Phu Nhân, Áo Vest Của Ngài Lại Rơi Rồi
Chương 12: Tổ Tông Của Ông Đây
Nhất Lộ Phiền Hoa
14/06/2024
Lâm Tư Nhiên ngẩng đầu thì nhìn thấy cô bạn cùng bạn có phần hung dữ đang nheo đôi mắt xinh đẹp lại, dường như còn đang huýt sáo.
Âm thanh thờ ơ, một tay đút túi, nghiêng người thản nhiên nhìn đám thiếu niên đang vây quanh cô.
Người này sao lại còn cười được vậy…..
Những chuyện liên quan về trùm trường rất nhiều, Lâm Tư Nhiên chỉ mới nghĩ đến thôi chân cũng muốn nhũn ra.
Cô ấy nắm chặt lấy cổ tay Tần Nhiễm, các đốt ngón tay phồng lên, đầu ngón tay trắng bệch.
Cách đó không xa.
“Từ thiếu, mấy người Ngụy Tử Hàng này bắt nạt người của trường chúng ta mà còn bắt nạt trước mặt anh.” Kiều Sinh cũng gấp gáp, anh ta ngậm điếu thuốc, vò đầu bứt tóc nhìn Từ Diệu Quang.
Từ Diệu Quang nhướng mày, nhìn bề ngoài có vẻ hiền lành nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng “Cậu quan tâm cái gì….”
Ánh mắt anh đổ dồn vào nhóm người phía trước, đám đông rất hỗn loạn, đứng ở giữa đối mặt với anh là cô gái đang đứng có vẻ lười biếng, cô ấy khá cao cũng khá gầy và không nhìn sang bên này.
Dưới ánh sáng mờ mờ của hoàng hôn, khuôn mặt của cô gái đó vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, ánh nhìn lạnh lùng kiêu ngạo, cùng với vẻ thổ phỉ thể hiện rất rõ ràng.
Sự sắc bén không thể che giấu, lộ liễu đến mức khiến lòng người run rẩy.
Âm thanh của Từ Diệu Quang dừng lại, chẳng trách Kiều Sinh kéo hắn quay lại đây, tướng mạo này cũng thực sự là khó kiếm.
“Từ thiếu, anh còn có thể được không” Từ Diệu Quang không trả lời, Kiều Sinh bồn chồn, tóc anh ta vừa cứng vừa ngắn “Tên gia hỏa Ngụy Tử Hàng xuống xe rồi, anh không thích bạn học mới thì cũng thôi đi, lớp phó học tập là bạn cùng lớp với anh hai năm cũng thấy chết không cứu phải không?”
Từ Diệu Quang có chút trầm mặc, Kiều Sinh cũng không nghĩ nhiều coi như Từ Diệu Quang đồng ý rồi.
Anh ta bước tới phía trước rồi nói to “Lớp phó học tập, cậu mang bạn học mới qua bên này, bảo Ngụy Tử Hàng nhường đường.”
Giọng điệu của Kiều Sinh khá lo lắng.
Lâm Tư Nhiên cũng nghe thấy âm thanh của Kiều Sinh, cô cụp mắt xuống, môi mím chặt, cơ thể căng thẳng, bộ đồng phục rộng thùng thình làm cô trông có vẻ nhỏ bé.
Nắm chặt tay Tần Nhiễm, nhấc chân đi về phía Kiều Sinh.
Ngụy Tử Hàng danh tiếng vang xa, năm đó lúc anh ta mới chuyển trường đến các thủ lĩnh của băng đảng địa phương đều bị anh ta đánh đập.
Tất cả đều nghĩ anh ta xong rồi, nhưng cuối cùng họ cũng để anh ta đi.
Danh tiếng trùm trường của anh ta cũng bắt đầu lan rộng.
Ở Nhất Trung còn lan truyền anh ta làm đủ mọi việc ác, bối cảnh rất lớn, đến cả bọn côn đồ cũng không dám gây sự với anh ta.
Những học sinh bình thường này làm sao có thể gây sự được với người như vậy?
Đến cả Lâm Tư Nhiên, học sinh giỏi này cũng nghe nói đến đại danh ác bá này.
Ngay lúc này Kiều Sinh vừa hét lên, cô ấy đã muốn kéo Tần Nhiễm đi.
Những không nghĩ đến, Tần Nhiễm giống như chân mọc rễ cây.
Kéo không đi.
Kiều Sinh cầm điếu thuốc, nhìn thấy tình hình này, anh ta nóng nảy vò tóc mình “Shit, vị tân hoa khôi này có chuyện gì vậy, còn nghĩ đánh nhau? Ngụy Tử Hàng không phải người dễ gây sự, Từ thiếu, anh nói một câu đi!”
Cô này tân hoa khôi này tính tình rất kiêu ngạo, cũng rất ngông cuồng, thực sự là một chú bê con mới sinh không sợ hổ.
Danh tiếng của Ngụy Tử Hàng ở các trường cấp ba Vân Thành đều không tốt, học sinh các trường đối với anh ta đều vừa sợ hãi vừa kinh hoàng, anh ta vô pháp vô thiên, không ai có thể kiềm chế được anh ta.
Sau khi Lâm Cẩm Hiên tốt nghiệp, đối phương cũng chỉ có một chút sợ hãi đối với Từ Diệu Quang.
Hai nhóm có mâu thuẫn với nhau chính là từ bữa tiệc chào mừng tân sinh viên của Nhất Trung.
Tần Ngữ khá nổi tiếng, nhóm người Ngụy Tử Hàng trà trộn vào, cuối cùng anh ta chế giễu Tần Ngữ chơi violin không hay, Từ Diệu Quang lúc đó mới tranh chấp cùng với Ngụy Tử Hàng.
Sau đó trình độ chơi violin của Tần Ngữ lên cấp tám, cái này còn bảo chơi không hay???
Mọi người đều cho rằng anh ta đang tìm rắc rối.
Mà Từ Diệu Quang lúc đó đang học lớp 10, vừa mới chuyển vào trường, mà Ngụy Tử Hàng cuối cùng cũng không khiêu khích với Từ Diệu Quang.
Sau sự việc đó, Kiều Sinh biết Ngụy Tử Hàng có chút dè chừng Từ Diệu Quang.
Trước mắt Tần Nhiễm này có chút cứng đầu, Kiều Sinh hận không thể thay cô ấy chuồn đi, anh ta thấp giọng chửi rủa.
Thật kiêu ngạo, không cần mạng nửa phải không? !
Lâm Tư Nhiên thấy ác bá xuống xe, khuôn mặt trở nên xanh xao hơn, giọng nói run rẩy “Tần Nhiễm, chúng ta đi nhanh đi đi…. Mình sẽ giải thích cho cậu sau.”
Cô ấy vẫn như cũ kéo Tần Nhiễm đi, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Những học sinh bình thường nhìn thấy kẻ ác bá được đồn đại là không sợ cả hắc bang thì phản ứng này cũng là bình thường.
Tần Nhiễm vỗ vai Lâm Tư Nhiên, biểu tình trên khuôn mặt không thay đổi, cô thản nhiên đút một tay vào túi rồi liếc nhìn bọn họ.
Vẫn là những hành động như lão đại, rất ngông cuồng.
Chỉ là Lâm Tư Nhiên vẫn không cảm thấy được an ủi, chân cô mềm nhũn có chút không đi nổi.
Bóng tối trước mắt.
Người dẫn dầu theo hướng của họ bước tới, chàng trai đó có đôi mắt phượng với những đường nét rõ ràng, làn khói điếu thuốc bốc lên giữa những ngón tay trắng nõn, cả người anh ta toát ra một vẻ tà khí khó tả.
Nhìn thấy Ngụy Tử Hàng tự mình động thủ, chân Kiều Sinh động đậy, những người ở gần đó cũng nghĩ rằng học sinh mới này xong đời rồi.
Từ Diệu Quang nhìn về phía trước, đôi mắt trong veo và đen láy có chút thay đổi, vừa muốn nói gì đó.
Thì đã nghe Tần Nhiễm mở miệng “Ngụy Tử Hàng, cậu nhờ người đưa bạn cùng bàn của tôi trở về, cô ấy đi không được.”
Khung cảnh khá yên tĩnh.
Ngụy Tử Hàng liếc nhìn Lâm Tư Nhiên, tự nhiên mỉm cười, khá là thoải mái không giống ác bá chút nào, lập tức quay đầu bảo một thiếu niên trông có vẻ giống học sinh tiễn Lâm Tư Nhiên.
Sau đó anh ta quay lại nhìn Tần Nhiễm, lại cười cười, sự kinh kỷ trong ánh mắt rất thật: “Không phải chứ, Nhiễm tỷ, tại sao tỷ đến Vân thành cũng không nói một câu vậy?”
Tần Nhiễm cầm lấy bộ đồng phục học sinh.
“Quyết định đột xuất” Đã một năm kể từ khi Từ Hiệu trưởng đưa cho cô lá thư đó.
Ngụy Tử Hàng vẫn rất bất mãn, anh ta lớn lên rất đẹp trai, đường nét ngũ quan rõ ràng: “Nhưng tỷ đến rồi cũng không tìm tôi.”
“Tôi mới đến hôm qua.” Tần Nhiễm nói một tiếng với Lâm Tư Nhiên, nhìn thấy Lâm Tư Nhiên có vẻ sửng sốt, không có phản ứng, cô lại quay người đá Ngụy Tử Hàng, nhướng mày: “Bảo đàn em của cậu nhanh chóng cút khỏi đây, dọa bạn cùng bàn của tôi sợ rồi.”
Ngụy Tử Hàng nhanh chóng bảo nhóm người đó rời đi.
Lâm Tư Nhiên rõ ràng không có tinh thần, Tần Nhiễm chuẩn bị tự mình đi mua sách.
Thiếu niên bị Tần Nhiễm đánh buổi trưa không chịu rời đi, mái tóc sặc sỡ rũ xuống, đang định quỳ xuống: “Lão đại, Cô ta…. Cô ta là………”
Ngụy Tử Hàng mặc một chiếc áo nỉ, hành động dập nát điếu thuốc cũng không hề thô lỗ, một cái nhìn phóng túng lạnh lùng phóng qua chỗ thiếu niên kia, nghe thấy câu hỏi anh ta đảo mắt, khóe môi nhếch lên cười nham hiểm: “Tổ tông của ông đây.”
Nói xong, cũng không đợi những người khác phản ứng.
“Nhiễm tỷ, tỷ đi đâu?”
“Mua sách” Câu trả lời ngắn gọn súc tích.
“Đệ đi cùng tỷ….”
Âm thanh càng ngày càng nhỏ, Lâm Tư Nhiên vẫn cứ như bị mắc kẹt tại chỗ, không có phản ứng.
Đàn em của trùm trường đứng bên cạnh cô mà vừa lúc nãy cô rất sợ hãi nói một cách thận trọng: “Tỷ, tỷ muốn về trường không? Hay là đi ăn cơm?”
Đại não của Lâm Tư Nhiên trống rỗng.
Giống như đang nằm mơ.
Cách đó không xa, Kiều Sinh và những người qua đường gần đó cũng ngơ người luôn rồi, đến cả Từ Diệu Quang cũng mất một lúc mới có phản ứng.
Tần Nhiễm bên này quá điềm tĩnh rồi, cô ấy vừa cầm mấy quyển sách, điện thoại đã rung mấy lần.
Cô tùy ý lấy điện thoại ra xem.
Đó là một số điện thoại ẩn____________
[Có nhiệm vụ mới, chỉ định cô, có nhận không?]
Âm thanh thờ ơ, một tay đút túi, nghiêng người thản nhiên nhìn đám thiếu niên đang vây quanh cô.
Người này sao lại còn cười được vậy…..
Những chuyện liên quan về trùm trường rất nhiều, Lâm Tư Nhiên chỉ mới nghĩ đến thôi chân cũng muốn nhũn ra.
Cô ấy nắm chặt lấy cổ tay Tần Nhiễm, các đốt ngón tay phồng lên, đầu ngón tay trắng bệch.
Cách đó không xa.
“Từ thiếu, mấy người Ngụy Tử Hàng này bắt nạt người của trường chúng ta mà còn bắt nạt trước mặt anh.” Kiều Sinh cũng gấp gáp, anh ta ngậm điếu thuốc, vò đầu bứt tóc nhìn Từ Diệu Quang.
Từ Diệu Quang nhướng mày, nhìn bề ngoài có vẻ hiền lành nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng “Cậu quan tâm cái gì….”
Ánh mắt anh đổ dồn vào nhóm người phía trước, đám đông rất hỗn loạn, đứng ở giữa đối mặt với anh là cô gái đang đứng có vẻ lười biếng, cô ấy khá cao cũng khá gầy và không nhìn sang bên này.
Dưới ánh sáng mờ mờ của hoàng hôn, khuôn mặt của cô gái đó vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, ánh nhìn lạnh lùng kiêu ngạo, cùng với vẻ thổ phỉ thể hiện rất rõ ràng.
Sự sắc bén không thể che giấu, lộ liễu đến mức khiến lòng người run rẩy.
Âm thanh của Từ Diệu Quang dừng lại, chẳng trách Kiều Sinh kéo hắn quay lại đây, tướng mạo này cũng thực sự là khó kiếm.
“Từ thiếu, anh còn có thể được không” Từ Diệu Quang không trả lời, Kiều Sinh bồn chồn, tóc anh ta vừa cứng vừa ngắn “Tên gia hỏa Ngụy Tử Hàng xuống xe rồi, anh không thích bạn học mới thì cũng thôi đi, lớp phó học tập là bạn cùng lớp với anh hai năm cũng thấy chết không cứu phải không?”
Từ Diệu Quang có chút trầm mặc, Kiều Sinh cũng không nghĩ nhiều coi như Từ Diệu Quang đồng ý rồi.
Anh ta bước tới phía trước rồi nói to “Lớp phó học tập, cậu mang bạn học mới qua bên này, bảo Ngụy Tử Hàng nhường đường.”
Giọng điệu của Kiều Sinh khá lo lắng.
Lâm Tư Nhiên cũng nghe thấy âm thanh của Kiều Sinh, cô cụp mắt xuống, môi mím chặt, cơ thể căng thẳng, bộ đồng phục rộng thùng thình làm cô trông có vẻ nhỏ bé.
Nắm chặt tay Tần Nhiễm, nhấc chân đi về phía Kiều Sinh.
Ngụy Tử Hàng danh tiếng vang xa, năm đó lúc anh ta mới chuyển trường đến các thủ lĩnh của băng đảng địa phương đều bị anh ta đánh đập.
Tất cả đều nghĩ anh ta xong rồi, nhưng cuối cùng họ cũng để anh ta đi.
Danh tiếng trùm trường của anh ta cũng bắt đầu lan rộng.
Ở Nhất Trung còn lan truyền anh ta làm đủ mọi việc ác, bối cảnh rất lớn, đến cả bọn côn đồ cũng không dám gây sự với anh ta.
Những học sinh bình thường này làm sao có thể gây sự được với người như vậy?
Đến cả Lâm Tư Nhiên, học sinh giỏi này cũng nghe nói đến đại danh ác bá này.
Ngay lúc này Kiều Sinh vừa hét lên, cô ấy đã muốn kéo Tần Nhiễm đi.
Những không nghĩ đến, Tần Nhiễm giống như chân mọc rễ cây.
Kéo không đi.
Kiều Sinh cầm điếu thuốc, nhìn thấy tình hình này, anh ta nóng nảy vò tóc mình “Shit, vị tân hoa khôi này có chuyện gì vậy, còn nghĩ đánh nhau? Ngụy Tử Hàng không phải người dễ gây sự, Từ thiếu, anh nói một câu đi!”
Cô này tân hoa khôi này tính tình rất kiêu ngạo, cũng rất ngông cuồng, thực sự là một chú bê con mới sinh không sợ hổ.
Danh tiếng của Ngụy Tử Hàng ở các trường cấp ba Vân Thành đều không tốt, học sinh các trường đối với anh ta đều vừa sợ hãi vừa kinh hoàng, anh ta vô pháp vô thiên, không ai có thể kiềm chế được anh ta.
Sau khi Lâm Cẩm Hiên tốt nghiệp, đối phương cũng chỉ có một chút sợ hãi đối với Từ Diệu Quang.
Hai nhóm có mâu thuẫn với nhau chính là từ bữa tiệc chào mừng tân sinh viên của Nhất Trung.
Tần Ngữ khá nổi tiếng, nhóm người Ngụy Tử Hàng trà trộn vào, cuối cùng anh ta chế giễu Tần Ngữ chơi violin không hay, Từ Diệu Quang lúc đó mới tranh chấp cùng với Ngụy Tử Hàng.
Sau đó trình độ chơi violin của Tần Ngữ lên cấp tám, cái này còn bảo chơi không hay???
Mọi người đều cho rằng anh ta đang tìm rắc rối.
Mà Từ Diệu Quang lúc đó đang học lớp 10, vừa mới chuyển vào trường, mà Ngụy Tử Hàng cuối cùng cũng không khiêu khích với Từ Diệu Quang.
Sau sự việc đó, Kiều Sinh biết Ngụy Tử Hàng có chút dè chừng Từ Diệu Quang.
Trước mắt Tần Nhiễm này có chút cứng đầu, Kiều Sinh hận không thể thay cô ấy chuồn đi, anh ta thấp giọng chửi rủa.
Thật kiêu ngạo, không cần mạng nửa phải không? !
Lâm Tư Nhiên thấy ác bá xuống xe, khuôn mặt trở nên xanh xao hơn, giọng nói run rẩy “Tần Nhiễm, chúng ta đi nhanh đi đi…. Mình sẽ giải thích cho cậu sau.”
Cô ấy vẫn như cũ kéo Tần Nhiễm đi, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Những học sinh bình thường nhìn thấy kẻ ác bá được đồn đại là không sợ cả hắc bang thì phản ứng này cũng là bình thường.
Tần Nhiễm vỗ vai Lâm Tư Nhiên, biểu tình trên khuôn mặt không thay đổi, cô thản nhiên đút một tay vào túi rồi liếc nhìn bọn họ.
Vẫn là những hành động như lão đại, rất ngông cuồng.
Chỉ là Lâm Tư Nhiên vẫn không cảm thấy được an ủi, chân cô mềm nhũn có chút không đi nổi.
Bóng tối trước mắt.
Người dẫn dầu theo hướng của họ bước tới, chàng trai đó có đôi mắt phượng với những đường nét rõ ràng, làn khói điếu thuốc bốc lên giữa những ngón tay trắng nõn, cả người anh ta toát ra một vẻ tà khí khó tả.
Nhìn thấy Ngụy Tử Hàng tự mình động thủ, chân Kiều Sinh động đậy, những người ở gần đó cũng nghĩ rằng học sinh mới này xong đời rồi.
Từ Diệu Quang nhìn về phía trước, đôi mắt trong veo và đen láy có chút thay đổi, vừa muốn nói gì đó.
Thì đã nghe Tần Nhiễm mở miệng “Ngụy Tử Hàng, cậu nhờ người đưa bạn cùng bàn của tôi trở về, cô ấy đi không được.”
Khung cảnh khá yên tĩnh.
Ngụy Tử Hàng liếc nhìn Lâm Tư Nhiên, tự nhiên mỉm cười, khá là thoải mái không giống ác bá chút nào, lập tức quay đầu bảo một thiếu niên trông có vẻ giống học sinh tiễn Lâm Tư Nhiên.
Sau đó anh ta quay lại nhìn Tần Nhiễm, lại cười cười, sự kinh kỷ trong ánh mắt rất thật: “Không phải chứ, Nhiễm tỷ, tại sao tỷ đến Vân thành cũng không nói một câu vậy?”
Tần Nhiễm cầm lấy bộ đồng phục học sinh.
“Quyết định đột xuất” Đã một năm kể từ khi Từ Hiệu trưởng đưa cho cô lá thư đó.
Ngụy Tử Hàng vẫn rất bất mãn, anh ta lớn lên rất đẹp trai, đường nét ngũ quan rõ ràng: “Nhưng tỷ đến rồi cũng không tìm tôi.”
“Tôi mới đến hôm qua.” Tần Nhiễm nói một tiếng với Lâm Tư Nhiên, nhìn thấy Lâm Tư Nhiên có vẻ sửng sốt, không có phản ứng, cô lại quay người đá Ngụy Tử Hàng, nhướng mày: “Bảo đàn em của cậu nhanh chóng cút khỏi đây, dọa bạn cùng bàn của tôi sợ rồi.”
Ngụy Tử Hàng nhanh chóng bảo nhóm người đó rời đi.
Lâm Tư Nhiên rõ ràng không có tinh thần, Tần Nhiễm chuẩn bị tự mình đi mua sách.
Thiếu niên bị Tần Nhiễm đánh buổi trưa không chịu rời đi, mái tóc sặc sỡ rũ xuống, đang định quỳ xuống: “Lão đại, Cô ta…. Cô ta là………”
Ngụy Tử Hàng mặc một chiếc áo nỉ, hành động dập nát điếu thuốc cũng không hề thô lỗ, một cái nhìn phóng túng lạnh lùng phóng qua chỗ thiếu niên kia, nghe thấy câu hỏi anh ta đảo mắt, khóe môi nhếch lên cười nham hiểm: “Tổ tông của ông đây.”
Nói xong, cũng không đợi những người khác phản ứng.
“Nhiễm tỷ, tỷ đi đâu?”
“Mua sách” Câu trả lời ngắn gọn súc tích.
“Đệ đi cùng tỷ….”
Âm thanh càng ngày càng nhỏ, Lâm Tư Nhiên vẫn cứ như bị mắc kẹt tại chỗ, không có phản ứng.
Đàn em của trùm trường đứng bên cạnh cô mà vừa lúc nãy cô rất sợ hãi nói một cách thận trọng: “Tỷ, tỷ muốn về trường không? Hay là đi ăn cơm?”
Đại não của Lâm Tư Nhiên trống rỗng.
Giống như đang nằm mơ.
Cách đó không xa, Kiều Sinh và những người qua đường gần đó cũng ngơ người luôn rồi, đến cả Từ Diệu Quang cũng mất một lúc mới có phản ứng.
Tần Nhiễm bên này quá điềm tĩnh rồi, cô ấy vừa cầm mấy quyển sách, điện thoại đã rung mấy lần.
Cô tùy ý lấy điện thoại ra xem.
Đó là một số điện thoại ẩn____________
[Có nhiệm vụ mới, chỉ định cô, có nhận không?]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.