Phu Nhân À Em Đừng Hòng Trốn Thoát
Chương 13: Kí giấy kết hôn trong im lặng
Mỹ Hảo Lê Thị
09/06/2023
Cuộc đối thoại giữa hai mẹ con*
Tương Hiếu: mẹ ơi người bị sao vậy sao mặt mẹ trong khó coi vậy
Trong đầu của hảo hảo toàn nghĩ tên đàn ông đó
Tương Hảo Hảo: *suy nghĩ* hắn ta bị sao vậy tại sao muốn đăng kí kết hôn chứ tại sao lại là mình không phải là người khác chứ
Tương Hiếu: mẹ ơi người có bị sao không vậy con thấy người lo lắng quá tại con kêu người nhiều quá người không quan tâm con sao
Tương Hảo Hảo: không vậy là con đâu cục cưng à
Tương Hiếu: sao con thấy mẹ lo lắng như vậy rốt cuộc là chuyện gì mẹ lại lo lắng như thế chứ
Tương Hảo Hảo: không có gì đâu con muộn rồi con đi ngủ đi mai còn đi học nữa
Tương Hiếu: hay là con với em kêu hai người đăng ký kết hôn nên người cảm thấy khó xử sao
Tương Hảo Hảo: con vừa nói cái gì sao con biết chuyện này chứ chuyện này do tụi con sao
Tương Hiếu: con xin lỗi mẹ tại bởi gì con không muốn nhìn thấy mẹ bị người khác nói là bỏ nhà đi trong khi mẹ đang mang bầu tụi con
Tương Hảo Hảo:*suy nghĩ* thằng bé nghĩ như vậy sao từ đầu đến cuối mình chưa hề nói như vậy hết, được rồi mẹ không trách con đâu con ngủ đingày mai còn đi học nữa
Tương Hiếu: thiệt không mẹ
Nũng nịu đến đáng thương
Tương Hảo Hảo: ừ mẹ không có trách con đâu
Tương Hiếu: ok con đi ngủ nha mẹ
Tương Hảo Hảo: *suy nghĩ* thằng bé thật sự lâu lắm rồi muốn có một gia đình hay sao hay do là mình không hiểu thằng bé đến vậy
Sáng ngày mai*
Tương Hiếu: chào mẹ buổi sáng
Tương Hảo Hảo: chào cục cưng của mẹ
Tương Hiếu: mẹ ăn sáng nha còn đây là phần ăn của mẹ
Tương Hảo Hảo: nhanh chân lên con coi chừng muộn học đấy
Trương Ngọc: chào tương đại tiểu thư và chào thiếu gia luôn hôm nay chủ tịch sẽ trở hai mẹ con đi và chở người đi đăng ký kết hôn luôn
Trần Phan Thảo: anh hai mẹ cuối cùng chúng ta được ở chung rồi
Tương Hảo Hảo: cái gì ở chung là sao không tôi muốn ở chung đâu
Trần Phan Trường:* ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống người khác*, cô vừa nói cái gì
Tương Hảo Hảo: à…thì…tôi
Tương Hiếu: nè cha đừng có tưởng là con sẽ không ở với cha đâu đấy
Trương Ngọc: tương tiểu thư khi đăng ký kết hôn là hai người đã ở cùng một chỗ rồi ạ
Trần Phan Thảo: mẹ à mẹ là mẹ ruột của con nếu cha mẹ không ở chung con…hức…con
*Tiếng khóc vỡ òa trên xe và mọi người xung quanh nghe thấy nữa
Tương Hảo Hảo: được rồi mẹ và anh còn ở chung với hai cha con nha
Trần Phan Thảo: mẹ là tuyệt vời nhất, con đi nha cha mẹ yep mình có một gia đình rồi
Tương Hiếu: con đi nha mẹ
Tương Hảo Hảo: tôi có một yêu cầu anh thực hiện thì tôi sẽ đi đăng ký kết hôn với anh
Trần Phan Trường: cô cứ nói nếu
Trương Ngọc: đây có phải tổng tài lạnh lùng không vậy nhe lời luôn
*Tác giả: vẫn còn là tổng tài lạnh lùng nha nhưng phải nghe lời nóc nhà mới gọi là đỉnh chứ*
Trần Phan Trường: tôi nghe được những gì từ lời nói của cô
Tương Hảo Hảo: đầu tiên chúng ta sẽ đăng ký kết hôn 2 năm tại vì mục tiêu của chúng ta là vì con thôi chứ hai chúng ta là người xa lạ, thứ hai cuộc sống riêng tư của tôi anh không được chen vào cuộc sống của tôi của anh cũng vậy tôi cũng không xen vào cuộc sống của anh luôn,cái thứ ba chúng ta danh nghĩa trên vơ chồng theo bản hợp đồng không thân mật với nhau nếu anh đồng ý ba khoản trên thì tôi sẽ đi đăng ký với anh
Trần Phan Trường: tôi đồng ý với em *suy nghĩ* đúng là con thỏ thông minh mà
Người dân: hai người đi đăng kí kết hôn phải cười chứ
Tương Hảo Hảo: sao anh không cời chứ anh cười dễ thương lắm
Trần Phan Trường: đương nhiên là nghe lời vợ rồi mà
Tương Hảo Hảo: cái gì mà nghe lời vợ chứ *suy nghĩ* anh ta bị gì vậy
*Tác giả kiểu: đừng phát cơm tró nha tác giả đang FA*
Người dân: được rồi cảm ơn hai người nhiều nha chúc một ngày tốt lành dành cho hai người nha
Tương Hảo Hảo: cảm ơn nha
Trần Phan Trường: cô còn đứng đó làm gì mau dọn hành lý qua đi
Tương Hảo Hảo: cái gì vậy anh là sếp tôi hả
Trần Phan Trường: đúng rồi tôi là sếp của anh đấy
Tương Hảo Hảo: nhưng chủ tịch à anh làm chủ tịch trong phòng suốt rồi ra đây muốn chỉ định ai là chỉ định hay sao
Trần Phan Trường: cô có làm hay không
Tương Hảo Hảo: tôi không thích
*Biểu cảm dễ thương trêu trọc anh chàng hay sao haha*
Tương Hảo Hảo: tôi có cuộc gọi
Trần Phan Nhi: alo hảo hảo cậu rảnh không về chuyện con gái của cậu tớ có chút tin tức về đứa con gái rồi
Tương Hảo Hảo: đương…đương nhiên tớ rảnh mà
Một sát khí lạnh đang nổi hừng hực và sau lưng của cô gái
Trần Phan Trường: *suy nghĩ* giọng con bé nhi sao, cô định đi đâu nãy cô kêu không rảnh giờ là rảnh là sao
Trần Phan Nhi: *suy nghĩ* cái gì giọng của anh hai sao, à nếu cậu khong6ranh3 thì không sao đâu để ngày mai hoặc ngày mốt cũng được
Tương Hảo Hảo: không sao đâu hôm nay tớ rảnh mà tôi có công chuyện xíu tí nữa tôi quay lại
Trần Phan Trường: nhớ đem dồ của cô đấy không thôi tôi dở nhà cô đấy
Tương Hảo Hảo: *suy nghĩ* anh ta nóng tính làm gì vậy trời, tôi biết rồi
Trần Phan Nhi: *suy nghĩ* sao mình cứ cảm giác nổi hết da gà
Trần Phan Trường: trương ngọc cho nhị tiểu thư chuyển công tác qua pháp cho tôi
Trương Ngọc: nhưng mà chủ tịch
Trần Phan Trường: còn nhưng nhị thêm một lần nữa xem tôi đưa cô qua pháp luôn đấy
Trương Ngọc: dạ tôi làm liền *suy nghĩ* xin lỗi nhị tiểu thư nha, nhị tiểu thư chủ tịch kêu người chuyển công tác ở pháp
Trần Phan Trường: em ở bên pháp cho anh chừng nào anh hết giận rồi về
Trần Phan Nhi: anh hai à anh ấu trĩ vừa thôi
Trần Phan Trường: kệ anh
Trần Phan Nhi: hết chịu nổi anh luôn *nghiêm túc* nhưng hiện tại anh mà chóng mẹ còn hôn ước thì sao anh
Trần Phan Trường: anh không nhớ hôn ước nào hết em không muốn một sinh viên nghèo trở thành nhị tiểu thư của trần gia sao
Trần Phan Nhi: anh ấu trĩ vừa thôi
Trần Phan Trường: với nói bà ta là muốn hôn ước tự bà ta kết hôn đi được rồi anh có công chuyện tắt mày nha
Trần Phan Nhi: ê khoan đã tự nhiên gọi cho mình đã đưa mình ra pháp là sao *suy nghĩ* tổng tài lạnh lùng gì chứ một ông anh ấu trĩ thì có
Tương Hảo Hảo: xin lỗi cậu nha nhi kẹt xe nên mình tới trễ
Trần Phan Nhi: haizzz không sao đâu
Tương Hảo Hảo: đúng rồi cậu nói có tin tức đúng không
Trần Phan Nhi: đúng rồi theo như bác sĩ phụ sản nghỉ cách đây sáu năm cũng là ngày con gái của cậu chết hắn ta đem con gái của cậu đi đưa gia đình trần gia tớ chỉ điều tra ngay phút đó còn không biết tại sao bác sĩ đó biết tới trần gia nữa *suy nghĩ* khi anh trai nhận nuôi và xét nghiệm AND thì đứa cháu gái ruột là cháu mình cùng lúc cô ấy sinh ra con trai của cô ấy chẳng lẽ kẻ đứng đằng sau muốn cai gì chứ
Tương Hảo Hảo: nhi cậu ổn không tớ thấy cậu ngơ ngác hay sao
Trần Phan Nhi: tớ không sao đâu vậy đứa con gái thất lạc của cậu hiện tại đang ở bên trần gia sao
Tương Hảo Hảo: đúng rôi muốn ở gần đứa bé mình đăng kí kết hôn với anh ta luôn
Trần Phan Nhi: cậu đăng kí kết hôn sao không phải trần gia có hôn ước sao
Tương Hảo Hảo: mặc kệ anh ta đi tớ với anh ta giao kèo hai năm để chung sống và nuôi hai đứa bé có thể có cha lẫn mẹ cục cưng của tớ đã không có cha thằng bé tỏ ra lạnh lùng để không biết trong lòng muốn có một gia đình hạnh phúc
Trần Phan Nhi: khi mình quen biết cô ấy mình cứ tưởng cô ấy han sang phú quý gì muốn kiếm tiền để nuôi thằng bé gia bên nội suốt ngày nói thằng bé con hoang không, được rồi còn hoàng huy thì sao tớ nhớ cậu đang đợi thì sao
Tương Hảo Hảo: hồi đó không có thằng bé thì mình còn như vậy còn hiện tại mình có thằng bé thì mình không còn cơ hội đâu, à đúng rồi đừng nghĩ chuyện đó nữa tớ nghe là anh ta có đứa em gái anh ta đã lạnh lùng rồi chắc có đứa em gái không thích tớ đâu cùng lúc đó tớ có thể đường đường chính bị đuổi ra ngoài
Trần Phan Nhi: *suy nghĩ* giờ làm sao đây
Tương Hiếu: mẹ ơi người bị sao vậy sao mặt mẹ trong khó coi vậy
Trong đầu của hảo hảo toàn nghĩ tên đàn ông đó
Tương Hảo Hảo: *suy nghĩ* hắn ta bị sao vậy tại sao muốn đăng kí kết hôn chứ tại sao lại là mình không phải là người khác chứ
Tương Hiếu: mẹ ơi người có bị sao không vậy con thấy người lo lắng quá tại con kêu người nhiều quá người không quan tâm con sao
Tương Hảo Hảo: không vậy là con đâu cục cưng à
Tương Hiếu: sao con thấy mẹ lo lắng như vậy rốt cuộc là chuyện gì mẹ lại lo lắng như thế chứ
Tương Hảo Hảo: không có gì đâu con muộn rồi con đi ngủ đi mai còn đi học nữa
Tương Hiếu: hay là con với em kêu hai người đăng ký kết hôn nên người cảm thấy khó xử sao
Tương Hảo Hảo: con vừa nói cái gì sao con biết chuyện này chứ chuyện này do tụi con sao
Tương Hiếu: con xin lỗi mẹ tại bởi gì con không muốn nhìn thấy mẹ bị người khác nói là bỏ nhà đi trong khi mẹ đang mang bầu tụi con
Tương Hảo Hảo:*suy nghĩ* thằng bé nghĩ như vậy sao từ đầu đến cuối mình chưa hề nói như vậy hết, được rồi mẹ không trách con đâu con ngủ đingày mai còn đi học nữa
Tương Hiếu: thiệt không mẹ
Nũng nịu đến đáng thương
Tương Hảo Hảo: ừ mẹ không có trách con đâu
Tương Hiếu: ok con đi ngủ nha mẹ
Tương Hảo Hảo: *suy nghĩ* thằng bé thật sự lâu lắm rồi muốn có một gia đình hay sao hay do là mình không hiểu thằng bé đến vậy
Sáng ngày mai*
Tương Hiếu: chào mẹ buổi sáng
Tương Hảo Hảo: chào cục cưng của mẹ
Tương Hiếu: mẹ ăn sáng nha còn đây là phần ăn của mẹ
Tương Hảo Hảo: nhanh chân lên con coi chừng muộn học đấy
Trương Ngọc: chào tương đại tiểu thư và chào thiếu gia luôn hôm nay chủ tịch sẽ trở hai mẹ con đi và chở người đi đăng ký kết hôn luôn
Trần Phan Thảo: anh hai mẹ cuối cùng chúng ta được ở chung rồi
Tương Hảo Hảo: cái gì ở chung là sao không tôi muốn ở chung đâu
Trần Phan Trường:* ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống người khác*, cô vừa nói cái gì
Tương Hảo Hảo: à…thì…tôi
Tương Hiếu: nè cha đừng có tưởng là con sẽ không ở với cha đâu đấy
Trương Ngọc: tương tiểu thư khi đăng ký kết hôn là hai người đã ở cùng một chỗ rồi ạ
Trần Phan Thảo: mẹ à mẹ là mẹ ruột của con nếu cha mẹ không ở chung con…hức…con
*Tiếng khóc vỡ òa trên xe và mọi người xung quanh nghe thấy nữa
Tương Hảo Hảo: được rồi mẹ và anh còn ở chung với hai cha con nha
Trần Phan Thảo: mẹ là tuyệt vời nhất, con đi nha cha mẹ yep mình có một gia đình rồi
Tương Hiếu: con đi nha mẹ
Tương Hảo Hảo: tôi có một yêu cầu anh thực hiện thì tôi sẽ đi đăng ký kết hôn với anh
Trần Phan Trường: cô cứ nói nếu
Trương Ngọc: đây có phải tổng tài lạnh lùng không vậy nhe lời luôn
*Tác giả: vẫn còn là tổng tài lạnh lùng nha nhưng phải nghe lời nóc nhà mới gọi là đỉnh chứ*
Trần Phan Trường: tôi nghe được những gì từ lời nói của cô
Tương Hảo Hảo: đầu tiên chúng ta sẽ đăng ký kết hôn 2 năm tại vì mục tiêu của chúng ta là vì con thôi chứ hai chúng ta là người xa lạ, thứ hai cuộc sống riêng tư của tôi anh không được chen vào cuộc sống của tôi của anh cũng vậy tôi cũng không xen vào cuộc sống của anh luôn,cái thứ ba chúng ta danh nghĩa trên vơ chồng theo bản hợp đồng không thân mật với nhau nếu anh đồng ý ba khoản trên thì tôi sẽ đi đăng ký với anh
Trần Phan Trường: tôi đồng ý với em *suy nghĩ* đúng là con thỏ thông minh mà
Người dân: hai người đi đăng kí kết hôn phải cười chứ
Tương Hảo Hảo: sao anh không cời chứ anh cười dễ thương lắm
Trần Phan Trường: đương nhiên là nghe lời vợ rồi mà
Tương Hảo Hảo: cái gì mà nghe lời vợ chứ *suy nghĩ* anh ta bị gì vậy
*Tác giả kiểu: đừng phát cơm tró nha tác giả đang FA*
Người dân: được rồi cảm ơn hai người nhiều nha chúc một ngày tốt lành dành cho hai người nha
Tương Hảo Hảo: cảm ơn nha
Trần Phan Trường: cô còn đứng đó làm gì mau dọn hành lý qua đi
Tương Hảo Hảo: cái gì vậy anh là sếp tôi hả
Trần Phan Trường: đúng rồi tôi là sếp của anh đấy
Tương Hảo Hảo: nhưng chủ tịch à anh làm chủ tịch trong phòng suốt rồi ra đây muốn chỉ định ai là chỉ định hay sao
Trần Phan Trường: cô có làm hay không
Tương Hảo Hảo: tôi không thích
*Biểu cảm dễ thương trêu trọc anh chàng hay sao haha*
Tương Hảo Hảo: tôi có cuộc gọi
Trần Phan Nhi: alo hảo hảo cậu rảnh không về chuyện con gái của cậu tớ có chút tin tức về đứa con gái rồi
Tương Hảo Hảo: đương…đương nhiên tớ rảnh mà
Một sát khí lạnh đang nổi hừng hực và sau lưng của cô gái
Trần Phan Trường: *suy nghĩ* giọng con bé nhi sao, cô định đi đâu nãy cô kêu không rảnh giờ là rảnh là sao
Trần Phan Nhi: *suy nghĩ* cái gì giọng của anh hai sao, à nếu cậu khong6ranh3 thì không sao đâu để ngày mai hoặc ngày mốt cũng được
Tương Hảo Hảo: không sao đâu hôm nay tớ rảnh mà tôi có công chuyện xíu tí nữa tôi quay lại
Trần Phan Trường: nhớ đem dồ của cô đấy không thôi tôi dở nhà cô đấy
Tương Hảo Hảo: *suy nghĩ* anh ta nóng tính làm gì vậy trời, tôi biết rồi
Trần Phan Nhi: *suy nghĩ* sao mình cứ cảm giác nổi hết da gà
Trần Phan Trường: trương ngọc cho nhị tiểu thư chuyển công tác qua pháp cho tôi
Trương Ngọc: nhưng mà chủ tịch
Trần Phan Trường: còn nhưng nhị thêm một lần nữa xem tôi đưa cô qua pháp luôn đấy
Trương Ngọc: dạ tôi làm liền *suy nghĩ* xin lỗi nhị tiểu thư nha, nhị tiểu thư chủ tịch kêu người chuyển công tác ở pháp
Trần Phan Trường: em ở bên pháp cho anh chừng nào anh hết giận rồi về
Trần Phan Nhi: anh hai à anh ấu trĩ vừa thôi
Trần Phan Trường: kệ anh
Trần Phan Nhi: hết chịu nổi anh luôn *nghiêm túc* nhưng hiện tại anh mà chóng mẹ còn hôn ước thì sao anh
Trần Phan Trường: anh không nhớ hôn ước nào hết em không muốn một sinh viên nghèo trở thành nhị tiểu thư của trần gia sao
Trần Phan Nhi: anh ấu trĩ vừa thôi
Trần Phan Trường: với nói bà ta là muốn hôn ước tự bà ta kết hôn đi được rồi anh có công chuyện tắt mày nha
Trần Phan Nhi: ê khoan đã tự nhiên gọi cho mình đã đưa mình ra pháp là sao *suy nghĩ* tổng tài lạnh lùng gì chứ một ông anh ấu trĩ thì có
Tương Hảo Hảo: xin lỗi cậu nha nhi kẹt xe nên mình tới trễ
Trần Phan Nhi: haizzz không sao đâu
Tương Hảo Hảo: đúng rồi cậu nói có tin tức đúng không
Trần Phan Nhi: đúng rồi theo như bác sĩ phụ sản nghỉ cách đây sáu năm cũng là ngày con gái của cậu chết hắn ta đem con gái của cậu đi đưa gia đình trần gia tớ chỉ điều tra ngay phút đó còn không biết tại sao bác sĩ đó biết tới trần gia nữa *suy nghĩ* khi anh trai nhận nuôi và xét nghiệm AND thì đứa cháu gái ruột là cháu mình cùng lúc cô ấy sinh ra con trai của cô ấy chẳng lẽ kẻ đứng đằng sau muốn cai gì chứ
Tương Hảo Hảo: nhi cậu ổn không tớ thấy cậu ngơ ngác hay sao
Trần Phan Nhi: tớ không sao đâu vậy đứa con gái thất lạc của cậu hiện tại đang ở bên trần gia sao
Tương Hảo Hảo: đúng rôi muốn ở gần đứa bé mình đăng kí kết hôn với anh ta luôn
Trần Phan Nhi: cậu đăng kí kết hôn sao không phải trần gia có hôn ước sao
Tương Hảo Hảo: mặc kệ anh ta đi tớ với anh ta giao kèo hai năm để chung sống và nuôi hai đứa bé có thể có cha lẫn mẹ cục cưng của tớ đã không có cha thằng bé tỏ ra lạnh lùng để không biết trong lòng muốn có một gia đình hạnh phúc
Trần Phan Nhi: khi mình quen biết cô ấy mình cứ tưởng cô ấy han sang phú quý gì muốn kiếm tiền để nuôi thằng bé gia bên nội suốt ngày nói thằng bé con hoang không, được rồi còn hoàng huy thì sao tớ nhớ cậu đang đợi thì sao
Tương Hảo Hảo: hồi đó không có thằng bé thì mình còn như vậy còn hiện tại mình có thằng bé thì mình không còn cơ hội đâu, à đúng rồi đừng nghĩ chuyện đó nữa tớ nghe là anh ta có đứa em gái anh ta đã lạnh lùng rồi chắc có đứa em gái không thích tớ đâu cùng lúc đó tớ có thể đường đường chính bị đuổi ra ngoài
Trần Phan Nhi: *suy nghĩ* giờ làm sao đây
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.