Chương 42:
Thù Đồ Đương Quy
15/12/2022
Từ nhỏ sức khỏe của Trương Văn Văn đã không được tốt, thường xuyên bị ốm, từ sau khi khi Chiêu Doanh bọn họ đến thôn Giang Tấn, phần lớn thời gian đều là Đoạn Lăng khám bệnh cho nàng.
Trương Văn Văn từ nhỏ đã được Chu thị yêu thương, Chu thị mạnh mẽ, trong nhà nói một thì không có hai, bởi vì có nàng ta, cho dù nhị phòng của Trương gia phàn nàn nhiều về chi phí chữa bệnh của Trương Văn Văn, nhưng bị Chu thị đè nặng, chuyện này vẫn luôn không thay đổi.
Tính tình của Trương Văn Văn rất kỳ lạ, nàng không thích huynh đệ tỷ muội trong nhà, chỉ thích Đoạn Lăng người mà hay khám bệnh cho nàng, Đoạn Lăng đẹp, nhẫn nại với nàng, rất thích nàng, nàng hận không thể để Đoạn Lăng đến nhà nàng, để nàng kết thân làm tỷ tỷ.
Trương Văn Văn vẫn luôn biết Đoạn Lăng có một muội muội, nàng đã gặp mặt đối phương rất nhiều lần, nhưng không nói chuyện bao giờ. Theo nàng, đối phương rất kém cỏi, chỉ biết liên lụy đến Lăng tỷ tỷ, nên để Lăng tỷ tỷ đến nhà họ làm tỷ tỷ của nàng, nàng chắc chắn sẽ là muội muội tốt hơn đối phương.
Trương Văn Văn được Chu thị và Diệp thị bảo vệ rất tốt, lớn lên bằng tình yêu thương, nàng ta không trưởng thành như mấy đứa trẻ như Chiêu Doanh, Trương Hà, cho nên mới có suy nghĩ ngây thơ như vậy.
Khi thấy Chiêu Doanh bước vào phòng, nàng ta cố ý ho để Đoạn Lăng ôm, chính là muốn thể hiện sự thân mật giữa nàng ta với Đoạn Lăng, muốn thể hiện tình cảm tốt của nàng ta và Đoạn Lăng.
Trương Văn Văn giơ tay về phía Đoạn Lăng, trước đây khi nàng ta làm động tác này, nãi nãi và mẫu thân đều sẽ ôm nàng ta vào trong lòng, nàng ta cho rằng Đoạn Lăng, người có quan hệ tốt với mình, cũng sẽ làm như vậy.
Kết quả lại ngoài sự mong đợi của Trương Văn Văn.
Chỉ thấy Đoạn Lăng dứt khoát lùi lại một bước, bước sang một bên, quay đầu lại nhìn Chu thị. Chu thị đột nhiên nhanh trí mà hiểu ý Đoạn Lăng, nàng ta nhanh chóng bước tới, ôm Trương Văn Văn vào lòng.
“Ôi, út ngoan của ta, sao lại ho nữa?” Nàng ta đưa tay lên vuốt ve lưng Trương Văn Văn, muốn dùng cách lúc trước để xoa dịu cơn ho của Trương Văn Văn.
Đoạn Lăng vừa lùi về sau một bước thì thấy Chiêu Doanh ở cửa, hắn vậy mà lại giơ tay về phía Chiêu Doanh một cách tự nhiên.
Chiêu Doanh vẻ mặt buông lỏng, nàng nhìn về phía Trương Văn Văn, chăm chú cười với Trương Văn Văn, sau đó đi đến bên cạnh Đoạn Lăng, nắm tay Đoạn Lăng.
Trương Văn Văn vốn dĩ là giả vờ ho, nhưng khi nhìn thấy cảnh này thì tức giận đến mức biến thành ho thật, lại một lần nữa ho đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khiến cho Chu thị và Diệp thị ở bên cạnh sốt ruột.
Chiêu Doanh nói: "Diệp tẩu, muội mang theo dược liệu tới rồi."
Diệp Thị vội vàng đứng dậy nhận lấy: "Làm phiền muội rồi, mau ngồi xuống nghỉ một lát đi, ta đi lấy nước cho ngươi."
Chiêu Doanh xua tay: "Diệp tẩu, không cần đâu, muội không khát."
Diệp thị không nghe, nàng ta khăng khăng để Đoạn Láng và Chiêu Doanh ngồi xuống, rồi bưng nước ấm tới cho hai người uống. Chiêu Doanh uống nước ấm xong thì tay chân lạnh lẽo dần dần ấm lên, nàng cảm thấy mỹ mãn mà thở phào nhẹ nhõm.
Chiêu Doanh ngồi trên ghế cạnh mép giường cùng Đoạn Lăng, Trương Văn Văn vẫn luôn muốn xuống giường để đến gần Đoạn Lăng, nhưng Chu thị đã ôm chặt nàng ta, không cho nàng ta làm loạn.
"Út ngoan của ta, ngươi đừng có nhúc nhích, nãi nãi biết ngươi không được thoải mái, chờ một lát sẽ sắc thuốc cho ngươi, chờ uống thuốc xong rồi thì ngươi sẽ không cảm thấy khó chịu nữa." Chu thị cho rằng Trương Văn Văn cảm thấy khó chịu nên mới không ngừng cử động, nên dỗ dành nàng ta, muốn cho nàng ta ở yên.
Không thể xuống giường, Trương Văn Văn có chút không vui, nàng ta nhìn Chiêu Doanh đang ngồi bên cạnh Đoạn Lăng mà bĩu môi, suy nghĩ một hồi, trong lòng nàng ta lại có chủ ý.
Trương Văn Văn kéo tay áo Chu thị, mở miệng nói: "Nãi nãi, đưa kẹo của cháu cho Lăng tỷ ăn đi."
Gia cảnh nhà lí trưởng không tồi, bọn trẻ thường xuyên được ăn vặt, đặc biệt là Trương Văn Văn, Chu thị đang chuẩn bị kẹo cho nàng ta.
Nghe thấy Trương Văn Văn đã mở miệng, Chu thị cũng không keo kiệt, nàng ta tháo túi tiền bên hông ra, móc ra một nắm kẹo, đưa cho Đoạn Lăng và Chiêu Doanh: "Nào nào nào, A Lăng với Đoạn tiểu muội đừng khách sáo, mau ăn kẹo đi."
Kẹo là thứ rất quý đối với người nông dân, nhưng đối với Chiêu Doanh và Đoạn lăng thì không phải.
Đoạn Lăng lắc đầu, Chiêu Doanh vỗ nhẹ vào túi tiền bên hông mình, nói: “Chu thẩm đừng khách sáo, cháu có mà.” Nói xong, Chiêu Doanh bình tĩnh liếc nhìn Trương Văn Văn một cái, quả nhiên đã nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Trương Văn Văn.
Chu thị tưởng Chiêu Doanh và Đoạn Lăng đang khách sáo, còn muốn thuyết phục lần nữa, kết quả Trương Trang đã quay lại. May mắn là, trong nhà của Đường viên ngoại vừa hay có những loại dược liệu đó, đỡ phải đi đến trấn Nam Bình.
Đoạn Lăng chia dược liệu thành nhiều liều thuốc, phân thành từng bộ, tiện cho việc sắc thuốc. Chu thị vội vàng thúc giục Diệp thị đi sắc thuốc cho Trương Văn Văn.
Chiêu Doanh nói thêm: "Bình thường để muội muội uống nhiều nước một chút."
Chu thị gật đầu đồng ý, tỏ vẻ chính mình chắc chắn sẽ chú ý hơn.
Trương Văn Văn từ nhỏ đã được Chu thị yêu thương, Chu thị mạnh mẽ, trong nhà nói một thì không có hai, bởi vì có nàng ta, cho dù nhị phòng của Trương gia phàn nàn nhiều về chi phí chữa bệnh của Trương Văn Văn, nhưng bị Chu thị đè nặng, chuyện này vẫn luôn không thay đổi.
Tính tình của Trương Văn Văn rất kỳ lạ, nàng không thích huynh đệ tỷ muội trong nhà, chỉ thích Đoạn Lăng người mà hay khám bệnh cho nàng, Đoạn Lăng đẹp, nhẫn nại với nàng, rất thích nàng, nàng hận không thể để Đoạn Lăng đến nhà nàng, để nàng kết thân làm tỷ tỷ.
Trương Văn Văn vẫn luôn biết Đoạn Lăng có một muội muội, nàng đã gặp mặt đối phương rất nhiều lần, nhưng không nói chuyện bao giờ. Theo nàng, đối phương rất kém cỏi, chỉ biết liên lụy đến Lăng tỷ tỷ, nên để Lăng tỷ tỷ đến nhà họ làm tỷ tỷ của nàng, nàng chắc chắn sẽ là muội muội tốt hơn đối phương.
Trương Văn Văn được Chu thị và Diệp thị bảo vệ rất tốt, lớn lên bằng tình yêu thương, nàng ta không trưởng thành như mấy đứa trẻ như Chiêu Doanh, Trương Hà, cho nên mới có suy nghĩ ngây thơ như vậy.
Khi thấy Chiêu Doanh bước vào phòng, nàng ta cố ý ho để Đoạn Lăng ôm, chính là muốn thể hiện sự thân mật giữa nàng ta với Đoạn Lăng, muốn thể hiện tình cảm tốt của nàng ta và Đoạn Lăng.
Trương Văn Văn giơ tay về phía Đoạn Lăng, trước đây khi nàng ta làm động tác này, nãi nãi và mẫu thân đều sẽ ôm nàng ta vào trong lòng, nàng ta cho rằng Đoạn Lăng, người có quan hệ tốt với mình, cũng sẽ làm như vậy.
Kết quả lại ngoài sự mong đợi của Trương Văn Văn.
Chỉ thấy Đoạn Lăng dứt khoát lùi lại một bước, bước sang một bên, quay đầu lại nhìn Chu thị. Chu thị đột nhiên nhanh trí mà hiểu ý Đoạn Lăng, nàng ta nhanh chóng bước tới, ôm Trương Văn Văn vào lòng.
“Ôi, út ngoan của ta, sao lại ho nữa?” Nàng ta đưa tay lên vuốt ve lưng Trương Văn Văn, muốn dùng cách lúc trước để xoa dịu cơn ho của Trương Văn Văn.
Đoạn Lăng vừa lùi về sau một bước thì thấy Chiêu Doanh ở cửa, hắn vậy mà lại giơ tay về phía Chiêu Doanh một cách tự nhiên.
Chiêu Doanh vẻ mặt buông lỏng, nàng nhìn về phía Trương Văn Văn, chăm chú cười với Trương Văn Văn, sau đó đi đến bên cạnh Đoạn Lăng, nắm tay Đoạn Lăng.
Trương Văn Văn vốn dĩ là giả vờ ho, nhưng khi nhìn thấy cảnh này thì tức giận đến mức biến thành ho thật, lại một lần nữa ho đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khiến cho Chu thị và Diệp thị ở bên cạnh sốt ruột.
Chiêu Doanh nói: "Diệp tẩu, muội mang theo dược liệu tới rồi."
Diệp Thị vội vàng đứng dậy nhận lấy: "Làm phiền muội rồi, mau ngồi xuống nghỉ một lát đi, ta đi lấy nước cho ngươi."
Chiêu Doanh xua tay: "Diệp tẩu, không cần đâu, muội không khát."
Diệp thị không nghe, nàng ta khăng khăng để Đoạn Láng và Chiêu Doanh ngồi xuống, rồi bưng nước ấm tới cho hai người uống. Chiêu Doanh uống nước ấm xong thì tay chân lạnh lẽo dần dần ấm lên, nàng cảm thấy mỹ mãn mà thở phào nhẹ nhõm.
Chiêu Doanh ngồi trên ghế cạnh mép giường cùng Đoạn Lăng, Trương Văn Văn vẫn luôn muốn xuống giường để đến gần Đoạn Lăng, nhưng Chu thị đã ôm chặt nàng ta, không cho nàng ta làm loạn.
"Út ngoan của ta, ngươi đừng có nhúc nhích, nãi nãi biết ngươi không được thoải mái, chờ một lát sẽ sắc thuốc cho ngươi, chờ uống thuốc xong rồi thì ngươi sẽ không cảm thấy khó chịu nữa." Chu thị cho rằng Trương Văn Văn cảm thấy khó chịu nên mới không ngừng cử động, nên dỗ dành nàng ta, muốn cho nàng ta ở yên.
Không thể xuống giường, Trương Văn Văn có chút không vui, nàng ta nhìn Chiêu Doanh đang ngồi bên cạnh Đoạn Lăng mà bĩu môi, suy nghĩ một hồi, trong lòng nàng ta lại có chủ ý.
Trương Văn Văn kéo tay áo Chu thị, mở miệng nói: "Nãi nãi, đưa kẹo của cháu cho Lăng tỷ ăn đi."
Gia cảnh nhà lí trưởng không tồi, bọn trẻ thường xuyên được ăn vặt, đặc biệt là Trương Văn Văn, Chu thị đang chuẩn bị kẹo cho nàng ta.
Nghe thấy Trương Văn Văn đã mở miệng, Chu thị cũng không keo kiệt, nàng ta tháo túi tiền bên hông ra, móc ra một nắm kẹo, đưa cho Đoạn Lăng và Chiêu Doanh: "Nào nào nào, A Lăng với Đoạn tiểu muội đừng khách sáo, mau ăn kẹo đi."
Kẹo là thứ rất quý đối với người nông dân, nhưng đối với Chiêu Doanh và Đoạn lăng thì không phải.
Đoạn Lăng lắc đầu, Chiêu Doanh vỗ nhẹ vào túi tiền bên hông mình, nói: “Chu thẩm đừng khách sáo, cháu có mà.” Nói xong, Chiêu Doanh bình tĩnh liếc nhìn Trương Văn Văn một cái, quả nhiên đã nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Trương Văn Văn.
Chu thị tưởng Chiêu Doanh và Đoạn Lăng đang khách sáo, còn muốn thuyết phục lần nữa, kết quả Trương Trang đã quay lại. May mắn là, trong nhà của Đường viên ngoại vừa hay có những loại dược liệu đó, đỡ phải đi đến trấn Nam Bình.
Đoạn Lăng chia dược liệu thành nhiều liều thuốc, phân thành từng bộ, tiện cho việc sắc thuốc. Chu thị vội vàng thúc giục Diệp thị đi sắc thuốc cho Trương Văn Văn.
Chiêu Doanh nói thêm: "Bình thường để muội muội uống nhiều nước một chút."
Chu thị gật đầu đồng ý, tỏ vẻ chính mình chắc chắn sẽ chú ý hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.