Phu Nhân, Áo Vest Của Ngài Lại Rơi Rồi
Chương 6: Gặp Lại
Nhất Lộ Phiền Hoa
31/05/2024
Cao Dương là trưởng bộ môn Toán học ở Hằng Xuyên Nhất Trung.
Năm ngoái phụ trách thi Toán cho học sinh lớp số một.
“Hiệu trưởng” Cao Dương đẩy cửa đi vào, trên khuôn mặt mập mạp có chút do dự, hỏi ông ta “Ngài cần tôi nhận xét những bài thi gì?”
Từ Hiệu trưởng mở ngăn kéo đầu tiên, từ trong đó lấy ra một quyển sách.
Là ‹Người đuổi theo cánh Diều›
Có vết đỏ đậm ở trên mặt sách, giống như vết máu đã khô.
Từ Hiệu trưởng đưa tay phủi bụi trang bìa.
Hơi cúi đầu, ngón tay đặt trên bìa cuốn sách, từ trong cuốn sách lấy ra một tập bài thi, đầu ngón tay dường như để lộ vẻ ảm đảm không rõ ràng.
“Cậu xem đi”. Từ Hiệu trưởng đưa bài thi cho Cao Dương.
Bài thi được gấp rất gọn gàng, có chút cũ.
Sau khi mở trang đầu, những nếp gấp bắt đầu không đồng đều dường như bị ai đó vò thành một cục.
Cao Dương nhìn bài thi này lập tức có sự giật mình không hề nhẹ.
Đây là bài thi Olympic quốc tế vào năm ngoái, Cao Dương năm ngoái mang theo lớp Olympic Toán làm qua không ít đề, bộ đề thi này anh ta đã phải làm đi làm lại ba lần mới có thể hiểu rõ.
Cái đầu tiên nhìn thấy là những từ ngữ, tràn đầy khí thế, ngang dọc đan xen, có sự thay đổi rõ ràng giữa các đòng chữ do độ dày được vẽ nghuệch ngoạc bằng mực, lời văn có phần mạnh mẽ nhưng cũng khá kiềm chế.
Có một sự buông thả từ trong ra ngoài.
Thậm chí cách nhau một bài thi, Cao Dương đều có thể nhìn thấy được người làm viết bài thi này cầm bút như thế nào, chút lạnh lùng mang theo sự ngạo mạn điên rồ, nhìn anh cười xa xăm.
Đề thi Toán này là đề thi Toán Olympic quốc tế năm ngoái, không được công khai rộng rãi trên mạng.
Năm ngoái Cao Dương đã nghiên cứu bộ đề thi này, bây giờ xem rất nhanh, có rất nhiều phần giải thích không giống đáp án anh ta từng xem qua, nhưng hướng đi là đúng rồi.
Câu hỏi trên bài thi này không nhiều, nhưng Cao Dương vẫn xem một thời gian rất lâu.
“Tôi không hiểu nhiều về câu hỏi trong đề thi Olympic, cho nên muốn cậu xem thử xem đưa bé này làm bài như thế nào.” Từ Hiệu trưởng rót cho Cao Dương một tách trà rồi đưa sang cho anh ta.
Cao Dương nhận tách trà, không lập tức uống nó, chỉ cầm lấy tập bài thi này rồi nhìn nó rất lâu.
“Từ Hiệu trưởng, bài này là ai làm? Học sinh của trường chúng ta sao?”
Từ Hiệu trưởng không trả lời, ông ta cầm lấy tách trà, thở một hơ rồi hỏi một cách nhẹ nhàng: “Làm có tốt không?”
“Nào chỉ là tốt” Cao Dương nói với giọng điệu tiếc nuối vừa mang theo mấy phần thán phục “Nếu như là sớm hai năm để tôi gặp được học sinh này, tôi chắc chắn sẽ mang được huy chương vàng Olympic trở về”
Từ Hiệu trưởng chỉ cười cũng không trả lời.
Cao Dương nhịn không được lại hỏi “Là học sinh trường chúng ta phải không?”
Học sinh giỏi Toán nhất trường là bạn học Từ Diệu Quang ở trong lớp anh ta, còn lại chính Lâm Cẩm Hiên đã tốt nghiệp mấy năm trước, nhưng đều không bằng người làm bài thi này.
Nếu là học sinh trường anh ta thì sẽ chính là một đỉnh cao mới.
Nhưng nghĩ lại thì cũng không thể nào, anh ta chưa từng nghe nhắc đến.
**
Phòng y tế trường học
Khung cửa màu xám thuần khiết rất đơn giản mở ra một nửa.
Cách đó không xa, một nhóm nữ sinh đang học thể dục đang chơi đùa và nhìn vào phòng y tế của trường.
Dường như trong này có bảo bối gì đó.
Lục Chiếu Ảnh sờ sờ chiếc hoa tai sáng lấp lánh bên tai trái, cười nhẹ sau khi đẩy được nữ sinh thứ hai mươi của buổi sáng hôm nay, nghiêng người nhìn Trình Tuyển đang ở trên Sofa “Giá trị thị trường của anh vẫn như mọi khi…….”
Trình Tuyển kéo kéo cái chăn.
“Im miệng, đừng làm ồn.”
Lục Chiếu Ảnh tự làm hành động kéo xích trên miệng mình.
Ngước mắt lên “..Cô gái này xinh đẹp!”
Lục Chiếu Ảnh có lý do sắp xếp lại Bạch đại quái của mình.
Cầm lấy cây bút màu đen và nói xin chào với giọng điệu kéo dài, vừa quyến rũ vừa lăng nhăng: “Em gái, không thoải mái ở đâu?”
Ánh mắt Tần Nhiễm nhìn qua anh ta, rồi xem thuốc qua cửa sổ “Có thuốc ngủ không?”
“Thuốc ngủ” những người đi xem bệnh buổi sáng thực tế đều các nữ sinh đến nhìn Trình Tuyển, đây là người đầu tiên thực sự đến mua thuốc.
Lục Chiếu Ảnh cảm thấy khá hiếm hoi, “Thuốc ngủ là thuốc kê đơn, anh không thể cho……..”
Đột nhiên một giọng nói trầm thấp xuất hiện cắt ngang lời anh ta: “Muốn mấy viên?”
Lục Chiếu Ảnh ngạc nhiên quay đầu.
Ngón tay mảnh mai và sạch sẽ của Trình Tuyển đang đặt trên hộp thuốc ngủ, ngẩng đầu nhìn Tần Nhiễm.
“Mười viên” Cô ấy nhìn hộp thuốc.
Trình Tuyển gật đầu, đếm ra mười viên thuốc, gói lại trong túi trắng rồi đưa cho Tần Nhiễm.
Tần Nhiễm nhận lấy.
Không ngờ lại thuận lợi đến thế, cô sờ mấy viên thuốc rồi nhìn Trình Tuyển “Cảm ơn.”
Cô nhàn nhã cất thuốc đi, trên khuôn mặt xinh đẹp đó không có bất cứ biểu tình gì, đôi mắt tinh tế không thể che giấu được sự cáu kỉnh.
Lòng trắng trong đôi mắt lốm đốm một chút máu, phân biệt hoàn toàn với màu trắng trong mắt làm cho ánh mắt trông có vẻ ngông cuồng và tàn nhẫn hơn một chút.
Cô mặc chiếc áo thun màu trắng tinh, ở chỗ gần cổ áo, xương quai xanh như ẩn như hiện, có thể nhìn thấy được mạch máu màu xanh lam nhạt.
Trình Tuyển quay người nhìn cô ấy, đột nhiên cười cười.
Anh ta nói: “Không có gì, thuốc kê đơn cần có chữ ký.”
Anh ta lật qua một trang bệnh án.
Tay trái Tần nhiễm cầm bút, ký tên lên đó.
Trình Tuyển cúi đầu nhìn tên ở trên đó ------- Tần Nhiễm.
Đợi người đi rồi, Lục Chiếu Ảnh mới phản ứng lại “Anh quen cô ấy?”
Trình Tuyển mở nửa con mắt, cười lên trông rất dễ nhìn: “Eo nhỏ”
“Hả?”
Trình Tuyển không nói nửa.
“Có tình hình?” Lục Chiếu Ảnh sờ xuống dưới, cười một cách tục tĩu.
Trình Tuyển nhìn vào dòng chữ rõ ràng không mấy dễ nhìn trên hồ sơ bệnh án, nhẹ nhàng mở miệng “Tôi là bác sĩ của trường học, trách nhiệm.”
Lục Chiếu Ảnh: “….” Bây giờ mới nhớ ra anh mới là bác sĩ ở đây sao?
Ngoài cửa lớn màu xám nhạt lại có một nhóm nữ sinh đẩy cửa bước vào.
Lục Chiếu Ảnh nhìn Trình Tuyển
Trình Tuyển quay người trở về.
Sau đó là ba chữ vô tâm “Đừng phiền tôi.”
Lục Chiếu Ảnh: “……..”
Anh ta nhìn phương hướng Tần Nhiễm rời đi, đối phương ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp chết người, thì nhìn không ra được thứ gì khác nửa, chữ lại còn xấu xí nhưng dễ thương.
Tuyển gia sẽ không đến mức bỏ lại những cô gái theo đuổi anh ta ở Kinh thành không cần mà theo đuổi cô gái này đó chứ?
**
Lớp số 9, khối 12, Cá Rồng hỗn tạp.
Hàng cuối cùng.
Chàng trai cắt tóc đầu đinh dựa người vào bàn, thấp giọng nói “Từ thiếu, nghe ngóng được rồi, hoa khôi Tần sáng nay không vui, là bởi vì chị của cô ấy. Anh nói xem chú Lâm nghĩ gì vậy chứ, an bài cho cô ta đến Nhất Trung, hoa khôi Tần sẽ xấu hổ đến mức nào?” Hắn chống cằm rồi lại nói “Nghe nói là vì đánh nhau nên nghỉ học một năm, anh nói xem cô ta sẽ tệ đến mức nào chứ?”
Nhất Trung cũng từng có nữ đại ca, đa số đều là những hình ảnh mạnh mẽ, so với những người đẹp có thẩm mỹ thông thường sự khác biệt là rất lớn.
Chàng trai đầu đinh mỉm cười nghẹn ngào “Hình như là vừa đến Vân thành, đừng nói là bởi vì thấy hoa khôi Tần ở Nhất Trung nên cô ta mới sống chết đòi vào.”
Từ Diệu Quang lấy cuốn sổ ghi nhớ ra rồi ném mạnh lên bàn, hùng hổ nói “Vẽ hổ không giống chó”
Tiếng chuông vẫn chưa reo.
Cao Dương cầm giáo án vào lớp trước, khuôn mặt rạng rỡ “Hôm nay, lớp số 9 chúng ta chào đón thêm một thành viên mới, mọi người vỗ tay hoan nghênh!”
________________________Phân cách tuyến_____________________
***
Nhiễm gia: Tôi bị bệnh.
Tuyển gia: Tôi có thuốc.
Năm ngoái phụ trách thi Toán cho học sinh lớp số một.
“Hiệu trưởng” Cao Dương đẩy cửa đi vào, trên khuôn mặt mập mạp có chút do dự, hỏi ông ta “Ngài cần tôi nhận xét những bài thi gì?”
Từ Hiệu trưởng mở ngăn kéo đầu tiên, từ trong đó lấy ra một quyển sách.
Là ‹Người đuổi theo cánh Diều›
Có vết đỏ đậm ở trên mặt sách, giống như vết máu đã khô.
Từ Hiệu trưởng đưa tay phủi bụi trang bìa.
Hơi cúi đầu, ngón tay đặt trên bìa cuốn sách, từ trong cuốn sách lấy ra một tập bài thi, đầu ngón tay dường như để lộ vẻ ảm đảm không rõ ràng.
“Cậu xem đi”. Từ Hiệu trưởng đưa bài thi cho Cao Dương.
Bài thi được gấp rất gọn gàng, có chút cũ.
Sau khi mở trang đầu, những nếp gấp bắt đầu không đồng đều dường như bị ai đó vò thành một cục.
Cao Dương nhìn bài thi này lập tức có sự giật mình không hề nhẹ.
Đây là bài thi Olympic quốc tế vào năm ngoái, Cao Dương năm ngoái mang theo lớp Olympic Toán làm qua không ít đề, bộ đề thi này anh ta đã phải làm đi làm lại ba lần mới có thể hiểu rõ.
Cái đầu tiên nhìn thấy là những từ ngữ, tràn đầy khí thế, ngang dọc đan xen, có sự thay đổi rõ ràng giữa các đòng chữ do độ dày được vẽ nghuệch ngoạc bằng mực, lời văn có phần mạnh mẽ nhưng cũng khá kiềm chế.
Có một sự buông thả từ trong ra ngoài.
Thậm chí cách nhau một bài thi, Cao Dương đều có thể nhìn thấy được người làm viết bài thi này cầm bút như thế nào, chút lạnh lùng mang theo sự ngạo mạn điên rồ, nhìn anh cười xa xăm.
Đề thi Toán này là đề thi Toán Olympic quốc tế năm ngoái, không được công khai rộng rãi trên mạng.
Năm ngoái Cao Dương đã nghiên cứu bộ đề thi này, bây giờ xem rất nhanh, có rất nhiều phần giải thích không giống đáp án anh ta từng xem qua, nhưng hướng đi là đúng rồi.
Câu hỏi trên bài thi này không nhiều, nhưng Cao Dương vẫn xem một thời gian rất lâu.
“Tôi không hiểu nhiều về câu hỏi trong đề thi Olympic, cho nên muốn cậu xem thử xem đưa bé này làm bài như thế nào.” Từ Hiệu trưởng rót cho Cao Dương một tách trà rồi đưa sang cho anh ta.
Cao Dương nhận tách trà, không lập tức uống nó, chỉ cầm lấy tập bài thi này rồi nhìn nó rất lâu.
“Từ Hiệu trưởng, bài này là ai làm? Học sinh của trường chúng ta sao?”
Từ Hiệu trưởng không trả lời, ông ta cầm lấy tách trà, thở một hơ rồi hỏi một cách nhẹ nhàng: “Làm có tốt không?”
“Nào chỉ là tốt” Cao Dương nói với giọng điệu tiếc nuối vừa mang theo mấy phần thán phục “Nếu như là sớm hai năm để tôi gặp được học sinh này, tôi chắc chắn sẽ mang được huy chương vàng Olympic trở về”
Từ Hiệu trưởng chỉ cười cũng không trả lời.
Cao Dương nhịn không được lại hỏi “Là học sinh trường chúng ta phải không?”
Học sinh giỏi Toán nhất trường là bạn học Từ Diệu Quang ở trong lớp anh ta, còn lại chính Lâm Cẩm Hiên đã tốt nghiệp mấy năm trước, nhưng đều không bằng người làm bài thi này.
Nếu là học sinh trường anh ta thì sẽ chính là một đỉnh cao mới.
Nhưng nghĩ lại thì cũng không thể nào, anh ta chưa từng nghe nhắc đến.
**
Phòng y tế trường học
Khung cửa màu xám thuần khiết rất đơn giản mở ra một nửa.
Cách đó không xa, một nhóm nữ sinh đang học thể dục đang chơi đùa và nhìn vào phòng y tế của trường.
Dường như trong này có bảo bối gì đó.
Lục Chiếu Ảnh sờ sờ chiếc hoa tai sáng lấp lánh bên tai trái, cười nhẹ sau khi đẩy được nữ sinh thứ hai mươi của buổi sáng hôm nay, nghiêng người nhìn Trình Tuyển đang ở trên Sofa “Giá trị thị trường của anh vẫn như mọi khi…….”
Trình Tuyển kéo kéo cái chăn.
“Im miệng, đừng làm ồn.”
Lục Chiếu Ảnh tự làm hành động kéo xích trên miệng mình.
Ngước mắt lên “..Cô gái này xinh đẹp!”
Lục Chiếu Ảnh có lý do sắp xếp lại Bạch đại quái của mình.
Cầm lấy cây bút màu đen và nói xin chào với giọng điệu kéo dài, vừa quyến rũ vừa lăng nhăng: “Em gái, không thoải mái ở đâu?”
Ánh mắt Tần Nhiễm nhìn qua anh ta, rồi xem thuốc qua cửa sổ “Có thuốc ngủ không?”
“Thuốc ngủ” những người đi xem bệnh buổi sáng thực tế đều các nữ sinh đến nhìn Trình Tuyển, đây là người đầu tiên thực sự đến mua thuốc.
Lục Chiếu Ảnh cảm thấy khá hiếm hoi, “Thuốc ngủ là thuốc kê đơn, anh không thể cho……..”
Đột nhiên một giọng nói trầm thấp xuất hiện cắt ngang lời anh ta: “Muốn mấy viên?”
Lục Chiếu Ảnh ngạc nhiên quay đầu.
Ngón tay mảnh mai và sạch sẽ của Trình Tuyển đang đặt trên hộp thuốc ngủ, ngẩng đầu nhìn Tần Nhiễm.
“Mười viên” Cô ấy nhìn hộp thuốc.
Trình Tuyển gật đầu, đếm ra mười viên thuốc, gói lại trong túi trắng rồi đưa cho Tần Nhiễm.
Tần Nhiễm nhận lấy.
Không ngờ lại thuận lợi đến thế, cô sờ mấy viên thuốc rồi nhìn Trình Tuyển “Cảm ơn.”
Cô nhàn nhã cất thuốc đi, trên khuôn mặt xinh đẹp đó không có bất cứ biểu tình gì, đôi mắt tinh tế không thể che giấu được sự cáu kỉnh.
Lòng trắng trong đôi mắt lốm đốm một chút máu, phân biệt hoàn toàn với màu trắng trong mắt làm cho ánh mắt trông có vẻ ngông cuồng và tàn nhẫn hơn một chút.
Cô mặc chiếc áo thun màu trắng tinh, ở chỗ gần cổ áo, xương quai xanh như ẩn như hiện, có thể nhìn thấy được mạch máu màu xanh lam nhạt.
Trình Tuyển quay người nhìn cô ấy, đột nhiên cười cười.
Anh ta nói: “Không có gì, thuốc kê đơn cần có chữ ký.”
Anh ta lật qua một trang bệnh án.
Tay trái Tần nhiễm cầm bút, ký tên lên đó.
Trình Tuyển cúi đầu nhìn tên ở trên đó ------- Tần Nhiễm.
Đợi người đi rồi, Lục Chiếu Ảnh mới phản ứng lại “Anh quen cô ấy?”
Trình Tuyển mở nửa con mắt, cười lên trông rất dễ nhìn: “Eo nhỏ”
“Hả?”
Trình Tuyển không nói nửa.
“Có tình hình?” Lục Chiếu Ảnh sờ xuống dưới, cười một cách tục tĩu.
Trình Tuyển nhìn vào dòng chữ rõ ràng không mấy dễ nhìn trên hồ sơ bệnh án, nhẹ nhàng mở miệng “Tôi là bác sĩ của trường học, trách nhiệm.”
Lục Chiếu Ảnh: “….” Bây giờ mới nhớ ra anh mới là bác sĩ ở đây sao?
Ngoài cửa lớn màu xám nhạt lại có một nhóm nữ sinh đẩy cửa bước vào.
Lục Chiếu Ảnh nhìn Trình Tuyển
Trình Tuyển quay người trở về.
Sau đó là ba chữ vô tâm “Đừng phiền tôi.”
Lục Chiếu Ảnh: “……..”
Anh ta nhìn phương hướng Tần Nhiễm rời đi, đối phương ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp chết người, thì nhìn không ra được thứ gì khác nửa, chữ lại còn xấu xí nhưng dễ thương.
Tuyển gia sẽ không đến mức bỏ lại những cô gái theo đuổi anh ta ở Kinh thành không cần mà theo đuổi cô gái này đó chứ?
**
Lớp số 9, khối 12, Cá Rồng hỗn tạp.
Hàng cuối cùng.
Chàng trai cắt tóc đầu đinh dựa người vào bàn, thấp giọng nói “Từ thiếu, nghe ngóng được rồi, hoa khôi Tần sáng nay không vui, là bởi vì chị của cô ấy. Anh nói xem chú Lâm nghĩ gì vậy chứ, an bài cho cô ta đến Nhất Trung, hoa khôi Tần sẽ xấu hổ đến mức nào?” Hắn chống cằm rồi lại nói “Nghe nói là vì đánh nhau nên nghỉ học một năm, anh nói xem cô ta sẽ tệ đến mức nào chứ?”
Nhất Trung cũng từng có nữ đại ca, đa số đều là những hình ảnh mạnh mẽ, so với những người đẹp có thẩm mỹ thông thường sự khác biệt là rất lớn.
Chàng trai đầu đinh mỉm cười nghẹn ngào “Hình như là vừa đến Vân thành, đừng nói là bởi vì thấy hoa khôi Tần ở Nhất Trung nên cô ta mới sống chết đòi vào.”
Từ Diệu Quang lấy cuốn sổ ghi nhớ ra rồi ném mạnh lên bàn, hùng hổ nói “Vẽ hổ không giống chó”
Tiếng chuông vẫn chưa reo.
Cao Dương cầm giáo án vào lớp trước, khuôn mặt rạng rỡ “Hôm nay, lớp số 9 chúng ta chào đón thêm một thành viên mới, mọi người vỗ tay hoan nghênh!”
________________________Phân cách tuyến_____________________
***
Nhiễm gia: Tôi bị bệnh.
Tuyển gia: Tôi có thuốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.