Phu Quân Của Tôi Là Chàng Hồ Ly Chiếm Hữu

Chương 8:

Mã Thiên

17/04/2024

Liễu Hàm Liên rất khó chịu, trong thân thể như có một ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của nàng, cảm giác khô nóng lan tràn khắp cả người, da thịt cũng trở nên hết sức mẫn cảm, dường như khao khát thứ gì đó, song chính nàng cũng chẳng rõ lắm, rốt cuộc nàng khát khao cái gì?

Nàng ngủ không yên ổn, lăn qua lộn lại rên rỉ trên giường, giữa lúc vặn vẹo áo lót ma sát da thịt tuyết trắng non mềm, ít nhiều cũng khiến nàng thoải mái một ít, chẳng qua là chỉ thoải mái thời gian quá ngắn ngủi, đổi lại là giày vò và cảm giác trống rỗng đang bành trướng.

Liễu Hàm Liên tìm được chiếc chuông nhỏ ở đầu giường rồi cố gắng rung lên, thế nhưng nha hoàn ngủ gian ngoài không hề có động tĩnh, một lát sau, loại tê ngứa này bùng nổ còn mãnh liệt hơn ban nãy, nàng nhịn không được gọi tên nha hoàn, nhưng vẫn không được đáp lại.

Quá khó chịu!

Nàng lăn từ trên giường xuống sàn, khoảnh khắc đau đớn vì té khiến thần trí nàng tỉnh táo hơn một chút, song ngay sau đó cảm giác đau đớn nhanh chóng bị thay thế bằng ngứa ngáy không thể nào giảm bớt, khiến nàng gần như mất khống chế.

Nàng chịu không nổi!

Áo lót trói buộc cơ thể, nàng bèn thử cởi bỏ áo lót, có điều chẳng hiểu tại sao nàng không còn sức, cố gắng mấy lần cũng không thể cởi y phục vướng víu kia.

Nàng gấp đến độ muốn khóc, mỗi một lần hít thở đều là tra tấn, ngay cả nơi riêng tư khiến người ta xấu hổ kia cũng trở nên ẩm ướt dính dính, có điều nàng lại chẳng biết làm cách nào để giảm bớt.

Giữa lúc mơ màng, nàng bị người bế lên, lúc mở mắt nàng bỗng nhìn thấy khuôn mặt đẹp điên đảo chúng sinh của ân nhân.

"Ân nhân?" Khi chỉ có một mình nàng còn có thể cố gắng kìm chế, song vừa nhìn thấy Bồ Duệ Minh, Liễu Hàm Liên cảm thấy hết sức uất ức, nàng ôm cổ hắn khóc thút thít, "Ân nhân, cứu, cứu ta, ta sắp chết rồi!"

Liễu Hàm Liên cho rằng đây chỉ là một giấc mơ, nếu không làm sao ân nhân có thể xuất hiện trong khuê phòng của nàng chứ?

Nhưng thật ra là mộng cũng tốt, chỉ cần ở trong mộng, nàng có thể thỏa thích nũng nịu với ân nhân, dù sao cũng chẳng ai biết!



Hơn nữa vòng tay của ân nhân thật sự rất thoải mái, nhiệt độ khiến chân người ta mềm nhũn xuyên thấu qua y phục truyền sang người nàng, ủi nóng mỗi một tấc da thịt trên người, khiến nàng kiềm lòng không đặng dán sát vào hắn, cọ qua cọ lại.

"Đừng sợ, không sao rồi!" Bồ Duệ Minh vỗ lưng nàng, dịu giọng an ủi nàng.

Liễu Hàm Liên vùi đầu vào hõm cổ Bồ Duệ Minh, hít hà hương thơm tươi mát trên người hắn, "Ta không sợ, chỉ cần ân nhân đến, ta chẳng sợ gì cả!"

Bồ Duệ Minh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, thật sự không biết nên làm thế nào mới phải.

Lần đầu tiên gặp nàng, nàng vẫn là bé con nho nhỏ, non nớt trắng mềm, ngay cả đi còn chưa vững, thấy nguyên thân của hắn nhưng chẳng sợ hãi chút nào, ngược lại còn bi bi bô bô nhào tới ôm hắn.

Dường như thời gian quay ngược lại khoảnh khắc đó, nàng vẫn ôm hắn không buông, có điều hắn lại không nỡ đẩy nàng ra lần nữa.

Tiểu cô nương trong lòng không ngoan tí nào cả, ôm hắn thì cũng được đi, song đôi gò bồng đào đẫy đà còn chẳng kiêng dè gì cọ lên người hắn, cảm xúc mềm như nhung khiến khí huyết hắn sôi trào, tuy nhiên bản thân nàng lại chẳng hay chẳng biết hành động đó ý vị như thế nào.

Bồ Duệ Minh bế nàng đứng bất động, cả người hắn cứng ngắc, nhưng mà Liễu Hàm Liên đợi không kịp nữa.

Nàng ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt lấp lánh ngập nước nhìn hắn thiết tha, "Tại sao ân nhân không để ý đến ta? Ta khó chịu lắm, chàng mau cứu ta đi!"

Hắn rủ mắt nhìn xuống, một lát sau mới đáp lại: "Nàng muốn ta cứu nàng như thế nào?"

"Ta khó chịu, thật sự rất khó chịu!" Liễu Hàm Liên nức nở uốn qua uốn lại trong lòng Bồ Duệ Minh, song làm thế nào cũng không thoải mái.



Bồ Duệ Minh cố nén xao động trong lòng, bế nàng đặt lên giường, thế nhưng hắn vừa buông tay, thì bàn tay trắng nõn mềm mại như không xương của nàng bắt lấy, sau đó nàng kéo tay hắn đặt lên đôi gò bồng đang ngạo nghễ ưỡn cao.

"Nơi này khó chịu. . . Vừa đau vừa căng. . . Ưm a. . ." Bầu ngực căng cứng vừa được bàn tay hắn chạm vào, nàng cảm thấy như có một tia sét chạy qua, tê tê ngứa ngứa, thoải mái cực điểm.

Liễu Hàm Liên cong eo rên rỉ, dâng hiến nhũ thịt run run vào lòng bàn tay hắn, sau đó nhẹ giọng nũng nịu cầu khẩn: "Sướng quá. . . Ân nhân sờ ta. . . Chàng sờ. . . Ngực sẽ không đau nữa. . ."

Hơi thở Bồ Duệ Minh rối loạn, thịt mềm trắng như tuyết chen vào lòng bàn tay hắn, đoá hồng mai nho nhỏ gắng gượng nở rộ qua ma sát, giống như chiếc móc câu móc vào lòng bàn tay hắn, khiến hắn thở dồn dập.

Hắn bắt lấy nhũ thịt nàng, vô thức xoa nắn, thân thể Liễu Hàm Liên run lẩy bẩy, giọng uyển chuyển yêu kiều: "A. . . Đúng. . . Chính là như vậy. . . Ân nhân bóp ta thoải mái quá. . . Còn muốn nữa. . ."

Nàng bị độc dâm trong cơ thể dày vò đến quên hết mọi thứ, thật sự chỉ muốn hắn sờ nhiều thêm mấy cái, thế nhưng bàn tay đặt trên nhũ thịt nàng lại chẳng chịu cử động nữa, điều này khiến nàng làm sao chịu nổi?

"Ân nhân thật độc ác, không chịu giúp ta một chút!"

Nàng hờn dỗi oán trách, tiếp theo vội vã cởi áo lót, y phục vừa rồi không sao cởi được bây giờ bỗng thuận lợi dị thường, chỉ cần hai ba động tác, nàng đã cởi sạch sẽ.

Liễu Hàm Liên có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn song hơi đẫy đà, đặc biệt là đôi gò bồng đào nảy nở, trên da thịt trắng như tuyết là đoá hồng mai nho nhỏ đỏ tươi, run run bày ra trước mắt Bồ Duệ Minh, làm hắn hít thở không thông.

Đôi mắt đen chẳng khác nào người phàm bỗng hoá thành màu xanh lam buốt giá mê hoặc lòng người, Bồ Duệ Minh hít hà hương thơm ngọt ngào đặc thù trên người nàng, sau đó trịnh trọng hỏi: "Nàng đã nghĩ kỹ chưa?"

"Ta đã nghĩ kỹ. . . Chỉ cần là chàng. . . A a. . ."

Bồ Duệ Minh bất ngờ liếm quả anh đào mọng nước kia, cuối cùng khống chế không nổi, hắn mạnh mẽ hút vào miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phu Quân Của Tôi Là Chàng Hồ Ly Chiếm Hữu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook