Phu Quân Của Tôi Là Chàng Hồ Ly Chiếm Hữu
Chương 42: Khởi Nguồn
Mã Thiên
27/04/2024
Trong thế giới con người, có năm điểm thiên linh, đều là nguồn gốc của thiên địa hỗn độn, thai nghén nuôi dưỡng các vùng đất trù phú, mỗi một nơi bình yên đều liên quan đến ngàn vạn sinh linh vạn vật, giả sử thiên linh gặp tai họa, bất luận là người hay yêu đều sẽ rơi vào cảnh nguy hiểm thập tử nhất sinh.
Cho nên mỗi một vùng thiên linh đều có một vị yêu vương pháp lực cao cường trấn thủ, và Viễn Lăng Sơn Mạch ở hướng Đông là một trong năm vùng thiên linh đó, mà ngọn nguồn linh khí chính là Lê sơn.
Thời điểm đó, yêu vương trấn thủ Viễn Lăng Sơn Mạch chính là Bồ Duệ Minh, chúng yêu tôn xưng hắn là Viễn Lăng Quân.
Viễn Lăng Sơn Mạch dài mấy vạn dặm giống như cự long uốn lượn, từng tấc đất đều là lãnh địa của hắn, sinh linh trong núi và bá tánh trong thôn xóm thành trì xung quanh đều được hắn che chở.
Từ nhỏ Bồ Duệ Minh đã khác giống loài, toàn thân hắn đen tuyền, là một con hồ ly đen cực hiếm có.
Hồ ly đen chính là con cưng của trời, vừa sinh ra Bồ Duệ Minh đã có thể cảm ứng được linh khí thiên địa, vả lại hắn có thiên phú về thuật bói toán, càng tu hành càng hiểu thiên ý, cũng có thể thấy được số mệnh.
Trong mắt hắn, số mệnh người phàm rối giống như tơ nhện, hắn có thể sửa đổi tùy ý, thậm chí là xóa sạch, song hắn chưa bao giờ vì lợi ích của bản thân mà sửa mệnh người khác.
Khi đó Bồ Duệ Minh vẫn còn trong hình hài một con hồ ly đen, hắn khinh thường hóa thành hình dáng con người, cũng không qua lại với người phàm.
Hắn không kiêu ngạo không nóng nảy, thanh tâm quả dục, vừa tu luyện vừa âm thầm bảo vệ toàn bộ Viễn Lăng Sơn Mạch.
Mãi cho đến một ngày, Bồ Duệ Minh bói được Lê sơn sẽ bị tà yêu xâm chiếm, một trận chiến ác liệt đang chờ hắn, song trận chiến này có liên quan đến hắn, nên hắn vốn không bói ra kết quả.
Nhắc tới cũng buồn cười, hắn có thể bói ra thiên tai nhân họa, thay đổi triều đại, bói được bất kỳ một sinh linh hồn phách nhỏ nhất nào, nhưng duy nhất không bói được cho mình.
Quẻ tượng thể hiện đại hung, Bồ Duệ Minh cũng không biết sau trận chiến hắn có thể giữ được tính mạng hay không, song dù như vậy, hắn vẫn không bao giờ lùi bước.
Bồ Duệ Minh và tà yêu vương huyết chiến một trận, vô số tiểu yêu bị ảnh hưởng bởi pháp lực của bọn họ, mất mạng ngay tại chỗ, có điều rốt cuộc Bồ Duệ Minh cũng chiến thắng, tà yêu không phải đối thủ của hắn, cuối cùng chết dưới móng vuốt của hắn, Bồ Duệ Minh cũng bị trọng thương, hắn cuộn tròn nằm dưới ánh trăng tự chữa thương.
Cũng chính khi ấy, một tiểu cô nương nho nhỏ lảo chạy đến bên cạnh hắn, giống như một viên thịt vừa thơm vừa mềm, thấy nguyên thân của hắn cũng không sợ hãi, ngược lại còn ôm hắn không buông, giọng trẻ con non nớt luôn miệng gọi hắn là chó con chó con, còn duỗi bàn tay mũm mĩm trắng nõn ra cho hắn ăn bánh hạt dẻ. . .
"Tại sao khi đó ta không nhận ra, có ngày ta lại say mê nàng đến thế!"
Bồ Duệ Minh lấy lại tinh thần từ dòng ký ức xa xăm, lưu luyến nhìn tiểu cô nương trong lòng.
Ngay tại khoảnh khắc nàng lẫm đẫm chạy về phía hắn, vận mệnh của bọn họ đã gắn lại với nhau, số mệnh vốn có của nàng bị hắn xáo trộn, Bồ Duệ Minh cảm thấy thẹn trong lòng, cố gắng hết sức muốn bù đắp, thế nhưng chính bản thân hắn cũng không ngờ, thường xuyên gần gũi, hắn đã bồi thường cả trái tim mình cho nàng.
Ban đầu, hắn chỉ muốn ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng bình yên trưởng thành, đợi nàng lớn rồi, hắn lại muốn ở cùng nàng cả đời, hiện tại số mạng của nàng không có cách nào thoát khỏi hắn, hắn cũng càng tham lam, đời đời kiếp kiếp không muốn buông tay.
Tuổi thọ người phàm có hạn, Bồ Duệ Minh không biết, mấy chục năm sau, hắn có đành lòng trơ mắt nhìn nàng mất đi hay không.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, một loại luống cuống khó nói nên lời tập kích lên não.
Bên này, hắn chưa nghĩ ra con đường phía trước phải đi như thế nào, thì trong nội thành Lê sơn bên kia, trong hậu viện phủ huyện lệnh, vào ban đêm vẫn đèn đuốc sáng trưng.
"Đừng tới đây, a a, ngươi đừng tới đây!"
Phùng Tân Xương đã phát điên một thời gian dài, gã vốn bị tửu sắc vùi dập thân thể, hơn nửa liên tiếp nửa năm ăn không ngon ngủ không yên, bây giờ đã gầy chỉ còn da bọc xương, vành mắt thâm đen, sắc mặt vàng như nến, tiều tụy không diễn tả nổi.
Phùng huyện lệnh chỉ có một nhi tử này, thấy tình hình nhi tử càng lúc càng tệ, ông ta lo lắng đến mức đêm không thể ngủ yên giấc, chỉ có thể phát giận lên người thê tử: "Con hư tại mẫu thân nuông chiều, đều tại thói quen ngu ngốc của bà khiến nó coi trời bằng vung, Liễu gia kia ngay cả ta cũng phải khúm núm nịnh bợ, vậy mà nó dám đùa giỡn nữ nhi người ta! Bây giờ thì hay, người không ra người, quỷ không ra quỷ, bà đã hài lòng chưa?"
"Chết chết chết, có người làm phụ thân như ông sao? Lúc nào cũng nguyền rủa con mình chết?" Phùng phu nhân khóc mắng ngược trở lại, "Chẳng lẽ chỉ có mình ta thương con, trong viện nó nhiều kỹ nữ như vậy, ông đã tiếp tay đưa tới bao nhiêu trong đó? Còn nữa, con ta nào biết nữ nhi Liễu gia kia là một yêu nữ? Rõ ràng trước kia còn rất khỏe mạnh, sao gặp nàng ta về đã biến thành dáng vẻ này?"
Phùng huyện lệnh chợt biến sắc, vội che miệng thê tử, "Có thể ăn bậy chứ không được nói lung tung, nếu để Liễu gia nghe được những lời này, đừng nói nhi tử, e rằng cả hai chúng ta đều sống không thọ!"
"Vậy phải làm thế nào, chẳng lẽ để mặc con chúng ta chết lần chết mòn? Con của ta, mẫu thân chỉ có mình con, con chết rồi mẫu thân biết sống sao?"
Phùng phu nhân bổ nhào vào lòng nhi tử gào khóc, đáng tiếc Phùng Tân Xương đã không nhận ra bà nữa, gã vừa lẩm bẩm cầu xin tha mạng vừa đạp mẫu thân mình ra, bảo bà cút ra ngoài.
Trong phòng rối loạn, đột nhiên có hạ nhân chạy tới bẩm báo: "Đại nhân, bên ngoài có một vị đạo trưởng, nói là có thể trị bệnh cho công tử!"
"Mời, mau mời!" Nghe xong, Phùng huyện lệnh quá đỗi vui mừng, ông vừa căn dặn hạ nhân vừa chạy ra ngoài: "Được rồi được rồi, để đích thân ta ra mời!"
Phùng huyện lệnh rời khỏi hậu viện, cất bước thật nhanh ra ngoài thì thấy một nam tử trẻ tuổi đứng ở hành lang, theo ánh đèn nhìn kỹ lại, ông ngây dại ngay tại chỗ.
Cho nên mỗi một vùng thiên linh đều có một vị yêu vương pháp lực cao cường trấn thủ, và Viễn Lăng Sơn Mạch ở hướng Đông là một trong năm vùng thiên linh đó, mà ngọn nguồn linh khí chính là Lê sơn.
Thời điểm đó, yêu vương trấn thủ Viễn Lăng Sơn Mạch chính là Bồ Duệ Minh, chúng yêu tôn xưng hắn là Viễn Lăng Quân.
Viễn Lăng Sơn Mạch dài mấy vạn dặm giống như cự long uốn lượn, từng tấc đất đều là lãnh địa của hắn, sinh linh trong núi và bá tánh trong thôn xóm thành trì xung quanh đều được hắn che chở.
Từ nhỏ Bồ Duệ Minh đã khác giống loài, toàn thân hắn đen tuyền, là một con hồ ly đen cực hiếm có.
Hồ ly đen chính là con cưng của trời, vừa sinh ra Bồ Duệ Minh đã có thể cảm ứng được linh khí thiên địa, vả lại hắn có thiên phú về thuật bói toán, càng tu hành càng hiểu thiên ý, cũng có thể thấy được số mệnh.
Trong mắt hắn, số mệnh người phàm rối giống như tơ nhện, hắn có thể sửa đổi tùy ý, thậm chí là xóa sạch, song hắn chưa bao giờ vì lợi ích của bản thân mà sửa mệnh người khác.
Khi đó Bồ Duệ Minh vẫn còn trong hình hài một con hồ ly đen, hắn khinh thường hóa thành hình dáng con người, cũng không qua lại với người phàm.
Hắn không kiêu ngạo không nóng nảy, thanh tâm quả dục, vừa tu luyện vừa âm thầm bảo vệ toàn bộ Viễn Lăng Sơn Mạch.
Mãi cho đến một ngày, Bồ Duệ Minh bói được Lê sơn sẽ bị tà yêu xâm chiếm, một trận chiến ác liệt đang chờ hắn, song trận chiến này có liên quan đến hắn, nên hắn vốn không bói ra kết quả.
Nhắc tới cũng buồn cười, hắn có thể bói ra thiên tai nhân họa, thay đổi triều đại, bói được bất kỳ một sinh linh hồn phách nhỏ nhất nào, nhưng duy nhất không bói được cho mình.
Quẻ tượng thể hiện đại hung, Bồ Duệ Minh cũng không biết sau trận chiến hắn có thể giữ được tính mạng hay không, song dù như vậy, hắn vẫn không bao giờ lùi bước.
Bồ Duệ Minh và tà yêu vương huyết chiến một trận, vô số tiểu yêu bị ảnh hưởng bởi pháp lực của bọn họ, mất mạng ngay tại chỗ, có điều rốt cuộc Bồ Duệ Minh cũng chiến thắng, tà yêu không phải đối thủ của hắn, cuối cùng chết dưới móng vuốt của hắn, Bồ Duệ Minh cũng bị trọng thương, hắn cuộn tròn nằm dưới ánh trăng tự chữa thương.
Cũng chính khi ấy, một tiểu cô nương nho nhỏ lảo chạy đến bên cạnh hắn, giống như một viên thịt vừa thơm vừa mềm, thấy nguyên thân của hắn cũng không sợ hãi, ngược lại còn ôm hắn không buông, giọng trẻ con non nớt luôn miệng gọi hắn là chó con chó con, còn duỗi bàn tay mũm mĩm trắng nõn ra cho hắn ăn bánh hạt dẻ. . .
"Tại sao khi đó ta không nhận ra, có ngày ta lại say mê nàng đến thế!"
Bồ Duệ Minh lấy lại tinh thần từ dòng ký ức xa xăm, lưu luyến nhìn tiểu cô nương trong lòng.
Ngay tại khoảnh khắc nàng lẫm đẫm chạy về phía hắn, vận mệnh của bọn họ đã gắn lại với nhau, số mệnh vốn có của nàng bị hắn xáo trộn, Bồ Duệ Minh cảm thấy thẹn trong lòng, cố gắng hết sức muốn bù đắp, thế nhưng chính bản thân hắn cũng không ngờ, thường xuyên gần gũi, hắn đã bồi thường cả trái tim mình cho nàng.
Ban đầu, hắn chỉ muốn ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng bình yên trưởng thành, đợi nàng lớn rồi, hắn lại muốn ở cùng nàng cả đời, hiện tại số mạng của nàng không có cách nào thoát khỏi hắn, hắn cũng càng tham lam, đời đời kiếp kiếp không muốn buông tay.
Tuổi thọ người phàm có hạn, Bồ Duệ Minh không biết, mấy chục năm sau, hắn có đành lòng trơ mắt nhìn nàng mất đi hay không.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, một loại luống cuống khó nói nên lời tập kích lên não.
Bên này, hắn chưa nghĩ ra con đường phía trước phải đi như thế nào, thì trong nội thành Lê sơn bên kia, trong hậu viện phủ huyện lệnh, vào ban đêm vẫn đèn đuốc sáng trưng.
"Đừng tới đây, a a, ngươi đừng tới đây!"
Phùng Tân Xương đã phát điên một thời gian dài, gã vốn bị tửu sắc vùi dập thân thể, hơn nửa liên tiếp nửa năm ăn không ngon ngủ không yên, bây giờ đã gầy chỉ còn da bọc xương, vành mắt thâm đen, sắc mặt vàng như nến, tiều tụy không diễn tả nổi.
Phùng huyện lệnh chỉ có một nhi tử này, thấy tình hình nhi tử càng lúc càng tệ, ông ta lo lắng đến mức đêm không thể ngủ yên giấc, chỉ có thể phát giận lên người thê tử: "Con hư tại mẫu thân nuông chiều, đều tại thói quen ngu ngốc của bà khiến nó coi trời bằng vung, Liễu gia kia ngay cả ta cũng phải khúm núm nịnh bợ, vậy mà nó dám đùa giỡn nữ nhi người ta! Bây giờ thì hay, người không ra người, quỷ không ra quỷ, bà đã hài lòng chưa?"
"Chết chết chết, có người làm phụ thân như ông sao? Lúc nào cũng nguyền rủa con mình chết?" Phùng phu nhân khóc mắng ngược trở lại, "Chẳng lẽ chỉ có mình ta thương con, trong viện nó nhiều kỹ nữ như vậy, ông đã tiếp tay đưa tới bao nhiêu trong đó? Còn nữa, con ta nào biết nữ nhi Liễu gia kia là một yêu nữ? Rõ ràng trước kia còn rất khỏe mạnh, sao gặp nàng ta về đã biến thành dáng vẻ này?"
Phùng huyện lệnh chợt biến sắc, vội che miệng thê tử, "Có thể ăn bậy chứ không được nói lung tung, nếu để Liễu gia nghe được những lời này, đừng nói nhi tử, e rằng cả hai chúng ta đều sống không thọ!"
"Vậy phải làm thế nào, chẳng lẽ để mặc con chúng ta chết lần chết mòn? Con của ta, mẫu thân chỉ có mình con, con chết rồi mẫu thân biết sống sao?"
Phùng phu nhân bổ nhào vào lòng nhi tử gào khóc, đáng tiếc Phùng Tân Xương đã không nhận ra bà nữa, gã vừa lẩm bẩm cầu xin tha mạng vừa đạp mẫu thân mình ra, bảo bà cút ra ngoài.
Trong phòng rối loạn, đột nhiên có hạ nhân chạy tới bẩm báo: "Đại nhân, bên ngoài có một vị đạo trưởng, nói là có thể trị bệnh cho công tử!"
"Mời, mau mời!" Nghe xong, Phùng huyện lệnh quá đỗi vui mừng, ông vừa căn dặn hạ nhân vừa chạy ra ngoài: "Được rồi được rồi, để đích thân ta ra mời!"
Phùng huyện lệnh rời khỏi hậu viện, cất bước thật nhanh ra ngoài thì thấy một nam tử trẻ tuổi đứng ở hành lang, theo ánh đèn nhìn kỹ lại, ông ngây dại ngay tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.