Chương 47:
Thù Đồ Đương Quy
15/12/2022
"A tỷ, muội đã lớn như vậy rồi, còn chưa bao giờ đến phủ thành."
Trên xe ngựa, Chiêu Doanh đang vô cùng hứng thú mà trò chuyện với Đoạn Lăng, Đoạn Lăng nhìn Chiêu Doanh, trên môi bất giác nở một nụ cười nhẹ.
Còn chưa nói xong, Chiêu Doanh đã vội vàng lắc đầu: "Không đúng không đúng, phải nói là từ khi muội có kí ức tới giờ, muội chưa từng đến phủ thành."
Nghe vậy, Tằng Hoài Chính không khỏi nở nụ cười: "Vậy thì vừa hay, mấy ngày tới có thể đến Du Châu thành chơi, tết ở Du Châu thành rất náo nhiệt.”
Hắn giới thiệu tỉ mỉ về Du Châu thành cho Chiêu Doanh, Chiêu Doanh nghiêm túc lắng nghe, trong đôi mắt hạnh lấp lánh dịu dàng tràn đầy hứng thú.
Đoạn Lăng ở bên cạnh yên lặng nhìn Chiêu Doanh, tâm trạng vui vẻ của Chiêu Doanh như lây sang hắn, biểu cảm và trạng thái của hắn cũng nhẹ nhàng theo.
Có vẻ như quyết định đến phủ thành ăn Tết Nguyên Đán là vô cùng đúng đắn, thứ nhất là sẽ khiến nàng vui vẻ, thứ hai là có thể tránh được Chu thị, cho lí trưởng thời gian, để lí trưởng có thể trói buộc Chu thị, dẹp bỏ ý định của Chu thị. Nhưng mấu chốt là Trương Văn Văn thường xuyên bị bệnh, chỉ cần Trương Văn Văn khỏe mạnh thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.
Đoạn Lăng suy nghĩ một lúc, cuối cùng đưa ra quyết định.
Hay là bố trí một lang trung trong thôn, giao cho hắn chuyện đi khám chữa bệnh, mình sẽ có thể thoát thân, giảm bớt những rắc rối không cần thiết. Nhưng chuyện hái thuốc bán thuốc vẫn phải tiếp tục làm, bởi vì ngoài mặt, đây là cách quan trọng để nhà bọn họ sinh tồn.
Tốt nhất nên bố trí xong chuyện này trước khi họ trở về thôn, để đánh bay những suy nghĩ ý định kì lạ kia của Chu thị nhân lúc còn sớm. Hừ, muốn nhận nuôi A Doanh và hắn, đúng là kẻ ngu dốt thì không biết sợ hãi.
Đoạn Lăng đang suy nghĩ về bố trí tiếp theo, Tằng Hoài Chính kia không biết đang nói gì với Chiêu Doanh, Chiêu Doanh bỗng dưng bật cười, lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ của Đoạn Lăng.
Đoạn Lăng thu hồi lại sự chú ý, nhìn Chiêu Doanh, Chiêu Doanh mỉm cười với mi mắt cong cong, nàng liên tục gật đầu, như thể đang phụ họa cho những gì Tằng Hoài Chính vừa nói.
Nhìn nụ cười của Chiêu Doanh, đầu óc đang căng thẳng vì nghĩ nhiều chuyện của Đoạn Lăng lại thả lỏng ra, hắn thầm thở dài, sau đó nghiêng người về phía Chiêu Doanh. Chiêu Doanh phấn chấn vui vẻ quả nhiên quay người nắm tay Đoạn Lăng, cười tủm tỉm chia sẻ với hắn những gì Tằng Hoài Chính vừa nói.
Đoạn Lăng vừa nghe vừa gật đầu, còn giơ tay lên sửa lại tóc mái bên mái của Chiêu Doanh.
Tằng Hoài Chính ngồi đối diện với hai người, nghiêng đầu cười trộm.
Công tử, đừng tưởng rằng ta không nhìn thấy động tác vừa rồi của ngài, thật sự quá rõ ràng.
*********
Lúc chạng tối, xe ngựa tiến vào Du Châu Thành.
"Hôm nay về muộn, nên không đưa các ngươi đi dạo trong thành được, chúng ta về nghỉ ngơi trước, nuôi tinh thần đủ, rồi ngày mai chúng ta sẽ chơi thậtvui vẻ trong thành." Tằng Hoài Chính vén rèm cửa sổ của xe ngựa lên, để Chiêu Doanh có thể thấy rõ cảnh vật trên đường.
Đầu buổi tối khi những chiếc đèn lồng lần đầu tiên được thắp sáng, trong Du Châu Thành rất náo nhiệt.
Con đường lát đá xanh rộng rãi có thể đi song song ba chiếc xe ngựa, hai bên đường có đủ các loại cửa hàng, tửu lầu, cho dù nhìn từ bên ngoài vào cũng có thể thấy việc kinh doanh của các cửa hàng này rất phát đạt. Người đi đường rất nhiều, năm mới đang đến gần, khuôn mặt ai cũng rạng rỡ, dù ngồi trên xe ngựa cũng có thể cảm nhận được bầu không khí sôi động.
Tằng Hoài Chính tiếp tục nói với Chiêu Doanh: "Nhà tại hạ chính là một gia đình năm người, bên trên có một vị mẫu thân già đã hơn bảy mươi tuổi, dưới có một con trai và một con gái, hai đứa trẻ cũng trạc tuổi A Lăng, chắc hẳn các ngươi có thể vui vẻ ở chung."
Nghe vậy, Chiêu Doanh thu ánh mắt lại, nàng nhìn về phía Tằng Hoài Chính, hỏi ra thắc mắc trong lòng: “Tiên sinh, với tài học của ngài, chắc hẳn có thể dạy học ở Du Châu Thành, với lại người nhà của ngài đều ở trong thành, tại sao ngài lại đến thôn của chúng ta một mình?”
Tằng Hoài Chính cười ngượng ngùng, tỏ ra vẻ mặt xấu hổ: "Tại hạ là chủ một nhà, có trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình, tiền công Đường viên ngoại trả thật sự là rất nhiều."
Chiêu Doanh hiểu ra, gật đầu, tán đồng nói: "Tiên sinh, ngài rất có trách nhiệm, tốt hơn gấp trăm ngàn lần so với những người vì đọc sách mà liên lụy người trong nhà."
Lời khen có chút gượng ép, Tằng Hoài Chính nghe vậy thì rất xấu hổ, hắn chặn miệng nói: "Quá khen, quá khen."
Chẳng mấy chốc, xe ngựa đã đến trước Tằng trạch.
Trên xe ngựa, Chiêu Doanh đang vô cùng hứng thú mà trò chuyện với Đoạn Lăng, Đoạn Lăng nhìn Chiêu Doanh, trên môi bất giác nở một nụ cười nhẹ.
Còn chưa nói xong, Chiêu Doanh đã vội vàng lắc đầu: "Không đúng không đúng, phải nói là từ khi muội có kí ức tới giờ, muội chưa từng đến phủ thành."
Nghe vậy, Tằng Hoài Chính không khỏi nở nụ cười: "Vậy thì vừa hay, mấy ngày tới có thể đến Du Châu thành chơi, tết ở Du Châu thành rất náo nhiệt.”
Hắn giới thiệu tỉ mỉ về Du Châu thành cho Chiêu Doanh, Chiêu Doanh nghiêm túc lắng nghe, trong đôi mắt hạnh lấp lánh dịu dàng tràn đầy hứng thú.
Đoạn Lăng ở bên cạnh yên lặng nhìn Chiêu Doanh, tâm trạng vui vẻ của Chiêu Doanh như lây sang hắn, biểu cảm và trạng thái của hắn cũng nhẹ nhàng theo.
Có vẻ như quyết định đến phủ thành ăn Tết Nguyên Đán là vô cùng đúng đắn, thứ nhất là sẽ khiến nàng vui vẻ, thứ hai là có thể tránh được Chu thị, cho lí trưởng thời gian, để lí trưởng có thể trói buộc Chu thị, dẹp bỏ ý định của Chu thị. Nhưng mấu chốt là Trương Văn Văn thường xuyên bị bệnh, chỉ cần Trương Văn Văn khỏe mạnh thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.
Đoạn Lăng suy nghĩ một lúc, cuối cùng đưa ra quyết định.
Hay là bố trí một lang trung trong thôn, giao cho hắn chuyện đi khám chữa bệnh, mình sẽ có thể thoát thân, giảm bớt những rắc rối không cần thiết. Nhưng chuyện hái thuốc bán thuốc vẫn phải tiếp tục làm, bởi vì ngoài mặt, đây là cách quan trọng để nhà bọn họ sinh tồn.
Tốt nhất nên bố trí xong chuyện này trước khi họ trở về thôn, để đánh bay những suy nghĩ ý định kì lạ kia của Chu thị nhân lúc còn sớm. Hừ, muốn nhận nuôi A Doanh và hắn, đúng là kẻ ngu dốt thì không biết sợ hãi.
Đoạn Lăng đang suy nghĩ về bố trí tiếp theo, Tằng Hoài Chính kia không biết đang nói gì với Chiêu Doanh, Chiêu Doanh bỗng dưng bật cười, lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ của Đoạn Lăng.
Đoạn Lăng thu hồi lại sự chú ý, nhìn Chiêu Doanh, Chiêu Doanh mỉm cười với mi mắt cong cong, nàng liên tục gật đầu, như thể đang phụ họa cho những gì Tằng Hoài Chính vừa nói.
Nhìn nụ cười của Chiêu Doanh, đầu óc đang căng thẳng vì nghĩ nhiều chuyện của Đoạn Lăng lại thả lỏng ra, hắn thầm thở dài, sau đó nghiêng người về phía Chiêu Doanh. Chiêu Doanh phấn chấn vui vẻ quả nhiên quay người nắm tay Đoạn Lăng, cười tủm tỉm chia sẻ với hắn những gì Tằng Hoài Chính vừa nói.
Đoạn Lăng vừa nghe vừa gật đầu, còn giơ tay lên sửa lại tóc mái bên mái của Chiêu Doanh.
Tằng Hoài Chính ngồi đối diện với hai người, nghiêng đầu cười trộm.
Công tử, đừng tưởng rằng ta không nhìn thấy động tác vừa rồi của ngài, thật sự quá rõ ràng.
*********
Lúc chạng tối, xe ngựa tiến vào Du Châu Thành.
"Hôm nay về muộn, nên không đưa các ngươi đi dạo trong thành được, chúng ta về nghỉ ngơi trước, nuôi tinh thần đủ, rồi ngày mai chúng ta sẽ chơi thậtvui vẻ trong thành." Tằng Hoài Chính vén rèm cửa sổ của xe ngựa lên, để Chiêu Doanh có thể thấy rõ cảnh vật trên đường.
Đầu buổi tối khi những chiếc đèn lồng lần đầu tiên được thắp sáng, trong Du Châu Thành rất náo nhiệt.
Con đường lát đá xanh rộng rãi có thể đi song song ba chiếc xe ngựa, hai bên đường có đủ các loại cửa hàng, tửu lầu, cho dù nhìn từ bên ngoài vào cũng có thể thấy việc kinh doanh của các cửa hàng này rất phát đạt. Người đi đường rất nhiều, năm mới đang đến gần, khuôn mặt ai cũng rạng rỡ, dù ngồi trên xe ngựa cũng có thể cảm nhận được bầu không khí sôi động.
Tằng Hoài Chính tiếp tục nói với Chiêu Doanh: "Nhà tại hạ chính là một gia đình năm người, bên trên có một vị mẫu thân già đã hơn bảy mươi tuổi, dưới có một con trai và một con gái, hai đứa trẻ cũng trạc tuổi A Lăng, chắc hẳn các ngươi có thể vui vẻ ở chung."
Nghe vậy, Chiêu Doanh thu ánh mắt lại, nàng nhìn về phía Tằng Hoài Chính, hỏi ra thắc mắc trong lòng: “Tiên sinh, với tài học của ngài, chắc hẳn có thể dạy học ở Du Châu Thành, với lại người nhà của ngài đều ở trong thành, tại sao ngài lại đến thôn của chúng ta một mình?”
Tằng Hoài Chính cười ngượng ngùng, tỏ ra vẻ mặt xấu hổ: "Tại hạ là chủ một nhà, có trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình, tiền công Đường viên ngoại trả thật sự là rất nhiều."
Chiêu Doanh hiểu ra, gật đầu, tán đồng nói: "Tiên sinh, ngài rất có trách nhiệm, tốt hơn gấp trăm ngàn lần so với những người vì đọc sách mà liên lụy người trong nhà."
Lời khen có chút gượng ép, Tằng Hoài Chính nghe vậy thì rất xấu hổ, hắn chặn miệng nói: "Quá khen, quá khen."
Chẳng mấy chốc, xe ngựa đã đến trước Tằng trạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.