Chương 50:
Thù Đồ Đương Quy
15/12/2022
Cô nương thực sự trông rất đẹp, nhưng hắn ta cứ luôn cảm thấy mình dường như đã gặp nàng ở đâu đó rồi.
Ánh mắt Chu lão gia vẫn luôn nhìn theo người đi lên lầu, mãi cho đến khi bóng người biến mất ở chỗ ngoặt góc cầu thang lầu ba.
Thấy Chu lão gia một lúc lâu không nói gì, vì nói dối nên trong lòng bà mối Tần dần dần cảm thấy lo lắng, nhưng vẻ mặt bà ta rất bình tĩnh, bà ta lén nhìn sườn mặt của Chu lão gia, cẩn thận hỏi: “Chu lão gia, người có vừa lòng vị cô nương kia không?”
Suy nghĩ của Chu lão gia đột nhiên bị gián đoạn, một chút thông tin vừa nhớ lại trong chốc lát đã trôi tuột đi mất, lão ta lập tức nhíu mày.
Bà mối Tần vội vàng cười lấy lòng với Chu lão gia, tỏ vẻ xin lỗi.
Vẻ mặt của Chão gia bây giờ mới dịu đi, lão ta nói: "Bà đúng là rất tinh mắt, ta đúng là rất hài lòng về cô nương này."
Chu lão gia mỉm cười gật đầu với bà mối Tần, lúc này, cửa gian đột nhiên bị đẩy ra, người hầu của Chu phủ nhanh chóng chạy vào:
"Lão gia, phu nhân đến Đào Nhiên Lâu rồi…"
Hắn còn chưa kịp nói xong thì sau lưng hắn đã xuất hiện một nha hoàn lưng hùm vai gấu, dáng người rắn chắc, nha hoàn kia vừa nhấc chân lên, chớp mắt đã đá cho gã người hầu ngã xuống đất.
Chu lão gia nhìn thấy cảnh này, đột nhiên cứng đờ cả người, lão ta ngây ngốc đứng tại chỗ, thậm chí còn không dám mắng nha hoàn kia vô lễ.
Nha hoàn kia cũng không sợ Chu lão gia, sau khi đá cho gã người hầu ngã thì cũng không nhúc nhích, chỉ đứng ở cửa gian, không cho bất cứ người nào trong gian phòng rời đi.
Sau thời gian một tách trà, cuối cùng ở đằng sau nha hoàn xuất hiện một phụ nhân.
Phụ nhân kia mặc một áo ngoài màu tím có tám hoa văn sắc nét, bên dưới mặc một chiếc váy mã diện dệt kim tiên hạc truy vân màu đỏ, bà búi tóc cao thẳng đến trời cao, trên búi tóc đeo một đôi trâm vàng khảm hồng ngọc.
Phụ nhân có vẻ lớn tuổi hơn Chu lão gia một chút, bà có một đôi mắt phượng, nhìn trông sắc sảo giỏi giang.
Phụ nhân đưa tay vỗ nhẹ lên vai nha hoàn, nha hoàn vừa còn lạnh mặt nhìn Chu lão gia lập tức cúi đầu xuống, nàng nghiêng đầu một cái, lùi sang bên cạnh.
Trên trán Chu lão gia chảy một ít mồ hôi: "... Phu nhân."
Chu phu nhân cũng không thèm liếc nhìn Chu lão gia một cái, tự bước đến bàn rồi ngồi xuống, nha hoàn đi theo sau bà lập tức tiến lên rót trà cho bà.
“Ngươi chính là bà mối họ Tần? Nghe danh đã lâu, thật là ngưỡng mộ.” Chu phu nhân bưng tách trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm trà, sau đó mới ngẩng đầu nhìn bà mối Tần đang co ro trong góc: "Chính là ngươi muốn giới thiệu ngoại thất cho phu quân của ta?"
Tuy Chu phu nhân dùng giọng điệu chất vấn, nhưng rõ ràng là bà đã sớm biết câu trả lời rồi.
Bà mối Tần bị dọa tới mức cả người run lên, lập tức quỳ xuống: "Chu phu nhân tha tội, Chu phu nhân tha tội."
Chu phu nhân cười nhạo một tiếng: “Với lá gan này của ngươi mà cũng dám làm loại làm ăn này.”
Vừa dứt lời, ánh mắt Chu phu nhân bỗng trở nên sắc bén: "A Hoàn, bà mối Tần có công, thưởng cho bà ta một nơi tốt đi."
“Vâng.” Nha hoàn A Hoàn đáp, sau đó bước tới nắm lấy tóc bà mối Tần, kéo bà ta ra khỏi phòng.
Cơn đau trên da đầu không bằng nỗi sợ hãi trong lòng, bà mối Tần khóc kêu lên: "Chu lão gia cứu mạng! Chu lão gia người cứu ta với!"
Bà mối Tần vừa mới hét lên, A Hoàn đã nhanh chóng quay lại giáng cho bà ta một cái tát, đánh đến nỗi khiến bà mối Tần trong mắt đầy sao xẹt, không còn sức để hét nữa.
Gã người hầu mà trước đó bị đá ngã run rẩy đứng dậy, rời khỏi phòng, còn thức thời đóng cửa phòng lại. Nhất thời, trong phòng chỉ còn lại hai người phu thê Chu gia.
Sắc mặt Chu phu nhân hoàn toàn trở nên lạnh lùng, bà nhìn Chu lão gia, một lúc sau mới nói: "Lúc trước ta đã nói với ông rồi, ông muốn làm cái gì ta sẽ không quản, nhưng ông không thể quá giới hạn, không thể làm cho Chu gia bị người ta nhìn chằm chằm."
Chu lão gia ngượng ngùng cười: "Lần này ta không định làm gì cả."
Chu phu nhân hừ lạnh một tiếng, phớt lờ câu trả lời của Chu lão gia, nói tiếp: "Trước đây ông để bà mối Tần làm việc, kết quả tất cả người dân ở Du Châu Thành đều biết tin ông muốn tìm ngoại thất, ta mất mặt thì đã thôi, còn suýt chút nữa làm hỏng chuyện lớn của điện hạ, nếu thật sự phá vỡ chuyện lớn, ông không gánh nổi hậu quả đâu, Chu gia chúng ta cũng sẽ đều phải chôn theo ông"
"Là ta sai, là ta sai." Thấy Chu phu nhân tức giận, Chu lão gia vội vàng xin khoan dung.
"Nếu không phải vì bọn trẻ, ta đã sớm đánh gãy chân chó của ông từ lâu rồi. Mấy ngày nay, ông thành thật chút cho ta, nếu còn chuyện gì xảy ra nữa, không cần phải làm phiền điện hạ, ta sẽ tự ra tay xử lí ông."
Ánh mắt Chu lão gia vẫn luôn nhìn theo người đi lên lầu, mãi cho đến khi bóng người biến mất ở chỗ ngoặt góc cầu thang lầu ba.
Thấy Chu lão gia một lúc lâu không nói gì, vì nói dối nên trong lòng bà mối Tần dần dần cảm thấy lo lắng, nhưng vẻ mặt bà ta rất bình tĩnh, bà ta lén nhìn sườn mặt của Chu lão gia, cẩn thận hỏi: “Chu lão gia, người có vừa lòng vị cô nương kia không?”
Suy nghĩ của Chu lão gia đột nhiên bị gián đoạn, một chút thông tin vừa nhớ lại trong chốc lát đã trôi tuột đi mất, lão ta lập tức nhíu mày.
Bà mối Tần vội vàng cười lấy lòng với Chu lão gia, tỏ vẻ xin lỗi.
Vẻ mặt của Chão gia bây giờ mới dịu đi, lão ta nói: "Bà đúng là rất tinh mắt, ta đúng là rất hài lòng về cô nương này."
Chu lão gia mỉm cười gật đầu với bà mối Tần, lúc này, cửa gian đột nhiên bị đẩy ra, người hầu của Chu phủ nhanh chóng chạy vào:
"Lão gia, phu nhân đến Đào Nhiên Lâu rồi…"
Hắn còn chưa kịp nói xong thì sau lưng hắn đã xuất hiện một nha hoàn lưng hùm vai gấu, dáng người rắn chắc, nha hoàn kia vừa nhấc chân lên, chớp mắt đã đá cho gã người hầu ngã xuống đất.
Chu lão gia nhìn thấy cảnh này, đột nhiên cứng đờ cả người, lão ta ngây ngốc đứng tại chỗ, thậm chí còn không dám mắng nha hoàn kia vô lễ.
Nha hoàn kia cũng không sợ Chu lão gia, sau khi đá cho gã người hầu ngã thì cũng không nhúc nhích, chỉ đứng ở cửa gian, không cho bất cứ người nào trong gian phòng rời đi.
Sau thời gian một tách trà, cuối cùng ở đằng sau nha hoàn xuất hiện một phụ nhân.
Phụ nhân kia mặc một áo ngoài màu tím có tám hoa văn sắc nét, bên dưới mặc một chiếc váy mã diện dệt kim tiên hạc truy vân màu đỏ, bà búi tóc cao thẳng đến trời cao, trên búi tóc đeo một đôi trâm vàng khảm hồng ngọc.
Phụ nhân có vẻ lớn tuổi hơn Chu lão gia một chút, bà có một đôi mắt phượng, nhìn trông sắc sảo giỏi giang.
Phụ nhân đưa tay vỗ nhẹ lên vai nha hoàn, nha hoàn vừa còn lạnh mặt nhìn Chu lão gia lập tức cúi đầu xuống, nàng nghiêng đầu một cái, lùi sang bên cạnh.
Trên trán Chu lão gia chảy một ít mồ hôi: "... Phu nhân."
Chu phu nhân cũng không thèm liếc nhìn Chu lão gia một cái, tự bước đến bàn rồi ngồi xuống, nha hoàn đi theo sau bà lập tức tiến lên rót trà cho bà.
“Ngươi chính là bà mối họ Tần? Nghe danh đã lâu, thật là ngưỡng mộ.” Chu phu nhân bưng tách trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm trà, sau đó mới ngẩng đầu nhìn bà mối Tần đang co ro trong góc: "Chính là ngươi muốn giới thiệu ngoại thất cho phu quân của ta?"
Tuy Chu phu nhân dùng giọng điệu chất vấn, nhưng rõ ràng là bà đã sớm biết câu trả lời rồi.
Bà mối Tần bị dọa tới mức cả người run lên, lập tức quỳ xuống: "Chu phu nhân tha tội, Chu phu nhân tha tội."
Chu phu nhân cười nhạo một tiếng: “Với lá gan này của ngươi mà cũng dám làm loại làm ăn này.”
Vừa dứt lời, ánh mắt Chu phu nhân bỗng trở nên sắc bén: "A Hoàn, bà mối Tần có công, thưởng cho bà ta một nơi tốt đi."
“Vâng.” Nha hoàn A Hoàn đáp, sau đó bước tới nắm lấy tóc bà mối Tần, kéo bà ta ra khỏi phòng.
Cơn đau trên da đầu không bằng nỗi sợ hãi trong lòng, bà mối Tần khóc kêu lên: "Chu lão gia cứu mạng! Chu lão gia người cứu ta với!"
Bà mối Tần vừa mới hét lên, A Hoàn đã nhanh chóng quay lại giáng cho bà ta một cái tát, đánh đến nỗi khiến bà mối Tần trong mắt đầy sao xẹt, không còn sức để hét nữa.
Gã người hầu mà trước đó bị đá ngã run rẩy đứng dậy, rời khỏi phòng, còn thức thời đóng cửa phòng lại. Nhất thời, trong phòng chỉ còn lại hai người phu thê Chu gia.
Sắc mặt Chu phu nhân hoàn toàn trở nên lạnh lùng, bà nhìn Chu lão gia, một lúc sau mới nói: "Lúc trước ta đã nói với ông rồi, ông muốn làm cái gì ta sẽ không quản, nhưng ông không thể quá giới hạn, không thể làm cho Chu gia bị người ta nhìn chằm chằm."
Chu lão gia ngượng ngùng cười: "Lần này ta không định làm gì cả."
Chu phu nhân hừ lạnh một tiếng, phớt lờ câu trả lời của Chu lão gia, nói tiếp: "Trước đây ông để bà mối Tần làm việc, kết quả tất cả người dân ở Du Châu Thành đều biết tin ông muốn tìm ngoại thất, ta mất mặt thì đã thôi, còn suýt chút nữa làm hỏng chuyện lớn của điện hạ, nếu thật sự phá vỡ chuyện lớn, ông không gánh nổi hậu quả đâu, Chu gia chúng ta cũng sẽ đều phải chôn theo ông"
"Là ta sai, là ta sai." Thấy Chu phu nhân tức giận, Chu lão gia vội vàng xin khoan dung.
"Nếu không phải vì bọn trẻ, ta đã sớm đánh gãy chân chó của ông từ lâu rồi. Mấy ngày nay, ông thành thật chút cho ta, nếu còn chuyện gì xảy ra nữa, không cần phải làm phiền điện hạ, ta sẽ tự ra tay xử lí ông."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.