Phu Nhân: Chúng Ta Kết Hôn Đi?

Chương 49: Bắt cóc

Tì bà phiêu bạc

10/06/2020

Hôm sau, Vương Điềm Triết được cô đưa đến trường do anh bận việc không thể đi được.

Trên con đường dài, hai hàng cây đung đưa theo gió qua lại theo tự nhiên. Cảnh vật hữu tình.

Vừa lúc đang hát ca, thì mắt cô thấy được có một chiếc xe hơi đang chạy theo, chạy ở cự li rất gần xe của cô. Thấy không ổn, cô nói với bé:"Tiểu Triết, một lát nữa nếu như có chuyện gì xảy ra, con phải bỏ chạy biết chưa, mẹ bảo vệ con".

Dường như lời cô nói không làm cho cậu bé sợ, gương mặt bé chỉ có thể miêu tả bằng hai từ 'thản nhiên' , tay vẫn đanh chơi game rất chăm chú.

Cô đang lo lắng như vậy, mà con trai cô nó vẫn thản nhiên chơi game là sao chứ?

Con cô sinh ra mà đều giống anh không là sao nhỉ? Đúng là cha nào con nấy mà!

Trong lúc cô suy nghĩ, chiếc xe hơi đã chặn trước đầu xe của cô, điều đó khiến cô phải thắng rất mạnh và rất nhanh.

Lúc này bé mới cáu:"Mẹ lái xe kiểu gì vậy? Đầu con mà đập vào kính chắc con thành kẻ ngốc mất"

Lỗ Tiêu Mạn cảm thấy càng lo lắng hơn rồi, nhanh chóng tháo dây an toàn, rồi mở cửa định ôm bé chạy đi, nhưng mà bọn chúng mấy người, tóm gọn hai mẹ con cô.

Do ở đây là con đường có ít xe qua lại, cho nên càng thuận lợi hơn cho chúng.

Cô la hét:"Các người là ai? Mau thả tôi ra".

Một tên đang kéo cô vào trong xe mạnh bạo đáp:"Câm miệng đi, ồn ào".

"Đại ca, còn thằng nhóc này thì làm sao?".

Hắn ta nhìn bé:"Trong tấm hình không có nhóc này, nhưng mà bắt luôn đi, bán nhóc đi chắc có khá nhiều tiền đấy!"

Lỗ Tiêu Mạn vội nói:"Xin các anh đó, thả con tôi đi, muốn bắt thì bắt một mình tôi thôi".

Vương Điềm Triết lúc này mới lấy lại tình thần, cất điện thoại vào trong bóp đi học, bàn bạc:"Các người là đang bắt cóc?".



Hắn ta cười:"Nhóc nghĩ xem?".

"Tôi đang hỏi chú đó?"_giọng nói của bé còn lạnh hơn cả băng nữa.

Hắn ta lúc đầu còn bị bé dọa cho sợ, mới tí tuổi mà đã có khí thế bức người như vậy rồi. Nếu như lớn lên chắc còn ghê gớm hơn nữa.

Lỗ Tiêu Mạn vừa la vừa hét đến khang cổ họng:"Tiểu Triết?".

"Để con nói chuyện với họ? Mẹ đừng lo".

Chiếc xe hơi nãy giờ vẫn lăn bánh đi đến nơi nào đó, chiếc xe của cô vẫn nằm y nguyên chỗ cũ.

"Nhóc mấy tuổi?"_hắn ta cảm thấy rất thích thú với bé.

Hắn ta chưa từng thấy một đứa bé nào biết bản thân đang bị bắt nhưng một chút sợ hãi cũng không để lộ ra ngoài, điều đó cho thấy bé là một người giỏi che đậy cảm xúc.

"Vương Điềm Triết"_cậu bé nhìn xung quanh, ậm ừ trả lời.

"Vậy chú gọi nhóc là tiểu Triết nhé?".

"Không?"_Tiểu Triết từ chối rất rõ ràng:"Tên gọi đó chỉ có người thân của tôi mới có thể gọi, chú là người ngoài".

Càng nói, bé càng khiến hắn không thể cưỡng lại sức hút, cách nói chuyện rất dứt khoát:"Vậy chú đành gọi nhóc vậy?".

"Tùy!".

Lỗ Tiêu Mạn nãy giờ cũng không còn la hét nữa, cô lấy lại bình tĩnh ,phải thật bình tĩnh, trong giây phút này cô càng la hét chỉ khiến cô rơi vào tình thế nguy hiểm.

Cô chưa tùng gây thù chuốc oán với ai? Tất nhiên sẽ không xảy ra cớ sự này?

Nhưng....có một người thì có thù với cô, cô chắc chắn chỉ có cô ta, Lỗ Y Hân mới có thể làm ra loại chuyện này!



- reng reng...

Hắn ta quay lại nhìn cô, tìm kiếm cái điện thoại đang reo chuông kia, khi tìm thấy rồi hắn bắt máy.

Đầu dây bên kia truyền đến gióng nói vui vẻ:"Mạn Mạn, em đưa con đến trường chưa? Nếu rồi thì đến công ty, và làm cơm trưa cho anh luôn".

Giờ phút này chính là thời cơ tốt nhất, cô hét to:"Ân, cứu em, em và con....".

Hắn ta rất nhanh đã tắt điện thoại, còn tặng cho cô một cú đấm vào bụng.

"A...."_là phụ nữ tất nhiên bị đánh vào bụng như vậy không tránh khỏi đau đớn.

Vương Điềm Triết nhích lại gần cô, quát:"Ai cho chú đánh mẹ tôi? Chú muốn chết rồi sao?".

Hắn ta cưng nựng má bé:"Nhóc thấy chú hiền nên muốn làm gì thì làm hay sao? Đợi lát nữa nhóc được sang nước ngoài rồi, đến chừng đó phải cảm ơn chú nhé?".

Vương Điềm Triết phỉ nhổ:"Chú mơ à? Tôi không giống chú nghĩ đâu? Muốn sang đó đi mình chú đi, bỉ ổi".

Hắn ta không kiềm được sự tức giận, giơ tay lên, chuẩn bị đáp xuống mặt bé thì cô đã đưa mặt sang đỡ lấy, cái tát đó vừa vặn vào thẳng mặt của cô, gương mặt trắng nõn chuyển dần sang đỏ, rồi sưng lên từ từ.

"Mẹ, mẹ có sao không?".

Máu nơi khóe miệng cũng rơm rớm:"Mẹ không sao?".

Tuy rất đau ,nhưng cô vẫn trấn an con trai.

......

Lục Thiên Ân chưa đầy hai phút đã huy động người tìm cô ngày, khi nãy nghe tiếng cô, anh biết cô và con đã xảy ra chuyện gì rồi!

Một người chuyên về định vị, nói:"Lục tổng, tôi đã tra được chỗ của phu nhân, họ đang ở trên một chiếc xe, chưa biết được điểm dừng".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phu Nhân: Chúng Ta Kết Hôn Đi?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook