Chương 35: Cơ Thể Rung Chuyển Như Một Cái Sàng (H)
Nhai Vi
27/04/2024
Mãi cho đến khi Tô Bất Mộc phun nước liên tục, cơ thể rung chuyển như một cái sàng, Tống Hành mới hài lòng bắn ra.
Nam nhân cao lớn nên đóng đinh Tô Bất Mộc thật chặt vào bàn, đảm bảo toàn bộ tinh dịch đều bắn vào hoa huyệt, sau đó mới rút ra với những cơn co thắt của tiểu huyệt.
Tô Bất Mộc xụi lơ ở trên bàn, mệt đến mức không thể thở đều, hai điểm trên ngực phập phồng theo hơi thở, run rẩy, thực sự rất quyến rũ.
Tống Hành cảm thấy có chút khát nước, nhịn không được ghé sát lại hôn một cái.
"Ưm…!" Tô Bất Mộc khẽ hừ một tiếng, vô thức kẹp hai chân quanh eo Tống Hành.
"Sao vậy, nàng còn muốn?" Tống Hành ngẩng đầu hỏi.
Tô Bất Mộc khẽ há miệng, tức giận từ chối: "Không muốn."
Nàng sờ bụng mình, cảm thấy no căng, hình như có hơi nóng lan tỏa ở tứ chi và xương, rất thoải mái.
“Không muốn?” Tống Hành nắm lấy đầu nhũ nàng, “Vừa rồi nàng kêu lớn như vậy, một lần nàng có thể thỏa mãn được không?”
Tô Bất Mộc trợn tròn mắt hạnh, cảm thấy người này rất đáng ghét, nàng đành phải nói, “Không phải tại ngài cắm quá mãnh liệt sao?”
Nghe vậy, Tống Hành nhướng mày, nhìn nàng với nụ cười nửa miệng, trông khá hài lòng, như thể Tô Bất Mộc đang khen ngợi hắn giỏi như thế nào.
"Ta có thể mãnh liệt hơn, thử lại không?" Tống Hành nhéo cằm Tô Bất Mộc.
Tô Bất Mộc buộc phải nhìn vào mắt hắn, nàng lắc đầu, "Không, ta phải đi dọn dẹp."
Tô Bất Mộc đồng ý làm nha hoàn cho Tống Hành, nàng phải làm nhiệm vụ của mình thật tốt.
Tống Hành thấy nàng không có chút lưu luyến, cũng không có ý nhẹ nhàng, hắn có chút thất vọng, nhưng cũng không ép buộc.
Chỉ thấy hắn thu dọn mớ hỗn độn, nhặt bút lông dính đầy nước dâm lên, lấy ra một chiếc khăn tay sạch để lau chùi thân thể cho Tô Bất Mộc.
Tô Bất Mộc cũng lười tự mình làm nên tùy ý để hắn giúp mình.
Trong huyệt còn sót lại một ít tinh dịch, phần còn lại đã bị hấp thu, Tô Bất Mộc cúi đầu chỉnh lại y phục trong tầm mắt hắn, Tống Hành đang lau gậy thịt.
Rõ ràng hắn vừa mới bắn ra một lần, bây giờ lại cương lên chuẩn bị hoạt động tiếp, Tô Bất Mộc không nói nên lời, "Tướng quân, sao gậy thịt của ngài lại to ra nữa rồi?"
Đây là lần đầu tiên Tô Bất Mộc nhìn thấy một gậy thịt đứng thẳng, dài, thô và to hơn những gậy thịt trong xuân cung đồ, nàng rất ngạc nhiên, đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra chọc vào nó, kết quả là vừa chạm vào nàng bị bỏng, nhanh chóng rút lại, trừng mắt nhìn Tống Hành, "Tướng quân, gậy thịt của ngài nóng quá."
Vất vả lắm mới buông xuống dục vọng lại bị Tô Bất Mộc khơi dậy, Tống Hành nheo mắt lại, kéo tay nàng, muốn dùng tay nàng để giải quyết.
Đáng tiếc, hắn còn chưa kịp kéo tới, ngoài cửa đã vang lên giọng nói của Tống Nhị: "Tướng quân, lão phu nhân đến rồi."
Tô Bất Mộc vội vàng rút tay lại, Tống Hành thở dài một hơi, đè xuống ham muốn, mặc y phục vào, mở cửa sổ ra cho thông gió tản mùi.
Tống lão phu nhân là người từng trải, vừa bước vào cửa thư phòng đã ngửi thấy một mùi nồng nặc và mùi xạ hương thoang thoảng trong không khí, hiển nhiên là bà biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Tô Bất Mộc đỏ mặt ngồi xổm trên mặt đất, thỉnh thoảng dùng ngón tay nhặt lên thứ gì đó, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Tống Hành từ sau bàn đi ra, thở dài hỏi Tống lão phu nhân: "Tổ mẫu, người đang tìm cháu à?"
Tống lão phu nhân bước đến bàn sách ngồi xuống, liếc nhìn Tô Bất Mộc ở trong góc, nói với Tống Hành: "Khi nào các cháu thành thân?"
Tô Bất Mộc đang nhặt thì nghe được lời này, lập tức vểnh tai lên, nghe thấy Tống Hành nói: “Cháu nghe theo sự sắp xếp của tổ mẫu.”
"Ồ..." Tống lão phu nhân như có điều suy nghĩ, trầm ngâm một lúc, nhìn Tô Bất Mộc lần nữa, "Ý của Bất Mộc thế nào?"
Tô Bất Mộc không thể không đứng lên, gãi đầu nói: "Cháu sẽ nghe theo sự sắp xếp của trưởng bối trong nhà."
Nam nhân cao lớn nên đóng đinh Tô Bất Mộc thật chặt vào bàn, đảm bảo toàn bộ tinh dịch đều bắn vào hoa huyệt, sau đó mới rút ra với những cơn co thắt của tiểu huyệt.
Tô Bất Mộc xụi lơ ở trên bàn, mệt đến mức không thể thở đều, hai điểm trên ngực phập phồng theo hơi thở, run rẩy, thực sự rất quyến rũ.
Tống Hành cảm thấy có chút khát nước, nhịn không được ghé sát lại hôn một cái.
"Ưm…!" Tô Bất Mộc khẽ hừ một tiếng, vô thức kẹp hai chân quanh eo Tống Hành.
"Sao vậy, nàng còn muốn?" Tống Hành ngẩng đầu hỏi.
Tô Bất Mộc khẽ há miệng, tức giận từ chối: "Không muốn."
Nàng sờ bụng mình, cảm thấy no căng, hình như có hơi nóng lan tỏa ở tứ chi và xương, rất thoải mái.
“Không muốn?” Tống Hành nắm lấy đầu nhũ nàng, “Vừa rồi nàng kêu lớn như vậy, một lần nàng có thể thỏa mãn được không?”
Tô Bất Mộc trợn tròn mắt hạnh, cảm thấy người này rất đáng ghét, nàng đành phải nói, “Không phải tại ngài cắm quá mãnh liệt sao?”
Nghe vậy, Tống Hành nhướng mày, nhìn nàng với nụ cười nửa miệng, trông khá hài lòng, như thể Tô Bất Mộc đang khen ngợi hắn giỏi như thế nào.
"Ta có thể mãnh liệt hơn, thử lại không?" Tống Hành nhéo cằm Tô Bất Mộc.
Tô Bất Mộc buộc phải nhìn vào mắt hắn, nàng lắc đầu, "Không, ta phải đi dọn dẹp."
Tô Bất Mộc đồng ý làm nha hoàn cho Tống Hành, nàng phải làm nhiệm vụ của mình thật tốt.
Tống Hành thấy nàng không có chút lưu luyến, cũng không có ý nhẹ nhàng, hắn có chút thất vọng, nhưng cũng không ép buộc.
Chỉ thấy hắn thu dọn mớ hỗn độn, nhặt bút lông dính đầy nước dâm lên, lấy ra một chiếc khăn tay sạch để lau chùi thân thể cho Tô Bất Mộc.
Tô Bất Mộc cũng lười tự mình làm nên tùy ý để hắn giúp mình.
Trong huyệt còn sót lại một ít tinh dịch, phần còn lại đã bị hấp thu, Tô Bất Mộc cúi đầu chỉnh lại y phục trong tầm mắt hắn, Tống Hành đang lau gậy thịt.
Rõ ràng hắn vừa mới bắn ra một lần, bây giờ lại cương lên chuẩn bị hoạt động tiếp, Tô Bất Mộc không nói nên lời, "Tướng quân, sao gậy thịt của ngài lại to ra nữa rồi?"
Đây là lần đầu tiên Tô Bất Mộc nhìn thấy một gậy thịt đứng thẳng, dài, thô và to hơn những gậy thịt trong xuân cung đồ, nàng rất ngạc nhiên, đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra chọc vào nó, kết quả là vừa chạm vào nàng bị bỏng, nhanh chóng rút lại, trừng mắt nhìn Tống Hành, "Tướng quân, gậy thịt của ngài nóng quá."
Vất vả lắm mới buông xuống dục vọng lại bị Tô Bất Mộc khơi dậy, Tống Hành nheo mắt lại, kéo tay nàng, muốn dùng tay nàng để giải quyết.
Đáng tiếc, hắn còn chưa kịp kéo tới, ngoài cửa đã vang lên giọng nói của Tống Nhị: "Tướng quân, lão phu nhân đến rồi."
Tô Bất Mộc vội vàng rút tay lại, Tống Hành thở dài một hơi, đè xuống ham muốn, mặc y phục vào, mở cửa sổ ra cho thông gió tản mùi.
Tống lão phu nhân là người từng trải, vừa bước vào cửa thư phòng đã ngửi thấy một mùi nồng nặc và mùi xạ hương thoang thoảng trong không khí, hiển nhiên là bà biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Tô Bất Mộc đỏ mặt ngồi xổm trên mặt đất, thỉnh thoảng dùng ngón tay nhặt lên thứ gì đó, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Tống Hành từ sau bàn đi ra, thở dài hỏi Tống lão phu nhân: "Tổ mẫu, người đang tìm cháu à?"
Tống lão phu nhân bước đến bàn sách ngồi xuống, liếc nhìn Tô Bất Mộc ở trong góc, nói với Tống Hành: "Khi nào các cháu thành thân?"
Tô Bất Mộc đang nhặt thì nghe được lời này, lập tức vểnh tai lên, nghe thấy Tống Hành nói: “Cháu nghe theo sự sắp xếp của tổ mẫu.”
"Ồ..." Tống lão phu nhân như có điều suy nghĩ, trầm ngâm một lúc, nhìn Tô Bất Mộc lần nữa, "Ý của Bất Mộc thế nào?"
Tô Bất Mộc không thể không đứng lên, gãi đầu nói: "Cháu sẽ nghe theo sự sắp xếp của trưởng bối trong nhà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.