Phu Nhân, Áo Vest Của Ngài Lại Rơi Rồi
Chương 9:
Nhất Lộ Phiền Hoa
04/06/2024
Tại Ngã tư, mấy thanh niên mười tám, mười chín tuổi đứng chặn người, trong miệng ngậm điếu thuốc giống như côn đồ.
Tầm nhìn lướt qua đôi chân vừa dài vừa đẹp của cô gái đó, sau cùng dừng lại trên mặt cô ấy.
Trình Tuyển cau mày, mở miệng: “Cậu qua đó đi.”
Việc anh hùng cứu mỹ nhân này, Lục Chiếu Ảnh thích làm.
Anh ta xắn tay áo lên, vừa dùng tay vuốt vuốt trên tóc, còn chưa làm xong thì bị người đá cho một cước.
Nghiêng đầu nhìn thì thấy Trình Tuyển đang cho hai tay vào túi, đôi mắt tối sầm vì ghét bỏ “Khởi động nhanh lên, khoe khoang cái gì?”
Lục Chiếu Ảnh nhanh chân hướng chỗ em gái có chút máu điên trong người mà đi đến.
“Em gái, học sinh giỏi của Nhất Trung? Đây là đang trốn học ra ngoài sao?” Dẫn dầu là một thiếu niên đang đối diện với Tần Nhiễm thong thả nhả một vòng khói ra ngoài, cậu ta nhìn Tần Nhiễm, đầu tóc nổi bật dưới ánh nắng mặt trời càng thêm sáng bóng, cười ra tiếng.
Không nghiêm túc, ánh mắt cũng không thành thật.
Tần Nhiễm khá nghiêm túc, thập phần nghiêm trọng mở miệng: “Không phải, tôi xin nghỉ rồi.”
Mấy người thiếu niên ngơ ngác, đại khái phản ứng này không phù hợp với bất kỳ kịch bản nào.
Tần Nhiễm lùi về sau một bước.
Cô để ba lô trong tay xuống bậc thềm tại ngã tư.
Lục Chiếu Ảnh vẫn chưa đến.
Tần Nhiễm cởi áo khoác đồng phục học sinh ra, bên trong là chiếc áo thun ngắn tay màu trắng, để lộ một cánh tay gầy sau đó là ngón tay mảnh khảnh sạch sẽ.
Trình Tuyển đứng đó quan sát động tác của cô ấy.
Lúc đặt ba lô xuống, dường như cô ấy nghiêng đầu nhìn anh ta một cái.
Một cái nhìn nhau lướt qua, Trình Tuyển đại khái chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt mang theo những tơ máu, tinh tế và xinh đẹp, vừa mang theo sự cuồng nhiệt của tuổi trẻ.
Anh bất giác cau mày vừa đúng lúc nghe được cô gái có vòng eo mỏng đó mở miệng: “Cho các người một cơ hội.”
Ánh mắt thiếu niên cầm điếu thuốc trượt qua cánh tay lộ ra ngoài của cô, đưa tay rồi cầm lấy cánh tay Tần Nhiễm: “phì, hay là để các anh trai cho cô em một cơ hội, em bồi các anh trai một….”
Tần Nhiễm lùi về sau một bước, sau đó nhấc chân lên đột ngột, đá vào bụng của thiếu niên đó.
Vừa khó vừa nhanh.
Thiếu niên đó lảo đảo lùi về sau mấy bước, rồi được đàn em của hắn giữ lại, anh ta cúi xuống vì đau đớn.
Đàn em thấy thiếu niên bị đánh rồi, họ lập tức như một bầy ong tiến về phía trước.
Nghĩ rằng phải túm lấy Tần Nhiễm trước rồi nói tiếp.
Tần Nhiễm nghiêng người tránh một bàn tay, trước khi đối phương kịp phản ứng, một tay nắm lấy cổ áo của một người đàn ông mạnh mẽ khác, kéo về phía trước, vào lúc người đó bị kéo đến trước mặt, cô ấy đấm một phát vào trên mặt anh ta.
Tên côn đồ bị đấm đến choáng váng lùi lại phía sau vài bước, đầu như nở hoa, khi sờ vào mũi thì thấy đầy máu.
Tay Tần Nhiễm không dừng lại.
Tên thiếu niên lông gà cuối cùng đấm vào bụng dưới của cô ấy, cô tiến lên trước một bước, nắm trọn nắm đấm và tóm lấy cổ tay của đối phương, nghiêng người về phía trước một chút, từ từ đến gần đối phương, mượn sức mạnh của vai làm điểm tựa để ném tên đó xuống đất một cách tàn nhẫn.
Hiện trường thật yên tĩnh.
Đến cả Trình Tuyển cũng không có phản ứng gì.
Mấy tên côn đồ cao hơn Tần Nhiễm nửa cái đầu nằm bên cạnh thoi thóp.
Người nằm xuống, người chảy máu, người thì nôn cả mật xanh mật vàng.
Tầm nhìn lướt qua đôi chân vừa dài vừa đẹp của cô gái đó, sau cùng dừng lại trên mặt cô ấy.
Trình Tuyển cau mày, mở miệng: “Cậu qua đó đi.”
Việc anh hùng cứu mỹ nhân này, Lục Chiếu Ảnh thích làm.
Anh ta xắn tay áo lên, vừa dùng tay vuốt vuốt trên tóc, còn chưa làm xong thì bị người đá cho một cước.
Nghiêng đầu nhìn thì thấy Trình Tuyển đang cho hai tay vào túi, đôi mắt tối sầm vì ghét bỏ “Khởi động nhanh lên, khoe khoang cái gì?”
Lục Chiếu Ảnh nhanh chân hướng chỗ em gái có chút máu điên trong người mà đi đến.
“Em gái, học sinh giỏi của Nhất Trung? Đây là đang trốn học ra ngoài sao?” Dẫn dầu là một thiếu niên đang đối diện với Tần Nhiễm thong thả nhả một vòng khói ra ngoài, cậu ta nhìn Tần Nhiễm, đầu tóc nổi bật dưới ánh nắng mặt trời càng thêm sáng bóng, cười ra tiếng.
Không nghiêm túc, ánh mắt cũng không thành thật.
Tần Nhiễm khá nghiêm túc, thập phần nghiêm trọng mở miệng: “Không phải, tôi xin nghỉ rồi.”
Mấy người thiếu niên ngơ ngác, đại khái phản ứng này không phù hợp với bất kỳ kịch bản nào.
Tần Nhiễm lùi về sau một bước.
Cô để ba lô trong tay xuống bậc thềm tại ngã tư.
Lục Chiếu Ảnh vẫn chưa đến.
Tần Nhiễm cởi áo khoác đồng phục học sinh ra, bên trong là chiếc áo thun ngắn tay màu trắng, để lộ một cánh tay gầy sau đó là ngón tay mảnh khảnh sạch sẽ.
Trình Tuyển đứng đó quan sát động tác của cô ấy.
Lúc đặt ba lô xuống, dường như cô ấy nghiêng đầu nhìn anh ta một cái.
Một cái nhìn nhau lướt qua, Trình Tuyển đại khái chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt mang theo những tơ máu, tinh tế và xinh đẹp, vừa mang theo sự cuồng nhiệt của tuổi trẻ.
Anh bất giác cau mày vừa đúng lúc nghe được cô gái có vòng eo mỏng đó mở miệng: “Cho các người một cơ hội.”
Ánh mắt thiếu niên cầm điếu thuốc trượt qua cánh tay lộ ra ngoài của cô, đưa tay rồi cầm lấy cánh tay Tần Nhiễm: “phì, hay là để các anh trai cho cô em một cơ hội, em bồi các anh trai một….”
Tần Nhiễm lùi về sau một bước, sau đó nhấc chân lên đột ngột, đá vào bụng của thiếu niên đó.
Vừa khó vừa nhanh.
Thiếu niên đó lảo đảo lùi về sau mấy bước, rồi được đàn em của hắn giữ lại, anh ta cúi xuống vì đau đớn.
Đàn em thấy thiếu niên bị đánh rồi, họ lập tức như một bầy ong tiến về phía trước.
Nghĩ rằng phải túm lấy Tần Nhiễm trước rồi nói tiếp.
Tần Nhiễm nghiêng người tránh một bàn tay, trước khi đối phương kịp phản ứng, một tay nắm lấy cổ áo của một người đàn ông mạnh mẽ khác, kéo về phía trước, vào lúc người đó bị kéo đến trước mặt, cô ấy đấm một phát vào trên mặt anh ta.
Tên côn đồ bị đấm đến choáng váng lùi lại phía sau vài bước, đầu như nở hoa, khi sờ vào mũi thì thấy đầy máu.
Tay Tần Nhiễm không dừng lại.
Tên thiếu niên lông gà cuối cùng đấm vào bụng dưới của cô ấy, cô tiến lên trước một bước, nắm trọn nắm đấm và tóm lấy cổ tay của đối phương, nghiêng người về phía trước một chút, từ từ đến gần đối phương, mượn sức mạnh của vai làm điểm tựa để ném tên đó xuống đất một cách tàn nhẫn.
Hiện trường thật yên tĩnh.
Đến cả Trình Tuyển cũng không có phản ứng gì.
Mấy tên côn đồ cao hơn Tần Nhiễm nửa cái đầu nằm bên cạnh thoi thóp.
Người nằm xuống, người chảy máu, người thì nôn cả mật xanh mật vàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.