Chương 36: Tiểu Bạch Hổ Lại Chạy Trốn
Nhai Vi
27/04/2024
Tống lão phu nhân gật đầu, "Cháu xem khi nào phụ mẫu cháu rảnh, định thời gian, ta sẽ mang người đến cửa cầu hôn."
Tô Bất Mộc còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một hơi thở khác lại lọt vào cổ họng nàng, nhưng nàng là một tiểu bạch Hổ kính già yêu trẻ, đối mặt với Tống lão phu nhân, nàng chỉ có thể gượng cười nói: "Lão phu nhân, chuyện này cháu không thể quyết định được. Sau khi các trưởng bối bàn bạc xong, cháu sẽ nói chuyện tỉ mỉ với ngài."
Lúc này, Tô Bất Mộc đã lên kế hoạch chạy trốn, nàng chưa từng nghĩ tới muốn gả cho ai, nàng ở cùng một chỗ với Tống Hành, cũng chỉ vì muốn ăn thịt hắn.
Hiện tại nàng và Tống Hành đã ngủ với nhau, tu vi của nàng đã tăng lên rất nhiều, hiện tại nên chạy trốn.
Sư phụ nói chỉ cần tu vi của nàng tăng lên, sẽ chọn cho nàng một ngọn núi nhỏ, để nàng làm một tiểu sơn thần.
Thật lâu trước đây Tô Bất Mộc đã thích một ngọn núi nhỏ tên là Thanh Long, rất đẹp, có thác nước, có suối, có tiếng chim hót, có mùi hoa thơm, quan trọng nhất là trái dại ở đó rất ngọt, nàng rất thích nó.
Tống Hành nghe nàng trốn tránh như thế, khẽ cau mày, hắn cảm thấy Tô Bất Mộc đang lạt mềm buộc chặt, nàng rõ ràng yêu hắn đến chết, mỗi đêm đều không buông tha hắn, nhưng lại giả vờ không chịu thành thân với hắn.
Nói hắn không tức giận là nói dối, hắn đã lùi một bước, còn Tô Bất Mộc vẫn khẩu thị tâm phi.
Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn không nói gì, không muốn Tô Bất Mộc nghĩ rằng hắn nóng lòng muốn cưới nàng, nên đành phải im lặng đứng sang một bên.
Tống lão phu nhân cũng biết mình không nên vội vàng, dù sao chuyện hôn nhân đại sự cần phải có sự đồng ý của hai bên, nên bà gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Lại hỏi Tô Bất Mộc khi nào về nhà bàn bạc với trưởng bối, để bà chuẩn bị sính lễ gửi đến đó càng sớm càng tốt.
Tô Bất Mộc bẻ ngón tay tính toán, vui vẻ nói: "Buổi trưa cháu sẽ đi."
Nghe xong, Tống Hành đắc ý cười khi nhìn thấy Tô Bất Mộc đang nóng lòng muốn về nhà thì có tiếng động vang lên.
Tô Bất Mộc không chú ý đến biểu cảm của hắn, nàng chỉ thầm nghĩ nếu trở thành một vị sơn thần nhỏ, nàng có thể ăn đồ ăn ngon và uống đồ ngon mỗi ngày, nàng vui vẻ nghĩ về tương lai.
"Được rồi, ta sẽ phái xe ngựa đến cháu về." Tống lão phu nhân nói.
Tô Bất Mộc xua tay nói: "Không cần đâu ạ, cháu đã sắp xếp xong rồi."
Tống lão phu nhân vui mừng khôn xiết, quay người dặn dò Tống Hành chăm sóc Tô Bất Mộc thật tốt, rồi lập tức rời đi.
Trong phòng cuối cùng đã yên tĩnh trở lại.
Tô Bất Mộc lập tức vui vẻ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi phủ tướng quân.
Tống Hành theo nàng ra ngoài, nhìn thấy trên lưng nàng có một cái bao nhỏ, hắn tự dưng sinh ra ảo giác hai người sẽ không bao giờ gặp lại nữa, hắn ho nhẹ một tiếng, nhịn không được hỏi: "Nàng có muốn ăn trưa xong rồi hẵng đi không?"
Sợ Tô Bất Mộc hiểu lầm, hắn nói thêm: "Nhà bếp đã chuẩn bị sẵn bữa ăn cho nàng, đừng lãng phí."
Nghĩ tới sau này mình sẽ không được ăn được món ngon của Tống phủ nữa, Tô Bất Mộc cảm thấy hối hận, không từ chối mà đồng ý.
Tống Hành nhìn thấy cảnh này không khỏi bật cười.
Một lúc sau, nha hoàn của Tống phủ mang đồ ăn đến.
Tô Bất Mộc giống như một con quỷ đói, cầm đũa ăn ngấu nghiến, Tống Hành nhìn bộ dáng tham ăn của nàng, trên môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt, bình tĩnh gắp thêm đồ ăn cho nàng.
Một bát, hai bát... mãi đến bát thứ ba, bụng nàng mới no căng, Tô Bất Mộc dừng lại, lấy khăn tay lau vết dầu trên khóe miệng, "Ta no rồi!"
Tống Hành hừ nhẹ một tiếng.
Hắn ngồi ở bàn, thân hình thẳng tắp, tư thế trầm ổn, như một ngọn núi đứng đó, toát ra một cảm giác áp bức mạnh mẽ, như thể cả căn phòng sẽ đóng băng nếu hắn không nói lời nào.
Tô Bất Mộc yên lặng ợ hơi, "Cám ơn."
Tống Hành không trả lời, ánh mắt rơi vào trên mặt nàng.
Ánh mắt họ chạm nhau.
Tô Bất Mộc bị hắn làm cho bối rối, vừa rồi nàng không chọc tức hắn chứ? Hay hắn đã phát hiện ra ý định của mình?
Ánh mắt của Tống Hành khiến người ta không hiểu sao có áp lực.
Tô Bất Mộc không dám nhìn hắn nhiều nên nhanh chóng thu dọn hành lý rồi chạy ra ngoài, "Ta đi đây."
Tô Bất Mộc còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một hơi thở khác lại lọt vào cổ họng nàng, nhưng nàng là một tiểu bạch Hổ kính già yêu trẻ, đối mặt với Tống lão phu nhân, nàng chỉ có thể gượng cười nói: "Lão phu nhân, chuyện này cháu không thể quyết định được. Sau khi các trưởng bối bàn bạc xong, cháu sẽ nói chuyện tỉ mỉ với ngài."
Lúc này, Tô Bất Mộc đã lên kế hoạch chạy trốn, nàng chưa từng nghĩ tới muốn gả cho ai, nàng ở cùng một chỗ với Tống Hành, cũng chỉ vì muốn ăn thịt hắn.
Hiện tại nàng và Tống Hành đã ngủ với nhau, tu vi của nàng đã tăng lên rất nhiều, hiện tại nên chạy trốn.
Sư phụ nói chỉ cần tu vi của nàng tăng lên, sẽ chọn cho nàng một ngọn núi nhỏ, để nàng làm một tiểu sơn thần.
Thật lâu trước đây Tô Bất Mộc đã thích một ngọn núi nhỏ tên là Thanh Long, rất đẹp, có thác nước, có suối, có tiếng chim hót, có mùi hoa thơm, quan trọng nhất là trái dại ở đó rất ngọt, nàng rất thích nó.
Tống Hành nghe nàng trốn tránh như thế, khẽ cau mày, hắn cảm thấy Tô Bất Mộc đang lạt mềm buộc chặt, nàng rõ ràng yêu hắn đến chết, mỗi đêm đều không buông tha hắn, nhưng lại giả vờ không chịu thành thân với hắn.
Nói hắn không tức giận là nói dối, hắn đã lùi một bước, còn Tô Bất Mộc vẫn khẩu thị tâm phi.
Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn không nói gì, không muốn Tô Bất Mộc nghĩ rằng hắn nóng lòng muốn cưới nàng, nên đành phải im lặng đứng sang một bên.
Tống lão phu nhân cũng biết mình không nên vội vàng, dù sao chuyện hôn nhân đại sự cần phải có sự đồng ý của hai bên, nên bà gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Lại hỏi Tô Bất Mộc khi nào về nhà bàn bạc với trưởng bối, để bà chuẩn bị sính lễ gửi đến đó càng sớm càng tốt.
Tô Bất Mộc bẻ ngón tay tính toán, vui vẻ nói: "Buổi trưa cháu sẽ đi."
Nghe xong, Tống Hành đắc ý cười khi nhìn thấy Tô Bất Mộc đang nóng lòng muốn về nhà thì có tiếng động vang lên.
Tô Bất Mộc không chú ý đến biểu cảm của hắn, nàng chỉ thầm nghĩ nếu trở thành một vị sơn thần nhỏ, nàng có thể ăn đồ ăn ngon và uống đồ ngon mỗi ngày, nàng vui vẻ nghĩ về tương lai.
"Được rồi, ta sẽ phái xe ngựa đến cháu về." Tống lão phu nhân nói.
Tô Bất Mộc xua tay nói: "Không cần đâu ạ, cháu đã sắp xếp xong rồi."
Tống lão phu nhân vui mừng khôn xiết, quay người dặn dò Tống Hành chăm sóc Tô Bất Mộc thật tốt, rồi lập tức rời đi.
Trong phòng cuối cùng đã yên tĩnh trở lại.
Tô Bất Mộc lập tức vui vẻ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi phủ tướng quân.
Tống Hành theo nàng ra ngoài, nhìn thấy trên lưng nàng có một cái bao nhỏ, hắn tự dưng sinh ra ảo giác hai người sẽ không bao giờ gặp lại nữa, hắn ho nhẹ một tiếng, nhịn không được hỏi: "Nàng có muốn ăn trưa xong rồi hẵng đi không?"
Sợ Tô Bất Mộc hiểu lầm, hắn nói thêm: "Nhà bếp đã chuẩn bị sẵn bữa ăn cho nàng, đừng lãng phí."
Nghĩ tới sau này mình sẽ không được ăn được món ngon của Tống phủ nữa, Tô Bất Mộc cảm thấy hối hận, không từ chối mà đồng ý.
Tống Hành nhìn thấy cảnh này không khỏi bật cười.
Một lúc sau, nha hoàn của Tống phủ mang đồ ăn đến.
Tô Bất Mộc giống như một con quỷ đói, cầm đũa ăn ngấu nghiến, Tống Hành nhìn bộ dáng tham ăn của nàng, trên môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt, bình tĩnh gắp thêm đồ ăn cho nàng.
Một bát, hai bát... mãi đến bát thứ ba, bụng nàng mới no căng, Tô Bất Mộc dừng lại, lấy khăn tay lau vết dầu trên khóe miệng, "Ta no rồi!"
Tống Hành hừ nhẹ một tiếng.
Hắn ngồi ở bàn, thân hình thẳng tắp, tư thế trầm ổn, như một ngọn núi đứng đó, toát ra một cảm giác áp bức mạnh mẽ, như thể cả căn phòng sẽ đóng băng nếu hắn không nói lời nào.
Tô Bất Mộc yên lặng ợ hơi, "Cám ơn."
Tống Hành không trả lời, ánh mắt rơi vào trên mặt nàng.
Ánh mắt họ chạm nhau.
Tô Bất Mộc bị hắn làm cho bối rối, vừa rồi nàng không chọc tức hắn chứ? Hay hắn đã phát hiện ra ý định của mình?
Ánh mắt của Tống Hành khiến người ta không hiểu sao có áp lực.
Tô Bất Mộc không dám nhìn hắn nhiều nên nhanh chóng thu dọn hành lý rồi chạy ra ngoài, "Ta đi đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.