Phu Quân Của Tôi Là Chàng Hồ Ly Chiếm Hữu
Chương 41: Tân Hôn Ngọt Ngào
Mã Thiên
27/04/2024
Những cô nương khác trải qua tân hôn thế nào, Liễu Hàm Liên không biết tình hình cụ thể, nhưng nàng cảm thấy. . . cảm thấy không giống mình.
Có lẽ người khác động phòng hoa chúc sẽ kiều diễm triền miên, thế nhưng lần nào nàng cũng hôn mê bất tỉnh trong lòng phu quân, người ta thành thân xong phải hiếu kính trưởng bối, song Bồ gia không có trưởng bối, mọi chuyện đều do Bồ Duệ Minh làm chủ, nàng không cần ngủ trễ dậy sớm, phụng dưỡng phụ mẫu, càng không bị mẹ chồng gây khó dễ.
Gia nghiệp của Bồ Duệ Minh rất lớn, nàng cho rằng chưởng quản việc bếp núc sẽ mệt bở hơi tai, bọn hạ nhân cũng khó tránh khỏi bằng mặt không bằng lòng, có tâm tư riêng, kết quả ngày hôm sau Bồ Duệ Minh giao tất cả khế ước mua bán nhà đất và sổ sách cho nàng quản lý, tuy hạ nhân có đôi chút hiếu kỳ về nàng, nhưng tất cả đều rất cung kính.
Nói tóm lại, từ khi Liễu Hàm Liên gả cho Bồ Duệ Minh, ngày ngày trôi qua thuận buồm xuôi gió, có Bồ Duệ Minh ở bên cạnh nàng, loại chuyện nhỏ nhặt như đi đường vấp ngã, uống nước bị sặc đều chưa từng xảy ra.
Lớn đến chừng này, song đây là lần đầu nàng sống tự do tự tại như vậy, nếu phu quân không đòi hỏi ác liệt vào mỗi tối thì còn tốt hơn nữa.
Thật ra nàng cũng khá thích loại chuyện tế nhị này, từng đợt từng đợt khoái cảm nối tiếp như thủy triều khiến xương cốt nàng thư thái cực điểm, cảm giác vành tai chạm tóc mai vô cùng thân mật, sữa nước giao hòa làm nàng hồn bay phách lạc, thậm chí chỉ cần một ánh mắt, một nụ hôn của hắn cũng có thể khiến nàng thần hồn điên đảo, phiêu diêu trong cõi tiên.
Có một lần nàng tỏ vẻ đáng thương cầu xin hắn nghỉ ngơi một ngày, Bồ Duệ Minh trầm ngâm một lát rồi dịu dàng ôm nàng vào lòng, quả nhiên chẳng làm gì khác.
Song lần đó đổi lại là nàng cảm thấy không quen, ngủ một giấc giật mình thức dậy, trời bên ngoài vẫn đen kịt, hoa huyệt ngứa ngáy khó nói thành lời, cuối cùng nàng chịu không nổi cảm giác ngứa như có ngàn con kiến bò qua người, chẳng màng xấu hổ cưỡi lên người hắn, chủ động dùng tiểu huyệt khuấy đảo gậy thịt lớn của hắn.
Ánh trăng màu bạc chui vào phòng qua song cửa sổ, mông lung mờ mịt, Bồ Duệ Minh nằm dưới thân nàng, ánh mắt âm u, cười như không cười trêu chọc nàng: "Chẳng phải nàng bảo mệt sao? Mới đó đã chịu không nổi?"
Cả người Liễu Hàm Liên cứng đờ, rốt cuộc vẫn không thắng được cơn ngứa nơi tiểu huyệt, vò mẻ chẳng sợ sứt nhấc mông bắt đầu vận động, "Tiểu huyệt ngứa. . . aha. . . thiếp muốn phu quân. . ."
Kết quả Bồ Duệ Minh vô cùng phối hợp với yêu cầu của nàng, còn xảo trá chơi nàng cả đêm, xuân thủy róc rách chảy thành sông, ngay cả nước tiểu cũng không kiềm chế được, bị gậy thịt lớp ép phun ra.
Từ đó về sau Liễu Hàm Liên không từ chối lời cầu hoan của Bồ Duệ Minh nữa, đêm đêm cùng hắn hưởng thụ sung sướng cực lạc, và lần nào cũng bị Bồ Duệ Minh yêu thương đến nỗi tình triều không dứt, ngất đi mới thôi.
Thành thân được nửa năm, Liễu Hàm Liên càng xinh đẹp rạng rỡ vì cuộc sống quá đỗi an nhàn, da thịt trắng nõn mịn màng vô cùng, quyến rũ bức người, thỉnh thoảng đi dạo trên phố, mặc dù có mang mạng che mặt, song cũng thu hút người hiếu kỳ ngắm nghía, ai cũng muốn biết bên dưới lớp khăn che mặt đó là dung nhan kiều diễm cỡ nào.
Đối với chuyện này Bồ Duệ Minh cực kỳ không vui, lần nào ra ngoài từ trên xuống dưới người hắn cũng bốc mùi chua nồng nặc.
Hắn vừa ngang ngược vừa ghen tuông, cho nên khó tránh khỏi lại cầu hoan vô độ, hết lần này đến lần khác Liễu Hàm Liên cam đoan trong lòng nàng không có người khác, tiểu huyệt chỉ cho phu quân cắm thì hắn mới tạm hài lòng, hơn nữa hắn nhất định phải chơi nàng đến khóc thút thít, chơi nàng đến thở không ra hơi thì mới tình nguyện bắn tinh.
Thỉnh thoảng Liễu Hàm Liên cũng sẽ giận vì hắn không biết tiết chế, sau khi tỉnh lại nàng không thèm để ý đến hắn, đáng tiếc dù sao nàng vẫn mềm lòng, không lạnh nổi trước mấy trò nịnh nọt của hắn, chỉ cần hắn nhận sai, đôi mắt đáng thương ngập tràn áy náy nhìn nàng, trong chớp mắt Liễu Hàm Liên chẳng có cách nào nhẫn tâm với hắn, chuyện này xảy ra thường xuyên khiến Bồ Duệ Minh càng được đằng chân muốn lên đằng đầu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đôi phu thê nhỏ như mật thêm đường, đêm nay cũng ngập tràn hương sắc, sau đó Liễu Hàm Liên vùi mình vào lòng Bồ Duệ Minh ngủ ngon lành, song Bồ Duệ Minh vẫn không chợp mắt như mọi hôm.
Hắn không phải người phàm, không cần ngủ vào ban đêm, chuyện hắn thích làm nhất chính là lặng lẽ bảo vệ nàng, ngắm nàng ngủ say, lén hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ xinh, hoặc lúc nàng gặp ác mộng, nhẹ nhàng vỗ về nàng.
Bồ Duệ Minh vui vẻ chịu đựng như vậy, hắn yêu nàng che chở nàng, không chỉ vì tình yêu sâu đậm, mà còn bởi vì. . .
Hắn nợ nàng. . .
Có lẽ người khác động phòng hoa chúc sẽ kiều diễm triền miên, thế nhưng lần nào nàng cũng hôn mê bất tỉnh trong lòng phu quân, người ta thành thân xong phải hiếu kính trưởng bối, song Bồ gia không có trưởng bối, mọi chuyện đều do Bồ Duệ Minh làm chủ, nàng không cần ngủ trễ dậy sớm, phụng dưỡng phụ mẫu, càng không bị mẹ chồng gây khó dễ.
Gia nghiệp của Bồ Duệ Minh rất lớn, nàng cho rằng chưởng quản việc bếp núc sẽ mệt bở hơi tai, bọn hạ nhân cũng khó tránh khỏi bằng mặt không bằng lòng, có tâm tư riêng, kết quả ngày hôm sau Bồ Duệ Minh giao tất cả khế ước mua bán nhà đất và sổ sách cho nàng quản lý, tuy hạ nhân có đôi chút hiếu kỳ về nàng, nhưng tất cả đều rất cung kính.
Nói tóm lại, từ khi Liễu Hàm Liên gả cho Bồ Duệ Minh, ngày ngày trôi qua thuận buồm xuôi gió, có Bồ Duệ Minh ở bên cạnh nàng, loại chuyện nhỏ nhặt như đi đường vấp ngã, uống nước bị sặc đều chưa từng xảy ra.
Lớn đến chừng này, song đây là lần đầu nàng sống tự do tự tại như vậy, nếu phu quân không đòi hỏi ác liệt vào mỗi tối thì còn tốt hơn nữa.
Thật ra nàng cũng khá thích loại chuyện tế nhị này, từng đợt từng đợt khoái cảm nối tiếp như thủy triều khiến xương cốt nàng thư thái cực điểm, cảm giác vành tai chạm tóc mai vô cùng thân mật, sữa nước giao hòa làm nàng hồn bay phách lạc, thậm chí chỉ cần một ánh mắt, một nụ hôn của hắn cũng có thể khiến nàng thần hồn điên đảo, phiêu diêu trong cõi tiên.
Có một lần nàng tỏ vẻ đáng thương cầu xin hắn nghỉ ngơi một ngày, Bồ Duệ Minh trầm ngâm một lát rồi dịu dàng ôm nàng vào lòng, quả nhiên chẳng làm gì khác.
Song lần đó đổi lại là nàng cảm thấy không quen, ngủ một giấc giật mình thức dậy, trời bên ngoài vẫn đen kịt, hoa huyệt ngứa ngáy khó nói thành lời, cuối cùng nàng chịu không nổi cảm giác ngứa như có ngàn con kiến bò qua người, chẳng màng xấu hổ cưỡi lên người hắn, chủ động dùng tiểu huyệt khuấy đảo gậy thịt lớn của hắn.
Ánh trăng màu bạc chui vào phòng qua song cửa sổ, mông lung mờ mịt, Bồ Duệ Minh nằm dưới thân nàng, ánh mắt âm u, cười như không cười trêu chọc nàng: "Chẳng phải nàng bảo mệt sao? Mới đó đã chịu không nổi?"
Cả người Liễu Hàm Liên cứng đờ, rốt cuộc vẫn không thắng được cơn ngứa nơi tiểu huyệt, vò mẻ chẳng sợ sứt nhấc mông bắt đầu vận động, "Tiểu huyệt ngứa. . . aha. . . thiếp muốn phu quân. . ."
Kết quả Bồ Duệ Minh vô cùng phối hợp với yêu cầu của nàng, còn xảo trá chơi nàng cả đêm, xuân thủy róc rách chảy thành sông, ngay cả nước tiểu cũng không kiềm chế được, bị gậy thịt lớp ép phun ra.
Từ đó về sau Liễu Hàm Liên không từ chối lời cầu hoan của Bồ Duệ Minh nữa, đêm đêm cùng hắn hưởng thụ sung sướng cực lạc, và lần nào cũng bị Bồ Duệ Minh yêu thương đến nỗi tình triều không dứt, ngất đi mới thôi.
Thành thân được nửa năm, Liễu Hàm Liên càng xinh đẹp rạng rỡ vì cuộc sống quá đỗi an nhàn, da thịt trắng nõn mịn màng vô cùng, quyến rũ bức người, thỉnh thoảng đi dạo trên phố, mặc dù có mang mạng che mặt, song cũng thu hút người hiếu kỳ ngắm nghía, ai cũng muốn biết bên dưới lớp khăn che mặt đó là dung nhan kiều diễm cỡ nào.
Đối với chuyện này Bồ Duệ Minh cực kỳ không vui, lần nào ra ngoài từ trên xuống dưới người hắn cũng bốc mùi chua nồng nặc.
Hắn vừa ngang ngược vừa ghen tuông, cho nên khó tránh khỏi lại cầu hoan vô độ, hết lần này đến lần khác Liễu Hàm Liên cam đoan trong lòng nàng không có người khác, tiểu huyệt chỉ cho phu quân cắm thì hắn mới tạm hài lòng, hơn nữa hắn nhất định phải chơi nàng đến khóc thút thít, chơi nàng đến thở không ra hơi thì mới tình nguyện bắn tinh.
Thỉnh thoảng Liễu Hàm Liên cũng sẽ giận vì hắn không biết tiết chế, sau khi tỉnh lại nàng không thèm để ý đến hắn, đáng tiếc dù sao nàng vẫn mềm lòng, không lạnh nổi trước mấy trò nịnh nọt của hắn, chỉ cần hắn nhận sai, đôi mắt đáng thương ngập tràn áy náy nhìn nàng, trong chớp mắt Liễu Hàm Liên chẳng có cách nào nhẫn tâm với hắn, chuyện này xảy ra thường xuyên khiến Bồ Duệ Minh càng được đằng chân muốn lên đằng đầu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đôi phu thê nhỏ như mật thêm đường, đêm nay cũng ngập tràn hương sắc, sau đó Liễu Hàm Liên vùi mình vào lòng Bồ Duệ Minh ngủ ngon lành, song Bồ Duệ Minh vẫn không chợp mắt như mọi hôm.
Hắn không phải người phàm, không cần ngủ vào ban đêm, chuyện hắn thích làm nhất chính là lặng lẽ bảo vệ nàng, ngắm nàng ngủ say, lén hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ xinh, hoặc lúc nàng gặp ác mộng, nhẹ nhàng vỗ về nàng.
Bồ Duệ Minh vui vẻ chịu đựng như vậy, hắn yêu nàng che chở nàng, không chỉ vì tình yêu sâu đậm, mà còn bởi vì. . .
Hắn nợ nàng. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.