Chương 34: Bút Lông (H)
Nhai Vi
27/04/2024
“Tham lam quá,” Tống Hành bật cười, ngón tay linh hoạt gảy âm đế, khiến Tô Bất Mộc rên rỉ, hai chân quấn lấy hông hắn, giống như một con mèo ngoan ngoãn.
Tống Hành cúi đầu hôn lên cổ Tô Bất Mộc, "Nàng muốn côn thịt và ngón tay phải không?”
Tô Bất Mộc bị mê hoặc bởi sự trêu chọc của Tống Hành, gật gật đầu. "Muốn."
Tống Hành nhếch môi mỏng, dùng ngón tay trêu chọc những cánh hoa dính đầy nước của Tô Bất Mộc rồi đưa ngón tay vào.
Miệng huyệt run rẩy mở miệng ngậm vào, nuốt ngón tay từng chút một, sau đó đưa ngón tay vào trong hành lang trơn trượt, bắt đầu ra vào.
Tô Bất Mộc cũng rất tham ăn, hai tay nàng chống lên bàn, hơi di chuyển lên xuống để ăn ngón tay của hắn, nhưng làm sao một ngón tay có thể thỏa mãn bằng gậy thịt mà nàng vừa ăn tối qua?
Rất nhanh, Tô Bất Mộc đã tỏ ra không vui, nàng kẹp chặt hai chân lắc mông vài cái để bày tỏ sự phản đối và không hài lòng: "Không cần ngón tay nữa, ta muốn cây gậy lớn của ngài."
Tống Hành dừng động tác, ngón tay nán lại trong đường hầm, chất lỏng ấm áp tràn ra, làm ướt háng hắn.
Tô Bất Mộc cũng nhận ra mình đã đi tiểu, sau đêm qua, nàng cũng biết điều này có ý nghĩa gì, vội nói: "Mau cắm cây gậy lớn của ngài vào đi, ta đi tiểu."
Vừa nói, nàng vừa đưa tay sờ soạng háng Tống Hành, muốn tìm vật cứng rắn đó, Tống Hành nhịn không được nữa, đặt Tô Bất Mộc lên bàn, lưu loát cởi y phục trên người. Sau đó hắn tóm lấy chân Tô Bất Mộc, duỗi thẳng eo, đâm vào miệng huyệt.
Tống Hành đứng, Tô Bất Mộc ngồi.
Bị tấn công bất ngờ, Tô Bất Mộc thiếu chút nữa bị sặc, nàng ho khan, "A..."
Tống Hành vùi đầu vào hõm cổ nàng, mút xương quai xanh nàng thật mạnh "Nàng thấy thoải mái không?"
Tô Bất Mộc thành thật gật đầu.
Tống Hành lại lao tới.
Tô Bất Mộc bị đẩy đến cả người lui về phía sau, nhưng vì tư thế ngồi nên nàng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của gậy thịt, cũng như kích thước và độ cứng của nó, khiến mặt Tô Bất Mộc đỏ bừng.
Tống Hành ôm hai chân nàng lại vùi vào trong, chỗ giao hợp giữa hai người bị chơi ra bọt trắng đục, dính vào bên cạnh miệng huyệt, hai cánh hoa môi hơi sưng lên, dính vào phần thịt hồng hồng sưng tấy.
Thân thể Tô Bất Mộc vốn đã mẫn cảm, đây là lần thứ hai nàng làm tình, nàng làm sao có thể chịu đựng được sự dày vò của Tống Hành.
Lúc nặng lúc nhẹ, mỗi lần đâm đều làm cho cả người Tô Bất Mộc xụi lơ, hoa huyệt không ngừng phun ra mật hoa, nhỏ giọt dọc theo bàn rơi xuống đất.
Tống Hành cảm thấy chưa đủ nên cầm chiếc bút lông bên cạnh nhúng nước hoa nhỏ giọt vào đó rồi bôi lên đầu nhũ.
Lông sói mềm mại cọ vào hai đầu nhũ cứng như đá, còn dính nước dâm, mát lạnh, mang đến cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Tô Bất Mộc phản ứng càng mạnh hơn, nàng ngả người ra sau, ưỡn ngực lên cao.
Tống Hành cúi đầu nhìn Tô Bất Mộc, thấy hai má nàng đỏ bừng, hai mắt ngấn nước, mồ hôi chảy ra từ chóp mũi, lông mày càng quyến rũ hơn, đẹp hơn hoa nở vào mùa xuân.
Ánh mắt Tống Hành có chút tối sầm, cúi người liếm vành tai Tô Bất Mộc, lưỡi quấn quanh cái tai nhỏ nhắn tinh xảo, tấn công Tô Bất Mộc từ bên cạnh, cắn lấy vành tai Tô Bất Mộc nhẹ nhàng mài.
Bút lông xẹt qua nhũ hoa, xuống tận dưới, để lại cảm giác hơi mát ở bất cứ nơi nào nó đi qua.
Tô Bất Mộc không còn suy nghĩ được nữa, theo bản năng vặn vẹo eo, phát ra những tiếng rên rỉ quyến rũ và đáng xấu hổ.
Tống Hành ấn bút lông lên những đầu nhũ của Tô Bất Mộc, chậm rãi chà xát chúng, khiến Tô Bất Mộc lần lượt co giật.
Sau khi bị huyệt nhỏ kẹp mấy cái, Tống Hành không thể trêu chọc Tô Bất Mộc được nữa, vứt cây bút trong tay xuống đất, hắn tập trung tiến vào Tô Bất Mộc, đưa mình vào chỗ sâu trong hành lang trơn tru.
Tống Hành cúi đầu hôn lên cổ Tô Bất Mộc, "Nàng muốn côn thịt và ngón tay phải không?”
Tô Bất Mộc bị mê hoặc bởi sự trêu chọc của Tống Hành, gật gật đầu. "Muốn."
Tống Hành nhếch môi mỏng, dùng ngón tay trêu chọc những cánh hoa dính đầy nước của Tô Bất Mộc rồi đưa ngón tay vào.
Miệng huyệt run rẩy mở miệng ngậm vào, nuốt ngón tay từng chút một, sau đó đưa ngón tay vào trong hành lang trơn trượt, bắt đầu ra vào.
Tô Bất Mộc cũng rất tham ăn, hai tay nàng chống lên bàn, hơi di chuyển lên xuống để ăn ngón tay của hắn, nhưng làm sao một ngón tay có thể thỏa mãn bằng gậy thịt mà nàng vừa ăn tối qua?
Rất nhanh, Tô Bất Mộc đã tỏ ra không vui, nàng kẹp chặt hai chân lắc mông vài cái để bày tỏ sự phản đối và không hài lòng: "Không cần ngón tay nữa, ta muốn cây gậy lớn của ngài."
Tống Hành dừng động tác, ngón tay nán lại trong đường hầm, chất lỏng ấm áp tràn ra, làm ướt háng hắn.
Tô Bất Mộc cũng nhận ra mình đã đi tiểu, sau đêm qua, nàng cũng biết điều này có ý nghĩa gì, vội nói: "Mau cắm cây gậy lớn của ngài vào đi, ta đi tiểu."
Vừa nói, nàng vừa đưa tay sờ soạng háng Tống Hành, muốn tìm vật cứng rắn đó, Tống Hành nhịn không được nữa, đặt Tô Bất Mộc lên bàn, lưu loát cởi y phục trên người. Sau đó hắn tóm lấy chân Tô Bất Mộc, duỗi thẳng eo, đâm vào miệng huyệt.
Tống Hành đứng, Tô Bất Mộc ngồi.
Bị tấn công bất ngờ, Tô Bất Mộc thiếu chút nữa bị sặc, nàng ho khan, "A..."
Tống Hành vùi đầu vào hõm cổ nàng, mút xương quai xanh nàng thật mạnh "Nàng thấy thoải mái không?"
Tô Bất Mộc thành thật gật đầu.
Tống Hành lại lao tới.
Tô Bất Mộc bị đẩy đến cả người lui về phía sau, nhưng vì tư thế ngồi nên nàng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của gậy thịt, cũng như kích thước và độ cứng của nó, khiến mặt Tô Bất Mộc đỏ bừng.
Tống Hành ôm hai chân nàng lại vùi vào trong, chỗ giao hợp giữa hai người bị chơi ra bọt trắng đục, dính vào bên cạnh miệng huyệt, hai cánh hoa môi hơi sưng lên, dính vào phần thịt hồng hồng sưng tấy.
Thân thể Tô Bất Mộc vốn đã mẫn cảm, đây là lần thứ hai nàng làm tình, nàng làm sao có thể chịu đựng được sự dày vò của Tống Hành.
Lúc nặng lúc nhẹ, mỗi lần đâm đều làm cho cả người Tô Bất Mộc xụi lơ, hoa huyệt không ngừng phun ra mật hoa, nhỏ giọt dọc theo bàn rơi xuống đất.
Tống Hành cảm thấy chưa đủ nên cầm chiếc bút lông bên cạnh nhúng nước hoa nhỏ giọt vào đó rồi bôi lên đầu nhũ.
Lông sói mềm mại cọ vào hai đầu nhũ cứng như đá, còn dính nước dâm, mát lạnh, mang đến cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Tô Bất Mộc phản ứng càng mạnh hơn, nàng ngả người ra sau, ưỡn ngực lên cao.
Tống Hành cúi đầu nhìn Tô Bất Mộc, thấy hai má nàng đỏ bừng, hai mắt ngấn nước, mồ hôi chảy ra từ chóp mũi, lông mày càng quyến rũ hơn, đẹp hơn hoa nở vào mùa xuân.
Ánh mắt Tống Hành có chút tối sầm, cúi người liếm vành tai Tô Bất Mộc, lưỡi quấn quanh cái tai nhỏ nhắn tinh xảo, tấn công Tô Bất Mộc từ bên cạnh, cắn lấy vành tai Tô Bất Mộc nhẹ nhàng mài.
Bút lông xẹt qua nhũ hoa, xuống tận dưới, để lại cảm giác hơi mát ở bất cứ nơi nào nó đi qua.
Tô Bất Mộc không còn suy nghĩ được nữa, theo bản năng vặn vẹo eo, phát ra những tiếng rên rỉ quyến rũ và đáng xấu hổ.
Tống Hành ấn bút lông lên những đầu nhũ của Tô Bất Mộc, chậm rãi chà xát chúng, khiến Tô Bất Mộc lần lượt co giật.
Sau khi bị huyệt nhỏ kẹp mấy cái, Tống Hành không thể trêu chọc Tô Bất Mộc được nữa, vứt cây bút trong tay xuống đất, hắn tập trung tiến vào Tô Bất Mộc, đưa mình vào chỗ sâu trong hành lang trơn tru.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.