Phu Nhân, Áo Vest Của Ngài Lại Rơi Rồi
Chương 8: Thẻ Kim Cương
Nhất Lộ Phiền Hoa
04/06/2024
Ninh Thanh và Trần Thư Lan quay mặt nhìn về phía cửa.
Không biết Tần Nhiễm đã đứng ở ngoài cửa từ lúc nào, trên tay cô ấy cầm một tờ giấy, nghiêng người dựa vào khung cửa, nhếch môi cười.
Nụ cười của cô ấy rất bình thường, có chút thờ ơ, nhưng phần còn lại dường như tàn ác đến thấu xương.
Ninh Thanh cũng không có hẹn bác sĩ sớm như vậy, chỉ là bà ấy không muốn tiễn Tần Nhiễm đến trường học cho nên nói dối.
Bây giờ bà ấy bối rối biết bao nhiêu.
Tần Ngữ là một người nổi tiếng ở Hằng Xuyên Nhất Trung, Ninh Thanh thường xuyên đi họp phụ huynh, trong trường không ít người biết bà là mẹ của Tần Ngữ.
Vào lúc này, bà ấy không muốn người khác biết, nữ sinh xấu xa này cũng là con gái của bà ta.
Bà kháng cự điều đó.
Trần Thư Lan không ngốc, sau khi bà tỉnh dậy thì cố gắng tìm Ninh Thanh nói chuyện.
Bà biết bản thân mình khả năng không còn nhiều thời gian, nhưng Tần Nhiễm còn trẻ, nếu bà không quản, thì sẽ không có ai quản nửa.
Hai người đều không ngờ Tần Nhiễm lại quay về.
Ninh Thanh nhìn Tần Nhiễm, mấp máy môi, đến cả lời giải thích cũng không rõ ràng “Nhiễm Nhiễm, mẹ không phải có ý này…..”
Bà ấy từ một người nông thôn trở thành vợ của gia đình hào môn.
Lâm gia ngoại trừ Lâm Kỳ còn có Lâm Cẩm Hiên, những người khác đều không che dấu sự giám sát và khinh bỉ bà.
Ninh Thanh phải mất mười hai năm, cùng với sự phấn đấu của Tần Ngữ, cuối cùng cũng có chỗ đứng, xem ra là có biến hóa rất lớn, nhưng trong thâm tâm vẫn cảm thấy thua kém.
Đột nhiên có một người như Tần Nhiễm tới, nàng khó có thể không cảm thấy chán nản.
Những lời nhận xét lúc nãy cũng là phàn nàn trước mặt Trần Thư Lan.
Không ngờ sẽ bị Tần Nhiễm nghe thấy.
Biểu tình trên mặt Tần Nhiễm không thay đổi, cô ấy chỉ cho tay vào túi và nói với giọng điệu không mấy sốt ruột “Không quan trọng.”
Ninh Thanh kinh ngạc nhìn cô ấy.
Trần Thư Lan thở dài.
“Nhiễm Nhiễm, vừa rồi mẹ nóng giận quá,” Ninh Thanh tìm lại được giọng nói, vô thức quấn khăn choàng qua vai “Con về rất đúng lúc, mẹ bảo người dọn dẹp cho con một phòng mới, sau này con sẽ sống ở lầu ba, mẹ đã dựa theo phòng của Ngữ Nhi để trang trí phòng con….”
“Không cần đâu, tôi trở về là nói với bà một tiếng” Tần Nhiễm nheo lại đôi mắt xinh đẹp có chút không quan tâm “Tôi ở ký túc xá.”
Nói xong, cô liền quay người đi lên tầng ba thu dọn đồ dạc.
Cô không có đồ gì nhiều, chỉ có một cái ba lô màu đen, một cái máy tính, một cái điện thoại.
Trần Thư Lan đi vào phòng cùng Tần Nhiễm.
“Ở ký túc xá cũng tốt,” Trần Thư Lan đứng ở cửa nhìn cô ấy một hồi lâu, vẻ mặt có chút yếu ớt “Con phải hòa thuận với các bạn học, đừng quá thiếu kiên nhẫn…..”
Bà nói một hơi dài, Tần Nhiễm đều rất kiên nhẫn lắng nghe.
Ánh mắt liếc nhìn căn phòng mà Ninh Thanh đã trang trí cách đây không lâu, màu sắc rất ấm áp, giống màu sắc mà Tần Ngữ thích, nhưng Tần Nhiễm không quen.
Cô từ từ thu lại ánh mắt, kéo dây kéo ba lô phát ra một tiếng “vạch”.
Trần Thư Lan nhìn cô ấy “Nhiễm Nhiễm, tại sao cháu lại nói dối mẹ mình?”
“Hả?” Tần Nhiễm đeo ba lô sau lưng, lông mày hơi hơi nhướng lên, ra hiệu cho Trần Thư Lan tiếp tục nói.
“Lúc chín tuổi cháu đã chơi đàn violin rất giỏi rồi.” Trần Thư Lan nhìn tông màu ấm áp trang trí trong phòng, day day trán.
Tần Nhiễm thích những đồ vật có tông màu lạnh, bao gồm cả quần áo cũng đều là màu đen trắng.
“Lúc đó, giáo viên từ Đế Đô đặc biệt đến thôn Ninh Hải, sống khoảng nửa năm, muốn nhận cháu làm học trò, tại sao cháu lại không nói với mẹ cháu?”
“Không có gì tốt để nói cả” Tần Nhiễm nhẹ nhàng nói, vòng tay qua vai Trần Thư Lan giống như hai anh em “Bà ít lo lắng thôi, dì nhỏ nói mẹ con từ nhỏ đến lớn rất lớn, bà yêu bà ấy nhất, bây giờ bà ấy đón bà đến đây chăm sóc, bà nên yên tâm dưỡng bệnh. Lúc nào nghỉ con sẽ đến thăm bà.”
Công bằng mà nói, Ninh Thanh vô cùng hiếu thảo với Trần Thư Lan.
Người già rồi, luôn muốn ở cạnh con cháu, Tần Nhiễm biết trong lòng bà đang lo lắng điều gì.
Hai người xuống lầu.
Ninh Thanh đang ngơ ngác ngồi trên sofa phòng khách.
Nhìn Tần Nhiễm đeo một cái ba lô đi xuống, mặc một chiếc áo thun màu trắng.
Bà ấy đứng dậy, phát hiện Tần Nhiễm muốn sống ở trường là sự thật.
Bà đã chuẩn bị cho Tần Nhiễm một tủ quần áo rất nhiều váy đẹp còn có cả túi thiết kế, Tần Nhiễm đều không mang theo.
Ninh Thanh không phản ứng lại, tay bà cầm lấy tách trà cũng không biết nên nói cái gì.
Làm sao có thể có người không thích sống ở biệt thự, không thích quần áo thiết kế, không thích túi thiết kế?
“Tôi đến trường, bà ngoại giao cho bà, được nghỉ tôi sẽ đến bệnh viện.” Tần Nhiễm bỏ tay vào túi, đôi mắt hạnh nhân vừa tàn nhẫn vừa lạnh lùng.
Khoảng cách từ Lâm gia đến trường rất gần, có chuyên gia dinh dưỡng tận tình.
Lớp 12 học hành rất bận rộn, Nhất Trung áp lực lại càng lớn, trong nhà có điều kiện đều sẽ không chọn lựa sống trong trường, các bậc trưởng bối sẽ đồng hành cùng học tập nhiều hơn.
Ninh Thanh cũng biết rằng Tần Nhiễm sống ở Lâm gia là tốt nhất.
Nhưng bà ta nhìn thấy dáng vẻ Tần Nhiễm đeo ba lô trên lưng bước ra ngoài, bà im lặng một chút, mấy bà cô nhỏ của Lâm gia qua mấy ngày nửa là đến rồi, cuối cùng bà vẫn không mở miệng giữ người lại.
Ninh Thanh bảo tài xế tiễn Tần Nhiễm “Anh trai con và em gái con đều là…. Heizzz, con phải luôn luôn cố gắng học hành thật tốt.”
Nhìn thấy Tần Nhiễm rời đi, những dây thần kinh căng thẳng của bà cũng thư giãn một cách khó hiểu.
Trần Thư Lan tiễn Tần Nhiễm ra cửa, lúc muỗn tiễn cô đến trường học thì bị Tần Nhiễm ngăn lại.
Trần Thư Lan đứng tại cửa lớn, bà biết Tần Nhiễm có rất nhiều đồ vật cổ quái, được cô xem như bảo bối.
Nhưng nhìn thấy cái ba lô màu đen cô đeo phía sau lưng, Trần Thư Lan đột nhiên tỉnh ra, Tần Nhiễm căn bản không mang theo mấy đồ vật đó đến Lâm gia.
Từ lúc bắt đầu, cô ấy đã có dự định sống ở trường.
**
Tần Nhiễm không trực tiếp đến trường, mà đến ngân hàng trước.
Sau khi xếp hàng lấy số xong, đi đến quầy giao dịch.
Cô gái ở quầy giao dịch thấy cô ấy tùy ý đưa ra thẻ kim cương, ngây người một lúc sau đó lắp bắp nói: “Tôi, tôi đi tìm giám đốc của chúng tôi, tôi không có đủ quyền hạn”
“Ừm” Tần Nhiễm hơi cúi đầu, ngón tay trắng mảnh khảnh tùy tiện gõ lên quầy “Tôi sẽ chuyển một số tiền.”
Nói chung, những người có thẻ kim cương, rất ít người tự mình đến ngân hàng giải quyết công việc, đều là giám đốc ngân hàng tìm bọn họ để giải quyết công việc.
Tần Nhiễm chuyển xong một số tiền, giám đốc ngân hàng tự mình tiễn cô ấy ra ngoài.
Từ ngân hàng đến trường không xa, đi bộ không đến mười phút.
Tần Nhiễm nói cảm ơn với tài xế Lâm gia rồi bảo ông ta quay về đi.
Tài xế chỉ nhìn thấy cách đó không xa, người của ngân hàng mỉm cười nhiệt tình, ngân hàng này không qua lại với Lâm gia, nên ông ấy không biết, dù thấy lạ lùng nhưng ông cũng không nhiều lời.
Tần Nhiễm đi đường vòng đi bộ quay về trường.
Trời đã vào trưa, thời tiết nóng nực.
“Lão từ nói quán cơm đó ở chỗ nào?” Dưới ánh mặt trời, hoa tai của Lục Chiếu Ảnh phản chiếu dưới ánh sáng, anh ta đứng ở ngã tư vừa nhìn ngó xung quanh, vừa cầm điện thoại di động gọi cho ai đó.
Phía sau, Trình Tuyển cũng không xa không gần đi theo anh ta.
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, trên người anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu đen cũng không khiến người khác cảm thấy nóng bức, mà còn có một cỗ hàn khí không thể giải thích.
Một khuôn mặt không có bất cứ biểu tình gì, nhưng lại trông rất xinh đẹp, bình tĩnh rõ ràng.
Anh ta muốn tìm một bóng cây đứng đợi Lục Chiếu Ảnh hỏi đường, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ở góc ngã tư bên trái có mấy người nhuộm tóc màu lông gà đang vây quanh ai đó.
Người đó trong tay cầm một cái ba lô màu đen, ngón tay trắng đến thê lương.
Bên ngoài mặc một bộ đồng phục Nhất Trung không được nghiêm chỉnh.
Cô nàng trông rất bắt mắt nhưng biểu cảm thờ ơ.
Trình Tuyển ngây người một lúc.
Lục Chiếu Ảnh hỏi được địa điểm cụ thể, vừa cúp điện thoại thì cũng nhìn thấy tình huống này.
Không biết Tần Nhiễm đã đứng ở ngoài cửa từ lúc nào, trên tay cô ấy cầm một tờ giấy, nghiêng người dựa vào khung cửa, nhếch môi cười.
Nụ cười của cô ấy rất bình thường, có chút thờ ơ, nhưng phần còn lại dường như tàn ác đến thấu xương.
Ninh Thanh cũng không có hẹn bác sĩ sớm như vậy, chỉ là bà ấy không muốn tiễn Tần Nhiễm đến trường học cho nên nói dối.
Bây giờ bà ấy bối rối biết bao nhiêu.
Tần Ngữ là một người nổi tiếng ở Hằng Xuyên Nhất Trung, Ninh Thanh thường xuyên đi họp phụ huynh, trong trường không ít người biết bà là mẹ của Tần Ngữ.
Vào lúc này, bà ấy không muốn người khác biết, nữ sinh xấu xa này cũng là con gái của bà ta.
Bà kháng cự điều đó.
Trần Thư Lan không ngốc, sau khi bà tỉnh dậy thì cố gắng tìm Ninh Thanh nói chuyện.
Bà biết bản thân mình khả năng không còn nhiều thời gian, nhưng Tần Nhiễm còn trẻ, nếu bà không quản, thì sẽ không có ai quản nửa.
Hai người đều không ngờ Tần Nhiễm lại quay về.
Ninh Thanh nhìn Tần Nhiễm, mấp máy môi, đến cả lời giải thích cũng không rõ ràng “Nhiễm Nhiễm, mẹ không phải có ý này…..”
Bà ấy từ một người nông thôn trở thành vợ của gia đình hào môn.
Lâm gia ngoại trừ Lâm Kỳ còn có Lâm Cẩm Hiên, những người khác đều không che dấu sự giám sát và khinh bỉ bà.
Ninh Thanh phải mất mười hai năm, cùng với sự phấn đấu của Tần Ngữ, cuối cùng cũng có chỗ đứng, xem ra là có biến hóa rất lớn, nhưng trong thâm tâm vẫn cảm thấy thua kém.
Đột nhiên có một người như Tần Nhiễm tới, nàng khó có thể không cảm thấy chán nản.
Những lời nhận xét lúc nãy cũng là phàn nàn trước mặt Trần Thư Lan.
Không ngờ sẽ bị Tần Nhiễm nghe thấy.
Biểu tình trên mặt Tần Nhiễm không thay đổi, cô ấy chỉ cho tay vào túi và nói với giọng điệu không mấy sốt ruột “Không quan trọng.”
Ninh Thanh kinh ngạc nhìn cô ấy.
Trần Thư Lan thở dài.
“Nhiễm Nhiễm, vừa rồi mẹ nóng giận quá,” Ninh Thanh tìm lại được giọng nói, vô thức quấn khăn choàng qua vai “Con về rất đúng lúc, mẹ bảo người dọn dẹp cho con một phòng mới, sau này con sẽ sống ở lầu ba, mẹ đã dựa theo phòng của Ngữ Nhi để trang trí phòng con….”
“Không cần đâu, tôi trở về là nói với bà một tiếng” Tần Nhiễm nheo lại đôi mắt xinh đẹp có chút không quan tâm “Tôi ở ký túc xá.”
Nói xong, cô liền quay người đi lên tầng ba thu dọn đồ dạc.
Cô không có đồ gì nhiều, chỉ có một cái ba lô màu đen, một cái máy tính, một cái điện thoại.
Trần Thư Lan đi vào phòng cùng Tần Nhiễm.
“Ở ký túc xá cũng tốt,” Trần Thư Lan đứng ở cửa nhìn cô ấy một hồi lâu, vẻ mặt có chút yếu ớt “Con phải hòa thuận với các bạn học, đừng quá thiếu kiên nhẫn…..”
Bà nói một hơi dài, Tần Nhiễm đều rất kiên nhẫn lắng nghe.
Ánh mắt liếc nhìn căn phòng mà Ninh Thanh đã trang trí cách đây không lâu, màu sắc rất ấm áp, giống màu sắc mà Tần Ngữ thích, nhưng Tần Nhiễm không quen.
Cô từ từ thu lại ánh mắt, kéo dây kéo ba lô phát ra một tiếng “vạch”.
Trần Thư Lan nhìn cô ấy “Nhiễm Nhiễm, tại sao cháu lại nói dối mẹ mình?”
“Hả?” Tần Nhiễm đeo ba lô sau lưng, lông mày hơi hơi nhướng lên, ra hiệu cho Trần Thư Lan tiếp tục nói.
“Lúc chín tuổi cháu đã chơi đàn violin rất giỏi rồi.” Trần Thư Lan nhìn tông màu ấm áp trang trí trong phòng, day day trán.
Tần Nhiễm thích những đồ vật có tông màu lạnh, bao gồm cả quần áo cũng đều là màu đen trắng.
“Lúc đó, giáo viên từ Đế Đô đặc biệt đến thôn Ninh Hải, sống khoảng nửa năm, muốn nhận cháu làm học trò, tại sao cháu lại không nói với mẹ cháu?”
“Không có gì tốt để nói cả” Tần Nhiễm nhẹ nhàng nói, vòng tay qua vai Trần Thư Lan giống như hai anh em “Bà ít lo lắng thôi, dì nhỏ nói mẹ con từ nhỏ đến lớn rất lớn, bà yêu bà ấy nhất, bây giờ bà ấy đón bà đến đây chăm sóc, bà nên yên tâm dưỡng bệnh. Lúc nào nghỉ con sẽ đến thăm bà.”
Công bằng mà nói, Ninh Thanh vô cùng hiếu thảo với Trần Thư Lan.
Người già rồi, luôn muốn ở cạnh con cháu, Tần Nhiễm biết trong lòng bà đang lo lắng điều gì.
Hai người xuống lầu.
Ninh Thanh đang ngơ ngác ngồi trên sofa phòng khách.
Nhìn Tần Nhiễm đeo một cái ba lô đi xuống, mặc một chiếc áo thun màu trắng.
Bà ấy đứng dậy, phát hiện Tần Nhiễm muốn sống ở trường là sự thật.
Bà đã chuẩn bị cho Tần Nhiễm một tủ quần áo rất nhiều váy đẹp còn có cả túi thiết kế, Tần Nhiễm đều không mang theo.
Ninh Thanh không phản ứng lại, tay bà cầm lấy tách trà cũng không biết nên nói cái gì.
Làm sao có thể có người không thích sống ở biệt thự, không thích quần áo thiết kế, không thích túi thiết kế?
“Tôi đến trường, bà ngoại giao cho bà, được nghỉ tôi sẽ đến bệnh viện.” Tần Nhiễm bỏ tay vào túi, đôi mắt hạnh nhân vừa tàn nhẫn vừa lạnh lùng.
Khoảng cách từ Lâm gia đến trường rất gần, có chuyên gia dinh dưỡng tận tình.
Lớp 12 học hành rất bận rộn, Nhất Trung áp lực lại càng lớn, trong nhà có điều kiện đều sẽ không chọn lựa sống trong trường, các bậc trưởng bối sẽ đồng hành cùng học tập nhiều hơn.
Ninh Thanh cũng biết rằng Tần Nhiễm sống ở Lâm gia là tốt nhất.
Nhưng bà ta nhìn thấy dáng vẻ Tần Nhiễm đeo ba lô trên lưng bước ra ngoài, bà im lặng một chút, mấy bà cô nhỏ của Lâm gia qua mấy ngày nửa là đến rồi, cuối cùng bà vẫn không mở miệng giữ người lại.
Ninh Thanh bảo tài xế tiễn Tần Nhiễm “Anh trai con và em gái con đều là…. Heizzz, con phải luôn luôn cố gắng học hành thật tốt.”
Nhìn thấy Tần Nhiễm rời đi, những dây thần kinh căng thẳng của bà cũng thư giãn một cách khó hiểu.
Trần Thư Lan tiễn Tần Nhiễm ra cửa, lúc muỗn tiễn cô đến trường học thì bị Tần Nhiễm ngăn lại.
Trần Thư Lan đứng tại cửa lớn, bà biết Tần Nhiễm có rất nhiều đồ vật cổ quái, được cô xem như bảo bối.
Nhưng nhìn thấy cái ba lô màu đen cô đeo phía sau lưng, Trần Thư Lan đột nhiên tỉnh ra, Tần Nhiễm căn bản không mang theo mấy đồ vật đó đến Lâm gia.
Từ lúc bắt đầu, cô ấy đã có dự định sống ở trường.
**
Tần Nhiễm không trực tiếp đến trường, mà đến ngân hàng trước.
Sau khi xếp hàng lấy số xong, đi đến quầy giao dịch.
Cô gái ở quầy giao dịch thấy cô ấy tùy ý đưa ra thẻ kim cương, ngây người một lúc sau đó lắp bắp nói: “Tôi, tôi đi tìm giám đốc của chúng tôi, tôi không có đủ quyền hạn”
“Ừm” Tần Nhiễm hơi cúi đầu, ngón tay trắng mảnh khảnh tùy tiện gõ lên quầy “Tôi sẽ chuyển một số tiền.”
Nói chung, những người có thẻ kim cương, rất ít người tự mình đến ngân hàng giải quyết công việc, đều là giám đốc ngân hàng tìm bọn họ để giải quyết công việc.
Tần Nhiễm chuyển xong một số tiền, giám đốc ngân hàng tự mình tiễn cô ấy ra ngoài.
Từ ngân hàng đến trường không xa, đi bộ không đến mười phút.
Tần Nhiễm nói cảm ơn với tài xế Lâm gia rồi bảo ông ta quay về đi.
Tài xế chỉ nhìn thấy cách đó không xa, người của ngân hàng mỉm cười nhiệt tình, ngân hàng này không qua lại với Lâm gia, nên ông ấy không biết, dù thấy lạ lùng nhưng ông cũng không nhiều lời.
Tần Nhiễm đi đường vòng đi bộ quay về trường.
Trời đã vào trưa, thời tiết nóng nực.
“Lão từ nói quán cơm đó ở chỗ nào?” Dưới ánh mặt trời, hoa tai của Lục Chiếu Ảnh phản chiếu dưới ánh sáng, anh ta đứng ở ngã tư vừa nhìn ngó xung quanh, vừa cầm điện thoại di động gọi cho ai đó.
Phía sau, Trình Tuyển cũng không xa không gần đi theo anh ta.
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, trên người anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu đen cũng không khiến người khác cảm thấy nóng bức, mà còn có một cỗ hàn khí không thể giải thích.
Một khuôn mặt không có bất cứ biểu tình gì, nhưng lại trông rất xinh đẹp, bình tĩnh rõ ràng.
Anh ta muốn tìm một bóng cây đứng đợi Lục Chiếu Ảnh hỏi đường, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ở góc ngã tư bên trái có mấy người nhuộm tóc màu lông gà đang vây quanh ai đó.
Người đó trong tay cầm một cái ba lô màu đen, ngón tay trắng đến thê lương.
Bên ngoài mặc một bộ đồng phục Nhất Trung không được nghiêm chỉnh.
Cô nàng trông rất bắt mắt nhưng biểu cảm thờ ơ.
Trình Tuyển ngây người một lúc.
Lục Chiếu Ảnh hỏi được địa điểm cụ thể, vừa cúp điện thoại thì cũng nhìn thấy tình huống này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.