Chương 43:
Thù Đồ Đương Quy
15/12/2022
Sau khi nói xong cũng không còn việc gì nữa, Chiêu Doanh và Đoạn Lăng chuẩn bị về nhà, Chu thị muốn giữ hai người họ ở lại ăn tối, nhưng cả hai không đồng ý, khách sáo mà từ chối sau đó nắm tay nhau rời đi.
Cả đường đi, Chiêu Doanh vẫn luôn không nói gì, Đoạn Lăng nhanh chóng nhận ra sự im lặng của Chiêu Doanh, Đoạn Lăng dừng bước, Chiêu Doanh không hề để ý tới mà tiếp tục đi về phía trước, mãi cho đến khi bàn tay đang nắm của hai người có cảm giác kéo, cánh tay hai người đều bị kéo thẳng ra, Chiêu Doanh mới tỉnh táo trở lại.
“A tỷ?” Chiêu Doanh chớp mắt, khó hiểu nhìn Đoạn Lăng.
Đoạn Lăng và Chiêu Doanh nhìn nhau, không có bất cứ hành động gì.
Phải một lúc lâu sau Chiêu Doanh mới nhận ra Đoạn Lăng đang thăm dò nàng: "Sao vậy". Chiêu Doanh hít một hơi thật sâu, lập tức muốn nói ra cảm giác khi Trương Văn Văn nhìn mình, nhưng lời nói đến miệng, nàng lại do dự một lúc, sau một hồi do dự, cuối cùng quyết định không nói ra.
Chiêu Doanh rất nhạy cảm, nàng đã nhận ra Trương Văn Văn có ý địch với mình, nhưng theo nàng thấy, sự thù địch bé nhỏ này không đáng kể đến, căn bản không đáng để nàng phải để trong lòng. Nhưng a tỷ thực sự rất quan tâm đến chuyện của nàng, nếu nàng nói với hắn, hắn ngoài mặt sẽ tỏ ra không có gì, nhưng thật ra trong lòng sẽ để ý đến hơn cả nàng, Chiêu Doanh không muốn Đoạn Lăng lo lắng về những chuyện nhảm nhí.
Cho nên, nàng cười với Đoạn Lăng, nói: "A tỷ, chúng ta mau trở về đi."
Đánh giá một loạt biểu hiện gần đây của Chiêu Doanh, Đoạn Lăng chắc chắn trong lòng Chiêu Doanh có tâm sự, nhưng dường như lúc này nàng không muốn nói ra, nên Đoạn Lăng cũng không hỏi.
Nàng sẽ luôn nói với hắn, việc hắn cần làm là chờ đợi.
Đoạn Lăng rất chắc chắn điều này, hắn vừa nghĩ vừa nắm chặt tay Chiêu Doanh, đi dẫn đầu đưa Chiêu Doanh về nhà.
Hai người đi đến trước cửa nhà, thấy Vương thị ngồi dưới gốc cây hòe già, bên cạnh nàng ta còn có hai người phụ nữ trong thôn đang ngồi, cả ba dường như đang trò chuyện.
Nhìn thấy Chiêu Doanh và Đoạn Lăng, Vương thị mỉm cười chào hỏi: "Này, hai tỷ muội này đi đâu về vậy?"
Chiêu Doanh trả lời:“Trương tiểu muội của nhà lí trưởng bị bệnh, bảo cháu với a tỷ đi xem bệnh cho nàng ta.”
Người phụ nữ ngồi bên trái Vương thị họ Chu, Chu thị nhướng mày, nói: “Trương Văn Văn đúng không, muội nhi kia sao lại bị bệnh?"
Nhà Chu thị và nhà lí trưởng ở gần nhau, cũng hiểu biết đại khái tình hình nhà lí trưởng.
Chu thị vỗ vai Vương thị, chia sẻ nói: "Trương tiểu muội đó, sức khỏe vốn đã không tốt, nãi nãi và nương còn nuông chiều nàng ta, muốn cái gì thì làm cái đó, rõ ràng là chuyện không tốt cho mình, nhưng nàng ta vừa khóc nhè, là lại không thể không đồng ý, làm trời làm đất như vậy, nàng ta không bị bệnh thì ai bị bệnh."
Vương thị suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta nghe nói Chu đại thẩm rất thích muội nhi đó, nói rằng muội nhi kia sinh ra vào giờ tốt, sau này sẽ gặp nhiều may mắn."
Chu thị bĩu môi: “May mắn? May mắn mà lại thường xuyên đau ốm, ta không tin lí do thoái thác này.”
Một người phụ nữ khác nói: "Tiểu hài tử mà, thân thể yếu ớt, chỉ cần không chú ý một chút thì sẽ bị ốm là rất bình thường.”
Chu thị liếc ngang liếc dọc, ghé sát vào tai Vương thị nói nhỏ gì đó, một người phụ nữ khác cũng đi tới nghe, một lúc sau, ba người đều lộ ra vẻ mặt ý vị sâu sa.
Chiêu Doanh và Đoạn lăng không nghe thấy nội dung Vương thị bọn họ đang nói chuyện, hai người thấy không có chuyện gì nên trực tiếp về nhà. Chiêu Doanh nhớ tới buổi trưa nàng còn chưa cho gà ăn đã ra ngoài, vì vậy vội vàng đi chuẩn bị thức ăn cho gà. Đoạn Lăng còn có chút việc phải làm trong bếp, nên không giúp Chiêu Doanh.
Sau thời gian một tách trà, Chiêu Doanh bê thức ăn cho gà đã trộn xong đến chỗ nhà ở, khi ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy một cái đầu đen trắng trên bức tường ở sân sau.
Chiêu Doanh lúc đầu bị hoảng sợ, chờ sau khi nhìn thấy rõ là ai, nàng lập tức dở khóc dở cười.
Tiểu Thực Thiết thú cắm một đôi móng vào tường, đầu nhìn vào trong sân, khi nhìn thấy Chiêu Doanh, nó vui sướng mà kêu lên.
Chiêu Doanh mở cửa sân sau rồi đi ra ngoài, nhìn thấy Tiểu Thực Thiết thú đang dẫm chân lên một tảng đá lớn, nàng chợt nhận ra rằng —— biết ngay nó không cao như vậy mà, thì ra là tìm được đồ vật để lót dưới chân.
Cục đá đó là bình thường dùng để chặn chuồng gà… chẹp!
Nghĩ đến đây, Chiêu Doanh lập tức nhìn về hướng chuồng gà, rồi sau đó hơi thở của nàng lập tức cứng lại.
Không có cục đá chặn một bên chuồng gà lại nên rào chắn chuồng gà bị đổ xuống đất, đàn gà mái đói bụng kêu vang, vội vã không chờ nổi mà chạy ra khỏi chuồng gà, mục tiêu của chúng nó rất chuẩn, làm hại vườn rau đối diện chuồng gà mà không do dự chút nào.
Chiêu Doanh không khỏi kêu lên: “Vườn rau của ta!”
Tiếng kêu của nàng làm cho Tiểu Thực Thiết thú vẫn còn đang đứng trên tảng đá bị giật mình, Tiểu Thực Thiết thú lăn từ tảng đá xuống dưới đật “bịch”. Lúc đầu Chiêu Doanh có chút tức giận, vừa nhìn thấy cảnh này, lửa giận trong lòng lập tức tan thành mây khói.
Haizz, Tròn Vo có thể có ý đồ xấu gì chứ, nhất định không phải là nó cố ý.
Tác giả có lời nói:
Trương Văn Văn: Lăng tỷ tỷ thích ta, rất tốt với ta.
Đoạn Lăng: Ta đã làm gì để ngươi sinh ra loại ảo giác này.
Chiêu Doanh: Cười chết mất, nhưng không chết hoàn toàn.
Cả đường đi, Chiêu Doanh vẫn luôn không nói gì, Đoạn Lăng nhanh chóng nhận ra sự im lặng của Chiêu Doanh, Đoạn Lăng dừng bước, Chiêu Doanh không hề để ý tới mà tiếp tục đi về phía trước, mãi cho đến khi bàn tay đang nắm của hai người có cảm giác kéo, cánh tay hai người đều bị kéo thẳng ra, Chiêu Doanh mới tỉnh táo trở lại.
“A tỷ?” Chiêu Doanh chớp mắt, khó hiểu nhìn Đoạn Lăng.
Đoạn Lăng và Chiêu Doanh nhìn nhau, không có bất cứ hành động gì.
Phải một lúc lâu sau Chiêu Doanh mới nhận ra Đoạn Lăng đang thăm dò nàng: "Sao vậy". Chiêu Doanh hít một hơi thật sâu, lập tức muốn nói ra cảm giác khi Trương Văn Văn nhìn mình, nhưng lời nói đến miệng, nàng lại do dự một lúc, sau một hồi do dự, cuối cùng quyết định không nói ra.
Chiêu Doanh rất nhạy cảm, nàng đã nhận ra Trương Văn Văn có ý địch với mình, nhưng theo nàng thấy, sự thù địch bé nhỏ này không đáng kể đến, căn bản không đáng để nàng phải để trong lòng. Nhưng a tỷ thực sự rất quan tâm đến chuyện của nàng, nếu nàng nói với hắn, hắn ngoài mặt sẽ tỏ ra không có gì, nhưng thật ra trong lòng sẽ để ý đến hơn cả nàng, Chiêu Doanh không muốn Đoạn Lăng lo lắng về những chuyện nhảm nhí.
Cho nên, nàng cười với Đoạn Lăng, nói: "A tỷ, chúng ta mau trở về đi."
Đánh giá một loạt biểu hiện gần đây của Chiêu Doanh, Đoạn Lăng chắc chắn trong lòng Chiêu Doanh có tâm sự, nhưng dường như lúc này nàng không muốn nói ra, nên Đoạn Lăng cũng không hỏi.
Nàng sẽ luôn nói với hắn, việc hắn cần làm là chờ đợi.
Đoạn Lăng rất chắc chắn điều này, hắn vừa nghĩ vừa nắm chặt tay Chiêu Doanh, đi dẫn đầu đưa Chiêu Doanh về nhà.
Hai người đi đến trước cửa nhà, thấy Vương thị ngồi dưới gốc cây hòe già, bên cạnh nàng ta còn có hai người phụ nữ trong thôn đang ngồi, cả ba dường như đang trò chuyện.
Nhìn thấy Chiêu Doanh và Đoạn Lăng, Vương thị mỉm cười chào hỏi: "Này, hai tỷ muội này đi đâu về vậy?"
Chiêu Doanh trả lời:“Trương tiểu muội của nhà lí trưởng bị bệnh, bảo cháu với a tỷ đi xem bệnh cho nàng ta.”
Người phụ nữ ngồi bên trái Vương thị họ Chu, Chu thị nhướng mày, nói: “Trương Văn Văn đúng không, muội nhi kia sao lại bị bệnh?"
Nhà Chu thị và nhà lí trưởng ở gần nhau, cũng hiểu biết đại khái tình hình nhà lí trưởng.
Chu thị vỗ vai Vương thị, chia sẻ nói: "Trương tiểu muội đó, sức khỏe vốn đã không tốt, nãi nãi và nương còn nuông chiều nàng ta, muốn cái gì thì làm cái đó, rõ ràng là chuyện không tốt cho mình, nhưng nàng ta vừa khóc nhè, là lại không thể không đồng ý, làm trời làm đất như vậy, nàng ta không bị bệnh thì ai bị bệnh."
Vương thị suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta nghe nói Chu đại thẩm rất thích muội nhi đó, nói rằng muội nhi kia sinh ra vào giờ tốt, sau này sẽ gặp nhiều may mắn."
Chu thị bĩu môi: “May mắn? May mắn mà lại thường xuyên đau ốm, ta không tin lí do thoái thác này.”
Một người phụ nữ khác nói: "Tiểu hài tử mà, thân thể yếu ớt, chỉ cần không chú ý một chút thì sẽ bị ốm là rất bình thường.”
Chu thị liếc ngang liếc dọc, ghé sát vào tai Vương thị nói nhỏ gì đó, một người phụ nữ khác cũng đi tới nghe, một lúc sau, ba người đều lộ ra vẻ mặt ý vị sâu sa.
Chiêu Doanh và Đoạn lăng không nghe thấy nội dung Vương thị bọn họ đang nói chuyện, hai người thấy không có chuyện gì nên trực tiếp về nhà. Chiêu Doanh nhớ tới buổi trưa nàng còn chưa cho gà ăn đã ra ngoài, vì vậy vội vàng đi chuẩn bị thức ăn cho gà. Đoạn Lăng còn có chút việc phải làm trong bếp, nên không giúp Chiêu Doanh.
Sau thời gian một tách trà, Chiêu Doanh bê thức ăn cho gà đã trộn xong đến chỗ nhà ở, khi ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy một cái đầu đen trắng trên bức tường ở sân sau.
Chiêu Doanh lúc đầu bị hoảng sợ, chờ sau khi nhìn thấy rõ là ai, nàng lập tức dở khóc dở cười.
Tiểu Thực Thiết thú cắm một đôi móng vào tường, đầu nhìn vào trong sân, khi nhìn thấy Chiêu Doanh, nó vui sướng mà kêu lên.
Chiêu Doanh mở cửa sân sau rồi đi ra ngoài, nhìn thấy Tiểu Thực Thiết thú đang dẫm chân lên một tảng đá lớn, nàng chợt nhận ra rằng —— biết ngay nó không cao như vậy mà, thì ra là tìm được đồ vật để lót dưới chân.
Cục đá đó là bình thường dùng để chặn chuồng gà… chẹp!
Nghĩ đến đây, Chiêu Doanh lập tức nhìn về hướng chuồng gà, rồi sau đó hơi thở của nàng lập tức cứng lại.
Không có cục đá chặn một bên chuồng gà lại nên rào chắn chuồng gà bị đổ xuống đất, đàn gà mái đói bụng kêu vang, vội vã không chờ nổi mà chạy ra khỏi chuồng gà, mục tiêu của chúng nó rất chuẩn, làm hại vườn rau đối diện chuồng gà mà không do dự chút nào.
Chiêu Doanh không khỏi kêu lên: “Vườn rau của ta!”
Tiếng kêu của nàng làm cho Tiểu Thực Thiết thú vẫn còn đang đứng trên tảng đá bị giật mình, Tiểu Thực Thiết thú lăn từ tảng đá xuống dưới đật “bịch”. Lúc đầu Chiêu Doanh có chút tức giận, vừa nhìn thấy cảnh này, lửa giận trong lòng lập tức tan thành mây khói.
Haizz, Tròn Vo có thể có ý đồ xấu gì chứ, nhất định không phải là nó cố ý.
Tác giả có lời nói:
Trương Văn Văn: Lăng tỷ tỷ thích ta, rất tốt với ta.
Đoạn Lăng: Ta đã làm gì để ngươi sinh ra loại ảo giác này.
Chiêu Doanh: Cười chết mất, nhưng không chết hoàn toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.