Chương 33: Ôn Noãn Noãn hiến vật quý
Dịch Ngũ
13/12/2016
Khi Ôn Noãn Noãn ra ngoài, trước cửa Ôn phủ đột nhiên xuất hiện một nam tử mặc đồ thị về lưng đeo bội kiếm, hắn tự xưng là thị vệ của Chiến vân công tử, theo mệnh lệnh chủ nhân gửi cho Ôn lão phu nhân bái thiếp.
Người gác cổng rất là kinh ngạc, bởi vì những người đưa bái thiếp cho Ôn lão phu nhân chỉ có nhóm phu nhân ở Ninh Dương thành, hơn nữa bởi vì là bà đã rời khỏi hoàng thất rất lâu rồi, không còn là một quận chúa cao cao tại thượng nữa mà chỉ là một phu nhân nhà thương gia, các quan gia phu nhân cũng rất ít khi đưa bái thiếp cho bà, cơ bản bà toàn nhận được bái thiếp của những phu nhân có sinh ý cùng với Ôn phủ mà thôi .
Ôn đại lão gia vẫn luôn luôn trấn giữ ở nhà, nhìn thấy vị thị vệ đeo bội kiếm này vội chắp tay thi lễ.
"Ôn đại lão gia, đây là bái thiếp công tử nhà ta đưa cho Phượng Linh lão quận chúa hạ." Hắc y thị vệ nói, đem bái thiếp dâng lên bằng hai tay.
"Làm phiền thị vệ đại nhân." Ôn đại lão gia nói xong, hai tay tiếp nhận, dưới cái nhìn chăm chú của thị vệ mở bái thiếp ra. Bái thiếp mở ra,ông nhanh chóng đọc nội dung nhất thời ngây ngẩn cả người, chỉ thấy trên thiếp viết: Bà con xa trong kinh thành, vãn bối Vân Chiến xin đươc bái kiến Phượng Linh quận chúa.
Bà con của Phượng Linh quận chúa ở kinh thành chỉ có Hà Âm Hầu Phủ, xa hơn một chút nữa chính là hoàng thất .
Chẳng lẽ lại giống như lời Noãn Noãn đã từng nói, Vân Chiến thật sự là Vân Trạm?
Ôn đại lão gia nhất thời có chút lo sợ nơm nớp, bởi vì mẫu thân và các huynh đệ lần trước bàn chuyện tại hậu viện đã từng nói qua Ôn phủ phải thật cẩn thận nếu như tiếp xúc với Vân Trạm, không thể để cho hắn liên lụy đến gia tộc.
"Thị vệ đại nhân, xin chuyển lời cho quý công tử, ngày công tử đi đến, toàn gia sẽ nghênh đón." Ôn đại lão gia cung kính chắp tay nói.
"Đại lão gia khách khí rồi. Công tử không thích rất lộ mặt, đại lão gia hãy cứ tiếp đón như bình thường đi thôi." Hắc y thị vệ nói xong, chắp tay, xoay người rời đi.
Ôn đại lão gia không dám chần chờ, lập tức mang theo bái thiếp đi đến hậu viện gặp nương của mình.
Rất nhanh, các chủ nhân trong Ôn phủ tất cả đều biết Chiến Vân công tử dùng thân phận bà con xa bái kiến Phượng Linh quận chúa —— Ôn lão phu nhân.
Ôn Noãn Noãn sau khi biết được tình huống này, trong lòng nói thầm: người này có ý gì? Ai, vận mệnh của mình với kiếp trước lại bắt đầu tiến chung một đường sao .
Nàng nghĩ , kiếp trước cũng như thế, nàng ở trên đường cứu giúp Vân Trạm, sau đó một tháng sau thì hắn gửi bái thiếp, so với bây giờ thì muộn hơn hai tháng, Vân Trạm lấy thân phận Chiến Vân bái kiến Ôn lão phu nhân, khi đó cung chỉ có một vài người trong nhà đoán đươc thân phận thật sự của hắn, nàng cũng là bởi vì do hắn vô duyên vô cớ bái kiến tổ mẫu, vui đùa tò mò mà nói Chiến Vân có khi là Vân Trạm . .
Mặc kệ hắn có ý gì, nàng nhất định trước khi Hà Âm hầu phủ đến cướp người thì phải định hôn trước thời điểm đó.
Ôn Noãn Noãn nghĩ tới chuyện này, bắt đầu cùng hệ thống hạnh phúc 13 trao đổi, quả nhiên, hôm nay quả nhiên cảm xúc bất hạnh so với cảm xúc hạnh phúc thì chênh nhau quá lớn, nếu nàng không nghĩ cách tìm hạnh phúc thì ngày hôm nay sẽ là một ngày bất hạnh .
○○○
Chuyện nhị thiểu thư một mình ra phủ ngày hôm nay đã bị hai nữ đầu bếp kia lắm lời truyền đi, buổi chiều ngày hôm sau đã rơi vào lỗ tai ba vị phu nhân
Cái con nha đầu này, lá gan càng lúc càng lớn , lại dám đi ngoài mà không có các huynh trưởng hay gia đinh đi cùng!
Ôn tam phu nhân dẫn đầu đám mama đi đến Lan Tâm Viện, hung hăng răn dạy Ôn Noãn Noãn một chút, đồng thời ra lệnh cấm cửa.
Sau đó Ôn phủ lão phu nhân bên kia lại cho người gọi Ôn Noãn Noãn, nói lão phu nhân gọi nàng đi qua.
"Con cái nha đầu này, chúng ta cũng không phải không cho con đi ra ngoài, con cần gì phải vụng trộm chạy ra ?" Ôn tam phu nhân một bên răn dạy , một bên dẫn Ôn Noãn Noãn đi tới Huy Xuân viện của Ôn lão phu nhân .
Khi đi tới hậu hoa viên, một vài mama ở tiền viện đi tới, bọn họ là do các thiếu gia sai đi truyền lời nói, nếu nàng muốn ra ngoài bọn họ sẽ đi cùng, tuyệt đối không được tự mình ra ngoài
.
Ôn ngũ Ôn lục Ôn thất ba huynh đệ thấy còn chưa đủ, thừa dịp đọc sách mệt mỏi cần nghỉ ngơi, đi đến hậu hoa viên để tản bộ, muốn đi phân phó nhóm mama phải trông chừng Ôn Noãn Noãn thật chặt, không cho phép một mình nàng đi ra ngoài. Bọn họ vừa lúc gặp được Ôn tam phu nhân kéo Ôn Noãn Noãn, bọn họ đi qua bái kiến tam thẩm , rồi luôn mồm nói Ôn Noãn Noãn, nàng muốn ra ngoài, bất kỳ một huynh trưởng nào cũng có thể đi cùng nàng ra ngoài.
Lo lắng Ôn Noãn Noãn sẽ bị lão phu nhân quở trách, ngũ lục thất ba huynh đệ lại nói: bọn họ gần đây bận việc đọc sách, bỏ bê lão tổ mẫu, thừa dịp gặp nhau ở đây, bọn họ cũng cùng đi thỉnh an.
Bọn họ rõ ràng là muốn giúp nàng cầu tình đây mà !
Ôn Noãn Noãn bị được người nhà quan tâm trong lòng vô cùng hạnh phúc , không cần hỏi hệ thống hạnh phúc nàng cũng biết năng lượng hạnh phúc của nàng lại tăng lên rồi. Nàng đến chỗ Ôn lão phu nhân liền bay thẳng tới chỗ Ôn lão phu nhân quỳ xuống, nói: con biết sai rồi, sau này con cũng không dám nữa .
Ngay sau đó, Ôn ngũ Ôn lục Ôn thất cũng thỉnh an lão tổ mẫu, ngay sau đó nhận lỗi là của bọn họ, không trông muội muội tốt.
Ôn lão phu nhân làm sao nỡ để Ôn Noãn Noãn vẫn quỳ gối trên mặt đất lạnh lẽo? Bà vội vàng sai nha hoàn nâng Noãn Noãn lên, để cho con bé ngồi bên cạnh mình.
"Bà nội, con lần này đi ra ngoài, ngoài ý muốn lấy được một món bảo bối, quyết định đem bảo bối này làm thọ lễ cho bà nội." Ôn Noãn Noãn giành trước chuyển đề tài, tránh để cho mọi người mắng mình nữa.
Ôn phủ tuy rằng không phải phú khả địch quốc, nhưng những thứ lạ ở Trung Nguyên, thậm chí ở hải ngoại cũng gặp được, vậy thứ bảo bối trong miệng con bé là gì thế?
Tất cả mọi người rất ngạc nhiên, tầm mắt toàn chuyển tới trên người Ôn Noãn Noãn.
Ôn Noãn Noãn bị nhìn chằm chằm ngượng ngùng quá, nói "Trước tiên phải làm quen với ánh sáng thì sẽ không ngạc nhiên , nhưng bởi vì bảo bối này vô cùng thần kỳ, thập phần hi hữu, cho nên tránh cho người ngoài mơ ước, trước ngày sinh thần một ngày của bà nội con sẽ đem nó cho bà nhé." Nàng dừng một chút, áy náy nói, "Còn trong ngày sinh thần con sẽ tùy ý đưa thọ lễ , bà nội trăm ngàn đừng để ý a."
Ôn lão phu nhân tự nhiên sẽ không trách cứ, gật gật đầu, "Được, ta chờ lễ vật của Noãn Noãn. Nhưng mà thứ con cho tổ mẫu, rốt cuộc là cái gì thế?"
Nàng nói như vậy, mọi người thực sự rất là tò mò, mở to hai mắt chờ Ôn Noãn Noãn trả lời.
Ôn Noãn Noãn từ lúc có được kính lão viễn thị, thì không muốn thấy tổ mẫu nhìn thứ gì đó ở gần đều nheo nheo mắt lại, mới bị lão tổ mẫu hỏi một lần thì mất luôn kiên nhẫn , nàng nói bảo bối giấu ở tủ đầu giường, để cho Hồng Lăng trở về lấy.
Vì thế nha hoàn Hồng Lăng bên người của nàng quay lại Lan Tâm Viện, đem thứ ngày hôm qua đột nhiên có ở dưới gối của nàng đem tới đây.
"Bà nội, đây chính là bảo bối của con, vô cùng phi thường đó ." Ôn Noãn Noãn thần thần bí bí nói, từ trong tay của Hồng Lăng cầm lấy cái hộp gấm.
"Đây là cái gì thế?" Ôn lão phu nhân mở cái hộp gấm dò hỏi, ba vị phu nhân cùng ba vị thiếu gia cũng đi đến bên cạnh xem xét.
Cái thứ này trong suốt, hai mảnh thủy tinh cắt lát, nhưng so với thủy tinh thì trong suốt hơn, hai bên cạnh là hai mảnh gỗ dài, không hiểu là thứ gì.
"Bà nội." Ôn Noãn Noãn lấy cái kính ra mở gọng giúp Ôn lão phu nhân đeo lên mũi, sau đó tùy ý cầm lên chén trà đưa tới trước mặt bà "Bà nội, bây giờ bà có thấy rõ hoa văn trên cái chén này không ?" trên chén trà này là hoa văn vạn thanh niên thanh.
Ôn lão phu nhân nhìn, lập tức kinh hãi: "Ta nhìn thật rõ." Bà híp mắt nhìn, những thứ nhỏ bé xung quanh đã hơn năm năm rồi bà không nhìn rõ mọi thứ nữa , bà thật không ngờ còn có một ngày có thể nhìn được.
Bà cầm lấy cái chén trên tay Ôn Noãn Noãn nhìn kỹ, nói: "Cái chén trà này không phải là cái ta hay dùng phải không? Hoa văn hơi khác."
Đại nha hoàn Quyên Tử phía sau lập tức lên nói: "Lão phu nhân nói phải. bộ chén trước kia ngài dùng đã mẻ mất mấy cái rồi, đã sớm không dùng được. Bộ này là bộ đại thiếu gia năm ngoái mua trong kinh thành đem về cho ngài ."
"A, đúng rồi, các con xem trí nhớ của ta này." Ôn lão phu nhân tươi cười vui vẻ nhìn chén trà, lại nhìn xem mặt những người xung quanh, nhìn mu bàn tay của mình, nói, "Đã lâu lâu rồi không nhìn rõ được mọi vật xung quanh nữa ."
Ôn đại phu nhân vội vàng hỏi, "Noãn Noãn, cái này con mua ở đâu? Có còn hay không?" bảo bối này rất thần kỳ , bà cũng muốn có môt cái. Ôn đại lão gia năm nay đã hơn năm mươi, đôi mắt cũng có hiện tượng xấu như lão phu nhân.
Ba huynh đệ thường xuyên ra ngoài cùng Ôn Noãn Noãn đều giật mình khiếp sợ, liên tục nói, sao số bọn họ không gặp được bảo bối thế này?
"Đại bá mẫu, cái này gọi là kính lão viễn thị, là đồ vật dành cho những người lớn tuổi không nhìn rõ xung quanh sử dụng , là do con ngày hôm qua chuồn ra ngoài gặp được một người nơi khác tới, hắn bán cho con."
Ôn Noãn Noãn nói: "Hắn nói nhà hắn ngẫu nhiên có được món bảo bối này, hắn nhìn mặt con hiền lành lương thiện, lại cùng con có duyên, nửa bán nửa tặng cho con ."
"Noãn Noãn, xem ra lần này muội chuồn đi ra ngoài quả thật là rất đúng đấy..." Ôn thất cười hớ hớ nói, lập tức liền kêu lên, "Lỗ tai của con, ai nha, đau quá, nương, sao tự nhiên nhéo lỗ tai con."
Ôn nhị phu nhân nhéo lỗ tai hắn lạnh lùng nói, "Đây là thái độ làm huynh trưởng của con? Con có nghĩ tới hay không, Noãn Noãn một nữ hài tử đi trên đường, chẳng may bị người đánh, bị người lừa gạt, bị người bắt cóc?"
"Con biết, hí hí ~~ con biết mà, nương, xin người buông tay, lỗ tai của con sắp bị vặt xuống rồi ." Ôn thất nhe răng trợn mắt kêu lên.
Ôn lão phu nhân đau lòng tiểu tôn tử, vội vàng khuyên Ôn nhị phu nhân buông tay.
Ôn tam phu nhân mỉm cười nhìn Ôn nhị phu nhân dạy dỗ nhi tử, sau đó nói vớiÔn Noãn Noãn nói: "Noãn Noãn, vừa rồi chỉ là lí do thoái thác trẻ con hay dùng để lấp liếm tội lỗi , may mắn là người này không có lừa con, thứ này quả thật là bảo bối. Noãn Noãn, con nhất định tốn không ít tiền, để nương tiếp tế cho con nha." Tiền tiêu vặt của nữ nhi hằng tháng đều cho số lượng nhất định , có thể cái thứ bảo bối này đã tiêu tốn hết tiền tiêu vặt tích trữ mười lăm năm của con bé rồi .
"Tú nương, không cần đâu. Noãn Noãn, con mất bao nhiêu tiền, bà nội cho con." Ôn lão phu nhân cười nói, yêu thương vỗ vỗ bàn tay của đứa cháu gái hiếu thuận này.
Các vị phu nhân cũng đều cảm thấy, bảo bối này tiêu tốn nhất định là không ít tiền, nhưng gần đây các bà không có nghe lão gia nói, Noãn Noãn lấy ngân lượng ở phòng thu chi.
"Bà nội, bảo bối này trị giá có ba lượng bạc." Ôn Noãn Noãn cười tủm tỉm nói, "Mọi người con đã nói là nửa bán nửa cho. Hôm đó con ra ngoài không cầm nhiều tiền, trong người có bao nhiêu lấy cho hắn hết ."
Chỉ ba lượng bạc? đây không phải là tặng không sao?
Ôn lão phu nhân cùng ba vị Ôn phu nhân, ba huynh đệ nhất thời cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bảo bối thê này ba ngàn lượng, ba vạn lượng cũng đáng nha! Thiên hạ phú quý , khi bọn họ về già ai cũng mắc bênh về mắt này, vì muốn nhìn lại được, tốn kém bao nhiêu cũng được .
"Noãn Noãn nha, con thật là người có phúc, bảo bối như vậy có đem cho Hoàng Hậu cũng đuợc."
Ôn lão phu nhân nói, "Hi thế trân bảo không thể lộ ra ngoài. Ngày sinh thần quả thật, con không nên ở trước mặt mọi người đưa bảo bối này ra. Noãn Noãn, con suy nghĩ thật chu đáo, càng ngày càng hiểu biết ." trong thâm tâm bà cảm thấy cao hứng vì đứa cháu này.
Ôn đại phu nhân nghe xong, lập tức phân phó nhóm nha hoàn mama trong phòng lão, ai cũng không cho phép nói lung tung ra ngoài.
"Thưa vâng." Nhóm người hầu hạ xung quanh vội vàng cúi người hành lễ.
Ôn lão phu nhân vui rạo rực mà đeo kính mới nhìn xung quanh, còn ra lênh chon ha hoàn đem sách đến, bà muốn đọc.
Ôn Noãn Noãn nhìn thấy lão tổ mẫu cao hứng như vậy, nhất thời cảm thấy sô năng lượng mình dùng để đổi cái kính này là vô cùng đáng giá . Còn “chạy trốn 100%” , sau khi sinh thần lão tổ mẫu qua, nàng nhất định sẽ càng hạnh phúc, đủ năng lượng hạnh phúc, đến lúc đó đổi một cái .
Ừm, ngày mai lại đi đến Thượng Quan phủ tìm Liên Dao, nghe nàng lải nhải việc vặt của đại ca nàng Thượng Quan Thiên Tỳ, đồng thời để cho bản thân chìm đắm vào cảm giác có một nam tử chờ đợi minh bốn ,năm năm.
Người gác cổng rất là kinh ngạc, bởi vì những người đưa bái thiếp cho Ôn lão phu nhân chỉ có nhóm phu nhân ở Ninh Dương thành, hơn nữa bởi vì là bà đã rời khỏi hoàng thất rất lâu rồi, không còn là một quận chúa cao cao tại thượng nữa mà chỉ là một phu nhân nhà thương gia, các quan gia phu nhân cũng rất ít khi đưa bái thiếp cho bà, cơ bản bà toàn nhận được bái thiếp của những phu nhân có sinh ý cùng với Ôn phủ mà thôi .
Ôn đại lão gia vẫn luôn luôn trấn giữ ở nhà, nhìn thấy vị thị vệ đeo bội kiếm này vội chắp tay thi lễ.
"Ôn đại lão gia, đây là bái thiếp công tử nhà ta đưa cho Phượng Linh lão quận chúa hạ." Hắc y thị vệ nói, đem bái thiếp dâng lên bằng hai tay.
"Làm phiền thị vệ đại nhân." Ôn đại lão gia nói xong, hai tay tiếp nhận, dưới cái nhìn chăm chú của thị vệ mở bái thiếp ra. Bái thiếp mở ra,ông nhanh chóng đọc nội dung nhất thời ngây ngẩn cả người, chỉ thấy trên thiếp viết: Bà con xa trong kinh thành, vãn bối Vân Chiến xin đươc bái kiến Phượng Linh quận chúa.
Bà con của Phượng Linh quận chúa ở kinh thành chỉ có Hà Âm Hầu Phủ, xa hơn một chút nữa chính là hoàng thất .
Chẳng lẽ lại giống như lời Noãn Noãn đã từng nói, Vân Chiến thật sự là Vân Trạm?
Ôn đại lão gia nhất thời có chút lo sợ nơm nớp, bởi vì mẫu thân và các huynh đệ lần trước bàn chuyện tại hậu viện đã từng nói qua Ôn phủ phải thật cẩn thận nếu như tiếp xúc với Vân Trạm, không thể để cho hắn liên lụy đến gia tộc.
"Thị vệ đại nhân, xin chuyển lời cho quý công tử, ngày công tử đi đến, toàn gia sẽ nghênh đón." Ôn đại lão gia cung kính chắp tay nói.
"Đại lão gia khách khí rồi. Công tử không thích rất lộ mặt, đại lão gia hãy cứ tiếp đón như bình thường đi thôi." Hắc y thị vệ nói xong, chắp tay, xoay người rời đi.
Ôn đại lão gia không dám chần chờ, lập tức mang theo bái thiếp đi đến hậu viện gặp nương của mình.
Rất nhanh, các chủ nhân trong Ôn phủ tất cả đều biết Chiến Vân công tử dùng thân phận bà con xa bái kiến Phượng Linh quận chúa —— Ôn lão phu nhân.
Ôn Noãn Noãn sau khi biết được tình huống này, trong lòng nói thầm: người này có ý gì? Ai, vận mệnh của mình với kiếp trước lại bắt đầu tiến chung một đường sao .
Nàng nghĩ , kiếp trước cũng như thế, nàng ở trên đường cứu giúp Vân Trạm, sau đó một tháng sau thì hắn gửi bái thiếp, so với bây giờ thì muộn hơn hai tháng, Vân Trạm lấy thân phận Chiến Vân bái kiến Ôn lão phu nhân, khi đó cung chỉ có một vài người trong nhà đoán đươc thân phận thật sự của hắn, nàng cũng là bởi vì do hắn vô duyên vô cớ bái kiến tổ mẫu, vui đùa tò mò mà nói Chiến Vân có khi là Vân Trạm . .
Mặc kệ hắn có ý gì, nàng nhất định trước khi Hà Âm hầu phủ đến cướp người thì phải định hôn trước thời điểm đó.
Ôn Noãn Noãn nghĩ tới chuyện này, bắt đầu cùng hệ thống hạnh phúc 13 trao đổi, quả nhiên, hôm nay quả nhiên cảm xúc bất hạnh so với cảm xúc hạnh phúc thì chênh nhau quá lớn, nếu nàng không nghĩ cách tìm hạnh phúc thì ngày hôm nay sẽ là một ngày bất hạnh .
○○○
Chuyện nhị thiểu thư một mình ra phủ ngày hôm nay đã bị hai nữ đầu bếp kia lắm lời truyền đi, buổi chiều ngày hôm sau đã rơi vào lỗ tai ba vị phu nhân
Cái con nha đầu này, lá gan càng lúc càng lớn , lại dám đi ngoài mà không có các huynh trưởng hay gia đinh đi cùng!
Ôn tam phu nhân dẫn đầu đám mama đi đến Lan Tâm Viện, hung hăng răn dạy Ôn Noãn Noãn một chút, đồng thời ra lệnh cấm cửa.
Sau đó Ôn phủ lão phu nhân bên kia lại cho người gọi Ôn Noãn Noãn, nói lão phu nhân gọi nàng đi qua.
"Con cái nha đầu này, chúng ta cũng không phải không cho con đi ra ngoài, con cần gì phải vụng trộm chạy ra ?" Ôn tam phu nhân một bên răn dạy , một bên dẫn Ôn Noãn Noãn đi tới Huy Xuân viện của Ôn lão phu nhân .
Khi đi tới hậu hoa viên, một vài mama ở tiền viện đi tới, bọn họ là do các thiếu gia sai đi truyền lời nói, nếu nàng muốn ra ngoài bọn họ sẽ đi cùng, tuyệt đối không được tự mình ra ngoài
.
Ôn ngũ Ôn lục Ôn thất ba huynh đệ thấy còn chưa đủ, thừa dịp đọc sách mệt mỏi cần nghỉ ngơi, đi đến hậu hoa viên để tản bộ, muốn đi phân phó nhóm mama phải trông chừng Ôn Noãn Noãn thật chặt, không cho phép một mình nàng đi ra ngoài. Bọn họ vừa lúc gặp được Ôn tam phu nhân kéo Ôn Noãn Noãn, bọn họ đi qua bái kiến tam thẩm , rồi luôn mồm nói Ôn Noãn Noãn, nàng muốn ra ngoài, bất kỳ một huynh trưởng nào cũng có thể đi cùng nàng ra ngoài.
Lo lắng Ôn Noãn Noãn sẽ bị lão phu nhân quở trách, ngũ lục thất ba huynh đệ lại nói: bọn họ gần đây bận việc đọc sách, bỏ bê lão tổ mẫu, thừa dịp gặp nhau ở đây, bọn họ cũng cùng đi thỉnh an.
Bọn họ rõ ràng là muốn giúp nàng cầu tình đây mà !
Ôn Noãn Noãn bị được người nhà quan tâm trong lòng vô cùng hạnh phúc , không cần hỏi hệ thống hạnh phúc nàng cũng biết năng lượng hạnh phúc của nàng lại tăng lên rồi. Nàng đến chỗ Ôn lão phu nhân liền bay thẳng tới chỗ Ôn lão phu nhân quỳ xuống, nói: con biết sai rồi, sau này con cũng không dám nữa .
Ngay sau đó, Ôn ngũ Ôn lục Ôn thất cũng thỉnh an lão tổ mẫu, ngay sau đó nhận lỗi là của bọn họ, không trông muội muội tốt.
Ôn lão phu nhân làm sao nỡ để Ôn Noãn Noãn vẫn quỳ gối trên mặt đất lạnh lẽo? Bà vội vàng sai nha hoàn nâng Noãn Noãn lên, để cho con bé ngồi bên cạnh mình.
"Bà nội, con lần này đi ra ngoài, ngoài ý muốn lấy được một món bảo bối, quyết định đem bảo bối này làm thọ lễ cho bà nội." Ôn Noãn Noãn giành trước chuyển đề tài, tránh để cho mọi người mắng mình nữa.
Ôn phủ tuy rằng không phải phú khả địch quốc, nhưng những thứ lạ ở Trung Nguyên, thậm chí ở hải ngoại cũng gặp được, vậy thứ bảo bối trong miệng con bé là gì thế?
Tất cả mọi người rất ngạc nhiên, tầm mắt toàn chuyển tới trên người Ôn Noãn Noãn.
Ôn Noãn Noãn bị nhìn chằm chằm ngượng ngùng quá, nói "Trước tiên phải làm quen với ánh sáng thì sẽ không ngạc nhiên , nhưng bởi vì bảo bối này vô cùng thần kỳ, thập phần hi hữu, cho nên tránh cho người ngoài mơ ước, trước ngày sinh thần một ngày của bà nội con sẽ đem nó cho bà nhé." Nàng dừng một chút, áy náy nói, "Còn trong ngày sinh thần con sẽ tùy ý đưa thọ lễ , bà nội trăm ngàn đừng để ý a."
Ôn lão phu nhân tự nhiên sẽ không trách cứ, gật gật đầu, "Được, ta chờ lễ vật của Noãn Noãn. Nhưng mà thứ con cho tổ mẫu, rốt cuộc là cái gì thế?"
Nàng nói như vậy, mọi người thực sự rất là tò mò, mở to hai mắt chờ Ôn Noãn Noãn trả lời.
Ôn Noãn Noãn từ lúc có được kính lão viễn thị, thì không muốn thấy tổ mẫu nhìn thứ gì đó ở gần đều nheo nheo mắt lại, mới bị lão tổ mẫu hỏi một lần thì mất luôn kiên nhẫn , nàng nói bảo bối giấu ở tủ đầu giường, để cho Hồng Lăng trở về lấy.
Vì thế nha hoàn Hồng Lăng bên người của nàng quay lại Lan Tâm Viện, đem thứ ngày hôm qua đột nhiên có ở dưới gối của nàng đem tới đây.
"Bà nội, đây chính là bảo bối của con, vô cùng phi thường đó ." Ôn Noãn Noãn thần thần bí bí nói, từ trong tay của Hồng Lăng cầm lấy cái hộp gấm.
"Đây là cái gì thế?" Ôn lão phu nhân mở cái hộp gấm dò hỏi, ba vị phu nhân cùng ba vị thiếu gia cũng đi đến bên cạnh xem xét.
Cái thứ này trong suốt, hai mảnh thủy tinh cắt lát, nhưng so với thủy tinh thì trong suốt hơn, hai bên cạnh là hai mảnh gỗ dài, không hiểu là thứ gì.
"Bà nội." Ôn Noãn Noãn lấy cái kính ra mở gọng giúp Ôn lão phu nhân đeo lên mũi, sau đó tùy ý cầm lên chén trà đưa tới trước mặt bà "Bà nội, bây giờ bà có thấy rõ hoa văn trên cái chén này không ?" trên chén trà này là hoa văn vạn thanh niên thanh.
Ôn lão phu nhân nhìn, lập tức kinh hãi: "Ta nhìn thật rõ." Bà híp mắt nhìn, những thứ nhỏ bé xung quanh đã hơn năm năm rồi bà không nhìn rõ mọi thứ nữa , bà thật không ngờ còn có một ngày có thể nhìn được.
Bà cầm lấy cái chén trên tay Ôn Noãn Noãn nhìn kỹ, nói: "Cái chén trà này không phải là cái ta hay dùng phải không? Hoa văn hơi khác."
Đại nha hoàn Quyên Tử phía sau lập tức lên nói: "Lão phu nhân nói phải. bộ chén trước kia ngài dùng đã mẻ mất mấy cái rồi, đã sớm không dùng được. Bộ này là bộ đại thiếu gia năm ngoái mua trong kinh thành đem về cho ngài ."
"A, đúng rồi, các con xem trí nhớ của ta này." Ôn lão phu nhân tươi cười vui vẻ nhìn chén trà, lại nhìn xem mặt những người xung quanh, nhìn mu bàn tay của mình, nói, "Đã lâu lâu rồi không nhìn rõ được mọi vật xung quanh nữa ."
Ôn đại phu nhân vội vàng hỏi, "Noãn Noãn, cái này con mua ở đâu? Có còn hay không?" bảo bối này rất thần kỳ , bà cũng muốn có môt cái. Ôn đại lão gia năm nay đã hơn năm mươi, đôi mắt cũng có hiện tượng xấu như lão phu nhân.
Ba huynh đệ thường xuyên ra ngoài cùng Ôn Noãn Noãn đều giật mình khiếp sợ, liên tục nói, sao số bọn họ không gặp được bảo bối thế này?
"Đại bá mẫu, cái này gọi là kính lão viễn thị, là đồ vật dành cho những người lớn tuổi không nhìn rõ xung quanh sử dụng , là do con ngày hôm qua chuồn ra ngoài gặp được một người nơi khác tới, hắn bán cho con."
Ôn Noãn Noãn nói: "Hắn nói nhà hắn ngẫu nhiên có được món bảo bối này, hắn nhìn mặt con hiền lành lương thiện, lại cùng con có duyên, nửa bán nửa tặng cho con ."
"Noãn Noãn, xem ra lần này muội chuồn đi ra ngoài quả thật là rất đúng đấy..." Ôn thất cười hớ hớ nói, lập tức liền kêu lên, "Lỗ tai của con, ai nha, đau quá, nương, sao tự nhiên nhéo lỗ tai con."
Ôn nhị phu nhân nhéo lỗ tai hắn lạnh lùng nói, "Đây là thái độ làm huynh trưởng của con? Con có nghĩ tới hay không, Noãn Noãn một nữ hài tử đi trên đường, chẳng may bị người đánh, bị người lừa gạt, bị người bắt cóc?"
"Con biết, hí hí ~~ con biết mà, nương, xin người buông tay, lỗ tai của con sắp bị vặt xuống rồi ." Ôn thất nhe răng trợn mắt kêu lên.
Ôn lão phu nhân đau lòng tiểu tôn tử, vội vàng khuyên Ôn nhị phu nhân buông tay.
Ôn tam phu nhân mỉm cười nhìn Ôn nhị phu nhân dạy dỗ nhi tử, sau đó nói vớiÔn Noãn Noãn nói: "Noãn Noãn, vừa rồi chỉ là lí do thoái thác trẻ con hay dùng để lấp liếm tội lỗi , may mắn là người này không có lừa con, thứ này quả thật là bảo bối. Noãn Noãn, con nhất định tốn không ít tiền, để nương tiếp tế cho con nha." Tiền tiêu vặt của nữ nhi hằng tháng đều cho số lượng nhất định , có thể cái thứ bảo bối này đã tiêu tốn hết tiền tiêu vặt tích trữ mười lăm năm của con bé rồi .
"Tú nương, không cần đâu. Noãn Noãn, con mất bao nhiêu tiền, bà nội cho con." Ôn lão phu nhân cười nói, yêu thương vỗ vỗ bàn tay của đứa cháu gái hiếu thuận này.
Các vị phu nhân cũng đều cảm thấy, bảo bối này tiêu tốn nhất định là không ít tiền, nhưng gần đây các bà không có nghe lão gia nói, Noãn Noãn lấy ngân lượng ở phòng thu chi.
"Bà nội, bảo bối này trị giá có ba lượng bạc." Ôn Noãn Noãn cười tủm tỉm nói, "Mọi người con đã nói là nửa bán nửa cho. Hôm đó con ra ngoài không cầm nhiều tiền, trong người có bao nhiêu lấy cho hắn hết ."
Chỉ ba lượng bạc? đây không phải là tặng không sao?
Ôn lão phu nhân cùng ba vị Ôn phu nhân, ba huynh đệ nhất thời cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bảo bối thê này ba ngàn lượng, ba vạn lượng cũng đáng nha! Thiên hạ phú quý , khi bọn họ về già ai cũng mắc bênh về mắt này, vì muốn nhìn lại được, tốn kém bao nhiêu cũng được .
"Noãn Noãn nha, con thật là người có phúc, bảo bối như vậy có đem cho Hoàng Hậu cũng đuợc."
Ôn lão phu nhân nói, "Hi thế trân bảo không thể lộ ra ngoài. Ngày sinh thần quả thật, con không nên ở trước mặt mọi người đưa bảo bối này ra. Noãn Noãn, con suy nghĩ thật chu đáo, càng ngày càng hiểu biết ." trong thâm tâm bà cảm thấy cao hứng vì đứa cháu này.
Ôn đại phu nhân nghe xong, lập tức phân phó nhóm nha hoàn mama trong phòng lão, ai cũng không cho phép nói lung tung ra ngoài.
"Thưa vâng." Nhóm người hầu hạ xung quanh vội vàng cúi người hành lễ.
Ôn lão phu nhân vui rạo rực mà đeo kính mới nhìn xung quanh, còn ra lênh chon ha hoàn đem sách đến, bà muốn đọc.
Ôn Noãn Noãn nhìn thấy lão tổ mẫu cao hứng như vậy, nhất thời cảm thấy sô năng lượng mình dùng để đổi cái kính này là vô cùng đáng giá . Còn “chạy trốn 100%” , sau khi sinh thần lão tổ mẫu qua, nàng nhất định sẽ càng hạnh phúc, đủ năng lượng hạnh phúc, đến lúc đó đổi một cái .
Ừm, ngày mai lại đi đến Thượng Quan phủ tìm Liên Dao, nghe nàng lải nhải việc vặt của đại ca nàng Thượng Quan Thiên Tỳ, đồng thời để cho bản thân chìm đắm vào cảm giác có một nam tử chờ đợi minh bốn ,năm năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.