Phu Nhân, Áo Vest Của Ngài Lại Rơi Rồi

Chương 7: Chị Đại Dễ Nóng Giận

Nhất Lộ Phiền Hoa

31/05/2024

Lời vừa nói ra, trong lớp số 9 đã xuất hiện rất nhiều tiếng xì xào, bàn tán.

Thiếu niên đầu đinh ngồi xuống, lấy một cuốn sách chọc vào lưng Từ Diệu Quang “Thật đúng là trùng hợp, cô ta lại được phân vào lớp chúng ta?”

Từ Diệu Quang dựa vào lưng ghế, khoanh tay trước ngực.

Anh ta cũng có một sự đẹp trai tuấn lãng, lông mày nhíu lại, biểu tình trông có vẻ không vui.

“Nói như vậy, Kiều Sinh, cậu biết học sinh mới đến, là nam hay nữ?” Bạn cùng bàn của Kiều Sinh quay đầu hỏi trông đầy hứng thú.

Bắt đầu năm học 12, giáo viên các môn học quản lý rất chặt chẽ, cũng chỉ vui có từng đó thôi.

Nghe đến đó, một đám người phía sau liền tụ tập lại.

“Là nữ, nhưng mà mấy người đừng trông chờ.” Kiều Sinh đặt hai tay lên bàn, chúm chím mỉm cười.

Anh ta không mang chuyện học sinh mới đến là chị gái của Tần Ngữ, Tần Ngữ là được Từ Diệu Quang đưa vào vòng tròn kết nối của họ, việc Từ thiếu có ý đối với Tần Ngữ cũng không phải là chuyện bí mật.

“Nói vậy là sao?” Nghe đến câu là nữ, một nhóm người phía sau tỏ ra rất phấn khích.

“Cô ta là học sinh học lại lớp, là người của thôn Ninh Hải.” Kiều Sinh lắc đầu “thôn Ninh Hải các cậu cũng biết rồi, là một trong ba dự án xóa đói giảm nghèo lớn của tỉnh.”

Nghe xong những lời này, tâm ý của một nhóm thiếu niên đột nhiên dừng lại hơn phân nửa.

Hình ảnh những đứa trẻ gầy gò xanh xao trên bản tin chợt hiện lên trong đầu mọi người.

Đối với học sinh mới này trong chốc lát không hề trông chờ.

“Mẹ nó, Kiều Sinh, không cần một người như cậu, đều không cho tôi một không gian để tưởng tượng.” Thiếu niên bên cạnh duỗi đôi chân dài của mình ở lối đi.

Cao Dương nói xong một câu lại không thấy Tần Nhiễm đi vào, anh ta quay đầu, ánh nhìn dịu dàng “Tần Nhiễm, mau vào đi”

Tần Nhiễm vẫn còn đang bên ngoài phòng học, trên tay cầm một bộ đồng phục, còn có mấy cuốn sách.

Một tay cô ấy cầm chồng sách, đồng phục thì đặt trên chồng sách.

Tay còn lại thì lấy điện thoại di động ra nhìn, trên điện thoại cô ấy rất ít số liên lạc.

Là tin tức của Cố Tây Trì, Tần Nhiễm nhìn một cái rồi tùy ý nhét lại vào trong túi, nghe thấy âm thanh của Cao Dương, cô giữ lấy sách và đồng phục bước vào phòng học.

Kiều Sinh quay quay cây bút trong tay, thấp giọng nói “Từ thiếu, anh nghĩ cô ta có sợ không, tôi đã tìm hiểu rồi, giáo dục ở Ninh Hải cũng không tốt. Cô ấy cũng thật sự dũng cảm, thậm chí còn dám vào học ở Nhất Trung.”

Từ Diệu Quang cúi đầu xem điện thoại, sau đó kéo ghế ra rồi đứng dậy “Tần Ngữ đang luyện đàn Violin, tôi đến khán phòng xem.”

Lúc đầu Từ Diệu Quang yêu thích Tần Ngữ, là bởi vì Tần Ngữ biểu diễn Violin tại buổi lễ khai giảng, một người đẹp như vậy chơi Violin thì rất hấp dẫn.

Từ Diệu Quang từ cửa sau đi ra.

Thì từ cửa trước Tần Nhiễm bước vào lớp.

“Cậu ta cũng quá làm người khác phải ghen tị rồi” Kiều Sinh không thể gan dạ như Từ thiếu được, nói một cách chán nản: “Tôi cũng muốn được đi xem hoa khôi Tần đánh đàn, bạn học mới thì có gì đáng xem chứ.”



Anh ta dùng chân đá cậu bạn cùng bàn, muốn tìm một người bạn tâm giao, có cùng suy nghĩ.

Bạn cùng bàn không nói chuyện, mà trong phòng học cũng rơi vào sự yên tĩnh đến quỷ dị, những lời xì xào bàn tán cũng bỗng nhiên biến mất.

Từng người từng người đều ngơ ngác nhìn lên bục giảng, lặng lẽ không một tiếng động trong phòng học đã thể hiện rõ ràng sự kinh ngạc của bọn họ.

“Tôi là Tần Nhiễm.” Tần Nhiễm đổi tay giữ sách, tay trái cầm lấy phấn, viết tên mình lên bảng đen.

Rõ ràng là rất lịch sự.

Rõ ràng là có sự kiềm chế.

Nhưng hành động không cố ý đó, ngẫu nhiên lại mang theo một chút cuồng dại rõ ràng.

Lớp số 9 vẫn không có người nào nói chuyện.

Rất yên tĩnh.

Cao Dương chỉ tay vào một chỗ trống, mỉm cười nói “Em ngồi ở đó, Lâm Tư Nhiên, tan học em dẫn bạn học mới đi tham quan, giới thiệu trường một chút.”

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa tỉnh táo lại, khuôn mặt đỏ ửng lên, sau đó đứng đậy để Tần Nhiễm đi vào.

Kiều Sinh còn có mấy người nam sinh ngồi ở hàng cuối không chờ nhưng cũng phác họa chân dung học sinh mới một cách đại khái trong đầu.

Theo tin tức, những người bán mặt cho đất bán lưng cho trời, làn da chắc chắn sẽ không tốt, rất thô và đen xạm, tính cách cũng tuyệt đối không tốt bằng Tần Ngữ.

Những mà bây giờ, những điều này giống như đều hoàn toàn ngược lại.

Hai giây sau khi lớp số 9 yên tĩnh, những tiếng ồn ào và hít thở lại xuất hiện.

Các chữ trên bảng đen được vẽ lần lượt quanh quanh co co không thẳng hàng, mặc kệ chữ viết không đẹp nhưng lại đầy cá tính.

Giống y như cô ấy.

Tóc dài qua vai, làn da trắng mướt, đôi chân dài mảnh mai thon gọn, đôi mắt hạnh nhân cụp xuống một nửa, vừa đen vừa đẹp.

Để lộ ra sự tùy ý đùa giỡn với đời cũng tràn ngập sự lạnh lùng.

Người trong phòng học đều nhìn cô ấy, một chúc tà ác động lại trong đôi mắt thanh tú.

Khóe miệng không tự chủ cong lên rất giống một chị đại ngoài xã hội.

Hào quang phát ra mạnh mẽ bất cứ nơi nào nó đi qua, những nam sinh đặt chân trên lối đi đều rút trở về.

“Chết tiệt, em gái này đủ ngông cuồng, trông quá đẹp, Kiều Sinh, thông tin của cậu sai rồi!”

“Đánh cược một chút, hoa khôi muốn đổi rồi.”

“…….”

Lâm Tư Nhiên muốn cùng bạn học mới nói chuyện, đưa cô ấy đi thăm khuôn viên trường, nhưng một tay đối phương đặt trên bàn, lông mày hếch lên, cứ tư thế này mà ngồi.



Công khai tùy ý.

Một thân khí phách của lão đại, cho đến khi tan học cô cũng không dám nói một lời nào.

Sau một tiết học, Tần Nhiễm tùy ý mặc đồng phục học lên người, tìm Cao Dương muốn bàn bạc chỗ ở, thuận tiện xin nghỉ.

**

Bốn mươi phút sau, Lâm gia.

“Tần tiểu thư tại sao lại quay về rồi? vẫn chưa tan học phải không?” Thím trương mở cửa, nhìn thấy là cô ấy, lông mày nhíu lại, đôi mắt để lộ ra sự dò xét rõ ràng.

Tần Nhiễm nói ngắn gọn, ngước mắt lên: “Tránh ra”

Đôi mắt đó không chỉ có màu đen trắng phân biệt rõ ràng, mà còn để lộ ra một chút tơ máu, đôi mắt lạnh lùng tràn đầy sự hung dữ và cáu kỉnh.

Tim thím Trương thắt lại, vô thức lùi về sau một bước.

Tần Nhiễm trực tiếp lên lầu.

Thím Trương ở dưới lầu phản ứng lại, nhếch môi.

Nếu không phải vì nể mặt Tần Ngữ, Lâm tiên sinh sẽ đồng ý cho cô ta đến Lâm gia? còn thực sự coi trọng bản thân mình?

Trên lầu, Tần nhiễm tìm đến cửa phòng Ninh Thanh.

Cửa mở một nửa, có thể nghe thấy âm thanh bên trong phòng.

Tần Nhiễm dừng chân lại.

Là giọng nói của Ninh Thanh, tủi thân lại cáu kỉnh “Mẹ nói con thay lòng, nhưng con có thể làm gì chứ? Đợi qua mấy ngày nửa, mấy bà cô nhỏ của Lâm gia sẽ đến đây, bọn họ mà hỏi tới, con biết giải thích thế nào?”

Trần Thư Lan bị bệnh rất nặng, hơi thở không có lực “Cái gì?”

“Lẽ nào mẹ muốn con nói với bọn họ, Tần Nhiễm vì đánh nhau mà bị đuổi học, đến Vân thành để học.” Ninh Thanh mở miệng nói, dường như rất bực bội “Nói con bé mười chín tuổi rồi vẫn còn đang học lớp 12, lại còn cùng khối với Ngữ Nhi? Chuyện mất mặt như vậy làm sao con mở miệng được? Mấy bà cô nhỏ đó ở Lâm gia vốn dĩ đã nhìn con không thuận mắt, mẹ tưởng làm vợ trong gia đình hào môn dễ dàng lắm sao?”

Ninh Thanh thừa nhận lòng mình nghiêng về Tần Ngữ, Tần Ngữ thông minh từ nhỏ, mang theo ra ngoài rất có mặt mũi.

Bà ấy ở hào môn mỗi ngày trôi qua đều không được tốt, Lâm Kỳ nói rõ bọn họ sẽ không có đứa trẻ thứ hai, bà ấy đã dành hết sức lực của cả cuộc đời lên người Tần Ngữ.

Tần Ngữ cũng sống theo nguyện vọng của bà, không chỉ rất ưu tú mà còn được Lâm Kỳ yêu mến.

Tần Ngữ là hy vọng của bà, nói cho cùng là cũng không thiên vị, điều đó là không thực tế.

Bên ngoài cửa, Tần Nhiễm nhấc chân đá văng cửa, vừa tàn nhẫn vừa nóng nảy.

______________________Phân cách tuyến_________________________

Chào buổi sáng ~

Nhiễm tỷ là thật sự có bệnh, là chị Đại trong chị Đại, là một người ngông cuồng và tàn nhẫn, không phải là nói đùa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phu Nhân, Áo Vest Của Ngài Lại Rơi Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook