Chương 46:
Thù Đồ Đương Quy
15/12/2022
Trương Quý muốn mắng Chu thị, nhưng lời nói đến miệng lại thế nào cũng không mắng ra được, cuối cùng ông chỉ có thể thở dài ngao ngán: “Sức khỏe của Văn Văn vẫn luôn không được tốt, nhưng đều là mấy bệnh vặt của oa nhi, không cần bà phải nghĩ ra cách để người đến chữa bệnh cho nó như vậy, chỉ cần bà với đại tức phụ bình thường bớt chiều theo nó một chút, rồi nó sẽ tự có thể ít bị bệnh đi.”
Trương Quý không muốn chỉ trích thê tử, nhưng tình huống trước mắt, nếu không nói ra, chỉ sợ sẽ gây ra ít rắc rối cho tỷ muội Đoạn gia.
Vừa dứt lời, Chu thị lập tức tức giận, bà cả giận nói: "Ý ông là gì? Ông nói như vậy là nói ta hại Văn Văn?"
Trương Quý không muốn cãi nhau với Chu thị, ông đứng dậy, vừa bước ra khỏi nhà, vừa nói: "Ta không đồng ý với việc nhận nuôi, bà nên loại bỏ ý định này càng sớm càng tốt đi."
"Trương Quý, ông đứng lại cho ta!
Giọng nói tức giận của Chu thị cũng không ngăn được bước chân của Trương Quý. Một lúc sau, trong phòng phát ra tiếng cốc sứ vỡ vụn.
*********
Chờ sau khi Chiêu Doanh ngủ say, động tác của Đoạn Lăng mềm nhẹ mà rời giường, hắn vừa vào sân, sân sau có một người lặng lẽ không một tiếng động mà đi vào, người đó nhanh chóng đến gần Đoạn Lăng, ghé vào lỗ tai nhẹ giọng bẩm báo tin tức.
Đoạn Lăng bất giác nhíu mày, một lúc sau hắn nói: "Chắc hẳn bà ta sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, bà ta nhất định sẽ lén đến tìm chúng ta. Đến lúc đó khi bà ta vừa đến, thì phái người đến tìm lí trưởng, để lí trưởng ra mặt ngăn cản bà ta."
"Vâng."
Sau khi nói xong, người đó lại lặng lẽ không một tiếng động mà rời khỏi sân sau.
Đoạn Lăng yên lặng đứng một lúc, rồi sau đó xoay người trở về phòng.
*******
Vài ngày sau, Chu thị quả nhiên đến thăm hỏi. Chiêu Doanh không biết gì nên nghênh đón Chu thị vào phòng chính, rót nước, mang hạt dưa, đậu phộng cho Chu thị ăn.
Tròng mắt Chu thị nhìn quanh phòng chính một vòng, nói trước: "Đoạn tiểu muội, ngươi ở nhà một mình à?"
Chiêu Doanh ngay lập tức hiểu bà đến đây để tìm a tỷ mình, vì vậy trả lời: "A tỷ cháu ở vườn rau ở sân sau, Chu thẩm có việc tìm tỷ ấy ạ?"
Chi thị gật đầu, bà đang nhàn nhã ăn đậu phộng, tạo cho Chiêu Doanh một ảo giác, giống như bà tìm Đoạn Lăng vì một chuyện nhỏ.
Chiêu Doanh nói: "Vậy bây giờ cháu đi gọi a tỷ một tiếng, Chu thẩm, thẩm ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi."
Đoạn Lăng đang chăm vườn rau ở sân sau, nghe vậy hắn cũng không sốt ruột, bảo với Chiêu Doanh là đợi xong việc rồi mới tới đó, còn kéo Chiêu Doanh đến giúp hắn làm việc, không để Chiêu Doanh quay trở lại sân trước.
Để lí trưởng đến đây cũng phải mất một chút thời gian, vì vậy bây giờ kéo dài thời gian một lát đi.
Một lúc sau, ước chừng thời gian không sai lắm, Đoạn Lăng đưa Chiêu Doanh trở lại sân trước, hai người vừa vào sân thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa, bước tới mở cửa xem, đúng là Trương Quý. Nắm chắc thời cơ này vừa lúc.
Sau khi nghe tin, trong lòng Trương Quý rất bực bội, nhưng đối mặt với hai tỷ muội Đoạn gia không biết gì về chuyện này, ông không thể lộ ra cảm xúc của mình, ông như ngày thường, mỉm cười với Chiêu Doanh và Đoạn Lăng, nhẹ giọng nói: "A Lăng, nha đầu Chiêu Doanh, nghe nói Chu thẩm tới chỗ các ngươi."
Chiêu Doanh gật đầu: "Vâng ạ, đang ngồi trong phòng chính."
Trương Quý thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng tìm được bà ấy, trong nhà đang có chuyện quan trọng."
“Vậy mời Trương Quý thúc vào nhà.” Ba người vội vàng vào phòng chính.
Chu thị đang chờ đợi đến nỗi hết sức kiên nhẫn, khi nhìn thấy Đoạn Lăng bước vào, đầu tiên là vẻ mặt bà buông lỏng, sau đó bà lập tức nhìn thấy Trương Quý đang đi phía sau Đoạn Lăng, Chu thị lập tức cứng đờ cả người.
Vẻ mặt của Chu thị khiến Trương Quý thở phào nhẹ nhõm, xem ra mình tới kịp lúc, đường khách nhà mình còn chưa nói ra.
Trương Quý nghiêm mặt nói: "Trong nhà có chuyện, mau trở về với ta đi."
Có ông ở đây, tất nhiên không thể nói chuyện này ra nữa. Trong lỏng Chu thị nổi lên một trận lửa, nhưng bà không thể làm mất mặt Trương Quý trước mặt mọi người, rơi vào đường cùng, đành phải về nhà với Trương Quý trước.
Hai người chân trước vừa mới rời đi, thì Tằng Hoài Chính ở sau lưng đã tới rồi.
Hắn nói với Chiêu Doanh: "Cảm ơn tỷ muội các ngươi đã chăm sóc ăn uống cho ta mấy ngày nay, để báo đáp một chút, muốn mời các ngươi đến nhà của ta trong phủ thành để ăn tết."
Nghe vậy, Chiêu Doanh vội vàng lắc đầu: "Tiên sinh khách sáo rồi, không -phải người đang dạy ta viết chữ sao, cũng không phải là ăn không uống không, còn nói gì mà báo đáp."
Tàng Hoài Chính gật đầu cười, lại nói: "Đó không phải là báo đáp, chỉ đơn thuần là mời thôi, mời các ngươi đến nhà ta làm khách, già trẻ một nhà chúng ta đều hoan nghênh các ngươi."
“Tết Nguyên Đán ở phủ thành náo nhiêt hơn nhiều so với trong thôn, ban ngày có hội chùa, buổi tối có hội đèn lồng, đủ loại hoạt động, đồ ăn đa dạng, thực sự là nhiều đếm không xuể, Đoạn tiểu muội ngươi chắc chắn sẽ thích.”
Chiêu Doanh quả nhiên là động lòng, nhưng nàng không đồng ý ngay mà ngẩng đầu nhìn Đoạn Lăng.
Đoạn Lăng nhìn vẻ mặt mong đợi trên khuôn mặt Chiêu Doanh, một lát sau, hắn gật đầu.
Chiêu Doanh lập tức nở nụ cười, khi nàng không chú ý, Đoạn Lăng và Tằng Hoài Chính đã im lặng trao đổi ánh mắt.
Ngày hôm sau, Chiêu Doanh và Đoạn Lăng thu dọn đồ đạc, theo Tằng Hoài Chính đến Du Châu thành.
Tác giả có lời nói:
Chương sau vui vẻ mà ra ngoài chơi đùa đi nha~
Trương Quý không muốn chỉ trích thê tử, nhưng tình huống trước mắt, nếu không nói ra, chỉ sợ sẽ gây ra ít rắc rối cho tỷ muội Đoạn gia.
Vừa dứt lời, Chu thị lập tức tức giận, bà cả giận nói: "Ý ông là gì? Ông nói như vậy là nói ta hại Văn Văn?"
Trương Quý không muốn cãi nhau với Chu thị, ông đứng dậy, vừa bước ra khỏi nhà, vừa nói: "Ta không đồng ý với việc nhận nuôi, bà nên loại bỏ ý định này càng sớm càng tốt đi."
"Trương Quý, ông đứng lại cho ta!
Giọng nói tức giận của Chu thị cũng không ngăn được bước chân của Trương Quý. Một lúc sau, trong phòng phát ra tiếng cốc sứ vỡ vụn.
*********
Chờ sau khi Chiêu Doanh ngủ say, động tác của Đoạn Lăng mềm nhẹ mà rời giường, hắn vừa vào sân, sân sau có một người lặng lẽ không một tiếng động mà đi vào, người đó nhanh chóng đến gần Đoạn Lăng, ghé vào lỗ tai nhẹ giọng bẩm báo tin tức.
Đoạn Lăng bất giác nhíu mày, một lúc sau hắn nói: "Chắc hẳn bà ta sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, bà ta nhất định sẽ lén đến tìm chúng ta. Đến lúc đó khi bà ta vừa đến, thì phái người đến tìm lí trưởng, để lí trưởng ra mặt ngăn cản bà ta."
"Vâng."
Sau khi nói xong, người đó lại lặng lẽ không một tiếng động mà rời khỏi sân sau.
Đoạn Lăng yên lặng đứng một lúc, rồi sau đó xoay người trở về phòng.
*******
Vài ngày sau, Chu thị quả nhiên đến thăm hỏi. Chiêu Doanh không biết gì nên nghênh đón Chu thị vào phòng chính, rót nước, mang hạt dưa, đậu phộng cho Chu thị ăn.
Tròng mắt Chu thị nhìn quanh phòng chính một vòng, nói trước: "Đoạn tiểu muội, ngươi ở nhà một mình à?"
Chiêu Doanh ngay lập tức hiểu bà đến đây để tìm a tỷ mình, vì vậy trả lời: "A tỷ cháu ở vườn rau ở sân sau, Chu thẩm có việc tìm tỷ ấy ạ?"
Chi thị gật đầu, bà đang nhàn nhã ăn đậu phộng, tạo cho Chiêu Doanh một ảo giác, giống như bà tìm Đoạn Lăng vì một chuyện nhỏ.
Chiêu Doanh nói: "Vậy bây giờ cháu đi gọi a tỷ một tiếng, Chu thẩm, thẩm ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi."
Đoạn Lăng đang chăm vườn rau ở sân sau, nghe vậy hắn cũng không sốt ruột, bảo với Chiêu Doanh là đợi xong việc rồi mới tới đó, còn kéo Chiêu Doanh đến giúp hắn làm việc, không để Chiêu Doanh quay trở lại sân trước.
Để lí trưởng đến đây cũng phải mất một chút thời gian, vì vậy bây giờ kéo dài thời gian một lát đi.
Một lúc sau, ước chừng thời gian không sai lắm, Đoạn Lăng đưa Chiêu Doanh trở lại sân trước, hai người vừa vào sân thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa, bước tới mở cửa xem, đúng là Trương Quý. Nắm chắc thời cơ này vừa lúc.
Sau khi nghe tin, trong lòng Trương Quý rất bực bội, nhưng đối mặt với hai tỷ muội Đoạn gia không biết gì về chuyện này, ông không thể lộ ra cảm xúc của mình, ông như ngày thường, mỉm cười với Chiêu Doanh và Đoạn Lăng, nhẹ giọng nói: "A Lăng, nha đầu Chiêu Doanh, nghe nói Chu thẩm tới chỗ các ngươi."
Chiêu Doanh gật đầu: "Vâng ạ, đang ngồi trong phòng chính."
Trương Quý thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng tìm được bà ấy, trong nhà đang có chuyện quan trọng."
“Vậy mời Trương Quý thúc vào nhà.” Ba người vội vàng vào phòng chính.
Chu thị đang chờ đợi đến nỗi hết sức kiên nhẫn, khi nhìn thấy Đoạn Lăng bước vào, đầu tiên là vẻ mặt bà buông lỏng, sau đó bà lập tức nhìn thấy Trương Quý đang đi phía sau Đoạn Lăng, Chu thị lập tức cứng đờ cả người.
Vẻ mặt của Chu thị khiến Trương Quý thở phào nhẹ nhõm, xem ra mình tới kịp lúc, đường khách nhà mình còn chưa nói ra.
Trương Quý nghiêm mặt nói: "Trong nhà có chuyện, mau trở về với ta đi."
Có ông ở đây, tất nhiên không thể nói chuyện này ra nữa. Trong lỏng Chu thị nổi lên một trận lửa, nhưng bà không thể làm mất mặt Trương Quý trước mặt mọi người, rơi vào đường cùng, đành phải về nhà với Trương Quý trước.
Hai người chân trước vừa mới rời đi, thì Tằng Hoài Chính ở sau lưng đã tới rồi.
Hắn nói với Chiêu Doanh: "Cảm ơn tỷ muội các ngươi đã chăm sóc ăn uống cho ta mấy ngày nay, để báo đáp một chút, muốn mời các ngươi đến nhà của ta trong phủ thành để ăn tết."
Nghe vậy, Chiêu Doanh vội vàng lắc đầu: "Tiên sinh khách sáo rồi, không -phải người đang dạy ta viết chữ sao, cũng không phải là ăn không uống không, còn nói gì mà báo đáp."
Tàng Hoài Chính gật đầu cười, lại nói: "Đó không phải là báo đáp, chỉ đơn thuần là mời thôi, mời các ngươi đến nhà ta làm khách, già trẻ một nhà chúng ta đều hoan nghênh các ngươi."
“Tết Nguyên Đán ở phủ thành náo nhiêt hơn nhiều so với trong thôn, ban ngày có hội chùa, buổi tối có hội đèn lồng, đủ loại hoạt động, đồ ăn đa dạng, thực sự là nhiều đếm không xuể, Đoạn tiểu muội ngươi chắc chắn sẽ thích.”
Chiêu Doanh quả nhiên là động lòng, nhưng nàng không đồng ý ngay mà ngẩng đầu nhìn Đoạn Lăng.
Đoạn Lăng nhìn vẻ mặt mong đợi trên khuôn mặt Chiêu Doanh, một lát sau, hắn gật đầu.
Chiêu Doanh lập tức nở nụ cười, khi nàng không chú ý, Đoạn Lăng và Tằng Hoài Chính đã im lặng trao đổi ánh mắt.
Ngày hôm sau, Chiêu Doanh và Đoạn Lăng thu dọn đồ đạc, theo Tằng Hoài Chính đến Du Châu thành.
Tác giả có lời nói:
Chương sau vui vẻ mà ra ngoài chơi đùa đi nha~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.