không có danh tiếng, có thể thấy được Tần huynh là một người điệu thấp, phẩm đức cao thượng, không ngừng vươn lên, lại coi trọng việc đọc sách, người như vậy còn không phải là bậc quân tử thời xưa sao?
Phùng Hoa tự mình tưởng tượng một trận, đối với Tần Thanh Chước cảm động không thôi, nếu không phải đang ở trên phố, hắn đã trực tiếp rơi nước mắt rồi.
Hắn phải vì Tần huynh làm chút chuyện mới được.
Tần Thanh Chước cầm xiên que nói: "Của công tử đây.”
Hắn bận quá, cũng không có để ý đến Phùng Hoa.
Qua một lúc sau, đám người rốt cuộc cũng tan đi một chút. Minh Nam Tri lấy ra khăn, thấy trên trán Tần Thanh Chước đổ mồ hôi, hắn cắn môi đi lên.
“Nóng quá.” Tần Thanh Chước vì sớm ngày tìm về tám khối cơ bụng, mỗi ngày sáng sớm ở trường xã đọc sách đều sẽ dậy sớm rèn luyện thân thể, buổi tối cũng chạy quanh trường xã một vòng.
Thân thể của nguyên chủ quá yếu, chưa chạy được vài bước liền đổ mồ hôi, sau khi được hắn rèn luyện hiện tại đã khá hơn nhiều.
Một cái khăn trắng tinh xuất hiện, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt hắn.
Hàng mi thật dài của Tần Thanh Chước run rẩy, khăn tay nhẹ nhàng phất qua môi, dừng trên chiếc mũi cao thẳng, dừng ở giữa mày, cuối cùng dừng trên trán.
Ngón tay mềm nhẹ, như là sợ làm vỡ bảo vật trân quý vậy.
Than lửa cháy to, Tần Thanh Chước không biết là do sức nóng của than lửa hay là do cái gì, gương mặt hắn đỏ lên, miệng khô lưỡi khô, rũ mắt, thân thể căng chặt cứng đờ.
“Tướng công, nghỉ ngơi một lát đi.” Minh Nam Tri lau mồ hôi trên mặt Tần Thanh Chước, có chút đau lòng, Tần Thanh Chước là người đọc sách, sao có thể làm mấy chuyện này.
Hơn nữa nãy giờ cũng không có than thở tiếng nào.
Sau khi gả cho Tần Thanh Chước, hiện tại Minh Nam Tri đã hoàn toàn tin tưởng lời đồn không đáng tin. Một hán tử đảm đương như vậy, sao có thể là một tên lưu manh.
Trước kia đính hôn với Kỷ Đại, quy củ trong thôn cũng không có quy định hai người đính hôn trước khi thành thân không thể gặp mặt, hắn cũng từng tưởng tượng sau khi thành thân với Kỷ Đại, hai người bọn họ sẽ sinh hoạt thật tốt.
Hiện tại nghĩ lại, ý niệm này ngay từ đầu chính là sai, khí chất trên người Kỷ Đại bất phàm, trong mắt luôn cất giấu thứ gì đó.
Người vây xung quanh quá nhiều, Phùng Hoa vừa cầm lấy xiên que đã bị những người khác đẩy ra.
Phùng Hoa cắn một miếng củ cải trắng, trong lòng vẫn còn chưa có phục hồi tinh thần lại.
Không ngờ Tần huynh lại ra ngoài bày quán, hơn nữa hương vị còn ngon như vậy. Còn về phần tại sao lại phải bày quán, Phùng Hoa cũng không phải người không hiểu chuyện trần tục, trong nhà Tần huynh là có chút khó khăn.
Gia cảnh của Tần huynh bần hàn, nhưng trước sau vẫn kiên trì đọc sách, dùng tiền bày quán hỗ trợ gia đình, phẩm đức cao thượng như vậy, không phải người bình thường có thể so sánh được. Mấy năm trước Tần Huynh ở trường xã không có danh tiếng, có thể thấy được Tần huynh là một người điệu thấp, phẩm đức cao thượng, không ngừng vươn lên, lại coi trọng việc đọc sách, người như vậy còn không phải là bậc quân tử thời xưa sao?
Phùng Hoa tự mình tưởng tượng một trận, đối với Tần Thanh Chước cảm động không thôi, nếu không phải đang ở trên phố, hắn đã trực tiếp rơi nước mắt rồi.
Hắn phải vì Tần huynh làm chút chuyện mới được.
Tần Thanh Chước cầm xiên que nói: "Của công tử đây.”
Hắn bận quá, cũng không có để ý đến Phùng Hoa.
Qua một lúc sau, đám người rốt cuộc cũng tan đi một chút. Minh Nam Tri lấy ra khăn, thấy trên trán Tần Thanh Chước đổ mồ hôi, hắn cắn môi đi lên.
“Nóng quá.” Tần Thanh Chước vì sớm ngày tìm về tám khối cơ bụng, mỗi ngày sáng sớm ở trường xã đọc sách đều sẽ dậy sớm rèn luyện thân thể, buổi tối cũng chạy quanh trường xã một vòng.
Thân thể của nguyên chủ quá yếu, chưa chạy được vài bước liền đổ mồ hôi, sau khi được hắn rèn luyện hiện tại đã khá hơn nhiều.
Một cái khăn trắng tinh xuất hiện, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt hắn.
Hàng mi thật dài của Tần Thanh Chước run rẩy, khăn tay nhẹ nhàng phất qua môi, dừng trên chiếc mũi cao thẳng, dừng ở giữa mày, cuối cùng dừng trên trán.
Ngón tay mềm nhẹ, như là sợ làm vỡ bảo vật trân quý vậy.
Than lửa cháy to, Tần Thanh Chước không biết là do sức nóng của than lửa hay là do cái gì, gương mặt hắn đỏ lên, miệng khô lưỡi khô, rũ mắt, thân thể căng chặt cứng đờ.
“Tướng công, nghỉ ngơi một lát đi.” Minh Nam Tri lau mồ hôi trên mặt Tần Thanh Chước, có chút đau lòng, Tần Thanh Chước là người đọc sách, sao có thể làm mấy chuyện này.
Hơn nữa nãy giờ cũng không có than thở tiếng nào.
Sau khi gả cho Tần Thanh Chước, hiện tại Minh Nam Tri đã hoàn toàn tin tưởng lời đồn không đáng tin. Một hán tử đảm đương như vậy, sao có thể là một tên lưu manh.
Trước kia đính hôn với Kỷ Đại, quy củ trong thôn cũng không có quy định hai người đính hôn trước khi thành thân không thể gặp mặt, hắn cũng từng tưởng tượng sau khi thành thân với Kỷ Đại, hai người bọn họ sẽ sinh hoạt thật tốt.
Hiện tại nghĩ lại, ý niệm này ngay từ đầu chính là sai, khí chất trên người Kỷ Đại bất phàm, trong mắt luôn cất giấu thứ gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.