Phu Quân Của Tôi Là Chàng Hồ Ly Chiếm Hữu

Chương 43: Đạo Trưởng Cứu Mạng

Mã Thiên

27/04/2024

Trong hành lang cách đó không xa, có một vị đạo sĩ đang đứng.

Thấy Phùng huyện lệnh tới, người nọ mỉm cười, cất giọng trong trẻo: "Phùng đại nhân, bần đạo là Diệp Trường Thanh!"

Phùng huyện lệnh sửng sốt một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, ông vội vàng đưa tay mời rồi dẫn đường cho hắn, "Tiên trưởng tới thật đúng lúc, mạng khuyển tử tất cả trông cậy vào tiên trưởng cứu giúp!"

Theo lý thuyết, Phùng huyện lệnh lăn lộn trong quan trường nhiều năm, không đến mức vừa gặp mặt đã cúi đầu trước người ta, dù Diệp Trường Thanh đến cứu con của ông ta, ông ta cũng phải cẩn thận xem xét một phen mới quyết định có để hắn ta ra tay không. Phùng Tân Xương là độc đinh của Phùng gia, không phải ai cũng có thể tùy tiện tiếp cận.

Song lúc này cũng không phải Phùng huyện lệnh làm bộ làm tịch, chẳng hiểu sao vừa thấy Diệp Trường Thanh ông ta đã tin tưởng vô điều kiện, đừng nói con mình, dù bảo ông ta giao mạng mình cho Diệp Trường Thanh, chắc chắn ông ta sẽ không hề do dự.

Tại sao lại như vậy?

Chính Phùng huyện lệnh cũng nghĩ không thông, ông không kiềm lòng được quay đầu nhìn lại, len lén đánh giá vị đạo trưởng trẻ tuổi này.

Trông Diệp Trường Thanh khoảng hai mươi tuổi, vóc người cao gầy, lúc đi lại gió đêm mát lạnh làm vạt áo bào bay phất phới, tư thái nhẹ nhàng như thiên tiên, thể hiện đầy đủ cái gì gọi là tiên phong đạo cốt.

Về phần dung mạo hắn ta, vừa nhìn thấy Phùng huyện lệnh đã si mê như điếu đổ.

Mái tóc đen dài được cố định trên đỉnh đầu bằng một cây trâm cài xanh biếc, đường nét khuôn mặt đẹp như tạc tượng, Phùng huyện lệnh không ưa nam sắc, nhưng vừa gặp Diệp Trường Thanh, ông ta biết dù phải liều mạng ông ta cũng phải tiếp cận người này.

Diệp Trường Thanh cảm nhận được tầm mắt Phùng huyện lệnh nên làm bộ vô tình nhìn ông, Phùng huyện lệnh hoảng hốt, giống như lần đầu tiên biết yêu, mặt mo ngượng ngùng quay sang chỗ khác.



Phùng huyện lệnh thầm nghĩ, nếu hắn cười lên một cái thì quyến rũ cỡ nào?

Phùng huyện lệnh mang một lòng xuân nhộn nhạo đi phía trước dẫn đường, thỉnh thoảng si mê liếc trộm Diệp Trường Thanh, còn Diệp Trường Thanh thì luôn nhìn thẳng vào ông ta, còn mỉm cười với ông ta.

Chỉ trong thoáng chốc, cả thế giới quy về hai màu đen trắng, tất cả màu sắc sống động đã hóa thành tình ý của Phùng huyện lệnh, quanh quẩn trên người Diệp Trường Thanh.

Vì thế, lúc Phùng huyện lệnh đưa Diệp Trường Thanh đến phòng nhi tử, cả người còn đang trong trạng thái lâng lâng vui sướng, không chú ý đến việc thê tử thấy ngoại nam định lui xuống, song nhìn thấy dung nhan Diệp Trường Thanh lại dừng bước.

"Chẳng hay vị tiên trưởng này, xưng hô như thế nào?" Phùng phu nhân vội vàng lau nước mắt, bối rối vuốt lại mái tóc lộn xộn, vừa e ngại vừa ngượng ngùng nhìn Diệp Trường Thanh, giống như cô nương chưa tới tuổi định thân, ngay cả giọng cũng khó giấu thẹn thùng.

"Chào phu nhân, bần đạo là Diệp Trường Thanh!"

Phùng phu nhân xấu hổ đỏ mặt, chân tay luống cuống đáp lại: "Chào, chào tiên trưởng!"

Phùng huyện lệnh vờ như không thấy dáng vẻ xuân tâm nảy mầm của thê tử nhà mình, ngược lại ông ta còn có chút oán hận chen vào trước mặt Diệp Trường Thanh, "Tiên trưởng đừng để ý nữ tắc sáo rỗng của phu nhân, có chuyện gì cứ trao đổi với ta là được rồi!"

Diệp Trường Thanh chỉ cười nói với phu thê bọn họ: "Hay là để bần đạo thăm lệnh lang trước?"

Lúc này hai người mới nhớ tới mình còn một nhi tử điên điên khùng khùng, nên đành tiếc hận nhường đường cho Diệp Trường Thanh, sau đó lưu luyến nhìn theo hắn đi đến giường nhi tử, duỗi ngón tay thon dài trắng nõn ra nâng cằm nhi tử lên.

"A a a a a. . ."

Phùng phu nhân hét nhỏ một tiếng, hận không thế đá bay nhi tử, để Diệp Trường Thanh nâng cằm bà ta, Phùng huyện lệnh ghen ghét đến độ hít thở không thông, muốn đá bay nhi tử rồi thế chỗ thoải mái sờ mặt Diệp Trường Thanh.



Diệp Trường Thanh hoàn toàn không quan tâm tâm tư đen tối của bọn họ, bởi vì hắn đã tìm được thứ mình muốn.

Trên người Phùng Tân Xương còn sót lại chút yêu khí mỏng manh, là mùi của Bồ Duệ Minh.

Diệp Trường Thanh thu tay về, vẻ mặt tiếc hận lắc đầu, "Tình hình của lệnh lang, quả thật không tốt lắm!"

"Vậy phải làm thế nào? Cầu xin tiên trưởng cứu mạng nhi tử!" Đôi phu thê cùng chạy tới vây quanh người Diệp Trường Thanh, miệng cầu xin cứu mạng nhưng thật chất chỉ muốn sờ Diệp Trường Thanh mà thôi.

Ánh mắt Diệp Trường Thanh hiện lên chút chán ghét, hắn lùi về sau một bước tạo khoảng cách với bọn họ, "Lệnh lang trúng phép thuật của hồ yêu, may mà gặp được ta, người khác chỉ sợ không cứu nổi hắn."

Thật ra Phùng Tân Xương vốn không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần yêu khí của Bồ Duệ Minh hoàn toàn tiêu tán là gã sẽ từ từ khỏe lại.

Bồ Duệ Minh không tu tà đạo, ngày đó cũng chỉ cho gã một bài học mà thôi, hoàn toàn không muốn giết gã, chỉ là những chuyện này, Diệp Trường Thanh chắc chắn sẽ không nói cho người Phùng gia biết.

Hắn lấy từ trong tay áo ra một bình Mộc Điêu nhỏ, bóp miệng Phùng Tân Xương, nhỏ một giọt nước màu hổ phách óng ánh mang theo hương hoa thơm ngát vào miệng gã.

Từ lúc Diệp Trường Thanh bước vào phòng, Phùng Tân Xương bỗng không la hét nữa, gã chỉ ngơ ngác dõi theo hắn ta, vừa rồi Diệp Trường Thanh bóp miệng gã nhỏ thuốc vào gã cũng không phản kháng, sau khi giọt nước óng ánh vào miệng gã còn nhép môi, cười ngốc nghếch: "Rất ngọt!"

Một lát sau, ánh mắt Phùng Tân Xương dần dần khôi phục lại tỉnh táo, sắc mặt cũng không còn khô héo mà có thêm mấy phần hồng hào, phục hồi sức sống có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.

Nhưng vừa hồi phục, chuyện đầu tiên gã làm chính là giang hai tay về phía Diệp Trường Thanh, "Đạo trưởng, mau cứu mạng ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phu Quân Của Tôi Là Chàng Hồ Ly Chiếm Hữu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook