Chương 20: Không giống nhau
Mạch Thượng Hoa Angel
05/05/2021
Xa Vân Hề về đến nhà, thay y phục xong đã bảy giờ rưỡi, nàng muốn ngủ một chút chỉ là thời gian không cho phép.Thay quần áo xong vội vã đi làm, Quan Di Tình tình nguyện làm tài xế cho nàng.
Xa Vân Hề ngồi trên xe có chút khó chịu, tối ngày mai nàng muốn ra ngoài liên hoan cùng bạn bè, đã lâu không có cùng hai người kia tụ tập. Sau khi về nước ngoại trừ công việc vẫn là công việc, mẹ ghét bỏ đem nàng ném ra ngoài. Nàng trong thời gian này bận rộn kiếm tiền nuôi thân, không có thời gian nhàn rỗi xem bạn bè thế nào.
"Di Tình, như hôm qua có nói với cô, buổi tối ngày mai tôi có hẹn bằng hữu, nên sáng mai không đi chung với cô được." Xa Vân Hề không thích Quan Di Tình đưa đón nàng, nếu để cho đồng nghiệp nhìn thấy e là nhiều lời đàm tiếu.
Nàng hẹn bằng hữu vào buổi tối, cớ gì sáng sớm nàng không cho cô chở nàng đi làm chứ? Quan Di Tình liếc nhìn Xa Vân Hề, chỉ thấy trên mặt nàng uể oải, hai con mắt buồn ngủ đến mở hết lên.
Quan Di Tình buồn bực, Vì sao Xa Vân Hề lại mệt mỏi? Sáng nay nàng ấy thức dậy muộn, nếu có mệt mỏi cũng không đến nỗi như thế? Lẽ nào tối qua nàng không có ngủ? Nhưng lúc cô thức rõ ràng trông thấy nàng ngủ rất say.
Xa Vân Hề hai mắt nhắm lại như bãi chiến trường. Nàng buồn ngủ đến nỗi không còn phân biệt được đông tây nam bắc.
"Tiểu Hề Hề, cô mệt à? Buổi tối ngủ không được ngon giấc sao?" Quan Di Tình mặc kệ Xa Vân Hề, cô hiện tại muốn biết vì sao Xa Vân Hề mệt mỏi cứ như mấy ngày mấy đêm không có ngủ vậy.
"Tôi buổi tối không có ngủ, thức đến hừng đông." Xa Vân Hề mơ mơ màng màng nghe thấy có người nói chuyện cùng mình, cơn buồn ngủ bao phủ toàn thân, nàng quên mình đang ngồi trong xe của Quan Di Tình mà Quan Di Tình thì đang nói chuyện với nàng.
Nghe Xa Vân Hề nói, Quan Di Tình càng cảm thấy kì quái. Cô ấy tại sao lại không ngủ, lẽ nào lạ chổ nên không ngủ được?
"Cô lạ chổ ngủ không được hử?" Quan Di Tình hai mắt nhìn thẳng phía trước, thỉnh thoảng sẽ trông vào kính xe liếc mắt nhìn Xa Vân Hề.
"Không phải, vì tôi nết ngủ rất xấu, sợ sẽ đá cô xuống giường." Xa Vân Hề mơ màng trả lời Quan Di Tình, âm thanh mơ hồ không rõ, tựa hồ không còn hơi sức để trò chuyện.
Nghe được câu trả lời của Xa Vân Hề, Quan Di Tình khẽ mỉm cười, nàng vì mình mà một đêm không ngủ. Cô sáng nay đã thấy tư thế ngủ của nàng xấu như thế nào rồi.
Chợt nhớ tới buổi sáng Xa Vân Hề hỏi cô có bị thương hay không, hóa ra là vì nguyên nhân này. Nàng vì chú ý tư thế ngủ sẽ gây bất lợi cho mình mà cả đêm đềi không ngủ, nhưng mà tư thế ngủ của nàng quả thật là rất xấu nha.
Nguyên Quan Di Tình còn định tiếp lời nàng, xoay mặt nhìn thấy Xa Vân Hề gương mặt an tĩnh, hít thở đều đều chìm vào giấc ngủ. Cô bèn cười cười đem lời định nói nuốt trở vào, người này tuy rằng có chút ngốc nghếch, thế nhưng có lúc lại săn sóc người khác thật tỉ mỉ, nếu cùng nàng ở chung lâu ngày chắc sẽ dễ dàng bị nàng cảm hóa.
Đến bãi đậu xe công ty, Quan Di Tình thấy Xa Vân Hề vẫn còn chưa tỉnh, cô không đánh thức nàng, chỉ ngồi trong xe dùng ánh mắt yêu thương quan sát Xa Vân Hề.
Lông mày hình trăng lưỡi liềm, lông mi thật dài tựa hồ đang khiêu vũ, khi thì múa, khi thì cong lên. Khuôn mặt trắng nõn, không sử dụng bất kỳ phấn trang điểm nào. Tựa hồ có thể nhỏ ra vài giọt sữa. Môi son, mũi cao, nàng thật khả ái làm sao.
Quan Di Tình muốn tiến đến hôn chiếc môi thơm kia, mới vừa cởi dây an toàn, nghiêng người tới gần Xa Vân Hề, liền nhìn thấy trán của nàng ấy đổ nhiều mồ hôi, miệng phát ra âm thanh lẩm bẩm nho nhỏ, dường như gặp phải ác mộng.
Quan Di Tình bị Xa Vân Hề làm cho sợ hết hồn, nàng nằm mơ thấy ác mộng sao? Lẽ nào là mơ tới quá khứ đáng sợ?
Cô vừa giúp Xa Vân Hề lau mồ hôi trên trán, vừa cau mày nhìn gương mặt trong trẻo kia giờ khắc này chỉ còn toát lên vẻ thống khổ. Xa Vân Hề trông thật yếu đuối, lúc này chỉ cần ai đó đâm nàng một nhát, nội tâm của nàng lập tức sụp đổ.
Xa Vân Hề vẻ mặt càng ngày càng khổ sở, Quan Di Tình sợ sệt cầm lấy cánh tay nàng lay nhẹ.
"Tiểu Hề Hề, cô tỉnh lại đi, cô mau tỉnh lại" Cô khẽ lay Xa Vân Hề hi vọng mang nàng từ vực sâu ảo mộng trở về hiện thực.
Xa Vân Hề nghe thấy có người gọi tên mình, cảm giác được thân thể đang lung lay, chậm rãi mở mắt ra. In vào mắt nàng là một dung nhan đầy lo lắng, nàng lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy lo lắng như vậy.
"À, tôi ngủ quên sao." Xa Vân Hề phục hồi tinh thần lại, chậm rãi ngồi thẳng người, vô lực nhìn Quan Di Tình. Nàng vừa gặp ác mộng, ác mộng ấy như rút hết khí lực của nàng. Vì sao mỗi lần gặp ác mộng ấy nàng lại trở nên khổ sở thế này.
Xa Vân Hề ảo não, hôm nay có phải là xấu mặt quá rồi không. Bất giác cười khổ. Trước mặt Quan Di Tình nàng hoàn toàn không còn mặt mũi nữa rồi.
"Đến giờ làm việc chưa?"
"Ân, vừa đúng chín giờ." Quan Di Tình vì để cho Xa Vân Hề ngủ ngon, trên đường lái xe rất chậm, vốn lộ trình là mười đến hai mươi phút, cô cố gắng kéo dài đến gần 50 phút.
"Chín giờ?" Nghe được Quan Di Tình trả lời, Xa Vân Hề lập tức tỉnh táo tinh thần. Chuẩn bị đứng lên nhưng vì dây an toàn còn chưa mở, trực tiếp lôi nàng trở lại.
Ngẫm lại không biết đây là lần thứ mấy nàng đi làm muộn rồi. Có vẻ từ ngày gặp phải Quan Di Tình, nàng đều đi muộn. Tháng này mức độ chuyên cần bằng không, liên tục đến muộn thế này thì tiền thưởng cũng trở thành bọt nước. Tiền lương mà ít đi thử hỏi nàng làm sao sống đây.
"Muộn rồi, tôi xuống xe đây." Xa Vân Hề cởi đai an toàn, mở cửa xe đi thẳng vào thang máy.
Quan Di Tình nhìn người tỉnh lại chưa đầy hai phút đã vội vàng lao vào thang máy, nàng thật sự sợ muộn sao?
Quan Di Tình cầm lấy túi xách của Xa Vân Hề, khóa kỹ cửa xe, tao nhã đi tới cửa thang máy.
Xa Vân Hề nhìn thấy thang máy đang đi xuống, trong lòng lo lắng như kiến bò trong chảo nóng, muốn từ trong nồi bay ra ngoài.
"Túi xách của cô cô cũng không lấy sao?" Quan Di Tình nghiễm nhiên cười tràn ngập tư thế của một nữ vương. Nàng ấy nôn nóng làm cái gì, trước sau gì cũng phải chờ thang máy xuống đã, nôn nóng đến toát mồ hôi như thế thang máy cũng đâu có nhanh mà lao xuống tầng trệt cho nàng đâu.
"A, cảm ơn." Xa Vân Hề nhận lấy túi xách, cũng không có thèm nhìn Quan Di Tình một cái, trong đầu nàng hiện giờ không nghĩ gì khác hơn là chuyện đi muộn, nàng không muốn bị trừ lương nha. Mỗi tháng nàng đều là thắt lưng buộc bụng mà sinh sống, nếu cứ một trừ tiền hai trừ tiền, tháng này chắc chắn là rỗng túi rồi.
Thang máy hạ xuống, Xa Vân Hề dùng tốc độ phi thân vào trong thang máy. Quan Di Tình vẫn như trước, tao nhã đi vào, lúc này Xa Vân Hề mới nhận ra Quan Di Tình hiện ở cùng mình.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, Xa Vân Hề xoay người nhìn Quan Di Tình. Nàng cảm thấy không khí có phần ngượng ngập, quan hệ của hai người đột nhiên thay đổi thành loại này sao.
"Di tình, tối hôm nay tôi muốn về nhà một chuyến." Xa Vân Hề không muốn cùng Quan Di Tình quan hệ quá mức gần gũi, nàng còn trong giai đoạn suy nghĩ, nếu như hôm nay buổi chiều cùng cô ấy tan sở rồi lại cùng cô ấy về nhà ăn cơm, ngủ lại. E nàng sẽ không đủ khả năng cầm cự.
Xa Vân Hề nói xong, Quan Di Tình biết rõ nàng trốn cô, nhưng cô lại không biết nói gì. Quan hệ của hai người hiện tại đang ở giai đoạn mập mờ chưa rõ ràng. Nếu là người yêu của nhau, vậy chỉ có mình cô đơn phương, nếu là bằng hữu, hai người không có thừa nhận. Nói hai người là quan hệ cấp trên cấp dưới là thích hợp nhất.
"Ừa" Quan Di Tình rất sảng khoái đáp ứng Xa Vân Hề. Trong lòng lúc này có bao nhiêu tâm tình cô đều không thể nói ra được, cô hoàn toàn không biết cách nào nắm giữ Xa Vân Hề, người này tựa hồ có rất nhiều bí mật.
Có lẽ nàng ấy đã chịu đựng nhiều đau xót, Quan Di Tình nghĩ đến Xa Vân Hề. Nàng có vẻ bề ngoài là một nữ nhân đơn thuần nhưng nếu tinh tế hiểu rõ sẽ phát hiện nàng có nội tâm kiên cường, mạnh mẽ, sức chịu đựng hơn người. Cô muốn đào xới, xâm nhập vào nội tâm nàng, vậy mà một khe hở cũng không có.
Được Quan Di Tình đồng ý, Xa Vân Hề thở phào nhẹ nhõm. Nàng sợ Quan Di Tình sẽ gây khó khăn, nàng không có sức chống đỡ nổi với Di Tình. . Truyện Đoản Văn
Mỗi người trở về văn phòng của mình, sau khi trở về Xa Vân Hề bởi vì đến muộn nên bị Lý Hoan mắng cho một trận. Dù sau Lý Hoan cũng khoan dung nàng, không có la mắng nàng quá nặng.
Đối với Lý Hoan, Xa Vân Hề rất cảm kích nhưng loại cảm kích này tựa hồ ẩn giấu điều gì đó? Lý Hoan thường ngày là người bình dị gần gũi, nhưng trong công việc lại là người có yêu cầu cao.
Sau khi Xa Vân Hề đến, Lý Hoan đột nhiên thay đổi, ôn hòa hơn, đồng nghiệp cùng công ty đều đang suy đoán quan hệ của hai người.
Xa Vân Hề xưa nay không để ý cách nhìn của người khác đối với mình, người ta suy nghĩ sao thì mặc kệ. Lý Hoan đối tốt với nàng, nàng nhớ kỹ, tuy nhìn bề ngoài cứ ngỡ nàng là người hời hợt, kì thực Xa Vân Hề là người không dễ dàng gì để người khác thân cận với mình.
Lý Hoan biết trái tim của Xa Vân Hề rất khó đi vào, có thể Lý Hoan chú ý tới điều này nên mới chậm rãi tới gần nàng. Lần trước khi Tổng tài phu nhân xuất hiện, Lý Hoan vẫn không để ý quan hệ của hai người. Ngày ngồi trong văn phòng nhìn thấy hai người từ trong thang máy đi ra, trong lòng bắt đầu nghi vấn.
Quan Di Tình ngồi làm việc nhưng không có cách nào an tâm làm việc, nghĩ đến lúc nãy trong xe Xa Vân Hề gặp ác mộng, trong lòng cô hoảng sợ đến nỗi không thể thở.
Suy tư một hồi quyết định gọi một cuộc điện thoại.
Nói chuyện điện thoại xong, nhớ đến chuyện Xa Vân Hề hôm nay có vẻ lại muốn trốn tránh cô. Quan Di Tình nôn nóng trong lòng. Trước đây cho rằng Xa Vân Hề rất dễ tiếp cận, hiện tại phát hiện nàng ấy nội tâm không phải người bình thường có thể gần gũi được. Trái tim nàng ấy chứa quá nhiều thứ chật chội, khó khăn hơn là nàng khóa kín trái tim mình, nếu cô muốn yêu thương nàng nhất định phải hiểu rõ tất cả về nàng.
Quan Di Tình để ý Xa Vân Hề, nàng ấy là người cần mẫn lại chậm nhiệt, sau này cô cần phải chủ động tìm hiểu nàng hơn nữa, chầm chậm đến gần nàng, nếu không nàng ấy sẽ lẩn trốn cô.
Nghĩ đến buổi tối ngày mai tụ tập, Quan Di Tình cũng muốn đi, đám bằng hữu kia nói có đối tượng rồi, chúng nó muốn khoe người yêu với mình sao? Cô cũng có nữa nha.
Xa Vân Hề ngày mai cũng hẹn bằng hữu tụ hội, có khi nào sẽ gặp nhau cùng một nơi hay không, nếu là như vậy, thực sự là duyên phận.
Xa Vân Hề ngồi trên xe có chút khó chịu, tối ngày mai nàng muốn ra ngoài liên hoan cùng bạn bè, đã lâu không có cùng hai người kia tụ tập. Sau khi về nước ngoại trừ công việc vẫn là công việc, mẹ ghét bỏ đem nàng ném ra ngoài. Nàng trong thời gian này bận rộn kiếm tiền nuôi thân, không có thời gian nhàn rỗi xem bạn bè thế nào.
"Di Tình, như hôm qua có nói với cô, buổi tối ngày mai tôi có hẹn bằng hữu, nên sáng mai không đi chung với cô được." Xa Vân Hề không thích Quan Di Tình đưa đón nàng, nếu để cho đồng nghiệp nhìn thấy e là nhiều lời đàm tiếu.
Nàng hẹn bằng hữu vào buổi tối, cớ gì sáng sớm nàng không cho cô chở nàng đi làm chứ? Quan Di Tình liếc nhìn Xa Vân Hề, chỉ thấy trên mặt nàng uể oải, hai con mắt buồn ngủ đến mở hết lên.
Quan Di Tình buồn bực, Vì sao Xa Vân Hề lại mệt mỏi? Sáng nay nàng ấy thức dậy muộn, nếu có mệt mỏi cũng không đến nỗi như thế? Lẽ nào tối qua nàng không có ngủ? Nhưng lúc cô thức rõ ràng trông thấy nàng ngủ rất say.
Xa Vân Hề hai mắt nhắm lại như bãi chiến trường. Nàng buồn ngủ đến nỗi không còn phân biệt được đông tây nam bắc.
"Tiểu Hề Hề, cô mệt à? Buổi tối ngủ không được ngon giấc sao?" Quan Di Tình mặc kệ Xa Vân Hề, cô hiện tại muốn biết vì sao Xa Vân Hề mệt mỏi cứ như mấy ngày mấy đêm không có ngủ vậy.
"Tôi buổi tối không có ngủ, thức đến hừng đông." Xa Vân Hề mơ mơ màng màng nghe thấy có người nói chuyện cùng mình, cơn buồn ngủ bao phủ toàn thân, nàng quên mình đang ngồi trong xe của Quan Di Tình mà Quan Di Tình thì đang nói chuyện với nàng.
Nghe Xa Vân Hề nói, Quan Di Tình càng cảm thấy kì quái. Cô ấy tại sao lại không ngủ, lẽ nào lạ chổ nên không ngủ được?
"Cô lạ chổ ngủ không được hử?" Quan Di Tình hai mắt nhìn thẳng phía trước, thỉnh thoảng sẽ trông vào kính xe liếc mắt nhìn Xa Vân Hề.
"Không phải, vì tôi nết ngủ rất xấu, sợ sẽ đá cô xuống giường." Xa Vân Hề mơ màng trả lời Quan Di Tình, âm thanh mơ hồ không rõ, tựa hồ không còn hơi sức để trò chuyện.
Nghe được câu trả lời của Xa Vân Hề, Quan Di Tình khẽ mỉm cười, nàng vì mình mà một đêm không ngủ. Cô sáng nay đã thấy tư thế ngủ của nàng xấu như thế nào rồi.
Chợt nhớ tới buổi sáng Xa Vân Hề hỏi cô có bị thương hay không, hóa ra là vì nguyên nhân này. Nàng vì chú ý tư thế ngủ sẽ gây bất lợi cho mình mà cả đêm đềi không ngủ, nhưng mà tư thế ngủ của nàng quả thật là rất xấu nha.
Nguyên Quan Di Tình còn định tiếp lời nàng, xoay mặt nhìn thấy Xa Vân Hề gương mặt an tĩnh, hít thở đều đều chìm vào giấc ngủ. Cô bèn cười cười đem lời định nói nuốt trở vào, người này tuy rằng có chút ngốc nghếch, thế nhưng có lúc lại săn sóc người khác thật tỉ mỉ, nếu cùng nàng ở chung lâu ngày chắc sẽ dễ dàng bị nàng cảm hóa.
Đến bãi đậu xe công ty, Quan Di Tình thấy Xa Vân Hề vẫn còn chưa tỉnh, cô không đánh thức nàng, chỉ ngồi trong xe dùng ánh mắt yêu thương quan sát Xa Vân Hề.
Lông mày hình trăng lưỡi liềm, lông mi thật dài tựa hồ đang khiêu vũ, khi thì múa, khi thì cong lên. Khuôn mặt trắng nõn, không sử dụng bất kỳ phấn trang điểm nào. Tựa hồ có thể nhỏ ra vài giọt sữa. Môi son, mũi cao, nàng thật khả ái làm sao.
Quan Di Tình muốn tiến đến hôn chiếc môi thơm kia, mới vừa cởi dây an toàn, nghiêng người tới gần Xa Vân Hề, liền nhìn thấy trán của nàng ấy đổ nhiều mồ hôi, miệng phát ra âm thanh lẩm bẩm nho nhỏ, dường như gặp phải ác mộng.
Quan Di Tình bị Xa Vân Hề làm cho sợ hết hồn, nàng nằm mơ thấy ác mộng sao? Lẽ nào là mơ tới quá khứ đáng sợ?
Cô vừa giúp Xa Vân Hề lau mồ hôi trên trán, vừa cau mày nhìn gương mặt trong trẻo kia giờ khắc này chỉ còn toát lên vẻ thống khổ. Xa Vân Hề trông thật yếu đuối, lúc này chỉ cần ai đó đâm nàng một nhát, nội tâm của nàng lập tức sụp đổ.
Xa Vân Hề vẻ mặt càng ngày càng khổ sở, Quan Di Tình sợ sệt cầm lấy cánh tay nàng lay nhẹ.
"Tiểu Hề Hề, cô tỉnh lại đi, cô mau tỉnh lại" Cô khẽ lay Xa Vân Hề hi vọng mang nàng từ vực sâu ảo mộng trở về hiện thực.
Xa Vân Hề nghe thấy có người gọi tên mình, cảm giác được thân thể đang lung lay, chậm rãi mở mắt ra. In vào mắt nàng là một dung nhan đầy lo lắng, nàng lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy lo lắng như vậy.
"À, tôi ngủ quên sao." Xa Vân Hề phục hồi tinh thần lại, chậm rãi ngồi thẳng người, vô lực nhìn Quan Di Tình. Nàng vừa gặp ác mộng, ác mộng ấy như rút hết khí lực của nàng. Vì sao mỗi lần gặp ác mộng ấy nàng lại trở nên khổ sở thế này.
Xa Vân Hề ảo não, hôm nay có phải là xấu mặt quá rồi không. Bất giác cười khổ. Trước mặt Quan Di Tình nàng hoàn toàn không còn mặt mũi nữa rồi.
"Đến giờ làm việc chưa?"
"Ân, vừa đúng chín giờ." Quan Di Tình vì để cho Xa Vân Hề ngủ ngon, trên đường lái xe rất chậm, vốn lộ trình là mười đến hai mươi phút, cô cố gắng kéo dài đến gần 50 phút.
"Chín giờ?" Nghe được Quan Di Tình trả lời, Xa Vân Hề lập tức tỉnh táo tinh thần. Chuẩn bị đứng lên nhưng vì dây an toàn còn chưa mở, trực tiếp lôi nàng trở lại.
Ngẫm lại không biết đây là lần thứ mấy nàng đi làm muộn rồi. Có vẻ từ ngày gặp phải Quan Di Tình, nàng đều đi muộn. Tháng này mức độ chuyên cần bằng không, liên tục đến muộn thế này thì tiền thưởng cũng trở thành bọt nước. Tiền lương mà ít đi thử hỏi nàng làm sao sống đây.
"Muộn rồi, tôi xuống xe đây." Xa Vân Hề cởi đai an toàn, mở cửa xe đi thẳng vào thang máy.
Quan Di Tình nhìn người tỉnh lại chưa đầy hai phút đã vội vàng lao vào thang máy, nàng thật sự sợ muộn sao?
Quan Di Tình cầm lấy túi xách của Xa Vân Hề, khóa kỹ cửa xe, tao nhã đi tới cửa thang máy.
Xa Vân Hề nhìn thấy thang máy đang đi xuống, trong lòng lo lắng như kiến bò trong chảo nóng, muốn từ trong nồi bay ra ngoài.
"Túi xách của cô cô cũng không lấy sao?" Quan Di Tình nghiễm nhiên cười tràn ngập tư thế của một nữ vương. Nàng ấy nôn nóng làm cái gì, trước sau gì cũng phải chờ thang máy xuống đã, nôn nóng đến toát mồ hôi như thế thang máy cũng đâu có nhanh mà lao xuống tầng trệt cho nàng đâu.
"A, cảm ơn." Xa Vân Hề nhận lấy túi xách, cũng không có thèm nhìn Quan Di Tình một cái, trong đầu nàng hiện giờ không nghĩ gì khác hơn là chuyện đi muộn, nàng không muốn bị trừ lương nha. Mỗi tháng nàng đều là thắt lưng buộc bụng mà sinh sống, nếu cứ một trừ tiền hai trừ tiền, tháng này chắc chắn là rỗng túi rồi.
Thang máy hạ xuống, Xa Vân Hề dùng tốc độ phi thân vào trong thang máy. Quan Di Tình vẫn như trước, tao nhã đi vào, lúc này Xa Vân Hề mới nhận ra Quan Di Tình hiện ở cùng mình.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, Xa Vân Hề xoay người nhìn Quan Di Tình. Nàng cảm thấy không khí có phần ngượng ngập, quan hệ của hai người đột nhiên thay đổi thành loại này sao.
"Di tình, tối hôm nay tôi muốn về nhà một chuyến." Xa Vân Hề không muốn cùng Quan Di Tình quan hệ quá mức gần gũi, nàng còn trong giai đoạn suy nghĩ, nếu như hôm nay buổi chiều cùng cô ấy tan sở rồi lại cùng cô ấy về nhà ăn cơm, ngủ lại. E nàng sẽ không đủ khả năng cầm cự.
Xa Vân Hề nói xong, Quan Di Tình biết rõ nàng trốn cô, nhưng cô lại không biết nói gì. Quan hệ của hai người hiện tại đang ở giai đoạn mập mờ chưa rõ ràng. Nếu là người yêu của nhau, vậy chỉ có mình cô đơn phương, nếu là bằng hữu, hai người không có thừa nhận. Nói hai người là quan hệ cấp trên cấp dưới là thích hợp nhất.
"Ừa" Quan Di Tình rất sảng khoái đáp ứng Xa Vân Hề. Trong lòng lúc này có bao nhiêu tâm tình cô đều không thể nói ra được, cô hoàn toàn không biết cách nào nắm giữ Xa Vân Hề, người này tựa hồ có rất nhiều bí mật.
Có lẽ nàng ấy đã chịu đựng nhiều đau xót, Quan Di Tình nghĩ đến Xa Vân Hề. Nàng có vẻ bề ngoài là một nữ nhân đơn thuần nhưng nếu tinh tế hiểu rõ sẽ phát hiện nàng có nội tâm kiên cường, mạnh mẽ, sức chịu đựng hơn người. Cô muốn đào xới, xâm nhập vào nội tâm nàng, vậy mà một khe hở cũng không có.
Được Quan Di Tình đồng ý, Xa Vân Hề thở phào nhẹ nhõm. Nàng sợ Quan Di Tình sẽ gây khó khăn, nàng không có sức chống đỡ nổi với Di Tình. . Truyện Đoản Văn
Mỗi người trở về văn phòng của mình, sau khi trở về Xa Vân Hề bởi vì đến muộn nên bị Lý Hoan mắng cho một trận. Dù sau Lý Hoan cũng khoan dung nàng, không có la mắng nàng quá nặng.
Đối với Lý Hoan, Xa Vân Hề rất cảm kích nhưng loại cảm kích này tựa hồ ẩn giấu điều gì đó? Lý Hoan thường ngày là người bình dị gần gũi, nhưng trong công việc lại là người có yêu cầu cao.
Sau khi Xa Vân Hề đến, Lý Hoan đột nhiên thay đổi, ôn hòa hơn, đồng nghiệp cùng công ty đều đang suy đoán quan hệ của hai người.
Xa Vân Hề xưa nay không để ý cách nhìn của người khác đối với mình, người ta suy nghĩ sao thì mặc kệ. Lý Hoan đối tốt với nàng, nàng nhớ kỹ, tuy nhìn bề ngoài cứ ngỡ nàng là người hời hợt, kì thực Xa Vân Hề là người không dễ dàng gì để người khác thân cận với mình.
Lý Hoan biết trái tim của Xa Vân Hề rất khó đi vào, có thể Lý Hoan chú ý tới điều này nên mới chậm rãi tới gần nàng. Lần trước khi Tổng tài phu nhân xuất hiện, Lý Hoan vẫn không để ý quan hệ của hai người. Ngày ngồi trong văn phòng nhìn thấy hai người từ trong thang máy đi ra, trong lòng bắt đầu nghi vấn.
Quan Di Tình ngồi làm việc nhưng không có cách nào an tâm làm việc, nghĩ đến lúc nãy trong xe Xa Vân Hề gặp ác mộng, trong lòng cô hoảng sợ đến nỗi không thể thở.
Suy tư một hồi quyết định gọi một cuộc điện thoại.
Nói chuyện điện thoại xong, nhớ đến chuyện Xa Vân Hề hôm nay có vẻ lại muốn trốn tránh cô. Quan Di Tình nôn nóng trong lòng. Trước đây cho rằng Xa Vân Hề rất dễ tiếp cận, hiện tại phát hiện nàng ấy nội tâm không phải người bình thường có thể gần gũi được. Trái tim nàng ấy chứa quá nhiều thứ chật chội, khó khăn hơn là nàng khóa kín trái tim mình, nếu cô muốn yêu thương nàng nhất định phải hiểu rõ tất cả về nàng.
Quan Di Tình để ý Xa Vân Hề, nàng ấy là người cần mẫn lại chậm nhiệt, sau này cô cần phải chủ động tìm hiểu nàng hơn nữa, chầm chậm đến gần nàng, nếu không nàng ấy sẽ lẩn trốn cô.
Nghĩ đến buổi tối ngày mai tụ tập, Quan Di Tình cũng muốn đi, đám bằng hữu kia nói có đối tượng rồi, chúng nó muốn khoe người yêu với mình sao? Cô cũng có nữa nha.
Xa Vân Hề ngày mai cũng hẹn bằng hữu tụ hội, có khi nào sẽ gặp nhau cùng một nơi hay không, nếu là như vậy, thực sự là duyên phận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.