Chương 37: Chui Vào Chăn
Nhai Vi
27/04/2024
Trở lại trong núi, quả nhiên sư phụ nói tu vi của nàng đã tiến bộ rất nhiều, nàng có thể tự mình trở thành một tiểu sơn thần.
Nguyệt Lãng lưu luyến không rời ôm Tô Bất Mộc, họ đã ở bên nhau lâu nhất, vừa nghĩ đến việc Tô Bất Mộc phải rời đi, Nguyệt Lãng cảm thấy vô cùng đau buồn, như thể đứa nhỏ mình nuôi lớn sắp bắt đầu một cuộc sống độc lập, xây dựng tổ ấm nhỏ của riêng mình.
Tô Bất Mộc không muốn rời đi, ôm lại Nguyệt Lãng, "Muội sẽ thường xuyên trở về thăm tỷ và sư phụ."
Giọng Nguyệt Lãng có chút buồn bực: "Vậy được rồi, muội phải thường xuyên trở về."
Sư phụ không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ cảm thấy Tô Bất Mộc cuối cùng đã trưởng thành, tu vi cũng cao hơn, có thể bảo vệ được bản thân khỏi bị người khác bắt nạt.
Nguyệt Lãng cẩn thận dặn dò Tô Bất Mộc một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không yên lòng được, lôi kéo sư phụ, nói muốn đưa Tô Bất Mộc đến núi Thanh Long.
Thanh Long không lớn, vị trí cũng không tốt, chính vì thế mà những yêu quái khác chướng mắt nơi này, bọn họ luôn cảm thấy sẽ không có người đến, cho nên sẽ không có hương khói.
Mặc dù nơi này yên tĩnh và thanh bình, linh khí dư thừa, là báu vật của Phong Thủy nhưng cũng chỉ có Tô Bất Mộc thích nó.
Sư phụ xây cho nàng một ngôi nhà, Nguyệt Lãng cũng mang rất nhiều đồ ăn đến, chất đầy tủ của nàng.
Bầu trời dần tối sầm, sương trắng giăng khắp dãy núi, trước khi Nguyệt Lãng cùng sư phụ rời đi.
Tô Bất Mộc lần đầu tiên sống một mình, đêm đầu tiên ngủ rất ngon.
Ngày đầu tiên làm tiểu sơn thần, sáng sớm Tô Bất Mộc đã bắt đầu bận rộn, đầu tiên giúp đàn kiến chuyển nhà, sau đó cùng ốc sên bay một vòng, cuối cùng giúp thỏ con tìm mẫu thân.
Sau một ngày bận rộn, rất nhanh Tô Bất Mộc đã ngủ thiếp đi.
Ngày thứ hai, Tô Bất Mộc hái trái cây trên núi ăn, mặc dù ăn đến bụng căng phòng, nhưng nàng lại có vẻ bất mãn không vui.
Sau khi ăn trái cây xong, nàng ngước mắt nhìn về phía khu rừng.
Sau khi màn đêm buông xuống, đặc biệt là khi nằm trên chiếc giường lớn trống trải, Tô Bất Mộc bắt đầu nhớ Tống Hành, cơ thể ấm áp của hắn, đặc biệt là cây gậy cứng rắn và đôi tay nóng bỏng của hắn.
Đang suy nghĩ, Tô Bất Mộc đột nhiên cảm thấy giữa hai chân bắt đầu ngứa ngáy, loáng thoáng có nước chảy ra, làm ướt quần lót.
“Thật phiền phức!” Tô Bất Mộc nằm ở trên gối, ai oán rầm rì, càng nghĩ càng không chịu nổi, nàng duỗi tay ra nắm lấy mép gối, dùng hết sức lực trèo xuống rồi chạy ra khỏi nhà.
Phủ Tống tướng quân vẫn yên tĩnh như xưa, chỉ có điều mấy ngày gần đây Tống tướng quân đều đen mặt, mọi người đều lo lắng, sợ nói sai sẽ bị hắn mắng, cho nên ngay cả hít thở cũng nhẹ nhàng.
Tô Bất Mộc nhảy vào sân của Tống Hành, nhảy lên thềm đá.
Thời tiết đầu thu có chút lạnh, ban đêm càng lạnh hơn, nhưng phòng ngủ của Tống Hành lại mở cửa sổ, để gió thu lùa vào, trên bệ cửa sổ có hai chậu cây xanh, cánh hoa đã rụng rất nhiều, trên cành chỉ còn lại lá khô héo lủng lẳng.
Tô Bất Mộc nhảy vào phòng, vừa run rẩy vừa hét lên: "Tống Hành, ta tới rồi!"
Nhưng không có ai đáp lại, Tô Bất Mộc thò đầu vào lén nhìn.
Nhưng nàng lại nhìn thấy Tống Hành đang ngồi trên giường, mặc áo bào đen, cổ tay áo có thêu chỉ vàng, thắt lưng thắt chặt, bên trên đội một mũ bằng ngọc, vẻ mặt nghiêm túc.
Hình như hắn vừa mới tắm xong, tóc trên trán vẫn chưa khô, hơi rũ xuống giữa hai lông mày.
Tô Bất Mộc vô tâm vô phế (*), trong hoàn cảnh này với mỹ nam này, trong đầu nàng đều tràn ngập những chuyện nam nữ ân ái, nàng vội vàng chạy tới, ôm lấy Tống Hành, cọ sát vào người hắn: "Tướng quân, ta rất nhớ ngài. Chúng ta chui vào chăn đi."
(*Vô tâm vô phế: là “không tim, không phổi”, thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay sư nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ, thậm chí là… ngu ngốc.)
Ý đồ của nàng rất rõ ràng, nàng muốn ngủ với Tống Hành, làm những chuyện xấu hổ.
Nguyệt Lãng lưu luyến không rời ôm Tô Bất Mộc, họ đã ở bên nhau lâu nhất, vừa nghĩ đến việc Tô Bất Mộc phải rời đi, Nguyệt Lãng cảm thấy vô cùng đau buồn, như thể đứa nhỏ mình nuôi lớn sắp bắt đầu một cuộc sống độc lập, xây dựng tổ ấm nhỏ của riêng mình.
Tô Bất Mộc không muốn rời đi, ôm lại Nguyệt Lãng, "Muội sẽ thường xuyên trở về thăm tỷ và sư phụ."
Giọng Nguyệt Lãng có chút buồn bực: "Vậy được rồi, muội phải thường xuyên trở về."
Sư phụ không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ cảm thấy Tô Bất Mộc cuối cùng đã trưởng thành, tu vi cũng cao hơn, có thể bảo vệ được bản thân khỏi bị người khác bắt nạt.
Nguyệt Lãng cẩn thận dặn dò Tô Bất Mộc một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không yên lòng được, lôi kéo sư phụ, nói muốn đưa Tô Bất Mộc đến núi Thanh Long.
Thanh Long không lớn, vị trí cũng không tốt, chính vì thế mà những yêu quái khác chướng mắt nơi này, bọn họ luôn cảm thấy sẽ không có người đến, cho nên sẽ không có hương khói.
Mặc dù nơi này yên tĩnh và thanh bình, linh khí dư thừa, là báu vật của Phong Thủy nhưng cũng chỉ có Tô Bất Mộc thích nó.
Sư phụ xây cho nàng một ngôi nhà, Nguyệt Lãng cũng mang rất nhiều đồ ăn đến, chất đầy tủ của nàng.
Bầu trời dần tối sầm, sương trắng giăng khắp dãy núi, trước khi Nguyệt Lãng cùng sư phụ rời đi.
Tô Bất Mộc lần đầu tiên sống một mình, đêm đầu tiên ngủ rất ngon.
Ngày đầu tiên làm tiểu sơn thần, sáng sớm Tô Bất Mộc đã bắt đầu bận rộn, đầu tiên giúp đàn kiến chuyển nhà, sau đó cùng ốc sên bay một vòng, cuối cùng giúp thỏ con tìm mẫu thân.
Sau một ngày bận rộn, rất nhanh Tô Bất Mộc đã ngủ thiếp đi.
Ngày thứ hai, Tô Bất Mộc hái trái cây trên núi ăn, mặc dù ăn đến bụng căng phòng, nhưng nàng lại có vẻ bất mãn không vui.
Sau khi ăn trái cây xong, nàng ngước mắt nhìn về phía khu rừng.
Sau khi màn đêm buông xuống, đặc biệt là khi nằm trên chiếc giường lớn trống trải, Tô Bất Mộc bắt đầu nhớ Tống Hành, cơ thể ấm áp của hắn, đặc biệt là cây gậy cứng rắn và đôi tay nóng bỏng của hắn.
Đang suy nghĩ, Tô Bất Mộc đột nhiên cảm thấy giữa hai chân bắt đầu ngứa ngáy, loáng thoáng có nước chảy ra, làm ướt quần lót.
“Thật phiền phức!” Tô Bất Mộc nằm ở trên gối, ai oán rầm rì, càng nghĩ càng không chịu nổi, nàng duỗi tay ra nắm lấy mép gối, dùng hết sức lực trèo xuống rồi chạy ra khỏi nhà.
Phủ Tống tướng quân vẫn yên tĩnh như xưa, chỉ có điều mấy ngày gần đây Tống tướng quân đều đen mặt, mọi người đều lo lắng, sợ nói sai sẽ bị hắn mắng, cho nên ngay cả hít thở cũng nhẹ nhàng.
Tô Bất Mộc nhảy vào sân của Tống Hành, nhảy lên thềm đá.
Thời tiết đầu thu có chút lạnh, ban đêm càng lạnh hơn, nhưng phòng ngủ của Tống Hành lại mở cửa sổ, để gió thu lùa vào, trên bệ cửa sổ có hai chậu cây xanh, cánh hoa đã rụng rất nhiều, trên cành chỉ còn lại lá khô héo lủng lẳng.
Tô Bất Mộc nhảy vào phòng, vừa run rẩy vừa hét lên: "Tống Hành, ta tới rồi!"
Nhưng không có ai đáp lại, Tô Bất Mộc thò đầu vào lén nhìn.
Nhưng nàng lại nhìn thấy Tống Hành đang ngồi trên giường, mặc áo bào đen, cổ tay áo có thêu chỉ vàng, thắt lưng thắt chặt, bên trên đội một mũ bằng ngọc, vẻ mặt nghiêm túc.
Hình như hắn vừa mới tắm xong, tóc trên trán vẫn chưa khô, hơi rũ xuống giữa hai lông mày.
Tô Bất Mộc vô tâm vô phế (*), trong hoàn cảnh này với mỹ nam này, trong đầu nàng đều tràn ngập những chuyện nam nữ ân ái, nàng vội vàng chạy tới, ôm lấy Tống Hành, cọ sát vào người hắn: "Tướng quân, ta rất nhớ ngài. Chúng ta chui vào chăn đi."
(*Vô tâm vô phế: là “không tim, không phổi”, thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay sư nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ, thậm chí là… ngu ngốc.)
Ý đồ của nàng rất rõ ràng, nàng muốn ngủ với Tống Hành, làm những chuyện xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.