Phu Nhân, Áo Vest Của Ngài Lại Rơi Rồi

Chương 11: Trùm Trường

Nhất Lộ Phiền Hoa

14/06/2024

Tần Nhiễm im lặng mấy giây, rồi đổi tư thế ngồi “Không thể nào.”

Cố Tây Trì đeo hộp thuốc y tế trên lưng, ngậm điếu thuốc trong miệng, nhìn giống như đang cười, âm thanh ấm áp rất dễ nghe “Cô vẫn còn rất tự tin.”

Cửa nhà vệ sinh có tiếng động, có người đi vào.

Tần Nhiễm nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, sau đó hạ giọng “Anh rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì?”

Nhưng Cố Tây Trì cũng không nói dối cô ấy.

“Thì là danh sách có cô, bọn họ đang điều tra cô” Cố Tây Trì mỉm cười với cậu bé đưa kẹo cho mình, sau đó nheo mắt lại đi về một hướng khác “Có phải lúc cô giúp tôi điều tra tư liệu dọn dẹp không được sạch sẽ nên để rò rỉ thông tin của mình rồi.”

“Chuyện này càng không có khả năng, sẽ không có ai phát hiện ra cả.” Tần Nhiễm đứng dậy, lông mày giật giật nhẹ, cô thờ ơ vuốt tóc từ trán ra sau tóc “Nếu không còn chuyện gì thì tôi cúp máy đây.”

Bên ngoài mấy người nữ sinh đang thầm thầm thì thì.

Tần Nhiễm kéo cửa đi ra ngoài.

Mấy người nữ sinh đó cũng không phải đến đây để sử dụng nhà vệ sinh, là đến rửa tay ở bồn rửa tay bên cạnh, Tần Nhiễm nhìn lên thì thấy Tần Ngữ đang được vây quanh ở giữa.

Tần Ngữ mím môi giống như không quen biết Tần Nhiễm, đứng ở giữa một nhóm nữ sinh đến đầu cũng không ngẩng lên.

Bởi vì có người đột nhiên từ trong ngăn phòng vệ sinh ra ngoài, nên những tiếng thì thầm cũng tự nhiên biến mất.

Cả một gian phòng đột nhiên an tĩnh lại.

Tần Nhiễm cất điện thoại vào trong túi, vừa bước về phía trước hai bước, tóc ở bên hai bên rũ xuống má “Tôi rửa tay, cảm ơn.”

Nhóm nữ sinh đó lui sang bên cạnh, nhưng không thể không nhìn cô ấy.

Đợi đến lúc Tần Nhiễm rửa tay xong rời đi, nhóm nữ sinh này mới phản ứng lại.

Tần Ngữ mím môi.

Những nữ sinh này nhìn nhau, khuôn mặt này của Tần Nhiễm rất dễ nhận biết, một nữ sinh mặt trẻ con nhận ra Tần Nhiễm “Cô ấy chính là Tần Nhiễm? nhìn …..”

Một nữ sinh khác nhìn thấy biểu tình trên mặt Tần Ngữ, lập tức chọc vào eo của nữ sinh có khuôn mặt trẻ con.

Nữ sinh có khuôn mặt trẻ con suýt chút nửa đã cắn phải lưỡi, lập tức đổi lời “nhìn cũng chỉ có thế, bọn nam sinh đó từng người từng người giống như chưa gặp qua nữ sinh vậy. Tần Ngữ, cậu đừng để ý những lời đó trên diễn đàn, vừa trốn học vừa đánh nhau, lại còn cùng nhóm người của trường dạy nghề ở chung một chỗ, vừa nhìn đã biết là không đứng đắn.”

**

Tiết học đầu tiên của buổi chiều là môn Toán của thầy Cao Dương.



Trước khi vào học, Kiều Sinh lấy điện thoại của mình tìm bài đăng đó rồi đưa điện thoại của mình cho Từ Diệu Quang “Từ thiếu, Hoa khôi trường chúng ta đổi rồi, là chị của Tần Ngữ, anh xem đi.”

Từ Diệu Quang đang làm đề Toán, ánh mắt không hề thay đổi “Sắp vào học rồi.”

“++!” Kiều Sinh thu lại điện thoại, tự mình lưu bức ảnh đó lại.

Chàng trai ngồi bên cạnh anh ta cười lớn “Trong lòng Từ thiếu chỉ có Tần Ngữ, Kiều Sinh cậu dừng lại được rồi.”

Một tay Kiều Sinh cầm bút, tay kia lướt điện thoại, anh ta đang xem diễn đàn trường Nhất Trung, sau một lúc, lại ngạc nhiên “Cô ấy còn đánh nhau với nhóm người trường dạy nghề?”

“Sao cậu biết?” Mấy người nam sinh bên cạnh đối với chuyện của Tần Nhiễm vô cùng quan tâm, lập tức tiến lại gần.

Kiều Sinh chỉ vào một bài đăng phía trên, nhăn mặt nói “Cô ấy đã đụng vào nhóm người Ngụy Tử Hàng, tan học nhóm người này muốn chặn cô ấy.”

Nhắc đến Ngụy Tử Hàng, những người vây quanh đó đều chỉ biết im lặng.

Anh ta liếc nhìn Từ Diệu Quang mà không dám nói gì.

Muốn ở Nhất Trung tìm được một người có thể tranh chấp với Ngụy Tử Hàng, trước đây thì có Lâm Cẩm Hiên, chỉ là anh ta đã tốt nghiệp hai năm rồi.

Bây giờ là Từ Diệu Quang.

Nhưng mà một học bá cao lãnh giống như Từ Diệu Quang bình thường cũng chỉ đối với Tần Ngữ nói nhiều hơn một chút, xem ra đối với tân hoa khôi ấn tượng không tốt, không muốn giúp đỡ, những ngày tháng sau này của hoa khôi mới vào này không dễ dàng rồi.

Tần Nhiễm ngồi chống cằm dựa vào tường, đôi mắt nheo lại, đầu hơi cúi xuống, tóc trên trán buông xõa qua xương mày.

Sau khi học xong buổi chiều, Lâm Tư Nhiên đưa cho Tần Nhiễm cuốn sổ ghi chép mà cô đã ghi chép xong, nhỏ giọng nói “Bạn cần xem không?”

Tần Nhiễm vịn vào bàn đứng dậy rồi từ từ nhận lấy nó.

Cô cất cuốn sổ đi liếc nhìn cô bạn cùng bàn rồi cười nhẹ “Cảm ơn, cậu biết có thể mua sách ở đâu không?

“Không cần cảm ơn” Khuôn mặt Lâm Tư Nhiên đỏ ửng, quả nhiên bạn cùng bàn mới nhìn có vẻ hung dữ nhưng thực ra lại rất dễ hòa đồng “Tôi đưa cậu đi.”

Tần Nhiễm muốn mua sách ngoại khóa, Lâm Tư Nhiên đưa cô ấy ra ngoài trường.

Thuận tiện đã cho cô ấy một bài học khoa học phổ thông.

“Trong trường có một người cậu tuyệt đói không được khiêu khích” Lâm Tư Nhiên là học sinh được tuyển thẳng từ Trung học cơ sở, biết các nguyên tắc của Nhất Trung “Chính là Tần Ngữ của lớp số một, trước khi có cậu, cô ấy là hoa khôi của trường chúng ta.”

Tần Nhiễm một tay đút túi, một tay cầm điện thoại, nghe những lời này chỉ nhướng mi một cái.

“Tần Ngữ là người của Lâm gia, cô ấy rất lợi hại, nằm trong top 5 của trường, lớn lên rất xinh đẹp, còn biết kéo đàn violin, cô ấy tập luyện vào buổi trưa mỗi ngày có rất nhiều người đến xem. Điều quan trọng nhất chính là Từ thiếu xem trọng cô ấy” Lâm Tư Nhiên hạ giọng “Trước kia có mấy nữ sinh nhìn Tần Ngữ không vừa mắt đều bị Từ thiếu dạy dỗ rồi.”

Hai người vừa nói chuyện vừa hướng bên ngoài trường học mà đi.



Cấp ba tan học muộn, ban ngày rất đông người đến giờ tan học cũng vội vội vàng vàng về nhà ăn cơm, con đường này bây giờ rất an tĩnh.

Cách đó không xa.

“Tần Ngữ, nghe nói anh cậu quay về rồi” Kiều Sinh cầm thuốc tự châm lửa cho mình

Anh ta lúc trước đều là gọi Tần hoa khôi, khuôn mặt Tần Ngữ vẫn rất bình tĩnh “Ừm”

Từ Diệu Quang đứng bên cạnh cô ấy mặc dù vẫn không nóng không lạnh nhưng thái độ dịu dàng hơn nhiều.

Kiều Sinh cười cười “Tôi muốn có một người anh giống anh cậu, cũng không bị bố tôi trừ tiền tiêu vặt”

Anh ta rít một hơi thuốc còn chưa kịp nhìn lên thì nghe thấy bên tai là tiếng gầm rú của xe mô tô.

Âm thanh rất lớn, Kiều Sinh xoa tai, anh ta bước một bước sang bên cạnh rồi gào một tiếng “Chết tiệt”

Xe mô tô dừng lại phía trước cách đó không xa, có thể nhìn có hai thân ảnh đang bị bao quanh.

Dẫn đầu là một chiếc xe mô tô màu đỏ rực.

Bóng dáng gầy gầy và kiêu hãnh của người bị xe mô tô chặn lại trông rất quen thuộc.

Tần Ngữ lùi về sau một bước, cô ta cụp mắt “Ngụy Tử Hàng ở phía trước, chúng ta đổi đường đi thôi?”

Từ Diệu Quang cau mày, phía trước có hai nữ sinh đối lưng với anh ra, nhìn không rõ mặt, chỉ là bóng lưng trong số đó nhìn có vẻ rất kiêu hãnh.

Anh ta chưa nói gì Kiều Sinh đã lên tiếng rồi “Tần Ngữ, cậu về trước đi, lát nửa ở đây có đánh nhau sẽ không tốt cho cậu.”

Kiều Sinh đặc biệt đi đường vòng qua bên này.

Tần Ngữ nhìn Từ Diệu Quang, đối phương không nhìn tình hình hỗn loạn trước mặt, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, cô nhẹ nhõm một chút “Tài xế nhà tôi ở bên kia, tôi trở về trước” dừng một chút lại nói “Các cậu cũng nhớ về sớm một chút.”

Tần Ngữ lên xe, tài xế không lập tức đi ngay mà ngập ngừng mở miệng “Tiểu thư, ở phía trước là….”

“Không sao, tôi đói rồi, trở về sớm một chút” Tần Ngữ nghiêng đầu mỉm cười.

Tài xế lập tức vòng tay lái rời khỏi Nhất Trung.

Bên này nhìn thấy xe mô tô vây quanh nơi này, sắc mặt Lâm Tư Nhiên tái nhợt nắm chặt tay Tần Nhiễm.

“Là….” Cô ấy nhìn người chàng trai ngồi trên xe mô tô màu đỏ giống như những tiểu thịt tươi mới nổi, giọng nói căng thẳng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi “Là trùm trường dạy nghề”

Lâm Tư Nhiên đang lo lắng thì phía sau đột nhiên vang lên một tiếng cười trầm thấp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phu Nhân, Áo Vest Của Ngài Lại Rơi Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook