Phu Nhân: Chúng Ta Kết Hôn Đi?
Chương 50: Dám ức hiếp vợ của tao sao? Mày chán sống rồi!
Tì bà phiêu bạc
10/06/2020
Lục Thiên Ân nghe rành rọt hắn nói, trong lòng càng nóng ruột hơn, là do anh quá sơ suất không ở bên cạnh cô.
Nếu cô xảy ra chuyện gì chắc anh không thể sống nổi mất.
"Cậu cứ tiếp tục theo dõi chiếc xe đó, nếu chiếc xe đó dừng lại ở đâu thì điện thoại ngay cho tôi".
"Vâng, tôi hiểu rồi".
Anh không nói gì, lấy chìa khóa xe rồi lái xe đi đến bang Ngao Long.
Vừa nhìn thấy anh, tất cả thuộc hạ đều cúi đầu xuống, hành lễ rất nghiêm chỉnh:"Lão đại".
Anh ngồi trên chiếc ghế đầy uy quyền, đã lâu rồi anh không về bang, nhưng anh biết bang vẫn hoạt động rất bình thường, thuộc hạ cũng đã thành thạo hơn các loại võ và súng...
Đôi mắt anh sắt lại, nói:"Hiện tại, vợ và con tôi bị bắt, tôi cần hai mươi người cùng tôi đi cứu cô ấy, nên nhớ khi đã cứu được thì phải làm gì những tên bắt cóc đó?".
Tất cả thuộc hạ đều đồng thanh:"Giết không tha"..
Đúng! Đó chính là uy hiệu của bang Ngao Long, một khi đã đụng chạm đến anh hoặc người nhà của anh đều phải bị giết chết. Dù cho người đó có tội nặng hay nhẹ!
Ở thế giới ngầm, ai cũng sẽ nghe đến tên anh, ở trên thương trường, anh cũng vẫn có quyền lực rất nhiều.
Vì anh chính là người đàn ông bạch kim mà tất cả phụ nữ trên thế giới muốn có được.
"Tốt lắm!"_anh vô cùng hài lòng với câu trả lời của bọn họ:"Vậy hai mươi người đó là ai?".
Là những người dứt khoát, lập tức hai mươi người đứng ra, không ai tranh giành ai cả, giống như đã có chọn sẳn từ trước vậy!
Anh không kéo dài thời gian nữa:"Chúng ta xuất phát thôi".
Một mình anh lái chiếc xe, phía sau là bốn chiếc xe màu đen khác chạy theo sau, mỗi xe có năm người, tất cả ai cũng đều có mang theo súng.
Khi chạy đến đoạn đường khi nãy mà cô chạy từng chạy qua, chiếc xe của cô hiện rõ trước mặt, anh càng chắc chắn hơn cô bị bắt cóc rồi.
Chiếc xe được chủ nhân của nó tăng tốc, vừa lúc đó điện thoại có người gọi đến.
Anh kết nối:"Ở đâu?".
Bên kia hiểu ý đáp ngay:"Nhà kho của công xưởng bỏ hoang, ở đường P".
"Ừ".
Anh tắt máy, rồi lái nhanh đến đó hơn.
Từ xa, anh nhìn thấy một chiếc xe hơi đang đậu chỗ đó, dọc tứ phía đều là cỏ dại mộc lên cao chót vót chắn đi tầm nhìn, nhà kho của công xưởng cũng bị che đi một chút. Nếu như không để ý chắc chắn sẽ không thấy được.
Anh dừng xe lại, không hề để lại bất kì tiếng động nào.
Sau đó đôi chân thon dài đặt xuống đất, thuộc hạ của anh cũng dừng xe lại, đi ra khỏi xe, anh ra ám hiệu, họ liền hiểu ý, đi bao vay tứ phía của nhà kho.
Còn anh thì một mình đi vào cửa chính, tất nhiên anh cũng có mang theo súng.
Từng cử chỉ của anh đều vô cùng nhẹ nhàng và cẩn thận, bước đi dù rất nhanh cũng chẳng để lại tiếng động nào cả, đó cũng là một phần mà thuộc hạ anh muốn học hỏi.
Anh nghiêng người, tựa thân vào bức tường đầy rêu xanh, nửa mắt nhìn vào bên trong, Lỗ Tiêu Mạn đang bị trói trên ghế, anh phát hiện cô đã bị thương ở miệng.
Chết tiệt bọn chúng dám đánh vợ của ang sao?
Anh tức giận chửi bậy.
Lục Thiên Ân nhìn dáo dác, tìm con trai mình, cậu bé cũng bị trói trên ghế, nhưng mà lại cách cô rất xa.
Anh chậc lưỡi. Quả là con trai của Lục Thiên Ân anh, một chút sợ hãi cũng không có.
Hắn ta nhìn cô:"Cô gái, cô có lời nào cần nói với con trai thì hãy nói nhanh đi, nó sắp sang nước ngoài rồi"
Lỗ Tiêu Mạn vung chân đá vào chỗ hiểm của hắn một cái rất mạnh..
Lập tức, hắn ôm lấy nam căng của mình, hét toáng lên:"Tiện nhân, mày dám...".
- chát chát.
Hắn ban cho cô hai bạt tay nữa vào mặt, cô nhăn nhó đến khó coi, phỉ nhổ vào đồ hắn:"Vô sĩ, có biết rằng đánh phụ nữ lừ hèn hạ lắm không?".
Hắn ta bậc cười lớn:"Tao còn hèn hạ hơn nữa kìa".
Dứt lời, hắn vui vẻ tháo găng tia quần ra, cái quần rộng thùng thình rơi xuống đất. Chỉ chừa lại cái quần lót tam giác.
Theo bản năng cô nhắm tịt mắt lại:"Khốn kiếp, mau mặc quần vào cho tôi?".
"Một món ăn béo mỡ như vậy, thật sự không thể bỏ qua được mà".
-Xet....
Cái áo sơ mi của cô bị hắn dùng tay xé nát ra, cặp ngực tròn trịa lộ ra nhưng vẫn được bao bọc bởi cái áo lót.
Đến cảnh này, anh dường như đã chịu hết nỗi rồi, nhìn khắp nơi, phát hiện, thuộc hạ của anh đã tóm gọn được mấtmy tên bắt cóc đứng canh giữ ở ngoài kia, giờ đây chỉ còn một mình hắn ta.
Lục Thiên Ân đứng ra, giơ súng lên, chỉa vào đùi hắn.
-đùng đùng...
Hai phát rất chuẩn vào đùi, khiến hắn ta đau đớn quỳ xuống, đúng lúc là quỳ ngay trước mặt cô.
"Thiên Ân, anh đến rồi".
Cô nhìn thấy anh vô cùng vui, lúc bị hắn xé áo. Cô chỉ nghĩ đến mình anh, cô sợ hắn sẽ làm gì cô, cô sẽ không thể nào dám nhìn mặt anh nữa...
Nhưng anh đã đến...
Bước chân anh càng ngày càng mạnh, đôi mắt hằng lên sát khí, đến gần cô, cởi trói cho cô, dùng áo khoát đắp lên người cô, che đi chỗ bị xé.
Cô nhanh chóng đi lại cởi trói cho con trai.
Hắn ta tuy bị bắn, nhưng vẫn chưa chết.
"Màu dám bắn tao, mày cứ chờ chết đi".
Hắn vẫn chưa biết đàn em của mình chưa bị bắt, cho nên khí phách vẫn rất ngông cuồng.
Lục Thiên Ân tặng cho hắn một cước vào bụng, làm cho hắn ngã nhào ra đất, đôi chân mang giày láng bóng của anh, sạch sẽ vô cùng, anh đặt kên bụng hắn, mắt lạnh nhìn:"Dám ức hiếp vợ của tao sao? Mày chán sống rồi!".
Lúc này hắn thấy đàn em của mình được đưa vào, biết rằng bản thân đã sa vào lưới, hết đường thoát , cầu xin tha:"Xin anh rộng lòng thương tha cho tôi, tôi chỉ kà nghe theo lệnh làm việc mà thôi".
Lục Thiên Ân chau mày:"Là ai?".
"Tôi không biết, tôi nhận của cô ta số tiền, cô ta ra lệnh cho tôi phải bắt cô gái này".
Lỗ Tiêu Mạn chen vào:"Là Lỗ Y Hân sai hắn làm".
Anh bỏ chân ra, kéo cô và con vào lòng, lấy tay bịt bắt họ lại.
- đùng đùng đùng....
Đồng loạt, nhưng tiếng súng vang lên.
Lúc này, anh mởi bỏ tay ra, ôn nhu:"Em có sợ anh không?".
Thật ra nói sợ anh thì chắc chắn là không?
Nhưng mà nói cô sợ tiếng súng thì có là đúng!
"Không sợ?"_cô nhìn anh, mỉm cười:"Là vợ của anh, em không cho bản thân sợ".
"Ngoan lắm!"_anh xoa đầu cô, trực tiếp bế con trai:"Thế con có sợ ba không?".
Vương Điềm Triết thản nhiên đáp:"Ba có gì phải sợ chứ? Nhưng mà câu hỏi đó phải là con hỏi ba mới đúng".
Anh ậm ừ:"Ba sợ con rồi".
Nếu cô xảy ra chuyện gì chắc anh không thể sống nổi mất.
"Cậu cứ tiếp tục theo dõi chiếc xe đó, nếu chiếc xe đó dừng lại ở đâu thì điện thoại ngay cho tôi".
"Vâng, tôi hiểu rồi".
Anh không nói gì, lấy chìa khóa xe rồi lái xe đi đến bang Ngao Long.
Vừa nhìn thấy anh, tất cả thuộc hạ đều cúi đầu xuống, hành lễ rất nghiêm chỉnh:"Lão đại".
Anh ngồi trên chiếc ghế đầy uy quyền, đã lâu rồi anh không về bang, nhưng anh biết bang vẫn hoạt động rất bình thường, thuộc hạ cũng đã thành thạo hơn các loại võ và súng...
Đôi mắt anh sắt lại, nói:"Hiện tại, vợ và con tôi bị bắt, tôi cần hai mươi người cùng tôi đi cứu cô ấy, nên nhớ khi đã cứu được thì phải làm gì những tên bắt cóc đó?".
Tất cả thuộc hạ đều đồng thanh:"Giết không tha"..
Đúng! Đó chính là uy hiệu của bang Ngao Long, một khi đã đụng chạm đến anh hoặc người nhà của anh đều phải bị giết chết. Dù cho người đó có tội nặng hay nhẹ!
Ở thế giới ngầm, ai cũng sẽ nghe đến tên anh, ở trên thương trường, anh cũng vẫn có quyền lực rất nhiều.
Vì anh chính là người đàn ông bạch kim mà tất cả phụ nữ trên thế giới muốn có được.
"Tốt lắm!"_anh vô cùng hài lòng với câu trả lời của bọn họ:"Vậy hai mươi người đó là ai?".
Là những người dứt khoát, lập tức hai mươi người đứng ra, không ai tranh giành ai cả, giống như đã có chọn sẳn từ trước vậy!
Anh không kéo dài thời gian nữa:"Chúng ta xuất phát thôi".
Một mình anh lái chiếc xe, phía sau là bốn chiếc xe màu đen khác chạy theo sau, mỗi xe có năm người, tất cả ai cũng đều có mang theo súng.
Khi chạy đến đoạn đường khi nãy mà cô chạy từng chạy qua, chiếc xe của cô hiện rõ trước mặt, anh càng chắc chắn hơn cô bị bắt cóc rồi.
Chiếc xe được chủ nhân của nó tăng tốc, vừa lúc đó điện thoại có người gọi đến.
Anh kết nối:"Ở đâu?".
Bên kia hiểu ý đáp ngay:"Nhà kho của công xưởng bỏ hoang, ở đường P".
"Ừ".
Anh tắt máy, rồi lái nhanh đến đó hơn.
Từ xa, anh nhìn thấy một chiếc xe hơi đang đậu chỗ đó, dọc tứ phía đều là cỏ dại mộc lên cao chót vót chắn đi tầm nhìn, nhà kho của công xưởng cũng bị che đi một chút. Nếu như không để ý chắc chắn sẽ không thấy được.
Anh dừng xe lại, không hề để lại bất kì tiếng động nào.
Sau đó đôi chân thon dài đặt xuống đất, thuộc hạ của anh cũng dừng xe lại, đi ra khỏi xe, anh ra ám hiệu, họ liền hiểu ý, đi bao vay tứ phía của nhà kho.
Còn anh thì một mình đi vào cửa chính, tất nhiên anh cũng có mang theo súng.
Từng cử chỉ của anh đều vô cùng nhẹ nhàng và cẩn thận, bước đi dù rất nhanh cũng chẳng để lại tiếng động nào cả, đó cũng là một phần mà thuộc hạ anh muốn học hỏi.
Anh nghiêng người, tựa thân vào bức tường đầy rêu xanh, nửa mắt nhìn vào bên trong, Lỗ Tiêu Mạn đang bị trói trên ghế, anh phát hiện cô đã bị thương ở miệng.
Chết tiệt bọn chúng dám đánh vợ của ang sao?
Anh tức giận chửi bậy.
Lục Thiên Ân nhìn dáo dác, tìm con trai mình, cậu bé cũng bị trói trên ghế, nhưng mà lại cách cô rất xa.
Anh chậc lưỡi. Quả là con trai của Lục Thiên Ân anh, một chút sợ hãi cũng không có.
Hắn ta nhìn cô:"Cô gái, cô có lời nào cần nói với con trai thì hãy nói nhanh đi, nó sắp sang nước ngoài rồi"
Lỗ Tiêu Mạn vung chân đá vào chỗ hiểm của hắn một cái rất mạnh..
Lập tức, hắn ôm lấy nam căng của mình, hét toáng lên:"Tiện nhân, mày dám...".
- chát chát.
Hắn ban cho cô hai bạt tay nữa vào mặt, cô nhăn nhó đến khó coi, phỉ nhổ vào đồ hắn:"Vô sĩ, có biết rằng đánh phụ nữ lừ hèn hạ lắm không?".
Hắn ta bậc cười lớn:"Tao còn hèn hạ hơn nữa kìa".
Dứt lời, hắn vui vẻ tháo găng tia quần ra, cái quần rộng thùng thình rơi xuống đất. Chỉ chừa lại cái quần lót tam giác.
Theo bản năng cô nhắm tịt mắt lại:"Khốn kiếp, mau mặc quần vào cho tôi?".
"Một món ăn béo mỡ như vậy, thật sự không thể bỏ qua được mà".
-Xet....
Cái áo sơ mi của cô bị hắn dùng tay xé nát ra, cặp ngực tròn trịa lộ ra nhưng vẫn được bao bọc bởi cái áo lót.
Đến cảnh này, anh dường như đã chịu hết nỗi rồi, nhìn khắp nơi, phát hiện, thuộc hạ của anh đã tóm gọn được mấtmy tên bắt cóc đứng canh giữ ở ngoài kia, giờ đây chỉ còn một mình hắn ta.
Lục Thiên Ân đứng ra, giơ súng lên, chỉa vào đùi hắn.
-đùng đùng...
Hai phát rất chuẩn vào đùi, khiến hắn ta đau đớn quỳ xuống, đúng lúc là quỳ ngay trước mặt cô.
"Thiên Ân, anh đến rồi".
Cô nhìn thấy anh vô cùng vui, lúc bị hắn xé áo. Cô chỉ nghĩ đến mình anh, cô sợ hắn sẽ làm gì cô, cô sẽ không thể nào dám nhìn mặt anh nữa...
Nhưng anh đã đến...
Bước chân anh càng ngày càng mạnh, đôi mắt hằng lên sát khí, đến gần cô, cởi trói cho cô, dùng áo khoát đắp lên người cô, che đi chỗ bị xé.
Cô nhanh chóng đi lại cởi trói cho con trai.
Hắn ta tuy bị bắn, nhưng vẫn chưa chết.
"Màu dám bắn tao, mày cứ chờ chết đi".
Hắn vẫn chưa biết đàn em của mình chưa bị bắt, cho nên khí phách vẫn rất ngông cuồng.
Lục Thiên Ân tặng cho hắn một cước vào bụng, làm cho hắn ngã nhào ra đất, đôi chân mang giày láng bóng của anh, sạch sẽ vô cùng, anh đặt kên bụng hắn, mắt lạnh nhìn:"Dám ức hiếp vợ của tao sao? Mày chán sống rồi!".
Lúc này hắn thấy đàn em của mình được đưa vào, biết rằng bản thân đã sa vào lưới, hết đường thoát , cầu xin tha:"Xin anh rộng lòng thương tha cho tôi, tôi chỉ kà nghe theo lệnh làm việc mà thôi".
Lục Thiên Ân chau mày:"Là ai?".
"Tôi không biết, tôi nhận của cô ta số tiền, cô ta ra lệnh cho tôi phải bắt cô gái này".
Lỗ Tiêu Mạn chen vào:"Là Lỗ Y Hân sai hắn làm".
Anh bỏ chân ra, kéo cô và con vào lòng, lấy tay bịt bắt họ lại.
- đùng đùng đùng....
Đồng loạt, nhưng tiếng súng vang lên.
Lúc này, anh mởi bỏ tay ra, ôn nhu:"Em có sợ anh không?".
Thật ra nói sợ anh thì chắc chắn là không?
Nhưng mà nói cô sợ tiếng súng thì có là đúng!
"Không sợ?"_cô nhìn anh, mỉm cười:"Là vợ của anh, em không cho bản thân sợ".
"Ngoan lắm!"_anh xoa đầu cô, trực tiếp bế con trai:"Thế con có sợ ba không?".
Vương Điềm Triết thản nhiên đáp:"Ba có gì phải sợ chứ? Nhưng mà câu hỏi đó phải là con hỏi ba mới đúng".
Anh ậm ừ:"Ba sợ con rồi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.