Phu Quân Của Tôi Là Chàng Hồ Ly Chiếm Hữu
Chương 13:
Mã Thiên
18/04/2024
"Ưm. . . A. . .Aha. . . Thật thoải mái. . . Thì ra ân nhân đang làm thiếp . . ."
Liễu Hàm Liên không hiểu một chữ [làm] này mang bao nhiêu ý khiêu khích dâm loạn, chẳng qua nàng chỉ lặp lại theo bản năng, song không ngờ lời thốt ra từ miệng nàng, đối với Bồ Duệ Minh là kích thích bậc nào.
Hắn cắn răng ra sức cày cấy, cự vật to lớn xâm nhập vào tiểu huyệt non mềm chặt chẽ ẩm ướt, ngang ngược cắm vào nơi sâu nhất của hoa huyệt.
Quy đầu phình to liên tục cọ sát thịt mềm mẫn cảm trong huyệt, mới lần đầu tiên nếm mùi tình dục Liễu Hàm Liên đã bị làm hung hãn như vậy, nàng chỉ biết hé đôi môi nhỏ nhắn rên rỉ từng hồi, cảm nhận tình triều sung sướng như tiên khi gậy thịt đâm vừa sâu vừa ác.
Vách thịt mềm mại bị dị vật to dài khai phá, thịt non ướt dầm dề bị chày sắt khuấy đảo không còn hình dáng, gậy thịt cực lớn chọc mở cửa tử cung một lần nữa, sau đó tàn nhẫn tấn công tử cung yếu ớt.
"A a. . . Sâu quá. . . Ân nhân. . . Chậm chút. . . A a a a. . . Không được. . . Chỗ đó thật kỳ lạ. . . "
Bên trong tiểu huyệt dâng lên cảm giác ngứa ngáy chằng chịt, trướng đau tê mỏi, thế nhưng dị vật kia càng cắm càng ác, cảm giác tê ngứa lại càng thêm mạnh mẽ.
Liễu Hàm Liên hơi sợ hãi, nàng nhiều lần cầu xin, mong ân nhân có thể dừng lại, song mỗi khi dị vật thô to nóng như lửa kia rút ra ngoài, nàng lại có cảm giác trống rỗng bức rức, tiểu huyệt sẽ kẹp chặt không buông theo bản năng, không nỡ để nó rời đi.
Bồ Duệ Minh thả chậm tốc độ, hắn nâng cằm nàng lên hỏi: "Lạ thế nào? Ta làm nàng không thoải mái hửm?"
Động tác ngang ngược mang theo chút dịu dàng, đầu óc Liễu Hàm Liên choáng váng nên nói ra toàn bộ lời thật lòng: "Thoải mái. . . Ân nhân làm thiếp rất thoải mái. . . Nhưng mà chỗ đó. . . Aha. . . Chỗ đó lạ lắm. . . Dường như có đồ vật gì rất dũng mãnh. . . Cứ ra ra vào vào. . ."
Bồ Duệ Minh cười cười nói: "Thoải mái là được rồi, bây giờ còn có thể thoải mái hơn nữa!"
Thắt lưng rắn chắc hung hãn đẩy đưa, mỗi một cú nhấp gậy thịt đều cắm vào chỗ sâu nhất trong hoa huyệt, khiến hoa huyệt mọng nước tiết xuân thuỷ còn phát ra tiếng phụt phụt, vách ngọc non mịn bị gậy thịt thô to ma sát đến phồng lên, chỉ cần hắn cắm vào chỗ đó, Liễu Hàm Liên sẽ run rẩy ngâm nga lớn tiếng.
"A aha. . . Chỗ đó không được. . . Vừa rát vừa ngứa. . . Ưm a. . . Thiếp chịu không nổi . . ."
"Thì ra là chỗ này!"
Bồ Duệ Minh tìm được hoa tâm, cự vật thô dài nhắm ngay chỗ thịt mềm đó, luân phiên cắm rút, hông hắn đánh mạnh, cố gắng để quy đầu chạm vào hoa tâm cực kỳ nhạy cảm, mỗi một lần chạm vào đều khiến Liễu Hàm Liên thét chói tai, chưa cắm được mấy cái nàng đã chịu không nổi khóc rấm rức cầu xin.
"Đừng cắm vào nơi đó. . . A a. . . Aha. . . Tê quá xót quá. . . Thiếp sắp hỏng mất. . ."
Khoái cảm tích lũy cấp tốc, huyệt mềm cũng liều chết kẹp chặt, Bồ Duệ Minh nắm một bên nhũ thịt, nhẹ nhàng gảy nhũ hoa, "Đừng sợ, nàng cứ yên lòng giao mình cho ta rồi thoải mái hưởng thụ."
Giọng hắn rất dịu dàng, thế nhưng động tác dưới thân vẫn tàn nhẫn trước sau như một, Liễu Hàm Liên còn chưa kịp đáp lời thì hoa tâm đã bị chày sắt va chạm thô bạo điên cuồng, khoái cảm chồng chất ầm ầm kéo tới, trước mắt nàng như có ngàn vạn pháo hoa nở rộ, cảm giác sung sướng cực hạn khiến thân thể nàng run bần bật.
Hoa huyệt phun ra từng dòng dâm dịch, tất cả đều tưới lên quy đầu trơn bóng, nóng đến nỗi Bồ Duệ Minh thở ồ ồ, hắn nhẫn nhịn rồi nhẫn nhịn, song chẳng thể nào kiềm chế dục vọng đang ùn ùn kéo đến. Hắn dễ dàng lật người nàng lại, để nàng nằm quỳ vểnh mông về phía hắn.
Bởi vì không nỡ bỏ tiểu huyệt đang run rẩy xoắn chặt, hắn vẫn không rút phân thân của mình ra, khiến gậy thịt thô to xoay một vòng hoàn chỉnh trong tiểu huyệt đang cao trào, kích thích quá lớn khiến nàng tiết thêm lần nữa, dâm dịch phun ồ ạt.
Liễu Hàm Liên vốn choáng đầu hoa mắt trước khoái cảm mãnh liệt, sóng sau xô sóng trước, thế nhưng nàng bỗng che mặt khóc to, "Ân nhân đừng nhìn. . . thiếp tè dầm rồi. . . Hu hu hu. . . Xấu hổ chết mất. . ."
Tiểu cô nương ngây thơ như thế khiến Bồ Duệ Minh vừa buồn cười vừa đau lòng, hắn ôm lấy nàng từ phía sau, nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò bồng đào thơm mềm, "Không xấu hổ, không xấu hổ, nàng sướng quá nên mới phun nước thôi, huống chi hương vị còn ngọt ngào như vậy, ta rất thích!"
Liễu Hàm Liên nức nở hỏi: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi! Có điều. . ." Hắn nhìn nơi hai người giao hợp, trên môi là nụ cười xấu xa: "Dù thật sự bị ta làm đến phun nước tiểu, cũng chẳng có gì không tốt!"
Ngay sau đó, gậy thịt thô trướng nóng như lửa lại dũng mãnh đâm vào lần nữa.
Liễu Hàm Liên không hiểu một chữ [làm] này mang bao nhiêu ý khiêu khích dâm loạn, chẳng qua nàng chỉ lặp lại theo bản năng, song không ngờ lời thốt ra từ miệng nàng, đối với Bồ Duệ Minh là kích thích bậc nào.
Hắn cắn răng ra sức cày cấy, cự vật to lớn xâm nhập vào tiểu huyệt non mềm chặt chẽ ẩm ướt, ngang ngược cắm vào nơi sâu nhất của hoa huyệt.
Quy đầu phình to liên tục cọ sát thịt mềm mẫn cảm trong huyệt, mới lần đầu tiên nếm mùi tình dục Liễu Hàm Liên đã bị làm hung hãn như vậy, nàng chỉ biết hé đôi môi nhỏ nhắn rên rỉ từng hồi, cảm nhận tình triều sung sướng như tiên khi gậy thịt đâm vừa sâu vừa ác.
Vách thịt mềm mại bị dị vật to dài khai phá, thịt non ướt dầm dề bị chày sắt khuấy đảo không còn hình dáng, gậy thịt cực lớn chọc mở cửa tử cung một lần nữa, sau đó tàn nhẫn tấn công tử cung yếu ớt.
"A a. . . Sâu quá. . . Ân nhân. . . Chậm chút. . . A a a a. . . Không được. . . Chỗ đó thật kỳ lạ. . . "
Bên trong tiểu huyệt dâng lên cảm giác ngứa ngáy chằng chịt, trướng đau tê mỏi, thế nhưng dị vật kia càng cắm càng ác, cảm giác tê ngứa lại càng thêm mạnh mẽ.
Liễu Hàm Liên hơi sợ hãi, nàng nhiều lần cầu xin, mong ân nhân có thể dừng lại, song mỗi khi dị vật thô to nóng như lửa kia rút ra ngoài, nàng lại có cảm giác trống rỗng bức rức, tiểu huyệt sẽ kẹp chặt không buông theo bản năng, không nỡ để nó rời đi.
Bồ Duệ Minh thả chậm tốc độ, hắn nâng cằm nàng lên hỏi: "Lạ thế nào? Ta làm nàng không thoải mái hửm?"
Động tác ngang ngược mang theo chút dịu dàng, đầu óc Liễu Hàm Liên choáng váng nên nói ra toàn bộ lời thật lòng: "Thoải mái. . . Ân nhân làm thiếp rất thoải mái. . . Nhưng mà chỗ đó. . . Aha. . . Chỗ đó lạ lắm. . . Dường như có đồ vật gì rất dũng mãnh. . . Cứ ra ra vào vào. . ."
Bồ Duệ Minh cười cười nói: "Thoải mái là được rồi, bây giờ còn có thể thoải mái hơn nữa!"
Thắt lưng rắn chắc hung hãn đẩy đưa, mỗi một cú nhấp gậy thịt đều cắm vào chỗ sâu nhất trong hoa huyệt, khiến hoa huyệt mọng nước tiết xuân thuỷ còn phát ra tiếng phụt phụt, vách ngọc non mịn bị gậy thịt thô to ma sát đến phồng lên, chỉ cần hắn cắm vào chỗ đó, Liễu Hàm Liên sẽ run rẩy ngâm nga lớn tiếng.
"A aha. . . Chỗ đó không được. . . Vừa rát vừa ngứa. . . Ưm a. . . Thiếp chịu không nổi . . ."
"Thì ra là chỗ này!"
Bồ Duệ Minh tìm được hoa tâm, cự vật thô dài nhắm ngay chỗ thịt mềm đó, luân phiên cắm rút, hông hắn đánh mạnh, cố gắng để quy đầu chạm vào hoa tâm cực kỳ nhạy cảm, mỗi một lần chạm vào đều khiến Liễu Hàm Liên thét chói tai, chưa cắm được mấy cái nàng đã chịu không nổi khóc rấm rức cầu xin.
"Đừng cắm vào nơi đó. . . A a. . . Aha. . . Tê quá xót quá. . . Thiếp sắp hỏng mất. . ."
Khoái cảm tích lũy cấp tốc, huyệt mềm cũng liều chết kẹp chặt, Bồ Duệ Minh nắm một bên nhũ thịt, nhẹ nhàng gảy nhũ hoa, "Đừng sợ, nàng cứ yên lòng giao mình cho ta rồi thoải mái hưởng thụ."
Giọng hắn rất dịu dàng, thế nhưng động tác dưới thân vẫn tàn nhẫn trước sau như một, Liễu Hàm Liên còn chưa kịp đáp lời thì hoa tâm đã bị chày sắt va chạm thô bạo điên cuồng, khoái cảm chồng chất ầm ầm kéo tới, trước mắt nàng như có ngàn vạn pháo hoa nở rộ, cảm giác sung sướng cực hạn khiến thân thể nàng run bần bật.
Hoa huyệt phun ra từng dòng dâm dịch, tất cả đều tưới lên quy đầu trơn bóng, nóng đến nỗi Bồ Duệ Minh thở ồ ồ, hắn nhẫn nhịn rồi nhẫn nhịn, song chẳng thể nào kiềm chế dục vọng đang ùn ùn kéo đến. Hắn dễ dàng lật người nàng lại, để nàng nằm quỳ vểnh mông về phía hắn.
Bởi vì không nỡ bỏ tiểu huyệt đang run rẩy xoắn chặt, hắn vẫn không rút phân thân của mình ra, khiến gậy thịt thô to xoay một vòng hoàn chỉnh trong tiểu huyệt đang cao trào, kích thích quá lớn khiến nàng tiết thêm lần nữa, dâm dịch phun ồ ạt.
Liễu Hàm Liên vốn choáng đầu hoa mắt trước khoái cảm mãnh liệt, sóng sau xô sóng trước, thế nhưng nàng bỗng che mặt khóc to, "Ân nhân đừng nhìn. . . thiếp tè dầm rồi. . . Hu hu hu. . . Xấu hổ chết mất. . ."
Tiểu cô nương ngây thơ như thế khiến Bồ Duệ Minh vừa buồn cười vừa đau lòng, hắn ôm lấy nàng từ phía sau, nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò bồng đào thơm mềm, "Không xấu hổ, không xấu hổ, nàng sướng quá nên mới phun nước thôi, huống chi hương vị còn ngọt ngào như vậy, ta rất thích!"
Liễu Hàm Liên nức nở hỏi: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi! Có điều. . ." Hắn nhìn nơi hai người giao hợp, trên môi là nụ cười xấu xa: "Dù thật sự bị ta làm đến phun nước tiểu, cũng chẳng có gì không tốt!"
Ngay sau đó, gậy thịt thô trướng nóng như lửa lại dũng mãnh đâm vào lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.